Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Trang 2
Chương 85
Mười năm (hạ)
Để lấy được sự tha thứ từ phu nhân, Mặc Vô Nhai quyết định tiến hành khổ nhục kế kế sách cuối cùng, nếu phu nhân vẫn chưa chịu tha thứ, nàng liền nhịn đói đến chết trước cửa nhà phu nhân!
Giữ vững lòng tin, Mặc Vô Nhai rất vô sĩ ngồi trước giữa sân, tĩnh tọa.
Tốt lắm, nàng cũng không tin phu nhân có thể nhẫn tâm với nàng! Dù sao, nàng ấy đối với nàng vẫn còn tình cảm.
Nếu hỏi Mặc Vô Nhai làm sao biết được? Chỉ cần xem phu nhân đặt tên cho tiểu hỗn đản là biết.
Cung Niệm Toàn, “toàn” (璇 – ‘xuán‘ với 悬 huyền – cũng đọc ‘xuán‘, đồng âm) và “huyền” (悬), gộp vào nhau liền chẳng phải trở thành huyền nhai (悬崖 – nghĩa là vách núi) sao, “nhai” (trong崖) và “nhai” (trong涯 – tên của thím ấy, đồng âm nhau), nói rõ chính là nhớ* tới Vô Nhai rồi!!! Mặc Vô Nhai rất khẳng định suy nghĩ của mình, phu nhân quả nhiên vẫn còn yêu ta!
Nàng bây giờ nhất định là đang khảo nghiệm ta, không sai, chính là như vậy.
Vì vậy, bất luận nàng có đối ta ra sao, ta cũng phải nhẫn nhịn, dù gì ta cũng là người có lỗi với phu nhân trước, muốn gϊếŧ muốn treo cổ đều theo ý nguyện của phu nhân.
Mặc Vô Nhai ngồi một phát là ngồi đến giờ cơm tối, giương mắt nhìn ngọn nến trong ngôi nhà trúc, còn có từng trận hương thơm thức ăn ngào ngạt bay ra, bụng của nàng không nhịn được kêu lên.
Ọtttttt —— đói bụng quá.
Nàng mới ăn sáng, ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, không ngờ cơm tối cũng phải bỏ, ta có thể nào sẽ chết đói không!
Có điều, rõ ràng trước kia phu nhân không biết nấu cơm, bây giờ lại có thể nấu ra bữa cơm thơm phức như vậy ——
Muôn phần không thể ngờ tới a!
Mặc Vô Nhai ngoài cửa thì vẫn ảo tưởng sức mạnh các loại, bên trong căn nhà trúc thì vẫn an tĩnh đến mức không tưởng tượng được.
Thân thể bé con của Cung Niệm Toàn ngồi trước bàn cơm, nhìn nương thân nhà mình gắp cơm, cử động máy móc tựa như đang ăn cơm, mà rõ ràng là có ăn, nhưng chính là không hề thấy cơm vơi đi.
“Mẹ, đại thẩm ngoài kia là mẫu thân của con thật sao?”
Cung Niệm Toàn miệng to cắn miếng giò heo trước mặt, hum, quả nhiên tay nghề của mẹ đã tiến bộ hơn. Đối với thân thể trẻ con đang phát triển, vẫn là tương đối ăn nhiều thịt hơn chút, đặc biệt là giò heo, không hề ngán mà còn dai dai, nàng thích nhất a.
“Ừ.”
Cung Thiên Trúc nghĩ tới người bên ngoài, nhất thời dâng lên xúc động.
Thời gian trôi qua, các nàng đều đã già rồi.
“Hm, mẹ, tại sao hai người không sống với nhau vậy?”
Cung Niệm Toàn thận trọng quan sát sắc mặt nương thân đại nhân, thấy nàng không có dị thường nào, mới yên tâm to gan nói.
“Lẽ nào tại vì mẹ phát hiện đại thẩm quá ngốc? Cũng đúng, đại thẩm vừa nhìn qua rất là ngốc nghếch, con đều cảm thấy nàng với mẹ không xứng đôi với nhau đâu! Cũng may lúc trước mẹ đã nhìn ra, bằng không bị đại thẩm ảnh hưởng, con nhất định cũng sẽ trở thành ngu ngốc!”
Chậc, Cung Niệm Toàn ngươi nói mẹ mình như vậy, có ổn hay không?
Trong lòng Cung Thiên Trúc mặc niệm cho Mặc Vô Nhai, nàng có thể nói hài tử này không phải do nàng dạy dỗ sao?!
“Thật ra lúc đầu, mẹ gặp gỡ mẫu thân con cũng không phải trong hoàn cảnh tốt đẹp.”
Cung Thiên Trúc không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng mười năm trước, ký ức đó như dòng lũ cuồn cuộn, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Nàng tự tiện xông vào lãnh địa của mẹ, còn gϊếŧ mất con rết sủng vật trăm năm tuổi của mẹ, đến khi trở về mẹ thấy nàng đã nằm dài trên đất, trúng kịch độc. Mẹ vốn muốn để mặc nàng cứ nằm đó chết, nhưng thế thì mẹ phải chôn xác cho nàng, quả thật phiền phức, mẹ liền dứt khoát lấy độc trị độc cứu nàng, sống được xem như tốt số, chết cũng xem như là nàng tự làm bậy, không thể trách mẹ.”
