Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 4 - Chương 61
◎ Chọn một con cừu trước. (Bản cập nhật thứ hai)◎
Cục trưởng Đinh nói: “Nghe có vẻ, cậu rất chuyên nghiệp nhỉ.”
A Nam hỏi ngược lại: “Kỹ thuật phát hiện của cảnh sát mấy anh giờ rất phát triển, mạng Internet cũng phát triển như vũ bão, cùng lúc đó, những người như chúng tôi cũng phải suy nghĩ phải nên phạm tội theo cách nào. Mấy người cho rằng chúng tôi sẽ sử dụng mấy cái phương pháp cũ rích từ nhiều thập kỷ trước à?”
Lời nói của gã đã khiến cho những sĩ quan cảnh sát phải suy nghĩ rất nhiều.
A Nam nói thêm: “Bây giờ không còn là thời đại của cầm dao chém người trên đường nữa, xe tải đâm người cũng không còn phổ biến, trong thành phố khắp nơi đều có camera giám sát. Giết người do bị kích thích, hàng xóm tranh chấp với nhau nên giết người, đều là mấy tội ác cấp thấp hơn, chóp của đỉnh kim tự tháp đều bắt nguồn từ đó, không phải sao?”
Cục trưởng Đinh hỏi: “Cho nên mới xuất hiện nghề nghiệp của các cậu?”
Ông ngồi ở vị trí cục trưởng, cũng đã nghĩ đến những sự thay đổi do thời đại tạo thành, nhưng những gì mà đối phương nói ra đã vượt quá trí tưởng tượng của mình, khiến cho vị cục trưởng già thấy rất sốc.
A Nam nói: “Chợ đen ở Bến Thành lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của các người, cũng được quy hoạch rất gọn gàng. Sự bùng nổ của tiền bạc và công nghệ thật sự quá điên rồ. Miễn là mấy người chi đủ tiền, thì có thể tận hưởng tất cả các dịch vụ. Ví dụ, giúp giết người, ngụy trang những vụ án giết người thành tai nạn, v.v.
Những người ngồi trong phòng thẩm vấn lúc này, càng giống như đang thực hiện cuộc phỏng vấn chuyên nghiệp chứ không phải đang thẩm vấn.
Trong số đó, Bạch Mộng là người lo lắng nhất, cô thường là người ghi chép lại lời khai, lúc nghe được những lời này không biết mình có nên ghi lại hay không.
Nhà cô ba đời đều là cảnh sát, nhưng những chuyện như vậy thì lại là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Cô biết, nếu những lời này truyền ra ngoài, đủ để phá nát tam quan của toàn bộ giới cảnh sát thành phố. Đặc biệt là thế giới quan của những cảnh sát đã về hưu, thậm chí là sụp đổ toàn bộ thế giới quan.
Lông mày cục trưởng Đinh càng nhíu chặt lại.
Trong nhiều thập kỷ qua, bóng tối đã đi sâu vào những nơi mà họ không biết.
Ông cũng hiểu vì sao người đàn ông này trước đó đã nói, những lời này một khi truyền ra sẽ tạo thành nguy hiểm.
Đây là quy tắc bí mật của vương quốc ngầm, nếu đem những điều này ra ngoài để thảo luận công khai, sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối, những người ẩn mình trong bóng tối, cực kỳ nguy hiểm.
Cảnh sát dù sao cũng chỉ là nghề nghiệp của họ, họ cũng là con người, cũng có gia đình, cũng có những thứ cần phải bảo vệ.
Tiết lộ những thông tin này ra có thể gây nguy hiểm cho chính bọn họ.
Cục trưởng Đinh, “Cậu có thể nói chi tiết hơn về những chuyện này được không?”
A Nam nở nụ cười: “Cảnh sát mấy người, phỏng chừng sau này nếu có điều tra lâu hơn nữa cũng không tra ra được những chuyện này. Vậy thì tôi sẽ nói cho mấy người nghe một chút vậy.”
Gã suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy nghiệp vụ cơ bản nhất của người lập kế hoạch để nói trước vậy, việc đưa ra kế hoạch, sẽ rơi vào khoảng năm mươi vạn, đây là giá tối thiểu phải trả, sẽ có người trả đến trăm vạn thậm chí ngàn vạn.”
Cục trưởng Đinh hỏi: “Nội dung cụ thể là gì?”
