Tướng Dạ - Trang 23
Quyển 1 - Chương 20: Cánh đào khuất ở góc tranh
Nghe câu kết luận này, Ninh Khuyết im lặng rất lâu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lữ Thanh Thần, đưa ngón trỏ dí vào huyệt thái dương hỏi:
- Cái thứ gọi là niệm lực hay ý thức chẳng phải được sinh ra từ trong đầu sao?
Lữ Thanh Thần ôn hòa nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nói như vậy cũng không chính xác lắm, nếu niệm lực do đầu sinh ra thì tại sao có liên hệ với hơi thở của trời đất bên ngoài? Cái gọi là tu hành chính là đem ý niệm chứa tại tuyết sơn trước ngực, khí hải sau lưng, giữa khí hải tuyết sơn có tất cả mười bảy lỗ khí tựa như núi Chung Ly có hàng ngàn hang động, hang núi đón gió chứa nước tấu lên khúc điệu thần kỳ, trên có người hô dưới có kẻ ứng, như vậy mới có thể khiến ta và trời đất hiểu thấu được nhau, hô ứng với nhau.
- Các lỗ khí trong thân thể phủ tạng con người hoặc thông suốt hoặc tắc nghẽn, là điều được hình thành từ lúc còn trong thai nhi, tiên thiên đã định sẵn, đến hậu thiên dẫu có tu hành thế nào cũng không thay đổi được, do đó người ta còn nói rằng tu hành chẳng qua là khéo sử dụng món quà ông trời ban sẵn cho con người.
- Khi ta kiểm tra mười bảy lỗ khí xung quanh tuyết sơn khí hải của ngươi, phát hiện ra có mười một chỗ không thông, vì thế dẫu ngươi có tu niệm lực tới cảnh giới nào đi nữa cũng không thể tiếp xúc giao hòa được với đất trời thiên nhiên.
- Nhưng ngươi cũng đừng lấy đó làm đau khổ, trong hàng ức vạn dân chúng dưới gầm trời này, những kẻ thông suốt mười ba trên mười bảy lỗ khí đó vô cùng hiếm hoi, ngược lại không đạt điều kiện như ngươi mới là chuyện bình thường...
Lữ Thanh Thần nhẹ nhàng an ủi, Ninh Khuyết cúi đầu, cười méo xệch.
Khi còn ở Vị Thành hắn đã vô số lần tự an ủi bản thân rằng chỉ có những thiên tài vô cùng xuất chúng mới có khả năng tu hành, giờ quả nhiên là sự thực, cứ theo những lời vị niệm sư này nói thì những kẻ thông suốt mười lăm mười sáu lỗ khí đúng là được ông trời chiếu cố quá tận tình, giống như đang nằm trong nhà bị một khối vàng to như trái núi rớt ngay trước mặt.
"Tại sao số phận lại keo kiệt với mình vậy nhỉ?"
Ninh Khuyết than thở trong lòng rồi hướng về phía vị tiên sinh già thể hiện lòng biết ơn sâu sắc, sau đó dẫn Tang Tang rời khỏi chiếc xe ngựa.
Ánh đèn trong xe vẫn mờ mờ ảo ảo, một lát sau, rèm xe lại bị nhấc lên, công chúa Lý Ngư đến ngồi trước mặt lão già, nàng hơi nghiêng mình thi lễ rồi hỏi:
- Không có một cơ hội nào dù rất nhỏ ư?
Lữ Thanh Thần tuy rất yêu thích Ninh Khuyết nhưng một vị niệm sư đã tiến vào cảnh giới động huyền lại không tiếc tiêu hao niệm lực để kiểm tra thân thể của một người không mấy liên quan tất phải có nguyên nhân đặc biệt khác, như do điện hạ yêu cầu chẳng hạn.
