Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 3 - Chương 44
◎ Nhân quả báo ứng. (Bản cập nhật thứ hai) ◎
Vào ban đêm, trong phòng ăn.
Lúc này Thẩm Quân Từ mới buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Phải kể một câu chuyện đúng không?”
Thích Nhất An nói: “Đúng vậy đó thầy, nếu không đặc sắc thì sẽ bị phạt ba chén.”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút nói: “Lúc tôi mới vào tỉnh sở, đã từng tiếp nhận một vụ án. Vụ việc xảy ra lúc 10 giờ tối, khi một chiếc tàu cao tốc chạy với tốc độ cao trên đường ray. Xe chạy rất nhanh, trong xe vô cùng yên tĩnh. Đang chạy đến gần cầu hai chiều, tài xế đột nhiên phát hiện, phía trước xe có thứ gì đó… Tài xế muốn phanh lại, nhưng không kịp, tàu lao nhanh rồi va chạm với thứ kia.”
Thích Nhất An hỏi: “Không phải là người đó chứ… Người đó nằm trên đường ray ạ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Là người, nhưng không phải nằm trên đường ray.” Cậu nói xong, lấy ly rượu của Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh, cộng thêm cái ly của chính mình, dùng đũa đặt lên trên, giống như một cây cầu.
Pháp y Thẩm vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Địa hình của hai cây cầu là như thế này, phía trên là một cây cầu ngang, bên dưới là đường ray của tàu hỏa. Người kia bị treo từ đường của cây cầu phía trên, người bị một sợi dây thừng buộc lại, cả người thõng xuống, độ cao vừa vặn ngang bằng với xe lửa.”
Sau khi làm rõ địa hình, Thẩm Quân Từ tiếp tục nói: “Lúc đó tốc độ tàu rất nhanh, cho dù là phanh gấp, với tốc độ như vậy cũng không giảm xuống được bao nhiêu, sau khi va vào người đó, cơ bản là toàn thân nát bấy. Đi được gần 100 mét nữa, tàu xe mới dừng lại lại được, đầu xe be bét máu. Da mặt của thi thể dán chặt trên tấm kính phía trước đầu tàu, nhìn chằm chằm vào người lái xe. Người lái xe sợ hãi, báo cảnh sát ngay lập tức, vì vậy cảnh sát và pháp y của sở tỉnh được gọi đến phải tìm thi thể dọc theo đường ray. ”
“Đó có lẽ là hiện trường thảm thiết nhất mà tôi từng thấy, thân thể bị đập nát, chung quanh đều là khối thịt bị nghiền nát, thi thể hoàn toàn bị xé toạc ra, giống như bị chém ngang thắt lưng, ruột văng xa mấy mét, toàn bộ dạ dày y hệt như một quyển sách, trải phẳng trên đường ray, dính chặt vào đường ray… Lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh tượng như vậy, có vài vị pháp y muốn đem dạ dày thu gom lại, nhưng không sao mà lấy ra hết được…”
Một vị pháp y kỳ cựu nói đây chính là bi kịch.
Cậu kể lại vô cùng sinh động.
Câu chuyện kể đến đây, tất cả mọi người đều bắt đầu buồn nôn, lộ vẻ sợ hãi.
Lục Anh trực tiếp che miệng, thiếu chút nữa thì nôn hết ra ngoài.
Chỉ có Thẩm Quân Từ mặt không đổi sắc giảng giải, Thích Nhất An nghe vô cùng say sưa thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao.”
Mặt Bạch Mộng nhăn nhúm lại, dường như có chút hối hận vì đã đưa ra đề nghị này: “Xin cậu đó, pháp y Thẩm, cậu không cần nói chi tiết đâu, cứ kể xem chuyện gì đã xảy ra đi.”
Lúc này Thẩm Quân Từ mới nói tiếp: “Thi thể bởi vì bị hư hại nghiêm trọng, không có quá nhiều manh mối, chỉ có hai tay của tử thi, từ cổ tay đứt lìa, vẫn bị trói lại với nhau, dây thừng không bị đứt, được bảo quản rất tốt. Sau khi thu thập thi thể, chúng tôi kết luận rằng nạn nhân là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, sau đó cảnh sát hình sự bắt đầu tìm kiếm trong một ngôi làng gần đó, cuối cùng xác minh được danh tính của người chết trong ngôi làng được gọi là Làng Lưu Kim cách đó vài chục km.”
