Tùy Tùng - Nhất Chích Tương
Chương 13: Mách tội
Kỷ Thư hôm nay cứ suy nghĩ miên mang, câu hỏi của giáo viên cũng không trả lời được.
Hôm qua tan học cùng Địch Giang nói chuyện làm cậu quá mức chú ý, cũng làm cho cậu co chút phiền muộn. Nếu đã quyết định giúp Địch Giang, như vậy nhất định phải làm ra hành động gì thực tế.
Giờ nghỉ trưa Kỷ Thư ở nhà vệ sinh lầu hai nhìn Bùi Tẫn hút thuốc, một đám người trong nhà vệ sinh nam nuốt mây nhả khói, chỉ có Kỷ Thư ngơ ngác đứng.
Bình thường Kỷ Thư sẽ không đến xem họ hút thuốc. Đầu tiên, cậu không hút thuốc, thứ hai là khói quá nhiều, mùi khói thuốc lại càng khó chịu hơn.
Bùi Tẫn run tay làm tàn thuốc rơi xuống, thừa dịp bọn Dư Hiểu vây lại bàn chuyện thi đấu game, liền kéo Kỷ Thư vào phòng vệ sinh.
Nhóm người bên ngoài vẫn trò chuyện, cách một cánh cửa hai người lại đang triền miên hôn môi.
Kỷ Thư ngước mặt, đầu lưỡi bị mút bị gặm, mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn bên cánh mũi hai người, hông được một bàn tay to ôm lấy, cậu đưa tay vòng qua cổ người trước mặt, thừa nhận nụ hôn đầy ôn nhu này.
Bởi vì sợ phát ra âm thanh, nên họ cũng không hôn quá mãnh liệt, Bùi Tẫn phần lớn là liếm lưỡi Kỷ Thư, xoay vòng trong khoang miệng cậu.
Người bên ngoài đại khái đã hút xong một điếu, chuẩn bị giải tán trở về phòng học, Dư Hiểu nhìn xung quanh một hồi, liền hỏi: "A Tẫn đâu? Có ai thấy cậu ta không?"
Một người trả lời: "Không có, cậu ta và Kỷ Thư không phải mới ở đây à."
Dư Hiểu: "Không phải đang đi nặng chứ!"
Lời này vừa nói ra, mấy nam sinh liền cười ha hả, tiếng Dư Hiểu rõ lớn nhất.
Bị bọn họ ở bên ngoài chen vào như thế, bên trong hai người cũng không âu yếm nổi nữa.
Bùi Tẫn chôn mặt vào cổ Kỷ Thư, trầm thấp cười khẽ.
Tai Kỷ Thư ửng đỏ, cánh tay ôn nhuyễn ôm lấy thắt lưng Bùi Tẫn, trong lòng suy nghĩ miên mang, trên tay vô thức nắm áo người kia.
Âm thanh Thẫm Vĩ Đình từ ngoài truyền đến: "Nhìn như tôi thấy hai người họ về lớp rồi, các cậu cũng biết Kỷ Thư không hút thuốc mà..."
Nửa câu sau ý tứ sâu xa, bên ngoài lại bắt đầu ồn ào cười lần nữa, là chế nhạo cười.
Dư Hiểu có chút mơ hồ: "Các cậu cười cái gì? Có bệnh à."
Cho đến khi người bên ngoài rời đi xong, hai người mới trước sau bước ra.
Bùi Tẫn nắm tay Kỷ Thư xoa xoa mấy cái, ra khỏi nhà vệ sinh mới buông ra.
Kỷ Thư suy nghĩ muốn nói, chuông vào học lại đúng giờ reo lên.
Rốt cuộc, Kỷ Thư vẫn không nói gì cả.
Tiết kế của lớp Ba là thể dục, Kỷ Thư đứng trong hàng xuất thần, bạn cùng bàn Trần Thư Lượng đứng sau chọc chọc cậu, thân thiết hỏi: "Sao vậy? Hồn vía lên mây à."