“Hừ hừ, cho nên mẹ đã cứu đại thẩm? Còn đại thẩm vì ghi nhớ ơn đức của mẹ, đã dùng thân báo đáp!”
Cung Niệm Toàn nói rõ ràng mạch lạc, cứ như nàng là người chứng kiến vậy.
“Mẹ cứu lại nàng, nhưng nàng cũng không cảm tạ ân đức của mẹ, còn mắng mẹ là yêu nữ!”
Nói tới đây Cung Thiên Trúc liền nổi giận, rõ ràng nàng ta hành vi cường đạo, còn oán nàng nuôi mấy loài động vật bừa bãi, nhất định chính là yêu nữ.
“Cho nên, trong lúc nàng vẫn còn thời kỳ dưỡng thương, mẹ thế nhưng đã “chăm sóc thật tốt một phen” cho nàng.”
Còn nhớ Mặc Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì được nàng, bộ dạng hộc máu mấy bận, quả là mát lòng mát dạ.
“…”
Không chết thì cũng làm cho chết, đại thẩm! Gặp phải người thù dai như nương thân ta, đáng đời thẩm xui xẻo.
“Về sau, vì một vài nguyên nhân, mà mẹ không thể không cùng nàng lên kinh thành. Dọc trên đường đi, chúng ta cãi nhau ầm ĩ, có vui có giận, chẳng biết tự lúc nào, bóng hình của nàng đã in sâu trong tim mẹ, đợi đến khi mẹ phát hiện ra đã không còn kịp.”
Cung Thiên Trúc che mặt, nàng thật sự không muốn nhớ lại cuộc sống ngươi tranh ta đoạt tình nhân lúc đó nữa, quả thật thấy hổ thẹn với IQ của nàng.
“Nhưng người này, không có lấy một chút thấu hiểu tâm tư của mẹ, còn nói thích mấy cô nương đại gia khuê tú ôn nhu thiện lương, nàng liền chết cũng không thích yêu nữ, lại càng, lại càng không muốn cưới mẹ.”
Lúc đó, cả việc có lòng thật sự muốn độc chết nàng ta cũng đều có.
“Cho nên, mẹ trực tiếp đánh thuốc mê nàng, lấy giọt “dục sinh hồng” trên mi tâm nàng. Sau đó, cho nàng uống thuốc XX đặc chế của mẹ.”
Cung Niệm Toàn nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chỉ còn chưa cho mẹ nàng tràng pháo tay.
Choáng, nương thân đại nhân, mẹ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, thật sự không thành vấn đề chứ? Con còn là con nít, mẹ là đang muốn nhịp nhàng dạy xấu cho con a!
Nàng bỗng thấy hơi đồng tình với đại thẩm bên ngoài.
Cung Thiên Trúc cắt ngang dòng hồi tưởng, sau đó hồi phục lại bộ dạng bình tĩnh trước sau như một, an tĩnh dùng cơm.
“Sau chuyện này, nàng giận đến mức xém chút gϊếŧ mẹ, nhưng cũng vì trách nhiệm nên đành cắn răng cưới mẹ. Đáng tiếc, trong lòng không vui nên sau khi lấy nhau cuộc sống chung đụng của mẹ cũng không được vui vẻ, nàng từ đầu đến cuối đều cho rằng mẹ là yêu nữ, lòng dạ rắn rết, tính toán hại người một cái nhíu chân mày cũng không có.”
“…”
Mẹ à, suy nghĩ trên một phương diện nào đó, con cảm thấy suy nghĩ của đại thẩm về mẹ không hề sai.
“Về sau, nàng trong kinh cứu được một nữ nhân, nữ nhân đó ghi nhớ ân đức, nói muốn dùng thân báo đáp. Nàng chẳng những không phản đối còn ở trước mặt mẹ khoe khoang, nói gì mà nội tử nên ra dáng nội tử. Chẳng phải biết nấu cơm thôi sao? Chẳng phải biết thêu thùa thôi sao? Chẳng phải biết đàn ca thôi sao? Chẳng phải chỉ là một tiểu thư chán òm thôi sao?!”
“Bộp” tiếng chén đũa vỗ lên bàn, nhớ lại những lời nói đó nàng liền giận tím mặt.
“Còn nói cưới mẹ về là sai lầm lớn nhất đời này của nàng, khốn kiếp!”
“Đã như vậy, mẹ cũng không cần phải ở lại đó thêm làm chướng mắt nàng, mẹ con cũng không phải nhất định mê say nàng ta như điếu đổ không buông! Mẹ một mình vẫn có thể nuôi con khôn lớn cơ mà? Có gì mà không được!”
Cung Thiên Trúc chỉ hận lúc đầu mắt nàng đã mù, bằng không sao lại nhìn trúng Mặc Vô Nhai cái tên gia hỏa này chứ.
“Cho nên, mẹ thừa dịp nàng hộ tống người đàn bà kia ra về, trực tiếp bỏ lại hưu thư*, bỏ đi.”
