Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi
Chương 12: 12: Cậu Có Cái Gì Không Sợ 2
Lúc cúi đầu vào bàn học lại tìm được bút đỏ đầu sỏ gây tội kia, trong nháy mắt tôi không thể nói được tâm trạng của mình, có chút buồn cười lại có chút muốn khóc.
Thẳng đến sau đó có một ngày tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp dựa theo lớp học, yêu cầu mở phim kháng chiến giáo dục, vì tạo bầu không khí xem điện ảnh nên tắt đèn trong phòng học, phòng học tối tăm, trên màn hình chiếu là bộ phim kháng chiến mà tất cả học sinh trung học đều sẽ xem.
Chiến tranh kịch liệt, đúng vào lúc nguy hiểm.
Phòng học bất ngờ cúp điện.
Trước mắt bỗng nhiên chỉ còn một mảnh đen nhánh, chỉ yên tĩnh một cái chớp mắt, khu dạy học bùng nổ hoảng loạn hết đợt này đến đợt khác.
Giáo viên ở phía trên nhanh chóng chủ trì kỷ luật, người nhát gan vẫn cứ không ngừng hoảng sợ, giáo viên sắp xếp không có tác dụng, ví dụ như nói tôi.
Ngồi cùng bàn với tôi cũng là bạn gái nhát gan, hai chúng tôi luống cuống trong bóng tối ôm thành một đoàn, nhỏ giọng nói cho nhau nghe không có việc gì không có việc gì chỉ là cúp điện.
Cũng may giáo viên rất nhanh mở đèn pin di động, trong bóng tối có một tia sáng như vậy làm người thảnh thơi rất nhiều, ít nhất không chỉ có bóng đêm xung quanh.
Nhưng phòng học to rộng, phạm vi di động chiếu sáng có hạn, tôi ở cuối cùng một dãy, vẫn sợ hãi như cũ.
Cho đến khi bên cạnh tôi kêu một tiếng quác.
Không phải cái loại kêu kh ủng bố mà là âm thanh của món đồ chơi trẻ em phát ra như tiếng động vật, không ngừng chi chi quác quác, giống vịt kêu.
Toàn lớp đều quay đầu lại.
Trong tay Chu Gia Dã cầm một con vịt nhựa, toàn thân phát ra ánh đèn, đồng thời cùng với âm thanh vịt kêu cạc cạc không ngừng.
Ánh đèn chiếu sáng lên, mặt mày cậu ấy cũng đang sáng lên, cậu ấy vẫn là dáng vẻ cười cà lơ phất phơ, lười biếng lại có vài phần kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất.
Cậu ấy cũng không sợ gì, bóng tối không làm cậu ấy sợ hãi, thậm chí còn có tâm trạng nhéo con vịt nhựa kia, hơn nữa an ủi lớp học đang hoảng sợ: "Bạn học hàng phía sau không phải sợ, hàng phía sau của chúng ta cũng có đèn."
Có người quan hệ tốt với cậu ấy, dở khóc dở cười: "Cậu lấy từ đâu ra loại đồ vật này vậy?"
Cậu ấy nói câu vô nghĩa: "Mua đó."
"Không phải đâu Chu Gia Dã, cậu còn mua loại đồ vật này sao?"
Cậu ấy nhướng mày, vẫn không thèm để ý mà cười: "Cậu chướng mắt thì lấy cái tay ra, đừng niết nó."
"Hừ! Tớ liền niết."
Vịt nhựa kia truyền đến truyền đi trên tay bạn học ở hàng phía sau, tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ trẻ con nhưng nhéo nó thật sự rất thích, mỗi người đều nhịn không được niết hai cái, lớp học vẫn luôn kêu cạc cạc không ngừng, sung sướng không giống như mới vừa cúp điện.
Vốn nên là đêm khuya cúp điện khủng hoảng, không khí lớp học lại rất nhanh tốt lên.
Tôi cũng không có sợ như vậy, nhìn con vịt kia truyền đến truyền đi trong lớp học, mọi người đều cùng nhau không nhịn cười được.
Giáo viên thấy cảm xúc của mọi người ổn định rất nhiều, đi ra ngoài mượn đèn pin.
Con vịt kia truyền một vòng lại về tới trên tay Chu Gia Dã, cậu ấy tùy ý nhéo hai cái rồi sau đó quay đầu, lập tức vươn tay đưa nó cho tôi.
Tôi giật mình nhìn cậu ấy, có chút được quan tâm mà sợ hãi.
Cậu ấy đối với ai đều tốt cả, người trong lớp học nhiều như vậy, tôi không nghĩ tới sẽ đến lượt tôi, cho nên tôi chỉ yên tĩnh nhìn.
Tuy nhiên Chu Gia Dã chủ động đưa cho tôi.
Cậu ấy thấy tôi không nhận, trực tiếp lướt qua lối đi nhỏ cúi người đặt ở trên bàn tôi.
Nguồn sáng cách cậu ấy xa chút, ngũ quan cũng mơ hồ rất nhiều nhưng mặt mày cậu ấy khắc sâu, cong khóe môi ý cười rõ ràng, ánh đèn chiếu sáng lên đôi mắt cậu ấy, giống ngọn lửa vào đêm.
Giây phút đó trái tim tôi nhảy nhót lại khó kiềm chế, lúc con vịt ở trên tay họ truyền đến truyền đi tôi đã trông mong, chẳng qua tôi không trông cậy vào có thể đến lượt tôi, cho nên chỉ yên lặng nhìn nó.