- Những người có ý chí kiên định, tính cách thuần khiết thường có thể dễ dàng thông qua minh tưởng thu được rất nhiều niệm lực, Ninh Khuyết chính là loại người này. Ta vốn cũng đặt nhiều hy vọng vào hắn, cho rằng trong mười bảy lỗ khí hắn chắc thông chừng được mười, đã chạm sát đại đạo, đến giờ vẫn chưa thể dẫn dắt ý niệm tiến vào sơ cảnh chẳng qua do hắn không biết phương pháp tu luyện đúng mà thôi. Ai ngờ trong cơ thể hắn có tới mười một lỗ khí không thông, ông trời đã không ưu ái, dẫu tiềm năng có lớn cũng biết dùng vào đâu?
Lữ Thanh Thần cảm thấy rất tiếc nuối, theo như lão thấy, nếu Ninh Khuyết có thể tu hành, cho dù hắn chỉ có mười lỗ khí thông suốt, tư chất thuộc hàng thấp kém nhất nhưng với tính cách cùng tài viết chữ hơn người thì tương lai hắn cũng không thể đoán định được, đáng tiếc số phận gã thiếu niên này thật sự quá không may mắn.
- Đã như vậy thì khỏi cần quản tới hắn nữa. - Mấy ngày di chuyển liên tục làm mặt mày Lý Ngư trông khá mệt mỏi, nàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói - Vì chuyện này khiến tiên sinh phải khổ cực, thật là không phải.
Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày, biết câu nói vừa rồi đã quyết định tiền đồ của Ninh Khuyết, sau khi biết hắn không thể tu hành, rốt cuộc nàng đã vứt bỏ ý định bồi dưỡng.
Lão im lặng một lúc rồi lên tiếng khuyên can:
- Trong Trường An cao thủ nhiều như mây, một kẻ còn ít tuổi như Ninh Khuyết thoạt nhìn cũng không mấy nổi bật, nhưng ta tin rằng chỉ cần để hắn phát triển thêm vài năm, thiếu niên này nhất định sẽ thành một trong những người xuất sắc nhất trong giới quân sự Đại Đường.
Lý Ngư không ngờ lão già đánh giá cao Ninh Khuyết như vậy, nàng nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Thằng nhóc này nếu xét về võ nghệ hay tính tình quả thật đều hơn người, nếu hắn còn ở Vị Thành hoặc chỉ cần trong quân đội, ta dẫu phải bỏ ra một cái giá lớn rất lớn cũng muốn thu về dưới tay sử dụng, nhưng hắn lại muốn thi vào thư viện, chuyển sang con đường văn dài dằng dặc, đợi đến khi đủ lông đủ cánh, có sức ảnh hưởng nơi triều chính thì hắn già ta cũng đã già, còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Lão già im lặng rất lâu, rồi bỗng mở miệng nói:
- Tuy trong mười bảy lỗ khí hắn chỉ thông có sáu, theo lẽ thường thì tuyệt không thể bước chân vào con đường tu hành, nhưng... đạo trời xoay vần, vạn vật vô thường. Cảnh giới của ta thật sự quá thấp, mà thư viện nơi hắn có khả năng gia nhập lại vô cùng thánh khiết kì diệu, là một mảnh trời đất khác, ngày sau nỡ trong muôn một... Ta nói là nỡ trong muôn một hắn có thể tiến lên tầng hai của thư viện, ai biết được chuyện kì diệu gì sẽ xảy ra trên người hắn chứ, lỡ may hắn bước được lên con đường tu hành thì sao?
- Tầng hai? - Lý Ngư lắc đầu nói - Trên đời có mấy kẻ tiến nổi lên tầng hai của thư viện? Thằng nhóc Ninh Khuyết này tuy không tệ thật, nhưng ta thấy ngài đang tin tưởng một cách mù quáng vào hắn đấy.