Mẹ, mẹ quả là một nữ hán tử! Đại thẩm gặp phải mẹ, cũng coi như là nàng xui tận mạng.
“Mẹ, nếu bây giờ đại thẩm hi vọng mẹ tha thứ, mẹ sẽ tha thứ nàng không?”
Thật ra Cung Niệm Toàn cũng rất quấn quýt, tuy nói gia đình mồ côi cũng không cô đơn, nhưng nàng tổng vẫn hy vọng có dược một mái nhà hoàn chỉnh, huống hồ đại thẩm nhìn qua võ công cao cường, nếu có nàng dạy dỗ cho, mình khẳng định sẽ trở nên rất lợi hại đi.
“Hừ hừ, nàng muốn mẹ tha thứ, mẹ liền tha thứ, thế gian này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Cung Thiên Trúc dù đối Mặc Vô Nhai là tình cũ khó quên, nhưng nàng liền dễ dàng tha thứ như vậy, cũng hạ thấp bản thân mình quá rồi.
“Không dày vò nàng tám trăm hiệp, khó hả được mối hận trong lòng mẹ!”
Đại thẩm đáng thương.
Cung Niệm Toàn tiếp tục gặm giò heo, bày tỏ đắc tội ai cũng không nên đắc tội mẹ, rất thống khổ.
Hai người ăn cơm tối xong, Cung Niệm Toàn đang định trở về phòng đọc sách thì bị Cung Thiên Trúc gọi lại.
“Đưa cái này cho người ngoài cửa. Sau đó, rắc loại phấn thuốc này lên mặt đất. Nhớ kỹ, đừng để nàng phát hiện ra. Còn nữa, con nói với nàng, muốn mẹ tha thứ, trước ăn hết chén cơm này mẹ sẽ suy nghĩ lại.”
Hừ hừ, hôm nay nhất định sẽ là một đêm ngon giấc.
“Dạ.”
Nhìn chén cơm và gói thuốc trong tay, bạn học Tiểu Cung bày tỏ áp lực lớn như núi đè.
Nàng bước ra ngoài liền nhìn thấy nữ tử thần giữ cửa nọ.
“Đại thẩm, buổi tối mấy thứ côn trùng rắn rết nơi này có nhiều lắm.” Có ý ám chỉ nói.
“Không sao, ta không sợ.”
Mặc Vô Nhai vừa nói, một bên vừa đập vài con muỗi.
Đáng chết, quả nhiên nhiều thật.
Thừa dịp Mặc Vô Nhai không chú ý, Cung Niệm Toàn dứt khoát lén vẩy bột thuốc xuống đất.
“E hèm, cái này là mẹ kêu ta đưa thẩm.”
Cầm chén đũa đưa đến trước mặt nàng, nói.
Mặc Vô Nhai mắt sáng lên, nhận lấy chén đũa, trong nháy mắt biểu tình liền xìu xuống.
“Cơm trắng? Thức ăn đâu!?”
Cung Niệm Toàn cười lạnh.
“Hừ hừ, thức ăn? Thức ăn không có, có cơm trắng thôi, thẩm ăn hay là không ăn.”
“Chậc, có vẫn hơn là không.”
Quả nhiên phu nhân vẫn đau lòng ta, đúng là cảm động không thôi.
Mặc Vô Nhai gắp một đũa cơm, cả khuôn mặt xanh mét, chật vật nuốt cơm trắng xuống, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Cung Niệm Toàn.
“Mẹ ngươi còn nói gì nữa không?”
“Mẹ nói, muốn mẹ tha thứ cho thẩm, thẩm trước hết ăn hết cơm này mẹ mới có thể cân nhắc lại.”
Cũng không biết mẹ đã cho thêm gia vị gì vào cơm này, nhìn biểu cảm trên gương mặt đại thẩm cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Mẹ ngươi đây là muốn hành chết ta a! Mặc Vô Nhai cảm thấy chén cơm này đơn giản còn muốn đắng hơn cả thuốc bắc, nàng có loại cảm giác ăn xong chén cơm này, nàng sẽ mất hết nhạy bén về vị giác.
Có điều, để được sự tha thứ, dù đắng hơn nữa nàng cũng sẽ ăn!
Mặc Vô Nhai nước mắt rưng rưng ăn hết chén cơm, nghiêm mặt tái nhợt đưa chén đũa cho Cung Niệm Toàn.
“Ta ăn xong rồi.”
Bạn học Tiểu Cung đồng tình nhìn nàng.
“Đại thẩm, tối nay thẩm liền nghỉ ngơi cho khỏe đi. Con đường của thẩm, là gánh nặng đường xa ah!”
Nói xong, ngoe nguẩy đầu nhỏ trở vào trong.
Cung Thiên Trúc nghe Cung Niệm Toàn báo cáo, rất hài lòng gật đầu, tuyên dương hài tử nhà mình một phen, trong lòng tràn đầy vui sướng đợi màn đêm buông xuống.
Vì vậy, tối đó, Mặc Vô Nhai quả thật nghỉ ngơi không được ngon giấc.
Vành mắt đen thẫm, hõm sâu vào trong, chỉ cảm thấy bên tai đều là tiếng ‘vo ve’.
