Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 127: Thế giới thứ năm (3)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ
Mọi chuyện được giải quyết suôn sẻ, Tô Đoạn cảm ơn hệ thống: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở nha."
Hệ thống đáp lại: "Ký chủ đừng... Đừng khách sáo."
Âm thanh điện tử cứng nhắc bỗng nhiên lắp bắp.
❀❀❀
Cả ngày hôm đó, hầu như Tô Đoạn không gặp Giang Thầm, chỉ nhìn thấy hắn một lần khi ba Tô dẫn Giang Thầm ra ngoài.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần của Giang Thầm đã khá hơn hẳn. Tô Đoạn nhờ hệ thống để ý động tĩnh từ phòng khách, khi Giang Thầm vừa bước ra thì Tô Đoạn cũng nhong nhong chạy ra, vịn lan can tầng hai gọi với xuống người đang đi xuống cầu thang: "Anh ơi!"
Giang Thầm ngẩng đầu nhìn lên.
Dẫu đang ở trong mùa hè nóng nực, nhưng vì bệnh tâm lí, Giang Thầm vẫn mặc áo tay dài, cúc áo cài đến tận cổ, che đi yết hầu chưa phát triển rõ rệt, trông rất nực nội.
Hắn còn cầm theo khẩu trang, chắc định ra ngoài sẽ đeo vào.
Đôi mắt của hắn đen tuyền nhưng không sáng, như một màn đêm tĩnh lặng. Mái tóc đen rũ xuống trán, làm mềm đi mặt mày quá đỗi trầm lặng, lộ ra đôi phần trẻ con.
Có lẽ ngay cả hắn cũng không nhận ra khi ngẩng lên đối diện với hình bóng nhỏ bé đang tựa vào lan can, mặt mày hắn dần giãn ra, trong đôi mắt bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng.
Tô Đoạn nhìn đăm đăm Giang Thầm, cậu cảm thấy Giang Thầm có vài nét giống Tần Tri, đặc biệt là đôi mắt, nhưng đổi góc nhìn thì lại giống Vigrit và Nghiêm Thâm. Cậu không biết liệu đó có phải là vì ngoại hình giống thật hay do yếu tố chủ quan mà cậu vô thức liên tưởng như vậy.
Song cảm giác quen thuộc từ linh hồn thì không thể lừa dối được. Xuyên qua lớp vỏ bề ngoài trống rỗng, thứ thật sự thu hút cậu là một số điều bí ẩn hơn nữa.
Giang Thầm nhìn Tô Đoạn một hồi, ánh mắt tập trung như thể muốn nhìn ra một củ khoai tây trên đầu cậu. Do dự một lúc, hắn mới khẽ mở môi, như định nói điều gì đó, nhưng ba Tô ở cửa đã gọi thúc giục: "Tiểu Thầm, nhanh lên nào."
Giang Thầm đành phải im lặng, thu ánh nhìn lại, nhanh chóng được ba Tô dẫn ra ngoài để làm thủ tục nhập hộ khẩu.
Thủ tục đăng ký hộ khẩu riêng rất phức tạp, còn có các vấn đề liên quan đến xử lý di sản nên hôm nay ba Tô không đến công ty, dành cả ngày dẫn Giang Thầm đi giải quyết việc này, mãi đến khi trời tối om mới về nhà. Khi họ về đến nhà thì đã chuẩn bị xong bữa tối.
Vì lý do sức khỏe, bữa tối của nhà họ Tô luôn rất ít, nhưng hôm nay là bữa đầu tiên Giang Thầm ăn ở nhà, không thể sơ sài được, nên mẹ Tô đã bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa thịnh soạn, hoàn toàn là các món Trung.
Những món ăn theo thói quen ăn uống của Giang Thầm. Trong khi ba Tô điều tra về những gì Giang Thầm đã trải qua trong năm qua, ông nhận được một thông tin thêm: Khi ở Loranda, vì tình hình tài chính eo hẹp, Giang Thầm thường tự nấu ăn, và món ăn toàn là món Trung.