“Trong thôn đó có một con sông gọi là Lưu Kim Hà, người chết là hiệu trưởng trường tiểu học Hy Vọng ở trong thôn, tên là Hoàng Ngân Lộ. Vụ án giết người này có một câu chuyện đi kèm với nó, Hoàng Ngân Lộ phát hiện dòng sông trong thôn có thuyền sắt lớn thu thập cát sông, bèn báo cáo lên ủy ban xã, chi cục thủy lợi và đội giám sát quản lý nội thủy đã cử người đi vài lần, nhưng lại không tiến hành xử phạt gì cả.”
Lục Anh hỏi: “Tiếng khai thác cát rất lớn, cũng rất dễ phát hiện, tại sao không bị xử phạt?”
Thẩm Quân Từ nói: “Đội giám sát nói, thứ nhất, những người trộm cát rất xảo quyệt, luôn làm việc vào ban đêm hoặc vào cuối tuần, lưu vực mà bọn họ phụ trách rất dài, cuối tuần không đi làm, vì vậy không có cách nào để mắt đến dòng sông mọi lúc mọi nơi được. Thứ hai, tàu tuần tra chấp pháp của bọn họ đi qua sẽ có âm thanh, bọn tội phạm nghe được âm thanh sẽ trốn chạy, thứ ba, bọn họ thường xuyên giữ lại một ít thiết bị khai thác cát, nhưng rất nhiều hành vi khai thác cát không có chứng cứ thực tế, không thể tùy tiện bắt người.”
Bạch Mộng nói, “Đây đều là lấy cớ mà, tôi không tin không có cách xử lý. Không khó để phái một vài người ngồi xổm bên sông chụp ảnh, một lưới bắt hết, đây đâu phải chuyện khó khăn gì. Bên cạnh đó, hành vi khai thác cát tràn lan như vậy, chẳng lẽ cả thôn đều không biết gì sao.”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Chẳng những người trong thôn biết, thậm chí mấy tên vô lại trong thôn còn là người dẫn đầu. Người trong bộ phận thủy lợi bị người ngoài uy hiếp, lại có lợi ích hấp dẫn, mỗi tháng lương được trả không đáng để bọn họ mất đi tính mạng của người thân, bọn họ đã sớm cấu kết với bên khai thác cát.”
“Hơn nữa người khai thác cát vì cướp đoạt địa bàn, trên tay có dao, có súng, người dân trong thôn bình thường cũng không dám chọc tới. Những người khai thác cát nhìn thấy nhân viên chấp pháp, còn không thèm né tránh. Nhưng Hoàng Ngân Lộ là một người chính trực, ông thấy người của cục thủy lợi trong thôn không làm gì, bèn viết đơn khiếu nại, viết tận hai lần, thì đã chọc giận vào bên khai thác cát.”
“Bọn họ phái mấy người lái xe, trói Hoàng Ngân Lộ lại, trói trên cầu, để cho ông trơ mắt nhìn mình bị tàu hỏa đâm chết.”
Lúc này mới dẫn đến một màn thảm cảnh kia.
Nghe đến đây, Bạch Mộng cắn răng nói: “Bọn khai thác cát ghê tởm thật, sau đó cảnh sát hình sự có bắt được bọn họ không?”
Thẩm Quân Từ tiếp tục nói: “Cảnh sát hình sự của sở tỉnh điều tra qua, đến bờ sông nhìn thuyền khai thác cát, có dây thừng buộc thuyền vào cọc, giống hệt dây thừng trên tay Hoàng Ngân Lộ. Bọn họ lại tiếp tục điều tra, bắt được mấy tên giết người kia, nhưng cũng chỉ bắt được mấy tên giết người đó thôi, về phần hành vi khai thác cát, nhân lực cảnh sát hình sự không đủ, cũng không trong phạm vi thẩm quyền của bọn họ, nên không làm gì được.”
“Sau khi phá án xong, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cảm khái sự lạnh lùng của người dân trong thôn. Thực ra, người khai thác cát chỉ là một thiểu số, nếu lãnh đạo địa phương làm tới cùng, mọi người cùng nhau đoàn kết, vẫn có thể nghĩ ra cách để phản công. Sau khi Hoàng Ngân Lộ qua đời, trong đám tang, có người khi dễ vợ con ông ấy, nói do ông ta quá ngu ngốc, không chịu thay đổi, nên mới bị giết.”
Thích Nhất An nói: “Suy cho cùng cũng chỉ là khai thác cát, tổn thất sẽ không liên quan gì đến con người…”
Thẩm Quân Từ dùng một chút rồi nói: “Nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, sau đó còn một câu chuyện nhỏ nữa.”
Mấy người đều bị câu chuyện của cậu khơi dậy hứng thú, chờ nghe kết cục.