Trên núi này côn trùng quả thật nhiều a, nhiều đến nỗi hai cánh tay nàng đập mỏi nhừ, cả buổi tối nàng đều ở đây chiến đấu với lại côn trùng, quả thật mệt mỏi.
“Ôi chao, ngươi còn chưa đi à?”
Cung Thiên Trúc nhìn Mặc Vô Nhai thần sắc uể oải, cảm thấy rất hài lòng.
“Phu nhân, nàng không tha thứ cho ta, ta sẽ không đi!”
Mặc Vô Nhai bày tỏ có chết cũng phải có được sự tha thứ.
“Muốn ta tha thứ cho ngươi, cũng không phải dễ dàng là được.”
“Ta thích nhất là thách thức khó khăn.”
Mặc Vô Nhai vỗ ngực, bày tỏ chuyện gì cũng đều có thể giao cho nàng, không thành vấn đề.
Ngày thứ nhất.
“Nhà hết củi rồi.”
Người nào đó xung phong nhận việc đốn củi. Buổi tối, củi được chất đầy nửa căn phòng bếp.
Ngày thứ hai.
“Nhà hết luôn gạo.”
Người nào đó xuống núi gánh gạo. Buổi tối, rốt cuộc cũng lấp đầy nửa căn phòng bếp.
Ngày thứ ba.
“Ta muốn nuôi gà.”
Người nào đó xuống núi mua gà mái. Buổi tối, chỗ tường đã có hàng rào tre ổ gà, sau đó Tiểu Thanh cuộn tròn nằm cạnh trông nom ổ gà, dọa cho gài mái kêu “cục cục cục tác” không ngừng.
Ngày thứ tư.
“Ta muốn nuôi cá.”
Người nào đó nhận lấy cái xẻng từ phu nhân, bắt đầu sau căn nhà trúc đào đất. Buổi tối, nàng liền đào xong một cái ao.
Phu nhân bày tỏ, nước trong hồ như vậy là hỏng, cá không sống được.
Vì để lấy được nước để cá có thể sống, nàng đào một đường mương từ khe núi, dẫn nước chảy từ đó xuống nuôi cá.
Ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu.
Ngày thứ bảy.
Cứ lặp đi lặp lại, Cung Thiên Trúc luôn có thể sang ngày hôm sau nghĩ ra một yêu cầu mới.
Vì vậy, người nào đó dù khổ cực cũng cảm thấy vui.
Còn bạn học nhỏ Tiểu Cung đứng một bên nhìn thấy bày tỏ, cưới vợ gì đó phải thận trọng, lòng dạ đen tối bụng dạ đen thui, ngàn vạn lần không nên cưới! Cưới về sau này, đại thẩm đây chính là kết cục.
Hài, sau này ta sẽ lấy một người vợ ôn nhu hiền lành. Mấu chốt là, nàng phải sáng mắt.
Suy nghĩ lúc này của Cung Niệm Toàn chính là ý nghĩ thuở ban đầu của Mặc Vô Nhai, đáng tiếc thực tế luôn rất sởn gai óc, luôn xảy ra bất ngờ mới chính là cuộc sống.
Ưm, để cho các nàng tiếp tục tương thân tương ái đi thôi.
Bạn học nhỏ Tiểu Cung bày tỏ chuyện giữa đại thẩm với mẹ quá ư dễ nhìn thấy, nàng vẫn là trở lại làm bài tập thôi, tránh cho mẹ kiểm tra thấy chưa làm xong thì mình phải gặp bi kịch a.
Có điều thật may, lúc này đã có bi kịch lớn hơn trước mắt đỡ cho mình rồi.
Chỉ cần làm hài tử ngoan của mẹ, oan uổng gì đó luôn sẽ có người đỡ cho.
Không thể không cảm thán, bạn học Tiểu Cung không hổ là hài tử do Cung Thiên Trúc dạy dỗ, quả lừa Mặc Vô Nhai lần này, nàng đơn giản là đã mang về một đồng đội tuyệt vời.
Mẹ, mẹ nhất định phải hạnh phúc đó!
Bạn học Tiểu Cung trong lòng đốt một cây nến cho Mặc Vô Nhai, mặc niệm.
Đại thẩm, thượng lộ bình an, ta sẽ không tiễn thẩm.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tốt lắm, chuyện của Vô Nhai tử tiền bối cũng đã kể rõ, hạ chương chính là Nữ đế! Tuyệt đối sẽ không thay đổi.
~~~
Editor: …
Tác giả: Ta nói là nữ đế chương sau sẽ lên sàn.
Editor: …
Tác giả: Chương sau couple của lòng ngươi sẽ lên sàn, cho chút phản ứng đi ah.
Editor: …
Tác giả: …
~~~
Thật ra hai chương nữa là hết, mà chỉ còn một chương để nói về couple nữ đế, ta biết chỉ một chương như vậy là không thể thỏa mãn ta được, nhưng dẫu sau tác giả ngươi đã vì độc giả chúng ta cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn HE vẫn là hạnh phúc cho đôi trẻ, nên ta vẫn muốn nói cảm ơn tác giả sama ngươi rất là nhiều ah.
