Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Trang 2
Chương 55
Chỉ cần ngươi dẫn ta hồi kinh, chúng ta sau này liền không ai nợ ai
Ngươi muốn thành thật thẳng thắn* rất không dễ dàng, mà muốn cùng một người xa lạ thẳng thắn gặp nhau, đó nhất định là chuyện bất khả tư nghị**.
Thế nhưng, cứ khăng khăng Vệ đại tiểu thư liền làm được, cho nên, chúng ta không thể không xúc động, Vệ Vân Nhiễm không giống như muội muội.
Vệ đại tiểu thư cảm thấy đời này bản thân lần đầu tiên thuần khiết như vậy, ôm một nội tử không mặc gì mà tâm vô tạp niệm, có thể so với Liễu Hạ Huệ, ngồi ôm không loạn tưởng, thật khó có được.
Đương nhiên, đối mặt với người bệnh, nếu có thể loạn tưởng, vậy phỏng chừng không còn cách xa biếи ŧɦái với cầm thú đâu, Vệ Vân Nhiễm tự nhận khẩu vị của mình không nặng như vậy, hơn nữa, nếu thật làm chuyện lộn xộn nào đó, phỏng chừng đợi Liễu Trì tỉnh lại, mình tuyệt đối không còn cơ hội sống sót, trừ phi, nhân lúc nàng ấy còn từ từ chưa tỉnh lại, liền ‘đánh dấu’ nàng ấy, bằng không, chỉ có đợi đến chết.
Vệ đại tiểu thư ngay cả gà cũng chưa từng gϊếŧ, nói chi là người, cho nên, ý niệm này không động tới mới tốt.
“Ai, ta rốt cuộc làm sai ở đâu, làm sao liền trêu chọc tới cái người phiền toái này?”
Vệ Vân Nhiễm ôm Liễu Trì không khỏi cảm thán, nhìn người nhíu chặt mày, sóng lòng ổn định cũng bắt đầu chập chờn.
“Chỉ hy vọng sau chuyện này ngươi không nên hận ta mới phải.”
Nói thế nào nàng cũng làm hỏng danh tiết người ta rồi, dù nàng cũng là sau chuyện này mới biết, nhưng sự thật chính là sự thật, không có lý do nào để giải thích.
Nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh to rõ ngoài thiên nhiên, không biết suy nghĩ đã phiêu dạt tới nơi đâu.
Bên ngoài mành cuồng phong bạo vũ, bên trong mành lại ấm áp bất ngờ.
Hai người ôm nhau rất chặt, giống như bức họa hài hòa duy mỹ vậy.
Ai cũng không nghĩ tới, duyện phận bắt đầu có lúc không giải thích được, vào lúc ngươi không có ý thức, nó đã gieo vào đáy lòng ngươi rồi.
Khi Vệ Vân Nhiễm tỉnh lại, đối mặt đôi mắt thâm trầm, đen thấu tựa hồ không thấy được độ sâu, bên trong ưu tư rất phức tạp, dù sao thì Vệ đại tiểu thư cũng đọc không hiểu.
“Ách, ngươi tỉnh rồi hả ——”
Vệ Vân Nhiễm hơi có chút lúng túng nhìn Liễu Trì, tựa hồ vì để che giấu bản thân không được tự nhiên, đưa tay muốn thăm dò trán người sau một chút.
“Chắc là sốt lùi rồi?”
Tay còn chưa chạm vào trán Liễu Trì, liền bị nàng hung hăng đẩy ra.
“Cái đó, ta chỉ là muốn xem một chút, không có ác ý.”
Vệ đại tiểu thư thật lòng cảm thấy ủy khuất.
Khốn kiếp a, ta ôm ngươi hết một đêm, ngươi bây giờ được lắm, ta không có công lao cũng có khổ lao đúng không, làm sao tự giác đối đãi với ân nhân một chút cũng không có?
“Ngươi đã thấy!”