Thẩm Quân Từ nói: “Sau đó một năm, trời mưa ròng rã, nước sông Lưu Kim dâng lên cao, bởi vì quanh năm khai thác cát trái phép, lòng sông bị sụp xuống, đê sông xảy ra sụt lún diện rộng, chỉ trong một đêm, toàn bộ thôn Lưu Kim đều bị ngập nước. Nhiều người đã chết trong trận lụt. Vợ con của Hoàng Ngân Lộ vì bị khi dễ ở trong thôn, đã chuyển ra khỏi nơi đó, ngược lại tránh được một kiếp.”
Nghe được kết quả, Lục Anh thở dài một hơi.
Bạch Mộng xuất thần nói, “Đây cũng coi như là nhân quả báo ứng…”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có lẽ lúc đó, bọn họ mới nhớ tới Hoàng Ngân Lộ bị bọn khai thác cát giết chết. ”
Vòng tiếp theo, Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng rút trúng.
Sau khi nghe kể một loạt câu chuyện, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy câu chuyện trước đó có chút nặng nề, muốn xoa dịu bầu không khí một chút, hắn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một vụ án Lâm Hướng Lam từng kể cho hắn nghe.
Cố Ngôn Sâm liền mở miệng nói: “Vụ án tôi kể, có chút kỳ lạ. Chắc là khoảng hơn mười năm trước, tại một thị trấn phía tây Bến Viễn, bất ngờ xảy ra hai vụ án, một đôi vợ chồng trẻ trong một gia đình lần lượt qua đời trong một buổi chiều. “
“Người chồng đã tử vong trên đường, anh ta đi đến giữa đường thì bất ngờ dừng lại rồi bị một chiếc xe tải lớn đâm chết. Cảnh sát giao thông đang chuẩn bị gọi điện thông báo cho người vợ, kết quả là người vợ đột nhiên rơi từ mái nhà của mình xuống đất. Chi cục cảm thấy vụ án này có chỗ không thích hợp, bèn gửi đến cục thành phố, cũng đem thi thể vận chuyển đến cục thành phố. ”
Bạch Mộng hỏi: “Có phải người vợ biết người chồng đã chết, nên mới nhảy lầu không?” “Loại tình huống này tuy rằng không thấy nhiều, nhưng cũng từng xảy ra.
Cố Ngôn Sâm lắc đầu, phủ nhận đáp: “Người vợ nhảy lầu gần như là cùng lúc với người chồng bị xe đâm chết. Cô ấy vẫn chưa nhận được tin báo về cái chết của chồng mình.”
Lục Anh hỏi: “Vậy thì… Hai vợ chồng chết cùng một lúc, có phải là giết người không?”
Thấy bọn họ đoán không ra, Cố Ngôn Sâm tiếp tục nói: “Không riêng chuyện đó, thi thể được vận chuyển đến trung tâm pháp y, vừa kéo túi xác ra, pháp y cũng phải khiếp sợ, bởi vì trên mặt hai thi thể kia mang theo nụ cười quỷ dị.”
Điều đó chứng tỏ chuyện này càng thêm kì quái.
Thích Nhất An nói: “Nếu em không phải là pháp y, em đã nghi ngờ, gia đình này bị trúng lời nguyền rồi.”
Mọi người lại đoán thêm vài tình huống, Cố Ngôn Sâm đều lần lượt phủ nhận, mấy người vắt hết óc suy nghĩ.
Bạch Mộng nói, “Đội trưởng Cố, đoán không ra, mau nói cho chúng ta biết đáp án đi.”
Cố Ngôn Sâm nhìn thấy Thẩm Quân Từ nâng cằm ngồi một bên, hỏi cậu: “Pháp y Thẩm, cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Quân Từ bị gọi tên, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Có thể là bị trúng độc.”
Lúc này Cố Ngôn Sâm mới tiết lộ đáp án: “Hai vợ chồng này bị ngộ độc thực phẩm, xuất hiện ảo giác dẫn đến tai nạn. Đội cảnh sát hình sự lập tức điều tra, phát hiện trưa hôm đó bọn họ đến nhà họ hàng ăn cơm, không riêng gì bọn họ trúng độc, những người thân khác cũng bị ngộ độc, khi cảnh sát chạy tới, một đứa trẻ mười tuổi đang nhảy múa trên lan can ban công nhà mình. Cảnh sát hình sự vội vã giải cứu cậu bé.”
Nghe đến đây, trái tim đang lơ lửng của mọi người được thả xuống.
Thích Nhất An nói: “Vậy thì đây là do đội pháp y lập công rồi.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Người đầu tiên nghĩ đến chuyện này không phải pháp y trong cục thành phố, pháp y dựa theo các bước tiến hành khám nghiệm tử thi mới dám kết luận. Lúc ấy người đầu tiên đưa ra giả thiết này, là một học sinh trung học làm bài tập về nhà trong tòa pháp y, cậu ấy có chút nghi ngờ nên mới nói phát hiện này ra cho người cha làm cảnh sát của mình.”