"Không có gì..." Kỷ Thư có chút khó xử.
"Ai ai, cậu nhìn kìa," Trần Thư Lượng phấn khích vỗ vỗ vai Kỷ Thư chỉ tay về một phía, "Đó là lớp Một mà, làm sao cũng ra đây học thể dục?"
Kỷ Thư nhìn hướng bạn chỉ, từ toà nhà khu phòng học đang đi ra vài gương mặt quen thuộc, Bùi Tẫn nhàn nhã cầm bóng đi cuối hàng, Dư Hiểu bên cạnh líu ríu nói cái gì.
Kỷ Thư nghĩ một chút, nói: "Chắc là bọn họ đang học bù tiết thể dục, tôi nhớ Bùi Tẫn nói tuần rồi giáo viên dạy toán chiếm tiết, tuần này trả lại."
Trần Thư Lượng gật đầu, ghen tị với Kỷ Thư: "Cậu cùng Bùi Tẫn quan hệ tốt nhỉ."
"Ah... Ừm." Kỷ Thư gãi gãi đầu, có chút không biết trả lời sao.
Hai lớp cùng học thể dục cũng chẳng có gì lạ, nhưng trong đó có Bùi Tẫn thì lại khác.
Nữ sinh trong lớp Kỷ Thư, đều như có như không chỉnh chỉnh mái tóc, đôi mắt không ngừng ngó về phía lớp Một, tiếng xì xầm cũng dần lớn hơn.
Lúc này, giáo viên đã hét khẩu lệnh, cả lớp tản ra, chuẩn bị tập.
Tiết thể dục lớp Ba thường được sắp xếp tập bài khởi động hai lần liền xong, lớp Một phải chạy quanh sân hai vòng mới có thể tự do hoạt động.
Kỷ Thư lười biếng vung tay đá chân, nam sinh đều đứng ở hai hàng cuối, trên cơ bản không ai nghiêm túc tập.
Lớp Một bên kia vừa tập hợp thành hàng, giáo viên bắt đầu chỉnh lý đội ngũ, nói vài câu theo thường lệ.
Khi làm động tác khởi động, Kỷ Thư lặng lẽ hướng lớp Một nhìn, lại như làm trộm nhanh chóng thu tầm mắt.
Lớp Một bắt đầu chạy, là Dư Hiểu dẫn đội chạy đầu.
Hai lớp đều đứng trên sân cao su, trung gian cách một khoảng không quá trăm mét, mà lớp Một là từ hướng ngược lại với lớp Ba chạy đi, nói cách khác lát nữa lúc chạy xong một vòng sẽ chạy qua lớp Ba.
Kỷ Thư đứng ở hàng cuối cùng, cho nên, chờ một lát lớp Một sẽ chạy qua phía sau cậu.
Quan hệ của cậu và Bùi Tẫn đã sớm thân thiết đến khó tả, thế nhưng cùng học một tiết thể dục vẫn là lần đầu tiên, trong lòng Kỷ Thư không khỏi có chút khẩn trương, tuy rằng chính cậu cũng không biết phải căng thẳng chuyện gì.
Cuối cùng cũng chạy gần xong một vòng, đại bộ phận đội sắp chạy qua, Kỷ Thư hô hấp đột nhiên dồn dập, nhịp tim tăng nhanh.
Dư Hiểu chạy đến đầu tiên, thân thiết quơ quơ tay chào Kỷ Thư một cái.
Một giây, hai giây, Kỷ Thư Tâm đếm từng giây, sau tai đột nhiên thấy nóng, nhiệt khí bốc lên, người kia cách cậu đặc biệt gần.
Kỷ Thư sững sờ tại chỗ, hoàn toàn quên mất động tác, nhớ lại cảm giác mới vừa rồi ở phía sau, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, xấu hổ từ gót chân lan tràn ra.
