Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới - Trang 2
Chương 2: Ông Xã
Sau khi ăn cơm trưa trong cửa hàng xong, buổi chiều Trì Tiêu trở về ký túc xá của trường học một chuyến.
Vào lúc này, học sinh trường Ninh Đại đã lục tục trở lại trường, chung cư của học sinh được mở rộng cửa, các chung cư khác cũng đầy người ra vào tấp nập. Chung cư ký túc xá của Trì Tiêu lại khá vắng vẻ hơn so với những nơi kia.
Nhiều sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp cũng đã bắt đầu làm thêm bên ngoài, có rất nhiều người trở lại trường sớm.
Mấy năm đại học này một nửa thời gian Trì Tiêu ở trọ trường, một nửa thời gian ở nhà ông ngoại. Bản thân cô có tính cá muối, từ nhỏ đến lớn ngoài mấy người bạn tốt ra cô chẳng muốn ra ngoài mở rộng giao lưu. Vì lẽ đó, quan hệ của cô và bạn cùng phòng đại học cũng không tệ không tốt, người bạn cùng phòng tốt nhất tên Lâm Gia, hai người vì một số lý do nên mới trở nên thân nhau.
Trong phòng ngủ bốn người vô cùng yên tĩnh, trên bàn trên giường trống rỗng, nhìn dáng vẻ này thì hẳn ba người bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở lại trường.
Học kỳ này vẫn còn lại hai bài chuyên ngành, Trì Tiêu không định ở lại ký túc xá tiếp tục, cô quét dọn đơn giản khu vực sinh hoạt, cũng thuận tiện quét sạch khu vực công cộng và cả ban công.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lấy mấy bộ quần áo mùa đông mà mình còn treo trong tủ quần áo bỏ vào túi, chuẩn bị mang chúng về cất đi, tìm thời gian nào đó mang đi quyên tặng.
Lúc cô đem túi hành lý nhỏ rời khỏi phòng, căn phòng cách phòng cô khá xa bỗng có người mở cửa đi ra.
“Trì Tiêu? Hôm nay trở lại trường à?”
Tiểu đội trưởng Trương Linh Lỵ đóng cửa phòng ngủ sau lưng cô ấy lại rồi đi tới, Trì Tiêu gật đầu đáp lại một tiếng, hai người cùng sóng vai đi trên hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.
“Vừa lúc gặp cậu, tớ còn định tối tìm cậu nói chuyện nữa đấy. “Kim thu bôi” năm nay sẽ sớm bắt đầu thi đấu, giáo viên phụ đạo nhờ tớ hỏi cậu một chút, cậu còn muốn tham gia vào cuộc thi không.”
Trì Tiêu yên lặng tính toán lại kế hoạch kế tiếp của mình, sau đó cô lắc đầu: “Năm nay tớ không có thời gian.”
Mặt Trương Linh Lỵ lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng hiểu: “Đúng vậy, chúng ta đã lớn rồi còn cùng bọn đàn em tranh gì chứ, thế nào cũng phải cho họ chút cơ hội.”
“Kim thu bôi” là một hội sáng tác văn học do mấy trường đại học liên kết với nhau tổ chức mỗi năm một lần, thi đấu sẽ chia thành tiểu thuyết, văn xuôi, sáng tác, thơ ca. Khu vực dự thi bao quát toàn trường đại học trong tỉnh.
Mặc dù chỉ là cuộc thi trong tỉnh, thế nhưng sức ảnh hưởng của nó không hề dừng lại trong tỉnh, đã từng có không ít tác phẩm đoạt giải vàng được chọn vào đề thi đại học.
Vào năm hai, Trì Tiêu đã đăng ký tham gia vào tổ tiểu thuyết của “kim thu bôi”, lần đó cô đã đoạt được giải bạc. Năm ngoái cô cũng tham gia dự thi lần thứ hai, cô không ngừng cố gắng nên đã đặt được giải vàng. Trong trường mở đại hội còn đặc biệt nêu tên cô để biểu dương.
Với những chiếc tích trước đó, khó tránh khỏi việc giáo viên quan tâm đến năm nay Trì Tiêu có báo danh hay không.
“Nhưng hình như Cát Viện lại báo danh đấy, cậu có biết không?”
Cát Viện mà Trương Linh Lỵ nói đến chính là bạn cùng phòng của Trì Tiêu, cũng nằm trong top học sinh xuất sắc của lớp. Đạt thành tích khắp mọi nơi, năng lực văn cũng không tệ. Hai lần trước đã báo danh thi đấu tổ tiểu thuyết của “Kim thi bôi” cùng với Trì Tiêu, đáng tiếc không biết có phải do vận may kém hay không mà cả hai lần chỉ đạt được giải thưởng ưu tú.
