Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới - Trang 2
Chương 38: Ông trời là con nhà tôi
Gần tới giờ ăn trưa Lâm Gia và Trì Tiêu dát díu nhau rời khỏi phòng trò chơi thực tế ảo.
Bước chân của Lâm Gia hoi hẫng, trước khi đi mấy bước còn phải nhìn xuống đất một lát, sau khi xác nhận là đất bằng mới yên lòng.
Trì Tiêu đỡ hơn cô ấy một chút, ít nhất đi đường cũng coi như vững vàng.
“Cái dây xích giữa không trung vừa nãy quá chân thực! Bây giò tớ cứ cảm thấy mình đang đi trên dây!” Lòng Lâm Gia vẫn còn sợ hãi cảm thán, cô xoay mặt nhìn Trì Tiêu mặt mỳ bình tĩnh, không khỏi bội phục nói: “Xem ra trên thế giưới này chỉ có quỷ là trị được cậu!”
Trì Tiêu lắc đầu: “Cũng không phải, vừa rồi toàn bộ quá trình tớ đều tự nói với bản thân dưới chân là mặt đất, hơn nữa cố gắng không nhìn xuống.”
Trước kia cô từng chơi nhảy bungee với nhóm Từ Thư Thừa, thành thật mà nói thì từ trên cao nhảy xuống vẫn rất sợ, tới nơi vẫn nhảy xuống, tuy rằng sau khi nhảy xuống tuy rằng mặt mày trắng bệch hết, Từ Thư Thừa đã ở bên cô hòa hoãn hồi lâu.
Từng có trải nghiệm kích thích hơn nên thực tế ảo này không tính là gì.
Chởi một vòng khó tránh khỏi đói bụng, bên khu ăn ngủ có tiệc nướng và tiệc đứng nên hai người liền qua đó kiếm ăn.
Trong phòng tiệc đứng có bít tết, mì ý và sushi làm sẵn, còn có lẩu và đồ nướng trên giấy bạc, các món ăn rất phong phú. Lúc hai người tiến vào cửa phòng ăn đang muốn tìm bàn trống ngồi xuống thì phát hiện rất nhiều bạn học trong lớp đều ở đây.
Một đám nam nữ ngồi lẫn lộn cười cười nói nói trông rất thân thiết, thấy hai người cũng không xa lạ mà nhiệt tình mời tới ăn chung.
Hai người không từ chối, thuận thế ngồi xuống
Trong lớp có một đôi tình nhân, nghe bạn học bên cạnh hàn huyên vài câu mới biết sắp tới sinh nhật bên nữ nên bữa cơm này là bên nam mời khách, sẵn tiện làm sinh nhật cho bạn gái.
Bọn họ đông người, khoảng mười mấy, phục vụ của nhà hàng đặc biệt ghép hai cái bàn con ại, hai cái lo nướng không khói và hai nồi lẩu, vừa vặn đủ.
Quan hệ của Lâm Gia với bạn cùng lớp cũng không tệ lắm, bây giờ ngồi xuống thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện với bọn họ mấy câu.
Trì Tiêu không thân quen với bọn họ lắm nên không nói nhiều, nhưng cô không chỉ lo cúi đầu xem điện thoại mà còn ngước mắt ra vẻ chăm chú lắng nghe mỗi khi có người nói chuyện với mình.
“Này, vùa rồi tớ hàn huyên với chị gái phục vụ bên này một lát, mấy cậu biết không? Hôm nay đúng lúc ông chủ của Hải Châu thị sát ở đây đấy.”
“Ông chủ Hải Châu? Thật h ả! Bây giờ ông chủ đang ở đâu? Tớ đi nhận bố còn kịp không?”
Một nam sinh trông có vẻ khá có hiểu biết nghe đám bạn học bàn tán tiếp lời: “Ông chủ nào? Người già hay người trẻ?”
Nữ sinh mở đầu câu chuyện ngây thơ lắc đầu: “Không biết nữa, có điều chị gái kia nói ông chủ cực kỳ đẹp trai! Chắc là người trẻ rồi.”
“Cái gì cái gì? Ông chủ của Hải Châu còn chia già trẻ sao? Chẳng lẽ là con trai kế nghiệp cha?”
Có người ngước đầu khỏi màn hình điện thoại: “Tớ mói tra thử, tổng giám đốc của Hải Châu thật là thần bí, trên mạng không có thông tin gì hết. Có điều Hải Châu thì lại không thần bí chút nào, tớ mói phát hiện sản nghiệp của bọn họ gần như bao quát mọi phương diện trong cuộc sống của tớ.”
