Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 7 - Chương 106: Quyển 7: Biệt thự Mười Ba - Chương 106: Sống chung
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Không tài nào ngủ được. ◎
Hai ngày sau.
Cố Ngôn Sâm xin xuất viện sớm.
Đối với yêu cầu này của con trai viện trưởng, bác sĩ cũng không dám cứng rắn ngăn cản.
Vì vậy, sau khi kiểm tra toàn diện vào buổi chiều, xác nhận tình trạng vết thương khép lại không tồi, Cố Ngôn Sâm rốt cục cũng được làm thủ tục xuất viện, khôi phục sự tự do.
Bác sĩ điều trị dặn dò: “Vết thương còn chưa ổn định hắn, nhớ đừng vận động mạnh. Buổi tối có thể sẽ bị sốt, thuốc hạ sốt tôi đã kê toa cho cậu rồi, nhớ phải thay thuốc đúng giờ.”
Cố Ngôn Sâm liên tục gật đầu.
Sau đó hắn và Thẩm Quân Từ cùng nhau trở về nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Ngôn Sâm kéo Vô Lượng xuống tầng đi dạo một chút.
Pháp y Thẩm thì đi đón Tuyết Nha, sau đó chuyển một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản sang bên nhà đối diện.
Không gặp nhau một thời gian, mèo con đã lớn lên không ít, đôi mắt to tròn, đệm thịt phấn nộn.
Hai người đàn ông chơi đùa với mèo con một xíu.
Họ đặt chuồng mèo của Tuyết Nha ở đầu kia của ban công, có thể nhìn thấy từ phía xa.
Sợ mèo con lúc về nhà mới sẽ căng thẳng, cửa hàng thú cưng còn cẩn thận dặn dò, hai ngày đầu tiên nên đặt con mèo trong lồ ng, chờ mèo con quen môi trường rồi hẵng thả ra.
Mèo con nằm sấp trong lồ ng, kêu meo meo, ngắm nhìn môi trường mới.
Vô Lượng ngồi xổm bên ngoài lồ ng sắt, vẫy đuôi, sắc mặt âu yếm đánh giá người hàng xóm mới này.
Một lát sau, Vô Lượng duỗi chân về phía lồ ng, mèo con cũng vươn móng vuốt ra.
Thấu bọn nó hòa thuận với nhau, Thẩm Quân Từ mới thấy yên tâm. Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện thú cưng, cậu mới quay lại nhà chuyển ít đồ đạc sang.
Cố Ngôn Sâm muốn giúp đỡ, Thẩm Quân Từ sợ đụng đến vết thương của hắn, không cho hắn làm việc: “Anh ngoan ngoãn chút đi, sau này kiểu gì cũng có việc cho anh làm. Anh vừa mới xuất viện thôi đó, muốn trở lại đó rồi à?”
Sau đó Thẩm Quân Từ lại nói: “Dù sao cũng khoảng cách cũng gần, em có phải mang vác đồ nặng gì đâu, như kiến chuyển nhà thôi mà.”
Bởi vì vắng nhà vài ngày, rất nhiều nơi đều cần phải quét dọn.
Đợi bọn họ xong xuôi thì cũng đã đến giờ đi ngủ.
Thẩm Quân Từ lấy ra mấy hộp thuộc, lại đặt thêm một cái nhiệt kế ở đầu giường, cậu nghiêm túc dặn dò Cố Ngôn Sâm: “Vết thương chưa lành, không thể sơ suất được, buổi tối nếu anh thấy khó chịu thì phải gọi em dậy.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không nghiêm trọng thế đâu, anh vẫn ổn mà.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, Cố Ngôn Sâm tắt đèn, anh sợ Thẩm Quân Từ không quen giường, bật thêm một ngọn đèn đêm nhỏ.
Cả hai nằm im thin thít, nhưng đều không ngủ được.
Cố Ngôn Sâm ngủ ở bên ngoài, vết thương của hắn ở phần bụng bên phải, chỉ cần không đè lên vết thương thì sẽ không quá đau.
Thẩm Quân Từ ngủ ở bên trong, một lát sau, cậu mở miệng nói: “Em nghe bảo, sau khi Hà Văn Lâm bị bắt, vô cùng phối hợp, khai ra không ít tin tức.”
Cố Ngôn Sâm cũng không ngủ, hắn ừ một tiếng, mở miệng nói: “Hình như đội trưởng Hình có dẫn người đi bắt mấy người lập kế hoạch, còn tiêu diệt được mấy cứ điểm của bọn chúng. Những vụ án liên quan cũng đang được điều tra”
Lần này, bất luận là đối với Thương hội Hà Đồ hay là công ty vệ sinh, đều bị ảnh hưởng nặng nề. Đối với bọn họ mà nói, là tin tốt, nhưng cũng là thắng lợi không dễ dàng.
Cố Ngôn Sâm im lặng một hồi, lại hình như nhớ ra gì đó, hắn nói với Thẩm Quân Từ: “Đúng rồi, ngày mai anh có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Quân Từ nhắm hai mắt lại: “Em cũng có chuyện muốn nói cho anh biết.”
Pháp y Thẩm nhắm mắt vào một lúc, rồi lại mở mắt ra.
Cậu vẫn không ngủ được, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, tất cả những thứ cậu biết về Cố Ngôn Sâm trong quá khứ, đều thuộc về Lâm Lạc của năm năm trước, sau đó cậu lại nghĩ đến hiện tại, nghĩ đến những chuyện gần đây.
Cậu là Lâm Lạc, nhưng cũng không phải Lâm Lạc, cậu đã bỏ đi một phần ngây thơ, kiêu ngạo của mình, thêm vào đó là sự mạnh mẽ, rắn rỏi.
Cùng ngủ chung giường với người mình ngày nghĩ đêm mong, Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng hỏi Cố Ngôn Sâm: “Tại sao anh lại thích em?”
Hô hấp Cố Ngôn Sâm bình thản, dừng lại một hồi, ngay khi Thẩm Quân từ tưởng mình sẽ không nhận được đáp án, Cố Ngôn Sâm lại mở miệng: “Anh cảm thấy mỗi người nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, mới trở thành mình của bây giờ. Cho dù trước kia em có ra sao, tôi vẫn sẽ thích em, bây giờ cũng vậy.”
Đèn trong phòng tối tăm, nhưng cũng không phải là một mảng đen kịt.
Giọng Cố Ngôn Sâm trầm thấp, mang theo chút từ tính, hắn nói: “Hơn nữa còn vô cùng thích…”
Nói tới đây, Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Quân Từ.
Cố Ngôn Sâm quay lưng về phía ánh đèn ngủ, Thẩm Quân Từ nhìn gương mặt hắn, chỉ thấy một mảng tối tăm.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Quân Từ cảm thấy mình như có ngàn lời vạn ngữ muốn nói ra, nhưng lại không biết phải biểu đạt như thế nào, dường như chỉ có mở lồ ng ngực, móc ra trái tim đang đập thình thịch, mới có thể bày tỏ hết tấm lòng này của mình.
