Tuyệt Mệnh Pháp Y - Trang 3
Quyển 1 - Chương 8
Tình hình trong xe buýt hoàn toàn mờ mịt, Đội Cảnh sát Đặc nhiệm nhanh chóng đổi phương án, chuẩn bị tấn công.
Toàn bộ thế cục bỗng nhiên biến hoá, trận đối chiến càng thêm đặc sắc. Mấy vị lãnh đạo không thèm tranh luận, đến cả Thẩm Quân Từ cũng ngồi thẳng người nhìn chăm chú lên màn hình lớn trước mắt.
Hai chiếc xe bọc thép màu đen chở vài cảnh sát đặc nhiệm võ trang đầy đủ cấp tốc phi vào sân. Thiết bị nổ cỡ chiếc cúc áo được dán lên cửa kính xe buýt. Sau đó, một tiếng nổ nhẹ vang lên, mấy khung cửa sổ vỡ tan tành trong nháy mắt.
Khói trắng ùa ra từ trong xe, các thành viên Đội Cảnh sát Đặc nhiệm giơ súng lao thẳng vào trong xe buýt.
Gần như cùng một lúc, bọn cướp trên xe cũng hành động.
Có vẻ như Cố Ngôn Sâm đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu, hắn vung tay ném cả bộ bài lên không trung khiến cho làn khói trắng lẫn lộn thêm rất nhiều lá bài bay lả tả, nhất thời làm rối loạn tầm nhìn của mọi người.
Sau khi tung hết bộ bài, Cố Ngôn Sâm và một tên cướp cùng nhau canh giữ hàng ghế sau của xe. Đối mặt với hai tên cảnh sát đặc nhiệm vọt người lên muốn đột phá từ phía sau, Cố Ngôn Sâm giơ chân đạp thẳng, đá bay một người trong đó ra khỏi xe.
“Bọn cướp” một giây trước còn đang đánh bài trò chuyện vui vẻ – lúc này lập tức thay đổi phương hướng nhanh như gió, dịch chuyển lăn đến ngồi xổm dưới mấy cánh cửa xe buýt, cuộn gọn người bên cạnh ghế ngồi rồi vững vàng giơ súng trong tay lên.
Cảnh sát tấn công trộm cướp phòng thủ thật ra là cảnh sát đặc nhiệm đối kháng với cảnh sát hình sự, cả hai bên đều được đào tạo bài bản.
Tầm mắt của những cảnh sát đặc nhiệm nhất thời bị quấy nhiễu, bọn họ cần phải lo lắng cho sự an toàn của con tin trong xe, súng trong tay có dài đi nữa thì cũng cần thời gian để xác nhận vị trí của bọn cướp cũng như nhắm chuẩn để nổ súng.
Mà từng kẻ trong đám cướp ôm cây đợi thỏ, không màng đến sống chết của người khác, không ngần ngại bóp cò.
Tiếng súng vang lên trong khoang xe nhỏ hẹp, mặc dù là đạn diễn tập nhưng ở cự ly gần như vậy thì vẫn có tia lửa chớp nhoáng.
Tạch tạch tạch, tiếng súng vang liên hồi.
Trong chớp mắt, vài cảnh sát đặc nhiệm trúng đạn, ánh đèn đại diện cho sự sống trên người tắt phụt, có người “hy sinh oanh liệt”.
Có một cảnh sát đặc nhiệm chưa trúng đạn còn muốn lật ngược tình thế, giơ súng bóp cò nhưng bị một tên cướp khác nâng gối đá trật miệng súng, đạn bắn lên mui xe.
Cố Ngôn Sâm đấm một cú trời giáng vào mặt cảnh sát đặc nhiệm không thương tiếc, sau đó tung quyền thứ hai đấm thẳng vào bụng. Động tác của hắn nhanh nhẹn lưu loát, không đợi đối phương đánh trả đã bắt đầu nâng cao gối, tay trái thì ngăn đòn tập kích của đối phương, một cánh tay khác đè nòng súng lại, phối hợp với một tên cướp khác cướp lấy súng của cảnh sát đặc nhiệm đó, bắt sống người.
Làm xong tất cả những thứ này, bọn cướp cúi thấp, lại ẩn mình đi.
Mọi biến cố chỉ xảy ra trong một phút.
Như tia chớp loé lên.
Bài rơi xuống đất, tất cả hạ màn.
Trong xe hỗn loạn.
Bọn cướp thắng, cảnh sát thua.
Lại còn là thắng lớn và thất bại thảm hại.
Trong phòng chỉ huy, dù đã đoán được thì mấy vị lãnh đạo cũng không thể ngờ chiến cuộc sẽ khác xa như vậy, hơn nữa, Đội Cảnh sát Đặc nhiệm gần như không có cơ hội phản kháng.