Không phải câu nghi vấn, mà trăm phần trăm là câu khẳng định.
Trên mặt Vệ đại tiểu thư co giật, nhìn Liễu Trì đã mặc quần áo, nhìn thêm chút nữa cả thân người mình xícɦ ɭõa.
“Thật ra, ta không nhìn thấy gì cả, ngươi tin không?”
Vô tội a, ta thật sự vô tội!
Liễu Trì nghe thấy, trong lòng không khỏi cười nhạt, nàng là bị thương, nhưng không có nghĩa đầu óc cũng tàn phế, lời như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ tin à?!
Lòng dạ muốn nuốt sống Vệ Vân Nhiễm nàng thật đều có luôn rồi, nếu đổi lại chưa bị thương như lúc trước, nàng nhất định không chút do dự kết liễu nữ nhân này, nhưng bây giờ, nàng là có lòng nhưng không có sức a! Đừng xem bây giờ nàng đang tỉnh táo, nhưng thân thể còn rất yếu, ngay cả khí lực đứng lên đều không có, miễn cưỡng cũng chỉ có thể mặc quần áo của mình, bằng không, Vệ Vân Nhiễm bây giờ chính là một cổ thi thể rồi, nơi nào còn tư cách nói nhảm với nàng?
“Ngươi yên tâm, dù ta không phải người tốt, nhưng loại chuyện này ta sẽ không nói ra. Hơn nữa, ta thế nào cũng được xem là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi cũng không đến nỗi muốn mạng ta đi?”
Vẻ mặt Vệ Vân Nhiễm đau khổ, cũng không biết là lo nghĩ cho Liễu Trì hay cho bản thân mình.
“Chắc bây giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ta cảm thấy ngươi có thể giữ ta lại, dù chém chém gϊếŧ gϊếŧ thì ta không thể, nhưng dẫn ngươi hồi kinh thì vẫn có thể.”
Yên lặng hồi lâu, Liễu Trì nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Vệ Vân Nhiễm, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngươi tại sao phải giúp ta?!”
Trước không nói bản thân đã dùng vũ lực uy hiếp, bây giờ chỉ cần không bị mù, là hoàn toàn có thể thấy, mình đã mất đi lực uy hiếp, thậm chí còn cần người khác tới bảo vệ, cho nên, Liễu Trì không hiểu suy nghĩ của nữ nhân trước mắt này.
Chẳng những không loại bỏ mình, thậm chí còn cứu mình, đây rốt cuộc tại sao?
“Ngươi có thể hiểu thành, ta sợ chết cũng được.”
Vệ Vân Nhiễm xoay đầu sang một bên, nàng cũng không hiểu tại sao, dù sao thì cũng nói là, không có lý do nào.
“Ta không gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi cũng không thể vĩnh viễn cứ như vậy, luôn có một ngày đẹp trời, ta sợ sẽ bị một cao thủ võ lâm suốt ngày cứ nhớ đến, cho nên, ta chỉ có thể giúp ngươi.”
Lý do này rất hay, đừng nói Liễu Trì, chính là bản thân Vệ Vân Nhiễm, cũng tin tưởng.
“Hảo. Chỉ cần ngươi dẫn ta hồi kinh, chúng ta sau này liền không ai nợ ai.”
Liễu Trì nói vậy xong, cuối cùng dỡ bỏ phòng bị, Đối với tên thư sinh xa lạ này, nàng từ đáy lòng khinh thường, nhưng thời điểm nàng rơi vào ma mộng, luôn có một phần ấm áp cứ một mực bao bọc nàng, giống như được mẹ ôm vào lòng vậy. Đợi đến khi tỉnh lại mới phát hiện, người mang đến cho nàng ấm áp ấy chính là tên bạch diện thư sinh vừa nhìn thấy đã xem thường lúc trước, hơn nữa hai người còn ——
Dù Liễu Trì muội muội một mực giả trang làm ngoại tử, nhưng nói cho cùng người ta vẫn là nội tử, dù thời điểm thân ở doanh trại, nhưng nàng vẫn cẩn thận cực kỳ lợi hại, cho tới giờ chưa từng cởi hết trước mặt người khác, có thể tưởng tượng, giờ phút này tâm tình nàng rất ư quấn quýt.