Để lấy được sự tha thứ từ phu nhân, Mặc Vô Nhai quyết định tiến hành khổ nhục kế kế sách cuối cùng, nếu phu nhân vẫn chưa chịu tha thứ, nàng liền nhịn đói đến chết trước cửa nhà phu nhân!
Giữ vững lòng tin, Mặc Vô Nhai rất vô sĩ ngồi trước giữa sân, tĩnh tọa.
Tốt lắm, nàng cũng không tin phu nhân có thể nhẫn tâm với nàng! Dù sao, nàng ấy đối với nàng vẫn còn tình cảm.
Nếu hỏi Mặc Vô Nhai làm sao biết được? Chỉ cần xem phu nhân đặt tên cho tiểu hỗn đản là biết.
Cung Niệm Toàn, “toàn” (璇 – ‘xuán‘ với 悬 huyền – cũng đọc ‘xuán‘, đồng âm) và “huyền” (悬), gộp vào nhau liền chẳng phải trở thành huyền nhai (悬崖 – nghĩa là vách núi) sao, “nhai” (trong崖) và “nhai” (trong涯 – tên của thím ấy, đồng âm nhau), nói rõ chính là nhớ* tới Vô Nhai rồi!!! Mặc Vô Nhai rất khẳng định suy nghĩ của mình, phu nhân quả nhiên vẫn còn yêu ta!
Nàng bây giờ nhất định là đang khảo nghiệm ta, không sai, chính là như vậy.
Vì vậy, bất luận nàng có đối ta ra sao, ta cũng phải nhẫn nhịn, dù gì ta cũng là người có lỗi với phu nhân trước, muốn gϊếŧ muốn treo cổ đều theo ý nguyện của phu nhân.
Mặc Vô Nhai ngồi một phát là ngồi đến giờ cơm tối, giương mắt nhìn ngọn nến trong ngôi nhà trúc, còn có từng trận hương thơm thức ăn ngào ngạt bay ra, bụng của nàng không nhịn được kêu lên.
Ọtttttt —— đói bụng quá.
Nàng mới ăn sáng, ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn, không ngờ cơm tối cũng phải bỏ, ta có thể nào sẽ chết đói không!
Có điều, rõ ràng trước kia phu nhân không biết nấu cơm, bây giờ lại có thể nấu ra bữa cơm thơm phức như vậy ——
Muôn phần không thể ngờ tới a!
Mặc Vô Nhai ngoài cửa thì vẫn ảo tưởng sức mạnh các loại, bên trong căn nhà trúc thì vẫn an tĩnh đến mức không tưởng tượng được.
Thân thể bé con của Cung Niệm Toàn ngồi trước bàn cơm, nhìn nương thân nhà mình gắp cơm, cử động máy móc tựa như đang ăn cơm, mà rõ ràng là có ăn, nhưng chính là không hề thấy cơm vơi đi.
“Mẹ, đại thẩm ngoài kia là mẫu thân của con thật sao?”
Cung Niệm Toàn miệng to cắn miếng giò heo trước mặt, hum, quả nhiên tay nghề của mẹ đã tiến bộ hơn. Đối với thân thể trẻ con đang phát triển, vẫn là tương đối ăn nhiều thịt hơn chút, đặc biệt là giò heo, không hề ngán mà còn dai dai, nàng thích nhất a.
“Ừ.”
Cung Thiên Trúc nghĩ tới người bên ngoài, nhất thời dâng lên xúc động.
Thời gian trôi qua, các nàng đều đã già rồi.
“Hm, mẹ, tại sao hai người không sống với nhau vậy?”
Cung Niệm Toàn thận trọng quan sát sắc mặt nương thân đại nhân, thấy nàng không có dị thường nào, mới yên tâm to gan nói.
“Lẽ nào tại vì mẹ phát hiện đại thẩm quá ngốc? Cũng đúng, đại thẩm vừa nhìn qua rất là ngốc nghếch, con đều cảm thấy nàng với mẹ không xứng đôi với nhau đâu! Cũng may lúc trước mẹ đã nhìn ra, bằng không bị đại thẩm ảnh hưởng, con nhất định cũng sẽ trở thành ngu ngốc!”
Chậc, Cung Niệm Toàn ngươi nói mẹ mình như vậy, có ổn hay không?
Trong lòng Cung Thiên Trúc mặc niệm cho Mặc Vô Nhai, nàng có thể nói hài tử này không phải do nàng dạy dỗ sao?!
“Thật ra lúc đầu, mẹ gặp gỡ mẫu thân con cũng không phải trong hoàn cảnh tốt đẹp.”
Cung Thiên Trúc không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng mười năm trước, ký ức đó như dòng lũ cuồn cuộn, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Nàng tự tiện xông vào lãnh địa của mẹ, còn gϊếŧ mất con rết sủng vật trăm năm tuổi của mẹ, đến khi trở về mẹ thấy nàng đã nằm dài trên đất, trúng kịch độc. Mẹ vốn muốn để mặc nàng cứ nằm đó chết, nhưng thế thì mẹ phải chôn xác cho nàng, quả thật phiền phức, mẹ liền dứt khoát lấy độc trị độc cứu nàng, sống được xem như tốt số, chết cũng xem như là nàng tự làm bậy, không thể trách mẹ.”