Lữ Thanh Thần nhìn nàng mỉm cười:
- Khi ngài biết hắn muốn thi vào thư viện theo con đường văn, dường như ngài cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ rớt cả, nên nhớ cuộc thi đó khó đến cỡ nào, rõ ràng ngài cũng có lòng tin tuyệt đối vào hắn. Nếu đã vậy, ai dám khẳng định thằng nhỏ này không thể tiến lên tầng hai?
Lý Ngư hơi giật mình, không biết trả lời câu hỏi của lão ra sao, nàng ngẫm lại quả cũng thấy mình chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Ninh Khuyết có thể vượt qua kì thi khó khăn nhất thế gian đó cả, lòng tin này thật ra đã đến từ đâu? Từ những câu chuyện đêm đó hay từ đôi mắt ung dung như mãnh hổ khi gã thiếu niên băng qua ngọn lửa?
Nàng vô thức quay đầu nhìn qua cửa sổ, dõi theo bóng lưng hai chủ tớ đang ngồi, im lặng không nói.
..............................
Ninh Khuyết biết tâm tính mình thích hợp để tu hành mà không có khả năng tu hành, loại cảm xúc đang mừng rỡ hân hoan rồi đột ngột rơi xuống thất vọng não nề này hắn đã khá quen rồi, bảy năm trước tại sườn đông dãy Mân Sơn thuộc phần lãnh thổ nước Yến đã trải qua một lần khi gặp một thằng nhóc đen thui, rồi hai năm trước lại trải qua thêm lần nữa khi lập công tại Vị Thành rồi được quân bộ để mắt kiểm tra năng lực.
Nếu hắn là kẻ đã đặt chân lên con đường tu hành thì với những công lao lập tại Vị Thành, hắn đã trở thành đối tượng được quân đội Đại Đường tập chung bồi dưỡng từ lâu, cần gì phải liều mạng giết mã tặc tích lũy quân công, đổi lấy cơ hội thi vào thư viện.
Do đã chuẩn bị tốt tư tưởng từ trước nên sau khi nhận được kết quả xấu Ninh Khuyết cũng không quá thất vọng, nhưng Lữ Thanh Thần là người tu hành đầu tiên hắn được tiếp xúc nên vẫn ôm một vài phần hy vọng, tiếc rằng hy vọng đó cũng giống như cánh đào vẽ khuất trong góc bức tranh thủy mặc, tưởng thật mà không thật.
Khi Ninh Khuyết quyết định bỏ qua giấc mộng, xốc lại tinh thần tiếp tục đi khổ luyện đao pháp nhằm mưu cầu hạnh phúc chốn nhân gian thì không ngờ đêm sau Lữ Thanh Thần lại mời hắn đến.
Lần này Tang Tang không đi cùng Ninh Khuyết, có lẽ vì công chúa điện hạ tiếc nuối cảm giác được nói chuyện phiếm như những ngày nào, hoặc có thể do vị tiểu vương tử kia nhớ Tang Tang, tóm lại nàng được triệu tới xe ngựa của công chúa.
- Ta nghĩ ngươi đã thuộc nằm lòng cuốn "Thái thượng cảm ứng thiên", nhưng bao năm rồi vẫn không cảm nhận được hơi thở kì diệu của trời đất, vậy kết luận của ta hôm trước hẳn không có sai lầm. - Lữ Thanh Thần mỉm cười nói.
Ninh Khuyết gãi đầu cười khổ:
- Lão tiên sinh, ngài gọi vãn bối tới không phải vì muốn làm vãn bối đau lòng thêm lần nữa chứ?
- Sau khi đến Trường An ngươi sẽ đi thư viện, ta thì tuổi cũng quá cao rồi, chắc phải ở trong phủ công chúa tĩnh dưỡng, chúng ta rất khó gặp lại nhau, vì thế ta mới gọi ngươi tới nói chuyện. - Lữ Thanh Thần hiền lành trả lời - Ta biết thế nhân luôn tò mò về con đường tu hành, tuy ngươi không thể bước lên nó nhưng chắc cũng có không ít thắc mắc đâu.