“Phương thức giết người.” A Nam nói, “Cụ thể thì chính là dạy mọi người cách giết người.”
Gã suy nghĩ một chút: “Tôi lấy cho mấy người một ví dụ nhé, chẳng hạn như, ông muốn giết một bà lão sống trong một tòa nhà cao tầng, mỗi ngày đều phơi chăn ở bên ngoài cửa sổ, người lập kế hoạch có thể sẽ chỉ cho ông cách khiến cho cửa sổ và giàn phơi lỏng lẻo ra, còn có thể nhắc nhở anh nhớ lau sạch dấu vân tay, sau đó chỉ anh cách tìm thuốc hạ huyết áp mà người già hay dùng, động tay động chân một chút vào liều lượng thuốc hạ đường huyết. Đổi thuốc đó vào trong hộp thuốc vitamin hoặc trộn vào trong đống bột, những liều lượng này thấp đến mức cho dù bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi cũng chẳng thể khám ra…”
Cố Ngôn Sâm tưởng tượng lại quá trình này, bình thường loại vụ án như vậy sẽ giao cho đội cảnh sát hình sự bình thường của chi cục xử lý, hắn cũng đã đoán được kết quả.
A Nam tiếp tục nói: “Bà lão rơi từ trên cao xuống, đợi đến khi cảnh sát đến điều tra, pháp y khám nghiệm tử thi không có vấn đề gì, sẽ nói đây chính là chuyện ngoài ý muốn.”
“Lại ví dụ như, ông muốn giết một người, biết mỗi ngày anh ta đi xuống cầu thang dài của tàu điện ngầm, còn thường xuyên vừa xuống cầu thang vừa xem điện thoại di động, vậy ông chỉ cần để cho anh ta uống rượu say, đổi một đôi giày không vừa chân, rồi dùng tài khoản gửi tin nhắn quấy rối cho anh ta khi anh ta xuống cầu thang.”
“Anh ta sẽ bị ngã cầu thang và chết dưới sự bất cẩn của mình. Lúc này thì trách ai được.”
“Còn với những người thích uống rượu lái xe, thì càng đơn giản hơn, lúc hắn ta vừa xuất phát, có thể để cho một vài người lái xe theo dõi, đến đoạn đường khuất camera thì tạo ra chướng ngại, khiến cho xe của hắn rơi xuống sông, dù sao hắn cũng say rượu rồi mới lái xe, bị đụng xe rồi chết cũng là do hắn, sẽ không có ai cảm thấy đây là một vụ mưu sát. Lại ví dụ như, hỏa hoạn…”
Dưới ánh đèn, đôi môi mỏng của A Nam khẽ mở ra, dung mạo đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại lạnh lẽo giống như một bộ xương khô, thoạt nhìn khiến cho người ta không rét mà run.
Đối mặt với cảnh sát, gã nói: “Đây là sự tiến hóa của cái ác, sự sống còn chỉ thuộc về người chiến thắng và kẻ mạnh. Những vụ án mà mấy người cảm thấy kì quái, nói không chừng đằng sau đó chính là do có người đang mưu đồ, là một người bình thường, là một cảnh sát, những thứ mấy người nhìn thấy, có thể cũng chỉ là do chúng tôi cố tình muốn để mấy người thấy. Mấy người hoàn toàn không biết gì về sự thật đằng sau đó.”
A Nam cười tủm tỉm nói: “Đây chỉ là những kế hoạch cấp thấp nhất, người lập kế hoạch không bao giờ cam đoan sẽ thành công, chỉ cung cấp tất cả những chi tiết cần thiết. Ngay cả việc truyền tải thông tin cũng là tuyệt mật, chúng tôi làm tất cả mọi thứ dựa trên danh tiếng. Nhưng cũng không ai dám đắc tội với chúng tôi…”
“Nếu như chịu ra giá cao hơn, vậy thì sẽ có Bố Cảnh Sư đến để thực hiện.”
Trong phòng thẩm vấn, A Nam lúc mới vào phòng thẩm vấn, gã cự tuyệt trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhưng sau khi những người khác rời khỏi, lại giống như đã chuẩn bị nói sạch hết mọi chuyện.
Cục trưởng Đinh không hiểu gã.
Cố Ngôn Sâm vẫn dựa theo quy trình thẩm vấn hỏi tiếp: “Nếu vừa để cho người lập kế hoạch lên kế hoạch, lại để cho bố cảnh sư chấp hành, phương thức sẽ như thế nào?”
