Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
Chương 57: Đừng Nói
Link bài hát "Đừng nói" của Trần Dịch Tấn:
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Editor: Gấu Gầy
Màn đêm phương Bắc đen đặc, như một tấm vải bạt được phủ kín mực đen, từng thớ vải đều phải khuất phục.
Tần Kiến dìu Tống Thành Nam say rượu đi về phía trước quả thực không dễ dàng, nhất là trong đêm đông tuyết lạnh. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dù cách lớp áo dày vẫn cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn. Anh gần như dồn toàn bộ trọng lượng lên người Tần Kiến, một tay đặt lên vai trái cậu, đầu tựa vào vai phải cậu, bước chân loạng choạng, tiếng giày giẫm lên tuyết hỗn loạn.
Tống Thành Nam uống không nhiều, nhưng lại say rất nặng. Trong tiếng nhạc êm ái gần như tay chảy của quán bar, sự gần gũi đã lâu không thấy của Tần Kiến khiến trái tim anh cũng lay động theo ánh đèn mờ.
Anh không từ chối bất kỳ ly rượu nào Tần Kiến đưa tới, như một cách thể hiện sự nuông chiều của mình đối với thiếu niên.
Cũng không phải là không lo lắng, trước khi đẩy cửa quán bar, cậu thiếu niên kia dường như chỉ sau một đêm đã trở nên xa cách với anh, ánh mắt né tránh, lời nói ấp úng, lấy cớ học hành để không gặp mặt. Thỉnh thoảng gặp nhau, trong mắt cậu luôn chất chứa nỗi u uất, như vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt nào đó, nặng nề và hoang mang. Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là chứng bệnh chung của tuổi dậy thì thôi, Tống Thành Nam thường tự an ủi mình như vậy. Anh vẫn sống cuộc sống thường ngày của mình, nhưng mối quan hệ với Tần Kiến lại như một cái gai mềm cắm vào da thịt, ngày thường không đau không ngứa, nhưng chỉ cần chạm vào sẽ biết nếu muốn nhổ ra chắc chắn sẽ phải tốn nhiều công sức, trải qua một trận đau đớn.
Ở quán bar, sự gần gũi của Tần Kiến đã xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, Tống Thành Nam tuy cay nồng trong miệng nhưng lại ấm áp trong lòng. Anh nhìn Tần Kiến đang tiếp khách, nghĩ đến cậu nhóc gai góc mấy năm trước, bỗng nhiên mỉm cười, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi."
"Nói gì thế?" Tần Kiến lại gần, liếc nhìn ly rượu của anh, tiện tay rót thêm, "Hôm nay tôi mời, chủ nhiệm Tống cứ tự nhiên."
Tống Thành Nam xoa đầu cậu, mái tóc mềm mại luồn qua kẽ tay, cảm giác đã lâu không có này khiến anh thấy cay cay sống mũi, anh dùng ngón tay gõ nhẹ thành ly: "Em chuốc rượu anh kiểu này, nếu tối nay anh say thì sao?"
Cơ thể thiếu niên lập tức cứng đờ, ánh mắt tươi cười chuyển sang hoảng loạn.
"Kiến đại gia, sao dễ giật mình dữ vậy?" Tống Thành Nam cười cười, uống một ngụm lớn, "Yên tâm, không say được đâu. Hồi ở trong quân đội, sau mỗi cuộc diễn tập, năm sáu người thay nhau chuốc rượu tôi, chú... anh đây cũng chưa từng say."
"Ngầu ghê!" Sắc mặt Tần Kiến đã trở lại bình thường, cậu rót đầy phần ly đã cạn, nhỏ giọng nịnh nọt khác thường: "Anh trai, cho em mở mang tầm mắt với."
Tay cầm ly của Tống Thành Nam khựng lại, rượu trong ly sóng sánh tràn ra ướt đẫm đầu ngón tay. Cái ly được đặt xuống bàn đá cẩm thạch, ngón tay nhuốm mùi rượu nhẹ nhàng lướt qua môi Tần Kiến, giọng nói của người đàn ông trầm thấp hơn cả tiếng đàn cello: "Nghe một câu nói dịu dàng từ Kiến đại gia thật không dễ dàng, nào, gọi thêm một tiếng anh trai cho anh nghe với."
Vị cay nồng chỉ lưu lại trên môi trong giây lát, nhưng Tần Kiến lại như uống cả thùng rượu mạnh, nóng ran từ trong ra ngoài. Máu nóng như dung nham sôi sục trong người, thái dương giật giật, cậu bị hương rượu làm cho mê mẩn, tâm trí hỗn loạn. Cậu muốn nhiều hơn, không chỉ là một chút hương vị thoáng qua. Ánh mắt vô thức nhìn xuống đôi môi người đàn ông, trong đầu không ngừng gào thét, hôn anh ấy đi! Cúi xuống chiếm lấy đôi môi mỏng đó! Hút lấy hương rượu say lòng người kia vào môi răng! Say một lần đi Tần Kiến!
"Anh trai à." Thiếu niên run giọng, "Muốn nghe hát không?"
"Hửm?" Tống Thành Nam vẫn còn chìm trong tiếng "anh trai" vừa rồi, chưa kịp hiểu ý Tần Kiến thì cậu đã cầm ly rượu trên bàn, xoay cổ tay, môi chạm vào dấu môi anh vừa để lại, ngửa đầu uống một ngụm lớn, "Lần đầu tiên em hát, chủ nhiệm Tống nể mặt thì cạn ly đi."
Cậu nhét lại ly rượu vào tay người đàn ông, để lại một ánh mắt sâu xa khó hiểu, sâu đến mức Tống Thành Nam cảm giác như Tần Kiến muốn lột da anh vậy.