- Thắc mắc thì quả thực vẫn bối luôn có rất nhiều. - Ninh Khuyết thành thật đáp.
- Cái thứ gọi là niệm lực hay ý thức chẳng phải được sinh ra từ trong đầu sao?
Lữ Thanh Thần ôn hòa nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nói như vậy cũng không chính xác lắm, nếu niệm lực do đầu sinh ra thì tại sao có liên hệ với hơi thở của trời đất bên ngoài? Cái gọi là tu hành chính là đem ý niệm chứa tại tuyết sơn trước ngực, khí hải sau lưng, giữa khí hải tuyết sơn có tất cả mười bảy lỗ khí tựa như núi Chung Ly có hàng ngàn hang động, hang núi đón gió chứa nước tấu lên khúc điệu thần kỳ, trên có người hô dưới có kẻ ứng, như vậy mới có thể khiến ta và trời đất hiểu thấu được nhau, hô ứng với nhau.
- Các lỗ khí trong thân thể phủ tạng con người hoặc thông suốt hoặc tắc nghẽn, là điều được hình thành từ lúc còn trong thai nhi, tiên thiên đã định sẵn, đến hậu thiên dẫu có tu hành thế nào cũng không thay đổi được, do đó người ta còn nói rằng tu hành chẳng qua là khéo sử dụng món quà ông trời ban sẵn cho con người.
- Khi ta kiểm tra mười bảy lỗ khí xung quanh tuyết sơn khí hải của ngươi, phát hiện ra có mười một chỗ không thông, vì thế dẫu ngươi có tu niệm lực tới cảnh giới nào đi nữa cũng không thể tiếp xúc giao hòa được với đất trời thiên nhiên.
- Nhưng ngươi cũng đừng lấy đó làm đau khổ, trong hàng ức vạn dân chúng dưới gầm trời này, những kẻ thông suốt mười ba trên mười bảy lỗ khí đó vô cùng hiếm hoi, ngược lại không đạt điều kiện như ngươi mới là chuyện bình thường...
Lữ Thanh Thần nhẹ nhàng an ủi, Ninh Khuyết cúi đầu, cười méo xệch.
Khi còn ở Vị Thành hắn đã vô số lần tự an ủi bản thân rằng chỉ có những thiên tài vô cùng xuất chúng mới có khả năng tu hành, giờ quả nhiên là sự thực, cứ theo những lời vị niệm sư này nói thì những kẻ thông suốt mười lăm mười sáu lỗ khí đúng là được ông trời chiếu cố quá tận tình, giống như đang nằm trong nhà bị một khối vàng to như trái núi rớt ngay trước mặt.
"Tại sao số phận lại keo kiệt với mình vậy nhỉ?"
Ninh Khuyết than thở trong lòng rồi hướng về phía vị tiên sinh già thể hiện lòng biết ơn sâu sắc, sau đó dẫn Tang Tang rời khỏi chiếc xe ngựa.
Ánh đèn trong xe vẫn mờ mờ ảo ảo, một lát sau, rèm xe lại bị nhấc lên, công chúa Lý Ngư đến ngồi trước mặt lão già, nàng hơi nghiêng mình thi lễ rồi hỏi:
- Không có một cơ hội nào dù rất nhỏ ư?
Lữ Thanh Thần tuy rất yêu thích Ninh Khuyết nhưng một vị niệm sư đã tiến vào cảnh giới động huyền lại không tiếc tiêu hao niệm lực để kiểm tra thân thể của một người không mấy liên quan tất phải có nguyên nhân đặc biệt khác, như do điện hạ yêu cầu chẳng hạn.
