Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi
Chương 38
Tháng chín khi kỳ nghỉ hè kết thúc cũng là lúc mọi người quay lại trường để khai giảng, các bạn cùng phòng vừa bước vào cửa đã hào hứng hỏi tôi có xem bộ phim cổ trang quyền mưu trong kỳ nghỉ hè không, Chu Gia Dã thật sự quá đẹp trai, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy Chu Gia Dã.
Các bạn khen tôi có mắt nhìn, vậy mà lại phát hiện ra một anh chàng đẹp trai từ lâu, hỏi tôi có tâm trạng gì khi ngôi sao mình thích bỗng dưng nổi tiếng, có cảm giác tự hào vì kho báu của mình đã được phát hiện hay không.
Lúc vừa khai giảng thì bộ phim vẫn chưa chiếu xong nhưng cũng sắp đi đến hồi kết, tình tiết phim ngày càng trở nên kịch tính hơn, độ hot vẫn đang tăng lên liên tục.
Trên Weibo và các nền tảng video ngắn, bất kể là ở nơi nào, mở đến đâu cũng đều thấy Chu Gia Dã.
Người xung quanh xem đi xem lại nhiều lần đến nỗi mất ăn mất ngủ, xem xong tập mới nhất lại xem tiếp video hậu trường, xem xong video hậu trường lại xem tiếp video được biên tập, xem xong video được biên tập thì lại chuyển sang xem những đoạn video ngắn, bộ phim đó nổi tiếng đến mức người dân cả nước đều theo dõi, đám bạn cùng phòng bật loa lớn tiếng trong ký túc xá mà chẳng kiêng dè gì cả, hễ có người đi ngang qua lại nghe thấy tiếng là lập tức háo hức ngồi xuống xem cùng.
Khoảng thời gian đó, cái tên Chu Gia Dã xuất hiện với tần suất dày đặc bên tai tôi, tôi đi đến đâu cũng đều nghe thấy Chu Gia Dã. Ký túc xá, lớp học, căn tin, sân vận động, tên của cậu ấy xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Thậm chí, hôm nào đó lên lớp học mở*, có bạn đi lên thuyết trình, hình ảnh đầu tiên hiện trên màn chiếu vừa bật là ảnh của Chu Gia Dã, cả lớp cùng ồ vang phấn khích.
*Lớp học mở: một hình thức giáo dục, thường là hoạt động giảng dạy được thực hiện bởi các giảng viên chuyên ngành hoặc chuyên gia ở những địa điểm công cộng hoặc trên nền tảng trực tiếp để bất kỳ ai cũng có thể tham gia.
So với cô nàng đu idol mà tôi từng đóng giả thì bây giờ họ cuồng nhiệt hơn tôi nhiều, các cô ấy đào lại những chương trình trước đây của Chu Gia Dã, xem kỹ nét mặt của cậu ấy qua từng phân cảnh, đến mức quần áo cậu ấy mặc là thương hiệu gì cũng biết tuốt, sau đó đi mua những món đồ giống hệt của cậu ấy.
So ra thì trông tôi mới giống tay mơ vừa bước chân vào con đường theo đuổi thần tượng, có lẽ tôi còn chẳng đủ tư cách để trở thành một fans hâm mộ chân chính.
Nhưng điều đó cũng không thành vấn đề, dù sao tôi cũng không phải là người theo đuổi thần tượng thực thụ, giờ có nhiều người yêu thích cậu ấy như thế, tôi chỉ cảm thấy vui mừng thôi.
Tôi nhắn tin cho Chu Gia Dã: “Bây giờ cậu nổi tiếng quá, đi đâu cũng có người nhắc đến cậu.”
Chu Gia Dã nổi tiếng thật rồi, cũng bận rộn hơn ngày trước, trước đây cậu ấy còn có thể trò chuyện mấy câu, song giờ cậu ấy chỉ tranh thủ được chút thời gian để trả lời một câu, không biết tin nhắn lần sau của cậu ấy sẽ đến vào lúc nào.
Trong chương trình giải trí Chu Gia Dã thường tham gia trước đây, cảnh quay của cậu ấy rất ít, tôi luôn phải tìm kiếm bóng dáng của cậu ấy ở nhiều ngóc ngách, còn bây giờ khi xem một tập của chương trình giải trí có thời lượng hơn một tiếng thì hơn một nửa là cảnh quay của Chu Gia Dã, cảnh gần, cảnh xa, bất kể cậu ấy làm gì cũng có máy quay phim ghi lại, vừa đến cảnh của Chu Gia Dã, trên bão bình luận toàn nhắc đến cậu ấy.