“Hừ hừ, cho nên mẹ đã cứu đại thẩm? Còn đại thẩm vì ghi nhớ ơn đức của mẹ, đã dùng thân báo đáp!”
Cung Niệm Toàn nói rõ ràng mạch lạc, cứ như nàng là người chứng kiến vậy.
“Mẹ cứu lại nàng, nhưng nàng cũng không cảm tạ ân đức của mẹ, còn mắng mẹ là yêu nữ!”
Nói tới đây Cung Thiên Trúc liền nổi giận, rõ ràng nàng ta hành vi cường đạo, còn oán nàng nuôi mấy loài động vật bừa bãi, nhất định chính là yêu nữ.
“Cho nên, trong lúc nàng vẫn còn thời kỳ dưỡng thương, mẹ thế nhưng đã “chăm sóc thật tốt một phen” cho nàng.”
Còn nhớ Mặc Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì được nàng, bộ dạng hộc máu mấy bận, quả là mát lòng mát dạ.
“…”
Không chết thì cũng làm cho chết, đại thẩm! Gặp phải người thù dai như nương thân ta, đáng đời thẩm xui xẻo.
“Về sau, vì một vài nguyên nhân, mà mẹ không thể không cùng nàng lên kinh thành. Dọc trên đường đi, chúng ta cãi nhau ầm ĩ, có vui có giận, chẳng biết tự lúc nào, bóng hình của nàng đã in sâu trong tim mẹ, đợi đến khi mẹ phát hiện ra đã không còn kịp.”
Cung Thiên Trúc che mặt, nàng thật sự không muốn nhớ lại cuộc sống ngươi tranh ta đoạt tình nhân lúc đó nữa, quả thật thấy hổ thẹn với IQ của nàng.
“Nhưng người này, không có lấy một chút thấu hiểu tâm tư của mẹ, còn nói thích mấy cô nương đại gia khuê tú ôn nhu thiện lương, nàng liền chết cũng không thích yêu nữ, lại càng, lại càng không muốn cưới mẹ.”
Lúc đó, cả việc có lòng thật sự muốn độc chết nàng ta cũng đều có.
“Cho nên, mẹ trực tiếp đánh thuốc mê nàng, lấy giọt “dục sinh hồng” trên mi tâm nàng. Sau đó, cho nàng uống thuốc XX đặc chế của mẹ.”
Cung Niệm Toàn nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chỉ còn chưa cho mẹ nàng tràng pháo tay.
Choáng, nương thân đại nhân, mẹ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, thật sự không thành vấn đề chứ? Con còn là con nít, mẹ là đang muốn nhịp nhàng dạy xấu cho con a!
Nàng bỗng thấy hơi đồng tình với đại thẩm bên ngoài.
Cung Thiên Trúc cắt ngang dòng hồi tưởng, sau đó hồi phục lại bộ dạng bình tĩnh trước sau như một, an tĩnh dùng cơm.
“Sau chuyện này, nàng giận đến mức xém chút gϊếŧ mẹ, nhưng cũng vì trách nhiệm nên đành cắn răng cưới mẹ. Đáng tiếc, trong lòng không vui nên sau khi lấy nhau cuộc sống chung đụng của mẹ cũng không được vui vẻ, nàng từ đầu đến cuối đều cho rằng mẹ là yêu nữ, lòng dạ rắn rết, tính toán hại người một cái nhíu chân mày cũng không có.”
“…”
Mẹ à, suy nghĩ trên một phương diện nào đó, con cảm thấy suy nghĩ của đại thẩm về mẹ không hề sai.
“Về sau, nàng trong kinh cứu được một nữ nhân, nữ nhân đó ghi nhớ ân đức, nói muốn dùng thân báo đáp. Nàng chẳng những không phản đối còn ở trước mặt mẹ khoe khoang, nói gì mà nội tử nên ra dáng nội tử. Chẳng phải biết nấu cơm thôi sao? Chẳng phải biết thêu thùa thôi sao? Chẳng phải biết đàn ca thôi sao? Chẳng phải chỉ là một tiểu thư chán òm thôi sao?!”
“Bộp” tiếng chén đũa vỗ lên bàn, nhớ lại những lời nói đó nàng liền giận tím mặt.
“Còn nói cưới mẹ về là sai lầm lớn nhất đời này của nàng, khốn kiếp!”
“Đã như vậy, mẹ cũng không cần phải ở lại đó thêm làm chướng mắt nàng, mẹ con cũng không phải nhất định mê say nàng ta như điếu đổ không buông! Mẹ một mình vẫn có thể nuôi con khôn lớn cơ mà? Có gì mà không được!”
Cung Thiên Trúc chỉ hận lúc đầu mắt nàng đã mù, bằng không sao lại nhìn trúng Mặc Vô Nhai cái tên gia hỏa này chứ.
“Cho nên, mẹ thừa dịp nàng hộ tống người đàn bà kia ra về, trực tiếp bỏ lại hưu thư*, bỏ đi.”