Cát Viện báo danh cuộc thi lần này, hai ngày trước Trì Tiêu cũng đã nghe cô ấy nói đến khi ở phòng ngủ của Tiểu Quần, cô cũng nói mấy câu cổ vũ như hai bạn cùng phòng khác, sau đó không quan tâm đến nữa.
Kể ra, nếu không phải do mấy năm đại học cô bị Cát Viện bắt viết bản thảo như lính, Trương Linh Lỵ lại từng là hội trưởng hội học sinh của trường, hai người gặp nhau nhiều hơn, quan hệ mới tốt hơn một chút.
Lúc Trì Tiêu kết hôn cũng gửi thiệp mời cho Trương Linh Lỵ và Lâm Giai, sau khi hai người nhận được thiệp đã hoảng hốt nửa ngày trời, không ngờ cô còn chưa tốt nghiệp đã “kết hôn sớm” rồi.
Lễ cưới được tổ chức ở nước ngoài, Trương Linh Lỵ ở quê nhà không tới được, chỉ gửi lì xì làm tiền mừng.
Lâm Gia đã làm xong hộ chiếu từ sớm, ngày tháng gần đến thì được người nhà họ Trì sắp xếp cho lên máy bay, toàn bộ hành trình không hề mất phí, chỉ cần có mặt tham gia lễ cưới là được.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã sắp tốt nghiệp năm tư rồi. Ôi, cậu có biết ba mẹ tớ thần kỳ cỡ nào không? Họ muốn tớ dẫn bạn trai về nhà, tốt nhất là theo như suy nghĩ của họ, là sau khi tốt nghiệp thì tìm ngay một công việc ổn định, tiếp đó sẽ kết hôn rồi sinh một đứa bé, cả đời được quyết định như vậy đấy!”
Trương Linh Lỵ than thở đầy vẻ bất đắc dĩ, đồng thời cũng nhìn Trì Tiêu bằng vẻ hâm mộ: “Không như cậu, còn chưa tốt nghiệp cậu đã kết hôn rồi, lại gả cho anh trai thanh mai trúc mã hàng xóm biết rõ gốc rễ nữa chứ. Tại sao tớ không có một thanh mai trúc mã biết rõ gốc gác lại còn đẹp trai nữa hả!”
Trì Tiêu như có điều suy nghĩ, cô nói: “Cũng bình thường, tớ cảm thấy sau khi kết hôn cũng chẳng khác gì trước đây.”
Ngoại trừ việc buổi tối khá là mệt ra….
“Không phải trước kia cậu định thi nghiên cứu sinh à? Tớ cảm thấy rất tốt, cậu có thể đi theo suy nghĩ của mình.”
Trương Linh Lỵ gật đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Trong kỳ nghỉ tớ đã đang chuẩn bị, dự là vài tháng nữa thôi sẽ vào phòng tự học! Không thành công cũng thành nhân!”
“Cố lên.”
“Cậu cũng vậy, tớ biết cậu đã cố gắng nỗ lực vì giấc mơ của mình, chúng ta cùng cố lên nhé!”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, những lời khích lệ đều không nói ra.
Trì Tiêu biết, Trương Linh Lỵ vẫn luôn là một người chịu cố gắng vì mục tiêu. Mấy năm đại học cô ấy không phải người sống ngơ ngác cho qua này, tất nhiên mục tiêu của cô ấy không chỉ là tìm một công việc ổn định rồi lại kết hôn sinh con, cả đời trôi qua trong sự bình đạm.
Người cố gắng đều sẽ được báo lại.
Thế nhưng khác với cá mặn.
Bây giờ Trì Tiêu đang suy nghĩ một vấn đề là, mỗi ngày cô nên lật người mấy lần mới có thể phơi đều.
Sau khi rời khỏi trường, Trì Tiêu đi thẳng đến khu chung cư Hàn Lâm ở khá gần trường.
Lúc trước khi cô thi đậu đại học Ninh Đại, ba mẹ cô đã mua cho cô một phòng ở khu chung cư Hàn Lâm cách trường không xa.
Căn phòng có diện tích hai trăm mét vuông, đối với nhà họ Trì mà nói thì nơi này chẳng là gì, nhưng đó lại là mục tiêu cả đời của “Ninh Phiêu”.
Căn phòng này đã mấy tháng không có người, ngày hôm qua dì của nhà chính đã đến quét dọn sạch sẽ, không cần Trì Tiêu tốn công tốn sức gì là đã có thể vào ở ngay.