Bùi Tẫn sao có thể... Sao có thể trước mặt nhiều người như vậy... Vỗ mông cậu!!
Tuy rằng chỉ như vô tình đụng trúng, cường độ có thể nói như không có, thế nhưng...
Kỷ Thư cắn môi, viền mắt bắt đầu nổi lên hơi nước, hai mắt trong veo.
Thế nhưng thật sự rất mắc cỡ!! Kỷ Thư ở trong lòng đáng thương rít gào.
Lớp Ba tập xong, bắt đầu tự do hoạt động.
Kỷ Thư cùng Trần Thư Lượng đi phòng thể dục mượn vợt, cậu đối với bóng rổ không có bao nhiêu hứng thú, nhưng lại rất nhiệt tình với cầu lông, tiết thể dục nào cũng sẽ đi mượn vợt rồi tìm chỗ trống trên sân hoạt động một chút.
Phòng thể dục chỉ còn dư lại một bộ vợt tốt, Kỷ Thư khom lưng lấy đến tay chuẩn bị đứng dậy, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cái tay ấn vợt xuống, kéo đi.
Kỷ Thư bị giật mình buông nhẹ tay, bộ vợt trong tay nháy mắt bị người khác cầm mất.
Trần Thư Lượng ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, tức giận nói: "Này là bọn tôi lấy trước."
Cướp vợt là hai người cao gầy, mặc đồng phục cà lơ phất phơi, không đóng thùng cũng chẳng gài kín, mở hai nút trên cùng, đôi mắt híp lại nhìn bọn họ, làm người ta cực kì khó chịu.
Kỷ Thư biết hai người này, họ cũng coi như nhân vật nổi danh của Nhất Trung, là hai cái gai của khối 12, lưu manh chân chính.
Một người dựa cột đùa giỡn cái ví trong tay, liếc chừng vợt cầu lông, lại liếc bọn họ một cái, nói: "Em trai, nhìn cho kỹ, hiện tại vợt đang trong tay ai."
"Anh!" Trần Thư Lượng vội la lên, "Rõ là hai anh cướp nó!"
Người này xì nói: "Nghe anh nói nè em trai, mày lấy gì chứng minh bọn này cướp, có bản lĩnh thì cướp lại đi."
Kỷ Thư ngăn lại lửa giận ngút trời của Trần Thư Lượng, nhạt tiếng nói: "Vừa rồi tôi cầm vợt này trước, là anh giật lấy, ở đây có không ít bạn học nhìn thấy."
Người cướp vợt dùng ánh mắt hung ác quét quanh phòng dụng cụ, hàm ý uy hiếp: "Ồ? Ai thấy được, đứng ra đây nói tiếng nghe nào."
Vài người nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt đều làm bộ bận rộn cúi mặt tìm dụng cụ, không ai dám lên tiếng trước.
Kỷ Thư không sợ: "Là ai cướp thì tự mình biết rõ, nhưng là tôi nhìn thấy nó trước, cho nên, mong anh đem vợt trả lại cho tôi."
"Mày nghe không hiểu tiếng người hả?" Người này tăng thêm âm điệu, "Muốn anh đây dạy mày cách làm người à?"
Lúc này, người luôn đứng dựa bên cạnh tiến lên một bước, nhỏ giọng kẻ cùng cướp vợt nói: "Tên này nhìn giống thằng nhóc hay đi với Bùi Tẫn."
Người cướp vợt híp híp đôi đồng tử, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lộ ra một tia sợ hãi, lại cảm thấy Bùi Tẫn giờ không ở đây, càng không muốn mất mặt, lớn tiếng nói: "Tao sợ nó? Bất quá chỉ là con chó đi theo Bùi Tẫn, muốn cướp vợt với tao?"
Kỷ Thư sắc mặt trắng nhợt, hai người trước mặt đã không coi ai ra gì cầm vợt đi ra ngoài.