Sắc mặt của Cục phó Trần xám xịt, lồng ngực phập phồng, ngồi đơ trên ghế, sắp sửa cao huyết áp đến nơi.
Thất bại thảm hại như vậy khiến Cục trưởng Đinh tạm thời không biết nên nói gì mới phải, ông duỗi hai ngón tay day huyệt Thái Dương vài cái.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ thiết bị truyền tin: “A lô, muốn tiếp tục diễn tập không? Nhưng mà thi thể nhiều quá, tiếp tục nữa thì trong xe sẽ chật.”
Giọng nói này hết sức bình tĩnh, những gì hắn nói là tình huống thực tế nhưng lọt vào tai trong lúc này lại tràn đầy trào phúng giễu cợt.
Phía bọn cướp vốn không có thiết bị truyền tin. Có thể nhìn thấy từ trong màn hình giám sát rằng Cố Ngôn Sâm giật bộ đàm của cảnh sát bị bắt xuống, bắt đầu đàm phán với phòng chỉ huy.
Trong máy giám sát, khói trắng tan đi, ống kính dần rõ ràng.
Các cảnh sát đặc nhiệm đã “hy sinh” ngồi xổm một bên, tên “tù binh” kia thê thảm nhất, không những mặt mũi bầm dập mà còn bị dây thừng buộc thành bánh chưng.
Mấy tên “kẻ cướp” thản nhiên phá huỷ trang bị của bọn họ.
Kết quả của trận chiến này khá mỹ mãn, thu được không ít súng ống đạn dược.
Những “kẻ cướp” đó bình thường là nhân viên cảnh sát của Đội Cảnh sát Hình sự, chưa từng thấy súng của cảnh sát đặc nhiệm bao giờ, lúc này cầm lên nghiên cứu, cười vui vẻ: “Ha ha, súng được đấy.”
Thấy cảnh này, Cục phó Trần càng tức điên.
Cục trưởng Đinh ổn định tâm trạng, hắng giọng: “Diễn tập kết thúc, mọi người vất vả rồi.”
Sau đó ông lại nói: “Cố Ngôn Sâm, Vương Hạo Tồn, các cậu lên đây đi, chúng ta tổng kết đánh giá rút kinh nghiệm ngắn gọn.”
Mệnh lệnh này vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Đội trưởng Vương của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm tới lãnh người, các cảnh sát đặc nhiệm ủ rũ cúi đầu bước xuống khỏi xe.
Diễn tập chính thức kết thúc, Cục trưởng Đinh mới có thời gian nói chuyện rõ ràng với Thẩm Quân Từ, ông bước đến phía sau, có vẻ áy náy: “Pháp y Thẩm, cậu cũng thấy rồi đó, tôi phải đi xử lý chuyện này một lát.”
“Không sao, chú cứ giải quyết đi.” Thẩm Quân Từ lễ phép cười đáp lại, sau đó lại hỏi, “Đội trưởng Đội Hình sự Đặc nhiệm chúng cháu không phải là Đội trưởng Cố đó chứ?”
Cục trưởng Đinh bật cười: “Không sai, cậu ấy sắp lên rồi, các cậu sẽ quen nhau ngay thôi.”
Thẩm Quân Từ ồ một tiếng.
Cục trưởng Đinh tiếp tục đi dặn dò những người khác, anh cũng tiếp tục ngồi lại hàng ghế sau.
Những nhân viên phụ trách giám sát vừa rồi không dám thở mạnh, lúc này rốt cuộc bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Sao tôi không biết có nhân vật thế này ẩn trong Cục Cảnh sát?”
“Anh ta làm ở ban hậu cần thật đó hả? Lãng phí nhân tài quá.”
“Tạm thời không nhắc đến những thứ khác, ban nãy đẹp trai quá đi…”
Đang nói dở, bọn họ trông thấy Cố Ngôn Sâm và Đội trưởng Vương đẩy cửa phòng chỉ huy lần lượt đi vào.
Trong thoáng chốc, phòng chỉ huy im bặt.
Màn hình lớn còn đang chiếu video của trận chiến vừa rồi.
Cục phó Đổng, Cục phó Trần, còn có Cục trưởng Đinh, ba người đang đứng trước màn hình.
Thấy hai người bọn họ, mấy người bắt đầu tổng kết đánh giá rút kinh nghiệm.
Cục trưởng Đinh chủ trì, mở miệng hỏi: “Đội trưởng Vương, Đội trưởng Cố, trước hết hai đồng chí trình bày rõ ràng mạch suy nghĩ trong lúc diễn tập của mình.”
Đội trưởng Vương mở lời trước: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là tiến hành bắn tỉa trước, sau đó phát hiện điều kiện không cho phép nên đã chuyển sang tấn công. Bây giờ xem ra là do suy tính không đầy đủ… Sự chuẩn bị của các thành viên cũng chưa kỹ càng.”
