Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 6 - Chương 93: Nghi phạm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Chạy cái gì mà chạy!”◎
Thi thể của một ông lão khác, Ngụy Sâm, cuối cùng đã được tìm thấy.
Theo thời gian trôi qua, sắc trời dần dần tối sầm lại, toàn bộ ngọn núi đều giống như bị một tầng sương mù màu xám bao bọc trong đó.
Trên núi có rất nhiều cây cỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng truyền đến.
Kết hợp với thi thể của ông lão gầy gò treo dưới tàng cây, toàn bộ không khí có chút quỷ dị.
Vài cảnh sát hình sự của đội và phân cục nhìn thấy tình hình này cũng choáng váng, vội vàng lấy dây cảnh giới buổi sáng không dùng hết ra để bảo vệ hiện trường. Sau đó gọi điện cho chi nhánh để báo cáo tình hình.
Thích Nhất An mang theo camera và hộp điều tra.
Máy ảnh rắc rắc, chụp lại tất cả dấu vết của hiện trường rồi mới dám đến gần.
Dưới gốc cây không có dấu vết gì, cũng không có dấu chân có thể trích xuất, chỉ có một vết nước nhỏ, do nạn nhân không tự chủ để lại.
Kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An ngửa mặt nhìn về phía thi thể đang treo trên cây.
Ông lão đã chết khá lâu, khuôn mặt nhợt nhạt, đầu hơi cúi xuống, lưỡi sưng lên, cổ treo hẳn trên dây thừng, lay động nhè nhẹ theo gió đêm.
Thẩm Quân Từ trước tiên quan sát nút thắt dây thừng, lạnh giọng phán đoán: “Là nút thắt đơn.”
Nút thắt đơn
Cách thắt nút dây cũng là bằng chứng quan trọng.
Để giữ nguyên lại nút thắt hoàn chỉnh, Thích Nhất An giẫm lên tảng đá bên cạnh, Cố Ngôn Sâm hỗ trợ nâng thi thể, bọn họ phối hợp cắt đứt sợi dây thừng từ giữa, tháo dây thừng xuống, phối hợp nhẹ nhàng đặt thi thể ông lão xuống.
Ông lão có vóc dáng gầy gò, trọng lượng không nặng.
Thẩm Quân Từ sờ sờ túi xác chết: “Chứng minh thư, chìa khóa và điện thoại di động đều ở trên người. Điện thoại di động đã hết pin, tự động tắt nguồn.”
Kiểu người gia sống một mình không có người thân nào, quên mang theo chìa khóa sẽ không về nhà được, cho nên đều mang theo khá đầy đủ đồ.
“Bảo sao lúc tìm theo định vị lại tìm không thấy.” Bạch Mộng cẩn thận nhận vật chứng, bỏ vào túi vật chứng niêm phong lại. Sau đó, cô nhìn vào cổng sạc, lấy ra một cái sạc dự phòng, sạc điện thoại của Ngụy Sâm.
Lục Anh ở bên cạnh cầm giúp đèn pin, để các pháp y có thể làm việc, Thích Nhất An bắt đầu ghi chép.
Thẩm Quân Từ đo nhiệt độ thi thể trước, rồi đến kiểm tra trạng thái thi thể.
“Nhiệt độ tử thi gần bằng nhiệt độ bình thường, giác mạc đục ngầu, đốm tử thi đang ở giai đoạn khuếch tán thứ hai, khi ấn có hiện tượng phai màu, độ cứng tử thi đạt đến đỉnh điểm. Xem xét toàn diện, thời gian chết là khoảng mười hai giờ.”
Dựa theo thời gian suy đoán, bây giờ đã sắp tám giờ tối, nói cách khác, thời gian bị sát hại của ông lão này là khoảng tám giờ sáng.
Lúc đó, cách lúc Triệu Truyền Văn rơi xuống tàu điện ngầm chưa đầy một giờ, mọi người trong phòng đặc nhiệm vừa mới chạy tới ga tàu điện ngầm.
Cố Ngôn Sâm nói: “Điều đó có nghĩa là, sau khi Triệu Truyền Văn chết không bao lâu, Ngụy Sâm đã xảy ra chuyện.”
Thẩm Quân Từ ngồi xổm xuống tiến hành kiểm tra thi thể. Đầu tiên cậu chú ý quan sát khuôn mặt của nạn nhân: “Khuôn mặt của nạn nhân bị bầm tím và sưng tấy, tím tái rõ rệt, rất dễ nhìn thấy một số lượng lớn các chấm xuất huyết ở kết mạc mí mắt.”
Sau đó, cậu nhìn về phía cổ, có một đường màu đỏ rõ ràng hằn trên cổ của ông lão.
Thích Nhất An cũng đi theo cậu kiểm tra..
Ngón tay Thẩm Quân Từ chỉ vào phần da cổ của ông lão: “Trên cổ nạn nhân có hai rãnh xích rõ ràng, có thể thấy được cả hai đều gây ra tổn thương dưới da và chảy máu, một trong hai là móc nằm ngang, vết ép là hình tròn, có lẽ do dây thừng siết cổ tạo thành. Một cái khác là hình số 8 rỗng, vết siết khá sâu, hai bên rộng nhất ở giữa, hẹp lại về hai đầu. Điều này chứng minh, sau khi nạn nhân bị siết cổ đến chết, đã được ngụy trang thành tự treo cổ, đây cũng là một vụ án mạng.”
