Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc
Chương 11: Tốt nghiệp rồi sẽ được phân công công việc luôn
Có hai cô gái đi ra khỏi thang máy, thấy có người đang dựa tường ngồi ở chỗ rẽ, rũ đầu vẫn không nhúc nhích, một cô gái chạy vội tới hỏi anh làm sao, có cần hỗ trợ không, có phải là khó chịu ở đâu không.
“Không có.” Trần Vụ mặt không chút máu, “Chỉ là tôi dậy lúc sáng sớm.”
“Tụt huyết áp à?” Cô gái không nói nhiều liền lấy ra miếng socola mang theo bên người đưa tới, “Tôi có kinh nghiệm, nghỉ ngơi một chút, sẽ sớm đỡ thôi.”
“Không phải, tôi không…” Trần Vụ giải thích một nửa rồi vẫn cảm kích nhận lấy socola, bờ môi tái nhợt khẽ vẽ ra một đường cong, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí.” Cô gái trở lại bên bạn mình, phát hiện cô đang chụp lén nên giật mình vỗ tay cô một cái, “Cậu chụp người ta làm gì?”
Bạn cô che miệng hét lên: “Cái tay này! Cậu nhìn cái tay này đi!”
“Anh ấy đâu, tớ đi kết bạn với anh ấy.” Nhanh chân đuổi theo, sau đó ỉu xìu quay về.
Cô gái nói: “Có bạn gái rồi à?” Cô an ủi bạn mình, “Bình thường mà, trông đẹp trai, khí chất rất đặc biệt, nhất định đã sớm có người tranh…”
“Không phải.” Bạn cô rưng rưng nước mắt, “Anh ấy nói mình là gay.”
Cô gái kinh ngạc nói: “Nhưng nhìn không……”
“Cứ nói thẳng ra luôn, quá ngầu!” Bạn cô lại bắt đầu hét lên, ôm bức ảnh liếm màn hình, không ngừng nói mãi, “Bàn tay trong mộng của tớ.”
Cô gái tỏ vẻ “Cậu cũng khoa trương quá”.
Bạn cô lớn tiếng kêu: “Người ngoài nghề các cậu cảm thấy tay đẹp là phải trắng, ngón tay thon dài mảnh khảnh, da mịn màng bóng loáng, còn không thể có sẹo, thật ra đôi khi không hoàn mỹ cũng là một loại mỹ. Như tay anh ấy, chỉ có dân trong nghề bọn tớ mới biết nó tuyệt biết bao, dục biết bao, từng khớp xương, từng phiến móng, từng giường móng, từng đường vân, ngay cả tỳ vết cũng được xử lý một cách nghệ thuật… Cái này hơi giống mây, cậu thấy có giống không, hai đám mây bồng bềnh…”
Cô gái chịu không nổi: “Có còn đi đọc sách không hả?”
“Đọc sách gì chứ, thời gian cả buổi chiều của tớ là dành cho nó.” Người bạn sờ bàn tay trên bức ảnh, sắp chảy cả nước miếng, “Người có thể nắm lấy bàn tay này, đời trước nhất định đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà.”
Bạn của cô gái kia chia sẻ ảnh chụp cho một blogger cuồng tay mà mình yêu thích, nó đã nổi tiếng không ngoài dự kiến.
Bốn năm chục tiếng sau, chủ đề xuất hiện trong một nhóm nhỏ ở Trung học Tây Đức.
Yến Vi Sí đi ra ngoài hút thuốc về, lúc lên chỗ ngồi tùy ý liếc điện thoại của một người, khoảnh khắc bức ảnh phóng đại lọt vào tầm mắt hắn, hắn đã nhận ra đây là tay Trần Vụ.
Ngón út vượt quá đoạn thứ ba của ngón đeo nhẫn, thẳng và dài, gần móng tay ở ngón áp út và ngón giữa đều có sẹo, trắng hơn vùng da xung quanh. Đó là một vết bỏng.
Do hắn gây ra.
Khi còn nhỏ hai người nghịch lửa, hắn cầm que cời lửa vung lung tung, vụn củi lửa rơi trên tay Trần Vụ.
Trần Vụ không biết khóc không biết kêu, đờ cả ra.
Dòng hồi tưởng của Yến Vi Sí đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt hắn hơi kỳ quái, ngày thường hắn không đặc biệt chú ý tay Trần Vụ, cho rằng mình đã sớm quên.
Không ngờ vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
Yến Vi Sí quay đầu đi ra ngoài.
Hoàng Ngộ yêu đương ở hành lang trông thấy hắn, nghi hoặc gọi: “Anh Sí, không phải mày mới hút xong sao, lại muốn hút nữa à?”
Yến Vi Sí phớt lờ.
“Anh Sí nghiện thuốc lá hơi nặng nhỉ, ai có thể quản ổng đi chứ đệt con mẹ.” Hoàng Ngộ sầu đến mức em gái cũng không còn hấp dẫn nữa, gã đuổi theo, “Aiz, anh Sí, mày thử hút của tao xem…”
“Đừng phiền tao.”
Yến Vi Sí tựa bên cửa sổ ấn mở khung chat wechat, lại lười đánh chữ nên lâm thời đổi thành gọi điện.
Bức ảnh chỉ cận cảnh bàn tay, không lộ ra thông tin nào khác, có khả năng cao là chụp lén.