Cậu mở miệng nói: “Thật ra, em cũng thích anh từ rất lâu rồi.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay phải ra, nắm lấy tay cậu.
Da dẻ cận kệ, truyền đến cảm giác ấm nóng.
Trong căn phòng yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, tay trái của hắn vuốt v e vành tai Thẩm Quân Từ, nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Quân Từ.
Hôn một hồi, hắn tách ra nhìn người bên cạnh.
Đầu ngón tay Cố Ngôn Sâm cọ xát qua lỗ tai Thẩm Quân Từ, từ lỗ tai lướt đến vành tai, sau đó lại dời xuống phần băng gạc màu trắng quấn quanh cổ cậu, xương quai xanh trắng như ngọc.
Sau đó Cố Ngôn Sâm kéo tay Thẩm Quân Từ, hôn lên vết thương trên đầu ngón tay.
Vết thương mới lành truyền đến cảm giác mềm mại.
Thẩm Quân Từ nhìn hắn, lông mi khẽ run rẩy.
Hôn một lát, Cố Ngôn Sâm tiến đến bên tai cậu nói: “Anh nhớ em nhiều lắm.”
Suy nghĩ này dường như có rất nhiều cách lý giải, cho dù đó là khoảnh khắc chia ly của hiện tại, hay là năm năm xa cách trong quá khứ.
Trong căn phòng ấm áp và ấm cúng, họ ôm lấy nhau.
Cố Ngôn Sâm khẽ hôn người ở dưới thân, từng ngụm từng ngụm, giống như muốn làm tan chảy cậu rồi chậm rãi thưởng thức.
Thẩm Quân Từ khó có thể diễn tả nụ hôn này như thế nào, nó hoàn toàn bất đồng với nụ hôn lần trước bọn họ trao nhau nơi hẻm tối.
Cố Ngôn Sâm kiểm soát nhịp thở và nụ hôn của họ.
Nụ hôn rất cẩn thận, nhưng lại sâu và triền miên.
Giống như một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi vào đêm mùa xuân, giống như giọt sương rơi trên lá vào mùa thu.
Giống như lơ lửng trên không, rồi lại như lặn sâu xuống biển.
Có chút hít thở không thông.
Xen lẫn quá trình thăm dò nông sâu, tay của Cố Ngôn Sâm dời xuống, ôm lấy eo Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ cảm giác thân thể mình đang dần dần thả lỏng, mềm nhũn.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một câu nói Hugo: “Niềm hạnh phúc lớn nhất đời là có thể tin chắc rằng mình được yêu. Được yêu vì chính con người thật của chúng ta. Bất chấp ta là ai.”
Hóa ra tình yêu đẹp đến nao lòng, có thể hóa giải mọi muộn phiền, ít nhất là vào thời khắc này, họ cảm thấy hạnh phúc. Thẩm Quân Từ bỗng nhiên hy vọng mình có thể có năng lực khống chế thời gian, kéo dài khoảnh khắc trước mắt này mãi mãi.
Khi kết thúc nụ hôn, Thẩm Quân Từ mới nhớ nhắc Cố Ngôn Sâm làm theo chỉ định của bác sĩ.
Đội trưởng Cố lúc này mới không tiếp tục nữa, một lát sau dục hỏa cũng lui đi, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
❁❁❁
Nửa đêm, ánh trăng soi rọi xuống.
Đây là thời gian người bình thường đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng đối với một vài người, niềm vui ban đêm chỉ mới bắt đầu không lâu.
Ở một khu vực trung tâm của thành phố Bến Viễn, có một tòa nhà được xây dựng, là một biệt thự khổng lồ.
Đây vốn là một dinh thự của lãnh chúa năm xưa, được gọi là Sử gia công quán, sau đó được các thế hệ sau tu sửa, nhiều năm qua đã qua tay mấy đời chủ nhân.
Bây giờ bởi vì công quán này nằm trên con đường 13, nên còn được gọi là Công quán 13.
Cùng với sự phát triển của thành phố, trung tâm thành phố Bến Viễn tấc đất tấc vàng, tòa Công quan 13 này cũng đã được sửa sang lại, bên trong và bên ngoài đều được trang hoàng lộng lẫy.
Vài năm trước, nơi này bị người ta mua với giá mấy trăm triệu nhân dân tệ, trở thành một câu lạc bộ tư nhân không tiếp đón người bên ngoài.
Chủ nhân hiện tại của câu lạc bộ này tên là Cao Thế Hiên, chính là cháu ngoại của Thịnh Thiên Thành, một phú thương ở Bến Viễn. Gã kết bạn với một vài thương gia giàu có, coi nơi này là một địa điểm giải trí cao cấp.
Lúc này, bãi đậu xe của biệt thự chật ních các loại xe thể thao sang trọng.
Có một party nhỏ được tổ chức ở đây tối nay.
Tiếng nhạc vang vọng trong sân, Cao Thế Hiên còn đặc biệt mời mấy DJ tới, sử dụng loa đài xa hoa, ánh đèn chớp nháy, đám người nhảy múa khắp nơi, dường như đang muốn biến nơi này thành một vũ trường.
Mỹ thực, rượu ngon, âm nhạc đinh tai nhức óc, những cô gái mặc váy ngắn, nâng ly rượu đi lướt qua các anh chàng đẹp trai. Trong số đó có một vài thanh niên ở độ tuổi đôi mươi. Quần áo họ mặc thời thượng vô cùng, nhưng đôi giày trên chân, trang sức đeo trên cơ thể, tất cả đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng. Cậy có hơi men trong người, những người đó buông thả bản thân, cười cợt, thậm chí có người kéo thẳng mấy cô gái vào một trong nhưng căn phòng bên trong biệt thư. Cũng có người tụ tập lại, không biết đang uống thứ gì.
Có lẽ chơi không vui, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo phông trắng lao tới, tát một cô gái trong số đó một cái, rồi cho cô một cước, cô gái bị đạp trúng ngực, ly rượu trong tay vỡ tan tành, rượu đổ đầy trên mặt đất.
Người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua, lao lên đấm đá cô gái, ấn mặt cô lên kính.
Cô gái vừa khóc vừa xin tha, gần như không có năng lực phản kháng.
Một người đàn ông đứng tuổi trông giống như quản lý vội vàng đi ra duy trì trật tự: “Khương thiếu, mong cậu nguôi giận, cô gái này vừa tới, không hiểu chuyện cho lắm, nên phục vụ không được chu đáo, vẫn cần được chỉ giáo nhiều hơn.”
Người đàn ông này tên Lý Nhất Dương, là người chịu trách nhiệm chính ở nơi này, thiếu niên được gọi là Khương thiếu kia nể mặt mũi anh ta, lúc này mới dừng tay lại. Đánh người xong thì trở về chỗ ngồi.
Ngay sau đó có người bước tới, đỡ cô gái đi rồi dọn dẹp lại mặt đất.