Tình huống trước mắt khá điển hình, Thẩm Quân Từ đưa cho Thích Nhất An một bản phân tích, bảo cậu ta chụp ảnh ghi chép.
Sau đó cậu cẩn thận đánh giá vết siết cổ, lại nhìn vào một tảng đá ở phụ cận.
Thẩm Quân Từ nói: “Từ vết siết cổ có thể đoán được, hung thủ không phải phạm tội chuyên nghiệp, đã thử rất nhiều lần, cho nên dấu vết trên cổ có chút phức tạp. Hung thủ có lẽ là nam giới, cao khoảng 1m75.”
Sau khi kiểm tra, cậu quan sát kỹ lưỡng bàn tay của ông lão, đặc biệt là móng tay: “Trên người không có vết thương kháng cự rõ ràng.”
Bạch Mộng nhíu mày nói: “Gần ngọn núi này không có camera giám sát, ở đây ít người, có lẽ không có tư liệu hình ảnh gì đâu.”
“Hung thủ vẫn để lại không ít manh mối.” Cố Ngôn Sâm đang dùng đèn pin chiếu sáng môi trường xung quanh, sau đó hắn mở miệng phân tích: “Ngọn núi này tuy không quá cao, nhưng cũng phải cao trăm mét, xe chạy bằng điện không thể đi lên được, lên núi chỉ có một con đường này, trên mặt đất không có dấu vết kéo dài rõ ràng. Nơi này hẳn là hiện trường vụ án đầu tiên, là do người quen gây án, hơn nữa hung thủ vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, hắn có khả năng đã mang theo dây thừng, là có chuẩn bị mà đến.”
Nếu nơi này không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, hung thủ giết người ở nơi khác, hắn cần phải cõng một cỗ thi thể leo núi, vừa hao phí thể lực và thời gian, cũng dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
Kết hợp với trên thi thể không có nhiều dấu vết phản kháng, rất có thể là người quen gây án.
Hơn nữa nơi này hẻo lánh, người lần đầu tiên tới không chú ý có thể sẽ bị lạc, cho nên hung thủ hẳn rất quen thuộc môi trường xung quanh.
“Dựa theo thông tin thời gian, hai vụ án nếu là cùng một hung thủ. Rất có thể hung thủ đẩy Triệu Truyền Văn xuống tàu điện ngầm, rồi đi ra ngoài tiểu khu, hẹn Ngụy Sâm ra ngoài, tới nơi này gặp mặt?” Lục Anh thử suy đoán, “Hay là nói, hung thủ sống ở gần đây?”
Cố Ngôn Sâm sửa lại lời anh ta: “Quen thuộc phụ cận đâu nhất định phải ở gần đây, cũng có thể là làm việc ở gần đây, hoặc là trước kia ở gần đây.” Sau đó, hắn tóm tắt, “Cao hơn một mét bảy lăm, là đàn ông, cũng là người quen của nạn nhân. Các cậu quay lại điều tra qua xem, bên cạnh nạn nhân có người nào như vậy hay không.”
Nếu như nói vụ án tàu điện ngầm có rất ít manh mối, hiện tại vụ án này lại để lại rất nhiều thông tin.
Thủ đoạn gây án của vụ án có chút vội vàng, có lẽ hung thủ muốn giết người diệt khẩu, có lẽ hung thủ biết mình đã giết một người, vò đã mẻ lại sứt.(1)
(1): thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Tóm lại hung thủ hành động rất nóng nảy.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ phối hợp ăn ý, thông qua phân tích, khoanh tròn được rất nhiều đặc điểm của hung thủ.
Chỉ cần căn cứ vào dấu vết còn sót lại tại hiện trường vụ án và trên tử thi, bọn họ đã phán đoán được “chân dung” của hung thủ.
Đêm nay phải tăng ca, nhất thời không về được, mắt thấy đã tám giờ, bọn họ tốt xấu gì buổi trưa cũng được ăn mấy miếng cơm, bên đội bên chi cục chỉ mua ít bánh mì ăn tạm.
Mọi người đều rất đói.
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Ai đói thì cứ gọi đồ ăn trước đi. Tối nay tôi mời.”
Bọn họ làm cảnh sát, thường xuyên làm việc ở vùng hoang dã, may mắn bây giờ có đồ ăn mang về, thuận tiện hơn rất nhiều.
Bạch Mộng lấy điện thoại di động ra, bảo mọi người gọi đồ ăn nhanh, mấy người trong đội bên kia cũng không khách khí, gọi đồ ăn.
Đến lúc thanh toán, Bạch Mộng khó xử hỏi: “Địa chỉ thì viết như thế nào đây?” Cô và Lục Anh thương lượng nửa ngày, cuối cùng viết “trên một sườn đồi nhỏ, đến thì gọi điện”.