A Nam nói: “Điều đầu tiên chúng tôi lựa chọn chính là dùng sự cố ngoài ý muốn để giết người, một số trường hợp không thích hợp thì sẽ ngụy trang thành vụ cố ý giết người, chúng tôi sẽ phải chọn một con cừu trước.”
Nghe có vẻ như con cừu này là người phải chịu trách nhiệm sau khi xảy ra án mạng.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Giống như Chương Khả Bắc trong vụ án này sao?”
Còn giống như Chu Thần trong vụ án 619.
A Nam gật đầu: “Cừu thì phải nhỏ yếu, không có sức lực phản kháng, có đầy đủ oán khí để giết người, cụ thể thì có thể chia thành cừu sống và cừu chết. Cừu sống là để đưa ra tòa án, hoặc có tiền sử bệnh tâm thần hoặc bị điếc, hoặc có một điểm yếu hay nhược điểm bị chúng tôi nắm được, để đảm bảo họ không dám nói chuyện vô nghĩa, chúng tôi nắm chặt cổ họng của con cừu, để dẫn dắt, để tất cả mọi người không thể biết được sự thật đằng sau đó. Về cừu chết thì đơn giản và dễ hiểu hơn, chính là kiểu chết không đối chứng.”
A Nam dừng một chút tiếp tục nói: “Theo lý luận của chúng tôi, giết chết một người, giống như là đẩy ngã một lá bài Domino, chuyện nào càng khó tiến lên thì sẽ càng nghênh đón bước ngoặt mới, sau khi tìm được điểm cân bằng mới, thế giới của chúng tôi chính là không ngừng sụp đổ rồi lại được xây dựng lại. Vì vậy, nếu muốn thực hiện một vụ phạm tội hoàn hảo, thì trước tiên cần phải tạo ra một câu chuyện hoàn hảo. Chúng tôi cần phải tìm được người có đầy đủ ý định giết người gánh tội, ý định càng sâu, những người như bọn tôi càng an toàn.”
Cố Ngôn Sâm chăm chú lắng nghe, người nghĩ ra những chuyện này, sẽ là kẻ biến thái như thế nào vậy?
Nhưng hắn phải thừa nhận rằng lý thuyết như vậy không có gì sai cả.
Một người chồng hay đánh vợ bị người vợ trả thù giết chết, một người mai mối ma bán thi thể bị người khác thuê sát thủ giết chết.
Hai câu chuyện này rõ ràng là những thứ phù hợp với lẽ thường hơn.
Nếu vụ án này không được giao cho đội đặc nhiệm của họ, hắn cũng không chắc, những cảnh sát hình sự và pháp y khác có thể phát hiện ra quỷ kế và manh mối trong đó hay không.
Chủ đề này nói đến đây, cục trưởng Đinh cau mày, ông bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, như có điều suy nghĩ. Chuyện mà người trước mắt này nói, khiến cho ông nảy sinh nghi ngờ với rất nhiều vụ án.
Những vụ án mà họ từng đưa ra phán quyết, liệu đã đúng người đúng tội chưa?
Lúc này, Thẩm Quân Từ người từ đầu đến giờ chưa nói gì, mở miệng: “Tôi không tin những chuyện này, có vụ án nào, có thể chứng minh lời anh nói không.”
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía cậu, sắc mặt Thẩm Quân Từ rất bình tĩnh, giống như chỉ đang bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
Nhưng Cố Ngôn Sâm hiểu, tối hôm qua, là Thẩm Quân Từ chủ động nhắc đến công ty vệ sinh, bây giờ cậu lại nói như vậy, có cảm giác như đang gài bẫy với người trước mặt để có thêm thông tin.
Nghe Thẩm Quân Từ nói như vậy, cục trưởng Đinh cũng ngẩng đầu nhìn về phía A Nam, nếu không có thêm bằng chứng gì, thì ông cũng không nên tin người trước mắt.
A Nam quả nhiên chấp nhận lời khiêu khích, gã mỉm cười nói: “Vậy tôi sẽ cho cậu một ví dụ điển hình nhé. Có một vụ án, thời gian chắc là vào khoảng tháng năm năm trước, có một nhà năm người bị giết hại, cảnh sát sau đó bắt được một người bị bệnh tâm thần, người nọ chính là một con cừu, vụ án này có khi vẫn còn lưu lại trong hồ sơ đấy…”
Cục trưởng Đinh nghe đến đó, nhỏ giọng hỏi Cố Ngôn Sâm: “Có vụ án này không?”
