Tùy Tùng - Nhất Chích Tương
Chương 16: Cảm giác an toàn
【 Cậu thực trâu bò! 】
【 A Tẫn thật sự đồng ý gia nhập chiến đội, tôi dám cam đoan, quán quân mùa này tuyệt đối là chúng ta! 】
【 Bất quá nói đi nói lại, cậu làm sao thuyết phục được A Tẫn thế? 】
【 Bội phục.jpg 】
Kỷ Thư mím đôi môi sưng tấy, tay phải chầm chậm nắn bóp chiếc eo bủn rủn, nhìn tin nhắn Địch Giang gửi tới, rơi vào trầm tư.
Làm sao thuyết phục?
Chẳng lẽ thuật lại một lần cho cậu ta sao?
Kỷ Thư bất đắc dĩ, nghĩ nên tùy tiện tìm lý do gì trả lời gã.
Bùi Tẫn lại gần xem điện thoại cậu, đọc lướt qua khung trò chuyện của hai người, tay xoa nhẹ eo Kỷ Thư "Đừng để ý cậu ta, cậu ta chỉ là tên ngốc thôi."
Kỷ Thư nghe lời, không đáp lại tin nhắn của Địch Giang.
Ngược lại không ngờ tới, Địch Giang ngoài dự đoán mà cực kì tò mò, vẫn luôn truy hỏi Kỷ Thư, quả thực muốn đem khung tin của Kỷ Thư bắn cho nổ thành 99+.
Đáng tiếc, cái phương pháp này định sẵn không thể nói cho gã biết, cho dù nói gã cũng chẳng làm được.
Sáng sớm Kỷ Thư vừa tỉnh liền muốn về nhà, cậu là sợ cha mẹ lo lắng, mà cha mẹ lại gửi tin đến, bảo hôm nay bất ngờ có một cuộc phẫu thuật quan trọng, buộc nghỉ phép của hai người kết thúc sớm.
Trong nhà không ai, Kỷ Thư cũng không cần phải về gấp.
Vừa vặn buổi chiều nhóm Địch Giang hẹn luyện tập cho thi đấu, nói là muốn Bùi Tẫn rèn luyện độ ăn ý với bọn họ một chút, vì vậy hẹn hai người đi tới quán Net.
Quán Net vẫn là cái quán cũ kia, lúc Bùi Tẫn dẫn Kỷ Thư đến, bên trong đã sớm bắt đầu.
Nhiều người vây quanh Địch Giang, có cả Nhất Trung lẫn Ngũ Trung bên trong, ai cũng mở to hai mắt lấp lánh chăm chăm nhìn theo màn hình nhấp nháy mà gã thao tác, trong miệng liên tục hô "Trâu bò".
Đến lúc Bùi Tẫn khởi động máy, nguyên bản đám người quay quanh Địch Giang nhất thời thiếu hơn nửa, Địch Giang hô to muốn giữ người lại: "Đừng đi mà, nhìn tôi ra đại chiêu siêu cấp đẹp trai này!"
Không ai để ý đến gã diễn màn này.
Kỷ Thư ngồi ghế bên cạnh Bùi Tẫn, mở web tìm phim xem, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bộ muốn xem, liền đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa tay.
Mới đi vào đã chạm phải Thẩm Đình Vĩ vừa xả lũ xong.
Hai người gật đầu xem như chào hỏi, Thẩm Đình Vĩ thừa dịp Kỷ Thư đứng trước bồn rửa tay, từ trong gương quan sát mặt Kỷ Thư một phen, tặc lưỡi nói: "Bùi ca mạnh thật, cậu nhìn môi cậu xem..."
Tim Kỷ Thư run lên nhìn bản thân trong gương, hỏi: "Rất rõ ràng sao?"
"Cũng không phải, " Thẩm Đình Vĩ nghiêm túc nói, "Người khác chắc sẽ cho là cậu bị ong đốt sưng, mà người biết nhìn hơi nghĩ một chút liền đoán được..."
Kỷ Thư "Ừm" một tiếng, hai tay chà sát càng mạnh bọt xà phòng càng nhiều, mùi nước rửa tay thơm nhẹ lướt khắp phòng.
Thẩm Đình Vĩ cũng không vội đi, thật vất vả mới có cơ hội cùng Kỷ Thư ở riêng, thế nào cũng phải dụ cậu ta nói ra mấy câu, dù sao anh đối với nội tình bên trong chuyện Bùi Tẫn-Kỷ Thư yêu nhau cũng vô cùng hiếu kỳ nha.
