Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Chương 146: Thế giới thứ năm (22)
CHO ANH SỜ ĐI MÀ
Mẹ Tô vốn khá có ý kiến về việc Tô Đoạn muốn nộp hồ sơ vào đại học ở trong nước.
Bà và cha Tô không phải cha mẹ ruột của Giang Thầm, nên khi có việc xảy ra, cùng lắm thì họ chỉ đưa ra vài lời khuyên cho hắn chứ không có quyền quyết định. Khi Giang Thầm kiên quyết muốn về nước học, họ đành phải chúc học tốt. Với cả hắn về nước là để xử lý "chính sự", bao gồm việc xử lý di sản của mẹ, và giờ còn đang gây dựng công ty mới đầy triển vọng. Nhìn thấy sự phát triển vượt bậc của Giang Thầm, mẹ Tô không khỏi tự hào.
Dẫu sao, dù Giang Thầm đã về nước, mẹ Tô vẫn còn Tô Tiểu Đoạn ở bên, nên bà cũng không đến nỗi quá buồn.
Nhưng giờ đứa con ruột mà bà nuôi nấng từ bé cũng muốn về nước học theo Giang Thầm ư?
Nghĩ đến việc hai đứa con sắp đi cả rồi, tâm trạng mẹ Tô không khỏi hụt hẫng.
Cha Tô thì lại không có phản ứng gì nhiều, còn an ủi ngược lại bà: "Dù Đoạn Đoạn không về nước học thì sớm muộn cũng sẽ học ở thủ đô, cũng không ở nhà mấy. Chỉ có lúc nghỉ mới về thôi. Bây giờ giao thông phát triển, bay một tiếng hay ba tiếng cũng có khác nhau là mấy đâu?"
Mẹ Tô: "..."
Hình như cũng có lý.
Nhưng sao bà cứ cảm thấy để Tô Đoạn về nước sẽ dẫn đến vài chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát nhỉ?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi rất kỳ diệu. Càng suy nghĩ, mẹ Tô càng thấy mình đã bỏ qua điều gì đó...
Thấy bà nhíu mày trầm tư, cha Tô tiếp lời: "Tiểu Thầm cũng ở trong nước, tính cách của thằng bé mà em còn không yên tâm à? Huống chi Tiểu Thầm còn bảo vệ Đoạn Đoạn hơn cả em. Có thằng bé trông chừng, còn lo lắng gì nữa?"
Mẹ Tô: "... Em không lo lắng chuyện đó."
Hai người đều hiểu rõ Giang Thầm yêu thương Tô Đoạn đến nhường nào. Khi cả hai cùng học đại học, chắc chắn Giang Thầm sẽ chăm sóc Tô Đoạn rất chu đáo.
Nhắc đến Giang Thầm, cha Tô bỗng hào hứng: "Đứa trẻ Tiểu Thầm này phát triển vượt xa tưởng tượng của anh. Quan trọng nhất là nó không tham thành tựu trước mắt, có gan đổi mới và tầm nhìn rộng. Chỉ cần có thời gian, chắc chắn nó sẽ vượt qua anh."
Mẹ Tô cũng gật gù đồng tình. Dù đã rời thương trường nhiều năm để chăm sóc Tô Đoạn, nhưng bà vẫn giữ được một chút nhạy bén cơ bản. Thuận lời chồng, bà cũng khen Giang Thầm vài câu, rồi lại nhắc tới Tô Đoạn: "Còn bé Đoạn Đoạn thì quá dựa dẫm anh mình. Em lo mai sau thằng bé khó mà tự lập được."
Dẫu xét theo tiêu chuẩn thông thường, Tô Đoạn đã là một cậu bé ngoan mẫu mực, không gây gổ, không nghịch ngợm, học giỏi, tính tình điềm đạm, lễ phép và được mọi người khen ngợi.
Nhưng nếu so với Giang Thầm ưu tú hơn thì có vẻ chẳng giỏi mấy.
Nhưng chính Tô Đoạn lại chẳng hề để ý chuyện này, ngược lại còn rất thích làm cái đuôi nhỏ của anh mình, ngày ngày ríu rít theo sau Giang Thầm. Việc cầm tay hay hôn má anh là chuyện thường ngày với cậu.
Khi còn nhỏ, điều này chẳng có gì lạ, chỉ đơn thuần là tình cảm giữa hai anh em thân thiết. Nhưng theo thời gian, cả hai đã trưởng thành, việc vẫn cứ gắn bó như vậy dần trở nên... Kỳ lạ.
Theo lý thuyết tuổi tác, càng lớn con người sẽ càng ý thức hơn về bản thân và thể hiện cảm xúc sẽ có chừng mực hơn. Nhưng dường như điều đó không áp dụng cho Tô Đoạn. Đến giờ cậu vẫn thường xuyên chen vào phòng ngủ của Giang Thầm, ôm cánh tay anh làm nũng.