Ngày càng nhiều chương trình mời Chu Gia Dã tham gia, hễ mở Weibo là có thể nhìn thấy tin tức của cậu ấy, giờ cậu ấy đã trở thành khách quen của hot search, các “nhà khảo cổ” trên mạng đào sạch sành sanh mọi thứ liên quan đến Chu Gia Dã kể từ khi ra mắt cho đến nay, chuyện uống tám ly nước trong một chương trình giải trí nào đó cũng đưa lên hot search, cậu ấy hệt như một người trong suốt vậy, không có một tí bí mật nào trên internet.
Bạn cùng phòng nhốn nháo cùng xem hết chương trình giải trí của Chu Gia Dã, sau khi tắt đèn bị ép trở về giường mình, mọi người tiếp tục thảo luận về Chu Gia Dã trong nhóm bạn cùng phòng.
Xưa giờ các cô ấy luôn nói chuyện không kiêng kỵ gì cả, suy nghĩ đen tối ra sao cũng có.
Mấy ngày nay bọn họ đã xem xong những bộ phim Chu Gia Dã đóng trước đây, nói với vẻ tiếc nuối trong nhóm rằng: “Khuôn mặt này không đi quay phim thần tượng thì đúng uổng, hôn một lát là chân mềm nhũn rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mấy người này là fans kính hiển vi hay gì, trang phục cổ trang mặc nhiều lớp như thế mà cũng đo được vòng eo của người ta, nhưng mà có sao nói vậy, eo của anh ấy thật sự quá đỉnh.”
“Tay của anh ấy mới đỉnh đúng không, bàn tay cũng đẹp quá đi mất, hơn nữa ngón tay rất dài, trông cũng rất gợi cảm nha!”
“ Ngón tay dài?! Nói kỹ xem nào.”
Sau đó cô nàng bị giường trên ném cho cái gối ôm, trong ký túc xá đã tắt đèn cố nén phát ra tiếng cười ngầm hiểu và có phần dung tục kia.
Tôi đỏ mặt tía tai khi nghe thấy những lời đó, các cô ấy vẫn không chịu buông tha cho tôi, trong mắt bọn họ, tôi là một fans lão làng đã đầu tư vào Chu Gia Dã từ lúc cậu ấy chưa nổi tiếng nên tán gẫu chuyện gì cũng hay nhắc đến tôi.
Các cô bạn nói Chu Gia Dã có cái này cái kia đẹp, nói xong sẽ bồi thêm một câu: “Đương nhiên đẹp, nếu không sao trước đây Ý Ý lại thích người ta đến thế cơ chứ.”
Họ nói vậy chỉ là trêu chọc thân phận cô nàng theo đuổi thần tượng của tôi thôi, nhưng trong lòng tôi tự rõ hơn ai hết, vậy nên mỗi một câu trêu chọc của các cô ấy làm cho tôi cảm thấy mặt mình đang nóng bừng.
Nhưng tôi không kìm được tò mò đi nghe thử, bởi vì bây giờ người thích cậu ấy rất nhiều, sẽ càng nhiều người nhìn thấy cậu ấy hơn.
Đúng lúc đó, trên màn hình điện thoại bỗng hiển thị thông báo.
Là cuộc gọi thoại của Chu Gia Dã.
Tôi gần như là bừng tỉnh chỉ trong một giây, luống cuống đi lấy tai nghe, nhìn cuộc gọi thoại đang sáng màn hình, đầu óc vẫn đang choáng váng như phát sốt, tôi không rõ bây giờ có phải mình nằm mơ không nữa.
Bởi vì Chu Gia Dã rất ít khi gọi điện thoại cho tôi, hầu như trong cuộc trò chuyện của chúng tôi thì thi thoảng cậu ấy mới nhắn lại câu được câu chăng, vả lại bây giờ đã rất trễ rồi, thậm chí cậu ấy còn không gửi tin nhắn thoại vào giờ này.
Nhất là thời gian này Chu Gia Dã bận rộn hơn, nhận được tin nhắn của cậu ấy cũng càng khó, cuộc trò chuyện hôm nay giữa tôi và cậu ấy chỉ có câu tôi gửi lúc sáng sớm là bây giờ đi đâu cũng có người nhắc đến cậu, sau đó, cả ngày hôm nay không thấy cậu ấy nhắn lại cho tôi .