Lục Anh hỏi: “Oa, ai mà lợi hại như thế chứ?”
Câu chuyện kể đến đây, Bạch Mộng mới nhớ ra: “Có phải con trai của cục trưởng Lâm, Lâm Lạc phải không? Cha tôi nói cậu ấy thường đến tòa pháp y để làm bài tập về nhà.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đúng, là cậu ấy.”
Thích Nhất An nói: “Vậy đây chính là thiên phú đó, sau này cậu ấy có làm pháp y không ạ?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người dều trầm mặc, Thích Nhất An cũng không biết mình nói sai cái gì.
Dừng hai giây, Cố Ngôn Sâm đứng dậy nói: “Chuyện xưa kể xong rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi đi thanh toán.”
Sau khi thanh toán, mọi người đi xuống.
Khi đến cửa, lần lượt chào hỏi nhau rồi tản ra.
Thẩm Quân Từ đứng cách đó không xa, nương theo men rượu ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, lúc này trong mắt cậu, bầu trời đang xoay tròn, giống như bầu trời đầy sao của Van Gogh.
Cậu đã đi qua không biết bao nhiêu vụ án. Có người đau thấu ruột gan, có người ôm hận xuống hoàng tuyền, có người không oán không hối hận, có người lại thấy đáng tiếc.
Thẩm Quân Từ nhìn lên bầu trời đầy sao kia, đôi mắt bỗng trở nên ươn ướt.
Cố Ngôn Sâm trả tiền xong, thấy Thẩm Quân Từ đang đứng chờ mình.
Dưới ánh đèn đường, đuôi mắt Thẩm Quân Từ hiện lên màu đỏ nhạt, ánh mắt thoạt nhìn ướt sũng, cần cổ thon dài, cả người gầy yếu đơn bạc.
Cậu đứng ở nơi vắng vẻ đó, trông thật cô đơn biết bao.
Nhưng sống lưng thẳng tắp của cậu, trong thân hình gầy gò dường như có sức mạnh vô tận có thể xua tan đi những bóng tối kia.
Trong lúc nhất thời Cố Ngôn Sâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, cảm thấy người trước mắt thật khiến người ta đau lòng.
Cố Ngôn Sâm đi tới nói với Thẩm Quân: “Câu chuyện vừa rồi cậu kể rất hay, rất có ý nghĩa giáo dục. ”
Thẩm Quân Từ nói: “Bây giờ ngẫm lại, đúng là có chút ghê rợn, vừa rồi uống nhiều quá, không để ý lắm.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không sao đâu, những cảnh tượng mà người bình thường thấy kinh hãi và ghê tởm đó đều là cuộc sống hàng ngày của bác sĩ pháp y các cậu. Công việc của cậu cũng không dễ dàng gì.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dưới đây là một sáng tác nhỏ dưới góc nhìn của đội trưởng Cố, may mắn thì đó là đội trưởng Cố, còn không thì cứ coi như tôi não tàn nghĩ ra đi~
Cố Ngôn Sâm càng ngày càng chắc chắn, người trước mắt chính là Lâm Lạc.
Uống quá nhiều rượu, nhìn Thẩm Quân Từ dưới ánh đèn đường, hắn nghĩ, nên trừng phạt con người không thẳng thắn này như thế nào đây.
Hắn đã bắt được rất nhiều phạm nhân, biết cách giữ cổ tay người, khiến cho người khác không thể động đậy. Cổ tay pháp y Thẩm tinh tế, có lẽ chỉ cần một tay là hắn có thể giữ chặt được hai tay của cậu.
Hắn còn muốn nhìn thấy pháp y Thẩm khóc, không phải là kiểu khóc bù lu bù loa lên, mà là kiểu cố kìm nén ấy, nhưng nước mắt sinh lý vẫn không ngừng chảy ra. Làn da của cậu vẫn luôn là màu trắng lạnh lẽo, trên gương mặt thanh tú luôn có biểu tình lạnh lùng lại quật cường, khóe mắt sẽ đỏ lên mỗi khi rơi lệ.
Như vậy vẫn chưa đủ, tốt nhất còn phải mang theo tiếng nức nở, giọng nói khàn khàn, ở bên tai hắn nói chuyện…
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ kỹ một hồi, cảm thấy có chút luyến tiếc.
Nếu pháp y Thẩm thật sự rơi lệ, có lẽ hắn sẽ hôn lên những giọt nước mắt đó.
Chỉ muốn yêu thương cậu, không nỡ bắt nạt cậu chút nào.
