Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 84: Chúng ta có thể yêu nhau (6)



Hôm đó Chu Gia Dã còn phải đón người mới dẫn Lâm Ý đi sắp xếp dọn dẹp kí túc xá xong thì anh quay lại nơi mình phải trực đón người. Anh bận rộn hướng dẫn từng tân sinh viên đi theo quy trình nên không dẫn Lâm Ý theo.
Đúng lúc bạn cùng phòng của cô cũng lần lượt tới. Lâm Ý muốn àm quen với bạn cùng phòng trước nên không đi tìm Chu Gia Dã mà đi dạo quanh trường với bạn cùng phòng.
Chu Gia Dã bận rộn đến chiều, gần đến giờ ăn tối anh mới gửi tin nhắn cho cô nói sắp xong rồi, anh hỏi cô buổi chiều đi dạo nơi nào trong trường, có muốn ăn gì không.
Cô xuống dưới tìm Chu Gia Dã, vốn dĩ anh nói sẽ đến đón cô nhưng lúc đó có sinh viên mới đến nên anh không thể rời đi, vì vậy Lâm Ý đành phải tự tìm đường đến đó.
Đúng lúc đi qua nhìn thấy tân sinh viên kia là một cô gái rất xinh đẹp, chân thẳng dài mặc váy ngắn, một mình xách hành lý, rất biết làm người ta yêu thích, chưa đến gần đã nghe được giọng nói nũng nịu của cô ấy.
Cô ấy ngồi trước bàn, tay chống cằm xích lại gần nói chuyện với Chu Gia Dã.
Nhưng phản ứng của anh lại rất bình thường, giống như anh không nhìn thấy thứ kia, chỉ cụp mắt viết chữ, hỏi thông tin của cô ấy. Sau khi cô ấy trả lời thì tiếp tục câu chuyện vừa rồi, anh hỏi cô ấy đáp, đáp xong cô ấy lại tiếp tục nói chuyện phiếm, anh điền xong nội dung rồi chuyển tờ đơn đến trước mặt cô ấy, thái độ giải quyết việc chung: “Điền thông tin của mình.”
Cô gái thấy anh không hề bị lay động, hơi không cam lòng.
Lâm Ý đi đến gần, nghe được lời của cô ấy nói lúc cầm bút lên: “Đàn anh, dù chúng ta không chung chuyên ngành nhưng cũng chung khoa, em có thể thêm Wechat của anh không, có gì không hiểu sẽ hỏi anh, em không quen cuộc sống nơi đây, trường chúng ta lớn quá em không quen đường.”
Lúc cô gái nói chuyện còn cười rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất mềm mại, trong ánh hoàng hôn cuối hạ, ngay cả sợi tóc của cô ấy cũng đang phát sáng.
Khi cô gái lên tiếng, nụ cười của cô ấy rất ngọt ngào, giọng nói thanh thanh, xinh đẹp đến nỗi nhiều chàng trai đang cố gắng xum xoe. Cô ấy rõ ràng là mẫu người được nhiều người thích.
Nụ cười của cô ấy thật đẹp, vẻ đẹp mà ngay cả các cô gái cũng cảm thấy là đẹp.
Tâm tư của cô ấy được biểu hiện rõ ràng, điểm đón người mới vẫn chưa tan, mọi người ở bên cạnh không bận lắm nên rảnh rỗi xem náo nhiệt, nghe vậy thì một số chàng trai ồn ào không ngớt.
Lâm Ý mới đi từ bậc thang đá xuống, đứng ở chân cầu thang sau lưng bọn họ, cô nhìn bóng lưng Chu Gia Dã, bỗng nhiên không biết lúc này có nên đi tới đó hay không.
Những tiếng ho lớn nối tiếp nhau vang lên, Chu Gia Dã lười biếng dựa lưng vào ghế, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Tôi? Tôi khá bận, không có thời gian dẫn dắt sinh viên mới, vừa rồi không phải bạn thêm Wechat của họ rồi sao? Không quen đường thì bạn có thể nhờ họ dẫn đường, nếu bạn hỏi đường tôi trên Wechat thì có lẽ bạn đã tự tìm được đường về kí túc xá rồi. Tình cờ họ cũng học cùng chuyên ngành với bạn nên bạn có thể hỏi gì cũng tiện."
Nụ cười thờ ơ nghe có vẻ hơi qua loa nhưng rõ ràng là từ chối.
Bên cạnh có người bạn khá quen thân với anh, khoác vai anh giải quyết ổn thỏa: “Đúng vậy đàn em, cậu ấy là người rất bận rộn, cả ngày anh cũng chẳng thấy cậu ấy. Buổi sáng gửi Wechat cho cậu ấy tới giữa trưa mới được trả lời.”