Thiếu niên đi vòng ra khỏi quầy bar, đến sân khấu nhỏ cách đó vài bước, chống một tay xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu. Cậu lấy cây đàn guitar cũ kỹ ở trong góc đeo lên người rồi ngồi xuống chiếc ghế cao giữa sân khấu.
Ánh đèn xoay chuyển không ngừng, sáng tối luân phiên chiếu lên khuôn mặt thiếu niên. Cậu ngồi đó nhìn sang, Tống Thành Nam bỗng nhiên cảm thấy giống như một bài hát vừa trẻ trung vừa u buồn.
Tiếng hò reo đã vang lên bên dưới, ngay cả ông chủ quán bar cũng thò đầu ra từ phòng riêng.
Tần Kiến vỗ vỗ micro trước mặt, liếc nhìn người đàn ông trước quầy bar. Vẻ lạnh lùng thường ngày tan biến, khóe mắt đuôi mày như nước mùa xuân, như hoa nở rộ.
"Em không biết hát, cũng không biết đàn." Giọng thiếu niên vang lên, "Hôm nay mạn phép đánh liều, chỉ vì đêm nay, chỉ vì... anh."
Âm cuối kéo dài, thậm chí còn run rẩy, khiến trái tim Tống Thành Nam lỡ một nhịp. Cảm giác khó chịu đó lại ùa về, anh không hiểu Tần Kiến, không hiểu ý cậu, không biết tại sao tâm trạng cậu lại thay đổi thất thường như vậy? Đêm nay dường như có chút khác biệt, câu trả lời cho vấn đề dường như đang lượn lờ trước mặt. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, anh vẫn như trước, không thể chạm tới, không thể nắm bắt, không có cách nào.
Ngẫu hứng gảy dây đàn, giai điệu mượt mà vang lên, thiếu niên thấp giọng: "Sau đây là bài hát 'Đừng Nói' dành tặng cho mọi người."
Mặt biển tối màu trải đầy ánh trăng trắngEm ngẩn ngơ nhìn biển, chẳng biết lòng mình bay về đâuNghe cô ấy nói với anhRằng cô ấy thực sự thích anhEm không biết phải trốn đi nơi nào
Yêu một người phải chăng nên có sự đồng điệuEm cứ ngỡ rằng anh hiểu được mỗi khi em nhìn anhBí mật mà em giấu kínTrong mỗi buổi sớm maiẤm áp như cà phê, lặng lẽ mang đến cho anh
Em nguyện dùng một cây bút chì đenVẽ nên một vở kịch trầm mặcDù ánh đèn sân khấu có sáng đến đâu cũng sẽ ôm lấy anhNguyện hát những bài tình ca trầm khàn trong góc tốiDù âm thanh có lớn đến đâu cũng chỉ dành cho anhHãy lắng nghe bằng cả trái tim, đừng nói gì cả
Yêu một người có phải nên có sự đồng điệuEm cứ ngỡ anh hiểu được mỗi khi em nhìn anhBí mật mà em giấu kínXin hãy tha thứ cho em, em không biết phải nói ra thế nào
Nguyện dùng một cây bút chì đenVẽ nên một vở kịch trầm mặcDù ánh đèn sân khấu có sáng đến đâu cũng sẽ ôm lấy anhNguyện hát những bài tình ca trầm khàn trong góc tốiDù âm thanh có lớn đến đâu cũng chỉ dành cho anh
Yêu chẳng phải là dùng cả trái tim để tỏ bày sao? Không cần phải nói.
Giọng hát của thiếu niên không xuất sắc, tiếng đàn guitar cũng bình thường. Nhưng cậu hát rất sâu lắng, âm cuối ngân nga đầy vấn vương và bất lực, tình cảm hèn mọn đến tận cùng lay động lòng người.
Mọi người hò reo, tiếng huýt sáo và vỗ tay không ngớt.
Tống Thành Nam nhìn Tần Kiến trên sân khấu, cậu cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn sang. Hai người chỉ cách nhau vài bước chân, nhưng lại giống như ngăn sông cách núi.
Anh không hiểu bí mật cậu giấu kín, cậu chỉ dám hát tình ca trầm khàn trong góc tối.
Rượu mạnh pha lẫn, cuối cùng cũng khiến chủ nhiệm Tống say. Đây là lần đầu tiên Tần Kiến tan làm sớm, cậu dìu người đàn ông cao lớn bước đi trong đêm đông lạnh giá.
Nóng lạnh đan xen, là cảm giác rõ rệt của Tần Kiến lúc này.
Một bên là gió lạnh buốt giá, như hình với bóng; một bên là hơi thở nóng rực của người bên cạnh phả bên tai. Tần Kiến kéo chặt áo phao của Tống Thành Nam, ngẩng đầu nhìn thấy một nhà nghỉ nhỏ.
Tên nhà nghỉ thật sến, Hồng Lãng Mạn. Nhưng Tần Kiến lại hài lòng một cách kỳ lạ, theo bản năng, cậu muốn hành động đê tiện của mình có chút "lãng mạn".
"Ừm, say rồi, tôi phải chăm sóc anh ấy, cho một phòng giường lớn đi." Tần Kiến cụp mắt, đưa tiền phòng.
Một chùm chìa khóa được ném qua, rơi xuống quầy lễ tân dán đầy ảnh ngôi sao. Tần Kiến nhìn chùm chìa khóa, không vội vàng lấy ngay.
"Thằng nhóc con..." Người bên cạnh lầm bầm, "Lớn rồi là bỏ đi."
Đột nhiên, Tần Kiến chộp lấy chùm chìa khóa, siết chặt trong tay......
—---