Đầu tiên cô mang quần áo để vào phòng chứa đồ, đống quần áo này cô sẽ quyên tặng. Cô thay một bộ quần áo mặc nhà rồi đi ra ngoài, mở tủ lạnh ra nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Còn chưa nghĩ được tối nay cô sẽ ăn gì thì điện thoại đã vang lên thông báo có một cuộc gọi video.
“Con gái, bây giờ con đang ở đâu thế? Mẹ nghe nói Thư Thừa đi công tác rồi, một mình con ở biệt thự Lưu Quang có sợ không? Có muốn về nhà ở hai ngày không?”
Trong màn hình video là một người phụ nữ có gương mặt dịu dàng, trang sức bà ấy đeo không có một loại nào không tinh xảo hay không hợp cả. Tuy trên mặt bà ấy đã có một vài nếp nhăn nhỏ, nhưng một cái nhíu mày một nụ cười cũng đủ chứng minh năm tháng đã ưu ái bà thế nào.
Trì Tiêu nhìn màn hình nở nụ cười, dưới cái nhìn của người phụ nữ bên đầu dây thì dáng vẻ của cô là vô cùng ngoan ngoãn lại đáng yêu, bà ấy lập tức nói thêm: “Có muốn mẹ đến đón con không?”
“Mẹ, con đang ở bên trường học, chúng con sắp đi học rồi.”
“Ồ, vậy….” Trên gương mặt người phụ nữ hiện rõ vẻ tiếc nuối, nhưng lại nhanh chóng tươi cười: “Một mình con ở chỗ trường học à? Có muốn mẹ đến ở cùng con không? Hoặc là mẹ tìm dì chăm sóc cho con?”
“Mẹ, không cần đâu….”
Đối mặt với ý tốt dạt dào kia, Trì Tiêu gần như tốn hết công phu mới khiến cho bà ấy bỏ đi mấy cái suy nghĩ “giúp đỡ”.
Nói chung, Trì Tiêu trong mắt người mẹ mình chính là một đứa nhỏ tay chân không nhanh nhẹn, chỉ sợ một mình cô ở bên ngoài sẽ bị lạnh bị đói, đến mức cô hận không thể đeo một cái bánh lớn lên cổ mình, khi đói bụng chỉ cần há miệng cắn, hoàn toàn không cần lao lực.
Hơn nữa, người “mẹ” này còn không phải mẹ ruột của cô mà chính là mẹ ruột của Từ Thư Thừa, cũng là mẹ nuôi kiêm mẹ chồng của Trì Tiêu.
Sau khi hàn huyên một hồi lâu với mẹ nuôi kiêm mẹ chồng, đại đa số thời gian đều là người bên đầu dây nói mình muốn mua cho cô cái này cái kia, mời cô đến nhà lớn nhà họ Từ chơi các kiểu.
Nếu Trì Tiêu không kết thúc cuộc gọi video này đúng lúc thì mẹ Từ đã thiếu chút nữa muốn tự mình đến cửa đón cô đi ăn tối rồi.
Từ nhỏ đã luôn là như vậy, chỉ cần Từ Thư Thừa không có mặt, ba mẹ Từ như thể được ủy nhiệm sứ mệnh trọng đại gì đó, sự quan tâm bảo vệ của họ dành cho Trì Tiêu còn cao hơn ngày thường gấp mấy lần.
Lúc này, sau khi Trì Tiêu và Từ Thư Thừa kết hôn, lần đầu tiên anh ra ngoài, hơn nữa thân phận của Trì Tiêu đã thay đổi, sự nhiệt tình của mẹ Từ đã sắp nhấn chìm cô đến nơi rồi.
Trì Tiêu nghĩ tới đây, cô bèn mở Wechat ra.
[Một con cá mặn: Khi nào anh mới về? Ngẩn người.jpg]
Có lẽ Từ Thư Thừa đang bận nên không trả lời tin nhắn của cô ngay được.
Trì Tiêu lục lọi tủ lạnh nửa ngày trời, cô quay mặt nhìn một đống nguyên liệu được dì giúp việc chuẩn bị trước từ hôm qua lại rơi vào sự lựa chọn khó khăn, xoắn xuýt nửa ngày vẫn chọn gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô vừa cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn mới.
[Ông xã: Sao thế?]
Trì Tiêu muốn đáp một câu “nhớ anh”, nhưng cô lại cảm thấy thế thìa quá dối trá, dù sao cô cũng chỉ có hơi không chịu nổi sự nhiệt tình như lửa của mẹ Từ mà thôi.