Chắc hẳn Giang Thầm ưa thích món Trung hơn, vừa mới về nhà không thể ép buộc hắn thay đổi thói quen được.
Trong ấn tượng của một số người nước ngoài, món ăn Trung Quốc thường chứa nhiều muối và dầu, nhưng hôm nay các món mẹ Tô nấu phần lớn đều là các món thanh đạm, chỉ có hai đĩa trông có vẻ đậm đà là đặt trước mặt ba Tô.
Giang Thầm có thể chất nhạy cảm, bác sĩ khuyên hắn hạn chế ăn thực phẩm có tính kích thích, mà dạ dày Tô Đoạn không tốt, ăn mặn dễ bị đau bụng, mẹ Tô thì muốn giữ dáng nên ăn cũng khá thanh đạm, vì thế cả nhà chỉ có một mình ba Tô là ăn được những món đậm vị.
Trước mặt mọi người đều là những món canh suông nước nhạt, chỉ có trước mặt ba Tô là những món đỏ rực, tỏa ra hương vị cay nồng.
Khi ngồi vào bàn ăn, mẹ Tô toan để Tô Đoạn và Giang Thầm ngồi hai bên bà để bà có thể chăm sóc cả hai đứa trẻ, nhưng hôm nay Tô Đoạn lại hành động lạ lùng, ngay khi Giang Thầm vừa kéo ghế ra, Tô Đoạn đã nhanh chóng chạy tới ngồi vào ghế cạnh Giang Thầm.
Mẹ Tô ngẩn người, mặt lộ vẻ phức tạp: "..."
Dù việc Tô Đoạn thân thiết với Giang Thầm là điều tốt, sau này không phải lo hai đứa sẽ mâu thuẫn, nhưng cách hành xử của con bà có vẻ quá nồng nhiệt rồi chăng?
Mẹ Tô nghi nếu sau lưng Tô Đoạn có một cái đuôi, chắc chắn cái đuôi đó sẽ đang quẫy lia lịa.
Bé con chưa bao giờ nhiệt tình như vậy với mẹ, mẹ Tô hơi ghen tị nghĩ.
Mẹ Tô không muốn phá vỡ tình cảm giữa hai đứa trẻ, bà suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Thầm.
Khi bữa ăn bắt đầu, nhìn ba Tô mặt không đổi sắc đưa vào miệng những miếng gà cay nhìn đã thấy rất cay, không biết có phải vì cơ thể trẻ con dễ thèm ăn hay không, Tô Đoạn nhìn món ăn trước mặt ba mình, rồi chọc chọc vào món trứng hấp trước mặt mình, không nhịn được mà nuốt nước bọt cái ực.
Do mẹ Tô gặp chút chuyện khi mang thai Tô Đoạn, suýt bị sảy thai, nên từ khi sinh ra, cơ thể Tô Đoạn đã yếu ớt. Dẫu đã tốt hơn rất nhiều nhờ chăm bẵm kỹ càng, nhưng miễn dịch của cậu vẫn thấp hơn những đứa trẻ khác, thường xuyên bị ốm vặt, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể khiến cậu hắt hơi.
Đây cũng là lý do tại sao ba mẹ Tô hết mực chiều chuộng cậu, không ép buộc đi học.
Thực ra món trứng hấp cũng rất ngon, trứng đánh đều được hấp mềm mịn, bên trong rắc thêm hành lá, phết một lớp dầu mỏng bóng loáng trên bề mặt, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ nhưng hấp dẫn, khơi gợi vị giác của người ăn.
Nhưng có lẽ do ăn thanh đạm quá lâu, so với những món cháo và rau xào nhạt nhẽo, những miếng cá và ớt rực rỡ bỗng trở nên hấp dẫn không gì sánh bằng, làm Tô Đoạn ăn món trong chén của mình nhưng ánh mắt lại không kiểm soát được mà cứ ngó về phía ba mình.
