Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi
Chương 1
Chuyển từ Phong Giang đến Danh Khê đã được một tháng, Quý Từ cả ngày ăn không ngồi rồi.
Mỗi ngày nếu không phải đi luyện tập thì chính là đến tiệm hoa làm chân giao hoa, tiện thể nối lại tình bạn với thanh mai Tần Yên.
Năm nay Quý Từ lên lớp 12.
Nghe mẹ cô - Phùng Mộng Nhã nói muốn chuyển nhà, gần như tất cả mọi người trong nhà đều phản đối.
Chỉ riêng bản thân Quý Từ không hề nói gì.
Chuyển nhà trong thời điểm này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Quý Từ, nhưng mẹ cô chẳng chịu nghe ai, khăng khăng muốn chuyển.
Nói là chuyển nhà, còn không bằng nói là quay về quê ngoại, mẹ Quý Từ vốn sinh ra ở Danh Khê, cha mới là người Phong Giang.
Năm 12 tuổi, cha cô qua đời, tính cách của Quý Từ ngày càng giống cha, đều khoan dung vô điều kiện với mẹ.
Là bởi vì cô yêu mẹ. Và biết mẹ cũng rất thương yêu cô.
Ở thời điểm này mà chuyển trường, nếu như không phải mẹ cô có người quen ở trường Nhất Trung, thì ngay cả cơ hội nhập học Quý Từ cũng chẳng có được.
Sau khi khai giảng, Quý Từ vẫn giống như ở Phong Giang, đúng giờ đến lớp, đúng giờ tan học.
Bạn cùng bàn là một cô gái cực kì thích ăn ngọt, mỗi khi cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, người khác đều gọi cô ấy là Kẹo Bông Gòn.
Vào học đã được một tuần, cuối phòng học lại có một bàn luôn để trống, cực kỳ gây chú ý, nhưng thầy giáo lại chưa từng nhắc đến.
Quý Từ nhìn trời ngẫm nghĩ, đặc quyền ở khắp mọi nơi.
Ngày thứ 6, Quý Từ dậy trễ.
Để không bị muộn học, Quý Từ quyết định đi đường tắt lúc trước Tần Yên đã dẫn cô đi một lần.
Vừa đi đến nơi lần trước Tần Yên giới thiệu là nơi “Loạn Táng Cương”, Quý Từ phát hiện phía trước có người.
*Loạn Táng Cương: Khu vực biệt lập bên ngoài cổng bắc của thành phố Quảng Châu cũ. Theo cách nói của Quảng Châu, nó có nghĩa là những nơi lộn xộn, không được quản lý, khu vực cải chính.
Cô ngồi xổm ở góc tường yên lặng quan sát tình huống, phát hiện có người đánh nhau.
Một đánh bốn.
Quý Từ chỉ liếc nhìn, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống vẽ vòng tròn trên mặt đất chờ trận chiến kết thúc.
Cuối cùng vẫn bị muộn, Quý Từ bị cô giáo dạy toán hung hăng liếc mắt một cái mới cho về chỗ ngồi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Quý Từ phát hiện phiếu ăn bị đánh rơi mất.
Sau khi mượn phiếu ăn của Kẹo Bông Gòn, Quý Từ lại đến văn phòng báo mất giấy tờ.
Quý Từ học toán rất kém.
Kẹo Bông Gòn nói, sau khai giảng một tuần sẽ có bài kiểm tra, Quý Từ nghe tin liền nghiêm túc dành toàn bộ thời gian để học tập.
Kẹo Bông Gòn nhân cơ hội hỏi thăm, rốt cuộc kém thế nào? So với chín mươi điểm toán học của cô ấy vẫn còn kém hơn sao?
Quý Từ không trả lời, chỉ nói là vẫn kém hơn.
Thực sự kém xa.
Không biết người quen của mẹ cô là ai, có thể để cô vào được lớp 1 ban Tự Nhiên.
Trường Nhất Trung rất quan tâm đến chất lượng giáo dục, mỗi năm học đều có hai lớp chọn.
Một lớp ban Xã hội, một lớp ban Tự nhiên.
Quý Từ ở ban khác thực sự có thể với tới hai chữ tinh anh, điểm khác biệt duy nhất chính là toán học.
Nếu không phải vì đi cửa sau, Quý Từ biết bản thân không thể vào được lớp 1.
Nghĩ đến bản thân mình cũng là người có đặc quyền, Quý Từ càng thêm cố gắng, chỉ là tìm mãi cũng không giải được đáp án, càng thêm đau đầu.
