Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 31: Cô độc thật lâu, chìm xuống thật sâu



Úc Thanh Chước quen biết Lương Tùng Đình hơn hai mươi năm, từng yêu nhau hai năm và sống chung một năm rưỡi, anh tự nhận là mình hiểu rất rõ người đàn ông này.
Anh cho rằng bản thân chủ động khuất phục, mặc hắn muốn làm gì thì làm thì cùng lắm sẽ nhìn thấy một mặt không điềm tĩnh và dịu dàng mà thôi.
Nhưng Úc Thanh Chước sai rồi.
Thực sự không phải chỉ là không nhẹ nhàng. Lương Tùng Đình giống như con thú hoang, hắn bịt miệng anh, ép mặt anh xuống giường, nỗi sợ khi hít thở khó khăn song hành cùng bóng tối vô tận.
Lúc mới đầu đúng là có cảm giác hoảng loạn và sợ hãi, Úc Thanh Chước không dám kêu thành tiếng, phòng trọ ở huyện nhỏ cách âm không tốt, anh chỉ đành vùi mặt mình vào gối khẽ nức nở.
Lương Tùng Đình cởi xuống toàn bộ quần áo trên người anh. Úc Thanh Chước mặc không ít đồ, anh không giỏi chịu lạnh như Lương Tùng Đình, hết áo lông áo khoác áo len rồi đến áo giữ nhiệt, từng cái từng cái đều bị hắn cởi ra ném đầy đất. Mà từ đầu đến cuối Lương Tùng Đình chỉ cởi duy nhất chiếc áo khoác bảo hộ mặc ngoài cùng.
Một người đã toàn thân trần trụi, một người vẫn ăn mặc chỉnh tề. Có lẽ vì lạnh nên Úc Thanh Chước vô thức co người lại vùi mình vào trong đệm, lại bị Lương Tùng Đình tóm lấy mắt cá chân kéo về. Tiếp đó hắn giữ hai tay anh bắt chéo đặt sau eo, co một chân lên mở bắp đùi anh ra rồi cong đầu gối bắt đầu ma sát phía dưới Úc Thanh Chước.
Mấy năm nay Úc Thanh Chước chẳng lên giường với ai, gần đây nhất là lần làm tình với Lương Tùng Đình hồi mấy tháng trước nhưng sau đó luôn bị hắn lạnh nhạt, bây giờ bị đối xử thô bạo như vậy ngược lại lại khiến anh càng trở nên mẫn cảm.
Nơi phía dưới đã dựng thẳng lên, đằng trước còn chảy ra chút chất lỏng nhớp nháp.
Anh không ngờ cảm xúc mãnh liệt lại đến nhanh như vậy, nhưng cơ thể phản ứng quá thành thật, Úc Thanh Chước không thể nào kiểm soát.
Chất vải của chiếc quần túi hộp mà Lương Tùng Đình đang mặc hơi thô ráp, liên tiếp ma sát thứ đang cương cứng kia làm Úc Thanh Chước thậm chí còn cho rằng không đến nửa phút nữa là anh sẽ bắn tinh.
Lương Tùng Đình khom lưng cắn vành tai anh, nói ra câu đầu tiên: "Dâm vậy ư? Còn chủ động kề sát vào đùi tôi."
Câu thứ hai là: "Ngoan, vậy thì tôi sẽ không trói cậu lại."
Úc Thanh Chước không chịu nổi giọng điệu này của hắn, cảm thấy tai mình như bốc cháy.
Lương Tùng Đình thả hai cánh tay đang bị hắn giữ sau eo ra, thay vào đó hắn tóm lấy gáy Úc Thanh Chước đè mạnh xuống gối đầu, tay còn lại thì xoa nắn mông anh.
Cách làm tình này quá kích thích, Úc Thanh Chước căn bản không thể nhịn được nữa. Lương Tùng Đình mới xoa nhẹ bờ mông mịn màng có hai lần mà bắp đùi của anh đã run rẩy, sau đó hắn lần tới phía trước, chỉ sục có vài lần Úc Thanh Chước đã lập tức bắn ra.
Anh không biết tất cả mới chỉ là dạo đầu, đến cả khóa quần của Lương Tùng Đình còn chưa mở.