Cố Ngôn Sâm chân thành nói: “Sau khi rút trúng thẻ cướp, chúng tôi tiến hành lập kế hoạch cơ bản, xe buýt nhỏ hẹp, muốn đề phòng bắn tỉa thì phải tấn công vào tầm ngắm.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, “Ngoài ra, Cục phó Trần nóng tính không giữ được bình tĩnh, bắn tỉa không thành công nhất định sẽ vội vàng tấn công, khi đó sẽ có rất nhiều sơ hở, một khi người của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm tiến vào sẽ rất khó trở ra. Sau đó nữa là dự đoán vị trí cảnh sát đặc nhiệm công kích và nhân số…”
Tú lơ khơ, khói thuốc điện tử, thoạt nhìn như yêu cầu tùy ý, trên thực tế đều có tác dụng.
Xe buýt nhỏ hẹp, nhân số có thể tấn công có hạn, chọn lựa cửa sổ cũng có quy luật.
Vì thế, Cố Ngôn Sâm còn đặc biệt nghiên cứu bản ghi chép về những cuộc diễn tập trên xe buýt bao năm qua lẫn những video liên quan đến những vụ bắt cóc chân chính.
Hắn đã suy xét đủ loại nhân tố đến cực hạn.
Đến cả chọc tức Cục phó Trần cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Chỉ vừa phân tích đã phân được cao thấp, Cục trưởng Đinh không ngừng gật gù.
Cục phó Trần lại không vui, lên tiếng: “Cục trưởng Đinh, ông nghe mà xem, đều là mấy mánh khoé nho nhỏ, cuộc diễn tập này hoàn toàn không công bằng, Cố Ngôn Sâm quen thuộc với tất cả những thủ đoạn của cảnh sát, hiểu rõ tất cả mọi người chúng ta, trù tính dựa vào sắp đặt chúng ta thì còn chơi gì nữa?”
Cục phó Đổng bên cạnh chọc trúng tim đen: “Lão Trần này, bây giờ ông tức giận không phải do thủ đoạn của cậu ấy không quang minh chính đại, chỉ vì Đội Đặc nhiệm thất bại mà thôi.”
Lời này có khác gì hỏi thẳng Cục phó Trần, có phải không chịu thua hay không?
Cục phó Trần càng không phục: “Diễn tập phải phỏng theo hoàn cảnh thực chiến, giặc cướp bình thường sao có thể nắm rõ phương án tác chiến của cảnh sát như vậy? Cục Cảnh sát chúng ta tổ chức các cuộc diễn tập là để nâng cao tố chất chứ không phải để đả kích tự tin của nhân viên cảnh sát!”
Cố Ngôn Sâm cất lời: “Cục phó Trần, nếu tôi là kẻ cướp thật, chỉ sợ bây giờ các chú chết hết rồi.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình thản, nội dung lại khiến cho người khác không rét mà run.
Tưởng tượng đến khả năng này dù đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, Cục phó Trần vẫn không khỏi rùng mình.
Nhưng nó không sai.
Nếu đây là chiến đấu thực tế, gặp phải giặc cướp có đầu óc, cảnh sát đặc nhiệm và con tin sẽ thương vong nghiêm trọng.
Vừa rồi Cục trưởng Đinh không lên tiếng.
Giờ thấy bọn họ nói cũng kha khá rồi, ông mới đứng ra chủ trì đại cục, hỏi Cố Ngôn Sâm: “Nếu cậu là cảnh sát trong trận chiến này mà gặp phải bọn cướp giống mình thì cậu sẽ làm thế nào?”
Cố Ngôn Sâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu là thực chiến thì bọn cướp sẽ không giết sạch con tin, thay vào đó là lựa chọn giằng co, vậy ắt có mục đích riêng mình, khâu đàm phán cực kỳ quan trọng. Tính cảnh giác của bọn cướp không thể duy trì suốt toàn bộ hành trình, cũng không thể nào không đi vệ sinh hay không ăn không uống không ngủ nghỉ, phàm là người thì sẽ mệt mỏi chất chồng. Giai đoạn trước phải kiên nhẫn, phải chọn lựa thời điểm thích hợp nhất để tấn công. Cuối cùng vẫn có thể dùng chiến thuật bắn tỉa.”
Cục phó Trần châm chọc: “Khói trắng đầy xe, nhìn cũng không rõ thì đánh lén kiểu gì?”
Cố Ngôn Sâm thản nhiên: “Người khác thì không, nhưng tôi có thể thử.”