Thích Nhất An ngẩng đầu hỏi: “Người giao đồ ăn có thể tìm được không nhỉ? Chúng ta có nên viết thêm là bên cạnh hiện trường vụ án không?”
Thẩm Quân Từ vẫn còn đang kiểm tra thi thể, mở miệng chậm rãi nói: “Cậu viết thêm là cách một mét là thi thể, xem có ai dám nhận đơn không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đừng lười biếng nữa, hai người bảo nhân viên giao hàng ship đến ngã tư phía dưới, rồi tự mình đi lấy, thuận tiện tuần tra phụ cận một chút.”
Thời gian xảy ra vụ án rất ngắn, có thể sẽ tìm thấy manh mối mới xung quanh, chẳng hạn như tàn thuốc lá, dây thừng, dấu chân, vết máu hoặc một vài dấu vết khác.
Lục Anh và Bạch Mộng nghe hắn nói xong, đổi thành “Ngã ba đầu tiên dưới sườn núi nhỏ, đến thì gọi”.
Bọn họ xuống núi đi về phía phụ cận, vừa đi, vừa nghị luận về vụ án này.
Trong rừng núi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Bạch Mộng nói: “Người bình thường giết người, chỉ có một vài lí do, vì tiền, vì tình, vì báo thù. Hai ông lão này tuy là bạn bè, nhưng hung thủ vì cái gì mà lại giết một lúc hai người bọn họ chứ?”
Lục Anh mở đầu óc: “Người già ấy mà, trong cuộc sống cũng sẽ gặp phải rất nhiều mâu thuẫn, bọn họ cũng có tình cảm, cô không biết đó thôi, bây giờ giết người đều sẽ nhằm vào người già, với lại, nói không chừng là giết người vì tình, hoặc ghen tị gì đó mà giết người.”
Bạch Mộng nói, “Tôi xem qua lịch sử trò chuyện của Triệu Truyền Văn, cũng không có quan hệ thân cận với phụ nữ nào. Hơn nữa, người trẻ tuổi sẽ nhất thời khí thịnh, nhưng người già thì lại bao dung hơn nhiều chứ.”
Rất nhiều người đều cảm thấy, không đáng liều mạng cùng với mấy người già, những người già này cho dù không bị sát hại, khả năng cũng không sống được bao lâu, là ai mà lại vội vàng dám ra tay với người già như vậy chứ?
Lục Anh lại đoán: “Vậy… Nói không chừng là vì di sản. Họ đều là hộ di dời, mặc dù trông thì tiết kiệm, nhưng chắc hẳn có rất nhiều tiền tiết kiệm.”
Bạch Mộng bĩu môi: “Cậu bị mù à? Cả hai ông lão đều không có người thừa kế hợp pháp, những người thân khác đều có quan hệ rất xa, theo quy định của pháp luật, di sản của họ sẽ được thu hồi về ngân sách nhà nước. Hung thủ cho dù là giết người, khả năng cũng không lấy được đồng cắc nào.”
Ngọn núi nhỏ này không lớn, cùng với màn đêm buông xuống, đã hoàn toàn tối đen.
Cách ngã ba còn hẳn một đoạn đường, Lục Anh bật đèn pin, chiếu về phía trước.
Bóng đêm càng ngày càng tối, như được đổ thêm lớp mực dày đặc, ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một đoạn nhỏ phía trước.
Hai người đang nói, đèn pin trong tay Lục Anh nhoáng lên một cái, chiếu tới một trang trại chăn nuôi cũ kỹ ở bên cánh, một bóng đen quỷ dị bỗng nhiên xẹt qua.
Lục Anh đang lưỡng lự không biết mình có bị hoa mắt hay không, anh ta cũng không thấy rõ rốt cuộc là người hay động vật, Bạch Mộng bên cạnh đã vèo một tiếng đuổi theo, hô to: “Đứng lại!”
Lúc này Lục Anh mới phản ứng lại, cũng xông lên theo.
Bóng đen nhìn thấy có người đuổi theo bèn chạy vào trong rừng cây nhỏ.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, chỉ đủ cho một người đi qua, ở một nơi như vậy, thân hình Bạch Mộng ngược lại so với Lục Anh có ưu thế hơn.
Bạch Mộng ở phía sau đuổi theo không rời, Lục Anh cũng đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa, tận lực giúp Bạch Mộng chiếu sáng, bóng người ở phía trước vẫn liều mạng chạy trốn.
10 mét, năm mét, khoảng cách giữa họ đang dần được rút ngắn.
Bạch Mộng tuy rằng là phụ nữ, nhưng chưa bao giờ khiến đấng mày râu thất vọng, khi khoảng cách chỉ còn lại một mét, cô đưa tay bắt lấy người trước mắt, người nọ cúi người tránh thoát tay cô.
Bạch Mộng ra tay không thành công, ngón tay lại kéo rơi mũ trên mặt người nọ.
Mũ rơi xuống, người nọ bỗng nhiên xoay người lại, đâm sầm về phía cô.