Dáng vẻ mặc cho hắn muốn gì được nấy của Úc Thanh Chước lúc này chỉ càng khiến cảm xúc đã kìm nén quá lâu của Lương Tùng Đình tích tụ chồng chất hơn, chẳng mấy chốc đã vượt qua giới hạn của lý trí.
Lúc hắn giữ mông anh thúc vào, Úc Thanh Chước còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn cực khoái vừa nãy, chịu đau gồng người lên. Anh vùi mặt vào gối, mở miệng mơ hồ cầu xin: "Anh Đình, anh hôn em đi mà."
Úc Thanh Chước chỉ xin một nụ hôn, cho dù không phải là hôn sâu mà chỉ chạm môi thôi cũng được. Anh muốn được cảm nhận độ ấm của Lương Tùng Đình.
Nhưng hắn không hôn anh, chỉ siết lấy eo anh mà mạnh mẽ xỏ xuyên.
Cả người Úc Thanh Chước cong lên, lần làm tình này quá dữ dội, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả hồi mấy tháng trước, cứ như muốn làm anh phát điên rồi ép khô anh vậy. Mỗi lần thúc vào Lương Tùng Đình còn cố tình dập mạnh chỗ bụng nhỏ của anh, Úc Thanh Chước không chịu nổi run lên, môi dưới đã bị cắn rách da, khoái cảm ập đến mãnh liệt tới nỗi anh tưởng như mình sắp bị hắn chơi hỏng.
Đầu óc bắt đầu mơ hồ, anh bỗng nhiên nhớ lại câu "Em muốn chiều chuộng anh" mà bản thân từng nói vào ngày đến sân bay đón Lương Tùng Đình về nhà.
Lúc sau Úc Thanh Chước không hề phản kháng nữa, ngay cả những hành động vô thức khi cơ thể phải chịu đau đớn cũng không có.
Điểm mấu chốt duy nhất mà anh còn kiên trì chính là không được kêu thành tiếng, còn tất cả chuyện khác đều thuận theo ý Lương Tùng Đình.
Sự vâng lời của anh chẳng khác nào đang tiếp tay cho sự thô bạo của người còn lại, và những động tác tàn nhẫn ấy cũng khiến Úc Thanh Chước tan thành từng mảnh nhỏ trong thế giới đang dần dần đảo điên.
Trên eo trên mông anh phủ kín dấu tay, những vết bóp véo hằn rất sâu. Lương Tùng Đình không kiểm soát nổi mình, cảm giác khi chịch Úc Thanh Chước quá tuyệt vời, không có nơi nào trên cơ thể anh mà hắn không quen thuộc.
Hắn biết phải làm gì để khiến anh sung sướng, cũng biết làm thế nào để khiến cho anh đau. Ham muốn khống chế và chiếm hữu mà hắn dành cho anh mạnh mẽ đến mức một khi được giải phóng thì sẽ không thể nào áp nó xuống được nữa.
Úc Thanh Chước nói không sợ, bảo hắn hãy làm chuyện mà hắn luôn muốn làm. Vậy hắn sẽ không che giấu nữa, hắn muốn anh phải thực sự ngã xuống, là loại ngã khiến bản thân vỡ nát, rơi xuống thế giới của Lương Tùng Đình hắn, và chỉ có hắn mới có thể ghép lại anh hoàn chỉnh.
Lương Tùng Đình muốn đối xử như thế với anh, hắn đã nghĩ về chuyện này từ bảy năm trước khi Úc Thanh Chước nói ra lời chia tay mà chẳng hề e dè.
Hắn có thể chia tay trong yên bình với bất cứ ai, chỉ có duy nhất Úc Thanh Chước là không thể. Nửa năm qua Lương Tùng Đình đã từ chối anh vô số lần, không đồng ý cho anh tới gần mình, cũng chỉ bởi vì hắn vẫn còn lý trí.
Hiện tại Lương Tùng Đình đã vứt bỏ tất cả vẻ đường hoàng và tử tế kia đi, hắn không cần điềm tĩnh trước mặt Úc Thanh Chước, cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
Đã chia tay bảy năm mà hắn còn có thể đồng ý bắt đầu lại với anh, đương nhiên phần lý trí trong tình yêu này chẳng còn lại bao nhiêu.
Không có người nào đủ tỉnh táo mà quay lại với người yêu cũ đã xa cách bảy năm cả.