Thấy Cục phó Trần còn muốn nói thêm điều gì, Cục trưởng Đinh vội vàng giảng hoà: “Được rồi được rồi, biết kỹ thuật của cậu giỏi rồi. Đội trưởng Vương, cậu trở về nghiên cứu lại, xem xem điều chỉnh phương án tác chiến thế nào, Cố Ngôn Sâm cũng không hề dùng thủ đoạn gì quá phận. Quân đội còn chú trọng đối kháng quân xanh quân đỏ, diễn tập ai thắng ai thua, chẳng phải lần nào cảnh sát chúng ta cũng thắng đấy sao?”
Đội trưởng Vương gật đầu chấp nhận kết quả.
Cố Ngôn Sâm cũng không nói gì thêm, yên tĩnh đứng một bên nghe lãnh đạo nói chuyện. Hắn xắn vài vòng ống tay áo diễn tập, khoanh tay theo thói quen, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng.
Cục trưởng Đinh nói: “Đội trưởng Cố, chúng tôi đã chứng kiến cuộc diễn tập mấy ngày trước, cậu ở ban hậu cần mấy năm, kỹ thuật bắn tỉa ngày càng xuất sắc. Trong tương lai, nếu Tân Thành xảy ra những sự cố bất ngờ, cậu chắc chắn cũng phải đi theo.”
Cục phó Đổng nói: “Đúng lắm, người tài giỏi lúc nào chẳng có nhiều việc phải làm, Đội Cảnh sát của Cục Cảnh sát ở những thành phố khác cũng có tiền lệ, như cái hồi tôi ở Tân(1) Thành có một vị Đội trưởng Bàng, không nằm trong Đội Cảnh sát Đặc nhiệm nhưng lúc nào cũng bị gọi đi bắn tỉa bởi có kỹ thuật bắn súng tuyệt vời. Có lần cậu ấy đang ở nhà dạy con làm bài tập thì bỗng nhiên có vụ án bắt cóc ở tàu điện ngầm, thế là mặc quần cộc đi dép lê chạy vội qua nằm úp sấp ở cửa tàu điện ngầm khoảng nửa phút là hoàn thành nhiệm vụ, sau này đoạn video đó còn được người ta quay lại đăng lên mạng.”
(1) Tân hồi đó là 新 khác với Tân bây giờ là 槟
Cố Ngôn Sâm cũng biết đến sự kiện đó, hắn không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, nói: “Nghe theo lãnh đạo sắp xếp.”
Cục trưởng Đinh quay lại nói với Cục phó Trần: “Lão Trần, ông phải cho thành viên trong đội của ông biết rằng không phải cứ dựa theo trình tự hoàn thành một cách máy móc là chắc chắn có thể thu được kết quả vẹn toàn, phần tử tội phạm hèn hạ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều lần. Hiện giờ những cảnh sát này vẫn còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Tôi cho rằng nên cho đám trẻ một bài học rằng tốt hơn hết là đổ nhiều mồ hôi trong lúc diễn tập thay vì đổ máu trên chiến trường.”
Nói đến đây, ông lại quay đầu nói với Đội trưởng Vương Hạo Tồn của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm: “Ngoài ra, Đội trưởng Vương, sau này có sự kiện đột xuất không giải quyết được cũng có thể thương lượng với Đội trưởng Cố, mục đích của diễn tập vẫn là để tránh xảy ra sai sót trên thực tế. Chúng ta phải bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân.”
Những câu này xem như lời kết quyết định tính chất của kết quả cuộc diễn tập.
Cuối cùng cũng giải quyết xong những vấn đề có liên quan, Cố Ngôn Sâm chuẩn bị rời đi thì Cục trưởng Đinh lại gọi về, nói rằng có chuyện muốn nói với hắn, còn ông thì quay lại tìm Thẩm Quân Từ.
Trông thấy rốt cuộc Cục trưởng Đinh cũng đến tìm mình, Thẩm Quân Từ đứng thẳng dậy.
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía đám người theo hướng đi của Cục trưởng Đinh, sau đó khựng lại ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Quân Từ.
Cục trưởng Đinh giới thiệu hai người bọn họ với nhau: “Cố Ngôn Sâm, vị này là pháp y Thẩm Quân Từ của Đội Hình sự Đặc nhiệm, Tiểu Thẩm à, đây là Đội trưởng Cố, sau này các cậu cố gắng phối hợp nhé.”
Thấy Thẩm Quân Từ đi tới, Cố Ngôn Sâm dán mắt lên người anh một chốc rồi mở miệng hỏi thẳng: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu, mỉm cười chắc như đinh đóng cột: “Chưa từng, người như Đội trưởng Cố, nếu tôi gặp rồi hẳn sẽ có ấn tượng.”
“Thấy quen là tốt rồi, chứng tỏ có duyên phận.” Cục trưởng Đinh dặn dò hai người, “Các cậu đến văn phòng với tôi, tôi có chuyện muốn nói.”