Vào ban đêm, trong phòng ăn.
Lúc này Thẩm Quân Từ mới buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Phải kể một câu chuyện đúng không?”
Thích Nhất An nói: “Đúng vậy đó thầy, nếu không đặc sắc thì sẽ bị phạt ba chén.”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút nói: “Lúc tôi mới vào tỉnh sở, đã từng tiếp nhận một vụ án. Vụ việc xảy ra lúc 10 giờ tối, khi một chiếc tàu cao tốc chạy với tốc độ cao trên đường ray. Xe chạy rất nhanh, trong xe vô cùng yên tĩnh. Đang chạy đến gần cầu hai chiều, tài xế đột nhiên phát hiện, phía trước xe có thứ gì đó… Tài xế muốn phanh lại, nhưng không kịp, tàu lao nhanh rồi va chạm với thứ kia.”
Thích Nhất An hỏi: “Không phải là người đó chứ… Người đó nằm trên đường ray ạ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Là người, nhưng không phải nằm trên đường ray.” Cậu nói xong, lấy ly rượu của Cố Ngôn Sâm ở bên cạnh, cộng thêm cái ly của chính mình, dùng đũa đặt lên trên, giống như một cây cầu.
Pháp y Thẩm vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Địa hình của hai cây cầu là như thế này, phía trên là một cây cầu ngang, bên dưới là đường ray của tàu hỏa. Người kia bị treo từ đường của cây cầu phía trên, người bị một sợi dây thừng buộc lại, cả người thõng xuống, độ cao vừa vặn ngang bằng với xe lửa.”
Sau khi làm rõ địa hình, Thẩm Quân Từ tiếp tục nói: “Lúc đó tốc độ tàu rất nhanh, cho dù là phanh gấp, với tốc độ như vậy cũng không giảm xuống được bao nhiêu, sau khi va vào người đó, cơ bản là toàn thân nát bấy. Đi được gần 100 mét nữa, tàu xe mới dừng lại lại được, đầu xe be bét máu. Da mặt của thi thể dán chặt trên tấm kính phía trước đầu tàu, nhìn chằm chằm vào người lái xe. Người lái xe sợ hãi, báo cảnh sát ngay lập tức, vì vậy cảnh sát và pháp y của sở tỉnh được gọi đến phải tìm thi thể dọc theo đường ray. ”
“Đó có lẽ là hiện trường thảm thiết nhất mà tôi từng thấy, thân thể bị đập nát, chung quanh đều là khối thịt bị nghiền nát, thi thể hoàn toàn bị xé toạc ra, giống như bị chém ngang thắt lưng, ruột văng xa mấy mét, toàn bộ dạ dày y hệt như một quyển sách, trải phẳng trên đường ray, dính chặt vào đường ray… Lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh tượng như vậy, có vài vị pháp y muốn đem dạ dày thu gom lại, nhưng không sao mà lấy ra hết được…”
Một vị pháp y kỳ cựu nói đây chính là bi kịch.
Cậu kể lại vô cùng sinh động.
Câu chuyện kể đến đây, tất cả mọi người đều bắt đầu buồn nôn, lộ vẻ sợ hãi.
Lục Anh trực tiếp che miệng, thiếu chút nữa thì nôn hết ra ngoài.
Chỉ có Thẩm Quân Từ mặt không đổi sắc giảng giải, Thích Nhất An nghe vô cùng say sưa thúc giục hỏi: “Sau đó thì sao.”
Mặt Bạch Mộng nhăn nhúm lại, dường như có chút hối hận vì đã đưa ra đề nghị này: “Xin cậu đó, pháp y Thẩm, cậu không cần nói chi tiết đâu, cứ kể xem chuyện gì đã xảy ra đi.”
Lúc này Thẩm Quân Từ mới nói tiếp: “Thi thể bởi vì bị hư hại nghiêm trọng, không có quá nhiều manh mối, chỉ có hai tay của tử thi, từ cổ tay đứt lìa, vẫn bị trói lại với nhau, dây thừng không bị đứt, được bảo quản rất tốt. Sau khi thu thập thi thể, chúng tôi kết luận rằng nạn nhân là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, sau đó cảnh sát hình sự bắt đầu tìm kiếm trong một ngôi làng gần đó, cuối cùng xác minh được danh tính của người chết trong ngôi làng được gọi là Làng Lưu Kim cách đó vài chục km.”
