Tướng Dạ - Trang 23
Quyển 1 - Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh
Sột!
Âm thanh ghê rợn do tên cắm vào da thịt vang lên, mũi tên thứ hai và thứ ba gần như không có trước sau nối đuôi bay tới, lần lượt chui đúng vào vị trí trên tấm giáp mềm đã bị mũi tên đầu tiên phá vỡ.
Không ai biết Ninh Khuyết làm cách nào để bắn ra ba phát tên liên tiếp trong vài tích tắc chỉ bằng cây cung gỗ hoàng dương trông chẳng có gì đặc biệt kia, càng không ai nghĩ được một tên lính bình thường như hắn lấy đâu ra tài bắn cung siêu phàm như vậy, ba phát tên liên tiếp đều trúng một điểm duy nhất.
Gã thư sinh liên tục bị đẩy về phía sau hai bước, hắn cảm thấy ngực mình dường như đang ấm lên rồi dần dần biến thành nóng hổi.
Hắn vô thức cúi đầu xuống liền nhìn thấy một mũi tên đã cắm sâu trong ngực, chỉ còn đuôi tên cùng đoạn thân tên rất ngắn ló ra ngoài, máu tươi ướt áo, tựa như trên ngực nở ra một bông hoa đỏ thắm.
Đôi mắt gã thư sinh tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ rồi ngã phệt xuống mặt đất.
Dẫu là người tu hành, dẫu có dùng thủ đoạn Ma tông thu nguyên khí đất trời vào cơ thể, nhưng ai có thể tiếp tục điều khiển ý niệm của mình một khi trái tim đã bị bắn xuyên?
Khi hắn ngồi xuống, sợi tơ vô hình trong trời đất liền đứt phựt theo.
Đầu ngón tay đầy máu mất đi khống chế liền không thể uy hiếp đến tính mạng vị niệm sư dù lão đã trở lên yếu ớt vô cùng.
Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày đánh bay ngón tay trước mặt.
Ngón tay bay sát qua mặt lão đâm lên cỗ xe ngựa, sau mấy tiếng động răng rắc một nửa cỗ xe đã sụp xuống, nát vụn.
Trong ngón tay đó chứa đựng không ít nguyên khí trời đất được gã thư sinh thu vào trước đó, tuy đã mất đi sự khống chế của ý niệm nhưng vẫn tạo được sức phá hoại kinh khủng. Nếu không có ba mũi tên kia, chắc chắn nó sẽ gây ra thương tổn nghiêm trọng cho Lữ Thanh Thần, khi đó trận ám sát này sẽ chuyển sang một kết cục hoàn toàn khác.
Đám người xung quanh tất nhiên hiểu được điều này, gã thư sinh lại càng rõ hơn, hắn đau đớn ngẩng đầu nhìn về phía sau trận địa phòng thủ, muốn nhìn xem mặt mũi kẻ vừa bắn lén mình rốt cuộc tròn méo ra sao.
Bắn ba mũi tên đúng thời điểm quan trọng nhất, dùng tài bắn cung mạnh mẽ vô song phá vỡ tấm áo giáp quý giá, giết chết vị đại kiếm sư một cách cực kì khó tin, chặn đứng cơn sóng dữ, cứu công chúa Đại Đường khỏi cơn nguy nan... tất cả những chuyện đó còn chưa xứng để hắn nhận lấy ánh mắt biết ơn, kính sợ thậm chí sùng bái của những người xung quanh sao?
Ninh Khuyết không nghĩ vậy, hắn vẫn nắm chắc cây cung trong tay, tên lên dây, cung kéo ra, nhằm vào gã đại kiếm sư ngồi dưới đất, hai lỗ tai chăm chú lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong rừng.
Hắn đang cảnh giác.
"Hạ Hầu".
"Hạ Hầu".
"Hạ Hầu...."
Từ lúc cô tỳ nữ nhận định gã đại kiếm sư chính là tay sai của Hạ Hầu và bản thân đối phương cũng công nhận chuyện ấy, trong đầu Ninh Khuyết vẫn liên tục lẩm nhẩm cái tên này.
Hạ Hầu không phải Hạ Hầu Đông, Hạ Hầu Tây gì đó.
Hắn họ Hạ tên Hầu.