- Những người có ý chí kiên định, tính cách thuần khiết thường có thể dễ dàng thông qua minh tưởng thu được rất nhiều niệm lực, Ninh Khuyết chính là loại người này. Ta vốn cũng đặt nhiều hy vọng vào hắn, cho rằng trong mười bảy lỗ khí hắn chắc thông chừng được mười, đã chạm sát đại đạo, đến giờ vẫn chưa thể dẫn dắt ý niệm tiến vào sơ cảnh chẳng qua do hắn không biết phương pháp tu luyện đúng mà thôi. Ai ngờ trong cơ thể hắn có tới mười một lỗ khí không thông, ông trời đã không ưu ái, dẫu tiềm năng có lớn cũng biết dùng vào đâu?
Lữ Thanh Thần cảm thấy rất tiếc nuối, theo như lão thấy, nếu Ninh Khuyết có thể tu hành, cho dù hắn chỉ có mười lỗ khí thông suốt, tư chất thuộc hàng thấp kém nhất nhưng với tính cách cùng tài viết chữ hơn người thì tương lai hắn cũng không thể đoán định được, đáng tiếc số phận gã thiếu niên này thật sự quá không may mắn.
- Đã như vậy thì khỏi cần quản tới hắn nữa. - Mấy ngày di chuyển liên tục làm mặt mày Lý Ngư trông khá mệt mỏi, nàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói - Vì chuyện này khiến tiên sinh phải khổ cực, thật là không phải.
Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày, biết câu nói vừa rồi đã quyết định tiền đồ của Ninh Khuyết, sau khi biết hắn không thể tu hành, rốt cuộc nàng đã vứt bỏ ý định bồi dưỡng.
Lão im lặng một lúc rồi lên tiếng khuyên can:
- Trong Trường An cao thủ nhiều như mây, một kẻ còn ít tuổi như Ninh Khuyết thoạt nhìn cũng không mấy nổi bật, nhưng ta tin rằng chỉ cần để hắn phát triển thêm vài năm, thiếu niên này nhất định sẽ thành một trong những người xuất sắc nhất trong giới quân sự Đại Đường.
Lý Ngư không ngờ lão già đánh giá cao Ninh Khuyết như vậy, nàng nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Thằng nhóc này nếu xét về võ nghệ hay tính tình quả thật đều hơn người, nếu hắn còn ở Vị Thành hoặc chỉ cần trong quân đội, ta dẫu phải bỏ ra một cái giá lớn rất lớn cũng muốn thu về dưới tay sử dụng, nhưng hắn lại muốn thi vào thư viện, chuyển sang con đường văn dài dằng dặc, đợi đến khi đủ lông đủ cánh, có sức ảnh hưởng nơi triều chính thì hắn già ta cũng đã già, còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Lão già im lặng rất lâu, rồi bỗng mở miệng nói:
- Tuy trong mười bảy lỗ khí hắn chỉ thông có sáu, theo lẽ thường thì tuyệt không thể bước chân vào con đường tu hành, nhưng... đạo trời xoay vần, vạn vật vô thường. Cảnh giới của ta thật sự quá thấp, mà thư viện nơi hắn có khả năng gia nhập lại vô cùng thánh khiết kì diệu, là một mảnh trời đất khác, ngày sau nỡ trong muôn một... Ta nói là nỡ trong muôn một hắn có thể tiến lên tầng hai của thư viện, ai biết được chuyện kì diệu gì sẽ xảy ra trên người hắn chứ, lỡ may hắn bước được lên con đường tu hành thì sao?
- Tầng hai? - Lý Ngư lắc đầu nói - Trên đời có mấy kẻ tiến nổi lên tầng hai của thư viện? Thằng nhóc Ninh Khuyết này tuy không tệ thật, nhưng ta thấy ngài đang tin tưởng một cách mù quáng vào hắn đấy.
Lữ Thanh Thần nhìn nàng mỉm cười:
- Khi ngài biết hắn muốn thi vào thư viện theo con đường văn, dường như ngài cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ rớt cả, nên nhớ cuộc thi đó khó đến cỡ nào, rõ ràng ngài cũng có lòng tin tuyệt đối vào hắn. Nếu đã vậy, ai dám khẳng định thằng nhỏ này không thể tiến lên tầng hai?
