Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức
Chương 15
Vì một kích cuối cùng của nhiệm vụ công lược, bà ta cố ý vào trong thành mua chuộc mấy tên đến giả làm thổ phỉ.
Nhưng đám người giao dịch với bà ta lại không có khẩu âm này.
“Không đúng! Không đúng!! Buông ta ra! Buông ta ra!!”
Rốt cục bà ta cũng nhớ tới, Sở gia thôn đối diện tòa Phỉ Sơn kia, phần lớn là người Bắc Địch vào rừng làm giặc!!
Người Bắc Địch dã man tàn bạo, bà ta rơi vào trong tay người Bắc Địch còn có thể sống sao?!
Ngay khi bà ta hoảng hốt, hệ thống lập tức trấn an bà ta:
[Kiểm tra đo lường phát hiện đám thổ phỉ này đúng là thổ phỉ Bắc Địch.]
[Nhưng ký chủ yên tâm, Sở Tuế Ninh đã gọi một tiếng mẫu thân thì về sau, Hoàng đế trong cung sẽ ý thức được người mới là chân ái, tiểu công chúa cũng thấy rõ bộ mặt dối trá của hoàng quý phi!]
Tần Vinh Nguyệt lập tức yên lòng:
[Nếu Hoàng đế biết ta đã rơi vào tay bọn Bắc Địch thì hắn nhất định sẽ phát binh tấn công Bắc Địch!]
[Chẳng phải ta đã trở thành loạn thế giai nhân! Một đám nam nhân phải tranh đấu vì ta sao!]
[Đúng vậy thưa ký chủ, người đã trở thành nữ chủ của thế giới này!]
18
Tần Vinh Nguyệt đoán không sai, đến ngày thứ hai khi bà ta bị đám thổ phỉ bắt cóc, Hoàng đế cùng công chúa liền hấp tấp chạy tới Sở gia thôn.
Hoàn toàn khác với lần trước, lần này Hoàng đế không che giấu thân phận của mình, sau khi xác nhận Vinh phi của hắn bị người Bắc Địch bắt đi, hắn trực tiếp điều quân đội tới vây quanh Phỉ Sơn.
Người Bắc Địch trên núi đều bị bắt nhưng lại không thấy tung tích Tần Vinh Nguyệt đâu.
Sau khi tra khảo, đám thổ phỉ kia mới thành thật khai báo:
“Biết đó là Vinh phi nương nương cao quý, đương nhiên là bọn ta đã dâng lên cho đại vương Bắc Địch rồi!”
Hoàng đế sốt ruột đến độ nổi điên, một mồi hỏa thiêu rụi Phỉ Sơn, lại không để ý đến lời triều thần khuyên can, phát động ba quân áp sát Bắc Địch.
Trước đó, Trung Việt vừa mới đạt thành hiệp nghị đình chiến cùng Bắc Địch, hai nước đã chiến đấu hai năm, lưỡng bại câu thương, bách tính hai bên đều hy vọng hòa bình.
Hoàng đế lại vì một nữ nhân trực tiếp phát binh tập kích Bắc Địch ban đêm, không để ý đến sống c.h.ế.t của dân chúng chốn biên cảnh.
Cuối cùng, đế vương ngự giá thân chinh đánh Bắc Địch trở tay không kịp, trực tiếp tàn sát thành Bắc Địch Xuyên.
Trong khói lửa chiến hỏa, Tần Vinh Nguyệt đang bị ép gả cho Xuyên Thành Vương, bà ta mặc một thân hồng y chạy về phía Hoàng đế anh hùng của bà ta, đoàn viên cùng bọn họ.
Bọn họ tiêu tan hiềm khích lúc trước, Hoàng đế lại coi bà ta như trân bảo ôm vào trong ngực, áy náy nói lời xin lỗi, nói hắn cũng ý thức được Vinh phi mới là tình yêu đích thực duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Công chúa cũng ôm đùi Tần Vinh Nguyệt, gọi bà ta là mẫu phi, nói nàng ta muốn làm nữ nhi ngoan của mẫu phi, không chọc mẫu phi tức giận nữa.
Khác với kiếp trước, lần này công lược thành công nhưng Tần Vinh Nguyệt không có tâm trạng vui vẻ, bà ta nghĩ mà sợ hãi cực kỳ, bởi vì vất vả lắm mới giành được thắng lợi nên bà ta càng sợ mình sẽ lại mất đi tất cả, may mắn lắm mới công lược thành công.
Sau khi đoàn viên vui sướng, Hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới hỏi:
“Đúng rồi, sao nàng lại rơi vào tay đám người Bắc Địch?”
Tần Vinh Nguyệt rưng rưng cáo trạng: “Là Sở Tuế Ninh… cái đồ bạch nhãn lang kia! Thiếp thật lòng đối đãi với nàng như vậy, nàng lại chạy trối c.h.ế.t để mặc ta bị tội phạm bắt đi, đám người Sở gia thôn kia cũng thấy c.h.ế.t mà không cứu, trơ mắt nhìn ta bị thổ phỉ bắt đi. Nếu không phải thần thiếp mạng lớn, làm sao còn có thể đoàn tụ với Bệ hạ được chứ!”