Là một trong bốn người nắm trong tay quyền lực cao nhất của Đại Đường, võ công hắn cao cường không ai sánh kịp, chiến tích huy hoàng rực rỡ, tính cách cực kì lạnh lùng kiêu ngạo, suốt đời hầu như luôn trấn thủ trong Mãnh Liễu doanh được canh phòng nghiêm ngặt, lấy hung tàn hiếu sát mà nổi danh thiên hạ.
Bản thân hắn họ Hạ nhưng lại không cho phép đám con cháu lấy họ Hạ mà phải dùng chính tên hắn làm họ, con trưởng tên Hạ Hầu Kính, con thứ Hạ Hầu Úy. Trước sự lạ đời như vậy, có một học sĩ trong triều hoạnh họe hắn thì Hạ Hầu ngạo mạn đáp lại:
- Ta sẽ tạo ra một dòng họ lưu truyền muôn đời, lấy ta làm thủy tổ, tên ta phải là họ. Họ Hạ Hầu.
.................................
Hạ Hầu tướng quân là danh nhân nhưng đó không phải nguyên nhân mà Ninh Khuyết cứ lẩm nhẩm tên hắn trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối từ ngơ ngẩn đến khiếp sợ rồi châm biếm coi thường.
Từ lúc hắn được bốn tuổi, cái tên được che phủ bằng máu tươi, dương danh bằng hung tàn này đã khắc sâu trong lòng, chưa giây phút nào quên được.
Ninh Khuyết chưa từng thấy mặt Hạ Hầu.
Nhưng hắn rất tường tận Hạ Hầu thích gì ghét gì, tiểu thiếp được Hạ Hầu sủng ái nhất là ai, vì sao sau đó Hạ Hầu lại sai người nấu nàng, hắn biết mỗi bữa Hạ Hầu đều ăn ba cân thịt dê, thậm chí ngay cả quy luật vào nhà xí hàng ngày của Hạ Hầu cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn tin rằng trên khắp thế gian mình là người hiểu vị danh tướng Đại Đường này nhất, vì hắn cũng tin rằng không người nào trên đời khát khao được đưa lưỡi đao vào họng Hạ Hầu bằng hắn.
Ẩn giấu sâu dưới bề ngoài thô lỗ bạo ngược của vị tướng quân này là một trái tim lạnh lùng sáng suốt, hắn tàn nhẫn hiếu sát nhưng chỉ tin vào chính đôi tay của mình, do đó hắn tuyệt đối không đặt mọi hy vọng ám sát công chúa thành công lên mình gã thư sinh thuộc hàng đại kiếm sư nửa mùa kia.
Hắn nhất định sẽ phái ra những tử sĩ trung thành nhất làm nhiệm vụ ẩn mình trong bóng tối quan sát tình hình, thậm chí cả nhiệm vụ nhảy ra kết thúc tất cả vào thời điểm quan trọng nhất.
Trong mắt Ninh Khuyết, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất.
Một nửa cỗ xe đã vỡ nát, nửa kia còn nguyên, phía trong lộ ra một đứa bé trai mặt mũi đầy bụi đang ngồi khóc nỉ non, cô tỳ nữ vội vàng nhấc váy định chạy tới.
Bàn tay phải của Ninh Khuyết nhanh như chớp xô nàng ngã nhoài xuống đất.
Những ngọn cây phía trên đầu chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra rào rào che khuất tầm mắt mọi người, từ trong đám mảnh vụn đó hai gã bịt mặt mặc đồ đen hiện ra, chúng hét lên rồi ném xuống hai viên đạn bằng kim loại đồng thời rút trường kiếm từ sau lưng ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương.
Hai viên đạn kim loại có sơn đỏ bên ngoài chính là loại đạn lửa có số lượng cực ít chỉ được phân phối cho quân tinh nhuệ đóng ở biên giới của Đại Đường, khả năng gây cháy vô cùng khủng khiếp.
Ninh Khuyết quanh năm sống trong quân doanh nơi biên giới nên đương nhiên không lạ lẫm gì, hắn cấp tốc ném cung tên xuống rồi thò cả hai tay ra phía sau nắm lấy chuôi đao, miệng gào lên:
- Ô!