Úc Thanh Chước đi xa lâu như vậy, anh gặp gỡ nhiều người, trải qua vô vàn chuyện, tất cả đều không có liên quan đến hắn. Hắn muốn sở hữu mọi thứ của anh, lúc này sẽ để anh hoàn toàn hiểu rõ rằng mỗi một centimet trên người anh đều thuộc về Lương Tùng Đình hắn. Nếu anh lại muốn rời đi nữa, lần này tuyệt đối không có chuyện sẽ lành lặn thoát thân.
***
Vào lúc Úc Thanh Chước mơ màng, mở miệng lại xin một nụ hôn.
Lương Tùng Đình lật người anh lại, hỏi: "Úc Thanh Chước, em là của ai?"
Anh vừa thở dốc vừa trả lời: "Của anh."
Hắn hỏi một lần nữa: "Ai?"
Úc Thanh Chước cố gắng mở mí mắt nặng trịch, giơ tay lên nắm tay Lương Tùng Đình, nói: "Anh, là của anh Đình."
Lương Tùng Đình lật tay siết chặt lấy bàn tay mà anh vừa duỗi tới, hỏi tiếp: "Sau này còn đi nữa không?"
Anh vội vàng lắc đầu, mỗi câu trả lời của anh đều rất nhanh, hoàn toàn không phù hợp với đầu óc đang mơ màng lúc này, "Không đi nữa, sau này chỉ ở bên cạnh anh, anh bảo em đi đâu thì em sẽ đi đó..."
Trong phòng quá tối, Úc Thanh Chước đã mất đi khái niệm về thời gian.
Anh chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ đều vượt tầm kiểm soát, điên cuồng và mãnh liệt, cùng với đó là sự dày vò đã kéo dài thật lâu. Anh để Lương Tùng Đình khống chế hết thảy mà chẳng hề phản kháng, cam tâm tình nguyện giao bản thân cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Úc Thanh Chước thật sự cảm nhận được nỗi đau mà mấy năm nay Lương Tùng Đình gánh chịu.
Đúng vậy, anh vẫn quá tồi tệ. Anh luôn là người được thiên vị, Lương Tùng Đình cho anh đặc quyền để anh chẳng phải kiêng nể bất cứ gì.
Anh ngồi ở cầu thang quán karaoke nói vài câu buồn bã mà hắn đã lùi bước nhượng bộ, còn bản thân hắn chịu đựng đau khổ lâu như vậy, Úc Thanh Chước không hề biết hắn đã trải qua thế nào, đột ngột về nước nói mình muốn quay lại thì liệu ai có thể đồng ý ngay được đây.
Mấy nghìn ngày đêm ấy, đều bị anh xem nhẹ.
***
Khi Úc Thanh Chước tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường phụ, trên người mặc áo phông của Lương Tùng Đình.
Bức rèm trong phòng vẫn kéo kín, Lương Tùng Đình đang ngồi ở phía cuối chiếc giường hỗn loạn kia, tay đang bấm di động.
Úc Thanh Chước nhìn hắn nhưng không gọi. Họng anh quá đau, không thể nói lớn được.
Nhưng Lương Tùng Đình lại rất nhạy bén, anh tỉnh dậy còn chưa đến nửa phút thì hắn đã quay đầu nhìn sang, vừa khéo bắt gặp ánh mắt anh. Sau đó hắn đứng lên đi tới mép giường rồi vươn tay sờ trán anh một lát.
Không sốt.
Hắn nói: "Anh ra ngoài một chuyến."
Úc Thanh Chước vâng khẽ, không hỏi hắn đi đâu.
Lương Tùng Đình cầm chìa khóa rời đi, tầm mười phút sau hắn đã quay về phòng, trên tay còn cầm theo vài túi đồ ăn.
Úc Thanh Chước không có tâm trạng ăn uống, đến nuốt cũng khó khăn, Lương Tùng Đình nâng anh ngồi dậy đút cho mấy thìa cháo rồi đến phiên hắn ăn nốt bữa của mình.
Đồ ăn giúp cho Úc Thanh Chước khôi phục chút sức lực. Đến khi Lương Tùng Đình ăn xong nốt bát cháo còn dư lại của anh thì Úc Thanh Chước vươn hai tay ra, khẽ khàng xin: "Anh Đình, anh ôm em một cái..."
Lương Tùng Đình lấy khăn giấy lau miệng rồi đi tới ngồi xuống mép giường, không trả lời mà duỗi tay bế anh ra khỏi chăn ôm ngồi lên đùi mình.
