Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ
Chương 37: Vừa rồi em nói dối
Sau đó Lương Tùng Đình cất ấn Kê Huyết Thạch vào trong phòng làm việc, túi giấy và hộp gấm cũng mang vào theo luôn. Có thể thấy rõ trong ngăn tủ tivi vừa bị lấy đi thứ gì đó, Úc Thanh Chước đến nhà hắn nhiều lần nên chắc hẳn đã sớm nhìn thấy món quà chưa được mở này rồi, bây giờ Lương Tùng Đình nhận quà cũng không ngại để anh biết.
Quà và tâm đều đã nhận, việc còn lại là chờ những nút thắt trong lòng từng người được tháo gỡ.
Bảy rưỡi sáng hôm sau, Lương Tùng Đình dậy sớm cùng Úc Thanh Chước.
Anh không muốn mặc lại quần áo hôm qua nên mượn đồ của hắn. Số đo và phong cách của Lương Tùng Đình đều không hợp với anh, là kiểu rất "thẳng nam", Úc Thanh Chước đứng trước gương vừa cài cúc áo vừa thở dài.
Lương Tùng Đình ngồi ở mép giường mặc quần jean, nhìn anh mặc áo sơ mi của mình lên người nhưng đôi môi trong gương lại mím lại, rõ ràng là không thích.
Hắn nói: "Hôm nào em mang vài bộ quần áo đến đây đi, qua đêm còn có đồ để thay."
Úc Thanh Chước ngoái đầu lại nhìn hắn, mắt đong đầy ý cười, trả lời: "Đồ của anh Đình đẹp, chỉ là em mặc không đẹp thôi."
Lương Tùng Đình chủ động đề nghị anh để đồ đạc cá nhân ở nhà hắn, rõ là quan hệ lại tiến thêm một bước. Bởi vì câu nói này mà sự khó chịu khi phải dậy sớm của Úc Thanh Chước lập tức tiêu tan, lúc sau vẫn luôn cười thật tươi khi nói chuyện với hắn.
Anh mặc áo len bên ngoài áo sơ mi rồi lật phần cổ áo của sơ mi ra ngoài, ít nhiều vẫn thể hiện được sự thanh lịch và trí thức như anh thường mặc khi đi làm.
Lương Tùng Đình lái xe đưa anh đến trạm tàu điện ngầm, giờ cao điểm buổi sáng thì đi tàu điện vẫn nhanh hơn. Đến khi xuống xe Úc Thanh Chước hỏi hắn: "Anh Đình, hôm nay còn được gặp nhau nữa không ạ?"
Hắn đi Quý Châu gần hai mươi ngày mới về nên chắc chắn công việc tồn đọng ở văn phòng khá nhiều, "Hôm nay bận, chưa biết."
Úc Thanh Chước hiểu chuyện gật gật đầu, "Vâng, anh cứ làm xong việc."
Lương Tùng Đình đỗ xe ở phần dừng xe tạm thời ven đường, đợi khi Úc Thanh Chước sắp mở cửa bước xuống thì nói thêm: "Xe của em còn để ở chỗ anh, nếu cần dùng gấp thì để anh đưa khóa nhà cho em."
Một tay Úc Thanh Chước đặt trên tay nắm cửa, quay đầu nhìn Lương Tùng Đình, đáp: "Không vội đâu, khi nào anh rảnh thì em sẽ đến lấy." Dứt lời bèn xuống xe rồi đứng trên vỉa hè vẫy tay tạm biệt hắn.
Đây chắc chắn là điều mà Lương Tùng Đình cảm thấy đã thay đổi nhiều nhất sau khi Úc Thanh Chước về nước, anh cư xử cực kỳ đúng mực, luôn luôn xem mình như người ngoài. Cho dù rất kiên trì níu kéo nhưng vừa rồi khi hắn chủ động đưa khóa nhà thì anh lại lùi lại một bước, bên dưới thái độ này là sự dè dặt cẩn trọng từng li từng tí, Lương Tùng Đình có thể nhìn ra được.
Đêm đó ở nhà trọ hai người không thể nói những chuyện lẽ ra nên giải thích rõ ràng, Úc Thanh Chước không muốn nói ra lý do chia tay ngày trước, Lương Tùng Đình cũng không ép buộc anh. Đôi khi hắn cũng tự suy đoán, có lẽ khi ấy Úc Thanh Chước chịu áp lực rất lớn từ gia đình, cộng thêm việc ngoại tình của cha mẹ nên tình hình lúc đó loạn vô cùng. Năm ấy Úc Thanh Chước chỉ mới hai mươi tuổi, anh chưa từng trải đời, khi biết chuyện chắc hẳn rất sững sờ, thế nhưng sau đó anh gặp phải chuyện gì thì Lương Tùng Đình lại chẳng hề hay biết.