Trần Thư Lượng nhìn biểu tình trên mặt Kỷ Thư, khuyên nhủ nói: "Thôi không sao, chúng ta đi đánh bóng bàn cũng được."
Kỷ Thư lắc đầu một cái, đột nhiên nói: "Đi theo tôi."
Dứt lời, liền cất bước ra khỏi phòng thể dục.
"Đi đâu?" Trần Thư Lượng liền vội vàng đi theo, hỏi.
"Đi, " Kỷ Thư đóng mở môi đỏ, "Mách tội anh ta."
Không khó nhìn ra hai tên ngốc vừa rồi kiêng kỵ Bùi Tẫn, nếu bản thân có chỗ dựa tại sao không đi tìm, huống hồ còn là Bùi Tẫn.
Lại nói Kỷ Thư đã bị Bùi Tẫn chiều hư, chịu một chút ủy khuất liền thấy không thoải mái, lúc này chính là đang khó chịu, cũng không quan tâm bản thân như cô vợ nhỏ đi tìm ông xã đòi công bằng.
Kỷ Thư mang theo Trần Thư Lượng đến sân bóng rổ, không đi lên quấy rối bọn họ chơi bóng, chỉ đứng ở hàng khán giả, trong lòng tựa hồ biết rõ Bùi Tẫn nhất định sẽ tới tìm cậu.
Sân bóng bên kia đang đánh đến cao trào, nhưng từ khi Kỷ Thư bước vào Bùi Tẫn liền chú ý, dư quang nhìn thấy cậu đang lẳng lặng đứng đó, trong lòng liền ngứa, bàn tay nâng lên ném bóng vào rổ, một phát 3 điểm đẹp đẽ.
Dư Hiểu vui mừng kêu thành tiếng, xung quanh có nhiều nữ sinh cũng nhỏ giọng kinh ngạc.
Bùi Tẫn không thèm để ý vung vung tay, ra hiệu bản thân rời sân.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Thư, thỉnh thoảng lấy tay kéo kéo áo thông khí, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, cả người tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Chỉ vài bước như vậy, trong lòng Kỷ Thư lại tràn ra từng trận oan ức, cậu không tự chủ đưa tay kéo góc áo Bùi Tẫn, cúi đầu cắn môi không nói lời nào.
Bùi Tẫn nhận ra tâm tình cậu không tốt, ôn nhu xoa xoa tóc mềm của cậu, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Thư Lượng một bên cảm thán trong lòng, quan hệ của hai người này cũng quá tốt rồi đi, một bên đáp: "Mới vừa rồi bọn tôi đi mượn vợt cầu lông, bị hai đàn anh lớp 12 không nói lý lẽ cướp mất, còn nói muốn dạy dỗ bọn tôi cách làm người!"
Bùi Tẫn thu lại biểu tình trên mặt, cả người trở nên lạnh băng, nhăn chặt mày, ngữ khí nghe không ra ý tứ: "Dạy các cậu cách làm người?"
Kỷ Thư đã ngẩng đầu nhìn hắn, nghe vậy dùng biên độ nhỏ gật đầu, đuôi mắt hồng hồng, tâm lý lại cảm thấy chính mình đang làm kiêu.
Bùi Tẫn rũ mắt đối diện Kỷ Thư, âm thanh tràn đầy hung ác: "Bọn họ mắng em sao?"
"Không có." Ánh mắt Kỷ Thư tập trung vào một điểm, nhẹ giọng đáp.
Bùi Tẫn híp đôi mắt lại, không hỏi thêm nữa, kéo cổ tay Kỷ Thư đi ra ngoài.
Mọi người trên sân bóng cũng bắt đầu nghỉ ngơi, nghe Bùi Tẫn muốn đi giáo huấn người khác, dồn dập hưng phấn đi theo phía sau Bùi ca của bọn họ, rất giống một đám thổ phỉ cùng đầu lĩnh chuẩn bị đi làm chuyện tốt.