Lục Anh ở phía sau nhắc nhở một tiếng: “Cẩn thận…”
Bạch Mộng nghe vậy, chần chờ một chút, cô sợ người nọ cầm hung khí, cúi người trốn, dáng chạy chậm lại.
Người nọ cũng không móc ra đồ đạc gì, chỉ là lắc lư một cái, lại gia tốc chạy về phía trước.
Bạch Mộng bị đùa giỡn, tức giận tăng lên: “Mẹ nó! Thế mà dám dương đông kích tây!”
Hai người đang ở trong rừng đuổi theo bóng người nọ, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng “gâu”, từ trong bóng tối nhảy ra một con cảnh khuyển, nhảy lên cao ngang người.
Cảnh khuyển gâu gâu kêu, móng vuốt trực tiếp nhào tới trên vai người nọ, trực tiếp áp đảo người xuống.
Bóng người muốn giãy dụa đứng dậy, cùng cảnh khuyển vật lộn.
“Không được động đậy!” Theo vài tiếng la hét, có người xông tới đè cánh tay gã lại, vặn người xuống đất.
Người chạy tới chính là Vô Lượng và Cố Ngôn Sâm, phía sau còn có đội trưởng Bao cùng vài cảnh sát hình sự của phân cục.
Thì ra cảnh sát ở hiện trường nghe được thanh âm, xuống tiếp ứng cho bọn họ.
Vô Lượng về hưu được tái sử dụng, lại lập được công, ở một bên li3m móng vuốt.
Cố Ngôn Sâm từ phía sau lấy còng tay ra, chuẩn bị còng tay người nọ.
Bạch Mộng cùng Lục Anh cũng chạy đến gần, đưa tay kéo người nọ lên.
Lần này bọn họ đã thấy rõ ràng, người bị bắt là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, không cao.
Lại đến hiện trường vụ án vào buổi tối, hơn nữa các phương diện đều phù hợp với suy luận lúc trước của Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ.
Lục Anh cảm thấy người trước mắt có hiềm nghi rất, anh lớn tiếng hỏi: “Chạy cái gì mà chạy? Ông lão kia có phải do anh giết không?”
Bạch Mộng lấy giấy tờ tùy thân của mình ra cho gã xem: “Cảnh sát hình sự cục thành phố.”
Người nọ oan ức kéo quần áo của mình một chút, lộ ra quần áo màu vàng bên trong: “Tôi đến giao đồ ăn mà, cũng không biết là ai gọi đồ ăn mang về, địa chỉ cũng không viết rõ ràng. Quá nhiều đồ nên không cầm hết, tôi mới khóa xe lên xem trước. Sau đó vừa mới leo lên dốc, chợt nghe có người hô ‘Không được động đậy’, trời thì tối chẳng thấy ai, tôi tưởng gặp cướp nên mới bỏ chạy…”
Mọi người: “…”
Cố Ngôn Sâm: “Là bọn tôi gọi.”
Bạch Mộng lúc này mới phản ứng lại: “Hình như chúng ta xuống núi lấy đồ ăn thì phải?”
Lục Anh vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bị vụ án mê hoặc hơi sâu, anh lại không mặc đồ shipper bên ngoài, lại mặc quần áo đen, khiến bọn tôi hiểu nhầm.”
Cố Ngôn Sâm chủ động hỏi nhân viên giao hàng: “Có bị thương không? Xin lỗi, để tôi tặng anh một bao lì xì đỏ coi như tiền bồi thường nhé?”
Nhân viên giao hàng cũng rất thông cảm, vỗ vỗ quần áo xuống núi mang thức ăn nhanh cho họ: “Cảnh sát nhân dân vất vả rồi.”
Vừa xuất hiện một “nghi phạm” đã thoát khỏi hiềm nghi, mọi người trở về núi phân chia thức ăn, ăn cơm tối xong tiếp tục khởi công làm việc.
Buổi tối thi thể đã được khiêng xuống núi, kéo về thành cục giải phẫu, đám cảnh sát hình sự rốt cục có thể tan tầm.
Đêm khuya, Bạch Mộng không đi, cô ở lại chủ động tăng ca.
Cục thành phố vào đêm khuya có chút yên tĩnh, cô ngồi trước máy tính, rót cho mình một tách cà phê nóng.
Buổi tối, cô cảm thấy mình kêu loạn, có hơi buồn bực.
Vừa nghĩ đến một màn buổi tối kia, lại lúng túng đến mức muốn dùng ngón chân đào một tòa lâu đài trên mặt đất.
Cô thật sự không muốn về nhà ngủ, rất muốn tìm thêm manh mối để bù đắp.
Trong khoảng thời gian này, tổ vật chứng đã thu thập được dấu vân tay trên điện thoại Ngụy Sâm, điện thoại di động cũng sạc lên được một ít điện.
Cô mở máy tính, truy cập vào điện thoại di động của Ngụy Sâm, là máy của người già, nên việc giải mã mật mã cũng rất đơn giản.
Thứ đầu tiên cô xem là album ảnh điện thoại di động, cô nhìn ảnh chụp bên trong, cuộn xuống từng tấm một.