Âm thanh ghê rợn do tên cắm vào da thịt vang lên, mũi tên thứ hai và thứ ba gần như không có trước sau nối đuôi bay tới, lần lượt chui đúng vào vị trí trên tấm giáp mềm đã bị mũi tên đầu tiên phá vỡ.
Không ai biết Ninh Khuyết làm cách nào để bắn ra ba phát tên liên tiếp trong vài tích tắc chỉ bằng cây cung gỗ hoàng dương trông chẳng có gì đặc biệt kia, càng không ai nghĩ được một tên lính bình thường như hắn lấy đâu ra tài bắn cung siêu phàm như vậy, ba phát tên liên tiếp đều trúng một điểm duy nhất.
Gã thư sinh liên tục bị đẩy về phía sau hai bước, hắn cảm thấy ngực mình dường như đang ấm lên rồi dần dần biến thành nóng hổi.
Hắn vô thức cúi đầu xuống liền nhìn thấy một mũi tên đã cắm sâu trong ngực, chỉ còn đuôi tên cùng đoạn thân tên rất ngắn ló ra ngoài, máu tươi ướt áo, tựa như trên ngực nở ra một bông hoa đỏ thắm.
Đôi mắt gã thư sinh tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ rồi ngã phệt xuống mặt đất.
Dẫu là người tu hành, dẫu có dùng thủ đoạn Ma tông thu nguyên khí đất trời vào cơ thể, nhưng ai có thể tiếp tục điều khiển ý niệm của mình một khi trái tim đã bị bắn xuyên?
Khi hắn ngồi xuống, sợi tơ vô hình trong trời đất liền đứt phựt theo.
Đầu ngón tay đầy máu mất đi khống chế liền không thể uy hiếp đến tính mạng vị niệm sư dù lão đã trở lên yếu ớt vô cùng.
Lữ Thanh Thần hơi nhướng mày đánh bay ngón tay trước mặt.
Ngón tay bay sát qua mặt lão đâm lên cỗ xe ngựa, sau mấy tiếng động răng rắc một nửa cỗ xe đã sụp xuống, nát vụn.
Trong ngón tay đó chứa đựng không ít nguyên khí trời đất được gã thư sinh thu vào trước đó, tuy đã mất đi sự khống chế của ý niệm nhưng vẫn tạo được sức phá hoại kinh khủng. Nếu không có ba mũi tên kia, chắc chắn nó sẽ gây ra thương tổn nghiêm trọng cho Lữ Thanh Thần, khi đó trận ám sát này sẽ chuyển sang một kết cục hoàn toàn khác.
Đám người xung quanh tất nhiên hiểu được điều này, gã thư sinh lại càng rõ hơn, hắn đau đớn ngẩng đầu nhìn về phía sau trận địa phòng thủ, muốn nhìn xem mặt mũi kẻ vừa bắn lén mình rốt cuộc tròn méo ra sao.
Bắn ba mũi tên đúng thời điểm quan trọng nhất, dùng tài bắn cung mạnh mẽ vô song phá vỡ tấm áo giáp quý giá, giết chết vị đại kiếm sư một cách cực kì khó tin, chặn đứng cơn sóng dữ, cứu công chúa Đại Đường khỏi cơn nguy nan... tất cả những chuyện đó còn chưa xứng để hắn nhận lấy ánh mắt biết ơn, kính sợ thậm chí sùng bái của những người xung quanh sao?
Ninh Khuyết không nghĩ vậy, hắn vẫn nắm chắc cây cung trong tay, tên lên dây, cung kéo ra, nhằm vào gã đại kiếm sư ngồi dưới đất, hai lỗ tai chăm chú lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất trong rừng.
Hắn đang cảnh giác.
"Hạ Hầu".
"Hạ Hầu".
"Hạ Hầu...."
Từ lúc cô tỳ nữ nhận định gã đại kiếm sư chính là tay sai của Hạ Hầu và bản thân đối phương cũng công nhận chuyện ấy, trong đầu Ninh Khuyết vẫn liên tục lẩm nhẩm cái tên này.
Hạ Hầu không phải Hạ Hầu Đông, Hạ Hầu Tây gì đó.
Hắn họ Hạ tên Hầu.