Hắn nghĩ chờ thêm mấy tháng nữa, sang năm sau nếu Úc Thanh Chước vẫn không muốn nói ra thì hắn sẽ đi tìm Úc Tô hỏi một chút.
Lương Tùng Đình vẫn giữ số điện thoại của Úc Tô, chỉ là chưa từng liên lạc lại.
Xe của Úc Thanh Chước vẫn cứ để ở gara khu chung cư của Lương Tùng Đình từ sau hôm đón hắn ở sân bay, mấy ngày liền hai người không gặp nhau. Chủ yếu là vì Lương Tùng Đình bận quá, công trình ở thị trấn Cửu Nguyên sắp khởi công, hắn phải đến tận nơi để khảo sát thực địa nên mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Ngày nào Úc Thanh Chước cũng nhắn một hai tin ân cần hỏi han, nếu hắn không rảnh để trả lời thì anh cũng sẽ không nhiều chuyện.
Đến chiều chủ nhật hôm nay anh mới nhận được cuộc gọi từ Lương Tùng Đình. Lúc ấy Úc Thanh Chước đang thu dọn đồ đạc ở chung cư mini, căn nhà ở khu Tửu Tiên Kiều đã sửa xong, sắp chuyển nhà nên khi rảnh rỗi anh sẽ bớt thời giờ để dọn dẹp sách vở và quần áo.
Vì đặc thù công việc nên lúc nào di động của Úc Thanh Chước cũng đặt ở chế độ im lặng, chỉ cài thông báo riêng cho duy nhất số điện thoại của Lương Tùng Đình. Tiếng di động trên bàn vừa vang thì anh đã nhảy dựng người lên, vội vàng chạy tới tiếp điện thoại.
Lương Tùng Đình hỏi hắn: "Ở nhà à?"
Úc Thanh Chước đáp vâng rồi nói tiếp: "Em đang dọn quần áo."
Giọng nói của hắn truyền tới qua di động có vẻ rất thư thái, anh đoán chắc hắn vừa ngủ dậy, giọng điệu biếng nhác này nghe vào tai vô cùng thoải mái.
Lương Tùng Đình hỏi anh buổi tối có bận chuyện gì không, Úc Thanh Chước nói không.
"Muốn đến nhà anh ăn cơm không?" Hắn hỏi tiếp.
Hai mắt Úc Thanh Chước sáng lên, anh cầm di động đi qua đi lại trong phòng khách, trả lời: "Có. Khi nào thì em tới được ạ? Em cũng mua đồ tới."
"Không cần, chỉ có hai chúng ta ăn thôi, em tới người không là được.". truyện teen hay
Mấy ngày không gặp nên đương nhiên là anh rất nhớ Lương Tùng Đình, nhưng không thể ngờ rằng bản thân sẽ nhận được tin vui bất ngờ là được mời đến nhà hắn ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại Úc Thanh Chước không hề lãng phí một giây nào, nhanh chóng thay đồ ra khỏi nhà, trên đường lại tạt vào siêu thị bán thực phẩm hữu cơ để mua đủ các loại nguyên liệu.
Khi Lương Tùng Đình ra mở cửa cho anh thì tay nào của Úc Thanh Chước cũng xách một cái túi lớn, trông cứ như vừa mua đồ ăn cho cả tuần luôn vậy.
Hắn nhíu mày, hỏi anh với giọng hơi hung dữ: "Anh nói em không nghe đúng không?"
Úc Thanh Chước nghiêng người lách vào trong, cười nói: "Vốn em định mua chút gì đó thôi, ai ngờ đến khi ra tới quầy thanh toán lại chất đầy cả xe đẩy."
Sau đó Lương Tùng Đình bận rộn trong phòng bếp, còn Úc Thanh Chước thì cầm từng bọc từng bọc nguyên liệu cất vào trong tủ lạnh.
Hắn chọn một khay cá hồi mà anh vừa mua để chuẩn bị làm thêm món cá hồi nướng cho bữa tối. Úc Thanh Chước cất hết đồ ăn xong thì bóc một quả quýt mình mua rồi hỏi Lương Tùng Đình: "Anh Đình ăn quýt không?" dứt lời bèn giơ hai múi tới.