Bỗng nhiên, ngón tay Bạch Mộng dừng lại, người trong bức ảnh này là…
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Chạy cái gì mà chạy!”◎
Thi thể của một ông lão khác, Ngụy Sâm, cuối cùng đã được tìm thấy.
Theo thời gian trôi qua, sắc trời dần dần tối sầm lại, toàn bộ ngọn núi đều giống như bị một tầng sương mù màu xám bao bọc trong đó.
Trên núi có rất nhiều cây cỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng truyền đến.
Kết hợp với thi thể của ông lão gầy gò treo dưới tàng cây, toàn bộ không khí có chút quỷ dị.
Vài cảnh sát hình sự của đội và phân cục nhìn thấy tình hình này cũng choáng váng, vội vàng lấy dây cảnh giới buổi sáng không dùng hết ra để bảo vệ hiện trường. Sau đó gọi điện cho chi nhánh để báo cáo tình hình.
Thích Nhất An mang theo camera và hộp điều tra.
Máy ảnh rắc rắc, chụp lại tất cả dấu vết của hiện trường rồi mới dám đến gần.
Dưới gốc cây không có dấu vết gì, cũng không có dấu chân có thể trích xuất, chỉ có một vết nước nhỏ, do nạn nhân không tự chủ để lại.
Kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An ngửa mặt nhìn về phía thi thể đang treo trên cây.
Ông lão đã chết khá lâu, khuôn mặt nhợt nhạt, đầu hơi cúi xuống, lưỡi sưng lên, cổ treo hẳn trên dây thừng, lay động nhè nhẹ theo gió đêm.
Thẩm Quân Từ trước tiên quan sát nút thắt dây thừng, lạnh giọng phán đoán: “Là nút thắt đơn.”
Nút thắt đơn
Cách thắt nút dây cũng là bằng chứng quan trọng.
Để giữ nguyên lại nút thắt hoàn chỉnh, Thích Nhất An giẫm lên tảng đá bên cạnh, Cố Ngôn Sâm hỗ trợ nâng thi thể, bọn họ phối hợp cắt đứt sợi dây thừng từ giữa, tháo dây thừng xuống, phối hợp nhẹ nhàng đặt thi thể ông lão xuống.
Ông lão có vóc dáng gầy gò, trọng lượng không nặng.
Thẩm Quân Từ sờ sờ túi xác chết: “Chứng minh thư, chìa khóa và điện thoại di động đều ở trên người. Điện thoại di động đã hết pin, tự động tắt nguồn.”
Kiểu người gia sống một mình không có người thân nào, quên mang theo chìa khóa sẽ không về nhà được, cho nên đều mang theo khá đầy đủ đồ.
“Bảo sao lúc tìm theo định vị lại tìm không thấy.” Bạch Mộng cẩn thận nhận vật chứng, bỏ vào túi vật chứng niêm phong lại. Sau đó, cô nhìn vào cổng sạc, lấy ra một cái sạc dự phòng, sạc điện thoại của Ngụy Sâm.
Lục Anh ở bên cạnh cầm giúp đèn pin, để các pháp y có thể làm việc, Thích Nhất An bắt đầu ghi chép.
Thẩm Quân Từ đo nhiệt độ thi thể trước, rồi đến kiểm tra trạng thái thi thể.
“Nhiệt độ tử thi gần bằng nhiệt độ bình thường, giác mạc đục ngầu, đốm tử thi đang ở giai đoạn khuếch tán thứ hai, khi ấn có hiện tượng phai màu, độ cứng tử thi đạt đến đỉnh điểm. Xem xét toàn diện, thời gian chết là khoảng mười hai giờ.”
Dựa theo thời gian suy đoán, bây giờ đã sắp tám giờ tối, nói cách khác, thời gian bị sát hại của ông lão này là khoảng tám giờ sáng.
Lúc đó, cách lúc Triệu Truyền Văn rơi xuống tàu điện ngầm chưa đầy một giờ, mọi người trong phòng đặc nhiệm vừa mới chạy tới ga tàu điện ngầm.
Cố Ngôn Sâm nói: “Điều đó có nghĩa là, sau khi Triệu Truyền Văn chết không bao lâu, Ngụy Sâm đã xảy ra chuyện.”
Thẩm Quân Từ ngồi xổm xuống tiến hành kiểm tra thi thể. Đầu tiên cậu chú ý quan sát khuôn mặt của nạn nhân: “Khuôn mặt của nạn nhân bị bầm tím và sưng tấy, tím tái rõ rệt, rất dễ nhìn thấy một số lượng lớn các chấm xuất huyết ở kết mạc mí mắt.”
Sau đó, cậu nhìn về phía cổ, có một đường màu đỏ rõ ràng hằn trên cổ của ông lão.
Thích Nhất An cũng đi theo cậu kiểm tra..
Ngón tay Thẩm Quân Từ chỉ vào phần da cổ của ông lão: “Trên cổ nạn nhân có hai rãnh xích rõ ràng, có thể thấy được cả hai đều gây ra tổn thương dưới da và chảy máu, một trong hai là móc nằm ngang, vết ép là hình tròn, có lẽ do dây thừng siết cổ tạo thành. Một cái khác là hình số 8 rỗng, vết siết khá sâu, hai bên rộng nhất ở giữa, hẹp lại về hai đầu. Điều này chứng minh, sau khi nạn nhân bị siết cổ đến chết, đã được ngụy trang thành tự treo cổ, đây cũng là một vụ án mạng.”