Là một trong bốn người nắm trong tay quyền lực cao nhất của Đại Đường, võ công hắn cao cường không ai sánh kịp, chiến tích huy hoàng rực rỡ, tính cách cực kì lạnh lùng kiêu ngạo, suốt đời hầu như luôn trấn thủ trong Mãnh Liễu doanh được canh phòng nghiêm ngặt, lấy hung tàn hiếu sát mà nổi danh thiên hạ.
Bản thân hắn họ Hạ nhưng lại không cho phép đám con cháu lấy họ Hạ mà phải dùng chính tên hắn làm họ, con trưởng tên Hạ Hầu Kính, con thứ Hạ Hầu Úy. Trước sự lạ đời như vậy, có một học sĩ trong triều hoạnh họe hắn thì Hạ Hầu ngạo mạn đáp lại:
- Ta sẽ tạo ra một dòng họ lưu truyền muôn đời, lấy ta làm thủy tổ, tên ta phải là họ. Họ Hạ Hầu.
.................................
Hạ Hầu tướng quân là danh nhân nhưng đó không phải nguyên nhân mà Ninh Khuyết cứ lẩm nhẩm tên hắn trong đầu, lòng ngổn ngang trăm mối từ ngơ ngẩn đến khiếp sợ rồi châm biếm coi thường.
Từ lúc hắn được bốn tuổi, cái tên được che phủ bằng máu tươi, dương danh bằng hung tàn này đã khắc sâu trong lòng, chưa giây phút nào quên được.
Ninh Khuyết chưa từng thấy mặt Hạ Hầu.
Nhưng hắn rất tường tận Hạ Hầu thích gì ghét gì, tiểu thiếp được Hạ Hầu sủng ái nhất là ai, vì sao sau đó Hạ Hầu lại sai người nấu nàng, hắn biết mỗi bữa Hạ Hầu đều ăn ba cân thịt dê, thậm chí ngay cả quy luật vào nhà xí hàng ngày của Hạ Hầu cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn tin rằng trên khắp thế gian mình là người hiểu vị danh tướng Đại Đường này nhất, vì hắn cũng tin rằng không người nào trên đời khát khao được đưa lưỡi đao vào họng Hạ Hầu bằng hắn.
Ẩn giấu sâu dưới bề ngoài thô lỗ bạo ngược của vị tướng quân này là một trái tim lạnh lùng sáng suốt, hắn tàn nhẫn hiếu sát nhưng chỉ tin vào chính đôi tay của mình, do đó hắn tuyệt đối không đặt mọi hy vọng ám sát công chúa thành công lên mình gã thư sinh thuộc hàng đại kiếm sư nửa mùa kia.
Hắn nhất định sẽ phái ra những tử sĩ trung thành nhất làm nhiệm vụ ẩn mình trong bóng tối quan sát tình hình, thậm chí cả nhiệm vụ nhảy ra kết thúc tất cả vào thời điểm quan trọng nhất.
Trong mắt Ninh Khuyết, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất.
Một nửa cỗ xe đã vỡ nát, nửa kia còn nguyên, phía trong lộ ra một đứa bé trai mặt mũi đầy bụi đang ngồi khóc nỉ non, cô tỳ nữ vội vàng nhấc váy định chạy tới.
Bàn tay phải của Ninh Khuyết nhanh như chớp xô nàng ngã nhoài xuống đất.
Những ngọn cây phía trên đầu chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra rào rào che khuất tầm mắt mọi người, từ trong đám mảnh vụn đó hai gã bịt mặt mặc đồ đen hiện ra, chúng hét lên rồi ném xuống hai viên đạn bằng kim loại đồng thời rút trường kiếm từ sau lưng ra, ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương.
Hai viên đạn kim loại có sơn đỏ bên ngoài chính là loại đạn lửa có số lượng cực ít chỉ được phân phối cho quân tinh nhuệ đóng ở biên giới của Đại Đường, khả năng gây cháy vô cùng khủng khiếp.
Ninh Khuyết quanh năm sống trong quân doanh nơi biên giới nên đương nhiên không lạ lẫm gì, hắn cấp tốc ném cung tên xuống rồi thò cả hai tay ra phía sau nắm lấy chuôi đao, miệng gào lên:
- Ô!