Đột nhiên ‘bang’ một tiếng, ai đó đạp cửa phía trước ra.
Cả lớp đang yên tĩnh học bài đều bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Một học sinh nam.
Quý Từ chỉ thoáng nhìn, Kẹo Bông Gòn ngồi bên cạnh kích động giữ chặt tay cô, cuống cuồng thì thầm với Quý Từ:
“Cậu ấy… là chủ nhân của bàn trống cuối lớp, Khương Hình.”
Khương Hình, tên thật hay.
Quý Từ nhẩm thầm trong lòng một lần, tiếp tục cúi xuống làm bài.
Hai tay nam sinh để trong túi, trên người cậu mặc một áo hoodie màu đen lạnh lẽo giống như màu tóc.
Mang theo ánh mắt ngạo mạn quét quanh lớp một vòng, ngữ khí không kiên nhẫn, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Ai là Quý Từ?”
Quý Từ mất hai giây mới phản ứng lại, người này đang gọi cô sao?
Quý Từ ngừng bút, ngẩng đầu nhìn đối phương, đáp: “Tôi là Quý Từ. Cậu có chuyện gì?”
Cả phòng càng yên tĩnh.
Học sinh mới chuyển đến người đẹp da trắng, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.
Khương Hình đánh người không phân biệt nam nữ.
Cậu ta nhìn Quý Từ, sau đó đi thẳng đến, đạp mạnh vào bàn học của cô, làm cho sách vở trên bàn rơi tán loạn dưới đất.
Khương Hình lấy thẻ học sinh từ trong túi ra, ném thẳng vào mặt Quý Từ, lạnh lùng nhìn đối phương rồi để lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt”. Sau
đó nghênh ngang bước ra ngoài.
Học sinh trong phòng bị hoảng sợ giật mình, giống như những chú chim nhỏ không dám thở mạnh.
Từ khi lên cấp ba, Khương Hình luôn là học sinh của lớp 1. Cho dù lớp học này thực hiện chế độ loại trừ, nhưng Khương Hình chưa bao giờ bị loại ra khỏi lớp.
Lý do không phải do thành tích của cậu ấy tốt mà bởi vì cậu ấy có gia thế, bối cảnh gia đình đủ để cho cậu ấy tùy ý làm loạn.
Quý Từ da mặt mỏng, làn da giống như trứng gà bị bóc vỏ, khiến cho vết cắt của tấm thẻ lúc bị ném xẹt nhanh qua mặt lúc này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Quý Từ trầm mặc cầm tấm thẻ lên, duỗi tay nhặt lại sách vở đang nằm lung tung dưới đất.
Kẹo Bông Gòn bị kinh hãi, rất lâu sau mới phản ứng lại, nhanh chóng giúp cô thu dọn đồ dùng, đặt lại trên bàn, thêm cả các bạn học xung quanh cũng giúp cô thu dọn.
Lớn lên xinh đẹp sẽ nhận được nhiều ưu ái, Quý Từ nhìn xinh xắn như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tình nguyện hết lòng che chở cho cô.
“Quý Từ… mặc dù trước đây Khương Hình chưa từng bắt nạt bạn trên lớn như vậy nhưng lần này cậu ấy làm vậy thật quá đáng, đợi chút nữa mình sẽ đến văn phòng nói chuyện với chủ nhiệm, giúp cậu tố giác cậu ấy.”
Quý Từ nói: “Không cần.” Tạm dừng một chút rồi nói thêm: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Lớp trưởng im lặng, ý tốt bị từ chối khiến cho khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên, cho dù ngồi xuống nhưng vẫn lo lắng quan sát xung quanh, vừa chăm chú nhặt sách của Quý Từ lên.
Trong im lặng, không ai để ý thấy bên cạnh Kẹo Bông Gòn, Triệu Thu Nguyệt đang dùng sức nắm chặt tay phải.
Khi Tần Yên lên sân thượng, Khương Hình đang hút thuốc, Trần Viễn nhìn thấy Tần Yên liền vừa cười đùa hí hửng vừa hô to: “Anh họ~”
Tần Yên và Trần Viễn là chị em họ, Tần Yên là chị.
Khi còn nhỏ, Trần Viễn khá ngốc nghếch, không ít lần bị cô bắt nạt.