Cố Ngôn Sâm phản ứng trong chớp mắt: “Anh ta đang nói về vụ án giết cả nhà 514.” Vụ án này tuy không thuộc quyền hạn của hắn, nhưng hắn ít nhiều cũng có biết.
Cố Ngôn Sâm dựa vào trí nhớ nói: “Là ngày 14 tháng 5 năm trước, ở tiểu khu Trường Tín phát hiện thi thể một nhà năm người, cách đó không xa, có một người đàn ông tay cầm hung khí, toàn thân đầy máu, tinh thần hoảng hốt đã bị bắt. Người đàn ông đó tên là Thái Kim Lương, là một bệnh nhân tâm thần, đã thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội.”
Hắn nói mấy câu đã phác họa ra toàn bộ vụ án.
Vụ án này rất lớn, cũng rất có tính chất gây nguy hiểm cho xã hội rất cao, lúc ấy chi cục 2 của Bến Thành phá án rất nhanh, chứng cứ xác thực, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Cục thành phố cũng vì vậy mà khen thưởng.
Ý cười của A Nam càng đậm hơn: “Nếu vẫn không tin thì có thể đi tìm hồ sơ đến nghiên cứu.”
Các trường hợp của chi cục đều có bản sao lưu ở tại Tổng cục.
Cục trưởng Đinh ho một tiếng nói: “Bạch Mộng, cô đến bộ phận văn thư, lấy hồ sơ vụ án này lại đây.”
Bạch Mộng vội vàng đi ra ngoài, qua vài phút, cô gõ cửa, trên tay cầm một xấp tài liệu dày.
Cục trưởng Đinh vội vàng mở ra, chia hồ sơ cho Cố Ngôn Sâm xem cùng, ông lão vừa nhìn vừa cứng miệng: “Tôi muốn xem xem, vụ án này có thể có vấn đề gì.”
Thẩm Quân Từ ngồi ở một bên, cậu là pháp y, không được phân chia được hồ sơ. Nhưng có mấy tấm ảnh bị rơi ra, cục trưởng Đinh đưa cho cậu xem xét, là ảnh hiện trường vụ án, và nghi phạm.
Hiện trường máu thịt be bét, vô cùng thảm khốc.
Thẩm Quân Từ cầm lấy một tấm ảnh trong đó, đây là ảnh chụp lúc Thái Kim Lương bị bắt, là một tấm ảnh ở hiện trường, Thái Kim Lương đối mặt với ống kính bị còng tay hai tay, quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Quân Từ nhanh chóng phát hiện ra một số manh mối, cậu chỉ cho cục trưởng Đinh xem: “Vết máu bắn trên quần áo của nghi phạm không đầy đủ. Máu bắn lên vùng cổ, và phần tay áo bị rách.”
Khi máu bắn ra, sẽ có tia máu bắn lên cổ, còn có thể kéo dài lên hết phần cổ.
Cho dù sau đó có vận động, hay lau sạch thì vẫn sẽ lưu lại dấu vết. Đạo lý này giống như khi vẽ tranh sử dụng sơn, vết sơn ở rìa giấy nhất định sẽ tương ứng hoàn toàn với dấu vết lưu lại trên mặt bàn.
Bây giừo trong bức ảnh này, tuy rằng trên mặt, trên tay Thái Kim Lương cũng có vết máu, nhưng giống như là bị người ta bôi lên.
Cái áo nhuốm máu này, có thể là bị đổi rồi.
Cục trưởng Đinh vội vàng cầm ảnh chụp trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm, sau lưng dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Nếu như A Nam nói thật, như vậy trong vụ án này Thái Kim Lương không phải hung thủ thật sự.
Sau khi cảnh sát chụp ảnh, chiếc áo nhuốm máu được sử dụng làm vật chứng. Vết máu trên tay và trên người Thái Kim Lương sau khi được pháp y trích xuất xét nghiệm, đã được rửa sạch.
Kết quả xét nghiệm trùng khớp với máu của nhà bị hại, cộng thêm lời khai của hắn ta, thì được xác định là hung thủ.
Chỉ có bức ảnh này, vẫn còn điểm đáng ngờ.