Tôi nghe máy, nhưng ở đầu dây bên kia Chu Gia Dã lại im lặng, qua một lúc vẫn không thấy nói năng gì, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ấy bất cẩn gọi nhầm hay không.
Tôi không dám lên tiếng, bởi vì các bạn cùng phòng cũng rất yên ắng, tôi bèn lặng lẽ gõ chữ trong khung chat hỏi cậu ấy: [Cậu gọi nhầm hả?]
“Không phải.” Tôi nghe thấy giọng Chu Gia Dã, chỉ là giọng cậu ấy trầm và khàn hơn lúc bình thường, tiếng cười khẽ cũng nhuốm chút mệt mỏi: “Tôi gọi nhầm số của ai mà gọi được tới số của cậu vậy?”
Cậu ấy vẫn đang cười đùa trêu chọc, song tôi đã nghe ra trong giọng nói chậm rãi của Chu Gia Dã tuy gượng cười nhưng vẫn lộ rõ sự mệt mỏi. Tôi không cười nổi, gõ chữ hỏi cậu ấy: [Hôm nay cậu bận đến tận giờ này sao?]
“Ừ.”
[Bây giờ đã nghỉ chưa?]
“Đang trên đường về.”
[Yên tĩnh quá.]
“Đã giờ này rồi, yên tĩnh mới bình thường chứ.”
Bởi vì trong cuộc gọi chỉ có mình Chu Gia Dã nói chuyện nên sau khi cậu ấy ngừng nói cuộc gọi lập tức trở nên im ắng. Tôi cố gắng phân biệt chút âm thanh bên chỗ cậu ấy qua tai nghe nhưng ngoài sự yên tĩnh thì chẳng nghe được gì cả.
Tôi gõ chữ, gửi qua: [Tớ có thể nhìn cậu một lát không?]
Ngay lúc nhấn xuống phím gửi đi.
“Lâm Ý.” Cậu ấy lên tiếng sau khi nhìn thấy tin nhắn tôi gửi, cậu ấy dừng một lát, mệt mỏi cười khẽ: “Ngày nào cũng nhìn mà chưa đủ hay sao?”
“Cái đó khác.”
Chu Gia Dã mà người khác được thấy và Chu Gia Dã chỉ có tôi được thấy rất khác nhau.
Nhưng ậu ấy không hỏi tôi khác ở đâu, cũng không nói gì trêu tôi nữa, chỉ im lặng cúp máy và gọi lại video.
Có điều trong camera chỉ có một màu đen mơ hồ, thỉnh thoảng có vài tia sáng rọi đến từ bên cạnh nhưng cũng rất yếu ớt, ngay cả bóng hình của cậu ấy cũng không thấy rõ, chỉ mang máng thấy được cảnh tối mờ đang lắc lư.
Tôi hỏi cậu ấy: [Cậu đang đi bộ à?]
“Ừ, đến khách sạn rồi, đang lên lầu.”
[Sao không đi thang máy?]
“Có đèn.”
Tôi chậm chạp mấy giây, sau khi vơ vét chút hiểu biết từ kinh nghiệm đu idol ít ỏi của mình tôi mới hiểu ra điều gì đó, như có tiếng vỡ nát vang dội: [Có người chụp lén cậu ư?]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Song cậu ấy không trả lời, chắc là đang nhìn đường nên không thấy tin nhắn tôi gửi đến, chỉ hỏi: “Sáng mai cậu có tiết không?”
Tôi vội gõ chữ báo với cậu ấy: [Hơn mười giờ mới có tiết, ngủ trễ một tí cũng được.]
Chu Gia Dã đã thấy hồi âm nhưng vẫn không trả lời câu hỏi trước đó của tôi mà nói tiếp: “Nếu cậu buồn ngủ thì ngủ đi, tôi không quấy rầy cậu.”
Vành mắt tôi hơi cay cay, gõ chữ sẽ không để lộ tâm tình nên tôi cố tạo ngữ điệu theo ý mình: [Ban đầu định đi ngủ, mà giờ đã bị cậu đánh thức rồi, cậu cũng biết tớ ngủ không sâu giấc, một khi tỉnh rồi sẽ không ngủ lại được.]
Cậu ấy chỉ cười, trong giọng nói trầm khàn đầy vẻ mệt mỏi: “Tại tôi.”
[Ngày mai cậu còn bận không?]
“Ừ.”
[Sau này cậu cũng bận rộn như thế phải không?]
“Không chắc.”