Mẹ, mẹ quả là một nữ hán tử! Đại thẩm gặp phải mẹ, cũng coi như là nàng xui tận mạng.
“Mẹ, nếu bây giờ đại thẩm hi vọng mẹ tha thứ, mẹ sẽ tha thứ nàng không?”
Thật ra Cung Niệm Toàn cũng rất quấn quýt, tuy nói gia đình mồ côi cũng không cô đơn, nhưng nàng tổng vẫn hy vọng có dược một mái nhà hoàn chỉnh, huống hồ đại thẩm nhìn qua võ công cao cường, nếu có nàng dạy dỗ cho, mình khẳng định sẽ trở nên rất lợi hại đi.
“Hừ hừ, nàng muốn mẹ tha thứ, mẹ liền tha thứ, thế gian này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Cung Thiên Trúc dù đối Mặc Vô Nhai là tình cũ khó quên, nhưng nàng liền dễ dàng tha thứ như vậy, cũng hạ thấp bản thân mình quá rồi.
“Không dày vò nàng tám trăm hiệp, khó hả được mối hận trong lòng mẹ!”
Đại thẩm đáng thương.
Cung Niệm Toàn tiếp tục gặm giò heo, bày tỏ đắc tội ai cũng không nên đắc tội mẹ, rất thống khổ.
Hai người ăn cơm tối xong, Cung Niệm Toàn đang định trở về phòng đọc sách thì bị Cung Thiên Trúc gọi lại.
“Đưa cái này cho người ngoài cửa. Sau đó, rắc loại phấn thuốc này lên mặt đất. Nhớ kỹ, đừng để nàng phát hiện ra. Còn nữa, con nói với nàng, muốn mẹ tha thứ, trước ăn hết chén cơm này mẹ sẽ suy nghĩ lại.”
Hừ hừ, hôm nay nhất định sẽ là một đêm ngon giấc.
“Dạ.”
Nhìn chén cơm và gói thuốc trong tay, bạn học Tiểu Cung bày tỏ áp lực lớn như núi đè.
Nàng bước ra ngoài liền nhìn thấy nữ tử thần giữ cửa nọ.
“Đại thẩm, buổi tối mấy thứ côn trùng rắn rết nơi này có nhiều lắm.” Có ý ám chỉ nói.
“Không sao, ta không sợ.”
Mặc Vô Nhai vừa nói, một bên vừa đập vài con muỗi.
Đáng chết, quả nhiên nhiều thật.
Thừa dịp Mặc Vô Nhai không chú ý, Cung Niệm Toàn dứt khoát lén vẩy bột thuốc xuống đất.
“E hèm, cái này là mẹ kêu ta đưa thẩm.”
Cầm chén đũa đưa đến trước mặt nàng, nói.
Mặc Vô Nhai mắt sáng lên, nhận lấy chén đũa, trong nháy mắt biểu tình liền xìu xuống.
“Cơm trắng? Thức ăn đâu!?”
Cung Niệm Toàn cười lạnh.
“Hừ hừ, thức ăn? Thức ăn không có, có cơm trắng thôi, thẩm ăn hay là không ăn.”
“Chậc, có vẫn hơn là không.”
Quả nhiên phu nhân vẫn đau lòng ta, đúng là cảm động không thôi.
Mặc Vô Nhai gắp một đũa cơm, cả khuôn mặt xanh mét, chật vật nuốt cơm trắng xuống, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Cung Niệm Toàn.
“Mẹ ngươi còn nói gì nữa không?”
“Mẹ nói, muốn mẹ tha thứ cho thẩm, thẩm trước hết ăn hết cơm này mẹ mới có thể cân nhắc lại.”
Cũng không biết mẹ đã cho thêm gia vị gì vào cơm này, nhìn biểu cảm trên gương mặt đại thẩm cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Mẹ ngươi đây là muốn hành chết ta a! Mặc Vô Nhai cảm thấy chén cơm này đơn giản còn muốn đắng hơn cả thuốc bắc, nàng có loại cảm giác ăn xong chén cơm này, nàng sẽ mất hết nhạy bén về vị giác.
Có điều, để được sự tha thứ, dù đắng hơn nữa nàng cũng sẽ ăn!
Mặc Vô Nhai nước mắt rưng rưng ăn hết chén cơm, nghiêm mặt tái nhợt đưa chén đũa cho Cung Niệm Toàn.
“Ta ăn xong rồi.”
Bạn học Tiểu Cung đồng tình nhìn nàng.
“Đại thẩm, tối nay thẩm liền nghỉ ngơi cho khỏe đi. Con đường của thẩm, là gánh nặng đường xa ah!”
Nói xong, ngoe nguẩy đầu nhỏ trở vào trong.
Cung Thiên Trúc nghe Cung Niệm Toàn báo cáo, rất hài lòng gật đầu, tuyên dương hài tử nhà mình một phen, trong lòng tràn đầy vui sướng đợi màn đêm buông xuống.
Vì vậy, tối đó, Mặc Vô Nhai quả thật nghỉ ngơi không được ngon giấc.
Vành mắt đen thẫm, hõm sâu vào trong, chỉ cảm thấy bên tai đều là tiếng ‘vo ve’.