Lương Tùng Đình ăn luôn trên tay anh. Quả quýt này nhìn qua thì rất ngon nhưng thật ra hơi chua, bình thường Úc Thanh Chước không thích ăn đồ chua nhưng lúc này lại chẳng cảm thấy gì. Bản thân ăn hai múi rồi lại đút tiếp cho Lương Tùng Đình hai múi, tới khi ăn hết rồi thì hắn mới hỏi anh: "Không thấy chua à?"
Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn nhớ rõ sở thích của anh.
Úc Thanh Chước rút một tờ khăn giấy để lau tay, mỉm cười, "Phải xem là ăn cùng ai nữa."
Vào mùa đông thỉnh thoảng anh sẽ mặc đồ có gam màu ấm, hôm nay trong nhà bật máy sưởi, Úc Thanh Chước vừa vào đã cởi áo khoác ra, lúc này anh mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt đang đứng tựa vào bàn, cổ áo cao tôn lên chiếc cằm thon của anh. Lương Tùng Đình quay đầu lại nhìn, Úc Thanh Chước chỉ đứng cách hắn có một bước, đuôi mày khóe mắt đều mang vẻ dịu dàng.
Bầu không khí hôm nay quá tốt, hoàn hảo đến mức khó thể tin là thật. Vào một khoảnh khắc nào đó, có lẽ trong đầu Lương Tùng Đình và Úc Thanh Chước đều bỗng hiện lên một suy nghĩ: Đã từng dứt khoát cắt đứt, thậm chí còn trải qua sinh tử mà bọn họ còn có thể đứng trong bếp hay ngồi trên sofa ngoài phòng khách mà thoải mái trò chuyện giống như chưa từng chia xa, cảm giác này thật sự khiến cho người ta lún sâu và quyến luyến.
Khi số điện thoại cá nhân của Lương Tùng Đình vang lên là lúc cả hắn và Úc Thanh Chước đều ở trong phòng bếp. Lương Tùng Đình đang rắc hạt tiêu lên cá hồi còn Úc Thanh Chước đang cắt chanh chuẩn bị làm nước sốt.
Hắn nhìn màn hình, là Triệu Mịch gọi tới. Hắn không tránh Úc Thanh Chước mà vươn ngón tay chạm lên màn hình, giọng nói hùng hổ trước sau như một của Triệu Mịch truyền tới, dù không mở loa ngoài vẫn nghe được rõ ràng.
"Hey Tùng Đình, đang ở đâu đấy?"
Lương Tùng Đình liếc sang Úc Thanh Chước, động tác của anh lập tức nhẹ nhàng hơn, lưỡi dao chầm chậm cắt chanh ra, khi chạm xuống thớt cũng không phát ra tiếng.
Bắt đầu từ lúc anh xách hai túi đồ vào nhà đến bây giờ vừa thấy hắn nghe điện thoại thì không dám lên tiếng, trong khoảng thời gian này Úc Thanh Chước đã vô tình làm những hành động tương tự nhau. Ánh mắt Lương Tùng Đình trầm xuống, giọng điệu không có gì khác lạ, trả lời Triệu Mịch: "Ở nhà, đang nấu cơm."
Triệu Mịch vừa nghe thì bật cười, "Cái tật xấu gì đây, ở một mình mà còn nấu cơm hả? Lãng mạn ghê nhỉ."
"Có chuyện mau nói."
Triệu Mịch cũng thẳng thắn, "Đúng lúc bọn tao đang tụ tập, có người bạn muốn nhờ mày thiết kế, tao gửi địa chỉ cho mày nhé?"
Lương Tùng Đình thong thả rắc tiêu xong, cất lọ tiêu vào giá để gia vị rồi đáp: "Không cần, hôm khác đi."
Lúc này đầu bên kia điện thoại đột nhiên đổi thành một người khác, giọng nghe rất trẻ trung, chào hỏi với Lương Tùng Đình: "Em chào anh Lương, em là Bùi Hân, lần trước chúng mình đã gặp nhau ở nhà hàng Kaiseki đó ạ."
Úc Thanh Chước đứng gần đó bỗng thất thần, trượt tay khiến lưỡi dao va vào mặt thớt cạch một tiếng.
Lương Tùng Đình lập tức buông di động rồi đi qua cầm tay anh lên xem, Úc Thanh Chước vội nói: "Không sao đâu, không cắt phải." rồi gạt tay hắn ra, "Em đi rửa tay."
Anh nói rất khẽ như thể sợ người ở đầu kia nghe thấy.