[Một con cá mặn: Muốn quà.]
Cô tiện tay kéo lịch sử trò chuyện lên một chút, trên đấy chính là danh sách quà mà cô đã gửi cho anh sáng nay, nội dung bên trên đúng là không ít.
Lần này Từ Thư Thừa trả lời lại ngay.
[Ông xã: Được.]
Sau mấy giây–
[Ông xã: Xoa đầu một cái.jpg]
Bình thường người này rất thích xoa đầu cô, anh là người rất thích gửi những hình động khi hai người nhắn tin với nhau, Trì Tiêu đã sớm quen rồi.
Nhưng châm ngôn nói hay thật, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn[1]
Một tháng hai người kết hôn này, gần như mỗi ngày hai người đều dính với nhau như hình và bóng, cảm giác như thời gian họ ở chung này còn nhiều hơn cả mười mấy năm qua cộng lại.
Bỗng nhiên bên cạnh thiếu mất một người, Trì Tiêu cảm thấy vắng vẻ, muốn tìm người nói chuyện phiếm lại cảm thấy không có gì để nói. Mấy người bạn tốt của cô đều bận bịu, chỉ có mỗi cô là cá mặn thôi.
Sau khi gọi thức ăn ngoài xong, cô mở máy tinh lên bắt đầu gõ chữ.
Làm cá mặn quá lâu rồi, đây là lúc đào hố mới.
Trì Tiêu vừa ngồi vào máy tính đã là mấy tiếng, vẫn là thông báo cuộc gọi video cắt đứt cô, là Từ Thư Thừa gọi.
Hình ảnh đầu tiên sau khi cuộc gọi được chấp nhận khiến Trì Tiêu chợt phấn chấn lên.
Giá trị nhan sắc của chồng cô đúng là có lực sát thương kinh người, đặc biệt là khi anh mặc quần áo đoan chính làm bật lên vẻ tinh anh, anh luôn có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Người đàn ông trên màn hình mang giày tây, áo sơ mi được anh gài đến tận nút trên cùng, cavat cũng được thắt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Mái tóc ngắn được vuốt gọn ra sau, để lộ ra đường viền xinh đẹp và mặt mày thâm thúy, trên chiếc mũi cao thẳng là đôi mắt mang kính không gọng khiến sự tinh anh lại đậm hơn, đôi môi không mỏng không dày mà góc cạnh rõ ràng.
Một chữ thôi!
Tuyệt!
Còn cả giọng nói trầm ấm khiến người ta không cách nào chịu nổi —
“Lại đang viết bản thảo à? Em nhớ phải đứng lên vận động nhiều chút, đừng ngồi lâu.”
Lời nói của anh vừa dứt, cơ thể Trì Tiêu còn vận động nhanh hơn cả đại não, cô đứng lên vận động một chút.
Người đàn ông khá thỏa mãn với sự nghe lời của cô, bên khóe môi cong lên hiện rõ ý cười nhàn nhạt. Chờ đến khi anh nhận ra hoàn cảnh bên Trì Tiêu không giống với suy nghĩ của mình lắm nhìn đôi mày rậm khẽ nhíu lại: “Em về trường học à?”
“Ừ.” Trì Tiêu gật đầu: “Nhà mới quá lớn, em ở một mình hơi sợ.”
Tuy đã có dì Lưu giúp việc ở đó, nhưng cô một thân một mình ở trong phòng nhỏ.
Trì Tiêu có một nhược điểm trí mạng đó là nhát gan sợ ma, cô còn thích tưởng tượng đủ thứ ngổn ngang tự hình mình, có lẽ đây chính là bệnh chung của thiếu nữ văn học.
Từ Thư Thừa biết rõ điểm này nên không nói gì thêm, anh chỉ dịu dàng dặn cô: “Một mình nhớ chú ý an toàn đấy, ban đêm đừng tùy tiện mở cửa, không muốn nấu cơm thì để dì Lưu nấu cho em, hoặc gọi cơm ở Cao Lương Cẩm Tú, ăn ít thức ăn ngoài trường học một chút, không tốt cho sức khỏe…”
Ai có thể ngờ, Từ tiên sinh, cũng chính là Từ Thư Thừa toát đầy vẻ tinh anh lại đang càu nhàu Trì Tiêu như một “quản gia” chứ.
Trì Tiêu còn có thể làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng may dường như bên Từ Thư Thừa rất bận, anh chỉ nói chuyện vài phút đã vội vàng cúp máy, không lải nhải lâu được.