Tình huống trước mắt khá điển hình, Thẩm Quân Từ đưa cho Thích Nhất An một bản phân tích, bảo cậu ta chụp ảnh ghi chép.
Sau đó cậu cẩn thận đánh giá vết siết cổ, lại nhìn vào một tảng đá ở phụ cận.
Thẩm Quân Từ nói: “Từ vết siết cổ có thể đoán được, hung thủ không phải phạm tội chuyên nghiệp, đã thử rất nhiều lần, cho nên dấu vết trên cổ có chút phức tạp. Hung thủ có lẽ là nam giới, cao khoảng 1m75.”
Sau khi kiểm tra, cậu quan sát kỹ lưỡng bàn tay của ông lão, đặc biệt là móng tay: “Trên người không có vết thương kháng cự rõ ràng.”
Bạch Mộng nhíu mày nói: “Gần ngọn núi này không có camera giám sát, ở đây ít người, có lẽ không có tư liệu hình ảnh gì đâu.”
“Hung thủ vẫn để lại không ít manh mối.” Cố Ngôn Sâm đang dùng đèn pin chiếu sáng môi trường xung quanh, sau đó hắn mở miệng phân tích: “Ngọn núi này tuy không quá cao, nhưng cũng phải cao trăm mét, xe chạy bằng điện không thể đi lên được, lên núi chỉ có một con đường này, trên mặt đất không có dấu vết kéo dài rõ ràng. Nơi này hẳn là hiện trường vụ án đầu tiên, là do người quen gây án, hơn nữa hung thủ vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, hắn có khả năng đã mang theo dây thừng, là có chuẩn bị mà đến.”
Nếu nơi này không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, hung thủ giết người ở nơi khác, hắn cần phải cõng một cỗ thi thể leo núi, vừa hao phí thể lực và thời gian, cũng dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
Kết hợp với trên thi thể không có nhiều dấu vết phản kháng, rất có thể là người quen gây án.
Hơn nữa nơi này hẻo lánh, người lần đầu tiên tới không chú ý có thể sẽ bị lạc, cho nên hung thủ hẳn rất quen thuộc môi trường xung quanh.
“Dựa theo thông tin thời gian, hai vụ án nếu là cùng một hung thủ. Rất có thể hung thủ đẩy Triệu Truyền Văn xuống tàu điện ngầm, rồi đi ra ngoài tiểu khu, hẹn Ngụy Sâm ra ngoài, tới nơi này gặp mặt?” Lục Anh thử suy đoán, “Hay là nói, hung thủ sống ở gần đây?”
Cố Ngôn Sâm sửa lại lời anh ta: “Quen thuộc phụ cận đâu nhất định phải ở gần đây, cũng có thể là làm việc ở gần đây, hoặc là trước kia ở gần đây.” Sau đó, hắn tóm tắt, “Cao hơn một mét bảy lăm, là đàn ông, cũng là người quen của nạn nhân. Các cậu quay lại điều tra qua xem, bên cạnh nạn nhân có người nào như vậy hay không.”
Nếu như nói vụ án tàu điện ngầm có rất ít manh mối, hiện tại vụ án này lại để lại rất nhiều thông tin.
Thủ đoạn gây án của vụ án có chút vội vàng, có lẽ hung thủ muốn giết người diệt khẩu, có lẽ hung thủ biết mình đã giết một người, vò đã mẻ lại sứt.(1)
(1): thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Tóm lại hung thủ hành động rất nóng nảy.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ phối hợp ăn ý, thông qua phân tích, khoanh tròn được rất nhiều đặc điểm của hung thủ.
Chỉ cần căn cứ vào dấu vết còn sót lại tại hiện trường vụ án và trên tử thi, bọn họ đã phán đoán được “chân dung” của hung thủ.
Đêm nay phải tăng ca, nhất thời không về được, mắt thấy đã tám giờ, bọn họ tốt xấu gì buổi trưa cũng được ăn mấy miếng cơm, bên đội bên chi cục chỉ mua ít bánh mì ăn tạm.
Mọi người đều rất đói.
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Ai đói thì cứ gọi đồ ăn trước đi. Tối nay tôi mời.”
Bọn họ làm cảnh sát, thường xuyên làm việc ở vùng hoang dã, may mắn bây giờ có đồ ăn mang về, thuận tiện hơn rất nhiều.
Bạch Mộng lấy điện thoại di động ra, bảo mọi người gọi đồ ăn nhanh, mấy người trong đội bên kia cũng không khách khí, gọi đồ ăn.
Đến lúc thanh toán, Bạch Mộng khó xử hỏi: “Địa chỉ thì viết như thế nào đây?” Cô và Lục Anh thương lượng nửa ngày, cuối cùng viết “trên một sườn đồi nhỏ, đến thì gọi điện”.