“Trong thôn đó có một con sông gọi là Lưu Kim Hà, người chết là hiệu trưởng trường tiểu học Hy Vọng ở trong thôn, tên là Hoàng Ngân Lộ. Vụ án giết người này có một câu chuyện đi kèm với nó, Hoàng Ngân Lộ phát hiện dòng sông trong thôn có thuyền sắt lớn thu thập cát sông, bèn báo cáo lên ủy ban xã, chi cục thủy lợi và đội giám sát quản lý nội thủy đã cử người đi vài lần, nhưng lại không tiến hành xử phạt gì cả.”
Lục Anh hỏi: “Tiếng khai thác cát rất lớn, cũng rất dễ phát hiện, tại sao không bị xử phạt?”
Thẩm Quân Từ nói: “Đội giám sát nói, thứ nhất, những người trộm cát rất xảo quyệt, luôn làm việc vào ban đêm hoặc vào cuối tuần, lưu vực mà bọn họ phụ trách rất dài, cuối tuần không đi làm, vì vậy không có cách nào để mắt đến dòng sông mọi lúc mọi nơi được. Thứ hai, tàu tuần tra chấp pháp của bọn họ đi qua sẽ có âm thanh, bọn tội phạm nghe được âm thanh sẽ trốn chạy, thứ ba, bọn họ thường xuyên giữ lại một ít thiết bị khai thác cát, nhưng rất nhiều hành vi khai thác cát không có chứng cứ thực tế, không thể tùy tiện bắt người.”
Bạch Mộng nói, “Đây đều là lấy cớ mà, tôi không tin không có cách xử lý. Không khó để phái một vài người ngồi xổm bên sông chụp ảnh, một lưới bắt hết, đây đâu phải chuyện khó khăn gì. Bên cạnh đó, hành vi khai thác cát tràn lan như vậy, chẳng lẽ cả thôn đều không biết gì sao.”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Chẳng những người trong thôn biết, thậm chí mấy tên vô lại trong thôn còn là người dẫn đầu. Người trong bộ phận thủy lợi bị người ngoài uy hiếp, lại có lợi ích hấp dẫn, mỗi tháng lương được trả không đáng để bọn họ mất đi tính mạng của người thân, bọn họ đã sớm cấu kết với bên khai thác cát.”
“Hơn nữa người khai thác cát vì cướp đoạt địa bàn, trên tay có dao, có súng, người dân trong thôn bình thường cũng không dám chọc tới. Những người khai thác cát nhìn thấy nhân viên chấp pháp, còn không thèm né tránh. Nhưng Hoàng Ngân Lộ là một người chính trực, ông thấy người của cục thủy lợi trong thôn không làm gì, bèn viết đơn khiếu nại, viết tận hai lần, thì đã chọc giận vào bên khai thác cát.”
“Bọn họ phái mấy người lái xe, trói Hoàng Ngân Lộ lại, trói trên cầu, để cho ông trơ mắt nhìn mình bị tàu hỏa đâm chết.”
Lúc này mới dẫn đến một màn thảm cảnh kia.
Nghe đến đây, Bạch Mộng cắn răng nói: “Bọn khai thác cát ghê tởm thật, sau đó cảnh sát hình sự có bắt được bọn họ không?”
Thẩm Quân Từ tiếp tục nói: “Cảnh sát hình sự của sở tỉnh điều tra qua, đến bờ sông nhìn thuyền khai thác cát, có dây thừng buộc thuyền vào cọc, giống hệt dây thừng trên tay Hoàng Ngân Lộ. Bọn họ lại tiếp tục điều tra, bắt được mấy tên giết người kia, nhưng cũng chỉ bắt được mấy tên giết người đó thôi, về phần hành vi khai thác cát, nhân lực cảnh sát hình sự không đủ, cũng không trong phạm vi thẩm quyền của bọn họ, nên không làm gì được.”
“Sau khi phá án xong, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cảm khái sự lạnh lùng của người dân trong thôn. Thực ra, người khai thác cát chỉ là một thiểu số, nếu lãnh đạo địa phương làm tới cùng, mọi người cùng nhau đoàn kết, vẫn có thể nghĩ ra cách để phản công. Sau khi Hoàng Ngân Lộ qua đời, trong đám tang, có người khi dễ vợ con ông ấy, nói do ông ta quá ngu ngốc, không chịu thay đổi, nên mới bị giết.”
Thích Nhất An nói: “Suy cho cùng cũng chỉ là khai thác cát, tổn thất sẽ không liên quan gì đến con người…”
Thẩm Quân Từ dùng một chút rồi nói: “Nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, sau đó còn một câu chuyện nhỏ nữa.”
Mấy người đều bị câu chuyện của cậu khơi dậy hứng thú, chờ nghe kết cục.