Nam sinh vừa rồi tiếp tục mở miệng giải thích: “Không chỉ có Hải Châu, ừm, cái điện thoại cậu dùng hiện tại là của Khoa học kỹ thuật Trung Thành. Sản nghiệp của Trung Thành còn bao gồm bất động sản, sản xuất, y tế, năng lượng, vận tải các thứ. Hai ông trùm này hợp lại cơ bản đã bao hết ăn mặc ở ăn uống chơi bời của cậu từ khi sinh ra đến khi chết đi.”
“Đệch! Trâu bò vậy sao!?”
Nam sinh: “Trâu bò hơn chính là Trung Thành và Hải Châu là một nhà.”
Những người khác: “?”
“Anh họ của tôi là quản lý cấp cao ở công ty con của Hải Châu, chị họ làm cho Trung Thành, lúc trước tớ nghe bọn họ đề cập lúc nói chuyện phiếm là mấy chục năm trước Hải Châu và Trung Thành đã là đối tác, ông chủ hi nhà cũng thân nhau mấy đời, còn định ra hôn ước từ bé để liên hôn. Cách đây ít lâu thái tử gia của Trung Thành và công chúa nhỏ của Hải Châu đã kết hôn, thật sự là cường cường liên hợp… Bây giờ Hải Châu trên cơ bản đã giao hết cho thái tử gia, lão hoàng đế nửa về hưu.”
Có nữ sinh nghe xong sâu kín hoi: “Các cậu nói xem nếu bây giờ tớ chết rồi đi đầu thai liệu có thể đầu thai vào nhà bọn họ hay không?”
Có người đáp lời cô ấy: “Bây giờ cậu đi thuê phòng ngủ mơ một giấc sẽ được.”
Nữ sinh kia tiếc nuối bẹp bẹp miệng: “Vậy tớ chỉ có thể điên cuồng tự an ủi bản thân bọn họ là liên hôn gia tộc nên không có tình cảm, chỉ bàn lợi ích, giá trị nhan sắc cũng bìn thường!”
“Nhưng bọn họ giàu, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền…”
“a a a đừng nói nữa!”
Nam sinh kia nói tiếp: “Vậy cậu nên bớt tự an ủi đi, có tình cảm hay không thì tó không rõ lắm, tuy rằng anh họ tớ không được tham gia hôn lễ nhưng từng nghe người phụ trách công ty con của bọn họ nói hai vị liên hôn đều có nhan sắc thần tiên.”
“Chà! Không có ảnh không có sự thật thì tất cả chỉ là nói mồm! Dù sao tớ cũng không tin!”
“Đúng vậy!”
Lâm Gia nhấp một ngụm nước chanh, im lặng ngồi một bên không gia nhập chủ đề.
Trì Tiêu… cũng lựa chọn vờ như không nghe thấy quay mặt đi chỗ khác.
“Các người có nhầm không vậy? Không có trứng cá muối! Nấm cục đen cũng không có! Mở nhà hàng gì chứ!”
Đột nhiên một tiếng hét the thé vang lên, phút chốc đã thu hút ánh mắt của nửa nhà hàng. Tiếng trò chuyện của đám sinh viên lập tức im bặt, mọi người sôi nổi nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Trì Tiêu cũng nhìn theo giọng nói, phát hiện thì ra người có giọng điệu chua ngoa lại không hề kiêng nể ai kia chính là cô gái tóc tím đã gặp lúc trước.
Cô gái tóc tím khí thế hung hăng la phục vụ vài câu rồi xách túi đứng dậy bỏ đi: “Cái nhà hàng rách nát gì đây! Không ăn nữa!”
Cô gái tóc vàng vội vàng chạy theo cô ta.
Giầy cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng cộc cộc, cô gái tóc tím hất cằm đi tới cửa, ánh mắt vô tình liếc qua cái bàn ở đầu kia, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đẹp đến mức khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Không những đẹp mà có thêm dáng người và tư thái kia quả thực chói mắt đến lóa mắt.
Không nói chuyện được với Trì Trạm nên trong lòng cô gái tên Cát Trân Trân kia chứa đầy lửa giận không có chỗ bùng phát, la nhân viên phục vụ của nhà hàng mấy câu còn cảm thấy chưa hết giận, lại lạnh lùng lườm Trì Tiêu không liên quan gì.