"Kỷ ca a..." Thẩm Đình Vĩ nhẹ giọng mở miệng, "Cùng A Tẫn nói chuyện yêu đương cảm giác thế nào?"
Động tác xả nước của Kỷ Thư hơi ngưng lại, cụp mắt nói: "Tôi không muốn bàn chuyện này."
Thẩm Đình Vĩ tự nghĩ lung tung rồi sợ hãi không thôi, ăn nói linh tinh: "... Không lẽ hai cậu chuẩn bị đi làm giấy chứng nhận?!!!"
"..." Kỷ Thư liếc mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ nói, "Không phải, kỳ thực tôi cũng không rõ chúng tôi là quan hệ gì."
Thẩm Đình Vĩ cau mày suy tư nửa ngày, cảm thấy nội tình bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.
Anh đã muốn làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên: "Tôi là người ngoài còn cảm thấy A Tẫn đối với cậu rất đặc biệt, cậu nên tìm một cơ hội cùng A Tẫn nói chuyện rõ ràng đi, đừng để hai người cứ mơ mơ màng màng ở chung như vậy hoài... Tình cảm mà không phát triển sẽ thành ngược luyến tàn tâm*, vậy cũng hơi kỳ diệu."
*Ngược luyến tàn tâm: vì nhiều nguyên nhân mà ngược đãi, dày vò thân thể hoặc tình cảm của hai người đến tan nát lòng, thường sẽ có kết buồn.
"Vĩ ca." Kỷ Thư dùng khăn giấy lau khô tay, nghiêm túc nói, "Nên ít nhìn ít nói chút."
Thẩm Đình Vĩ: "..."
Lúc Kỷ Thư trở lại ghế cạnh Bùi Tẫn, hắn đã đánh xong một trận, trên đầu kẻ địch phóng ra một đóng sát thương "-666", Kỷ Thư nhìn lướt qua Bùi Tẫn, chẳng muốn tìm phim nữa.
Lời Thẩm Đình Vĩ nói cứ xoay vòng trong đầu Kỷ Thư, cậu cũng cảm thấy nên tìm thời điểm nói chuyện với Bùi Tẫn chút.
...
Thứ hai.
Thầy dạy toán lớp Ba đồng thời cũng là chủ nhiệm của lớp Một, lúc Kỷ Thư tới, thầy đang cùng vài cán sự lớp mở cuộc họp nhỏ.
Kỷ Thư thấy thầy đang bận nên không tiện hỏi bài, chuẩn bị nghỉ giữa tiết sẽ quay lại hỏi, không nghĩ tới đột nhiên bị lớp trưởng lớp Một gọi lại.
Lớp trưởng lớp Một gãi đầu một cái, hưng phấn nói: "Kỷ Thư! Kỷ Thư có thể giúp!"
Kỷ Thư: "..."
Nghe đến chữ giúp này, chân cậu liền run.
Ngược lại làm chủ nhiệm ngạc nhiên, lớp trưởng liền giải thích: "Chúng tôi đang thảo luận về Bùi Tẫn, thi giữa kì lần trước cậu ta nộp giấy trắng, nghe nói là ở trong phòng thi ngủ cả ngày, mà chúng ta đều biết cậu ấy giỏi ra sao, cũng biết chuyện như thi này phải xem Bùi Tẫn muốn thế nào."
"Nhưng mà, " phó học tập nói tiếp, "Bọn tôi nào có bản lãnh đi khuyên đâu, cậu ta nhìn một cái liền dọa tôi sợ muốn quỳ, nhưng cũng không thể bỏ mặc cậu ấy vậy, lần trước thi giữa kì điểm trung bình lớp bọn tôi xếp chót, lần này..."
Lớp trưởng nói tiếp: "Tôi biết cậu chơi thân với Bùi Tẫn, thi cuối kì ngày mai, cậu có thể nói cậu ta mấy câu... Ít nhất đừng có ngủ?"
Cả vòng cán sự lớp Một cùng thầy toán đều nhìn Kỷ Thư, trong mắt mang theo tha thiết chân thành, muốn giao trọng trách khuyên Bùi Tẫn cho cậu.
Kỷ Thư nuốt một ngụm nước bọt, mơ hồ cảm thấy eo cậu trận này nhất định thảm.
Từ văn phòng đi ra, Kỷ Thư đầu tiên là trở về lớp mình cầm một quyển bài tập toán, sau đó chạy lên lớp Một trên lầu.
Bùi Tẫn đang cùng bọn Dư Hiểu chơi đánh bài, thành thạo điêu luyện ra bài, làm Thẩm Đình Vĩ đối diện đầu đổ đầy mồ hôi.
