Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Trang 2
Chương 38
Quân sư mới tới Thiên Cơ doanh
“Nương tử, chúng ta ngủ đi mà!”
Vệ Linh Tê đáng thương nhìn Tịch Phi Nghiêu, như con chó nhỏ nằm tựa lên bàn sách trong phòng hai người, nâng cái đầu nhỏ lên vẻ mặt đưa đám hướng nương tử đại nhân lầm bầm.
Tịch Phi Nghiêu phủi Vệ Linh Tê, không để ý đến nàng.
“Nương tử ——”
Manh vật tiếp tục bán manh.
Tịch đại chủ tịch nhìn cuốn sách trên tay, thản nhiên nói.
“Nếu tướng công mệt rồi, liền nghỉ ngơi đi. Thiếp vẫn chưa thấy mệt.”
Thiếp?! Vệ Linh Tê nghe được từ này chỉ cảm thấy sau tấm lưng một trận giá rét vô cực, thời điểm nương tử đối mặt mình cho đến bây giờ đều dùng từ ‘Ta’, mà bây giờ nàng lại khác thường xưng bản thân là ‘thiếp’, nhất định có vấn đề a!
Nhưng Vệ Linh Tê lại không biết mình đã phạm lỗi ở đâu, rõ ràng vừa về nhà liền chạy đi gặp nương tử, hơn nữa nàng cũng không làm gì nha!
“Nương tử ~~~~~~”
Vệ Linh Tê cũng sắp đổ lệ, nửa tháng mới về nhà được hai ngày, cuộc sống ở nhà chỉ có một ngày, trời mới biết nàng có bao nhiêu muốn cùng nương tử thân cận.
“Người ta chọc giận nàng ở đâu, nàng nói cho ta, ta nhất định sẽ sửa đổi, có được không? Nàng đừng không để ý đến ta a!”
Tịch Phi Nghiêu âm thầm liếc nhìn, đối manh vật nhà nàng thật là vừa yêu vừa hận.
“Tướng công nói đi đâu rồi, thiếp chẳng qua chỉ không ngủ được thôi. Nếu tướng công thấy mệt rồi, liền tự đi nghỉ ngơi đi!”
Vừa nói, lại vừa sang trang, an tĩnh đọc sách.
Vệ Linh Tê nghe, không màn nữa, cũng không để ý Tịch Phi Nghiêu có nguyện ý hay không, dứt khoát dán vào trên người nàng, liều mạng uốn éo người, một bên nũng nịu kêu.
“Ta không, ta muốn nương tử ngủ chung kìa! Ngủ chung! Ngủ chung!”
Vừa nói, còn vừa đem đầu nhỏ chui vào lòng Tịch Phi Nghiêu, không ngừng để cho người sau một trận buồn bực.
Đương nhiên, đây là đang bị đè!
“Vệ Linh Tê, muội là chó con sao?”
Tịch Phi Nghiêu thật có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là một người lớn to đầu, làm sao giống như đứa hài tử vậy? Bất quá, nhắc tới tuổi tác của bạn học tiểu Vệ đặt ở thời hiện đại thật đúng là một đứa bé. Hơn nữa, Tịch đại chủ tịch cũng thật coi trọng tính cách của hài tử này.
Hồn nhiên hai chữ này có lúc cũng có thể tức chết người, cũng có thể đáng yêu chết người.
“Dù sao ta vẫn ngủ chung với nương tử!”
Vệ Linh Tê bĩu môi, nhắm mắt lại cũng không nhìn tới phản ứng của Tịch Phi Nghiêu, chính là quấn lấy nàng không buông tay.
Tịch đại chủ tịch đối mặt với thế công như thế của manh vật, thật là có chút không nhịn được.
“Thôi được rồi, buông tay, buông tay.”
Bất đắc dĩ đẩy đầu Vệ Linh Tê một cái, mặt giả bộ hung bạo nói.
“Tướng công thật sự càng ngày càng bá đạo!”
Phải nói mấy ngày không có Vệ Linh Tê ở đây không hề nhớ nàng, đó là chuyện không thể có.
Mùi vị một người đơn côi gối chiếc thật sự không ra bộ dạng gì, đặc biệt là sau khi có người yêu.
Tịch Phi Nghiêu làm như vậy, thật ra cũng vì bày tỏ nỗi khó chịu trong lòng mình thôi.