Lý Ngư hơi giật mình, không biết trả lời câu hỏi của lão ra sao, nàng ngẫm lại quả cũng thấy mình chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Ninh Khuyết có thể vượt qua kì thi khó khăn nhất thế gian đó cả, lòng tin này thật ra đã đến từ đâu? Từ những câu chuyện đêm đó hay từ đôi mắt ung dung như mãnh hổ khi gã thiếu niên băng qua ngọn lửa?
Nàng vô thức quay đầu nhìn qua cửa sổ, dõi theo bóng lưng hai chủ tớ đang ngồi, im lặng không nói.
..............................
Ninh Khuyết biết tâm tính mình thích hợp để tu hành mà không có khả năng tu hành, loại cảm xúc đang mừng rỡ hân hoan rồi đột ngột rơi xuống thất vọng não nề này hắn đã khá quen rồi, bảy năm trước tại sườn đông dãy Mân Sơn thuộc phần lãnh thổ nước Yến đã trải qua một lần khi gặp một thằng nhóc đen thui, rồi hai năm trước lại trải qua thêm lần nữa khi lập công tại Vị Thành rồi được quân bộ để mắt kiểm tra năng lực.
Nếu hắn là kẻ đã đặt chân lên con đường tu hành thì với những công lao lập tại Vị Thành, hắn đã trở thành đối tượng được quân đội Đại Đường tập chung bồi dưỡng từ lâu, cần gì phải liều mạng giết mã tặc tích lũy quân công, đổi lấy cơ hội thi vào thư viện.
Do đã chuẩn bị tốt tư tưởng từ trước nên sau khi nhận được kết quả xấu Ninh Khuyết cũng không quá thất vọng, nhưng Lữ Thanh Thần là người tu hành đầu tiên hắn được tiếp xúc nên vẫn ôm một vài phần hy vọng, tiếc rằng hy vọng đó cũng giống như cánh đào vẽ khuất trong góc bức tranh thủy mặc, tưởng thật mà không thật.
Khi Ninh Khuyết quyết định bỏ qua giấc mộng, xốc lại tinh thần tiếp tục đi khổ luyện đao pháp nhằm mưu cầu hạnh phúc chốn nhân gian thì không ngờ đêm sau Lữ Thanh Thần lại mời hắn đến.
Lần này Tang Tang không đi cùng Ninh Khuyết, có lẽ vì công chúa điện hạ tiếc nuối cảm giác được nói chuyện phiếm như những ngày nào, hoặc có thể do vị tiểu vương tử kia nhớ Tang Tang, tóm lại nàng được triệu tới xe ngựa của công chúa.
- Ta nghĩ ngươi đã thuộc nằm lòng cuốn "Thái thượng cảm ứng thiên", nhưng bao năm rồi vẫn không cảm nhận được hơi thở kì diệu của trời đất, vậy kết luận của ta hôm trước hẳn không có sai lầm. - Lữ Thanh Thần mỉm cười nói.
Ninh Khuyết gãi đầu cười khổ:
- Lão tiên sinh, ngài gọi vãn bối tới không phải vì muốn làm vãn bối đau lòng thêm lần nữa chứ?
- Sau khi đến Trường An ngươi sẽ đi thư viện, ta thì tuổi cũng quá cao rồi, chắc phải ở trong phủ công chúa tĩnh dưỡng, chúng ta rất khó gặp lại nhau, vì thế ta mới gọi ngươi tới nói chuyện. - Lữ Thanh Thần hiền lành trả lời - Ta biết thế nhân luôn tò mò về con đường tu hành, tuy ngươi không thể bước lên nó nhưng chắc cũng có không ít thắc mắc đâu.
- Thắc mắc thì quả thực vẫn bối luôn có rất nhiều. - Ninh Khuyết thành thật đáp.