Kỷ Thư tới thật đúng lúc, giải cứu bọn họ trong nước sôi lửa bỏng.
Dư Hiểu cực kì tự hiểu đứng dậy ra ghế sau ngồi, đem vị trí nhường cho Kỷ Thư.
Kỷ Thư sau khi ngồi xuống liền mở tập, không thèm nhìn mấy câu hỏi cơ bản phía trước, trực tiếp lật tới bài tập khó phía sau, chỉ vào một phương trình không tiêu đề: "Câu này em không biết."
Bùi Tẫn liếc mắt nhìn câu hỏi, liền đem đáp án cùng bước giải chi tiết nói ra, Kỷ Thư sau khi nghe xong, phi thường ngưỡng mộ vỗ tay: "Thật là lợi hại! Tẫn, kì thi ngày mai anh nhất định không có vấn đề!"
Bùi Tẫn bật cười, nói thật: "Đêm nay có luyện tập thi đấu, xác xuất lớn ngày mai... Ở trong phòng thi ngủ bù."
Kỷ Thư nghẹn một chút, thấp giọng nói: "Anh không thể làm bài thi đàng hoàng sao."
"Hả?" Bùi Tẫn thả lỏng ngả người lên lưng ghế, nâng quai hàm, mỉm cười, "Muốn anh nghiêm túc thi?"
Kỷ Thư gật đầu, nghiêm trang nói: "Anh thông minh như vậy, rõ ràng có thể học rất tốt cũng có thể thi rất tốt... Làm sao bây giờ, đột nhiên có chút hối hận kêu anh đi đánh giải."
Lời vừa nói ra, Kỷ Thư liền thấy có chút khó chịu.
Bùi Tẫn khẽ nhíu mày, ôn nhu giải thích: "Cái này cùng chuyện anh đi đánh giải có quan hệ gì, coi như anh không đánh, anh không muốn thi thì vẫn không thi."
Kỷ Thư ngơ ngác, giọng như nỉ non: "Vậy anh cũng có thể muốn thi mà..." Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân cực kì oan ức, lại nói: "Anh đến cùng coi em là cái gì?"
Hai ngày nay Kỷ Thư suy nghĩ rất nhiều, không chỉ suy nghĩ tới hiện tại, còn nghĩ đến tương lai. Cậu trước đây cũng không nghĩ xa xôi như vậy, càng không yêu cầu Bùi Tẫn nghiêm túc học tập, nhưng bây giờ cậu thật sự có chút ích kỉ, muốn Bùi Tẫn học thật giỏi.
Bọn họ đã lớp 11.
Học kỳ này sắp kết thúc, còn một học kỳ liền thành học sinh lớp 12. Thời gian trôi cực nhanh, tương lai phía trước của bọn họ ai cũng không thể bảo đảm.
Không thể phủ nhận chính là, Kỷ Thư rất có tình cảm với Bùi Tẫn, quãng đường tiếp theo cậu muốn đi cùng Bùi Tẫn.
Nhưng nếu Bùi Tẫn đến học cũng không muốn, vậy bọn họ lấy cái gì để đi cùng nhau?
Bùi Tẫn vẫn luôn không nghiêm túc, vậy chẳng phải hắn cho tới nay đều chưa hề nghĩ tới tương lai của bọn họ, có phải là ở trong kế hoạch của hắn, căn bản không tồn tại tên Kỷ Thư.
Trong lòng Kỷ Thư từng tự hỏi vấn đề nhót tim này không biết bao lần, cậu thật sự muốn biết chính mình trong lòng Bùi Tẫn nằm ở vị trí nào, có thể khiến hắn vì cậu mà... Cố gắng một chút.
Bùi Tẫn không ngờ cậu đột nhiên lại mất kiểm soát.
Trong phòng học ồn ào không thôi, thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Kỷ Thư hiển nhiên cũng biết điểm này, khó chịu quay đầu, bước ra khỏi lớp Một trước.
Bùi Tẫn suy tư đi theo.
Thẩm Đình Vĩ phía sau đồng tình liếc nhìn Bùi ca của anh, quả nhiên, trước mặt bà xã, ai cũng phải cúi đầu.
Bên này hai người đi thẳng lên sân thượng, gió mùa đông có lực sát thương cực mạnh, mới đứng một tý liền đem Kỷ Thư thổi thanh tỉnh.
Hai tay Bùi Tẫn cắm trong túi quần, nghĩ tới vấn đề Kỷ Thư vừa nói, thấp giọng hỏi ngược lại: "Anh coi em là cái gì? Em nói xem?"