Vài người liếc mắt nhìn về phía này, nhưng tất cả mọi người đối với những chuyện như vậy đều thấy lạ không trách, buổi party vẫn diễn ra như thường.
Người được gọi là Khương thiếu này, tên đầy đủ là Khương Tụng, nhà hắn là công ty cung cấp điện cho toàn thành phố, đèn đường ở một số thành phố lân cận cũng đều do nhà gã ta cung cấp.
Nhà họ Khương rất có tiền, Khương Tụng cũng ra tay vô cùng hào phóng, chỉ là gã ta có thói quen không tốt, tính tình nóng nảy, thích đánh người, có tin đồn nói gã ta từng đành một cô gái đến tàn phế, còn có tin đồn từng có một người phụ nữ từng hẹn hò với gã xong thì mất tích không rõ tung tích. Dù sao trong nhà gã cũng có tiền, bèn lôi tiền ra mua sự yên bình.
Đây là tin đồn thất thiệt mà người trong giới đều biết, nên cũng chỉ thấy không trách.
Trời dần về đêm, mọi người cũng say dần.
Khương Tụng lấy điện thoại di động ra, mở một phần mềm, chăm chú xem.
Lý Nhất Dương thu xếp xong những chỗ còn lại trên sân xong thì tiến đến bên cạnh Khương Tụng đã đánh người lúc nãy: “Khương thiếu, sao lại không chơi nữa?”
Người được gọi là Khương thiếu đang nâng ly rượu, cau mày nhìn đôi nam nữ gần đó nói: “Chán muốn chết, mấy bọn họ tôi chơi đến phát ngấy rồi.”
“Tiểu Trình bên kia gần đây có gặp mấy sinh viên Học viện điện ảnh và truyền hình…”
Khương thiếu lắc lắc tay: “Lúc nào cũng là kiểu kiểu thế, chơi không vui,có cái gì tươi mới hơn không?” Nói đến đây, gã ta chỉ vào cô gái trên điện thoại di động rồi hỏi, “Tìm được cô gái này đến cho anh đây không? Tiền nong không là vấn đề.”
Lý Nhất Dương nói: “Chuyện này thì cũng có thể… Nhưng giá cả sẽ hơi cao. Đợi tôi liên lạc với bên kia chút.”
Sau đó, anh ta đi ra ngoài gọi vài cuộc gọi điện thoại.
Một giờ sau, một cô gái mặc váy được kéo ra khỏi xe, cô gái mặc một chiếc váy ngủ khá đơn giản.
Cô gái trông mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài trong sáng, ngọt ngào.
“Đúng, là cô ấy.” Khương Tụng nhìn về phía cô gái đang run rẩy kia, dựa vào men say, không có ý tốt nở nụ cười…
Lúc này, cô gái không biết mình bị đưa đi đâu, vẻ mặt hoảng hốt.
Mọi người trong sân gần như đi hết, những người khác thì phớt lờ lời kêu cứu của cô gái.
Khương Tụng cất bước đi về phía cô gái, vươn tay, kéo cô vào trong ngực: “Quản lý Lý, thay tôi cảm ơn Cao tổng nhé.”
❁❁❁
Đây nhất định là một đêm lạ thường.
Một giờ sau, một chiếc ô tô màu đen chạy vào Dinh thự 13.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước xuống xe, trên tay xách theo một cái rương màu bạc, phía sau là một người phụ nữ trạc tuổi, xách một cái túi hơi lớn.
Hai người họ trông không giống khách nhân sẽ ra vào loại câu lạc bộ cao cấp này.
Họ đi thẳng đến cổng, người gác cửa giúp họ mở cửa rồi dẫn họ vào đại sảnh lộng lẫy.
Lý Nhất Dương đã háo hức chờ ở đó, vừa nhìn thấy hai người đó đã hỏi: “Gần đây công việc kinh doanh của hai người có ổn không?”
Người đàn ông nói: “Tất nhiên, mặc dù một vài người lập kế hoạch trong công ty bị bắt, nhưng bọn họ tách rời với bọn tôi. Nếu không ông chủ Mộc cũng chẳng để chúng tôi ra ngoài đâu.”
Lý Nhất Dương nói, “Vậy là tốt rồi.”
Ba người vào thang máy đi lên lầu, xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, mở ra một cánh cửa có mật mã, đi tới chỗ bí mật phía sau.
Lý Nhất Dương trực tiếp dẫn bọn họ vào một căn phòng ngủ.
Đây là một căn phòng có cả phòng tắm, rộng chừng trăm mét vuông, trên bàn bày rượu vang đỏ cùng với một ít hoa quả.
Lúc này trong phòng vô cùng lộn xộn, cho thấy ở đây vừa mới xảy ra mộtvụ ẩu đả rất ác liệt, trên mặt đất còn có cả vết máu, mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Vòng qua giường, có thể nhìn thấy một thi thể nữ trẻ tuổi nằm trên mặt đất, đó chính là cô gái tối nay bị kéo đến công quán.
Người đàn ông áo đen ngồi xổm xuống nhìn một chút, thi thể cô gái vẫn còn rất ấm, hiển nhiên mới chết không lâu.
Lý Nhất Dương quen thuộc hỏi gã: “Vẫn quy tắc cũ?”
Người đàn ông nói: “Yên tâm đi, giao cho chúng tôi xử lý, anh vẫn chưa động đến hiện trường đúng không?”
Lý Nhất Dương nói: “Chưa động, khách hàng mới đi khỏi.”
Sau đó Lý Nhất Dương rời khỏi phòng, không quên khóa cửa lại.
Những người đàn ông và phụ nữ mặc đồ đen đầu tiên tự trang bị đầy đủ, họ đi giày mưa, mặc một chiếc áo mưa màu trong suốt, đeo khẩu trang và găng tay.
Người đàn ông mặc đồ đen dọn dẹp trong nhà tắm, sau đó trải một lớp màng nhựa trên mặt đất, ôm xác để lên trên.
Người phụ nữ bắt đầu dọn dẹp phòng, cô quét sạch mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, dùng vải lau sạch tất cả dấu vân tay, và vết máu, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha. Sau đó, còn xịt thêm Luminol để kiểm tra.
Người đàn ông tiếp tục xử lý cơ thể, anh ta lấy kìm ra, giống như nha sĩ, nhổ từng chiếc răng của thi thể ra.
Sau đó, lại lấy ra một lọ thuốc thử hóa học từ trong hộp, đổ thuốc thử thuốc thử đó lên mặt của thi thể nữ.
Trong phòng bốc lên một cỗ mùi khó ngửi, sau đó vang lên tiếng xì xì, trên mặt thi thể bắt đầu cháy, khuôn mặt đẹp đẽ dưới sự ăn mòn của thuốc thử hóa học dần biến thành một đống thịt bầy nhầy, có vài chỗ hiện ra màu đen sau khi cháy.
Tiếp theo là xử lý dấu vân tay, ngón tay và ngón chân của thi thể đều bị xóa hết.