“Quả nhiên là nhà hàng rẻ tiền, chỉ có người rẻ tiền mới bằng lòng tới chỗ rách nát này ăn cơm.”
Lời này rất quá đáng, quả thực không khác gì công kích toàn bộ khách khứa của nhà hàng.
Một bác gái trung niên ngồi ở bàn khác lập tức không vui mà cao giọng phản bác: “Con nhỏ này nói chuyện kiểu gì đấy? Mặt mũi trông cũng đàng hoàng đẹp đẽ mà không có chút giáo dục nào! Cha mẹ thầy cô dạy cô như vậy hả?”
Cát Trân Trân không ngờ có người trực tiếp phản bác khiến cô ta mấ mặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, biết rõ nhất định bản thân không cãi lại loại “Đàn bà chợ búa chanh chua” này đành phải hừ lạnh một tiếng bảo: “Không có tiền là không có tiền, nói một đống đạo lý cũng không thay đổi được bộ dạng hàng rẻ tiền!”
Cô ta nói xong định bỏ đi thì chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Đứng lại.”
Cát Trân Trân sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy cô gái dáng vẻ nghiêm chỉnh vừa rồi còn bị mình liếc mắt khinh thường đang nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh: “Quý cô này, cô nên xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình sau đó mới được đi.”
Các bạn cùng lớp không ngờ rằng Trì Tiêu lại cứng rắn như vậy.
Bọn họ không biết tình huống lúc trước nên không nhận ra kỳ thật câu nói trước đó của cô gái tóc tím là cố ý nhắm vào Trì Tiêu. Vốn dĩ bọn họ chỉ coi như chó điên cắn người không muốn quan tâm, ai ngờ Trì Tiêu lại trực tiếp ra mặt.
Tuy chó điên cắn người không thể cắn lại, nhưng có thể dùng gậy đánh lại.
Trì Tiêu không thay đổi dáng vẻ nghiêm chỉnh, lúc cô lạnh lùng nhìn người ta lại mơ hồ có tư thái áp đảo của bề trên.
“Mời cô xin lỗi.” Trì Tiêu lặp lại, giọng điệu cũng lạnh thêm vài phần.
Cát Trân Trân vượt qua trạng tái ngạc nhiên ban đầu, lập tức đứng thẳng lưng lên ra vẻ khinh thường liếc Trì Tiêu: “Kêu tôi xin lỗi, cô xứng sao?”
“Vậy cô cảm thấy tôi xứng không?” Một giọng nam lạnh lùng kèm theo một loạt tiếng bước chân từ lầu hai của nhà hàng truyền tới.
Trì Trạm một tay đút túi nhàn nhã bước xuống bậc thang lát cẩm thạch, phía sau là đám người trợ lý, người phụ trách của thị trấn nghỉ dưỡng và quản lý nhà hàng, mỗi người đều mặc âu phục mang giầy da, phong thái vô cùng tinh anh.
Cảnh tượng này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của cả nhà hàng.
Cát Trân Trân hốt hoảng đến mặt mày biến sắc: “Trì…”
Trì Trạm không đợi cô ta nói xong đã lạnh giọng hỏi trợ lý bên cạnh: “Hợp đồng của Hải Châu với công ty Cát Lợi vẫn chưa ký đúng không?”
Trợ lý gật đầu xác nhận.
“Vậy thì tốt lắm, không cần ký nữa.” Anh ta nhàn nhã chỉnh ống tay áo âu phục, giọng điệu không nhanh không chậm: “Căn dặn xuống đưới, sau này bất kỳ sản nghiệp nào của Hải Châu cũng không tiếp đãi quý cô này, hàng rẻ tiền mà, người ta khinh thường.”
“Không phải… anh Tr…” Cát Trân Trân còn chưa kịp giải thích đã bị nhân viên an ninh của thị trấn ngắt lời.
“Thưa cô, mời cô lập tức rời khỏi thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp.”
Trì Trạm không để ý tới cô ta nữa mà xoay người về hướng Trì Tiêu, cất bước đi tới chỗ cô.
Dưới ánh mắt sửng sờ kinh ngạc của đám bạn học, Trì Trạm đi tới chỗ Trì Tiêu, ung dung tự nhiên xoa đầu cô, giọng điệu mang theo ý cười, không còn lạnh lùng như vừa rồi: “Nhìn xem Từ Thư Thừa chiều em kìa, tính khí cũng lớn lắm.”