Kỷ Thư mê man lắc đầu, sau đó thăm dò hỏi lại: "Tuỳ tùng sao?"
Bùi Tẫn bị câu này chọc tức tới bật cười, đưa tay nắm cái cằm sắp bị đóng băng của cậu, "Nguyên lai em vẫn luôn nghĩ như thế? Mẹ kiếp, anh đây có thể lên giường với tùy tùng sao? Em xem lúc thường anh đối bọn Dư Hiểu thế nào, đối em thế nào?"
Kỷ Thư xẹp xẹp miệng, "Anh không nói, em làm sao biết trong lòng anh nghĩ thế nào."
"Em thật sự... Vô, lương, tâm." Bùi Tẫn nâng cằm cậu gằn từng chữ.
"Em cho rằng, anh có thể tùy tiện bắt đại một người mỗi ngày đưa hắn về nhà, có thể tùy tiện ôm hắn hôn hắn, lại có thể xem hắn như tổ tông chỉ lo hắn đau lo hắn đói, lo hắn nghe không quen mùi thuốc lá gần như không dám ở trước mặt hắn hút thuốc, chỉ lo trong lòng hắn tự nghĩ gì rồi tự làm mình buồn?"
Mặt Kỷ Thư trắng dã tiêu hóa không kịp lời hắn nói, lại nghe thấy Bùi Tẫn nhàn nhạt tiếp, ngữ khí không được tốt lắm: "Anh coi em là cái gì, coi em là người yêu của anh. Không quản trong lòng em nghĩ thế nào, cả đời này của em đều chỉ có thể là người của anh, nghe rõ chưa?"
Kỷ Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bùi Tẫn, phát hiện mặt mày hắn mang đầy giận dữ, trong giọng nói lộ ra cố chấp, thật giống khôi phục lại hình tượng ban đầu của mọi người tại Nhất Trung với hắn — giáo bá lãnh khốc vô tình.
Bùi Tẫn tựa hồ cũng nhận ra được ngữ khí của mình quá mức hung ác, thấy mặt Kỷ Thư tái nhợt trong lòng cũng mềm nhũn, liền cưỡng bách chính mình hạ thấp âm thanh, ôn nhu dụ dỗ: "Bé cưng, em muốn anh chăm chỉ học, vậy anh sẽ chăm chỉ, ngày mai anh nhất định cẩn thận thi, em đừng nói lung tung nữa, cũng tuyệt đối đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, hoặc có cái gì không nghĩ ra liền nói với anh, được không?"
Ngữ khí chuyển đổi quá mức gượng gạo, nhưng lại đâm trúng tim Kỷ Thư, cậu mở to hai mắt, nước mắt đột nhiên súc đầy vành mắt, lộp cộp rơi xuống.
Cậu bị ôm dựa sát vào lòng ngực ấm áp, Bùi Tẫn hôn nhẹ đỉnh đầu Kỷ Thư, "Sao khóc? Có phải là anh hung dữ quá không? Xin lỗi bé cưng, sau này anh sẽ không vậy nữa."
Kỷ Thư nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: "Không phải, là em, em nghĩ rằng anh không đủ yêu em, cho nên không nghĩ tới tương lai của chúng ta. Tẫn, em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh."
Bùi Tẫn bất đắc dĩ nở nụ cười: "Anh còn chưa đủ yêu em? Anh còn kém chưa hái sao cho em thôi. Em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ luôn ở bên nhau."
Kỷ Thư nắm góc áo Bùi Tẫn, gật đầu.
"Anh vừa nghĩ một chút, " Bùi Tẫn chậm rãi mở miệng, "Anh cho rằng bản thân đối với em rất tốt, hai ta cũng coi như đã chung một chỗ, không nghĩ tới em lại không cảm thấy an toàn, là anh không nói rõ ràng."
Bùi Tẫn thả người trong ngực ra, cười nói: "Kỷ Thư, làm bạn trai của anh, có được không?"
"Em lo lắng cho tương lai, anh sẽ cố gắng làm em yên tâm."
Viền mắt Kỷ Thư đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống.
"Được." Cậu nói.
* * * * * *
Tác giả có lời:
Năm mới vui vẻ! Truyện này viết có chút không tốt lắm, bất quá thật sự sắp kết thúc, không nghĩ tới một cái đoản văn dây dưa lại viết thành trung văn. Thế nhưng sẽ có phiên ngoại, cụ thể viết hai người bọn họ sau khi gặp mặt không bao lâu làm sao làm lại ở cùng nhau.