Thẩm Quân Từ nói: “Sau đó một năm, trời mưa ròng rã, nước sông Lưu Kim dâng lên cao, bởi vì quanh năm khai thác cát trái phép, lòng sông bị sụp xuống, đê sông xảy ra sụt lún diện rộng, chỉ trong một đêm, toàn bộ thôn Lưu Kim đều bị ngập nước. Nhiều người đã chết trong trận lụt. Vợ con của Hoàng Ngân Lộ vì bị khi dễ ở trong thôn, đã chuyển ra khỏi nơi đó, ngược lại tránh được một kiếp.”
Nghe được kết quả, Lục Anh thở dài một hơi.
Bạch Mộng xuất thần nói, “Đây cũng coi như là nhân quả báo ứng…”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có lẽ lúc đó, bọn họ mới nhớ tới Hoàng Ngân Lộ bị bọn khai thác cát giết chết. ”
Vòng tiếp theo, Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng rút trúng.
Sau khi nghe kể một loạt câu chuyện, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy câu chuyện trước đó có chút nặng nề, muốn xoa dịu bầu không khí một chút, hắn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ tới một vụ án Lâm Hướng Lam từng kể cho hắn nghe.
Cố Ngôn Sâm liền mở miệng nói: “Vụ án tôi kể, có chút kỳ lạ. Chắc là khoảng hơn mười năm trước, tại một thị trấn phía tây Bến Viễn, bất ngờ xảy ra hai vụ án, một đôi vợ chồng trẻ trong một gia đình lần lượt qua đời trong một buổi chiều. “
“Người chồng đã tử vong trên đường, anh ta đi đến giữa đường thì bất ngờ dừng lại rồi bị một chiếc xe tải lớn đâm chết. Cảnh sát giao thông đang chuẩn bị gọi điện thông báo cho người vợ, kết quả là người vợ đột nhiên rơi từ mái nhà của mình xuống đất. Chi cục cảm thấy vụ án này có chỗ không thích hợp, bèn gửi đến cục thành phố, cũng đem thi thể vận chuyển đến cục thành phố. ”
Bạch Mộng hỏi: “Có phải người vợ biết người chồng đã chết, nên mới nhảy lầu không?” “Loại tình huống này tuy rằng không thấy nhiều, nhưng cũng từng xảy ra.
Cố Ngôn Sâm lắc đầu, phủ nhận đáp: “Người vợ nhảy lầu gần như là cùng lúc với người chồng bị xe đâm chết. Cô ấy vẫn chưa nhận được tin báo về cái chết của chồng mình.”
Lục Anh hỏi: “Vậy thì… Hai vợ chồng chết cùng một lúc, có phải là giết người không?”
Thấy bọn họ đoán không ra, Cố Ngôn Sâm tiếp tục nói: “Không riêng chuyện đó, thi thể được vận chuyển đến trung tâm pháp y, vừa kéo túi xác ra, pháp y cũng phải khiếp sợ, bởi vì trên mặt hai thi thể kia mang theo nụ cười quỷ dị.”
Điều đó chứng tỏ chuyện này càng thêm kì quái.
Thích Nhất An nói: “Nếu em không phải là pháp y, em đã nghi ngờ, gia đình này bị trúng lời nguyền rồi.”
Mọi người lại đoán thêm vài tình huống, Cố Ngôn Sâm đều lần lượt phủ nhận, mấy người vắt hết óc suy nghĩ.
Bạch Mộng nói, “Đội trưởng Cố, đoán không ra, mau nói cho chúng ta biết đáp án đi.”
Cố Ngôn Sâm nhìn thấy Thẩm Quân Từ nâng cằm ngồi một bên, hỏi cậu: “Pháp y Thẩm, cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Quân Từ bị gọi tên, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Có thể là bị trúng độc.”
Lúc này Cố Ngôn Sâm mới tiết lộ đáp án: “Hai vợ chồng này bị ngộ độc thực phẩm, xuất hiện ảo giác dẫn đến tai nạn. Đội cảnh sát hình sự lập tức điều tra, phát hiện trưa hôm đó bọn họ đến nhà họ hàng ăn cơm, không riêng gì bọn họ trúng độc, những người thân khác cũng bị ngộ độc, khi cảnh sát chạy tới, một đứa trẻ mười tuổi đang nhảy múa trên lan can ban công nhà mình. Cảnh sát hình sự vội vã giải cứu cậu bé.”
Nghe đến đây, trái tim đang lơ lửng của mọi người được thả xuống.
Thích Nhất An nói: “Vậy thì đây là do đội pháp y lập công rồi.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Người đầu tiên nghĩ đến chuyện này không phải pháp y trong cục thành phố, pháp y dựa theo các bước tiến hành khám nghiệm tử thi mới dám kết luận. Lúc ấy người đầu tiên đưa ra giả thiết này, là một học sinh trung học làm bài tập về nhà trong tòa pháp y, cậu ấy có chút nghi ngờ nên mới nói phát hiện này ra cho người cha làm cảnh sát của mình.”