Mẹ Tô thấy cậu đang thèm thuồng bèn gắp một miếng củ mài xào cay và một miếng thịt từ đĩa trước mặt ba Tô vào chén của Tô Đoạn, nói: "Ăn đi con, xem con thèm đến nước miếng sắp chảy ra cả chén rồi kìa. Nhưng chỉ được ăn một miếng thôi, ăn nhiều lại không khỏe."
Tô Đoạn ngẩn ra, theo phản xạ sờ sờ miệng mình, nhưng không thấy có gì ướt.
Trước mặt chồng tương lai mà lại chảy nước miếng thế này thì đúng là lịch sử đen tối.
Củ mài rất nóng, cộng thêm vị cay làm nó càng nóng hơn, Tô Đoạn ăn rất chậm, cắn một miếng nhỏ rồi phồng má lên nhìn Giang Thầm bên cạnh.
Trước mặt Giang Thầm cũng là món trứng hấp, dùng cùng loại chén và thìa như của Tô Đoạn. Cách ăn của Giang Thầm thì nề nếp hơn cậu, lông mi cong vút, lặng lẽ từ tốn ăn đến hết chén trứng hấp.
Mẹ Tô biết Giang Thầm mắc chứng khó tiếp xúc, nên bà không gắp thức ăn cho hắn, chỉ nhẹ nhàng bảo hắn thử một món nào đó. Chắc hẳn Giang Thầm ngại từ chối, vừa cảm ơn vừa nghe lời gắp theo. Không bao lâu đĩa trước mặt hắn đã chất đầy đồ ăn.
Mẹ Tô hài lòng, quay sang gạt đũa của ba Tô đang mải mê ăn, không cho ông ăn quá nhiều ớt.
Bởi hồi trẻ bận xã giao, ba Tô uống quá nhiều rượu nên đã làm tổn thương dạ dày, bởi vậy dạ dày của ông cũng chẳng tốt hơn là bao. Dẫu rằng sau này đã điều dưỡng tốt, hai năm nay không tái phát nhưng vẫn phải cẩn thận.
Nếu bệnh dạ dày tái phát thì sẽ dai dẳng không dứt, có trời mới biết nó khổ sở đến nhường nào.
Giang Thầm cúi đầu ăn, nhận ra ánh mắt từ phía bên cạnh bèn hơi nghiêng đầu.
Thiếu niên nhỏ thanh tú cao quý đang phồng má, nghiêng đầu mải miết nhìn hắn. Thực ra vừa ăn vừa nhìn người khác là hành vi không lịch sự, nhưng khi thiếu niên nhỏ trước mặt làm thế lại rất dễ chịu, cái má phồng phồng kia trông dễ thương khiến người ta chỉ muốn đưa tay chọc một cái.
Liệu chọt một cái có "bụp" một tiếng rồi xẹp xuống không nhỉ?
Chọc một cái...
Nhận ra mình có suy nghĩ kỳ lạ này, cơ thể Giang Thầm cứng lại.
Tô Đoạn vẫn nhìn hắn, đôi mắt đen sáng lấp lánh tựa như đồ ăn trong chén của hắn ngon hơn cả của mình.
Em ấy thèm sao...?
Nghĩ đến lúc Tô Đoạn muốn ăn món bên phía cha Tô, Giang Thầm ngỡ mình đã tìm ra câu trả lời.
Nhìn đĩa thức ăn "đầy ắp" của mình, Giang Thầm hơi do dự, chẳng biết cớ sao mà lại tự dưng đẩy đĩa về phía Tô Đoạn, khẽ hỏi: "Em muốn ăn không?"
Song ngay sau đó hắn nhận ra hành động này không ổn lắm. Dù hắn ăn rất gọn gàng, không trộn lẫn lung tung nhưng đồ ăn trong đĩa đã bị hắn gắp, ít nhiều có dính nước miếng. Cho người khác như vậy là không lịch sự.
Nhưng chưa kịp xin lỗi và rút đĩa về, Tô Đoạn đã nói "Cảm ơn anh" rồi cầm đũa nhỏ bắt đầu gắp đồ ăn.