Lúc này mới đi được bao lâu, liền dụ dỗ về một người cho ta?!
Còn dáng vẻ một bộ người tốt việc tốt, cố ý chọc giận ta mà, có phải hay không?
Mặc dù biết Vệ Linh Tê cái gì cũng không biết, đần độn vô tri, nhưng trong lòng vẫn rất giận, nhịn quả thực khó chịu, không phát tiết ra liền thật có lỗi với bản thân!
Nhưng có vài lời nàng lại không thể nói với Vệ Linh Tê, nếu như nói rồi, ngược lại có chút cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải tác phong của Tịch Phi Nghiêu nàng.
Cho nên, hành hạ bạn học tiểu Vệ một chút cũng là niệm tình rồi.
Ai bảo người là muội mang về?!
“Đó là vì nương tử cưng chiều!”
Vệ Linh Tê ngóc cao giọng vừa nói.
“Nương tử cưng chiều ta, ta biết!”
“Cho nên nói, đều là nương tử của ta biết nhường nhịn?”
Tịch Phi Nghiêu đâm đâm đầu của Vệ Linh Tê.
“Còn không ngoan ngoãn nằm dài trên giường cho ta, muốn tạo phản sao?”
Vệ Linh Tê cũng không biết đã nghĩ đến đâu, sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng.
“Nương tử, ta không phải ý này!!!”
Vội vàng phe phẩy đầu, cả khuôn mặt như con tôm luộc vậy, nhanh chóng đỏ bừng bừng a!
Thật ra, ta cũng không phải ý này.
Tịch đại chủ tịch không nhịn được trong lòng xấu hổ một chút, lời này của nàng rất khuần khiết, nhưng hình như bạn học tiểu Vệ nghĩ đến chỗ không được hài hòa.
Bất quá, lời thật này nàng sẽ không nói ra.
Trêu chọc Vệ Linh Tê là niềm hứng thú lớn lao nhất của nàng.
“Vậy là ý gì?”
Tịch Phi Nghiêu thấy bộ dạng đơn thuần của Vệ Linh Tê, trong lòng tản ra không ít khó chịu.
“Hay nên nói là Linh Tê không muốn?”
Tịch đại chủ tịch ôm eo nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê tựa như trêu chọc nói.
“Tướng công không muốn nương tử như vậy với muội sao?”
Vệ Linh Tê muốn từ trên người Tịch Phi Nghiêu chạy trốn, thế nào lại là chính nàng tự dâng đến cửa, còn Tịch đại chủ tịch làm sao có thể buông tay?
“Cũng, không phải.”
Vệ manh vật đáng thương mỗi lần kháng chiến trước Tịch Phi Nghiêu, là một lần bị thảm bại, ai bảo trong đầu nàng lời dạy dỗ của nương tử đã thâm căn cố đế chứ?
Tướng công chính là ngoan ngoãn nằm bên dưới.
Thật là quá đả thương luôn!
Còn chuyện về sau, tự nhiên người ngoài không đủ để nói vào.
Hai ngày rất nhanh trôi qua, chiều ngày thứ hai Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì lên đường rời Tịch phủ.
Vì thế, Vệ Linh Tê bạn nhỏ thương tâm, lại phải nửa tháng không được gặp nương tử!!!
Ở một thời điểm khác, vướng mắc, Liễu Trì nhìn cũng không nhịn được than phiền trong lòng, mặt trời đã lên cao khỏi đầu rồi, Vệ Linh Tê ngươi có thể hay không nhanh lên một chút?
Đột nhiên có loại cảm giác, thật ra nương tử của Vệ Linh Tê cũng là không dễ dàng gì.
Lấy được bao nhiêu, cũng phải bỏ ra tương đối bấy nhiêu.
Sau khi trở lại trại lính, Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì trở lại cuộc sống huấn luyện, hết thảy tựa như trở lại thời điểm ban đầu.
Bất quá, ba ngày sau trong quân doanh hình như có chuyện, để cho toàn doanh không ai không thảo luận.
Nếu nói thật, chuyện này vẫn là một chuyện lớn, tựa hồ là thái nữ điện hạ dâng lên một nhân tài, còn tên tuổi người này cũng chưa ai biết được, bởi vì thời điểm cho mọi người gặp mặt, nàng là mang mặt nạ.
Nàng vào buổi triều sớm đã được nữ hoàng sắc phong, được nhậm chức quân sư trong Thiên Cơ doanh, liền muốn nhậm chức trong ngày.