Cục trưởng Đinh nói: “Nghe có vẻ, cậu rất chuyên nghiệp nhỉ.”
A Nam hỏi ngược lại: “Kỹ thuật phát hiện của cảnh sát mấy anh giờ rất phát triển, mạng Internet cũng phát triển như vũ bão, cùng lúc đó, những người như chúng tôi cũng phải suy nghĩ phải nên phạm tội theo cách nào. Mấy người cho rằng chúng tôi sẽ sử dụng mấy cái phương pháp cũ rích từ nhiều thập kỷ trước à?”
Lời nói của gã đã khiến cho những sĩ quan cảnh sát phải suy nghĩ rất nhiều.
A Nam nói thêm: “Bây giờ không còn là thời đại của cầm dao chém người trên đường nữa, xe tải đâm người cũng không còn phổ biến, trong thành phố khắp nơi đều có camera giám sát. Giết người do bị kích thích, hàng xóm tranh chấp với nhau nên giết người, đều là mấy tội ác cấp thấp hơn, chóp của đỉnh kim tự tháp đều bắt nguồn từ đó, không phải sao?”
Cục trưởng Đinh hỏi: “Cho nên mới xuất hiện nghề nghiệp của các cậu?”
Ông ngồi ở vị trí cục trưởng, cũng đã nghĩ đến những sự thay đổi do thời đại tạo thành, nhưng những gì mà đối phương nói ra đã vượt quá trí tưởng tượng của mình, khiến cho vị cục trưởng già thấy rất sốc.
A Nam nói: “Chợ đen ở Bến Thành lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của các người, cũng được quy hoạch rất gọn gàng. Sự bùng nổ của tiền bạc và công nghệ thật sự quá điên rồ. Miễn là mấy người chi đủ tiền, thì có thể tận hưởng tất cả các dịch vụ. Ví dụ, giúp giết người, ngụy trang những vụ án giết người thành tai nạn, v.v.
Những người ngồi trong phòng thẩm vấn lúc này, càng giống như đang thực hiện cuộc phỏng vấn chuyên nghiệp chứ không phải đang thẩm vấn.
Trong số đó, Bạch Mộng là người lo lắng nhất, cô thường là người ghi chép lại lời khai, lúc nghe được những lời này không biết mình có nên ghi lại hay không.
Nhà cô ba đời đều là cảnh sát, nhưng những chuyện như vậy thì lại là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Cô biết, nếu những lời này truyền ra ngoài, đủ để phá nát tam quan của toàn bộ giới cảnh sát thành phố. Đặc biệt là thế giới quan của những cảnh sát đã về hưu, thậm chí là sụp đổ toàn bộ thế giới quan.
Lông mày cục trưởng Đinh càng nhíu chặt lại.
Trong nhiều thập kỷ qua, bóng tối đã đi sâu vào những nơi mà họ không biết.
Ông cũng hiểu vì sao người đàn ông này trước đó đã nói, những lời này một khi truyền ra sẽ tạo thành nguy hiểm.
Đây là quy tắc bí mật của vương quốc ngầm, nếu đem những điều này ra ngoài để thảo luận công khai, sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối, những người ẩn mình trong bóng tối, cực kỳ nguy hiểm.
Cảnh sát dù sao cũng chỉ là nghề nghiệp của họ, họ cũng là con người, cũng có gia đình, cũng có những thứ cần phải bảo vệ.
Tiết lộ những thông tin này ra có thể gây nguy hiểm cho chính bọn họ.
Cục trưởng Đinh, “Cậu có thể nói chi tiết hơn về những chuyện này được không?”
A Nam nở nụ cười: “Cảnh sát mấy người, phỏng chừng sau này nếu có điều tra lâu hơn nữa cũng không tra ra được những chuyện này. Vậy thì tôi sẽ nói cho mấy người nghe một chút vậy.”
Gã suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy nghiệp vụ cơ bản nhất của người lập kế hoạch để nói trước vậy, việc đưa ra kế hoạch, sẽ rơi vào khoảng năm mươi vạn, đây là giá tối thiểu phải trả, sẽ có người trả đến trăm vạn thậm chí ngàn vạn.”
Cục trưởng Đinh hỏi: “Nội dung cụ thể là gì?”
“Phương thức giết người.” A Nam nói, “Cụ thể thì chính là dạy mọi người cách giết người.”