Lục Anh hỏi: “Oa, ai mà lợi hại như thế chứ?”
Câu chuyện kể đến đây, Bạch Mộng mới nhớ ra: “Có phải con trai của cục trưởng Lâm, Lâm Lạc phải không? Cha tôi nói cậu ấy thường đến tòa pháp y để làm bài tập về nhà.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đúng, là cậu ấy.”
Thích Nhất An nói: “Vậy đây chính là thiên phú đó, sau này cậu ấy có làm pháp y không ạ?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người dều trầm mặc, Thích Nhất An cũng không biết mình nói sai cái gì.
Dừng hai giây, Cố Ngôn Sâm đứng dậy nói: “Chuyện xưa kể xong rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi đi thanh toán.”
Sau khi thanh toán, mọi người đi xuống.
Khi đến cửa, lần lượt chào hỏi nhau rồi tản ra.
Thẩm Quân Từ đứng cách đó không xa, nương theo men rượu ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, lúc này trong mắt cậu, bầu trời đang xoay tròn, giống như bầu trời đầy sao của Van Gogh.
Cậu đã đi qua không biết bao nhiêu vụ án. Có người đau thấu ruột gan, có người ôm hận xuống hoàng tuyền, có người không oán không hối hận, có người lại thấy đáng tiếc.
Thẩm Quân Từ nhìn lên bầu trời đầy sao kia, đôi mắt bỗng trở nên ươn ướt.
Cố Ngôn Sâm trả tiền xong, thấy Thẩm Quân Từ đang đứng chờ mình.
Dưới ánh đèn đường, đuôi mắt Thẩm Quân Từ hiện lên màu đỏ nhạt, ánh mắt thoạt nhìn ướt sũng, cần cổ thon dài, cả người gầy yếu đơn bạc.
Cậu đứng ở nơi vắng vẻ đó, trông thật cô đơn biết bao.
Nhưng sống lưng thẳng tắp của cậu, trong thân hình gầy gò dường như có sức mạnh vô tận có thể xua tan đi những bóng tối kia.
Trong lúc nhất thời Cố Ngôn Sâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, cảm thấy người trước mắt thật khiến người ta đau lòng.
Cố Ngôn Sâm đi tới nói với Thẩm Quân: “Câu chuyện vừa rồi cậu kể rất hay, rất có ý nghĩa giáo dục. ”
Thẩm Quân Từ nói: “Bây giờ ngẫm lại, đúng là có chút ghê rợn, vừa rồi uống nhiều quá, không để ý lắm.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không sao đâu, những cảnh tượng mà người bình thường thấy kinh hãi và ghê tởm đó đều là cuộc sống hàng ngày của bác sĩ pháp y các cậu. Công việc của cậu cũng không dễ dàng gì.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dưới đây là một sáng tác nhỏ dưới góc nhìn của đội trưởng Cố, may mắn thì đó là đội trưởng Cố, còn không thì cứ coi như tôi não tàn nghĩ ra đi~
Cố Ngôn Sâm càng ngày càng chắc chắn, người trước mắt chính là Lâm Lạc.
Uống quá nhiều rượu, nhìn Thẩm Quân Từ dưới ánh đèn đường, hắn nghĩ, nên trừng phạt con người không thẳng thắn này như thế nào đây.
Hắn đã bắt được rất nhiều phạm nhân, biết cách giữ cổ tay người, khiến cho người khác không thể động đậy. Cổ tay pháp y Thẩm tinh tế, có lẽ chỉ cần một tay là hắn có thể giữ chặt được hai tay của cậu.
Hắn còn muốn nhìn thấy pháp y Thẩm khóc, không phải là kiểu khóc bù lu bù loa lên, mà là kiểu cố kìm nén ấy, nhưng nước mắt sinh lý vẫn không ngừng chảy ra. Làn da của cậu vẫn luôn là màu trắng lạnh lẽo, trên gương mặt thanh tú luôn có biểu tình lạnh lùng lại quật cường, khóe mắt sẽ đỏ lên mỗi khi rơi lệ.
Như vậy vẫn chưa đủ, tốt nhất còn phải mang theo tiếng nức nở, giọng nói khàn khàn, ở bên tai hắn nói chuyện…
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ kỹ một hồi, cảm thấy có chút luyến tiếc.
Nếu pháp y Thẩm thật sự rơi lệ, có lẽ hắn sẽ hôn lên những giọt nước mắt đó.
Chỉ muốn yêu thương cậu, không nỡ bắt nạt cậu chút nào.