Trong đại sảnh còn một đống người, chỉ một cô gái nhỏ như cô dám đứng ra.
Trì Trạm đang họp với đám cấp dưới trong phòng riêng trên lầu, sẵn tiện nếm thử món ngon đặc sắc bên này. Miệng anh ta kén chọn, yêu cầu hà khắc với thức ăn, lúc thị sát những sản nghiệp liên quan tới ăn uống đều nếm thử mùi vị thức ăn.
Chỉ là phòng riêng cách âm không tốt lắm, thoáng cái đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu một. Anh ta còn tuonrg là phục vụ của nhà hàng xảy ra vấn đề nên đích thân ra xem, quản lý nhà hàng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi ra theo.
Không ngờ đúng lúc gặp cảnh em gái nhỏ nhà anh ta “nổi bão”.
Trì Tiêu đẩy tay anh ta ra, vuốt lại mái tóc lộn xộn, đồng thời cãi lại: “Tính khí của anh mới lớn ấy.”
Trì Trạm không thèm đấu võ mồm với con nhóc lừa gạt này, ánh mắt anh ta lướt quanh cô một vòng rồi hỏi: “Ăn cơm với bạn học à?”
“Vâng.”
Người phụ trách của thị trấn không biết Trì Tiêu, nhưng ông ta bắt được tên của thái tử gi Trung Thành trong đôi ba câu vừa rồi của Trì Trạm nên đoán được đại khái thân phận của cô nhóc này, ngoài mặt cẩn thận lại hiền lành nói: “Tổng giám đốc Trì, đây là…”
Trì Trạm trả lời: “Ông trời con nhà tôi, hôm hay nó liên hoan với bạn học, ông sắp xếp một chút.”
Người phụ trách vội nói: “Vâng vâng, tổng giám đốc Trì yên tâm, nhất định tôi sẽ sắp xếp tốt! Đảm bảo làm cô Trì hài lòng!”
Trì Trạm gật đầu rồi nói với Trì Tiêu: “Anh còn phải tới thành phố bên cạnh mở họp, không ở bên em được, em chơi vui vẻ, ở bên ngoài đừng uống rượu, xong thì về sớm một chút.”
Trì Tiêu ngoan ngoãn đáp: “Vâng, tạm biệt anh.”
“Đi thôi.” Khóe môi Trì Trạm hơi cong lên, xoay người kéo theo một đám người nối đuôi nhau hoành tráng rời khỏi nhà hàng.
Người phụ trách của trị trấn và quản lý nhà hàng tiễn đoàn người tới cửa rồi quay về, vô cùng cung kính đứng trước mặt Trì Tiêu: “Thưa cô, cô còn cần gì nữa không ạ? Đây đều là bạn học của cô sao? Có cần chúng tôi chuyển mọi người sang nơi khác…” Rồi ông ta quay đầu căn dạn: “Mau thu dọn biệt thự số một đi.”
Trì Tiêu quay đầu nhìn đám bạn học đã rơi vào trạng thái mất hồn, suy nghĩ một lát rồi hỏi người phụ trách: “Có bánh gato không?”
“Có có! Tôi sẽ kêu nhà bếp làm ngay, cô muốn mùi vị và kiểu dáng gì?”
Trì Tiêu lại tới hỏi nữ sinh mừng sinh nhật: “Cậu thích loại gì?”
Nữ sinh kia ngơ ngác, vô thức trả lời: “Kem fondant.”
Trì Tiêu nhìn về phía người phụ trách, người kia căn bản không cần cô mở miệng hỏi lại đã lập tức trả lời: “Được, không thành vấn đề, tôi đi sắp xếp ngay!”
Người phụ trách và quản lý nhà hàng rời khỏi, còn để lại trợ lý để Trì Tiêu căn dặn bất kỳ lúc nào.
Bàn ăn vốn náo nhiêt rơi vào yên lặng kỳ lạ. Lâm Gia lẳng lặng ngồi bên cạnh Trì Tiêu, trái tim đập thình thịch dồn dập, không nói nổi một câu.
Những người khác cũng duy trì trạng thái ngu ngơ thất thần, rồi lại không dám nhìn thẳng vào Trì Tiêu, tình cảnh lúng túng lại quái lạ.
Cố tình Trì Tiêu lại không nhận ra, thậm chí còn dùng giọng điệu nghiêm túc mà bình tĩnh hỏi: “Có muốn tới biệt thự tổ chức party sinh nhật không?”
