Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi
Chương 25: 25: Đại Hội Thể Thao
Khi đó thi đại học vẫn theo truyền thống chia khoa văn lý, sau khi kết thúc năm nhất sẽ phải chia lớp.
Thế nhưng dù là lựa chọn văn hay chọn khoa học tự nhiên, tỷ lệ tôi và Chu Gia Dã có thể cùng lớp đều rất xa vời.
Chỉ là chia lớp đã hết sức, còn có một khoảng cách trước tiên đã đến.
Học kỳ này khai giảng không bao lâu, lớp học phải một lần nữa chia lại chỗ ngồi.
Chỗ ngồi thật ra tự mình chọn nhưng chọn chỗ ngồi dựa theo thứ hạng thi cuối kỳ của học kỳ 1.
Trong lớp có bạn học nhận được tin tức chạy về lớp truyền tin, nói tuần sau lớp sẽ đổi chỗ ngồi, trong lớp học lập tức ồn ào, người quen biết bắt đầu hẹn nhau cùng ai ngồi cùng bàn.
Thứ hạng của Chu Gia Dã thi cuối kỳ nằm phía trước, có thể chọn trước.
Mấy bạn nam thân thiết với cậu ấy quay đầu lại hẹn cùng nhau ngồi ở chỗ nào, sắp xếp chỗ ngồi xung quanh.
Tôi ngồi ở bên phải Chu Gia Dã, cách một cái lối đi nhỏ, trước sau như một yên lặng, giống một tòa cô đảo hoang vu trong không gian náo nhiệt.
Buổi chiều tan học Chu Gia Dã cùng những bạn nam cười đùa cùng nhau ra lớp học, tôi tùy tiện ăn chút gì lại trở về phòng học.
Đi ngang qua sân bóng rổ tôi nghe được bên kia thật náo nhiệt, âm thanh cố lên cùng tiếng hoan hô quấy nhiễu tới phía chân trời, hoàng hôn bao phủ thanh xuân mười mấy tuổi, mỗi một gương mặt đều tươi cười xán lạn, mà tôi chỉ là đi ngang qua ven đường.
Vở tôi lại viết rậm rạp chương trước, còn có ghi nhớ xuống một ít đoạn ngắn đột nhiên nghĩ ra.
Vốn dĩ đây là chuyện duy nhất có thể làm tôi chăm chú vui vẻ, lúc này lại một chữ đều không viết xuống được.
Tôi nghĩ đến bình luận tối hôm qua.
Tôi viết mấy câu chuyện ngắn đều là bi kịch, đang viết truyện dài cũng đánh dấu bi kịch, tôi không phải cố ý mà là trong nhận thức của tôi, tiếc nuối và mất đi đã đâm sâu qua cuộc sống, bi kịch mới là kết thúc hợp lý nhất.
Cuộc đời của tôi thật bi quan, tôi viết đồ vật cũng thật bi quan.
Tuy nhiên bi kịch cũng không được đa số mọi người mong muốn, thế giới đều thích xem theo ý muốn, kết thúc vui mừng.
Mỗi cái bình luận hỏi tôi kết thúc thật là bi kịch sao, tôi đều sẽ không do dự trả lời đúng vậy.
Nhưng tối hôm qua có một người đã xem xong mấy truyện ngắn của tôi hỏi, nếu gặp gỡ là vì chia tay, như vậy có phải từ lúc bắt đầu gặp nhau liền không có ý nghĩa.
Tôi nhìn thấy đã là sáng hôm nay.
Hiện tại tôi có thói quen, buổi sáng rời giường sẽ mở ra máy tính nhìn một cái xem có lượt xem và bình luận mới không, nhìn xem có ai đọc bài viết của tôi không, nếu có người xem, cả ngày tôi đều sẽ rất vui vẻ.
Người đọc kia rất nghiêm túc viết một đoạn văn ngắn nói về những chuyện tôi viết, đó là đoạn bình luận từ trước đến nay tôi đọc được dài nhất.
Cuối cùng một câu kia thế nhưng làm tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào?