Gã suy nghĩ một chút: “Tôi lấy cho mấy người một ví dụ nhé, chẳng hạn như, ông muốn giết một bà lão sống trong một tòa nhà cao tầng, mỗi ngày đều phơi chăn ở bên ngoài cửa sổ, người lập kế hoạch có thể sẽ chỉ cho ông cách khiến cho cửa sổ và giàn phơi lỏng lẻo ra, còn có thể nhắc nhở anh nhớ lau sạch dấu vân tay, sau đó chỉ anh cách tìm thuốc hạ huyết áp mà người già hay dùng, động tay động chân một chút vào liều lượng thuốc hạ đường huyết. Đổi thuốc đó vào trong hộp thuốc vitamin hoặc trộn vào trong đống bột, những liều lượng này thấp đến mức cho dù bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi cũng chẳng thể khám ra…”
Cố Ngôn Sâm tưởng tượng lại quá trình này, bình thường loại vụ án như vậy sẽ giao cho đội cảnh sát hình sự bình thường của chi cục xử lý, hắn cũng đã đoán được kết quả.
A Nam tiếp tục nói: “Bà lão rơi từ trên cao xuống, đợi đến khi cảnh sát đến điều tra, pháp y khám nghiệm tử thi không có vấn đề gì, sẽ nói đây chính là chuyện ngoài ý muốn.”
“Lại ví dụ như, ông muốn giết một người, biết mỗi ngày anh ta đi xuống cầu thang dài của tàu điện ngầm, còn thường xuyên vừa xuống cầu thang vừa xem điện thoại di động, vậy ông chỉ cần để cho anh ta uống rượu say, đổi một đôi giày không vừa chân, rồi dùng tài khoản gửi tin nhắn quấy rối cho anh ta khi anh ta xuống cầu thang.”
“Anh ta sẽ bị ngã cầu thang và chết dưới sự bất cẩn của mình. Lúc này thì trách ai được.”
“Còn với những người thích uống rượu lái xe, thì càng đơn giản hơn, lúc hắn ta vừa xuất phát, có thể để cho một vài người lái xe theo dõi, đến đoạn đường khuất camera thì tạo ra chướng ngại, khiến cho xe của hắn rơi xuống sông, dù sao hắn cũng say rượu rồi mới lái xe, bị đụng xe rồi chết cũng là do hắn, sẽ không có ai cảm thấy đây là một vụ mưu sát. Lại ví dụ như, hỏa hoạn…”
Dưới ánh đèn, đôi môi mỏng của A Nam khẽ mở ra, dung mạo đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại lạnh lẽo giống như một bộ xương khô, thoạt nhìn khiến cho người ta không rét mà run.
Đối mặt với cảnh sát, gã nói: “Đây là sự tiến hóa của cái ác, sự sống còn chỉ thuộc về người chiến thắng và kẻ mạnh. Những vụ án mà mấy người cảm thấy kì quái, nói không chừng đằng sau đó chính là do có người đang mưu đồ, là một người bình thường, là một cảnh sát, những thứ mấy người nhìn thấy, có thể cũng chỉ là do chúng tôi cố tình muốn để mấy người thấy. Mấy người hoàn toàn không biết gì về sự thật đằng sau đó.”
A Nam cười tủm tỉm nói: “Đây chỉ là những kế hoạch cấp thấp nhất, người lập kế hoạch không bao giờ cam đoan sẽ thành công, chỉ cung cấp tất cả những chi tiết cần thiết. Ngay cả việc truyền tải thông tin cũng là tuyệt mật, chúng tôi làm tất cả mọi thứ dựa trên danh tiếng. Nhưng cũng không ai dám đắc tội với chúng tôi…”
“Nếu như chịu ra giá cao hơn, vậy thì sẽ có Bố Cảnh Sư đến để thực hiện.”
Trong phòng thẩm vấn, A Nam lúc mới vào phòng thẩm vấn, gã cự tuyệt trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhưng sau khi những người khác rời khỏi, lại giống như đã chuẩn bị nói sạch hết mọi chuyện.
Cục trưởng Đinh không hiểu gã.
Cố Ngôn Sâm vẫn dựa theo quy trình thẩm vấn hỏi tiếp: “Nếu vừa để cho người lập kế hoạch lên kế hoạch, lại để cho bố cảnh sư chấp hành, phương thức sẽ như thế nào?”