Làm xong tất cả mọi chuyện, người đàn ông bắt đầu quan sát thân thể thi thể nữ, rồi dùng thuốc thử phá hủy các vết bớt và vết thương.
Sau khi xử lý bên ngoài xong, thì tiếp tục xử lý bên trong, gã cắt xác theo chiều ngang từ ngực trở xuống, lấy toàn bộ dạ dày và ruột của cô gái ra đổ xuống bồn cầu.
Khoảng hai giờ sau, một thi thể đã được tách và chia thành nhiều phần.
Những nơi dễ nhận dạng tử thi như khuôn mặt, dấu vân tay đều bị tiêu hủy.
Các bộ phận cơ thể được bọc trong túi nhựa và đóng thành ba túi lớn.
Sau khi lấy chiếc túi xách ra ngoài, người phụ nữ cẩn thận dọn dẹp nhà tắm một lần nữa.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi thứ, bọn họ cất áo mưa và đồ đạc đi, mở cửa đi ra ngoài.
Lý Nhất Dương đứng cách đó không xa.
Người đàn ông áo đen nói: “Tất cả đã được xử lý ổn thỏa, nhớ, ba túi riêng biệt phải được chôn ở những nơi khác nhau.” Gã nói đến đây lại hỏi thêm một câu, “Những người làm việc phía dưới đáng tin không?”
Lý Nhất Dương gật đầu nói: “Yên tâm đi, tất cả bọn họ đều có nhược điểm nằm trong tay bọn tôi, trừ phi là bọn họ không muốn sống nữa.”
Người đàn ông và người phụ nữ mặc đồ đen mang theo đồ đạc đi ra ngoài, vẫn không quên nhắc nhở: “Nhớ nộp nửa chi phí còn lại vào tài khoản của công ty.”
“Yên tâm đi.” Nói xong Lý Nhất Dương đi vào phòng kiểm tra.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ hơi có mùi ra, thì hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu vết của hiện trường vụ án.
Một người sống sờ sờ, cứ như vậy biến mất khỏi trần thế.
Bây giờ chỉ cần chôn những khối thi thể này xong, mọi thứ sẽ kết thúc trong sạch, và không ai có thể tìm ra được bất kì mối liên hệ nào giữa chúng và một vụ giết người.
Lý Nhất Dương sau đó lại sắp xếp tốt đủ các loại hậu sự.
Ba chiếc xe chạy ra khỏi dinh thự, lần lượt đi theo các hướng khác nhau ở Bến Viễn.
Thời tiết hôm nay rất ngột ngạt, cho dù là trong câu lạc bộ có bật điều hòa vẫn hơi chút nóng, Lý Nhất Dương thấy hơi bồn chồn.
Một giờ sau, anh ta nhận được một cuộc gọi: “Tổng giám đốc Lí, chúng tôi đã chôn xong rồi.
Lý Nhất Dương nghĩ, vẫn nên báo cáo với Cao Thế Hiên một chút, cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho gã ta.
Một lát sau, phía đối diện mới bắt máy, lười biếng nói: “Alo”
“Cao tổng, bên này xảy ra chút chuyện…” Lý Nhất Dương nói, “Đêm nay trong bể cá có một con cá, nhảy ra khỏi bể cá, chết rồi.”
“Cá trong bể số mấy?”
“Số 4.”
“Tiếc thật, tôi thích con cá đó lắm, bộ dáng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, là ai làm thế?”
“Còn ai ngoài vị thiếu gia họ Khương kia nữa…”
“Tôi biết tên nhóc kia sớm muộn gì cũng để xảy ra chuyện mà, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát, tìm người đến quét dọn rồi vệ sinh là được.” Cao Thế Hiên ngáp một cái, dường như đang trách Lý Nhất Dương quấy nhiễu giấc mộng đẹp của gã.
“Bọn tôi tìm rồi, cũng đã xử lí xong xuôi hết rồi.” Lý Nhất Dương nuốt nước bọt, vẫn không giấu được sự lo lắng trong lòng, “Nhưng gần đây cảnh sát vừa điều tra quỹ, sau đó lại bắt được vài người lập kế hoạch. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Cao tổng xem xem, có nên dừng kinh doanh vài ngày không?”
Cao Thế Hiên cười khẽ một tiếng: “Sợ gì chứ, những chuyện đó đã qua rồi, lửa không cháy đến chúng ta đâu. Chúng ta vẫn kinh doanh như bình thường là được.”
❁❁❁
Rạng sáng, trong nhà Cố Ngôn Sâm.
Một mảng yên tĩnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Ngôn Sâm cảm thấy thân thể Thẩm Quân Từ bỗng nhiên chuyển động.
Hắn mở mắt, phát hiện Thẩm Quân Từ chống người lên, tay phải chống qua đầu hắn, tay trái muốn đưa tay lấy nhiệt kế đặt trên tủ đầu giường.
Ngọn đèn ngủ nhỏ trong phòng tỏa ra một chút ánh sáng, chiếu vào gương mặt như sứ trắng của Thẩm Quân Từ dưới ánh trăng, điềm tĩnh và xinh đẹp.
Cố Ngôn Sâm mở mắt nhìn Thẩm Quân Từ, hắn cảm thấy có một luồng điện ấm áp truyền vào cơ thể mình.
Thẩm Quân Từ mơ mơ màng màng, còn đang cố chấp sờ nhiệt kế trên bàn, thân thể nhẹ nhàng cọ lên người Cố Ngôn Sâm.
Cảm thấy súng lại sắp phát nổ, Cố Ngôn Sâm ho nhẹ một tiếng kéo tay Thẩm Quân Từ: “Đừng tìm nữa, anh không sốt.”
Thẩm Quân Từ có vẻ không tin hắn lắm, nhưng vẫn từ bỏ việc tìm kiếm nhiệt kế, sau đó cúi người xuống…
Cố Ngôn Sâm mắt thấy Thẩm Quân Từ sắp dán tới, không kịp đề phòng, trán hai người đã chạm vào nhau, hơi lành lạnh. Cố Ngôn Sâm dùng tay trái đỡ lấy thân thể cậu.
Trong đêm tối, Cố Ngôn Sâm cảm thấy có một ngọn lửa lại bùng lên, giống như đang bao bọc cả người hắn trong đó.
Nhiệt độ bình thường.
Thẩm Quân Từ lúc này mới tin, dán vào một lúc mới tách ra, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn khàn: “Ừm, không sốt, vậy thì không cần uống thuốc, anh ngủ tiếp đi.”
Pháp y Thẩm nói xong thì xoay người lại, không lâu sau hô hấp dần ổn định, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ để lại một mình Cố Ngôn Sâm hai mắt thao láo nhìn lên trần nhà, không tài nào ngủ được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đội trưởng Cố nghĩ: Đây mới là ngày đầu tiên sống chung, sau này phải sống như thế nào đây…
“Niềm hạnh phúc lớn nhất đời là có thể tin chắc rằng mình được yêu. Được yêu vì chính con người thật của chúng ta. Bất chấp ta là ai.” – Hugo.