Hiện tại con vịt này thế nhưng thật sự tới tay của tôi.
Tôi không dám niết quá lớn, sợ người trong lớp học phát hiện vịt ở trên tay tôi rồi sẽ bị cướp đi, ngược lại bạn ngồi cùng bàn càng gấp không chờ nổi, nhéo trước tôi một bước.
Bỗng nhiên phát ra tiếng cạc cạc vừa vang vừa giòn, tôi bị hoảng sợ.
Người khác cũng bị hoảng sợ.
Người trong lớp học lại quay đầu xem qua, có bạn nam cùng Chu Gia Dã thường xuyên chơi chung, nhớ thương muốn đi qua niết con vịt một lát.
Cậu ta đứng lên vươn tay muốn bắt nó, tôi cảm thấy tôi không có quyền từ chối.
Người ta vốn là bạn của Chu Gia Dã, con vịt cũng không phải của tôi.
Bạn nam chuẩn bị lấy con vịt, Chu Gia Dã vươn tay ngăn cản cậu ta lại.
Cậu ấy lấy vịt về, đặt ở trên bàn mình, cười cà lơ phất phơ: "Đủ rồi nha! Lúc nãy cậu là người nói ghét bỏ lớn tiếng nhất."
"Tớ sai rồi, không phải tớ lỡ lời nói sai sao, anh trai, anh Gia Dã, cầu xin cậu mà."
Nam sinh làm ra vẻ lên, có thể làm người nổi một thân da gà.
Chu Gia Dã sách một tiếng: "Bớt học mấy cái dáng vẻ đó."
"Buổi chiều Lưu Thần Nghệ không phải gọi cậu như vậy sao?" Nam sinh cố làm ra vẻ lại gọi một tiếng nữa: "Anh Gia Dã.."
Chu Gia Dã còn không có ra tay, nam sinh bị bạn ngồi cùng bàn ghét bỏ quát: "Cậu uống lộn thuốc rồi sao?"
Đương nhiên hai người này có chút thân thiết.
Chu Gia Dã xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, lập tức châm ngòi thổi gió: "Đúng rồi đó! Không biết uống lộn thuốc gì, cậu đến quản cậu ta đi."
Nam sinh bị bạn ngồi cùng bàn trừng mắt nhìn, liếc mắt một cái, vội vàng nhận sai: "Bà cô của tôi ơi! Cậu đá ghế của tớ có thể nhẹ chút được không?"
Lớp học cãi cọ ồn ào một trận, chủ nhiệm lớp mượn đèn pin rất nhanh đã trở lại.
Trong phòng học cuối cùng cũng sáng hơn vừa nãy một ít, tuy nhiên không cần học tiếp tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp đi ra ngoài nhận được thông báo, cúp điện một lúc không sửa ngay được, cho nên tiết tự học buổi tối liền kết thúc sớm.
Dựa theo áng sáng đèn pin từ chủ nhiệm lớp, thu dọn cặp sách.
Các giáo viên đứng ở cửa dùng di động và đèn pin chiếu sáng, sắp xếp mọi người theo thứ tự tan học.
Phòng ngừa hỗn loạn xảy ra sự cố, dựa theo thứ tự lớp đi ra.
Đây là tôi và Chu Gia Dã lần đầu tiên cùng nhau tan học.
Học sinh nội trú về ký túc xá, học sinh ngoại trú xếp thành hai hàng nam nữ, tôi và Chu Gia Dã vừa lúc đi song song.
Bởi vì tan học sớm nên mọi người đều rất vui vẻ, lại cùng nhau xếp hàng tan học, ghé vào cùng nhau thoải mái hơn ngồi trong phòng học, mọi người đều đang nhỏ giọng nói chuyện vui cười, tuy rằng không xem như ồn ào nhưng ồn ào bên tai vẫn luôn không ngừng.
Chu Gia Dã tự nhiên không phải ngoại lệ, cho dù ở thời điểm nào thì cậu ấy đều rất dễ dàng trở thành trung tâm.
Giáo viên lúc này cũng lười quản lý kỷ luật, chỉ cần đừng quá mức thì xem như mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dựa theo thứ tự mỗi lớp lục tục xuống lầu, lớp chúng tôi dựa gần hành lang, phải đợi một lát mới đến lượt chúng tôi.
Không có điện sân trường bao phủ trong đêm tối, ánh trăng mờ mịt không hề có cảm giác tồn tại, gió cũng lạnh lẽo, tôi rụt rụt cổ.
Thật vất vả đến lượt chúng tôi xuống lầu, bởi vì phạm vi đèn pin chiếu sáng có hạn mà thang lầu lại rất hẹp, tôi không thói quen loại hẹp hòi và đen tối này, mỗi một bước đi đều run sợ trong lòng, rất sợ bước hụt xuống cầu thang trong bóng đêm, nắm lấy tay vịn cầu thang, mỗi một bước chân đều vô cùng cẩn thận.
Bỗng nhiên cầu thang hẹp hòi chen chúc, trong đám người tôi nghe được tiếng cười nhẹ của Chu Gia Dã.
Một tiếng cười rất nhẹ nhưng lại làm lòng tôi dường có cảm ứng, cảm thấy cậu ấy đang cười tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, quả nhiên cậu ấy không hề thu lại độ cong khóe môi: "Lâm Ý, có cần sợ như vậy không?"
Ánh sáng mơ hồ, mặt mày cậu ấy hiện lên, cười đến mức đẹp không nói nổi..