Cậu không gắp món khác, chỉ gắp nấm từ đĩa của Giang Thầm, xếp ngay ngắn thành hàng trong đĩa của mình, rất gọn gàng.
Sau khi lôi hết "tình địch" từ đĩa của Giang Thầm ra, Tô Đoạn dùng ánh mắt "khiển trách" chúng một hồi rồi vô tình ăn hết chúng luôn.


... Thích ăn nấm.
Thấy Tô Đoạn không gắp tiếp nữa, Giang Thầm đưa đĩa về trước mặt mình, âm thầm ghi nhớ điều này.
"Đoạn Đoạn à, đừng giành đồ ăn của anh." Mẹ Tô nhẹ nhàng dạy bảo: "Ăn của con đi."
Giang Thầm có chứng khó tiếp xúc, phản ứng căng thẳng sau khi tiếp xúc cơ thể chỉ là biểu hiện rõ ràng nhất của bệnh. Ngoài ra, hắn không chịu được gần gũi quá đỗi với người khác.
Miệng Tô Đoạn đang nhai đám "tình địch" mềm mềm không thể nói được gì, nhưng Giang Thầm lại lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu dì, con không ăn hết."
Mẹ Tô quan sát hắn một lúc, thấy hắn không có dấu hiệu khó chịu thì mới bỏ qua chuyện này.
Sau bữa ăn, lẽ ra là giờ ba mẹ Tô dẫn Tô Đoạn ra ngoài tản bộ tiêu thực, nhưng mẹ Tô nhận được cuộc điện thoại từ bạn thân. Có vẻ bạn bà đang gặp rắc rối gia đình nên mẹ Tô đành nghe rồi an ủi chị em của mình. Ba Tô lại phải vào phòng làm việc xử lý đống tài liệu chất từ cả ngày nên cả hai không có thời gian, Tô Đoạn đành tự đi dạo.
Mẹ Tô dùng vai kẹp điện thoại, tư thế hơi mỏi cổ đeo găng tay nhỏ cho Tô Đoạn, khẽ dặn dò: "Đừng dắt anh đi long nhong, đi một vòng trong vườn rồi về thôi, để dì giúp việc đi theo hai đứa."
Tô Đoạn gật đầu như gà mổ thóc.
Tô Đoạn và Giang Thầm nắm tay nhau đi dạo trong vườn biệt thự. Vườn trồng nhiều bạc hà, lại có đèn bắt muỗi chuyên dụng nên hầu như không có muỗi.
Trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh khiến người ta cảm thấy tỉnh táo.
Giờ đã là cuối hè, hoa bạc hà trong vườn nở hơi sớm, những chùm hoa tím, trắng, hồng phớt dưới màn đêm trông tươi mát và thanh nhã, mang theo vẻ đẹp êm đềm không chút phô trương.
Ý nghĩa của hoa bạc hà truyền lại có hai ý: một là "tình yêu vĩnh cửu", hai là "mong gặp lại nhau lần nữa".
Dù là ý nghĩa nào cũng đều vô cùng lãng mạn. Mà những cây bạc hà này cũng là do ba Tô cho trồng khi mua biệt thự.
Người đàn ông trầm lặng ấy ít khi nói lời âu yếm, nhưng lại dùng cách không lời này để bày tỏ tình thương với vợ mình.
Hoa bạc hà vừa tươi mát vừa lãng mạn, nhưng hai cậu bé đi ngang qua lại chẳng để ý thưởng thức.
Tô Đoạn thì không có hứng thú với đồng loại, còn Giang Thầm thì dồn toàn bộ sự chú ý vào bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình.
Bàn tay nhỏ mềm mại, được ngăn cách bởi lớp găng tay mỏng nằm yên trong lòng bàn tay hắn. Cảm giác mềm mịn đến mức không ngờ, như thể chỉ cần gập lại một chút là sẽ gãy mất. Giang Thầm không dám siết mạnh, chỉ nhẹ nhàng nắm hờ.
Ngược lại, Tô Đoạn nắm tay hắn rất chặt, kéo hắn chạy tới gốc cây lớn.