Đối với vị quân sư thần bí này, người không phục cũng có, tò mò cũng có, tóm lại, Thiên Cơ doanh bởi chuyện này cũng náo nhiệt lên.
Vệ Linh Tê với Liễu Trì xem như là một thành viên trong Thiên Cơ doanh, tự nhiên cũng nghe được tin tức này.
Liễu Trì đối với chuyện này ôm dị thường tò mò, Vệ Linh Tê lại không có cảm giác gì nhiều, dù sao cũng không liên quan tới nàng.
Vệ Linh Tê quan tâm chỉ có thứ này, lúc nào được nghỉ, lúc nào có thể được về nhà thăm nương tử.
Phải, nàng cũng chỉ có điểm này để theo đuổi thôi.
Nói về ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới dừng ở Thiên Cơ doanh, từ trên xe bước xuống một người mặc áo dài trắng, trên mặt đeo chiếc mặt nạ lấp lánh màu bạc, từ trong tay nải lấy ra thứ đồ gì đó đưa cho binh sĩ Thiên Cơ doanh, sau đó chỉ thấy sắc mặt binh dĩ đột biến, vội vàng chạy vào trong doanh trại thông báo, còn nữ tử áo bào trắng kia chỉ an tĩnh dựa vào xe ngựa, đợi người tới trả lời.
Không lâu lắm, chỉ thấy trong doanh trại một nữ tướng mặc ngân giáp đi ra, sau lưng còn đông đảo tướng lãnh theo sau, khi nhìn đến người mang mặt nạ màu bạc kia thì chấn động một cái, mấy tên tướng sĩ liếc nhìn nhau, sau đó nữ tướng ngân giáp cầm sách nhậm chức trong tay cùng lệnh bài giao cho cô gái mang mặt nạ, mọi người đồng loạt khom người nói.
“Tham kiến đại nhân!”
“Ân.”
Không lạnh không nóng gật đầu một cái, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó đem ánh mắt đặt trên cờ xí Thiên Cơ doanh.
Cuối cùng, tới rồi.
Không sai, người này chính là người nữ hoàng bổ nhiệm tới lần này.
“Nương tử, chúng ta ngủ đi mà!”
Vệ Linh Tê đáng thương nhìn Tịch Phi Nghiêu, như con chó nhỏ nằm tựa lên bàn sách trong phòng hai người, nâng cái đầu nhỏ lên vẻ mặt đưa đám hướng nương tử đại nhân lầm bầm.
Tịch Phi Nghiêu phủi Vệ Linh Tê, không để ý đến nàng.
“Nương tử ——”
Manh vật tiếp tục bán manh.
Tịch đại chủ tịch nhìn cuốn sách trên tay, thản nhiên nói.
“Nếu tướng công mệt rồi, liền nghỉ ngơi đi. Thiếp vẫn chưa thấy mệt.”
Thiếp?! Vệ Linh Tê nghe được từ này chỉ cảm thấy sau tấm lưng một trận giá rét vô cực, thời điểm nương tử đối mặt mình cho đến bây giờ đều dùng từ ‘Ta’, mà bây giờ nàng lại khác thường xưng bản thân là ‘thiếp’, nhất định có vấn đề a!
Nhưng Vệ Linh Tê lại không biết mình đã phạm lỗi ở đâu, rõ ràng vừa về nhà liền chạy đi gặp nương tử, hơn nữa nàng cũng không làm gì nha!
“Nương tử ~~~~~~”
Vệ Linh Tê cũng sắp đổ lệ, nửa tháng mới về nhà được hai ngày, cuộc sống ở nhà chỉ có một ngày, trời mới biết nàng có bao nhiêu muốn cùng nương tử thân cận.
“Người ta chọc giận nàng ở đâu, nàng nói cho ta, ta nhất định sẽ sửa đổi, có được không? Nàng đừng không để ý đến ta a!”
Tịch Phi Nghiêu âm thầm liếc nhìn, đối manh vật nhà nàng thật là vừa yêu vừa hận.
“Tướng công nói đi đâu rồi, thiếp chẳng qua chỉ không ngủ được thôi. Nếu tướng công thấy mệt rồi, liền tự đi nghỉ ngơi đi!”
Vừa nói, lại vừa sang trang, an tĩnh đọc sách.