Nói xong anh ta quay đầu liếc một cái, thấy Lâm Ý đứng sau lưng cách đó không xa.
Bạn anh phản ứng rất nhanh, buổi sáng Chu Gia Dã sang khoa khác nắm tay dắt một tân sinh viên đi đã được lan truyền khắp các hội nhóm, rất nhiều người chụp ảnh hỏi thăm, anh ta mơ hồ thấy cô nhìn khá quen mắt.
Anh ta không chắc chắn chọc chọc Chu Gia Dã, ra hiệu cho anh nhìn về phía sau.
Chu Gia Dã do dự quay người lại, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào hình dáng anh đang ngoái nhìn, chiếu sáng khuôn mặt nửa qua loa nửa lạnh lùng của anh, cô thấy rõ vẻ mặt anh từ sững sờ đến hòa tan trong ánh hoàng hôn, khóe mắt và đầu lông mày hơi cong.
Lâm Ý không thể giả vờ như không nhìn thấy anh được nữa, đành phải kiên trì đi về phía anh.
Anh ở đâu cũng là tiêu điểm, những người khác cũng nhìn theo hướng anh ngoái nhìn.
Anh ngồi ở đó không nhúc nhích nhưng ánh mắt anh một mực dõi theo cô. Khi cô bước đến bên cạnh, anh đưa tay nắm tay cô, ánh mắt anh vừa rồi còn lấy lệ qua loa nhưng lúc này lại hơi ngước nhìn cô, ánh mắt tỏa ra sự dịu dàng.
Ngay cả khi nói chuyện giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Sao em lại tự tới đây, không phải anh nói xong việc sẽ đến đón em sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô hơi mất tự nhiên, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn cô, nói chuyện cũng không tiện dỗ dành lừa gạt anh như lúc ở riêng nên cô chỉ bình tĩnh nói: “Em muốn tự đi thử.”
Kết quả Chu Gia Dã bật cười, không hề nể mặt hỏi: “Không sợ lạc à?”
“…”
Bị người ta nhìn chằm chằm, ngay cả nói chuyện bình thường cô cũng thấy ngại đến đỏ mặt: “Chắc là không đâu.”
“Cũng được, tự đi dạo chơi nhiều đi, nếu lạc thật thì chờ anh đến đón.”
Khóe mắt anh cong lên độ cong rất đẹp, dáng vẻ vui lòng được sai sử, đi đâu đón cũng vui lòng.
Bạn anh hiểu tình huống vội tránh ra: “Nào nào, đàn em ngồi đây đi.”
Chu Gia Dã hất cằm về chỗ ghế ngồi: “Em ngồi một lát đi.”
Mà cô gái kia kinh ngạc nhìn qua một màn này, cúi đầu im lặng điền đơn xong, đưa cho Chu Gia Dã, anh nhìn thoáng qua rồi lịch sự trả lời cô ấy: “Được rồi.”
Bạn anh ở bên cạnh nhận lấy rồi kẹp vào tập hồ sơ, nhiệt tình kéo một đàn chị khác qua: “Đàn em, bọn anh dẫn em đến kí túc xá nhé.”
Lần này cô gái kia cũng không nói gì, đôi mắt cũng không nhìn đến Chu Gia Dã nữa, đứng dậy kéo vali qua: “Được ạ, cảm ơn đàn anh đàn chị.”
Đưa tân sinh viên cuối cùng đi, bọn họ dọn dẹp đồ đạc, sắp xếp theo từng khoa trong phòng học lớn bên cạnh để ngày mai sẽ chuyển ra ngoài tiếp tục dùng để đón người mới.
Sau khi hoàn thành xong công việc, Chu Gia Dã tạm biệt mọi người rồi đi tới nắm tay cô, cười hỏi: “Có phải muốn gặp lại anh sớm hơn không?”
Lâm Ý vẫn đang nghĩ tới một màn cô gái kia nhớ thương anh.
Mặc dù cô biết chuyện như vậy đã là cơm bữa đối với anh nên anh mới vô cảm từ chối rất nhuẫn nhuyễn nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến cô không vui.
Chu Gia Dã thấy cô không để ý, bóp cằm cô xoay qua phía mình, nhướng mày nói: “Nói một câu nào.”
Cô mím mím môi, nhìn cổ tay anh hôm nay trống trơn, cô chợt nhớ tới một chuyện: “Dây buộc tóc của em đâu?”
Chu Gia Dã sửng sốt một giây, sau đó bật cười thành tiếng: “Lâm Ý, em có muốn thử nghĩ lại không?”
“…?”