Úc Thanh Chước đau đến nhíu cả mày, phải hít sâu một hơi.
Hắn nhẹ nhàng hỏi anh: "Ngồi như thế nào thì không đau?"
Anh hơi ngượng, cúi đầu rồi mới đáp: "Chân... đừng tách chân em ra, để em ngồi nghiêng..."
Đợi anh chỉnh lại tư thế ngồi trên đùi hắn thoải mái xong thì Lương Tùng Đình mới vòng tay ôm anh, tay còn lại thì chầm chậm xoa bóp eo cho anh.
Cơ thể bên dưới lớp quần áo thảm không nỡ nhìn, vừa nãy trong lúc Úc Thanh Chước thiếp đi Lương Tùng Đình đã bôi thuốc cho anh, nhưng nếu muốn hết hẳn chắc phải đợi đến năm ba ngày sau.
Úc Thanh Chước nghiêng đầu dựa lên bả vai Lương Tùng Đình, thì thầm hỏi: "Vẫn không cho em hôn một chút sao?"
Hắn không nói lời nào, bàn tay đang bóp eo cho anh cũng không dừng.
Anh nói tiếp: "Em biết sai rồi, anh Đình... Anh còn ở đây bao lâu nữa? Anh cứ nhốt em trong căn phòng này đi, em không đi đâu hết, đợi chừng nào anh hết giận rồi thì hôn em một cái, được không anh?"
Quá hèn mọn. Đời này Úc Thanh Chước chưa từng hèn mọn đến vậy.
Mà chỉ vì một nụ hôn mà thôi.
Lương Tùng Đình ôm anh thêm lát nữa, sau đó đặt anh nằm xuống giường còn mình cũng lên giường với anh, không nói lời nào khác mà chỉ nhả hai chữ: "Ngủ đi."
Úc Thanh Chước được hắn ôm vào lòng, sát gần và ôm chặt đến mức anh có thể nghe thấy từng tiếng tim đập bên tai mình.
Dường như căn phòng u tối này mang một phép ẩn dụ, nó giống như trái tim của Lương Tùng Đình vậy, cô độc thật lâu, chìm xuống thật sâu, gần như đã mất đi độ ấm. Nhưng Úc Thanh Chước biết căn phòng ấy sẽ lại sáng lên một lần nữa, chính anh có thể thắp sáng nó.
Anh dựa vào ngực Lương Tùng Đình, khàn giọng dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Khoảng mấy tiếng sau, cụ thể là khi nào Úc Thanh Chước cũng không rõ ràng lắm, anh bị đánh thức.
Anh hơi giật mình nhưng biết chuyện này còn chưa thể kết thúc, đầu óc không tỉnh táo lắm nhưng cơ thể thì lại rất phối hợp.
Lương Tùng Đình thấy anh run lên trong vô thức thì hỏi với giọng rất vững vàng: "Đau à?"
Úc Thanh Chước vươn tay ôm lấy hắn, vừa thở sâu để giảm bớt cảm giác như bị xé rách vừa chầm chậm trả lời: "Không đau... Em thích mọi chuyện mà anh làm với em..."
Lương Tùng Đình vẫn hung mãnh và trầm lặng, sự nóng nảy và lạnh lùng của hắn tựa như hai thái cực, đều chứa những cảm xúc mãnh liệt mà chính hắn cũng không thể khống chế.
Nhưng Úc Thanh Chước lại dần dần cảm thấy tình yêu qua từng động tác ấy.
Anh không thể nhớ nổi lần này lại kéo dài bao lâu, đầu óc anh đã rơi vào hỗn loạn. Một buổi chiều và một buổi đêm này khiến cho toàn bộ cơ thể anh rã rời.
Lương Tùng Đình nói muốn một Úc Thanh Chước vỡ vụn, vậy thì anh sẽ để cho hắn từng chút từng chút cắn nát anh, xé rách anh, hoàn toàn không phản kháng.
Trước khi ngất xỉu, anh vẫn không quên mà yếu ớt nói với Lương Tùng Đình: "Em yêu anh." sau đó lại khẽ khàng nỉ non, "Em xin lỗi, sau này em sẽ không đi nữa."
Cho dù là một tình yêu không trọn vẹn và một bản thân không hoàn chỉnh, anh cũng muốn cố chấp mà ở lại, không bao giờ rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...