A Nam nói: “Điều đầu tiên chúng tôi lựa chọn chính là dùng sự cố ngoài ý muốn để giết người, một số trường hợp không thích hợp thì sẽ ngụy trang thành vụ cố ý giết người, chúng tôi sẽ phải chọn một con cừu trước.”
Nghe có vẻ như con cừu này là người phải chịu trách nhiệm sau khi xảy ra án mạng.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Giống như Chương Khả Bắc trong vụ án này sao?”
Còn giống như Chu Thần trong vụ án 619.
A Nam gật đầu: “Cừu thì phải nhỏ yếu, không có sức lực phản kháng, có đầy đủ oán khí để giết người, cụ thể thì có thể chia thành cừu sống và cừu chết. Cừu sống là để đưa ra tòa án, hoặc có tiền sử bệnh tâm thần hoặc bị điếc, hoặc có một điểm yếu hay nhược điểm bị chúng tôi nắm được, để đảm bảo họ không dám nói chuyện vô nghĩa, chúng tôi nắm chặt cổ họng của con cừu, để dẫn dắt, để tất cả mọi người không thể biết được sự thật đằng sau đó. Về cừu chết thì đơn giản và dễ hiểu hơn, chính là kiểu chết không đối chứng.”
A Nam dừng một chút tiếp tục nói: “Theo lý luận của chúng tôi, giết chết một người, giống như là đẩy ngã một lá bài Domino, chuyện nào càng khó tiến lên thì sẽ càng nghênh đón bước ngoặt mới, sau khi tìm được điểm cân bằng mới, thế giới của chúng tôi chính là không ngừng sụp đổ rồi lại được xây dựng lại. Vì vậy, nếu muốn thực hiện một vụ phạm tội hoàn hảo, thì trước tiên cần phải tạo ra một câu chuyện hoàn hảo. Chúng tôi cần phải tìm được người có đầy đủ ý định giết người gánh tội, ý định càng sâu, những người như bọn tôi càng an toàn.”
Cố Ngôn Sâm chăm chú lắng nghe, người nghĩ ra những chuyện này, sẽ là kẻ biến thái như thế nào vậy?
Nhưng hắn phải thừa nhận rằng lý thuyết như vậy không có gì sai cả.
Một người chồng hay đánh vợ bị người vợ trả thù giết chết, một người mai mối ma bán thi thể bị người khác thuê sát thủ giết chết.
Hai câu chuyện này rõ ràng là những thứ phù hợp với lẽ thường hơn.
Nếu vụ án này không được giao cho đội đặc nhiệm của họ, hắn cũng không chắc, những cảnh sát hình sự và pháp y khác có thể phát hiện ra quỷ kế và manh mối trong đó hay không.
Chủ đề này nói đến đây, cục trưởng Đinh cau mày, ông bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, như có điều suy nghĩ. Chuyện mà người trước mắt này nói, khiến cho ông nảy sinh nghi ngờ với rất nhiều vụ án.
Những vụ án mà họ từng đưa ra phán quyết, liệu đã đúng người đúng tội chưa?
Lúc này, Thẩm Quân Từ người từ đầu đến giờ chưa nói gì, mở miệng: “Tôi không tin những chuyện này, có vụ án nào, có thể chứng minh lời anh nói không.”
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía cậu, sắc mặt Thẩm Quân Từ rất bình tĩnh, giống như chỉ đang bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
Nhưng Cố Ngôn Sâm hiểu, tối hôm qua, là Thẩm Quân Từ chủ động nhắc đến công ty vệ sinh, bây giờ cậu lại nói như vậy, có cảm giác như đang gài bẫy với người trước mặt để có thêm thông tin.
Nghe Thẩm Quân Từ nói như vậy, cục trưởng Đinh cũng ngẩng đầu nhìn về phía A Nam, nếu không có thêm bằng chứng gì, thì ông cũng không nên tin người trước mắt.
A Nam quả nhiên chấp nhận lời khiêu khích, gã mỉm cười nói: “Vậy tôi sẽ cho cậu một ví dụ điển hình nhé. Có một vụ án, thời gian chắc là vào khoảng tháng năm năm trước, có một nhà năm người bị giết hại, cảnh sát sau đó bắt được một người bị bệnh tâm thần, người nọ chính là một con cừu, vụ án này có khi vẫn còn lưu lại trong hồ sơ đấy…”
Cục trưởng Đinh nghe đến đó, nhỏ giọng hỏi Cố Ngôn Sâm: “Có vụ án này không?”