Nếu không có ý nghĩa, như vậy có phải ngay từ đầu không nên gặp nhau không?
Chu Gia Dã như ý muốn được vào đội bóng rổ trường học, cuối cùng cậu ấy có thể quang minh chính đại chơi bóng rổ.
Buổi chiều tan học có một tiếng rưỡi thời gian nghỉ ngơi, bên trái cách tôi một cái lối đi nhỏ lại khôi phục trống trải.
Tôi vẫn như cũ một mình ngồi ở trong lớp học viết chuyện trên vở, về nhà liền có thể trực tiếp đánh chữ đăng lên mạng.
Đã không có Chu Gia Dã, sẽ không có người tìm tôi mượn vở mượn bút lúc tôi đang tập trung viết, thế giới của tôi không còn ai làm phiền, con bướm xâm nhập vào cảnh trong mơ dường như thật sự chỉ có một cái chớp mắt.
Có đôi lúc Chu Gia Dã đánh bóng xong trở về đi học, tiến vào từ cửa sau phòng học, sẽ hỏi tôi giáo viên cho làm bài tập gì, cũng ngẫu nhiên sẽ thuận tay ném cho tôi một túi đồ ăn vặt cậu ấy đánh bóng xong đi siêu thị mua.
Chu Gia Dã mãi mãi nhiệt tình lại sáng ngời, tùy tiện tốt với tôi một chút, đã đủ làm tôi vui vẻ thật lâu thật lâu.
Rất nhiều người sẽ đi xem Chu Gia Dã chơi bóng rổ.
Tôi một lần đều không có đi qua.
Ngay cả Trương Nam Nam và Tưởng Chanh cũng đi xem, tôi nghe hai người đó nói qua rất nhiều, nói cậu ấy chơi bóng giỏi bao nhiêu, đẹp trai bao nhiêu, cho dù chỉ nghe miêu tả tôi cũng tưởng tượng được hình ảnh sân bóng rổ biển người tấp nập đầy nhiệt huyết sôi trào vì cậu ấy.
Tôi nghe xong rất nhiều lần nhưng vẫn cứ thờ ơ.
Trương Nam Nam hỏi tôi có muốn cùng đi xem hay không, tôi chỉ giải thích rằng tôi không yêu thích bóng rổ.
Thật ra tôi đã vô số lần đi qua sân bóng rổ, bên ngoài sân bóng rổ tất cả đều là người, tiếng la hét xuyên qua trái tim.
Tuy nhiên mỗi một lần tôi đều đi ngang qua từ bên cạnh.
Tôi biết đời này cũng sẽ như vậy, chỉ đi ngang qua thế giới của Chu Gia Dã.
Ngày đó lại đến lượt tôi trực nhật, hiện giờ Chu Gia Dã đã không còn giấu bóng rổ vào cặp sách, cũng sẽ không xuất hiện ở sân bóng rổ lớn tiếng gọi Lâm Ý.
Tôi làm xong trực nhật đi ra từ phòng học, sân bóng rổ đã sớm đã vây kín người.
Từ trước đến nay Chu Gia Dã luôn được người vây quanh, chưa bao giờ thiếu người xem cậu ấy chơi bóng, cũng chưa bao giờ thiếu một người như tôi, chỉ biết bao phủ trong ở biển người.
Tôi đứng ở bên ngoài đám đông tầng tầng lớp lớp, chỉ có thể mơ hồ ngẫu nhiên nhìn thấy Chu Gia Dã từ khe hở trong dòng người chen chúc xô đẩy, xem cậu ấy lúc nhảy lên đầy hăng hái vui vẻ, xem ngọn tóc cậu ấy bay cao ở trong gió, xem khoảng cách tôi cùng cậu ấy xa xôi cỡ nào!
Khi đó tôi cho rằng khoảng cách tôi cùng Chu Gia Dã xa nhất cũng chỉ là như thế.
Tuy nhiên sau đó cũng giống như bây giờ, tôi cách biển người tấp nập xem Chu Gia Dã, tôi mới chợt hiểu rằng thì ra một năm đó đã là khoảng cách gần nhất giữa tôi và Chu Gia Dã, gần đến thật ra tôi chỉ cần gọi một tiếng Chu Gia Dã, cậu ấy liền sẽ quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đứng ở trong đám người nhìn một lát, yên lặng không tiếng động về phòng học trước.