===========================
◎ Không tài nào ngủ được. ◎
Hai ngày sau.
Cố Ngôn Sâm xin xuất viện sớm.
Đối với yêu cầu này của con trai viện trưởng, bác sĩ cũng không dám cứng rắn ngăn cản.
Vì vậy, sau khi kiểm tra toàn diện vào buổi chiều, xác nhận tình trạng vết thương khép lại không tồi, Cố Ngôn Sâm rốt cục cũng được làm thủ tục xuất viện, khôi phục sự tự do.
Bác sĩ điều trị dặn dò: “Vết thương còn chưa ổn định hắn, nhớ đừng vận động mạnh. Buổi tối có thể sẽ bị sốt, thuốc hạ sốt tôi đã kê toa cho cậu rồi, nhớ phải thay thuốc đúng giờ.”
Cố Ngôn Sâm liên tục gật đầu.
Sau đó hắn và Thẩm Quân Từ cùng nhau trở về nhà.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Ngôn Sâm kéo Vô Lượng xuống tầng đi dạo một chút.
Pháp y Thẩm thì đi đón Tuyết Nha, sau đó chuyển một ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản sang bên nhà đối diện.
Không gặp nhau một thời gian, mèo con đã lớn lên không ít, đôi mắt to tròn, đệm thịt phấn nộn.
Hai người đàn ông chơi đùa với mèo con một xíu.
Họ đặt chuồng mèo của Tuyết Nha ở đầu kia của ban công, có thể nhìn thấy từ phía xa.
Sợ mèo con lúc về nhà mới sẽ căng thẳng, cửa hàng thú cưng còn cẩn thận dặn dò, hai ngày đầu tiên nên đặt con mèo trong lồ ng, chờ mèo con quen môi trường rồi hẵng thả ra.
Mèo con nằm sấp trong lồ ng, kêu meo meo, ngắm nhìn môi trường mới.
Vô Lượng ngồi xổm bên ngoài lồ ng sắt, vẫy đuôi, sắc mặt âu yếm đánh giá người hàng xóm mới này.
Một lát sau, Vô Lượng duỗi chân về phía lồ ng, mèo con cũng vươn móng vuốt ra.
Thấu bọn nó hòa thuận với nhau, Thẩm Quân Từ mới thấy yên tâm. Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện thú cưng, cậu mới quay lại nhà chuyển ít đồ đạc sang.
Cố Ngôn Sâm muốn giúp đỡ, Thẩm Quân Từ sợ đụng đến vết thương của hắn, không cho hắn làm việc: “Anh ngoan ngoãn chút đi, sau này kiểu gì cũng có việc cho anh làm. Anh vừa mới xuất viện thôi đó, muốn trở lại đó rồi à?”
Sau đó Thẩm Quân Từ lại nói: “Dù sao cũng khoảng cách cũng gần, em có phải mang vác đồ nặng gì đâu, như kiến chuyển nhà thôi mà.”
Bởi vì vắng nhà vài ngày, rất nhiều nơi đều cần phải quét dọn.
Đợi bọn họ xong xuôi thì cũng đã đến giờ đi ngủ.
Thẩm Quân Từ lấy ra mấy hộp thuộc, lại đặt thêm một cái nhiệt kế ở đầu giường, cậu nghiêm túc dặn dò Cố Ngôn Sâm: “Vết thương chưa lành, không thể sơ suất được, buổi tối nếu anh thấy khó chịu thì phải gọi em dậy.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không nghiêm trọng thế đâu, anh vẫn ổn mà.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, Cố Ngôn Sâm tắt đèn, anh sợ Thẩm Quân Từ không quen giường, bật thêm một ngọn đèn đêm nhỏ.
Cả hai nằm im thin thít, nhưng đều không ngủ được.
Cố Ngôn Sâm ngủ ở bên ngoài, vết thương của hắn ở phần bụng bên phải, chỉ cần không đè lên vết thương thì sẽ không quá đau.
Thẩm Quân Từ ngủ ở bên trong, một lát sau, cậu mở miệng nói: “Em nghe bảo, sau khi Hà Văn Lâm bị bắt, vô cùng phối hợp, khai ra không ít tin tức.”
Cố Ngôn Sâm cũng không ngủ, hắn ừ một tiếng, mở miệng nói: “Hình như đội trưởng Hình có dẫn người đi bắt mấy người lập kế hoạch, còn tiêu diệt được mấy cứ điểm của bọn chúng. Những vụ án liên quan cũng đang được điều tra”
Lần này, bất luận là đối với Thương hội Hà Đồ hay là công ty vệ sinh, đều bị ảnh hưởng nặng nề. Đối với bọn họ mà nói, là tin tốt, nhưng cũng là thắng lợi không dễ dàng.
Cố Ngôn Sâm im lặng một hồi, lại hình như nhớ ra gì đó, hắn nói với Thẩm Quân Từ: “Đúng rồi, ngày mai anh có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Quân Từ nhắm hai mắt lại: “Em cũng có chuyện muốn nói cho anh biết.”
Pháp y Thẩm nhắm mắt vào một lúc, rồi lại mở mắt ra.
Cậu vẫn không ngủ được, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, tất cả những thứ cậu biết về Cố Ngôn Sâm trong quá khứ, đều thuộc về Lâm Lạc của năm năm trước, sau đó cậu lại nghĩ đến hiện tại, nghĩ đến những chuyện gần đây.
Cậu là Lâm Lạc, nhưng cũng không phải Lâm Lạc, cậu đã bỏ đi một phần ngây thơ, kiêu ngạo của mình, thêm vào đó là sự mạnh mẽ, rắn rỏi.
Cùng ngủ chung giường với người mình ngày nghĩ đêm mong, Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng hỏi Cố Ngôn Sâm: “Tại sao anh lại thích em?”
Hô hấp Cố Ngôn Sâm bình thản, dừng lại một hồi, ngay khi Thẩm Quân từ tưởng mình sẽ không nhận được đáp án, Cố Ngôn Sâm lại mở miệng: “Anh cảm thấy mỗi người nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện, mới trở thành mình của bây giờ. Cho dù trước kia em có ra sao, tôi vẫn sẽ thích em, bây giờ cũng vậy.”
Đèn trong phòng tối tăm, nhưng cũng không phải là một mảng đen kịt.
Giọng Cố Ngôn Sâm trầm thấp, mang theo chút từ tính, hắn nói: “Hơn nữa còn vô cùng thích…”
Nói tới đây, Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Quân Từ.
Cố Ngôn Sâm quay lưng về phía ánh đèn ngủ, Thẩm Quân Từ nhìn gương mặt hắn, chỉ thấy một mảng tối tăm.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Quân Từ cảm thấy mình như có ngàn lời vạn ngữ muốn nói ra, nhưng lại không biết phải biểu đạt như thế nào, dường như chỉ có mở lồ ng ngực, móc ra trái tim đang đập thình thịch, mới có thể bày tỏ hết tấm lòng này của mình.