Trên núi này côn trùng quả thật nhiều a, nhiều đến nỗi hai cánh tay nàng đập mỏi nhừ, cả buổi tối nàng đều ở đây chiến đấu với lại côn trùng, quả thật mệt mỏi.
“Ôi chao, ngươi còn chưa đi à?”
Cung Thiên Trúc nhìn Mặc Vô Nhai thần sắc uể oải, cảm thấy rất hài lòng.
“Phu nhân, nàng không tha thứ cho ta, ta sẽ không đi!”
Mặc Vô Nhai bày tỏ có chết cũng phải có được sự tha thứ.
“Muốn ta tha thứ cho ngươi, cũng không phải dễ dàng là được.”
“Ta thích nhất là thách thức khó khăn.”
Mặc Vô Nhai vỗ ngực, bày tỏ chuyện gì cũng đều có thể giao cho nàng, không thành vấn đề.
Ngày thứ nhất.
“Nhà hết củi rồi.”
Người nào đó xung phong nhận việc đốn củi. Buổi tối, củi được chất đầy nửa căn phòng bếp.
Ngày thứ hai.
“Nhà hết luôn gạo.”
Người nào đó xuống núi gánh gạo. Buổi tối, rốt cuộc cũng lấp đầy nửa căn phòng bếp.
Ngày thứ ba.
“Ta muốn nuôi gà.”
Người nào đó xuống núi mua gà mái. Buổi tối, chỗ tường đã có hàng rào tre ổ gà, sau đó Tiểu Thanh cuộn tròn nằm cạnh trông nom ổ gà, dọa cho gài mái kêu “cục cục cục tác” không ngừng.
Ngày thứ tư.
“Ta muốn nuôi cá.”
Người nào đó nhận lấy cái xẻng từ phu nhân, bắt đầu sau căn nhà trúc đào đất. Buổi tối, nàng liền đào xong một cái ao.
Phu nhân bày tỏ, nước trong hồ như vậy là hỏng, cá không sống được.
Vì để lấy được nước để cá có thể sống, nàng đào một đường mương từ khe núi, dẫn nước chảy từ đó xuống nuôi cá.
Ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu.
Ngày thứ bảy.
Cứ lặp đi lặp lại, Cung Thiên Trúc luôn có thể sang ngày hôm sau nghĩ ra một yêu cầu mới.
Vì vậy, người nào đó dù khổ cực cũng cảm thấy vui.
Còn bạn học nhỏ Tiểu Cung đứng một bên nhìn thấy bày tỏ, cưới vợ gì đó phải thận trọng, lòng dạ đen tối bụng dạ đen thui, ngàn vạn lần không nên cưới! Cưới về sau này, đại thẩm đây chính là kết cục.
Hài, sau này ta sẽ lấy một người vợ ôn nhu hiền lành. Mấu chốt là, nàng phải sáng mắt.
Suy nghĩ lúc này của Cung Niệm Toàn chính là ý nghĩ thuở ban đầu của Mặc Vô Nhai, đáng tiếc thực tế luôn rất sởn gai óc, luôn xảy ra bất ngờ mới chính là cuộc sống.
Ưm, để cho các nàng tiếp tục tương thân tương ái đi thôi.
Bạn học nhỏ Tiểu Cung bày tỏ chuyện giữa đại thẩm với mẹ quá ư dễ nhìn thấy, nàng vẫn là trở lại làm bài tập thôi, tránh cho mẹ kiểm tra thấy chưa làm xong thì mình phải gặp bi kịch a.
Có điều thật may, lúc này đã có bi kịch lớn hơn trước mắt đỡ cho mình rồi.
Chỉ cần làm hài tử ngoan của mẹ, oan uổng gì đó luôn sẽ có người đỡ cho.
Không thể không cảm thán, bạn học Tiểu Cung không hổ là hài tử do Cung Thiên Trúc dạy dỗ, quả lừa Mặc Vô Nhai lần này, nàng đơn giản là đã mang về một đồng đội tuyệt vời.
Mẹ, mẹ nhất định phải hạnh phúc đó!
Bạn học Tiểu Cung trong lòng đốt một cây nến cho Mặc Vô Nhai, mặc niệm.
Đại thẩm, thượng lộ bình an, ta sẽ không tiễn thẩm.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tốt lắm, chuyện của Vô Nhai tử tiền bối cũng đã kể rõ, hạ chương chính là Nữ đế! Tuyệt đối sẽ không thay đổi.
~~~
Editor: …
Tác giả: Ta nói là nữ đế chương sau sẽ lên sàn.
Editor: …
Tác giả: Chương sau couple của lòng ngươi sẽ lên sàn, cho chút phản ứng đi ah.
Editor: …
Tác giả: …
~~~
Thật ra hai chương nữa là hết, mà chỉ còn một chương để nói về couple nữ đế, ta biết chỉ một chương như vậy là không thể thỏa mãn ta được, nhưng dẫu sau tác giả ngươi đã vì độc giả chúng ta cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn HE vẫn là hạnh phúc cho đôi trẻ, nên ta vẫn muốn nói cảm ơn tác giả sama ngươi rất là nhiều ah.