Người giúp việc đi theo xa xa hỏi: "Cậu chủ nhỏ, sao lại chạy vào góc khuất thế?"
Tô Đoạn ậm ừ trả lời: "Con có bí mật muốn nói với anh, dì đừng lại đây."
Đợi một lúc, sau khi quan sát thấy người làm không tiến đến, Tô Đoạn bèn rút tay khỏi tay Giang Thầm, tháo đôi găng tay nhỏ ra.
Bàn tay trắng nõn hiện ra, không béo, chỉ có chút tròn trịa dễ thương của trẻ con.
Giang Thầm không biết cậu định làm gì, chỉ im lặng nhìn, cho đến khi bàn tay trắng nõn ấy chạm vào mu bàn tay của mình.
Giang Thầm theo phản xạ cong ngón tay lại. Bác sĩ chỉ chẩn đoán do những từng trải trong quá khứ nên hắn mắc chứng khó tiếp xúc, một khi có tiếp xúc cơ thể sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết trong góc sâu thẳm nhất của trái tim, hắn luôn khao khát được cảm nhận hơi ấm của một sinh mệnh khác.
Hắn quá đỗi cô đơn. Dẫu lúc cha hắn chưa gặp nạn, hai cha con cũng ít khi có những khoảnh khắc gần gũi. Trải qua thời gian dài thiếu thốn sự quan tâm khiến hắn chẳng thể kìm nén khao khát được người khác vỗ về qua những cử chỉ gần gũi. Dẫu hắn có chán ghét điều đó thì hắn cũng không thể loại bỏ mong muốn ấy.
Song những ký ức tồi tệ bị người thân phản bội và quãng thời gian sống cả năm trời ở một nơi đầy rẫy bất ổn đã khiến Giang Thầm mất niềm tin vào con người, từ đó hắn khước từ mọi sự gần gũi.
Hai khao khát trái ngược này luôn mâu thuẫn trong lòng hắn, chúng đối đầu nhau, khiến Giang Thầm đôi lúc cảm thấy như mình đã bị xé toạc thành hai nửa. Không ít lần hắn tỉnh dậy từ những cơn ác mộng hỗn loạn, sau đó là cảm giác lo âu dai dẳng không thể rũ bỏ mà có lẽ sẽ đeo bám hắn suốt đời.
Thế nhưng khi mu bàn tay được chạm phải hơi ấm kia, cảm giác nôn nóng đã ám ảnh trong lòng từ lâu tưởng chừng như đã khắc sâu vào tận xương tủy bỗng bất ngờ tan biến.
Một dòng điện nhỏ chạy dọc từ vùng da bị chạm nhẹ trên mu bàn tay, nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể.
Sự tiếp xúc bỗng rời đi, nhưng chỉ trong chớp mắt, hơi ấm lại phủ trọn lên nhiều hơn.
Khi lòng bàn tay mềm ấm hoàn toàn áp lên mu bàn tay, Giang Thầm cảm thấy cơ thể trào dâng một cơn rùng mình khiến đầu ngón tay hắn tê dại.
... Tựa như vừa tìm lại được thứ gì đó rất quan trọng.
"...Đoạn Đoạn ơi." Do dự vài giây, hắn thử thân mật gọi tên thiếu niên nhỏ trước mặt như cách mẹ Tô thường gọi.
Thiếu niên nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt cong thành hình trăng non, thân cây to lớn che khuất ánh đèn phía sau, hai vầng trăng nhỏ ấy trở thành những tia sáng lấp lánh trong đêm tối, đi cùng một giọng nói êm ái vang lên.
Thiếu niên nhỏ nói: "Anh đỏ mặt rồi."
Một chiếc lá từ cây cọ cao lớn rơi xuống, lắc lư rồi nhẹ nhàng hạ xuống giữa hai người. Giang Thầm nhìn cậu, khẽ đáp lại một tiếng "Ừ" rồi siết chặt lấy bàn tay mềm nhũn trong tay mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...