Toàn bộ thế cục bỗng nhiên biến hoá, trận đối chiến càng thêm đặc sắc. Mấy vị lãnh đạo không thèm tranh luận, đến cả Thẩm Quân Từ cũng ngồi thẳng người nhìn chăm chú lên màn hình lớn trước mắt.
Hai chiếc xe bọc thép màu đen chở vài cảnh sát đặc nhiệm võ trang đầy đủ cấp tốc phi vào sân. Thiết bị nổ cỡ chiếc cúc áo được dán lên cửa kính xe buýt. Sau đó, một tiếng nổ nhẹ vang lên, mấy khung cửa sổ vỡ tan tành trong nháy mắt.
Khói trắng ùa ra từ trong xe, các thành viên Đội Cảnh sát Đặc nhiệm giơ súng lao thẳng vào trong xe buýt.
Gần như cùng một lúc, bọn cướp trên xe cũng hành động.
Có vẻ như Cố Ngôn Sâm đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu, hắn vung tay ném cả bộ bài lên không trung khiến cho làn khói trắng lẫn lộn thêm rất nhiều lá bài bay lả tả, nhất thời làm rối loạn tầm nhìn của mọi người.
Sau khi tung hết bộ bài, Cố Ngôn Sâm và một tên cướp cùng nhau canh giữ hàng ghế sau của xe. Đối mặt với hai tên cảnh sát đặc nhiệm vọt người lên muốn đột phá từ phía sau, Cố Ngôn Sâm giơ chân đạp thẳng, đá bay một người trong đó ra khỏi xe.
“Bọn cướp” một giây trước còn đang đánh bài trò chuyện vui vẻ – lúc này lập tức thay đổi phương hướng nhanh như gió, dịch chuyển lăn đến ngồi xổm dưới mấy cánh cửa xe buýt, cuộn gọn người bên cạnh ghế ngồi rồi vững vàng giơ súng trong tay lên.
Cảnh sát tấn công trộm cướp phòng thủ thật ra là cảnh sát đặc nhiệm đối kháng với cảnh sát hình sự, cả hai bên đều được đào tạo bài bản.
Tầm mắt của những cảnh sát đặc nhiệm nhất thời bị quấy nhiễu, bọn họ cần phải lo lắng cho sự an toàn của con tin trong xe, súng trong tay có dài đi nữa thì cũng cần thời gian để xác nhận vị trí của bọn cướp cũng như nhắm chuẩn để nổ súng.
Mà từng kẻ trong đám cướp ôm cây đợi thỏ, không màng đến sống chết của người khác, không ngần ngại bóp cò.
Tiếng súng vang lên trong khoang xe nhỏ hẹp, mặc dù là đạn diễn tập nhưng ở cự ly gần như vậy thì vẫn có tia lửa chớp nhoáng.
Tạch tạch tạch, tiếng súng vang liên hồi.
Trong chớp mắt, vài cảnh sát đặc nhiệm trúng đạn, ánh đèn đại diện cho sự sống trên người tắt phụt, có người “hy sinh oanh liệt”.
Có một cảnh sát đặc nhiệm chưa trúng đạn còn muốn lật ngược tình thế, giơ súng bóp cò nhưng bị một tên cướp khác nâng gối đá trật miệng súng, đạn bắn lên mui xe.
Cố Ngôn Sâm đấm một cú trời giáng vào mặt cảnh sát đặc nhiệm không thương tiếc, sau đó tung quyền thứ hai đấm thẳng vào bụng. Động tác của hắn nhanh nhẹn lưu loát, không đợi đối phương đánh trả đã bắt đầu nâng cao gối, tay trái thì ngăn đòn tập kích của đối phương, một cánh tay khác đè nòng súng lại, phối hợp với một tên cướp khác cướp lấy súng của cảnh sát đặc nhiệm đó, bắt sống người.
Làm xong tất cả những thứ này, bọn cướp cúi thấp, lại ẩn mình đi.
Mọi biến cố chỉ xảy ra trong một phút.
Như tia chớp loé lên.
Bài rơi xuống đất, tất cả hạ màn.
Trong xe hỗn loạn.
Bọn cướp thắng, cảnh sát thua.
Lại còn là thắng lớn và thất bại thảm hại.
Trong phòng chỉ huy, dù đã đoán được thì mấy vị lãnh đạo cũng không thể ngờ chiến cuộc sẽ khác xa như vậy, hơn nữa, Đội Cảnh sát Đặc nhiệm gần như không có cơ hội phản kháng.
Sắc mặt của Cục phó Trần xám xịt, lồng ngực phập phồng, ngồi đơ trên ghế, sắp sửa cao huyết áp đến nơi.