Tần Yên lúc nhỏ rất thích xem Cuộc phiêu lưu của Cá chép nhỏ, đặc biệt yêu thích con rắn vô lại trong phim, cảm thấy nó vừa ngầu vừa xấu xa.
Trần Viễn ngốc nghếch giống như con cá nheo béo, là kiểu chỉ đâu ngồi đó. Tần Yên đàn áp mạnh mẽ bắt Trần Viễn đổi cách xưng hô, gọi mình là “anh họ.”
Tần Yên đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Trần Viễn đang cười nhếch mép, lập tức cơn tức giận ùn ùn kéo đến.
“Khương Hình, con mẹ nó cậu làm vậy là ý gì, Quý Từ mới chuyển tới một tuần, cậu vừa quay lại trường học đã bắt nạt người ta, cậu đúng là không cần mặt mũi!”
Khương Hình mặc kệ cho Tần Yên la mắng, cậu vẫn đưa lưng lại hút thuốc như cũ.
Trần Viễn ở bên cạnh mới ngẫm nghĩ cái tên sao nghe rất quen tai.
Tần Yên có chút bực mình, nhìn thấy Khương Hình không để ý mình, càng giận dữ muốn ra tay đánh người.
Trần Viễn vừa nhìn đã biết Tần Yên không có khả năng thắng.
“Anh họ” hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Hình, ngay lập tức đi về phía trước ngăn cản, đại khái kể lại sự việc một lần nữa.
Khương Hình đánh nhau ở con hẻm nhỏ bị người khác mật báo.
Vốn là sự việc này thường xuyên có người nói, phía nhà trường cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Không ngờ lần này bị người khác quay phim lại, ban giám hiệu không còn cách nào khác, Khương Hình đành phải chịu phạt.
Sự việc kiểu này Khương Hình đã trải qua nhiều lần rồi, đều không quan tâm, chỉ đơn giản không ưa kẻ mật báo.
“Mẹ nó, đầu óc bị lừa đá rồi hả? Thẻ của Quý Từ rơi ở chỗ đó thì cậu ấy là người tố giác? Con mẹ nó, vậy nếu đi trên đường thấy phía trước có bãi phân chó, bà đây nói nó là của cậu, thì cậu có nhận không?”
Đầu óc Tần Yên trừ bỏ không thể học tập, cãi nhau thì không đối thủ, phản ứng cực nhanh.
Mỗi ngày nếu không phải đi luyện tập thì chính là đến tiệm hoa làm chân giao hoa, tiện thể nối lại tình bạn với thanh mai Tần Yên.
Năm nay Quý Từ lên lớp 12.
Nghe mẹ cô - Phùng Mộng Nhã nói muốn chuyển nhà, gần như tất cả mọi người trong nhà đều phản đối.
Chỉ riêng bản thân Quý Từ không hề nói gì.
Chuyển nhà trong thời điểm này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Quý Từ, nhưng mẹ cô chẳng chịu nghe ai, khăng khăng muốn chuyển.
Nói là chuyển nhà, còn không bằng nói là quay về quê ngoại, mẹ Quý Từ vốn sinh ra ở Danh Khê, cha mới là người Phong Giang.
Năm 12 tuổi, cha cô qua đời, tính cách của Quý Từ ngày càng giống cha, đều khoan dung vô điều kiện với mẹ.
Là bởi vì cô yêu mẹ. Và biết mẹ cũng rất thương yêu cô.
Ở thời điểm này mà chuyển trường, nếu như không phải mẹ cô có người quen ở trường Nhất Trung, thì ngay cả cơ hội nhập học Quý Từ cũng chẳng có được.
Sau khi khai giảng, Quý Từ vẫn giống như ở Phong Giang, đúng giờ đến lớp, đúng giờ tan học.
Bạn cùng bàn là một cô gái cực kì thích ăn ngọt, mỗi khi cười liền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, người khác đều gọi cô ấy là Kẹo Bông Gòn.
Vào học đã được một tuần, cuối phòng học lại có một bàn luôn để trống, cực kỳ gây chú ý, nhưng thầy giáo lại chưa từng nhắc đến.
Quý Từ nhìn trời ngẫm nghĩ, đặc quyền ở khắp mọi nơi.
Ngày thứ 6, Quý Từ dậy trễ.
Để không bị muộn học, Quý Từ quyết định đi đường tắt lúc trước Tần Yên đã dẫn cô đi một lần.
Vừa đi đến nơi lần trước Tần Yên giới thiệu là nơi “Loạn Táng Cương”, Quý Từ phát hiện phía trước có người.