Cậu mở miệng nói: “Thật ra, em cũng thích anh từ rất lâu rồi.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay phải ra, nắm lấy tay cậu.
Da dẻ cận kệ, truyền đến cảm giác ấm nóng.
Trong căn phòng yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, tay trái của hắn vuốt v e vành tai Thẩm Quân Từ, nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Quân Từ.
Hôn một hồi, hắn tách ra nhìn người bên cạnh.
Đầu ngón tay Cố Ngôn Sâm cọ xát qua lỗ tai Thẩm Quân Từ, từ lỗ tai lướt đến vành tai, sau đó lại dời xuống phần băng gạc màu trắng quấn quanh cổ cậu, xương quai xanh trắng như ngọc.
Sau đó Cố Ngôn Sâm kéo tay Thẩm Quân Từ, hôn lên vết thương trên đầu ngón tay.
Vết thương mới lành truyền đến cảm giác mềm mại.
Thẩm Quân Từ nhìn hắn, lông mi khẽ run rẩy.
Hôn một lát, Cố Ngôn Sâm tiến đến bên tai cậu nói: “Anh nhớ em nhiều lắm.”
Suy nghĩ này dường như có rất nhiều cách lý giải, cho dù đó là khoảnh khắc chia ly của hiện tại, hay là năm năm xa cách trong quá khứ.
Trong căn phòng ấm áp và ấm cúng, họ ôm lấy nhau.
Cố Ngôn Sâm khẽ hôn người ở dưới thân, từng ngụm từng ngụm, giống như muốn làm tan chảy cậu rồi chậm rãi thưởng thức.
Thẩm Quân Từ khó có thể diễn tả nụ hôn này như thế nào, nó hoàn toàn bất đồng với nụ hôn lần trước bọn họ trao nhau nơi hẻm tối.
Cố Ngôn Sâm kiểm soát nhịp thở và nụ hôn của họ.
Nụ hôn rất cẩn thận, nhưng lại sâu và triền miên.
Giống như một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi vào đêm mùa xuân, giống như giọt sương rơi trên lá vào mùa thu.
Giống như lơ lửng trên không, rồi lại như lặn sâu xuống biển.
Có chút hít thở không thông.
Xen lẫn quá trình thăm dò nông sâu, tay của Cố Ngôn Sâm dời xuống, ôm lấy eo Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ cảm giác thân thể mình đang dần dần thả lỏng, mềm nhũn.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một câu nói Hugo: “Niềm hạnh phúc lớn nhất đời là có thể tin chắc rằng mình được yêu. Được yêu vì chính con người thật của chúng ta. Bất chấp ta là ai.”
Hóa ra tình yêu đẹp đến nao lòng, có thể hóa giải mọi muộn phiền, ít nhất là vào thời khắc này, họ cảm thấy hạnh phúc. Thẩm Quân Từ bỗng nhiên hy vọng mình có thể có năng lực khống chế thời gian, kéo dài khoảnh khắc trước mắt này mãi mãi.
Khi kết thúc nụ hôn, Thẩm Quân Từ mới nhớ nhắc Cố Ngôn Sâm làm theo chỉ định của bác sĩ.
Đội trưởng Cố lúc này mới không tiếp tục nữa, một lát sau dục hỏa cũng lui đi, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
❁❁❁
Nửa đêm, ánh trăng soi rọi xuống.
Đây là thời gian người bình thường đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng đối với một vài người, niềm vui ban đêm chỉ mới bắt đầu không lâu.
Ở một khu vực trung tâm của thành phố Bến Viễn, có một tòa nhà được xây dựng, là một biệt thự khổng lồ.
Đây vốn là một dinh thự của lãnh chúa năm xưa, được gọi là Sử gia công quán, sau đó được các thế hệ sau tu sửa, nhiều năm qua đã qua tay mấy đời chủ nhân.
Bây giờ bởi vì công quán này nằm trên con đường 13, nên còn được gọi là Công quán 13.
Cùng với sự phát triển của thành phố, trung tâm thành phố Bến Viễn tấc đất tấc vàng, tòa Công quan 13 này cũng đã được sửa sang lại, bên trong và bên ngoài đều được trang hoàng lộng lẫy.
Vài năm trước, nơi này bị người ta mua với giá mấy trăm triệu nhân dân tệ, trở thành một câu lạc bộ tư nhân không tiếp đón người bên ngoài.
Chủ nhân hiện tại của câu lạc bộ này tên là Cao Thế Hiên, chính là cháu ngoại của Thịnh Thiên Thành, một phú thương ở Bến Viễn. Gã kết bạn với một vài thương gia giàu có, coi nơi này là một địa điểm giải trí cao cấp.
Lúc này, bãi đậu xe của biệt thự chật ních các loại xe thể thao sang trọng.
Có một party nhỏ được tổ chức ở đây tối nay.
Tiếng nhạc vang vọng trong sân, Cao Thế Hiên còn đặc biệt mời mấy DJ tới, sử dụng loa đài xa hoa, ánh đèn chớp nháy, đám người nhảy múa khắp nơi, dường như đang muốn biến nơi này thành một vũ trường.
Mỹ thực, rượu ngon, âm nhạc đinh tai nhức óc, những cô gái mặc váy ngắn, nâng ly rượu đi lướt qua các anh chàng đẹp trai. Trong số đó có một vài thanh niên ở độ tuổi đôi mươi. Quần áo họ mặc thời thượng vô cùng, nhưng đôi giày trên chân, trang sức đeo trên cơ thể, tất cả đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng. Cậy có hơi men trong người, những người đó buông thả bản thân, cười cợt, thậm chí có người kéo thẳng mấy cô gái vào một trong nhưng căn phòng bên trong biệt thư. Cũng có người tụ tập lại, không biết đang uống thứ gì.
Có lẽ chơi không vui, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo phông trắng lao tới, tát một cô gái trong số đó một cái, rồi cho cô một cước, cô gái bị đạp trúng ngực, ly rượu trong tay vỡ tan tành, rượu đổ đầy trên mặt đất.
Người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua, lao lên đấm đá cô gái, ấn mặt cô lên kính.
Cô gái vừa khóc vừa xin tha, gần như không có năng lực phản kháng.
Một người đàn ông đứng tuổi trông giống như quản lý vội vàng đi ra duy trì trật tự: “Khương thiếu, mong cậu nguôi giận, cô gái này vừa tới, không hiểu chuyện cho lắm, nên phục vụ không được chu đáo, vẫn cần được chỉ giáo nhiều hơn.”
Người đàn ông này tên Lý Nhất Dương, là người chịu trách nhiệm chính ở nơi này, thiếu niên được gọi là Khương thiếu kia nể mặt mũi anh ta, lúc này mới dừng tay lại. Đánh người xong thì trở về chỗ ngồi.
Ngay sau đó có người bước tới, đỡ cô gái đi rồi dọn dẹp lại mặt đất.