Vệ Linh Tê nghe, không màn nữa, cũng không để ý Tịch Phi Nghiêu có nguyện ý hay không, dứt khoát dán vào trên người nàng, liều mạng uốn éo người, một bên nũng nịu kêu.
“Ta không, ta muốn nương tử ngủ chung kìa! Ngủ chung! Ngủ chung!”
Vừa nói, còn vừa đem đầu nhỏ chui vào lòng Tịch Phi Nghiêu, không ngừng để cho người sau một trận buồn bực.
Đương nhiên, đây là đang bị đè!
“Vệ Linh Tê, muội là chó con sao?”
Tịch Phi Nghiêu thật có chút dở khóc dở cười, rõ ràng là một người lớn to đầu, làm sao giống như đứa hài tử vậy? Bất quá, nhắc tới tuổi tác của bạn học tiểu Vệ đặt ở thời hiện đại thật đúng là một đứa bé. Hơn nữa, Tịch đại chủ tịch cũng thật coi trọng tính cách của hài tử này.
Hồn nhiên hai chữ này có lúc cũng có thể tức chết người, cũng có thể đáng yêu chết người.
“Dù sao ta vẫn ngủ chung với nương tử!”
Vệ Linh Tê bĩu môi, nhắm mắt lại cũng không nhìn tới phản ứng của Tịch Phi Nghiêu, chính là quấn lấy nàng không buông tay.
Tịch đại chủ tịch đối mặt với thế công như thế của manh vật, thật là có chút không nhịn được.
“Thôi được rồi, buông tay, buông tay.”
Bất đắc dĩ đẩy đầu Vệ Linh Tê một cái, mặt giả bộ hung bạo nói.
“Tướng công thật sự càng ngày càng bá đạo!”
Phải nói mấy ngày không có Vệ Linh Tê ở đây không hề nhớ nàng, đó là chuyện không thể có.
Mùi vị một người đơn côi gối chiếc thật sự không ra bộ dạng gì, đặc biệt là sau khi có người yêu.
Tịch Phi Nghiêu làm như vậy, thật ra cũng vì bày tỏ nỗi khó chịu trong lòng mình thôi.
Lúc này mới đi được bao lâu, liền dụ dỗ về một người cho ta?!
Còn dáng vẻ một bộ người tốt việc tốt, cố ý chọc giận ta mà, có phải hay không?
Mặc dù biết Vệ Linh Tê cái gì cũng không biết, đần độn vô tri, nhưng trong lòng vẫn rất giận, nhịn quả thực khó chịu, không phát tiết ra liền thật có lỗi với bản thân!
Nhưng có vài lời nàng lại không thể nói với Vệ Linh Tê, nếu như nói rồi, ngược lại có chút cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải tác phong của Tịch Phi Nghiêu nàng.
Cho nên, hành hạ bạn học tiểu Vệ một chút cũng là niệm tình rồi.
Ai bảo người là muội mang về?!
“Đó là vì nương tử cưng chiều!”
Vệ Linh Tê ngóc cao giọng vừa nói.
“Nương tử cưng chiều ta, ta biết!”
“Cho nên nói, đều là nương tử của ta biết nhường nhịn?”
Tịch Phi Nghiêu đâm đâm đầu của Vệ Linh Tê.
“Còn không ngoan ngoãn nằm dài trên giường cho ta, muốn tạo phản sao?”
Vệ Linh Tê cũng không biết đã nghĩ đến đâu, sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng.
“Nương tử, ta không phải ý này!!!”
Vội vàng phe phẩy đầu, cả khuôn mặt như con tôm luộc vậy, nhanh chóng đỏ bừng bừng a!
Thật ra, ta cũng không phải ý này.
Tịch đại chủ tịch không nhịn được trong lòng xấu hổ một chút, lời này của nàng rất khuần khiết, nhưng hình như bạn học tiểu Vệ nghĩ đến chỗ không được hài hòa.
Bất quá, lời thật này nàng sẽ không nói ra.
Trêu chọc Vệ Linh Tê là niềm hứng thú lớn lao nhất của nàng.
“Vậy là ý gì?”
Tịch Phi Nghiêu thấy bộ dạng đơn thuần của Vệ Linh Tê, trong lòng tản ra không ít khó chịu.
“Hay nên nói là Linh Tê không muốn?”
Tịch đại chủ tịch ôm eo nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê tựa như trêu chọc nói.