Mẹ Tô thoáng cảm thấy điều này có gì đó không ổn, nhưng không thể chỉ ra cụ thể là gì, chỉ biết quy kết rằng mình lo Tô Đoạn sẽ khó mà độc lập.
Cha Tô nói: "Cũng không hẳn, Tiểu Thầm về nước hai năm, Đoạn Đoạn có bao giờ khóc lóc hay gây chuyện đâu? Điểm số còn ngày càng tốt hơn. Con nó chỉ trông có vẻ mềm yếu thôi, nhưng trong lòng tự biết rõ mình cần gì."
Cha Tô kết luận: "Con cái lớn rồi, có cuộc sống riêng, em đừng lo lắng quá."
Nghe ông nói vậy, mẹ Tô suy nghĩ một lát rồi thấy cũng có lý.
Mẹ Tô thở dài một hơi, vẻ mặt dịu lại: "Đúng thế, Đoạn Đoạn và Tiểu Thầm đều lớn rồi."
Không hiểu sao mấy năm gần đây bà thường hay lo lắng quá mức. Nghĩ đến tuổi tác, có lẽ là dấu hiệu của tiền mãn kinh chăng?
Càng nghĩ mẹ Tô càng thấy khả năng này cao. Nhận ra bản thân đang dần trở thành một người phụ nữ tiền mãn kinh khiến bà vừa sốc vừa buồn, nhanh chóng quên luôn chuyện con cái.
...
Ngày nhập học của tân sinh viên đại học T diễn ra khá muộn. Sinh viên năm trên đã vào học được hơn một tuần, lúc này mới đến lượt các tân sinh viên. Dù tránh được đợt nắng nóng đỉnh điểm của mùa hè, nhưng thời tiết vẫn nóng hừng hực, việc chào đón tân sinh viên trở thành công việc khổ sở.
Mặt trời từ sớm đã chăm chỉ làm việc, tỏa ánh nắng như muốn thiêu đốt mọi thứ trên mặt đất.
Một thành viên hội sinh viên mặc áo sơ mi trắng, từ sáng sớm đã đứng đợi ở cổng trường, lẩm bẩm: "Không biết hôm nay có gặp được em gái đáng yêu nào không nhỉ..."
Rồi lại thở dài thườn thượt: "Haiz, dù không có em gái đáng yêu, có em trai dễ thương cũng được mà."
Mọi người xung quanh: "Ừmmm..."
Họ âm thầm lùi xa khỏi cậu ta một chút.
Họ đến sớm quá, đứng đợi mười phút mà chưa thấy bóng dáng tân sinh viên nào, cậu bạn áo trắng buồn bã than thở trong nhóm hội sinh viên.
Bạch Bạch đẹp trai nhất thế giới: "Ai nói chim dậy sớm thì được sâu chứ? Chim dậy sớm sắp bị nắng nướng chín rồi đây..."
"Đồ ngốc, ai bảo cậu ham đẹp mà không đội mũ, giờ thì biết vui chưa, hahaha!"
"Coi như hiểu, dù cậu bị cháy nắng thì cũng không ai nhận ra đâu, vì vốn đã đen rồi mà."
Cậu bạn áo trắng cảm thấy bị tổn thương nặng nề!
Bạch Bạch đẹp trai nhất thế giới: "... Đây là bắt nạt học đường! Trái tim tôi bị tổn thương không thể hàn gắn được!"
Nhưng lần này chẳng ai đáp lại cậu ta. Bởi vì ngay sau đó, một câu ngắn gọn của thành viên trong nhóm đã chuyển chủ đề một cách chóng mặt.
Đội trưởng đội buôn chuyện: "Tôi thấy hội trưởng ở chỗ tiếp đón tân sinh viên!"
"Đâu? Đâu?"
"Hội trưởng đi giúp chào đón tân sinh viên à? Không phải nói hôm nay bận không tham gia sao?"
"Hội trưởng lại lén tụi mình đi làm việc rồi.jpg"
Đội trưởng đội buôn chuyện: "Hội trưởng có vẻ không phải đi giúp đâu, hình như là... Đi cùng một tân sinh viên làm thủ tục."
Cả nhóm ngay lập tức xôn xao.
"Má!"
"Thật không đó!"
"Là em gái hả? Có đẹp hong dợ?!"
"Thì ra hội trưởng đi tán gái! Không ngờ luôn đó!"
"Nhưng mà hội trưởng không phải người như vậy đâu, mọi người quên vụ năm nhất hoa khôi khoa bên cạnh theo đuổi hội trưởng hai tháng mà không được hồi đáp rồi sao?"
"Đúng rồi! Hội trưởng của chúng ta không có thất tình lục dục* mà."
*Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: mừng, giận, thương, sợ, yêu, ghét và muốn. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
"Nhưng biết đâu hội trưởng lại vừa ý người ta thì sao?"