*Loạn Táng Cương: Khu vực biệt lập bên ngoài cổng bắc của thành phố Quảng Châu cũ. Theo cách nói của Quảng Châu, nó có nghĩa là những nơi lộn xộn, không được quản lý, khu vực cải chính.
Cô ngồi xổm ở góc tường yên lặng quan sát tình huống, phát hiện có người đánh nhau.
Một đánh bốn.
Quý Từ chỉ liếc nhìn, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống vẽ vòng tròn trên mặt đất chờ trận chiến kết thúc.
Cuối cùng vẫn bị muộn, Quý Từ bị cô giáo dạy toán hung hăng liếc mắt một cái mới cho về chỗ ngồi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Quý Từ phát hiện phiếu ăn bị đánh rơi mất.
Sau khi mượn phiếu ăn của Kẹo Bông Gòn, Quý Từ lại đến văn phòng báo mất giấy tờ.
Quý Từ học toán rất kém.
Kẹo Bông Gòn nói, sau khai giảng một tuần sẽ có bài kiểm tra, Quý Từ nghe tin liền nghiêm túc dành toàn bộ thời gian để học tập.
Kẹo Bông Gòn nhân cơ hội hỏi thăm, rốt cuộc kém thế nào? So với chín mươi điểm toán học của cô ấy vẫn còn kém hơn sao?
Quý Từ không trả lời, chỉ nói là vẫn kém hơn.
Thực sự kém xa.
Không biết người quen của mẹ cô là ai, có thể để cô vào được lớp 1 ban Tự Nhiên.
Trường Nhất Trung rất quan tâm đến chất lượng giáo dục, mỗi năm học đều có hai lớp chọn.
Một lớp ban Xã hội, một lớp ban Tự nhiên.
Quý Từ ở ban khác thực sự có thể với tới hai chữ tinh anh, điểm khác biệt duy nhất chính là toán học.
Nếu không phải vì đi cửa sau, Quý Từ biết bản thân không thể vào được lớp 1.
Nghĩ đến bản thân mình cũng là người có đặc quyền, Quý Từ càng thêm cố gắng, chỉ là tìm mãi cũng không giải được đáp án, càng thêm đau đầu.
Đột nhiên ‘bang’ một tiếng, ai đó đạp cửa phía trước ra.
Cả lớp đang yên tĩnh học bài đều bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Một học sinh nam.
Quý Từ chỉ thoáng nhìn, Kẹo Bông Gòn ngồi bên cạnh kích động giữ chặt tay cô, cuống cuồng thì thầm với Quý Từ:
“Cậu ấy… là chủ nhân của bàn trống cuối lớp, Khương Hình.”
Khương Hình, tên thật hay.
Quý Từ nhẩm thầm trong lòng một lần, tiếp tục cúi xuống làm bài.
Hai tay nam sinh để trong túi, trên người cậu mặc một áo hoodie màu đen lạnh lẽo giống như màu tóc.
Mang theo ánh mắt ngạo mạn quét quanh lớp một vòng, ngữ khí không kiên nhẫn, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Ai là Quý Từ?”
Quý Từ mất hai giây mới phản ứng lại, người này đang gọi cô sao?
Quý Từ ngừng bút, ngẩng đầu nhìn đối phương, đáp: “Tôi là Quý Từ. Cậu có chuyện gì?”
Cả phòng càng yên tĩnh.
Học sinh mới chuyển đến người đẹp da trắng, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.
Khương Hình đánh người không phân biệt nam nữ.
Cậu ta nhìn Quý Từ, sau đó đi thẳng đến, đạp mạnh vào bàn học của cô, làm cho sách vở trên bàn rơi tán loạn dưới đất.
Khương Hình lấy thẻ học sinh từ trong túi ra, ném thẳng vào mặt Quý Từ, lạnh lùng nhìn đối phương rồi để lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt”. Sau
đó nghênh ngang bước ra ngoài.
Học sinh trong phòng bị hoảng sợ giật mình, giống như những chú chim nhỏ không dám thở mạnh.
Từ khi lên cấp ba, Khương Hình luôn là học sinh của lớp 1. Cho dù lớp học này thực hiện chế độ loại trừ, nhưng Khương Hình chưa bao giờ bị loại ra khỏi lớp.
Lý do không phải do thành tích của cậu ấy tốt mà bởi vì cậu ấy có gia thế, bối cảnh gia đình đủ để cho cậu ấy tùy ý làm loạn.