Cố Ngôn Sâm phản ứng trong chớp mắt: “Anh ta đang nói về vụ án giết cả nhà 514.” Vụ án này tuy không thuộc quyền hạn của hắn, nhưng hắn ít nhiều cũng có biết.
Cố Ngôn Sâm dựa vào trí nhớ nói: “Là ngày 14 tháng 5 năm trước, ở tiểu khu Trường Tín phát hiện thi thể một nhà năm người, cách đó không xa, có một người đàn ông tay cầm hung khí, toàn thân đầy máu, tinh thần hoảng hốt đã bị bắt. Người đàn ông đó tên là Thái Kim Lương, là một bệnh nhân tâm thần, đã thú nhận toàn bộ hành vi phạm tội.”
Hắn nói mấy câu đã phác họa ra toàn bộ vụ án.
Vụ án này rất lớn, cũng rất có tính chất gây nguy hiểm cho xã hội rất cao, lúc ấy chi cục 2 của Bến Thành phá án rất nhanh, chứng cứ xác thực, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Cục thành phố cũng vì vậy mà khen thưởng.
Ý cười của A Nam càng đậm hơn: “Nếu vẫn không tin thì có thể đi tìm hồ sơ đến nghiên cứu.”
Các trường hợp của chi cục đều có bản sao lưu ở tại Tổng cục.
Cục trưởng Đinh ho một tiếng nói: “Bạch Mộng, cô đến bộ phận văn thư, lấy hồ sơ vụ án này lại đây.”
Bạch Mộng vội vàng đi ra ngoài, qua vài phút, cô gõ cửa, trên tay cầm một xấp tài liệu dày.
Cục trưởng Đinh vội vàng mở ra, chia hồ sơ cho Cố Ngôn Sâm xem cùng, ông lão vừa nhìn vừa cứng miệng: “Tôi muốn xem xem, vụ án này có thể có vấn đề gì.”
Thẩm Quân Từ ngồi ở một bên, cậu là pháp y, không được phân chia được hồ sơ. Nhưng có mấy tấm ảnh bị rơi ra, cục trưởng Đinh đưa cho cậu xem xét, là ảnh hiện trường vụ án, và nghi phạm.
Hiện trường máu thịt be bét, vô cùng thảm khốc.
Thẩm Quân Từ cầm lấy một tấm ảnh trong đó, đây là ảnh chụp lúc Thái Kim Lương bị bắt, là một tấm ảnh ở hiện trường, Thái Kim Lương đối mặt với ống kính bị còng tay hai tay, quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Quân Từ nhanh chóng phát hiện ra một số manh mối, cậu chỉ cho cục trưởng Đinh xem: “Vết máu bắn trên quần áo của nghi phạm không đầy đủ. Máu bắn lên vùng cổ, và phần tay áo bị rách.”
Khi máu bắn ra, sẽ có tia máu bắn lên cổ, còn có thể kéo dài lên hết phần cổ.
Cho dù sau đó có vận động, hay lau sạch thì vẫn sẽ lưu lại dấu vết. Đạo lý này giống như khi vẽ tranh sử dụng sơn, vết sơn ở rìa giấy nhất định sẽ tương ứng hoàn toàn với dấu vết lưu lại trên mặt bàn.
Bây giừo trong bức ảnh này, tuy rằng trên mặt, trên tay Thái Kim Lương cũng có vết máu, nhưng giống như là bị người ta bôi lên.
Cái áo nhuốm máu này, có thể là bị đổi rồi.
Cục trưởng Đinh vội vàng cầm ảnh chụp trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm, sau lưng dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
Nếu như A Nam nói thật, như vậy trong vụ án này Thái Kim Lương không phải hung thủ thật sự.
Sau khi cảnh sát chụp ảnh, chiếc áo nhuốm máu được sử dụng làm vật chứng. Vết máu trên tay và trên người Thái Kim Lương sau khi được pháp y trích xuất xét nghiệm, đã được rửa sạch.
Kết quả xét nghiệm trùng khớp với máu của nhà bị hại, cộng thêm lời khai của hắn ta, thì được xác định là hung thủ.
Chỉ có bức ảnh này, vẫn còn điểm đáng ngờ.