Thất bại thảm hại như vậy khiến Cục trưởng Đinh tạm thời không biết nên nói gì mới phải, ông duỗi hai ngón tay day huyệt Thái Dương vài cái.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ thiết bị truyền tin: “A lô, muốn tiếp tục diễn tập không? Nhưng mà thi thể nhiều quá, tiếp tục nữa thì trong xe sẽ chật.”
Giọng nói này hết sức bình tĩnh, những gì hắn nói là tình huống thực tế nhưng lọt vào tai trong lúc này lại tràn đầy trào phúng giễu cợt.
Phía bọn cướp vốn không có thiết bị truyền tin. Có thể nhìn thấy từ trong màn hình giám sát rằng Cố Ngôn Sâm giật bộ đàm của cảnh sát bị bắt xuống, bắt đầu đàm phán với phòng chỉ huy.
Trong máy giám sát, khói trắng tan đi, ống kính dần rõ ràng.
Các cảnh sát đặc nhiệm đã “hy sinh” ngồi xổm một bên, tên “tù binh” kia thê thảm nhất, không những mặt mũi bầm dập mà còn bị dây thừng buộc thành bánh chưng.
Mấy tên “kẻ cướp” thản nhiên phá huỷ trang bị của bọn họ.
Kết quả của trận chiến này khá mỹ mãn, thu được không ít súng ống đạn dược.
Những “kẻ cướp” đó bình thường là nhân viên cảnh sát của Đội Cảnh sát Hình sự, chưa từng thấy súng của cảnh sát đặc nhiệm bao giờ, lúc này cầm lên nghiên cứu, cười vui vẻ: “Ha ha, súng được đấy.”
Thấy cảnh này, Cục phó Trần càng tức điên.
Cục trưởng Đinh ổn định tâm trạng, hắng giọng: “Diễn tập kết thúc, mọi người vất vả rồi.”
Sau đó ông lại nói: “Cố Ngôn Sâm, Vương Hạo Tồn, các cậu lên đây đi, chúng ta tổng kết đánh giá rút kinh nghiệm ngắn gọn.”
Mệnh lệnh này vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Đội trưởng Vương của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm tới lãnh người, các cảnh sát đặc nhiệm ủ rũ cúi đầu bước xuống khỏi xe.
Diễn tập chính thức kết thúc, Cục trưởng Đinh mới có thời gian nói chuyện rõ ràng với Thẩm Quân Từ, ông bước đến phía sau, có vẻ áy náy: “Pháp y Thẩm, cậu cũng thấy rồi đó, tôi phải đi xử lý chuyện này một lát.”
“Không sao, chú cứ giải quyết đi.” Thẩm Quân Từ lễ phép cười đáp lại, sau đó lại hỏi, “Đội trưởng Đội Hình sự Đặc nhiệm chúng cháu không phải là Đội trưởng Cố đó chứ?”
Cục trưởng Đinh bật cười: “Không sai, cậu ấy sắp lên rồi, các cậu sẽ quen nhau ngay thôi.”
Thẩm Quân Từ ồ một tiếng.
Cục trưởng Đinh tiếp tục đi dặn dò những người khác, anh cũng tiếp tục ngồi lại hàng ghế sau.
Những nhân viên phụ trách giám sát vừa rồi không dám thở mạnh, lúc này rốt cuộc bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Sao tôi không biết có nhân vật thế này ẩn trong Cục Cảnh sát?”
“Anh ta làm ở ban hậu cần thật đó hả? Lãng phí nhân tài quá.”
“Tạm thời không nhắc đến những thứ khác, ban nãy đẹp trai quá đi…”
Đang nói dở, bọn họ trông thấy Cố Ngôn Sâm và Đội trưởng Vương đẩy cửa phòng chỉ huy lần lượt đi vào.
Trong thoáng chốc, phòng chỉ huy im bặt.
Màn hình lớn còn đang chiếu video của trận chiến vừa rồi.
Cục phó Đổng, Cục phó Trần, còn có Cục trưởng Đinh, ba người đang đứng trước màn hình.
Thấy hai người bọn họ, mấy người bắt đầu tổng kết đánh giá rút kinh nghiệm.
Cục trưởng Đinh chủ trì, mở miệng hỏi: “Đội trưởng Vương, Đội trưởng Cố, trước hết hai đồng chí trình bày rõ ràng mạch suy nghĩ trong lúc diễn tập của mình.”
Đội trưởng Vương mở lời trước: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là tiến hành bắn tỉa trước, sau đó phát hiện điều kiện không cho phép nên đã chuyển sang tấn công. Bây giờ xem ra là do suy tính không đầy đủ… Sự chuẩn bị của các thành viên cũng chưa kỹ càng.”