Mọi người: “…”
Bước chân của Lâm Gia hoi hẫng, trước khi đi mấy bước còn phải nhìn xuống đất một lát, sau khi xác nhận là đất bằng mới yên lòng.
Trì Tiêu đỡ hơn cô ấy một chút, ít nhất đi đường cũng coi như vững vàng.
“Cái dây xích giữa không trung vừa nãy quá chân thực! Bây giò tớ cứ cảm thấy mình đang đi trên dây!” Lòng Lâm Gia vẫn còn sợ hãi cảm thán, cô xoay mặt nhìn Trì Tiêu mặt mỳ bình tĩnh, không khỏi bội phục nói: “Xem ra trên thế giưới này chỉ có quỷ là trị được cậu!”
Trì Tiêu lắc đầu: “Cũng không phải, vừa rồi toàn bộ quá trình tớ đều tự nói với bản thân dưới chân là mặt đất, hơn nữa cố gắng không nhìn xuống.”
Trước kia cô từng chơi nhảy bungee với nhóm Từ Thư Thừa, thành thật mà nói thì từ trên cao nhảy xuống vẫn rất sợ, tới nơi vẫn nhảy xuống, tuy rằng sau khi nhảy xuống tuy rằng mặt mày trắng bệch hết, Từ Thư Thừa đã ở bên cô hòa hoãn hồi lâu.
Từng có trải nghiệm kích thích hơn nên thực tế ảo này không tính là gì.
Chởi một vòng khó tránh khỏi đói bụng, bên khu ăn ngủ có tiệc nướng và tiệc đứng nên hai người liền qua đó kiếm ăn.
Trong phòng tiệc đứng có bít tết, mì ý và sushi làm sẵn, còn có lẩu và đồ nướng trên giấy bạc, các món ăn rất phong phú. Lúc hai người tiến vào cửa phòng ăn đang muốn tìm bàn trống ngồi xuống thì phát hiện rất nhiều bạn học trong lớp đều ở đây.
Một đám nam nữ ngồi lẫn lộn cười cười nói nói trông rất thân thiết, thấy hai người cũng không xa lạ mà nhiệt tình mời tới ăn chung.
Hai người không từ chối, thuận thế ngồi xuống
Trong lớp có một đôi tình nhân, nghe bạn học bên cạnh hàn huyên vài câu mới biết sắp tới sinh nhật bên nữ nên bữa cơm này là bên nam mời khách, sẵn tiện làm sinh nhật cho bạn gái.
Bọn họ đông người, khoảng mười mấy, phục vụ của nhà hàng đặc biệt ghép hai cái bàn con ại, hai cái lo nướng không khói và hai nồi lẩu, vừa vặn đủ.
Quan hệ của Lâm Gia với bạn cùng lớp cũng không tệ lắm, bây giờ ngồi xuống thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện với bọn họ mấy câu.
Trì Tiêu không thân quen với bọn họ lắm nên không nói nhiều, nhưng cô không chỉ lo cúi đầu xem điện thoại mà còn ngước mắt ra vẻ chăm chú lắng nghe mỗi khi có người nói chuyện với mình.
“Này, vùa rồi tớ hàn huyên với chị gái phục vụ bên này một lát, mấy cậu biết không? Hôm nay đúng lúc ông chủ của Hải Châu thị sát ở đây đấy.”
“Ông chủ Hải Châu? Thật h ả! Bây giờ ông chủ đang ở đâu? Tớ đi nhận bố còn kịp không?”
Một nam sinh trông có vẻ khá có hiểu biết nghe đám bạn học bàn tán tiếp lời: “Ông chủ nào? Người già hay người trẻ?”
Nữ sinh mở đầu câu chuyện ngây thơ lắc đầu: “Không biết nữa, có điều chị gái kia nói ông chủ cực kỳ đẹp trai! Chắc là người trẻ rồi.”
“Cái gì cái gì? Ông chủ của Hải Châu còn chia già trẻ sao? Chẳng lẽ là con trai kế nghiệp cha?”
Có người ngước đầu khỏi màn hình điện thoại: “Tớ mói tra thử, tổng giám đốc của Hải Châu thật là thần bí, trên mạng không có thông tin gì hết. Có điều Hải Châu thì lại không thần bí chút nào, tớ mói phát hiện sản nghiệp của bọn họ gần như bao quát mọi phương diện trong cuộc sống của tớ.”