Sắp vào tiết tự học buổi tối cậu ấy mới trở về, như cũ hỏi tôi giáo viên có cho bài tập hay không, sau đó thuận tay ném cho tôi một túi đồ ăn vặt.
Chu Gia Dã đánh bóng xong trên cơ bản đều sẽ đi siêu thị mua nước, thuận tay sẽ mua chút đồ ăn vặt, cậu ấy giống như rất thích cho tôi đồ ăn.
Chu Gia Dã cũng không biết chiều hôm đó cậu ấy chơi bóng tôi đã tới hoặc liền tính thấy cũng liền thấy.
Giống như Chu Gia Dã cũng chưa từng có hỏi qua tôi sao không đi xem cậu ấy chơi bóng, tôi không có gì đặc biệt, cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một người bạn bình thường.
Cho đến đại hội thể thao mùa xuân của học kỳ này sắp tới.
Lớp học rất sớm đã tổ chức báo danh hạng mục, chủ nhiệm lớp nhấn mạnh yêu cầu mỗi người đều tham gia, nữ sinh không thích vận động có thể báo danh hạng mục tập thể.
Giáo viên giao nhiệm vụ, bởi vậy lớp trưởng mỗi ngày vào thời gian nghỉ đều hỏi từng người ở lớp học đăng ký hạng mục gì.
Chu Gia Dã tự nhiên là người đứng đầu được chọn trong đại hội thể thao, quy định là một người tham gia nhiều nhất ba hạng mục, cậu ấy đều đăng ký tất cả.
Mà tôi thì ngược lại, lớp trưởng hỏi đến tôi, toàn thân tôi đều kháng cự, mặt ủ mày ê hỏi thật sự không thể chỉ làm người xem sao.
Chắc hẳn nhìn thấy thân thể nhỏ bé của tôi liền biết không phải người thích vận động, lớp trưởng cũng không làm khó tôi: "Nếu không cậu đăng ký hạng mục tập thể đi."
Tôi khó hiểu: "Hạng mục tập thể chủ yếu là làm cái gì?"
"Chỉ là một ít trò chơi nhỏ, không tính khó, năm rồi đều là chạy bước nhỏ, cậu vẽ tớ đoán này, không dùng nhiều sức lực, đến lúc đó thắng có phần thưởng, lượng sức mà đi, quan trọng ở tham gia thôi."
Tôi không có cách nào đành phải gật đầu.
Giáo viên nói qua mỗi người đều phải tham gia, tôi không dám phản kháng.
Huống chi lớp trưởng nói này đó, dường như cũng không có khó lắm, cùng lắm thì quan trọng ở tham dự.
Lớp trưởng hoàn thành nhiệm vụ, lại thành công khuyên được một người, cảm thấy mỹ mãn chạy về phía mục tiêu kế tiếp.
Chu Gia Dã từ bên ngoài đánh bóng xong trở về, thấy lớp trưởng đang thống kê báo danh hạng mục, đi qua nhìn danh sách một cái.
Cách mấy bàn chỗ ngồi, tôi nghe được Chu Gia Dã sách một tiếng, cười nói: "Được lắm lớp trưởng, cậu làm tư tưởng công tác tốn không ít sức lực đi, Trần Khải đều đi chạy 3000m."
Trần Khải bị nhắc mãi liền ngồi bên cạnh, ngày thường quan hệ cũng tốt, vừa nghe liền biết Chu Gia Dã không nói lời hay, quay đầu lại chuẩn bị đánh cậu ấy: "Khinh thường ai đâu, đến lúc đó cậu ở chung điểm chờ cho tôi nhận huy chương biết không?"
Chu Gia Dã cà lơ phất phơ cười, sách một tiếng: "Không thành vấn đề, anh Khải chúng ta tự mình chạy 3000m, chức quán quân chắc ăn là của lớp chúng ta rồi.".