Tôi không nói gì, một lát sau cậu ấy mới để ý, lại giải thích: “Bây giờ chỉ là quá đột ngột, khá nhiều công việc đều là sắp xếp tạm thời, công việc sau này đã lên lịch xong xuôi trước đó rồi, chứ không phải lúc nào cũng như vậy.”
Đây là câu nói dài nhất mà cậu ấy nói trong tối nay, cậu ấy nói câu nào cũng chậm rãi, rất ngắn gọn, tôi chưa bao giờ thấy Chu Gia Dã như thế này, chắc chắn hôm nay cậu ấy mệt đến nỗi rã rời rồi.
Có điều, dù cả người đã mệt mỏi, vậy mà đến thang máy cậu ấy cũng không thể đi.
Y như lời Chu Gia Dã nói, lần nổi tiếng này đến quá đột ngột, nhiều thứ xung quanh cậu ấy phải sắp xếp tạm thời, nhân viên công tác, môi trường khách sạn, tất cả vẫn như lúc trước, còn lâu mới theo kịp tình hình của cậu ấy lúc này, nói cách khác dù cho có theo kịp thì cũng như muối bỏ biển.
Cậu ấy không nói gì nữa, tôi cũng ngừng gõ chữ, tôi nhìn chăm chú vào đường nét mờ ảo được phác hoạ dưới ánh sáng ít ỏi đến đáng thương, cứ nhìn chăm chú cho đến khi mắt cay xè, cay đến nỗi muốn rơi nước mắt.
Tôi không biết lầu cao bao nhiêu, tôi không dám hỏi, vì chắc chắn cậu ấy sẽ im lặng bỏ qua giống như vừa rồi tôi hỏi có phải có người chụp lén cậu ấy không, Chu Gia Dã sẽ không nói cho tôi biết.
Chỉ là cầu thang bộ ở đây tầng tầng lớp lớp, không biết đã qua bao lâu cuối cùng cậu ấy cũng đến nơi.
Chu Gia Dã mở cửa, thẻ phòng tự động bật sáng đèn trong phòng, cậu ấy lập tức tắt đèn, trong phòng cũng nhanh trở về với bóng tối.
Ánh sáng mờ mịt mơ hồ, tôi chỉ mang máng thấy cậu ấy đi rất chậm về phía trước trong căn phòng không ánh đèn, nghe thấy tiếng cậu ấy kéo tất cả rèm cửa sổ lại, bấy giờ cậu ấy mới quay lại tìm giày để thay.
Chu Gia Dã hỏi một câu: “Đã ngủ chưa?”
Tôi không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.
Tôi mím chặt môi trong suốt thời gian đó, không dám để cậu ấy nghe thấy một tiếng động nào.
Chu Gia Dã cười khẽ một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức như được ép ra từ cổ họng, sau đó cậu ấy nói một câu chúc ngủ ngon, trước khi cúp điện thoại, tôi nhìn thấy cậu ấy đặt điện thoại lên tủ giày, mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại để thay giày, sau đó cuộc gọi dừng tại đây.
Trong nhóm bạn cùng phòng vẫn đang thảo luận hăng say về Chu Gia Dã, từ khuôn mặt cho đến bàn tay của cậu ấy, từ bộ phim truyền hình chủ đề quyền mưu cậu ấy đóng đang phát sóng cho đến chương trình giải trí cậu ấy tham gia trước đây, từ chuyện của Chu Gia Dã lúc mới ra mắt cho đến những tin đồn đang có tài nguyên nào tìm đến cậu ấy tại thời điểm này.
Chu Gia Dã tựa như vầng dương sáng ngời treo tít trên cao, tất cả mọi người đều có thể thấy ánh sáng rực rỡ của cậu ấy.
Giống như mấy phút trước tôi cũng vui mừng cùng các cô bạn, nhìn kho báu quý giá nhất trong lòng mình cuối cùng cũng được nhiều người trông thấy, tôi còn gửi tin nhắn cho cậu ấy nói rằng, bây giờ cậu nổi tiếng quá, đi đâu cũng có người nhắc đến cậu.
Nhưng lúc này, tôi lại không thấy vui vẻ chút nào.
Đó là vầng dương của hàng ngàn hàng vạn người, còn vầng sáng bên ngoài mặt trời chỉ xuất hiện mờ nhạt ở bên rìa nhưng tôi không muốn nhìn thấy nó lần nữa.
Là vì quá chói mắt đúng không, nếu không thì tại sao tôi chỉ nhìn thoáng qua mà đã muốn rơi nước mắt?