“…”
Cô nhớ lại buổi sáng lúc Chu Gia Dã đưa cô đến kí túc xá, cô sắp xếp dọn dẹp giường chiếu, ngại tóc xõa quá vướng víu, hôm nay cô lại không tết tóc cho nên dứt khoát lấy dây buộc tóc kia của Chu Gia Dã ra dùng.
Sau đó đến trưa cô đi ngủ liền gỡ xuống, giờ còn đặt cạnh gối nằm.
Cô chỉ im lặng trong chớp mắt nhưng Chu Gia Dã đã thấy rõ, anh cong môi, nắm cằm cô không buông, còn véo rất đắc ý: “Tiếc không khắc tên em lên người anh phải không?”
“…”
“Trước đó còn muốn lấy lại đổi một cái bình thường cho anh, bây giờ muốn cho anh đeo rồi à?”
“…”
Anh thỏa mãn nhìn biểu cảm của Lâm Ý, véo cằm cô, nở nụ cười hết sức đắc ý: “Lâm Ý, nói một câu xem.”
Lâm Ý thẹn quá hóa giận, hất tay anh ra: “Không cho anh.”
“Ơ.”
“?”
Cô còn chưa nhận ra thì Chu Gia Dã đã đưa tay xoa nhẹ rối tung tóc cô, chọc Lâm Ý thẹn hơn, nhón chân cũng muốn vò tóc anh.
Kết quả đúng như ý nguyện, trong chớp mắt cô duỗi tay cao lên, Chu Gia Dã kéo eo cô qua ôm vào lòng.
Anh khẽ cười bên tai cô: “Biết bạn trai của em được người thương nhớ thì giám sát chặt chẽ chút được không?”
Chợt bị anh ôm trọn vào lòng, cô bỗng nhiên hơi căng thẳng, không biết phải đặt tay ở đâu, chỉ có thể ôm cổ anh, sợ mình đứng không vững, nhất là lúc anh nhấn mạnh nói bốn chữ “bạn trai của em” thì nhịp tim của cô lại hẫng đi.
Cô khẽ nói: “Em phải trông chặt thế nào, em cũng không thể bảo người ta nhắm mắt lại.”
Anh hỏi: “Vừa rồi em đứng đằng sau nhìn bao lâu?”
“…Không lâu.”
“Sau này cứ tới tìm thẳng anh biết chưa, không đơn giản hơn là để anh đeo dây buộc tóc à?”
Anh dạy cô tuyên bố chủ quyền làm cô hơi đỏ mặt, vì thế cô cố gắng tìm lại chút mặt mũi, cố ý nói: “Em không biết suy nghĩ của anh, lỡ quấy rầy anh thì làm sao bây giờ?”
Cánh tay Chu Gia Dã đang ôm cô thuận thế véo sau lưng cô một cái, tức giận nói: “Mới vừa nói sau này em đừng chọc tức anh, bây giờ em lại bắt đầu đúng không?”
Nghe tiếng nghiến răng của anh, tâm trạng Lâm Ý bỗng nhiên rất tốt, cọ cọ trong cái ôm của anh, vui vẻ xin lỗi: “Em xin lỗi, em sai rồi.”
Anh cũng cười: “Thế này vui à?”

“Ừm!”
“Ngày mai nhớ đưa dây buộc tóc cho anh.”
“…?” Lâm Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Lát nữa em mua cho anh thêm mấy cái không được sao, anh muốn cái gì cũng được, cái kia lâu rồi mà.
“Cũng được, nhưng mà em vẫn phải trả anh con thỏ nhỏ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đó rõ ràng là con thỏ nhỏ của em.”
Cũng không phải là cô muốn sợi dây cột tóc kia, nhưng giọng điệu chiếm đoạt của Chu Gia Dã quá đương nhiên, khiến cô không khỏi muốn nhắc nhở anh về quyền sở hữu ban đầu của chiếc dây buộc tóc, rõ ràng anh đã lấy của cô.
Nhưng Chu Gia Dã lại rất ngang ngược, hoàn toàn không có ý muốn chịu thua, anh cúi đầu chạm khẽ vào môi cô, hơi thở ấm áp chậm rãi nói: “Là của anh.”
Bóng cây ven đường rũ xuống, trong mắt anh vừa tối lại nặng nề, khuôn mặt vốn đẹp đẽ của anh giờ lại giống như màn đêm oi bức làm người ta muốn chìm đắm trong đó.
Anh cúi đầu nói chuyện, cách môi cô rất gần, vừa rồi mới hôn một cái, mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng nụ cười của anh có mấy phần chòng ghẹo làm người ta ngo ngoe muốn động.
Nhưng mà nghe được phía sau có người đi ngang qua, Lâm Ý vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, Chu Gia Dã cũng không cản.