Nam sinh vừa rồi tiếp tục mở miệng giải thích: “Không chỉ có Hải Châu, ừm, cái điện thoại cậu dùng hiện tại là của Khoa học kỹ thuật Trung Thành. Sản nghiệp của Trung Thành còn bao gồm bất động sản, sản xuất, y tế, năng lượng, vận tải các thứ. Hai ông trùm này hợp lại cơ bản đã bao hết ăn mặc ở ăn uống chơi bời của cậu từ khi sinh ra đến khi chết đi.”
“Đệch! Trâu bò vậy sao!?”
Nam sinh: “Trâu bò hơn chính là Trung Thành và Hải Châu là một nhà.”
Những người khác: “?”
“Anh họ của tôi là quản lý cấp cao ở công ty con của Hải Châu, chị họ làm cho Trung Thành, lúc trước tớ nghe bọn họ đề cập lúc nói chuyện phiếm là mấy chục năm trước Hải Châu và Trung Thành đã là đối tác, ông chủ hi nhà cũng thân nhau mấy đời, còn định ra hôn ước từ bé để liên hôn. Cách đây ít lâu thái tử gia của Trung Thành và công chúa nhỏ của Hải Châu đã kết hôn, thật sự là cường cường liên hợp… Bây giờ Hải Châu trên cơ bản đã giao hết cho thái tử gia, lão hoàng đế nửa về hưu.”
Có nữ sinh nghe xong sâu kín hoi: “Các cậu nói xem nếu bây giờ tớ chết rồi đi đầu thai liệu có thể đầu thai vào nhà bọn họ hay không?”
Có người đáp lời cô ấy: “Bây giờ cậu đi thuê phòng ngủ mơ một giấc sẽ được.”
Nữ sinh kia tiếc nuối bẹp bẹp miệng: “Vậy tớ chỉ có thể điên cuồng tự an ủi bản thân bọn họ là liên hôn gia tộc nên không có tình cảm, chỉ bàn lợi ích, giá trị nhan sắc cũng bìn thường!”
“Nhưng bọn họ giàu, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền…”
“a a a đừng nói nữa!”
Nam sinh kia nói tiếp: “Vậy cậu nên bớt tự an ủi đi, có tình cảm hay không thì tó không rõ lắm, tuy rằng anh họ tớ không được tham gia hôn lễ nhưng từng nghe người phụ trách công ty con của bọn họ nói hai vị liên hôn đều có nhan sắc thần tiên.”
“Chà! Không có ảnh không có sự thật thì tất cả chỉ là nói mồm! Dù sao tớ cũng không tin!”
“Đúng vậy!”
Lâm Gia nhấp một ngụm nước chanh, im lặng ngồi một bên không gia nhập chủ đề.
Trì Tiêu… cũng lựa chọn vờ như không nghe thấy quay mặt đi chỗ khác.
“Các người có nhầm không vậy? Không có trứng cá muối! Nấm cục đen cũng không có! Mở nhà hàng gì chứ!”
Đột nhiên một tiếng hét the thé vang lên, phút chốc đã thu hút ánh mắt của nửa nhà hàng. Tiếng trò chuyện của đám sinh viên lập tức im bặt, mọi người sôi nổi nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Trì Tiêu cũng nhìn theo giọng nói, phát hiện thì ra người có giọng điệu chua ngoa lại không hề kiêng nể ai kia chính là cô gái tóc tím đã gặp lúc trước.
Cô gái tóc tím khí thế hung hăng la phục vụ vài câu rồi xách túi đứng dậy bỏ đi: “Cái nhà hàng rách nát gì đây! Không ăn nữa!”
Cô gái tóc vàng vội vàng chạy theo cô ta.
Giầy cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng cộc cộc, cô gái tóc tím hất cằm đi tới cửa, ánh mắt vô tình liếc qua cái bàn ở đầu kia, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đẹp đến mức khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Không những đẹp mà có thêm dáng người và tư thái kia quả thực chói mắt đến lóa mắt.
Không nói chuyện được với Trì Trạm nên trong lòng cô gái tên Cát Trân Trân kia chứa đầy lửa giận không có chỗ bùng phát, la nhân viên phục vụ của nhà hàng mấy câu còn cảm thấy chưa hết giận, lại lạnh lùng lườm Trì Tiêu không liên quan gì.