Vài người liếc mắt nhìn về phía này, nhưng tất cả mọi người đối với những chuyện như vậy đều thấy lạ không trách, buổi party vẫn diễn ra như thường.
Người được gọi là Khương thiếu này, tên đầy đủ là Khương Tụng, nhà hắn là công ty cung cấp điện cho toàn thành phố, đèn đường ở một số thành phố lân cận cũng đều do nhà gã ta cung cấp.
Nhà họ Khương rất có tiền, Khương Tụng cũng ra tay vô cùng hào phóng, chỉ là gã ta có thói quen không tốt, tính tình nóng nảy, thích đánh người, có tin đồn nói gã ta từng đành một cô gái đến tàn phế, còn có tin đồn từng có một người phụ nữ từng hẹn hò với gã xong thì mất tích không rõ tung tích. Dù sao trong nhà gã cũng có tiền, bèn lôi tiền ra mua sự yên bình.
Đây là tin đồn thất thiệt mà người trong giới đều biết, nên cũng chỉ thấy không trách.
Trời dần về đêm, mọi người cũng say dần.
Khương Tụng lấy điện thoại di động ra, mở một phần mềm, chăm chú xem.
Lý Nhất Dương thu xếp xong những chỗ còn lại trên sân xong thì tiến đến bên cạnh Khương Tụng đã đánh người lúc nãy: “Khương thiếu, sao lại không chơi nữa?”
Người được gọi là Khương thiếu đang nâng ly rượu, cau mày nhìn đôi nam nữ gần đó nói: “Chán muốn chết, mấy bọn họ tôi chơi đến phát ngấy rồi.”
“Tiểu Trình bên kia gần đây có gặp mấy sinh viên Học viện điện ảnh và truyền hình…”
Khương thiếu lắc lắc tay: “Lúc nào cũng là kiểu kiểu thế, chơi không vui,có cái gì tươi mới hơn không?” Nói đến đây, gã ta chỉ vào cô gái trên điện thoại di động rồi hỏi, “Tìm được cô gái này đến cho anh đây không? Tiền nong không là vấn đề.”
Lý Nhất Dương nói: “Chuyện này thì cũng có thể… Nhưng giá cả sẽ hơi cao. Đợi tôi liên lạc với bên kia chút.”
Sau đó, anh ta đi ra ngoài gọi vài cuộc gọi điện thoại.
Một giờ sau, một cô gái mặc váy được kéo ra khỏi xe, cô gái mặc một chiếc váy ngủ khá đơn giản.
Cô gái trông mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, vẻ ngoài trong sáng, ngọt ngào.
“Đúng, là cô ấy.” Khương Tụng nhìn về phía cô gái đang run rẩy kia, dựa vào men say, không có ý tốt nở nụ cười…
Lúc này, cô gái không biết mình bị đưa đi đâu, vẻ mặt hoảng hốt.
Mọi người trong sân gần như đi hết, những người khác thì phớt lờ lời kêu cứu của cô gái.
Khương Tụng cất bước đi về phía cô gái, vươn tay, kéo cô vào trong ngực: “Quản lý Lý, thay tôi cảm ơn Cao tổng nhé.”
❁❁❁
Đây nhất định là một đêm lạ thường.
Một giờ sau, một chiếc ô tô màu đen chạy vào Dinh thự 13.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước xuống xe, trên tay xách theo một cái rương màu bạc, phía sau là một người phụ nữ trạc tuổi, xách một cái túi hơi lớn.
Hai người họ trông không giống khách nhân sẽ ra vào loại câu lạc bộ cao cấp này.
Họ đi thẳng đến cổng, người gác cửa giúp họ mở cửa rồi dẫn họ vào đại sảnh lộng lẫy.
Lý Nhất Dương đã háo hức chờ ở đó, vừa nhìn thấy hai người đó đã hỏi: “Gần đây công việc kinh doanh của hai người có ổn không?”
Người đàn ông nói: “Tất nhiên, mặc dù một vài người lập kế hoạch trong công ty bị bắt, nhưng bọn họ tách rời với bọn tôi. Nếu không ông chủ Mộc cũng chẳng để chúng tôi ra ngoài đâu.”
Lý Nhất Dương nói, “Vậy là tốt rồi.”
Ba người vào thang máy đi lên lầu, xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, mở ra một cánh cửa có mật mã, đi tới chỗ bí mật phía sau.
Lý Nhất Dương trực tiếp dẫn bọn họ vào một căn phòng ngủ.
Đây là một căn phòng có cả phòng tắm, rộng chừng trăm mét vuông, trên bàn bày rượu vang đỏ cùng với một ít hoa quả.
Lúc này trong phòng vô cùng lộn xộn, cho thấy ở đây vừa mới xảy ra mộtvụ ẩu đả rất ác liệt, trên mặt đất còn có cả vết máu, mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Vòng qua giường, có thể nhìn thấy một thi thể nữ trẻ tuổi nằm trên mặt đất, đó chính là cô gái tối nay bị kéo đến công quán.
Người đàn ông áo đen ngồi xổm xuống nhìn một chút, thi thể cô gái vẫn còn rất ấm, hiển nhiên mới chết không lâu.
Lý Nhất Dương quen thuộc hỏi gã: “Vẫn quy tắc cũ?”
Người đàn ông nói: “Yên tâm đi, giao cho chúng tôi xử lý, anh vẫn chưa động đến hiện trường đúng không?”
Lý Nhất Dương nói: “Chưa động, khách hàng mới đi khỏi.”
Sau đó Lý Nhất Dương rời khỏi phòng, không quên khóa cửa lại.
Những người đàn ông và phụ nữ mặc đồ đen đầu tiên tự trang bị đầy đủ, họ đi giày mưa, mặc một chiếc áo mưa màu trong suốt, đeo khẩu trang và găng tay.
Người đàn ông mặc đồ đen dọn dẹp trong nhà tắm, sau đó trải một lớp màng nhựa trên mặt đất, ôm xác để lên trên.
Người phụ nữ bắt đầu dọn dẹp phòng, cô quét sạch mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, dùng vải lau sạch tất cả dấu vân tay, và vết máu, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha. Sau đó, còn xịt thêm Luminol để kiểm tra.
Người đàn ông tiếp tục xử lý cơ thể, anh ta lấy kìm ra, giống như nha sĩ, nhổ từng chiếc răng của thi thể ra.
Sau đó, lại lấy ra một lọ thuốc thử hóa học từ trong hộp, đổ thuốc thử thuốc thử đó lên mặt của thi thể nữ.
Trong phòng bốc lên một cỗ mùi khó ngửi, sau đó vang lên tiếng xì xì, trên mặt thi thể bắt đầu cháy, khuôn mặt đẹp đẽ dưới sự ăn mòn của thuốc thử hóa học dần biến thành một đống thịt bầy nhầy, có vài chỗ hiện ra màu đen sau khi cháy.
Tiếp theo là xử lý dấu vân tay, ngón tay và ngón chân của thi thể đều bị xóa hết.