Sau khi trò chuyện xong, Trì Tiêu đang chuẩn bị đi tắm thì chợt thấy tin tức mới hiện ra.
Vào lúc này, học sinh trường Ninh Đại đã lục tục trở lại trường, chung cư của học sinh được mở rộng cửa, các chung cư khác cũng đầy người ra vào tấp nập. Chung cư ký túc xá của Trì Tiêu lại khá vắng vẻ hơn so với những nơi kia.
Nhiều sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp cũng đã bắt đầu làm thêm bên ngoài, có rất nhiều người trở lại trường sớm.
Mấy năm đại học này một nửa thời gian Trì Tiêu ở trọ trường, một nửa thời gian ở nhà ông ngoại. Bản thân cô có tính cá muối, từ nhỏ đến lớn ngoài mấy người bạn tốt ra cô chẳng muốn ra ngoài mở rộng giao lưu. Vì lẽ đó, quan hệ của cô và bạn cùng phòng đại học cũng không tệ không tốt, người bạn cùng phòng tốt nhất tên Lâm Gia, hai người vì một số lý do nên mới trở nên thân nhau.
Trong phòng ngủ bốn người vô cùng yên tĩnh, trên bàn trên giường trống rỗng, nhìn dáng vẻ này thì hẳn ba người bạn cùng phòng khác vẫn chưa trở lại trường.
Học kỳ này vẫn còn lại hai bài chuyên ngành, Trì Tiêu không định ở lại ký túc xá tiếp tục, cô quét dọn đơn giản khu vực sinh hoạt, cũng thuận tiện quét sạch khu vực công cộng và cả ban công.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lấy mấy bộ quần áo mùa đông mà mình còn treo trong tủ quần áo bỏ vào túi, chuẩn bị mang chúng về cất đi, tìm thời gian nào đó mang đi quyên tặng.
Lúc cô đem túi hành lý nhỏ rời khỏi phòng, căn phòng cách phòng cô khá xa bỗng có người mở cửa đi ra.
“Trì Tiêu? Hôm nay trở lại trường à?”
Tiểu đội trưởng Trương Linh Lỵ đóng cửa phòng ngủ sau lưng cô ấy lại rồi đi tới, Trì Tiêu gật đầu đáp lại một tiếng, hai người cùng sóng vai đi trên hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.
“Vừa lúc gặp cậu, tớ còn định tối tìm cậu nói chuyện nữa đấy. “Kim thu bôi” năm nay sẽ sớm bắt đầu thi đấu, giáo viên phụ đạo nhờ tớ hỏi cậu một chút, cậu còn muốn tham gia vào cuộc thi không.”
Trì Tiêu yên lặng tính toán lại kế hoạch kế tiếp của mình, sau đó cô lắc đầu: “Năm nay tớ không có thời gian.”
Mặt Trương Linh Lỵ lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng hiểu: “Đúng vậy, chúng ta đã lớn rồi còn cùng bọn đàn em tranh gì chứ, thế nào cũng phải cho họ chút cơ hội.”
“Kim thu bôi” là một hội sáng tác văn học do mấy trường đại học liên kết với nhau tổ chức mỗi năm một lần, thi đấu sẽ chia thành tiểu thuyết, văn xuôi, sáng tác, thơ ca. Khu vực dự thi bao quát toàn trường đại học trong tỉnh.
Mặc dù chỉ là cuộc thi trong tỉnh, thế nhưng sức ảnh hưởng của nó không hề dừng lại trong tỉnh, đã từng có không ít tác phẩm đoạt giải vàng được chọn vào đề thi đại học.
Vào năm hai, Trì Tiêu đã đăng ký tham gia vào tổ tiểu thuyết của “kim thu bôi”, lần đó cô đã đoạt được giải bạc. Năm ngoái cô cũng tham gia dự thi lần thứ hai, cô không ngừng cố gắng nên đã đặt được giải vàng. Trong trường mở đại hội còn đặc biệt nêu tên cô để biểu dương.
Với những chiếc tích trước đó, khó tránh khỏi việc giáo viên quan tâm đến năm nay Trì Tiêu có báo danh hay không.
“Nhưng hình như Cát Viện lại báo danh đấy, cậu có biết không?”
Cát Viện mà Trương Linh Lỵ nói đến chính là bạn cùng phòng của Trì Tiêu, cũng nằm trong top học sinh xuất sắc của lớp. Đạt thành tích khắp mọi nơi, năng lực văn cũng không tệ. Hai lần trước đã báo danh thi đấu tổ tiểu thuyết của “Kim thi bôi” cùng với Trì Tiêu, đáng tiếc không biết có phải do vận may kém hay không mà cả hai lần chỉ đạt được giải thưởng ưu tú.