Quý Từ da mặt mỏng, làn da giống như trứng gà bị bóc vỏ, khiến cho vết cắt của tấm thẻ lúc bị ném xẹt nhanh qua mặt lúc này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Quý Từ trầm mặc cầm tấm thẻ lên, duỗi tay nhặt lại sách vở đang nằm lung tung dưới đất.
Kẹo Bông Gòn bị kinh hãi, rất lâu sau mới phản ứng lại, nhanh chóng giúp cô thu dọn đồ dùng, đặt lại trên bàn, thêm cả các bạn học xung quanh cũng giúp cô thu dọn.
Lớn lên xinh đẹp sẽ nhận được nhiều ưu ái, Quý Từ nhìn xinh xắn như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tình nguyện hết lòng che chở cho cô.
“Quý Từ… mặc dù trước đây Khương Hình chưa từng bắt nạt bạn trên lớn như vậy nhưng lần này cậu ấy làm vậy thật quá đáng, đợi chút nữa mình sẽ đến văn phòng nói chuyện với chủ nhiệm, giúp cậu tố giác cậu ấy.”
Quý Từ nói: “Không cần.” Tạm dừng một chút rồi nói thêm: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Lớp trưởng im lặng, ý tốt bị từ chối khiến cho khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên, cho dù ngồi xuống nhưng vẫn lo lắng quan sát xung quanh, vừa chăm chú nhặt sách của Quý Từ lên.
Trong im lặng, không ai để ý thấy bên cạnh Kẹo Bông Gòn, Triệu Thu Nguyệt đang dùng sức nắm chặt tay phải.
Khi Tần Yên lên sân thượng, Khương Hình đang hút thuốc, Trần Viễn nhìn thấy Tần Yên liền vừa cười đùa hí hửng vừa hô to: “Anh họ~”
Tần Yên và Trần Viễn là chị em họ, Tần Yên là chị.
Khi còn nhỏ, Trần Viễn khá ngốc nghếch, không ít lần bị cô bắt nạt.
Tần Yên lúc nhỏ rất thích xem Cuộc phiêu lưu của Cá chép nhỏ, đặc biệt yêu thích con rắn vô lại trong phim, cảm thấy nó vừa ngầu vừa xấu xa.
Trần Viễn ngốc nghếch giống như con cá nheo béo, là kiểu chỉ đâu ngồi đó. Tần Yên đàn áp mạnh mẽ bắt Trần Viễn đổi cách xưng hô, gọi mình là “anh họ.”
Tần Yên đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Trần Viễn đang cười nhếch mép, lập tức cơn tức giận ùn ùn kéo đến.
“Khương Hình, con mẹ nó cậu làm vậy là ý gì, Quý Từ mới chuyển tới một tuần, cậu vừa quay lại trường học đã bắt nạt người ta, cậu đúng là không cần mặt mũi!”
Khương Hình mặc kệ cho Tần Yên la mắng, cậu vẫn đưa lưng lại hút thuốc như cũ.
Trần Viễn ở bên cạnh mới ngẫm nghĩ cái tên sao nghe rất quen tai.
Tần Yên có chút bực mình, nhìn thấy Khương Hình không để ý mình, càng giận dữ muốn ra tay đánh người.
Trần Viễn vừa nhìn đã biết Tần Yên không có khả năng thắng.
“Anh họ” hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Hình, ngay lập tức đi về phía trước ngăn cản, đại khái kể lại sự việc một lần nữa.
Khương Hình đánh nhau ở con hẻm nhỏ bị người khác mật báo.
Vốn là sự việc này thường xuyên có người nói, phía nhà trường cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Không ngờ lần này bị người khác quay phim lại, ban giám hiệu không còn cách nào khác, Khương Hình đành phải chịu phạt.
Sự việc kiểu này Khương Hình đã trải qua nhiều lần rồi, đều không quan tâm, chỉ đơn giản không ưa kẻ mật báo.
“Mẹ nó, đầu óc bị lừa đá rồi hả? Thẻ của Quý Từ rơi ở chỗ đó thì cậu ấy là người tố giác? Con mẹ nó, vậy nếu đi trên đường thấy phía trước có bãi phân chó, bà đây nói nó là của cậu, thì cậu có nhận không?”
Đầu óc Tần Yên trừ bỏ không thể học tập, cãi nhau thì không đối thủ, phản ứng cực nhanh.