Hắn nhìn anh đi ra khỏi phòng bếp, bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, trả lời: "Cậu có chuyện gì không?"
Lương Tùng Đình có chút ấn tượng với chàng trai này, lần trước ở nhà hàng Nhật đối phương rất chủ động, tìm mọi cách để đổi chỗ sang ngồi bên cạnh hắn và còn tự giới thiệu mình là sinh viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương, là một người rất hoạt bát năng động.
Bùi Hân nói sắp tới cậu và bạn bè định lập một studio nên muốn nhờ Lương Tùng Đình thiết kế, tuy thái độ của hắn khá khách sáo nhưng ý từ chối thì lại rất rõ ràng.
Có lẽ đối phương không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, bị từ chối nên có hơi ngượng ngùng. Lương Tùng Đình không định nhiều lời với cậu, nói: "Cậu đưa di động cho Triệu Mịch giúp tôi, tôi nói chuyện với cậu ta."
Vì thế chiếc điện thoại lại quay về tay Triệu Mịch.
Triệu Mịch cầm di động đi ra chỗ khác rồi mới mở miệng nói với Lương Tùng Đình: "Tiểu Bùi có ý với mày đấy. Trước mày gặp rồi mà, vẻ ngoài cũng rất khá, tao cảm thấy em ấy đúng là kiểu mày thích, thử cân nhắc chút xem?"
Lương Tùng Đình ném cho hắn một câu với giọng điệu lạnh nhạt, "Lần sau mày mở tiệc tao sẽ dẫn người tới."
Triệu Mịch sửng sốt, mấy năm nay Lương Tùng Đình chẳng dẫn ai đến mấy buổi tụ tập bao giờ, ngay cả lúc từng qua lại với Thẩm Lâm thì hai người cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau.
"Ai, ai thế?" Sự tò mò của Triệu Mịch lập tức được khơi dậy.
"Úc Thanh Chước." Sau đó hắn lười nghe phản ứng của Triệu Mịch, chỉ nhả một chữ "Cúp" rồi dứt khoát ngắt máy.
Úc Thanh Chước vào phòng tắm đến giờ vẫn chưa ra, Lương Tùng Đình đi tới gõ hai lần lên cửa, khi hắn mở cửa ra tiến vào thì anh đang đứng dựa vào bồn rửa tay xem di động.
Hắn đi đến trước mặt, Úc Thanh Chước vẫn cứ cúi đầu nhắn tin với đồng nghiệp.
"Giận à?" Lương Tùng Đình hỏi anh.
Úc Thanh Chước giật mình, lập tức thả điện thoại xuống rồi phủ nhận: "Không ạ."
Nhưng hắn vẫn nghiêm túc giải thích: "Chỉ mới gặp một lần, còn chẳng tính là bạn."
Anh nghe vậy thì cười cười, nói: "Nghe giọng có vẻ khá trẻ, chắc tầm hai mươi nhỉ?" Lương Tùng Đình còn chưa trả lời thì anh đã nói tiếp, "Anh Đình có thể chọn mà, giờ chúng ta thế này..."
Hắn cắt ngang lời anh, gọi tên anh rồi hỏi: "Giờ thì làm sao?" Tiếp đó giọng của hắn đanh lại, "Từ lúc em cầm đồ vào nhà anh đã khó chịu rồi. Vừa nãy anh nghe điện thoại của Triệu Mịch tại sao em lại không dám nói gì hết, sợ cái gì hả?"
Úc Thanh Chước nghẹn họng, hơi hé miệng chần chừ trả lời hắn: "Em không sợ."
Bầu không khí giữa họ cả buổi chiều rất tốt, ai cũng không muốn làm hỏng bầu không khí này vì chuyện liên quan đến người ngoài.
Hai người im lặng vài giây, Lương Tùng Đình nhìn Úc Thanh Chước thật sâu, chầm chậm nói: "Lúc em hai mươi tuổi chẳng bận tâm đến ai, sao bây giờ lại đi để ý người khác hai mươi tuổi?"
Dứt lời hắn chống hai tay lên bồn rửa, bọc Úc Thanh Chước trong ngực mình.
Động tác này không phải là ôm, nhưng lại mang sự an ủi và không muốn xa rời nhiều hơn một cái ôm thật sự.
Sau một lát Úc Thanh Chước mới khẽ đáp: "Vừa rồi em nói dối, đúng là em sợ. Em sợ anh thấy em không hiểu chuyện, chẳng khá hơn được nhiêu so với bảy năm trước."