Cố Ngôn Sâm chân thành nói: “Sau khi rút trúng thẻ cướp, chúng tôi tiến hành lập kế hoạch cơ bản, xe buýt nhỏ hẹp, muốn đề phòng bắn tỉa thì phải tấn công vào tầm ngắm.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, “Ngoài ra, Cục phó Trần nóng tính không giữ được bình tĩnh, bắn tỉa không thành công nhất định sẽ vội vàng tấn công, khi đó sẽ có rất nhiều sơ hở, một khi người của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm tiến vào sẽ rất khó trở ra. Sau đó nữa là dự đoán vị trí cảnh sát đặc nhiệm công kích và nhân số…”
Tú lơ khơ, khói thuốc điện tử, thoạt nhìn như yêu cầu tùy ý, trên thực tế đều có tác dụng.
Xe buýt nhỏ hẹp, nhân số có thể tấn công có hạn, chọn lựa cửa sổ cũng có quy luật.
Vì thế, Cố Ngôn Sâm còn đặc biệt nghiên cứu bản ghi chép về những cuộc diễn tập trên xe buýt bao năm qua lẫn những video liên quan đến những vụ bắt cóc chân chính.
Hắn đã suy xét đủ loại nhân tố đến cực hạn.
Đến cả chọc tức Cục phó Trần cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Chỉ vừa phân tích đã phân được cao thấp, Cục trưởng Đinh không ngừng gật gù.
Cục phó Trần lại không vui, lên tiếng: “Cục trưởng Đinh, ông nghe mà xem, đều là mấy mánh khoé nho nhỏ, cuộc diễn tập này hoàn toàn không công bằng, Cố Ngôn Sâm quen thuộc với tất cả những thủ đoạn của cảnh sát, hiểu rõ tất cả mọi người chúng ta, trù tính dựa vào sắp đặt chúng ta thì còn chơi gì nữa?”
Cục phó Đổng bên cạnh chọc trúng tim đen: “Lão Trần này, bây giờ ông tức giận không phải do thủ đoạn của cậu ấy không quang minh chính đại, chỉ vì Đội Đặc nhiệm thất bại mà thôi.”
Lời này có khác gì hỏi thẳng Cục phó Trần, có phải không chịu thua hay không?
Cục phó Trần càng không phục: “Diễn tập phải phỏng theo hoàn cảnh thực chiến, giặc cướp bình thường sao có thể nắm rõ phương án tác chiến của cảnh sát như vậy? Cục Cảnh sát chúng ta tổ chức các cuộc diễn tập là để nâng cao tố chất chứ không phải để đả kích tự tin của nhân viên cảnh sát!”
Cố Ngôn Sâm cất lời: “Cục phó Trần, nếu tôi là kẻ cướp thật, chỉ sợ bây giờ các chú chết hết rồi.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình thản, nội dung lại khiến cho người khác không rét mà run.
Tưởng tượng đến khả năng này dù đã trải qua hàng trăm cuộc chiến, Cục phó Trần vẫn không khỏi rùng mình.
Nhưng nó không sai.
Nếu đây là chiến đấu thực tế, gặp phải giặc cướp có đầu óc, cảnh sát đặc nhiệm và con tin sẽ thương vong nghiêm trọng.
Vừa rồi Cục trưởng Đinh không lên tiếng.
Giờ thấy bọn họ nói cũng kha khá rồi, ông mới đứng ra chủ trì đại cục, hỏi Cố Ngôn Sâm: “Nếu cậu là cảnh sát trong trận chiến này mà gặp phải bọn cướp giống mình thì cậu sẽ làm thế nào?”
Cố Ngôn Sâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu là thực chiến thì bọn cướp sẽ không giết sạch con tin, thay vào đó là lựa chọn giằng co, vậy ắt có mục đích riêng mình, khâu đàm phán cực kỳ quan trọng. Tính cảnh giác của bọn cướp không thể duy trì suốt toàn bộ hành trình, cũng không thể nào không đi vệ sinh hay không ăn không uống không ngủ nghỉ, phàm là người thì sẽ mệt mỏi chất chồng. Giai đoạn trước phải kiên nhẫn, phải chọn lựa thời điểm thích hợp nhất để tấn công. Cuối cùng vẫn có thể dùng chiến thuật bắn tỉa.”
Cục phó Trần châm chọc: “Khói trắng đầy xe, nhìn cũng không rõ thì đánh lén kiểu gì?”
Cố Ngôn Sâm thản nhiên: “Người khác thì không, nhưng tôi có thể thử.”