Nhưng đám người giao dịch với bà ta lại không có khẩu âm này.
“Không đúng! Không đúng!! Buông ta ra! Buông ta ra!!”
Rốt cục bà ta cũng nhớ tới, Sở gia thôn đối diện tòa Phỉ Sơn kia, phần lớn là người Bắc Địch vào rừng làm giặc!!
Người Bắc Địch dã man tàn bạo, bà ta rơi vào trong tay người Bắc Địch còn có thể sống sao?!
Ngay khi bà ta hoảng hốt, hệ thống lập tức trấn an bà ta:
[Kiểm tra đo lường phát hiện đám thổ phỉ này đúng là thổ phỉ Bắc Địch.]
[Nhưng ký chủ yên tâm, Sở Tuế Ninh đã gọi một tiếng mẫu thân thì về sau, Hoàng đế trong cung sẽ ý thức được người mới là chân ái, tiểu công chúa cũng thấy rõ bộ mặt dối trá của hoàng quý phi!]
Tần Vinh Nguyệt lập tức yên lòng:
[Nếu Hoàng đế biết ta đã rơi vào tay bọn Bắc Địch thì hắn nhất định sẽ phát binh tấn công Bắc Địch!]
[Chẳng phải ta đã trở thành loạn thế giai nhân! Một đám nam nhân phải tranh đấu vì ta sao!]
[Đúng vậy thưa ký chủ, người đã trở thành nữ chủ của thế giới này!]
18
Tần Vinh Nguyệt đoán không sai, đến ngày thứ hai khi bà ta bị đám thổ phỉ bắt cóc, Hoàng đế cùng công chúa liền hấp tấp chạy tới Sở gia thôn.
Hoàn toàn khác với lần trước, lần này Hoàng đế không che giấu thân phận của mình, sau khi xác nhận Vinh phi của hắn bị người Bắc Địch bắt đi, hắn trực tiếp điều quân đội tới vây quanh Phỉ Sơn.
Người Bắc Địch trên núi đều bị bắt nhưng lại không thấy tung tích Tần Vinh Nguyệt đâu.
Sau khi tra khảo, đám thổ phỉ kia mới thành thật khai báo:
“Biết đó là Vinh phi nương nương cao quý, đương nhiên là bọn ta đã dâng lên cho đại vương Bắc Địch rồi!”
Hoàng đế sốt ruột đến độ nổi điên, một mồi hỏa thiêu rụi Phỉ Sơn, lại không để ý đến lời triều thần khuyên can, phát động ba quân áp sát Bắc Địch.
Trước đó, Trung Việt vừa mới đạt thành hiệp nghị đình chiến cùng Bắc Địch, hai nước đã chiến đấu hai năm, lưỡng bại câu thương, bách tính hai bên đều hy vọng hòa bình.
Hoàng đế lại vì một nữ nhân trực tiếp phát binh tập kích Bắc Địch ban đêm, không để ý đến sống c.h.ế.t của dân chúng chốn biên cảnh.
Cuối cùng, đế vương ngự giá thân chinh đánh Bắc Địch trở tay không kịp, trực tiếp tàn sát thành Bắc Địch Xuyên.
Trong khói lửa chiến hỏa, Tần Vinh Nguyệt đang bị ép gả cho Xuyên Thành Vương, bà ta mặc một thân hồng y chạy về phía Hoàng đế anh hùng của bà ta, đoàn viên cùng bọn họ.
Bọn họ tiêu tan hiềm khích lúc trước, Hoàng đế lại coi bà ta như trân bảo ôm vào trong ngực, áy náy nói lời xin lỗi, nói hắn cũng ý thức được Vinh phi mới là tình yêu đích thực duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Công chúa cũng ôm đùi Tần Vinh Nguyệt, gọi bà ta là mẫu phi, nói nàng ta muốn làm nữ nhi ngoan của mẫu phi, không chọc mẫu phi tức giận nữa.
Khác với kiếp trước, lần này công lược thành công nhưng Tần Vinh Nguyệt không có tâm trạng vui vẻ, bà ta nghĩ mà sợ hãi cực kỳ, bởi vì vất vả lắm mới giành được thắng lợi nên bà ta càng sợ mình sẽ lại mất đi tất cả, may mắn lắm mới công lược thành công.
Sau khi đoàn viên vui sướng, Hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới hỏi:
“Đúng rồi, sao nàng lại rơi vào tay đám người Bắc Địch?”
Tần Vinh Nguyệt rưng rưng cáo trạng: “Là Sở Tuế Ninh… cái đồ bạch nhãn lang kia! Thiếp thật lòng đối đãi với nàng như vậy, nàng lại chạy trối c.h.ế.t để mặc ta bị tội phạm bắt đi, đám người Sở gia thôn kia cũng thấy c.h.ế.t mà không cứu, trơ mắt nhìn ta bị thổ phỉ bắt đi. Nếu không phải thần thiếp mạng lớn, làm sao còn có thể đoàn tụ với Bệ hạ được chứ!”