Cát Viện báo danh cuộc thi lần này, hai ngày trước Trì Tiêu cũng đã nghe cô ấy nói đến khi ở phòng ngủ của Tiểu Quần, cô cũng nói mấy câu cổ vũ như hai bạn cùng phòng khác, sau đó không quan tâm đến nữa.
Kể ra, nếu không phải do mấy năm đại học cô bị Cát Viện bắt viết bản thảo như lính, Trương Linh Lỵ lại từng là hội trưởng hội học sinh của trường, hai người gặp nhau nhiều hơn, quan hệ mới tốt hơn một chút.
Lúc Trì Tiêu kết hôn cũng gửi thiệp mời cho Trương Linh Lỵ và Lâm Giai, sau khi hai người nhận được thiệp đã hoảng hốt nửa ngày trời, không ngờ cô còn chưa tốt nghiệp đã “kết hôn sớm” rồi.
Lễ cưới được tổ chức ở nước ngoài, Trương Linh Lỵ ở quê nhà không tới được, chỉ gửi lì xì làm tiền mừng.
Lâm Gia đã làm xong hộ chiếu từ sớm, ngày tháng gần đến thì được người nhà họ Trì sắp xếp cho lên máy bay, toàn bộ hành trình không hề mất phí, chỉ cần có mặt tham gia lễ cưới là được.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã sắp tốt nghiệp năm tư rồi. Ôi, cậu có biết ba mẹ tớ thần kỳ cỡ nào không? Họ muốn tớ dẫn bạn trai về nhà, tốt nhất là theo như suy nghĩ của họ, là sau khi tốt nghiệp thì tìm ngay một công việc ổn định, tiếp đó sẽ kết hôn rồi sinh một đứa bé, cả đời được quyết định như vậy đấy!”
Trương Linh Lỵ than thở đầy vẻ bất đắc dĩ, đồng thời cũng nhìn Trì Tiêu bằng vẻ hâm mộ: “Không như cậu, còn chưa tốt nghiệp cậu đã kết hôn rồi, lại gả cho anh trai thanh mai trúc mã hàng xóm biết rõ gốc rễ nữa chứ. Tại sao tớ không có một thanh mai trúc mã biết rõ gốc gác lại còn đẹp trai nữa hả!”
Trì Tiêu như có điều suy nghĩ, cô nói: “Cũng bình thường, tớ cảm thấy sau khi kết hôn cũng chẳng khác gì trước đây.”
Ngoại trừ việc buổi tối khá là mệt ra….
“Không phải trước kia cậu định thi nghiên cứu sinh à? Tớ cảm thấy rất tốt, cậu có thể đi theo suy nghĩ của mình.”
Trương Linh Lỵ gật đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Trong kỳ nghỉ tớ đã đang chuẩn bị, dự là vài tháng nữa thôi sẽ vào phòng tự học! Không thành công cũng thành nhân!”
“Cố lên.”
“Cậu cũng vậy, tớ biết cậu đã cố gắng nỗ lực vì giấc mơ của mình, chúng ta cùng cố lên nhé!”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, những lời khích lệ đều không nói ra.
Trì Tiêu biết, Trương Linh Lỵ vẫn luôn là một người chịu cố gắng vì mục tiêu. Mấy năm đại học cô ấy không phải người sống ngơ ngác cho qua này, tất nhiên mục tiêu của cô ấy không chỉ là tìm một công việc ổn định rồi lại kết hôn sinh con, cả đời trôi qua trong sự bình đạm.
Người cố gắng đều sẽ được báo lại.
Thế nhưng khác với cá mặn.
Bây giờ Trì Tiêu đang suy nghĩ một vấn đề là, mỗi ngày cô nên lật người mấy lần mới có thể phơi đều.
Sau khi rời khỏi trường, Trì Tiêu đi thẳng đến khu chung cư Hàn Lâm ở khá gần trường.
Lúc trước khi cô thi đậu đại học Ninh Đại, ba mẹ cô đã mua cho cô một phòng ở khu chung cư Hàn Lâm cách trường không xa.
Căn phòng có diện tích hai trăm mét vuông, đối với nhà họ Trì mà nói thì nơi này chẳng là gì, nhưng đó lại là mục tiêu cả đời của “Ninh Phiêu”.
Căn phòng này đã mấy tháng không có người, ngày hôm qua dì của nhà chính đã đến quét dọn sạch sẽ, không cần Trì Tiêu tốn công tốn sức gì là đã có thể vào ở ngay.