Suy nghĩ lại cũng xem như có hảo cảm với Vệ Linh Tê, nhưng hai người cũng chưa từng mập mờ như vậy.
Mặc dù Liễu Trì bỏ ra rất nhiều để báo thù, nhưng thân là nội tử trong xương vẫn luôn cẩn thận, đối với bạch diện thư sinh này, nội tâm nàng tuyệt đối phức tạp.
Tối thiểu, hiện tại gϊếŧ chết nàng ấy nàng sẽ do dự.
Nàng ấy cứu ta, bây giờ lại dẫn ta hồi kinh, chuyện này ta có thể không đi so đo, sau này, xem như đường ai nấy đi.
Vệ Vân Nhiễm nghe thấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói ra được khó chịu ở chỗ nào, đành phải gật đầu, bày tỏ không có dị nghị.
“Cái đó, ngươi có thể quay đầu đi không?”
Vệ đại tiểu thư đối với bản thân không mặc gì, còn đối phương thì mặc đồ, có điểm khó chịu.
Liễu Trì xem thường Vệ Vân Nhiễm, nghiêng đầu nhìn lẫn nhau, nhẹ giọng nói.
“Ta đều không so đo, ngươi một ngoại tử sợ cái gì?!”
Choáng, lẽ nào bởi vì ta là ngoại tử, thì liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy rong sao?
Vệ Vân Nhiễm bày tỏ áp lực rất lớn.
Mặc dù nàng phong lưu không biết kềm chế, nhưng cũng không lợi hại đến mức trước mặt nội tử một cái áo cũng không mặc, nàng còn chưa hào phóng đến mức đó.
Đối với lời Liễu Trì, Vệ đại tiểu thư làm như không nghe thấy.
Mặc quần áo xong, Vệ Vân Nhiễm mới cẩn thận suy xét tình cảnh hai người.
“Ngươi còn đi được không?” Nhìn Liễu Trì đang dựa một bên, Vệ đại tiểu thư hỏi.
“Ngươi nói xem?”
Lời của Vệ đại tiểu thư bị nghẹn trở về, bất đắc dĩ nhìn Liễu Trì muội muội vẫn như cũ ngang ngược, thở dài một cái.
“Xe ngựa thì hỏng, cũng không biết lúc nào mới có người đi ngang, nếu ngươi không ngại, ta có thể cõng ngươi.”
Trong đời nàng còn chưa từng cõng ai, không ngờ hôm nay thế nhưng lại mở ra ngoại lệ.
Liễu Trì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Vệ Vân Nhiễm từ trên xuống dưới.
“Ngươi, nổi không?”
Đừng nói bản thân nhìn nàng ấy đã thấy không nổi, thật sự cánh tay bắp chân thiệt nhỏ, chỉ nhìn bên ngoài nàng ấy so với mình càng giống nội tử hơn, bây giờ nói muốn cõng mình, Liễu Trì không thể nhìn nàng ấy với cặp mắt khác xưa, đương nhiên là cái nhìn xem thường.
Vệ đại tiểu thư xem chút bị lời này làm cho tức chết, nàng là nhược văn, nhưng không đến nổi bị người ta xem thường vậy chứ?!
Trong lòng thầm oán hận, cắn răng nói: “Tự nhiên không thành vấn đề.”
Liễu Trì nhìn vị đại tiểu thư không phục, khóe miệng không nhịn đợc hơi cong lên, thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt.”
Khôngthể không nói, Vệ Vân Nhiễm không được tự nhiên thật rất đáng yêu, xua tan đi không ít mây mù trong lòng Liễu Trì.