Hội trưởng hội sinh viên khóa này hoàn toàn không có chuyện tình cảm, vì nghe đâu mắc bệnh không thể tiếp xúc cơ thể với người khác. Hắn luôn đeo găng tay và khẩu trang, vô cùng lạnh nhạt với mọi người có ý định tiếp cận.
Khi thấy cả nhóm tưởng tượng càng lúc càng phong phú, đội trưởng đội buôn chuyện vội gửi thêm một tin nhắn: "Đừng đoán mò nữa, không phải em gái đâu, là em trai..."
"Ồ, em trai à."
"Giải tán, giải tán."
"Mất công phấn khích, quay lại làm việc thôi."
Khi mọi người đang định bỏ qua chủ đề không có gì thú vị này, cậu bạn áo trắng không cam lòng bị ngó lơ, nhanh chóng gõ thêm một ý kiến mới:
Bạch Bạch đẹp trai nhất thế giới: "Em trai thì sao? Ai nói hội trưởng là thẳng chứ?!"
Nhóm chat bỗng im lặng mấy giây, không khí đột nhiên trở nên khác lạ.
"Há há, cậu Bạch nói đúng, hội trưởng không để ý hoa khôi khoa, biết đâu vì không hợp giới tính?"
"Nhận ra điều thú vị rồi đó.jpg"
"Xoa tay, Tiểu Bát*, em trai đó có dễ thương không?"
*Bát này là trong bái quái, buôn chuyện (tên nick của đội trưởng đội buôn chuyện là bát quái phân đội nhỏ đội trưởng).
Đội trưởng đội buôn chuyện: "... Dễ thương lắm, da trắng bóc à."
"Ôi ôi, cậu bé dễ thương chứ gì!"
"Có chụp hình không?"
Đội trưởng đội buôn chuyện: "...Không, hội trưởng không cho chụp."
"Ái chà, bảo vệ kỹ quá nhỉ."
"Không có ảnh, giờ càng tò mò hơn thì sao đây?"
"Không sao, chúng ta có thể lén theo dõi hội trưởng, rồi sẽ có ngày được nhìn thấy thôi!"
"..."
Khi cả nhóm đang cười rôm rả hăng say bàn luận, bỗng nhiên có một tài khoản chỉ lên tiếng khi có việc quan trọng gửi đi một tin nhắn ngắn gọn.
Giang Thầm: "Xong việc hết rồi à?"
Nếu còn thời gian bàn tán về đời sống tình cảm của hắn, rõ là công việc chưa đủ nhiều.
Ai nấy trong nhóm đều hiểu ngay ý nghĩa ẩn sau câu hỏi này.
Bầu không khí trong nhóm chat bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Sau đó là hàng loạt thông báo xóa tin nhắn liên tiếp, kèm theo những câu như "Rút lẹ thôi", "Tôi yêu học hành, học hành yêu tôi", "Chợt nhớ ra còn biết bao nhiêu việc chưa làm", và "Hôm nay hội trưởng lại toát lên vẻ cuốn hút mới lạ". Có thể nói mọi người đã vận dụng hết mức khả năng giả vờ bận rộn và xu nịnh.
Giang Thầm: "..."
Giang Thầm lười so đo với mấy tên này. Hắn tắt điện thoại, quay sang chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch của Tô Đoạn, ánh mắt thoáng dịu dàng: "Đi thôi, đến căn tin ăn trưa. Tầng ba của khu căn tin số hai có một nhà ăn nhỏ được đánh giá tốt, có cả tiệm bánh ngọt em thích."
Đôi mắt Tô Đoạn sáng lên ngay tức thì, cậu vội vàng gật đầu "ừ ừ", đeo ba lô nhỏ, cùng Giang Thầm bước đi dưới tán cây râm mát, bước về phía căn tin.
Mùa tựu trường, đường nhỏ cũng đông người qua lại. Giang Thầm không tiện nắm tay Tô Đoạn giữa đám đông, chỉ nói: "Đừng ăn nhiều quá, để dành một ít mang về để tủ lạnh trong nhà, tối ăn tiếp."
"Nhà" mà hắn nói chính là căn hộ thuê gần trường.
Đại học T cho ở ngoại trú. Trước khi Tô Đoạn đến, do không thể tiếp xúc với người nên Giang Thầm đã thuê sẵn căn hộ này. Nay có Tô Đoạn, cậu chuyển đến sống chung với hắn.
Nhìn những gương mặt lạ lẫm đậm nét phương Đông trên đường, Tô Đoạn thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cậu lén kéo góc áo Giang Thầm, nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Ở một quốc gia khác, mẹ Tô đang trò chuyện qua ứng dụng với người bạn thân cũng đang buồn vì con đi học xa. Thế rồi lỡ tay gửi một dòng tin nhắn vô nghĩa cho bạn thân.
Người bạn thân: ???
Tô mẫu: À, không có gì, bấm nhầm thôi...
Không hiểu sao bà bỗng thấy trong lòng dấy lên nỗi hoảng hốt khó tả. Hay là... Tim mình có vấn đề gì chăng?