Đầu tiên cô mang quần áo để vào phòng chứa đồ, đống quần áo này cô sẽ quyên tặng. Cô thay một bộ quần áo mặc nhà rồi đi ra ngoài, mở tủ lạnh ra nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Còn chưa nghĩ được tối nay cô sẽ ăn gì thì điện thoại đã vang lên thông báo có một cuộc gọi video.
“Con gái, bây giờ con đang ở đâu thế? Mẹ nghe nói Thư Thừa đi công tác rồi, một mình con ở biệt thự Lưu Quang có sợ không? Có muốn về nhà ở hai ngày không?”
Trong màn hình video là một người phụ nữ có gương mặt dịu dàng, trang sức bà ấy đeo không có một loại nào không tinh xảo hay không hợp cả. Tuy trên mặt bà ấy đã có một vài nếp nhăn nhỏ, nhưng một cái nhíu mày một nụ cười cũng đủ chứng minh năm tháng đã ưu ái bà thế nào.
Trì Tiêu nhìn màn hình nở nụ cười, dưới cái nhìn của người phụ nữ bên đầu dây thì dáng vẻ của cô là vô cùng ngoan ngoãn lại đáng yêu, bà ấy lập tức nói thêm: “Có muốn mẹ đến đón con không?”
“Mẹ, con đang ở bên trường học, chúng con sắp đi học rồi.”
“Ồ, vậy….” Trên gương mặt người phụ nữ hiện rõ vẻ tiếc nuối, nhưng lại nhanh chóng tươi cười: “Một mình con ở chỗ trường học à? Có muốn mẹ đến ở cùng con không? Hoặc là mẹ tìm dì chăm sóc cho con?”
“Mẹ, không cần đâu….”
Đối mặt với ý tốt dạt dào kia, Trì Tiêu gần như tốn hết công phu mới khiến cho bà ấy bỏ đi mấy cái suy nghĩ “giúp đỡ”.
Nói chung, Trì Tiêu trong mắt người mẹ mình chính là một đứa nhỏ tay chân không nhanh nhẹn, chỉ sợ một mình cô ở bên ngoài sẽ bị lạnh bị đói, đến mức cô hận không thể đeo một cái bánh lớn lên cổ mình, khi đói bụng chỉ cần há miệng cắn, hoàn toàn không cần lao lực.
Hơn nữa, người “mẹ” này còn không phải mẹ ruột của cô mà chính là mẹ ruột của Từ Thư Thừa, cũng là mẹ nuôi kiêm mẹ chồng của Trì Tiêu.
Sau khi hàn huyên một hồi lâu với mẹ nuôi kiêm mẹ chồng, đại đa số thời gian đều là người bên đầu dây nói mình muốn mua cho cô cái này cái kia, mời cô đến nhà lớn nhà họ Từ chơi các kiểu.
Nếu Trì Tiêu không kết thúc cuộc gọi video này đúng lúc thì mẹ Từ đã thiếu chút nữa muốn tự mình đến cửa đón cô đi ăn tối rồi.
Từ nhỏ đã luôn là như vậy, chỉ cần Từ Thư Thừa không có mặt, ba mẹ Từ như thể được ủy nhiệm sứ mệnh trọng đại gì đó, sự quan tâm bảo vệ của họ dành cho Trì Tiêu còn cao hơn ngày thường gấp mấy lần.
Lúc này, sau khi Trì Tiêu và Từ Thư Thừa kết hôn, lần đầu tiên anh ra ngoài, hơn nữa thân phận của Trì Tiêu đã thay đổi, sự nhiệt tình của mẹ Từ đã sắp nhấn chìm cô đến nơi rồi.
Trì Tiêu nghĩ tới đây, cô bèn mở Wechat ra.
[Một con cá mặn: Khi nào anh mới về? Ngẩn người.jpg]
Có lẽ Từ Thư Thừa đang bận nên không trả lời tin nhắn của cô ngay được.
Trì Tiêu lục lọi tủ lạnh nửa ngày trời, cô quay mặt nhìn một đống nguyên liệu được dì giúp việc chuẩn bị trước từ hôm qua lại rơi vào sự lựa chọn khó khăn, xoắn xuýt nửa ngày vẫn chọn gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô vừa cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn mới.
[Ông xã: Sao thế?]
Trì Tiêu muốn đáp một câu “nhớ anh”, nhưng cô lại cảm thấy thế thìa quá dối trá, dù sao cô cũng chỉ có hơi không chịu nổi sự nhiệt tình như lửa của mẹ Từ mà thôi.
[Một con cá mặn: Muốn quà.]