Ngươi muốn thành thật thẳng thắn* rất không dễ dàng, mà muốn cùng một người xa lạ thẳng thắn gặp nhau, đó nhất định là chuyện bất khả tư nghị**.
Thế nhưng, cứ khăng khăng Vệ đại tiểu thư liền làm được, cho nên, chúng ta không thể không xúc động, Vệ Vân Nhiễm không giống như muội muội.
Vệ đại tiểu thư cảm thấy đời này bản thân lần đầu tiên thuần khiết như vậy, ôm một nội tử không mặc gì mà tâm vô tạp niệm, có thể so với Liễu Hạ Huệ, ngồi ôm không loạn tưởng, thật khó có được.
Đương nhiên, đối mặt với người bệnh, nếu có thể loạn tưởng, vậy phỏng chừng không còn cách xa biếи ŧɦái với cầm thú đâu, Vệ Vân Nhiễm tự nhận khẩu vị của mình không nặng như vậy, hơn nữa, nếu thật làm chuyện lộn xộn nào đó, phỏng chừng đợi Liễu Trì tỉnh lại, mình tuyệt đối không còn cơ hội sống sót, trừ phi, nhân lúc nàng ấy còn từ từ chưa tỉnh lại, liền ‘đánh dấu’ nàng ấy, bằng không, chỉ có đợi đến chết.
Vệ đại tiểu thư ngay cả gà cũng chưa từng gϊếŧ, nói chi là người, cho nên, ý niệm này không động tới mới tốt.
“Ai, ta rốt cuộc làm sai ở đâu, làm sao liền trêu chọc tới cái người phiền toái này?”
Vệ Vân Nhiễm ôm Liễu Trì không khỏi cảm thán, nhìn người nhíu chặt mày, sóng lòng ổn định cũng bắt đầu chập chờn.
“Chỉ hy vọng sau chuyện này ngươi không nên hận ta mới phải.”
Nói thế nào nàng cũng làm hỏng danh tiết người ta rồi, dù nàng cũng là sau chuyện này mới biết, nhưng sự thật chính là sự thật, không có lý do nào để giải thích.
Nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh to rõ ngoài thiên nhiên, không biết suy nghĩ đã phiêu dạt tới nơi đâu.
Bên ngoài mành cuồng phong bạo vũ, bên trong mành lại ấm áp bất ngờ.
Hai người ôm nhau rất chặt, giống như bức họa hài hòa duy mỹ vậy.
Ai cũng không nghĩ tới, duyện phận bắt đầu có lúc không giải thích được, vào lúc ngươi không có ý thức, nó đã gieo vào đáy lòng ngươi rồi.
Khi Vệ Vân Nhiễm tỉnh lại, đối mặt đôi mắt thâm trầm, đen thấu tựa hồ không thấy được độ sâu, bên trong ưu tư rất phức tạp, dù sao thì Vệ đại tiểu thư cũng đọc không hiểu.
“Ách, ngươi tỉnh rồi hả ——”
Vệ Vân Nhiễm hơi có chút lúng túng nhìn Liễu Trì, tựa hồ vì để che giấu bản thân không được tự nhiên, đưa tay muốn thăm dò trán người sau một chút.
“Chắc là sốt lùi rồi?”
Tay còn chưa chạm vào trán Liễu Trì, liền bị nàng hung hăng đẩy ra.
“Cái đó, ta chỉ là muốn xem một chút, không có ác ý.”
Vệ đại tiểu thư thật lòng cảm thấy ủy khuất.
Khốn kiếp a, ta ôm ngươi hết một đêm, ngươi bây giờ được lắm, ta không có công lao cũng có khổ lao đúng không, làm sao tự giác đối đãi với ân nhân một chút cũng không có?
“Ngươi đã thấy!”
Không phải câu nghi vấn, mà trăm phần trăm là câu khẳng định.