Thích Nhất An ngẩng đầu hỏi: “Người giao đồ ăn có thể tìm được không nhỉ? Chúng ta có nên viết thêm là bên cạnh hiện trường vụ án không?”
Thẩm Quân Từ vẫn còn đang kiểm tra thi thể, mở miệng chậm rãi nói: “Cậu viết thêm là cách một mét là thi thể, xem có ai dám nhận đơn không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đừng lười biếng nữa, hai người bảo nhân viên giao hàng ship đến ngã tư phía dưới, rồi tự mình đi lấy, thuận tiện tuần tra phụ cận một chút.”
Thời gian xảy ra vụ án rất ngắn, có thể sẽ tìm thấy manh mối mới xung quanh, chẳng hạn như tàn thuốc lá, dây thừng, dấu chân, vết máu hoặc một vài dấu vết khác.
Lục Anh và Bạch Mộng nghe hắn nói xong, đổi thành “Ngã ba đầu tiên dưới sườn núi nhỏ, đến thì gọi”.
Bọn họ xuống núi đi về phía phụ cận, vừa đi, vừa nghị luận về vụ án này.
Trong rừng núi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Bạch Mộng nói: “Người bình thường giết người, chỉ có một vài lí do, vì tiền, vì tình, vì báo thù. Hai ông lão này tuy là bạn bè, nhưng hung thủ vì cái gì mà lại giết một lúc hai người bọn họ chứ?”
Lục Anh mở đầu óc: “Người già ấy mà, trong cuộc sống cũng sẽ gặp phải rất nhiều mâu thuẫn, bọn họ cũng có tình cảm, cô không biết đó thôi, bây giờ giết người đều sẽ nhằm vào người già, với lại, nói không chừng là giết người vì tình, hoặc ghen tị gì đó mà giết người.”
Bạch Mộng nói, “Tôi xem qua lịch sử trò chuyện của Triệu Truyền Văn, cũng không có quan hệ thân cận với phụ nữ nào. Hơn nữa, người trẻ tuổi sẽ nhất thời khí thịnh, nhưng người già thì lại bao dung hơn nhiều chứ.”
Rất nhiều người đều cảm thấy, không đáng liều mạng cùng với mấy người già, những người già này cho dù không bị sát hại, khả năng cũng không sống được bao lâu, là ai mà lại vội vàng dám ra tay với người già như vậy chứ?
Lục Anh lại đoán: “Vậy… Nói không chừng là vì di sản. Họ đều là hộ di dời, mặc dù trông thì tiết kiệm, nhưng chắc hẳn có rất nhiều tiền tiết kiệm.”
Bạch Mộng bĩu môi: “Cậu bị mù à? Cả hai ông lão đều không có người thừa kế hợp pháp, những người thân khác đều có quan hệ rất xa, theo quy định của pháp luật, di sản của họ sẽ được thu hồi về ngân sách nhà nước. Hung thủ cho dù là giết người, khả năng cũng không lấy được đồng cắc nào.”
Ngọn núi nhỏ này không lớn, cùng với màn đêm buông xuống, đã hoàn toàn tối đen.
Cách ngã ba còn hẳn một đoạn đường, Lục Anh bật đèn pin, chiếu về phía trước.
Bóng đêm càng ngày càng tối, như được đổ thêm lớp mực dày đặc, ánh sáng đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một đoạn nhỏ phía trước.
Hai người đang nói, đèn pin trong tay Lục Anh nhoáng lên một cái, chiếu tới một trang trại chăn nuôi cũ kỹ ở bên cánh, một bóng đen quỷ dị bỗng nhiên xẹt qua.
Lục Anh đang lưỡng lự không biết mình có bị hoa mắt hay không, anh ta cũng không thấy rõ rốt cuộc là người hay động vật, Bạch Mộng bên cạnh đã vèo một tiếng đuổi theo, hô to: “Đứng lại!”
Lúc này Lục Anh mới phản ứng lại, cũng xông lên theo.
Bóng đen nhìn thấy có người đuổi theo bèn chạy vào trong rừng cây nhỏ.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, chỉ đủ cho một người đi qua, ở một nơi như vậy, thân hình Bạch Mộng ngược lại so với Lục Anh có ưu thế hơn.
Bạch Mộng ở phía sau đuổi theo không rời, Lục Anh cũng đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa, tận lực giúp Bạch Mộng chiếu sáng, bóng người ở phía trước vẫn liều mạng chạy trốn.
10 mét, năm mét, khoảng cách giữa họ đang dần được rút ngắn.
Bạch Mộng tuy rằng là phụ nữ, nhưng chưa bao giờ khiến đấng mày râu thất vọng, khi khoảng cách chỉ còn lại một mét, cô đưa tay bắt lấy người trước mắt, người nọ cúi người tránh thoát tay cô.
Bạch Mộng ra tay không thành công, ngón tay lại kéo rơi mũ trên mặt người nọ.
Mũ rơi xuống, người nọ bỗng nhiên xoay người lại, đâm sầm về phía cô.
Lục Anh ở phía sau nhắc nhở một tiếng: “Cẩn thận…”
Bạch Mộng nghe vậy, chần chờ một chút, cô sợ người nọ cầm hung khí, cúi người trốn, dáng chạy chậm lại.