“Tướng công không muốn nương tử như vậy với muội sao?”
Vệ Linh Tê muốn từ trên người Tịch Phi Nghiêu chạy trốn, thế nào lại là chính nàng tự dâng đến cửa, còn Tịch đại chủ tịch làm sao có thể buông tay?
“Cũng, không phải.”
Vệ manh vật đáng thương mỗi lần kháng chiến trước Tịch Phi Nghiêu, là một lần bị thảm bại, ai bảo trong đầu nàng lời dạy dỗ của nương tử đã thâm căn cố đế chứ?
Tướng công chính là ngoan ngoãn nằm bên dưới.
Thật là quá đả thương luôn!
Còn chuyện về sau, tự nhiên người ngoài không đủ để nói vào.
Hai ngày rất nhanh trôi qua, chiều ngày thứ hai Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì lên đường rời Tịch phủ.
Vì thế, Vệ Linh Tê bạn nhỏ thương tâm, lại phải nửa tháng không được gặp nương tử!!!
Ở một thời điểm khác, vướng mắc, Liễu Trì nhìn cũng không nhịn được than phiền trong lòng, mặt trời đã lên cao khỏi đầu rồi, Vệ Linh Tê ngươi có thể hay không nhanh lên một chút?
Đột nhiên có loại cảm giác, thật ra nương tử của Vệ Linh Tê cũng là không dễ dàng gì.
Lấy được bao nhiêu, cũng phải bỏ ra tương đối bấy nhiêu.
Sau khi trở lại trại lính, Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì trở lại cuộc sống huấn luyện, hết thảy tựa như trở lại thời điểm ban đầu.
Bất quá, ba ngày sau trong quân doanh hình như có chuyện, để cho toàn doanh không ai không thảo luận.
Nếu nói thật, chuyện này vẫn là một chuyện lớn, tựa hồ là thái nữ điện hạ dâng lên một nhân tài, còn tên tuổi người này cũng chưa ai biết được, bởi vì thời điểm cho mọi người gặp mặt, nàng là mang mặt nạ.
Nàng vào buổi triều sớm đã được nữ hoàng sắc phong, được nhậm chức quân sư trong Thiên Cơ doanh, liền muốn nhậm chức trong ngày.
Đối với vị quân sư thần bí này, người không phục cũng có, tò mò cũng có, tóm lại, Thiên Cơ doanh bởi chuyện này cũng náo nhiệt lên.
Vệ Linh Tê với Liễu Trì xem như là một thành viên trong Thiên Cơ doanh, tự nhiên cũng nghe được tin tức này.
Liễu Trì đối với chuyện này ôm dị thường tò mò, Vệ Linh Tê lại không có cảm giác gì nhiều, dù sao cũng không liên quan tới nàng.
Vệ Linh Tê quan tâm chỉ có thứ này, lúc nào được nghỉ, lúc nào có thể được về nhà thăm nương tử.
Phải, nàng cũng chỉ có điểm này để theo đuổi thôi.
Nói về ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới dừng ở Thiên Cơ doanh, từ trên xe bước xuống một người mặc áo dài trắng, trên mặt đeo chiếc mặt nạ lấp lánh màu bạc, từ trong tay nải lấy ra thứ đồ gì đó đưa cho binh sĩ Thiên Cơ doanh, sau đó chỉ thấy sắc mặt binh dĩ đột biến, vội vàng chạy vào trong doanh trại thông báo, còn nữ tử áo bào trắng kia chỉ an tĩnh dựa vào xe ngựa, đợi người tới trả lời.
Không lâu lắm, chỉ thấy trong doanh trại một nữ tướng mặc ngân giáp đi ra, sau lưng còn đông đảo tướng lãnh theo sau, khi nhìn đến người mang mặt nạ màu bạc kia thì chấn động một cái, mấy tên tướng sĩ liếc nhìn nhau, sau đó nữ tướng ngân giáp cầm sách nhậm chức trong tay cùng lệnh bài giao cho cô gái mang mặt nạ, mọi người đồng loạt khom người nói.
“Tham kiến đại nhân!”
“Ân.”
Không lạnh không nóng gật đầu một cái, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó đem ánh mắt đặt trên cờ xí Thiên Cơ doanh.
Cuối cùng, tới rồi.
Không sai, người này chính là người nữ hoàng bổ nhiệm tới lần này.