Trên mặt Vệ đại tiểu thư co giật, nhìn Liễu Trì đã mặc quần áo, nhìn thêm chút nữa cả thân người mình xícɦ ɭõa.
“Thật ra, ta không nhìn thấy gì cả, ngươi tin không?”
Vô tội a, ta thật sự vô tội!
Liễu Trì nghe thấy, trong lòng không khỏi cười nhạt, nàng là bị thương, nhưng không có nghĩa đầu óc cũng tàn phế, lời như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ tin à?!
Lòng dạ muốn nuốt sống Vệ Vân Nhiễm nàng thật đều có luôn rồi, nếu đổi lại chưa bị thương như lúc trước, nàng nhất định không chút do dự kết liễu nữ nhân này, nhưng bây giờ, nàng là có lòng nhưng không có sức a! Đừng xem bây giờ nàng đang tỉnh táo, nhưng thân thể còn rất yếu, ngay cả khí lực đứng lên đều không có, miễn cưỡng cũng chỉ có thể mặc quần áo của mình, bằng không, Vệ Vân Nhiễm bây giờ chính là một cổ thi thể rồi, nơi nào còn tư cách nói nhảm với nàng?
“Ngươi yên tâm, dù ta không phải người tốt, nhưng loại chuyện này ta sẽ không nói ra. Hơn nữa, ta thế nào cũng được xem là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi cũng không đến nỗi muốn mạng ta đi?”
Vẻ mặt Vệ Vân Nhiễm đau khổ, cũng không biết là lo nghĩ cho Liễu Trì hay cho bản thân mình.
“Chắc bây giờ ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ta cảm thấy ngươi có thể giữ ta lại, dù chém chém gϊếŧ gϊếŧ thì ta không thể, nhưng dẫn ngươi hồi kinh thì vẫn có thể.”
Yên lặng hồi lâu, Liễu Trì nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Vệ Vân Nhiễm, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngươi tại sao phải giúp ta?!”
Trước không nói bản thân đã dùng vũ lực uy hiếp, bây giờ chỉ cần không bị mù, là hoàn toàn có thể thấy, mình đã mất đi lực uy hiếp, thậm chí còn cần người khác tới bảo vệ, cho nên, Liễu Trì không hiểu suy nghĩ của nữ nhân trước mắt này.
Chẳng những không loại bỏ mình, thậm chí còn cứu mình, đây rốt cuộc tại sao?
“Ngươi có thể hiểu thành, ta sợ chết cũng được.”
Vệ Vân Nhiễm xoay đầu sang một bên, nàng cũng không hiểu tại sao, dù sao thì cũng nói là, không có lý do nào.
“Ta không gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi cũng không thể vĩnh viễn cứ như vậy, luôn có một ngày đẹp trời, ta sợ sẽ bị một cao thủ võ lâm suốt ngày cứ nhớ đến, cho nên, ta chỉ có thể giúp ngươi.”
Lý do này rất hay, đừng nói Liễu Trì, chính là bản thân Vệ Vân Nhiễm, cũng tin tưởng.
“Hảo. Chỉ cần ngươi dẫn ta hồi kinh, chúng ta sau này liền không ai nợ ai.”
Liễu Trì nói vậy xong, cuối cùng dỡ bỏ phòng bị, Đối với tên thư sinh xa lạ này, nàng từ đáy lòng khinh thường, nhưng thời điểm nàng rơi vào ma mộng, luôn có một phần ấm áp cứ một mực bao bọc nàng, giống như được mẹ ôm vào lòng vậy. Đợi đến khi tỉnh lại mới phát hiện, người mang đến cho nàng ấm áp ấy chính là tên bạch diện thư sinh vừa nhìn thấy đã xem thường lúc trước, hơn nữa hai người còn ——
Dù Liễu Trì muội muội một mực giả trang làm ngoại tử, nhưng nói cho cùng người ta vẫn là nội tử, dù thời điểm thân ở doanh trại, nhưng nàng vẫn cẩn thận cực kỳ lợi hại, cho tới giờ chưa từng cởi hết trước mặt người khác, có thể tưởng tượng, giờ phút này tâm tình nàng rất ư quấn quýt.