“Quả nhiên là nhà hàng rẻ tiền, chỉ có người rẻ tiền mới bằng lòng tới chỗ rách nát này ăn cơm.”
Lời này rất quá đáng, quả thực không khác gì công kích toàn bộ khách khứa của nhà hàng.
Một bác gái trung niên ngồi ở bàn khác lập tức không vui mà cao giọng phản bác: “Con nhỏ này nói chuyện kiểu gì đấy? Mặt mũi trông cũng đàng hoàng đẹp đẽ mà không có chút giáo dục nào! Cha mẹ thầy cô dạy cô như vậy hả?”
Cát Trân Trân không ngờ có người trực tiếp phản bác khiến cô ta mấ mặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, biết rõ nhất định bản thân không cãi lại loại “Đàn bà chợ búa chanh chua” này đành phải hừ lạnh một tiếng bảo: “Không có tiền là không có tiền, nói một đống đạo lý cũng không thay đổi được bộ dạng hàng rẻ tiền!”
Cô ta nói xong định bỏ đi thì chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Đứng lại.”
Cát Trân Trân sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy cô gái dáng vẻ nghiêm chỉnh vừa rồi còn bị mình liếc mắt khinh thường đang nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh: “Quý cô này, cô nên xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình sau đó mới được đi.”
Các bạn cùng lớp không ngờ rằng Trì Tiêu lại cứng rắn như vậy.
Bọn họ không biết tình huống lúc trước nên không nhận ra kỳ thật câu nói trước đó của cô gái tóc tím là cố ý nhắm vào Trì Tiêu. Vốn dĩ bọn họ chỉ coi như chó điên cắn người không muốn quan tâm, ai ngờ Trì Tiêu lại trực tiếp ra mặt.
Tuy chó điên cắn người không thể cắn lại, nhưng có thể dùng gậy đánh lại.
Trì Tiêu không thay đổi dáng vẻ nghiêm chỉnh, lúc cô lạnh lùng nhìn người ta lại mơ hồ có tư thái áp đảo của bề trên.
“Mời cô xin lỗi.” Trì Tiêu lặp lại, giọng điệu cũng lạnh thêm vài phần.
Cát Trân Trân vượt qua trạng tái ngạc nhiên ban đầu, lập tức đứng thẳng lưng lên ra vẻ khinh thường liếc Trì Tiêu: “Kêu tôi xin lỗi, cô xứng sao?”
“Vậy cô cảm thấy tôi xứng không?” Một giọng nam lạnh lùng kèm theo một loạt tiếng bước chân từ lầu hai của nhà hàng truyền tới.
Trì Trạm một tay đút túi nhàn nhã bước xuống bậc thang lát cẩm thạch, phía sau là đám người trợ lý, người phụ trách của thị trấn nghỉ dưỡng và quản lý nhà hàng, mỗi người đều mặc âu phục mang giầy da, phong thái vô cùng tinh anh.
Cảnh tượng này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của cả nhà hàng.
Cát Trân Trân hốt hoảng đến mặt mày biến sắc: “Trì…”
Trì Trạm không đợi cô ta nói xong đã lạnh giọng hỏi trợ lý bên cạnh: “Hợp đồng của Hải Châu với công ty Cát Lợi vẫn chưa ký đúng không?”
Trợ lý gật đầu xác nhận.
“Vậy thì tốt lắm, không cần ký nữa.” Anh ta nhàn nhã chỉnh ống tay áo âu phục, giọng điệu không nhanh không chậm: “Căn dặn xuống đưới, sau này bất kỳ sản nghiệp nào của Hải Châu cũng không tiếp đãi quý cô này, hàng rẻ tiền mà, người ta khinh thường.”
“Không phải… anh Tr…” Cát Trân Trân còn chưa kịp giải thích đã bị nhân viên an ninh của thị trấn ngắt lời.
“Thưa cô, mời cô lập tức rời khỏi thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp.”
Trì Trạm không để ý tới cô ta nữa mà xoay người về hướng Trì Tiêu, cất bước đi tới chỗ cô.
Dưới ánh mắt sửng sờ kinh ngạc của đám bạn học, Trì Trạm đi tới chỗ Trì Tiêu, ung dung tự nhiên xoa đầu cô, giọng điệu mang theo ý cười, không còn lạnh lùng như vừa rồi: “Nhìn xem Từ Thư Thừa chiều em kìa, tính khí cũng lớn lắm.”