Cô tiện tay kéo lịch sử trò chuyện lên một chút, trên đấy chính là danh sách quà mà cô đã gửi cho anh sáng nay, nội dung bên trên đúng là không ít.
Lần này Từ Thư Thừa trả lời lại ngay.
[Ông xã: Được.]
Sau mấy giây–
[Ông xã: Xoa đầu một cái.jpg]
Bình thường người này rất thích xoa đầu cô, anh là người rất thích gửi những hình động khi hai người nhắn tin với nhau, Trì Tiêu đã sớm quen rồi.
Nhưng châm ngôn nói hay thật, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn[1]
Một tháng hai người kết hôn này, gần như mỗi ngày hai người đều dính với nhau như hình và bóng, cảm giác như thời gian họ ở chung này còn nhiều hơn cả mười mấy năm qua cộng lại.
Bỗng nhiên bên cạnh thiếu mất một người, Trì Tiêu cảm thấy vắng vẻ, muốn tìm người nói chuyện phiếm lại cảm thấy không có gì để nói. Mấy người bạn tốt của cô đều bận bịu, chỉ có mỗi cô là cá mặn thôi.
Sau khi gọi thức ăn ngoài xong, cô mở máy tinh lên bắt đầu gõ chữ.
Làm cá mặn quá lâu rồi, đây là lúc đào hố mới.
Trì Tiêu vừa ngồi vào máy tính đã là mấy tiếng, vẫn là thông báo cuộc gọi video cắt đứt cô, là Từ Thư Thừa gọi.
Hình ảnh đầu tiên sau khi cuộc gọi được chấp nhận khiến Trì Tiêu chợt phấn chấn lên.
Giá trị nhan sắc của chồng cô đúng là có lực sát thương kinh người, đặc biệt là khi anh mặc quần áo đoan chính làm bật lên vẻ tinh anh, anh luôn có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Người đàn ông trên màn hình mang giày tây, áo sơ mi được anh gài đến tận nút trên cùng, cavat cũng được thắt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Mái tóc ngắn được vuốt gọn ra sau, để lộ ra đường viền xinh đẹp và mặt mày thâm thúy, trên chiếc mũi cao thẳng là đôi mắt mang kính không gọng khiến sự tinh anh lại đậm hơn, đôi môi không mỏng không dày mà góc cạnh rõ ràng.
Một chữ thôi!
Tuyệt!
Còn cả giọng nói trầm ấm khiến người ta không cách nào chịu nổi —
“Lại đang viết bản thảo à? Em nhớ phải đứng lên vận động nhiều chút, đừng ngồi lâu.”
Lời nói của anh vừa dứt, cơ thể Trì Tiêu còn vận động nhanh hơn cả đại não, cô đứng lên vận động một chút.
Người đàn ông khá thỏa mãn với sự nghe lời của cô, bên khóe môi cong lên hiện rõ ý cười nhàn nhạt. Chờ đến khi anh nhận ra hoàn cảnh bên Trì Tiêu không giống với suy nghĩ của mình lắm nhìn đôi mày rậm khẽ nhíu lại: “Em về trường học à?”
“Ừ.” Trì Tiêu gật đầu: “Nhà mới quá lớn, em ở một mình hơi sợ.”
Tuy đã có dì Lưu giúp việc ở đó, nhưng cô một thân một mình ở trong phòng nhỏ.
Trì Tiêu có một nhược điểm trí mạng đó là nhát gan sợ ma, cô còn thích tưởng tượng đủ thứ ngổn ngang tự hình mình, có lẽ đây chính là bệnh chung của thiếu nữ văn học.
Từ Thư Thừa biết rõ điểm này nên không nói gì thêm, anh chỉ dịu dàng dặn cô: “Một mình nhớ chú ý an toàn đấy, ban đêm đừng tùy tiện mở cửa, không muốn nấu cơm thì để dì Lưu nấu cho em, hoặc gọi cơm ở Cao Lương Cẩm Tú, ăn ít thức ăn ngoài trường học một chút, không tốt cho sức khỏe…”
Ai có thể ngờ, Từ tiên sinh, cũng chính là Từ Thư Thừa toát đầy vẻ tinh anh lại đang càu nhàu Trì Tiêu như một “quản gia” chứ.
Trì Tiêu còn có thể làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng may dường như bên Từ Thư Thừa rất bận, anh chỉ nói chuyện vài phút đã vội vàng cúp máy, không lải nhải lâu được.
Sau khi trò chuyện xong, Trì Tiêu đang chuẩn bị đi tắm thì chợt thấy tin tức mới hiện ra.