Làm xong tất cả mọi chuyện, người đàn ông bắt đầu quan sát thân thể thi thể nữ, rồi dùng thuốc thử phá hủy các vết bớt và vết thương.
Sau khi xử lý bên ngoài xong, thì tiếp tục xử lý bên trong, gã cắt xác theo chiều ngang từ ngực trở xuống, lấy toàn bộ dạ dày và ruột của cô gái ra đổ xuống bồn cầu.
Khoảng hai giờ sau, một thi thể đã được tách và chia thành nhiều phần.
Những nơi dễ nhận dạng tử thi như khuôn mặt, dấu vân tay đều bị tiêu hủy.
Các bộ phận cơ thể được bọc trong túi nhựa và đóng thành ba túi lớn.
Sau khi lấy chiếc túi xách ra ngoài, người phụ nữ cẩn thận dọn dẹp nhà tắm một lần nữa.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi thứ, bọn họ cất áo mưa và đồ đạc đi, mở cửa đi ra ngoài.
Lý Nhất Dương đứng cách đó không xa.
Người đàn ông áo đen nói: “Tất cả đã được xử lý ổn thỏa, nhớ, ba túi riêng biệt phải được chôn ở những nơi khác nhau.” Gã nói đến đây lại hỏi thêm một câu, “Những người làm việc phía dưới đáng tin không?”
Lý Nhất Dương gật đầu nói: “Yên tâm đi, tất cả bọn họ đều có nhược điểm nằm trong tay bọn tôi, trừ phi là bọn họ không muốn sống nữa.”
Người đàn ông và người phụ nữ mặc đồ đen mang theo đồ đạc đi ra ngoài, vẫn không quên nhắc nhở: “Nhớ nộp nửa chi phí còn lại vào tài khoản của công ty.”
“Yên tâm đi.” Nói xong Lý Nhất Dương đi vào phòng kiểm tra.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ hơi có mùi ra, thì hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu vết của hiện trường vụ án.
Một người sống sờ sờ, cứ như vậy biến mất khỏi trần thế.
Bây giờ chỉ cần chôn những khối thi thể này xong, mọi thứ sẽ kết thúc trong sạch, và không ai có thể tìm ra được bất kì mối liên hệ nào giữa chúng và một vụ giết người.
Lý Nhất Dương sau đó lại sắp xếp tốt đủ các loại hậu sự.
Ba chiếc xe chạy ra khỏi dinh thự, lần lượt đi theo các hướng khác nhau ở Bến Viễn.
Thời tiết hôm nay rất ngột ngạt, cho dù là trong câu lạc bộ có bật điều hòa vẫn hơi chút nóng, Lý Nhất Dương thấy hơi bồn chồn.
Một giờ sau, anh ta nhận được một cuộc gọi: “Tổng giám đốc Lí, chúng tôi đã chôn xong rồi.
Lý Nhất Dương nghĩ, vẫn nên báo cáo với Cao Thế Hiên một chút, cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho gã ta.
Một lát sau, phía đối diện mới bắt máy, lười biếng nói: “Alo”
“Cao tổng, bên này xảy ra chút chuyện…” Lý Nhất Dương nói, “Đêm nay trong bể cá có một con cá, nhảy ra khỏi bể cá, chết rồi.”
“Cá trong bể số mấy?”
“Số 4.”
“Tiếc thật, tôi thích con cá đó lắm, bộ dáng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, là ai làm thế?”
“Còn ai ngoài vị thiếu gia họ Khương kia nữa…”
“Tôi biết tên nhóc kia sớm muộn gì cũng để xảy ra chuyện mà, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát, tìm người đến quét dọn rồi vệ sinh là được.” Cao Thế Hiên ngáp một cái, dường như đang trách Lý Nhất Dương quấy nhiễu giấc mộng đẹp của gã.
“Bọn tôi tìm rồi, cũng đã xử lí xong xuôi hết rồi.” Lý Nhất Dương nuốt nước bọt, vẫn không giấu được sự lo lắng trong lòng, “Nhưng gần đây cảnh sát vừa điều tra quỹ, sau đó lại bắt được vài người lập kế hoạch. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Cao tổng xem xem, có nên dừng kinh doanh vài ngày không?”
Cao Thế Hiên cười khẽ một tiếng: “Sợ gì chứ, những chuyện đó đã qua rồi, lửa không cháy đến chúng ta đâu. Chúng ta vẫn kinh doanh như bình thường là được.”
❁❁❁
Rạng sáng, trong nhà Cố Ngôn Sâm.
Một mảng yên tĩnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Ngôn Sâm cảm thấy thân thể Thẩm Quân Từ bỗng nhiên chuyển động.
Hắn mở mắt, phát hiện Thẩm Quân Từ chống người lên, tay phải chống qua đầu hắn, tay trái muốn đưa tay lấy nhiệt kế đặt trên tủ đầu giường.
Ngọn đèn ngủ nhỏ trong phòng tỏa ra một chút ánh sáng, chiếu vào gương mặt như sứ trắng của Thẩm Quân Từ dưới ánh trăng, điềm tĩnh và xinh đẹp.
Cố Ngôn Sâm mở mắt nhìn Thẩm Quân Từ, hắn cảm thấy có một luồng điện ấm áp truyền vào cơ thể mình.
Thẩm Quân Từ mơ mơ màng màng, còn đang cố chấp sờ nhiệt kế trên bàn, thân thể nhẹ nhàng cọ lên người Cố Ngôn Sâm.
Cảm thấy súng lại sắp phát nổ, Cố Ngôn Sâm ho nhẹ một tiếng kéo tay Thẩm Quân Từ: “Đừng tìm nữa, anh không sốt.”
Thẩm Quân Từ có vẻ không tin hắn lắm, nhưng vẫn từ bỏ việc tìm kiếm nhiệt kế, sau đó cúi người xuống…
Cố Ngôn Sâm mắt thấy Thẩm Quân Từ sắp dán tới, không kịp đề phòng, trán hai người đã chạm vào nhau, hơi lành lạnh. Cố Ngôn Sâm dùng tay trái đỡ lấy thân thể cậu.
Trong đêm tối, Cố Ngôn Sâm cảm thấy có một ngọn lửa lại bùng lên, giống như đang bao bọc cả người hắn trong đó.
Nhiệt độ bình thường.
Thẩm Quân Từ lúc này mới tin, dán vào một lúc mới tách ra, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn khàn: “Ừm, không sốt, vậy thì không cần uống thuốc, anh ngủ tiếp đi.”
Pháp y Thẩm nói xong thì xoay người lại, không lâu sau hô hấp dần ổn định, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ để lại một mình Cố Ngôn Sâm hai mắt thao láo nhìn lên trần nhà, không tài nào ngủ được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đội trưởng Cố nghĩ: Đây mới là ngày đầu tiên sống chung, sau này phải sống như thế nào đây…
“Niềm hạnh phúc lớn nhất đời là có thể tin chắc rằng mình được yêu. Được yêu vì chính con người thật của chúng ta. Bất chấp ta là ai.” – Hugo.