Trong đại sảnh còn một đống người, chỉ một cô gái nhỏ như cô dám đứng ra.
Trì Trạm đang họp với đám cấp dưới trong phòng riêng trên lầu, sẵn tiện nếm thử món ngon đặc sắc bên này. Miệng anh ta kén chọn, yêu cầu hà khắc với thức ăn, lúc thị sát những sản nghiệp liên quan tới ăn uống đều nếm thử mùi vị thức ăn.
Chỉ là phòng riêng cách âm không tốt lắm, thoáng cái đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu một. Anh ta còn tuonrg là phục vụ của nhà hàng xảy ra vấn đề nên đích thân ra xem, quản lý nhà hàng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi ra theo.
Không ngờ đúng lúc gặp cảnh em gái nhỏ nhà anh ta “nổi bão”.
Trì Tiêu đẩy tay anh ta ra, vuốt lại mái tóc lộn xộn, đồng thời cãi lại: “Tính khí của anh mới lớn ấy.”
Trì Trạm không thèm đấu võ mồm với con nhóc lừa gạt này, ánh mắt anh ta lướt quanh cô một vòng rồi hỏi: “Ăn cơm với bạn học à?”
“Vâng.”
Người phụ trách của thị trấn không biết Trì Tiêu, nhưng ông ta bắt được tên của thái tử gi Trung Thành trong đôi ba câu vừa rồi của Trì Trạm nên đoán được đại khái thân phận của cô nhóc này, ngoài mặt cẩn thận lại hiền lành nói: “Tổng giám đốc Trì, đây là…”
Trì Trạm trả lời: “Ông trời con nhà tôi, hôm hay nó liên hoan với bạn học, ông sắp xếp một chút.”
Người phụ trách vội nói: “Vâng vâng, tổng giám đốc Trì yên tâm, nhất định tôi sẽ sắp xếp tốt! Đảm bảo làm cô Trì hài lòng!”
Trì Trạm gật đầu rồi nói với Trì Tiêu: “Anh còn phải tới thành phố bên cạnh mở họp, không ở bên em được, em chơi vui vẻ, ở bên ngoài đừng uống rượu, xong thì về sớm một chút.”
Trì Tiêu ngoan ngoãn đáp: “Vâng, tạm biệt anh.”
“Đi thôi.” Khóe môi Trì Trạm hơi cong lên, xoay người kéo theo một đám người nối đuôi nhau hoành tráng rời khỏi nhà hàng.
Người phụ trách của trị trấn và quản lý nhà hàng tiễn đoàn người tới cửa rồi quay về, vô cùng cung kính đứng trước mặt Trì Tiêu: “Thưa cô, cô còn cần gì nữa không ạ? Đây đều là bạn học của cô sao? Có cần chúng tôi chuyển mọi người sang nơi khác…” Rồi ông ta quay đầu căn dạn: “Mau thu dọn biệt thự số một đi.”
Trì Tiêu quay đầu nhìn đám bạn học đã rơi vào trạng thái mất hồn, suy nghĩ một lát rồi hỏi người phụ trách: “Có bánh gato không?”
“Có có! Tôi sẽ kêu nhà bếp làm ngay, cô muốn mùi vị và kiểu dáng gì?”
Trì Tiêu lại tới hỏi nữ sinh mừng sinh nhật: “Cậu thích loại gì?”
Nữ sinh kia ngơ ngác, vô thức trả lời: “Kem fondant.”
Trì Tiêu nhìn về phía người phụ trách, người kia căn bản không cần cô mở miệng hỏi lại đã lập tức trả lời: “Được, không thành vấn đề, tôi đi sắp xếp ngay!”
Người phụ trách và quản lý nhà hàng rời khỏi, còn để lại trợ lý để Trì Tiêu căn dặn bất kỳ lúc nào.
Bàn ăn vốn náo nhiêt rơi vào yên lặng kỳ lạ. Lâm Gia lẳng lặng ngồi bên cạnh Trì Tiêu, trái tim đập thình thịch dồn dập, không nói nổi một câu.
Những người khác cũng duy trì trạng thái ngu ngơ thất thần, rồi lại không dám nhìn thẳng vào Trì Tiêu, tình cảnh lúng túng lại quái lạ.
Cố tình Trì Tiêu lại không nhận ra, thậm chí còn dùng giọng điệu nghiêm túc mà bình tĩnh hỏi: “Có muốn tới biệt thự tổ chức party sinh nhật không?”
Mọi người: “…”