Thấy Cục phó Trần còn muốn nói thêm điều gì, Cục trưởng Đinh vội vàng giảng hoà: “Được rồi được rồi, biết kỹ thuật của cậu giỏi rồi. Đội trưởng Vương, cậu trở về nghiên cứu lại, xem xem điều chỉnh phương án tác chiến thế nào, Cố Ngôn Sâm cũng không hề dùng thủ đoạn gì quá phận. Quân đội còn chú trọng đối kháng quân xanh quân đỏ, diễn tập ai thắng ai thua, chẳng phải lần nào cảnh sát chúng ta cũng thắng đấy sao?”
Đội trưởng Vương gật đầu chấp nhận kết quả.
Cố Ngôn Sâm cũng không nói gì thêm, yên tĩnh đứng một bên nghe lãnh đạo nói chuyện. Hắn xắn vài vòng ống tay áo diễn tập, khoanh tay theo thói quen, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng.
Cục trưởng Đinh nói: “Đội trưởng Cố, chúng tôi đã chứng kiến cuộc diễn tập mấy ngày trước, cậu ở ban hậu cần mấy năm, kỹ thuật bắn tỉa ngày càng xuất sắc. Trong tương lai, nếu Tân Thành xảy ra những sự cố bất ngờ, cậu chắc chắn cũng phải đi theo.”
Cục phó Đổng nói: “Đúng lắm, người tài giỏi lúc nào chẳng có nhiều việc phải làm, Đội Cảnh sát của Cục Cảnh sát ở những thành phố khác cũng có tiền lệ, như cái hồi tôi ở Tân(1) Thành có một vị Đội trưởng Bàng, không nằm trong Đội Cảnh sát Đặc nhiệm nhưng lúc nào cũng bị gọi đi bắn tỉa bởi có kỹ thuật bắn súng tuyệt vời. Có lần cậu ấy đang ở nhà dạy con làm bài tập thì bỗng nhiên có vụ án bắt cóc ở tàu điện ngầm, thế là mặc quần cộc đi dép lê chạy vội qua nằm úp sấp ở cửa tàu điện ngầm khoảng nửa phút là hoàn thành nhiệm vụ, sau này đoạn video đó còn được người ta quay lại đăng lên mạng.”
(1) Tân hồi đó là 新 khác với Tân bây giờ là 槟
Cố Ngôn Sâm cũng biết đến sự kiện đó, hắn không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, nói: “Nghe theo lãnh đạo sắp xếp.”
Cục trưởng Đinh quay lại nói với Cục phó Trần: “Lão Trần, ông phải cho thành viên trong đội của ông biết rằng không phải cứ dựa theo trình tự hoàn thành một cách máy móc là chắc chắn có thể thu được kết quả vẹn toàn, phần tử tội phạm hèn hạ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều lần. Hiện giờ những cảnh sát này vẫn còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Tôi cho rằng nên cho đám trẻ một bài học rằng tốt hơn hết là đổ nhiều mồ hôi trong lúc diễn tập thay vì đổ máu trên chiến trường.”
Nói đến đây, ông lại quay đầu nói với Đội trưởng Vương Hạo Tồn của Đội Cảnh sát Đặc nhiệm: “Ngoài ra, Đội trưởng Vương, sau này có sự kiện đột xuất không giải quyết được cũng có thể thương lượng với Đội trưởng Cố, mục đích của diễn tập vẫn là để tránh xảy ra sai sót trên thực tế. Chúng ta phải bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân.”
Những câu này xem như lời kết quyết định tính chất của kết quả cuộc diễn tập.
Cuối cùng cũng giải quyết xong những vấn đề có liên quan, Cố Ngôn Sâm chuẩn bị rời đi thì Cục trưởng Đinh lại gọi về, nói rằng có chuyện muốn nói với hắn, còn ông thì quay lại tìm Thẩm Quân Từ.
Trông thấy rốt cuộc Cục trưởng Đinh cũng đến tìm mình, Thẩm Quân Từ đứng thẳng dậy.
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía đám người theo hướng đi của Cục trưởng Đinh, sau đó khựng lại ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Quân Từ.
Cục trưởng Đinh giới thiệu hai người bọn họ với nhau: “Cố Ngôn Sâm, vị này là pháp y Thẩm Quân Từ của Đội Hình sự Đặc nhiệm, Tiểu Thẩm à, đây là Đội trưởng Cố, sau này các cậu cố gắng phối hợp nhé.”
Thấy Thẩm Quân Từ đi tới, Cố Ngôn Sâm dán mắt lên người anh một chốc rồi mở miệng hỏi thẳng: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu, mỉm cười chắc như đinh đóng cột: “Chưa từng, người như Đội trưởng Cố, nếu tôi gặp rồi hẳn sẽ có ấn tượng.”
“Thấy quen là tốt rồi, chứng tỏ có duyên phận.” Cục trưởng Đinh dặn dò hai người, “Các cậu đến văn phòng với tôi, tôi có chuyện muốn nói.”