May là đẩy ra, bởi vì người tới trùng hợp quen biết anh, chào hỏi rồi nói mấy lời khách sáo như hôm nay anh đón người mới bận bịu không, về sớm một chút để nghỉ ngơi. Còn mấy người đi bên cạnh cứ nhìn cô như đang xem trò vui, khi họ nhìn sang Chu Gia Dã thì ý tứ trêu chọc rất rõ ràng, Lâm Ý căng thẳng vô cùng, có loại hồi hộp như gặp người lớn trong nhà.
Có thể thấy địa vị của bọn họ khác hẳn với những bạn học bình thường, Lâm Ý đứng đó không dám thở mạnh, cực kỳ dè dặt.
Sau khi chào hỏi xong đi ngang qua, cô lo lắng hỏi: “Vừa rồi họ là ai?”
"Người ở giữa là giáo viên chuyên ngành của bọn anh, còn những người còn lại là đàn anh đàn chị của anh. Anh ở cùng họ trong kỳ nghỉ hè nên tương đối quen thuộc với họ."
“…Ồ.”
Lâm Ý nhớ tới ánh mắt của mấy đàn anh đàn chị vừa rồi nhìn mình, bảo sao giống gặp người lớn trong nhà, may là vừa rồi đẩy ra kịp, cô hỏi: “Bọn họ…biết em sao?”
Chu Gia Dã nhoẻn miệng cười: ‘Ừm.”
Cô ngửa đầu trừng anh: “Bọn họ biết cái gì rồi hả?”
“Em đoán xem?” Anh luôn thích trêu chọc cô.
Lâm Ý lườm anh một cái: “Em không đoán.”
Kết quả anh còn tệ hơn, cười cố ý giở trò xấu: “Không đoán thì sẽ không nói cho em biết. Trừ khi…”
Anh kéo dài giọng, cúi người nhích lại mặt đối mặt với cô, khóe môi cong lên.
Sau đó không nói nữa.
Ý anh quá rõ ràng.
Nhưng đôi mắt của anh lại rất hấp dẫn, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến trái tim người ta đập không ngừng, sao có thể không ngại ngùng. Cơn gió chiều tà lay động lòng người, vẫn mang theo cái nóng cuối hạ, đèn đường đã soi sáng lờ mờ, nhưng tất cả không có gì sáng bằng đôi mắt anh, nhưng dù đôi mắt đó có sáng đến đâu thì khi nhìn cô, nó sẽ luôn mang lại sự tập trung và mềm mại.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, trong chốc lát sẽ không có ai đi ngang.
Lâm Ý vội vàng bịt lại đôi mắt có thể làm loạn nhịp tim của anh, hôn lên mặt anh một cái, tay che mắt anh cũng buông xuống: “Nói cho em biết được chưa?”
Anh nhướn mày: “Chỉ vậy à?”
Ngoài miệng thì không chịu nể mặt nhưng rõ ràng khóe môi cong lên rất vui vẻ.
Lâm Ý bóp mặt anh: “Anh còn muốn thế nào?”
Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi ngang qua đây, còn thế nào được nữa.
“Được thôi.” Dáng vẻ anh kiểu miễn cưỡng hài lòng, nắm tay cô chậm rãi đi về phố đi bộ: “Còn biết gì được nữa, người quen đều biết anh có bạn gái.”
Cô sửa lời anh: “Nhưng mà không phải hôm nay anh mới…?”
Anh xem thường cười nhạo cô: “Nếu không phải em còn học lại một năm, em cho rằng anh muốn đợi tới hôm nay à?”
“Sao nào?” Anh liếc nhìn cô: “Mặc dù trước đó không nói rõ nhưng chuyện anh thích em chưa rõ ràng à?”
Lâm Ý quay mặt qua chỗ khác lén cười, cố ý nói: “Không rõ ràng.”
“Nói lại lần nữa xem?” Chu Gia Dã bóp mặt cô quay về hướng mình.
Cô cười không kìm chế được: “Không rõ ràng, không rõ ràng.”
Chu Gia Dã đen mặt lại không có cách nào làm gì được cô, chỉ có thể dữ dằn uy hiếp: “Ngày mai đưa dây buộc tóc cho anh.”
“Đó là của em.”
“Là của anh.”
“Anh cũng là của em.” Lâm Ý nhéo nhéo mặt anh, chọc tức xong vẫn nhớ phải dỗ dành anh, nói lời anh thích nghe: “Sau này cũng là của em.”
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh tốt lên, chớp mắt một cái, ý cười đầy mặt.
Anh rất dễ dỗ.
Chỉ là ngoài miệng miễn cưỡng chừa cho mình chút mặt mũi, anh vẫn dữ dằn uy hiếp cô: “Ngày mai đưa dây buộc tóc cho anh, bớt chiếm hời của anh đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...