Người nọ cũng không móc ra đồ đạc gì, chỉ là lắc lư một cái, lại gia tốc chạy về phía trước.
Bạch Mộng bị đùa giỡn, tức giận tăng lên: “Mẹ nó! Thế mà dám dương đông kích tây!”
Hai người đang ở trong rừng đuổi theo bóng người nọ, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng “gâu”, từ trong bóng tối nhảy ra một con cảnh khuyển, nhảy lên cao ngang người.
Cảnh khuyển gâu gâu kêu, móng vuốt trực tiếp nhào tới trên vai người nọ, trực tiếp áp đảo người xuống.
Bóng người muốn giãy dụa đứng dậy, cùng cảnh khuyển vật lộn.
“Không được động đậy!” Theo vài tiếng la hét, có người xông tới đè cánh tay gã lại, vặn người xuống đất.
Người chạy tới chính là Vô Lượng và Cố Ngôn Sâm, phía sau còn có đội trưởng Bao cùng vài cảnh sát hình sự của phân cục.
Thì ra cảnh sát ở hiện trường nghe được thanh âm, xuống tiếp ứng cho bọn họ.
Vô Lượng về hưu được tái sử dụng, lại lập được công, ở một bên li3m móng vuốt.
Cố Ngôn Sâm từ phía sau lấy còng tay ra, chuẩn bị còng tay người nọ.
Bạch Mộng cùng Lục Anh cũng chạy đến gần, đưa tay kéo người nọ lên.
Lần này bọn họ đã thấy rõ ràng, người bị bắt là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, không cao.
Lại đến hiện trường vụ án vào buổi tối, hơn nữa các phương diện đều phù hợp với suy luận lúc trước của Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ.
Lục Anh cảm thấy người trước mắt có hiềm nghi rất, anh lớn tiếng hỏi: “Chạy cái gì mà chạy? Ông lão kia có phải do anh giết không?”
Bạch Mộng lấy giấy tờ tùy thân của mình ra cho gã xem: “Cảnh sát hình sự cục thành phố.”
Người nọ oan ức kéo quần áo của mình một chút, lộ ra quần áo màu vàng bên trong: “Tôi đến giao đồ ăn mà, cũng không biết là ai gọi đồ ăn mang về, địa chỉ cũng không viết rõ ràng. Quá nhiều đồ nên không cầm hết, tôi mới khóa xe lên xem trước. Sau đó vừa mới leo lên dốc, chợt nghe có người hô ‘Không được động đậy’, trời thì tối chẳng thấy ai, tôi tưởng gặp cướp nên mới bỏ chạy…”
Mọi người: “…”
Cố Ngôn Sâm: “Là bọn tôi gọi.”
Bạch Mộng lúc này mới phản ứng lại: “Hình như chúng ta xuống núi lấy đồ ăn thì phải?”
Lục Anh vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, bị vụ án mê hoặc hơi sâu, anh lại không mặc đồ shipper bên ngoài, lại mặc quần áo đen, khiến bọn tôi hiểu nhầm.”
Cố Ngôn Sâm chủ động hỏi nhân viên giao hàng: “Có bị thương không? Xin lỗi, để tôi tặng anh một bao lì xì đỏ coi như tiền bồi thường nhé?”
Nhân viên giao hàng cũng rất thông cảm, vỗ vỗ quần áo xuống núi mang thức ăn nhanh cho họ: “Cảnh sát nhân dân vất vả rồi.”
Vừa xuất hiện một “nghi phạm” đã thoát khỏi hiềm nghi, mọi người trở về núi phân chia thức ăn, ăn cơm tối xong tiếp tục khởi công làm việc.
Buổi tối thi thể đã được khiêng xuống núi, kéo về thành cục giải phẫu, đám cảnh sát hình sự rốt cục có thể tan tầm.
Đêm khuya, Bạch Mộng không đi, cô ở lại chủ động tăng ca.
Cục thành phố vào đêm khuya có chút yên tĩnh, cô ngồi trước máy tính, rót cho mình một tách cà phê nóng.
Buổi tối, cô cảm thấy mình kêu loạn, có hơi buồn bực.
Vừa nghĩ đến một màn buổi tối kia, lại lúng túng đến mức muốn dùng ngón chân đào một tòa lâu đài trên mặt đất.
Cô thật sự không muốn về nhà ngủ, rất muốn tìm thêm manh mối để bù đắp.
Trong khoảng thời gian này, tổ vật chứng đã thu thập được dấu vân tay trên điện thoại Ngụy Sâm, điện thoại di động cũng sạc lên được một ít điện.
Cô mở máy tính, truy cập vào điện thoại di động của Ngụy Sâm, là máy của người già, nên việc giải mã mật mã cũng rất đơn giản.
Thứ đầu tiên cô xem là album ảnh điện thoại di động, cô nhìn ảnh chụp bên trong, cuộn xuống từng tấm một.
Bỗng nhiên, ngón tay Bạch Mộng dừng lại, người trong bức ảnh này là…