Suy nghĩ lại cũng xem như có hảo cảm với Vệ Linh Tê, nhưng hai người cũng chưa từng mập mờ như vậy.
Mặc dù Liễu Trì bỏ ra rất nhiều để báo thù, nhưng thân là nội tử trong xương vẫn luôn cẩn thận, đối với bạch diện thư sinh này, nội tâm nàng tuyệt đối phức tạp.
Tối thiểu, hiện tại gϊếŧ chết nàng ấy nàng sẽ do dự.
Nàng ấy cứu ta, bây giờ lại dẫn ta hồi kinh, chuyện này ta có thể không đi so đo, sau này, xem như đường ai nấy đi.
Vệ Vân Nhiễm nghe thấy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói ra được khó chịu ở chỗ nào, đành phải gật đầu, bày tỏ không có dị nghị.
“Cái đó, ngươi có thể quay đầu đi không?”
Vệ đại tiểu thư đối với bản thân không mặc gì, còn đối phương thì mặc đồ, có điểm khó chịu.
Liễu Trì xem thường Vệ Vân Nhiễm, nghiêng đầu nhìn lẫn nhau, nhẹ giọng nói.
“Ta đều không so đo, ngươi một ngoại tử sợ cái gì?!”
Choáng, lẽ nào bởi vì ta là ngoại tử, thì liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy rong sao?
Vệ Vân Nhiễm bày tỏ áp lực rất lớn.
Mặc dù nàng phong lưu không biết kềm chế, nhưng cũng không lợi hại đến mức trước mặt nội tử một cái áo cũng không mặc, nàng còn chưa hào phóng đến mức đó.
Đối với lời Liễu Trì, Vệ đại tiểu thư làm như không nghe thấy.
Mặc quần áo xong, Vệ Vân Nhiễm mới cẩn thận suy xét tình cảnh hai người.
“Ngươi còn đi được không?” Nhìn Liễu Trì đang dựa một bên, Vệ đại tiểu thư hỏi.
“Ngươi nói xem?”
Lời của Vệ đại tiểu thư bị nghẹn trở về, bất đắc dĩ nhìn Liễu Trì muội muội vẫn như cũ ngang ngược, thở dài một cái.
“Xe ngựa thì hỏng, cũng không biết lúc nào mới có người đi ngang, nếu ngươi không ngại, ta có thể cõng ngươi.”
Trong đời nàng còn chưa từng cõng ai, không ngờ hôm nay thế nhưng lại mở ra ngoại lệ.
Liễu Trì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn Vệ Vân Nhiễm từ trên xuống dưới.
“Ngươi, nổi không?”
Đừng nói bản thân nhìn nàng ấy đã thấy không nổi, thật sự cánh tay bắp chân thiệt nhỏ, chỉ nhìn bên ngoài nàng ấy so với mình càng giống nội tử hơn, bây giờ nói muốn cõng mình, Liễu Trì không thể nhìn nàng ấy với cặp mắt khác xưa, đương nhiên là cái nhìn xem thường.
Vệ đại tiểu thư xem chút bị lời này làm cho tức chết, nàng là nhược văn, nhưng không đến nổi bị người ta xem thường vậy chứ?!
Trong lòng thầm oán hận, cắn răng nói: “Tự nhiên không thành vấn đề.”
Liễu Trì nhìn vị đại tiểu thư không phục, khóe miệng không nhịn đợc hơi cong lên, thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt.”
Khôngthể không nói, Vệ Vân Nhiễm không được tự nhiên thật rất đáng yêu, xua tan đi không ít mây mù trong lòng Liễu Trì.