Không có gì để hỏi.
Vì thế, cuộc gọi bị ngắt giữa chừng.
Yến Vi Sí dọn dẹp thông tin trong di động, vừa ngước mắt liền nhíu mày: “Sao mày còn ở đây?”
Hoàng Ngộ tỏ vẻ bị tổn thương: “Một người lớn như tao, anh Sí mày…”
“Chơi thì chơi đùa thì đùa, đừng quá giới hạn.” Ánh mắt Yến Vi Sí lướt qua gã, quét về cô gái dào dạt tình cảm vì bị gã thả thính loạn đằng sau.
Hoàng Ngộ cười rạng rỡ: “Cho tao mượn một trăm lá gan, tao cũng không dám.” Thấy Yến Vi Sí muốn xuống tầng, gã vội hỏi, “Anh Sí, đi phòng học à?”
“Không đi, tìm chỗ ngủ.” Bóng dáng uể oải của Yến Vi Sí biến mất ở cầu thang.
Lúc Trần Vụ tan làm, Triệu Tiềm dẫn anh đi ăn thịt nướng. Anh ngồi cạnh bàn xem cô sắp xếp, muốn giúp đỡ lại không biết phải làm sao, tràn đầy luống cuống từ trong ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, các học sinh khác cùng bàn đồng loạt đưa ra một kết luận.
Đây là một kẻ quê mùa chưa từng ăn thịt nướng.
Không trách bọn họ có suy nghĩ này.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ quần áo kiểu cũ này của Trần Vụ trước đây, nhưng giờ quả thực là nhìn thuận mắt.
Tuy nó vẫn quê mùa khiếp, quê đến nỗi bọn họ cũng không biết nên cà khịa từ đâu.
Điều quan trọng là, Trần Vụ không cảm thấy mình khác biệt, bằng không đã đi mua quần áo rồi.
Suy cho cùng, dù tiền lương của anh không cao, song hẳn có thể mua nổi hàng vỉa hè. Các gian hàng ở đó chỉ có hàng chất lượng kém, nhưng kiểu dáng lại bắt kịp xu hướng. Anh thực sự không quan tâm đến chuyện ăn mặc ngoại hình của mình, quê mùa đến tự do tự tại.
Điều hòa trong cửa tiệm bật cao, anh cũng không cởi quần áo, ai nấy đều tò mò không biết áo len của anh sẽ quê mùa đến mức nào.
Có người hỏi Trần Vụ mua giày ở đâu, bao nhiêu tiền một đôi.
Trần Vụ nói ra nội dung làm người khác kinh ngạc: “Tự tôi làm.”
Kẻ nọ ngẩn ra, không tưởng tượng ra đây là thao tác gì: “Tại sao phải tự làm?”
“Nó được làm bằng vải và tôi cảm thấy thoải mái khi đi. Làm việc lao động dễ dàng, cũng vừa chân, còn không bức bí. Tôi không dùng đến những đôi giày khác, mua rồi cũng phủ bụi thôi.” Không ai nghe câu giải thích của Trần Vụ, đều đang cười ha ha nói anh “đỉnh đấy”.
Mọi người còn định hỏi anh về áo phao và áo len thì bị Triệu Tiềm ngăn cản, “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì xéo, ở đâu ra lắm câu hỏi thế!”
“Thịt gần được rồi.” Đinh Huy Tuyền đúng lúc làm dịu bầu không khí. Cậu ta quan sát tinh tế, Trần Vụ chỉ liếc món bibimbap do người phục vụ mang đến mà bị cậu ta bắt được.
“Tôi gọi cho anh một phần nhé.” Cậu ta nói.
Trần Vụ từ chối, nhưng Đinh Huy Tuyền vẫn gọi cho anh, bảo anh đừng khách sáo.
“Ăn không đủ có thể gọi thêm, miễn phí.” Đinh Huy Tuyền nở nụ cười. Ngũ quan cậu ta bình thường, tập hợp lại chỉ có thể gọi là thanh tú, thuộc kiểu khí chất mạnh hơn bề ngoài.
So với trường Trung học Dạy nghề Tây Đức, cậu ta càng thích hợp với trường Trung học Số 1 hơn.
“Được rồi, cảm ơn bạn học Đinh.” Trần Vụ ngại ngùng gật đầu với Đinh Huy Tuyền. Anh nhấp một hớp nước ngọt, bàn tay dưới gầm bàn lén nhắn tin cho Yến Vi Sí.
Trần Vụ: [Bạn Yến, tôi ở bên ngoài cùng nhóm bạn học ăn thịt nướng ở Trương Kỷ, tự cậu lấy gì đó cho bữa tối đi ha.]
Yến Vi Sí không trả lời.
Hơn nửa tiếng sau, hắn trực tiếp xuất hiện trong cửa hàng.
Trần Vụ cầm mắt kính trên tay, ấn khăn giấy lên tròng kính đã cũ. Anh ngơ ngác nhìn theo đám đông xôn xao, trên mặt lộ vẻ có chút quen thuộc lại không chắc chắn
“Chào anh Sí!”
Bên tai vang lên một tiếng kêu to, anh đứng phắt dậy làm cả cái bàn rung chuyển, song không ai chú ý đến động tác này, tất cả đều đi nói chuyện với Yến Vi Sí.
Trần Vụ vẫn đang do dự có nên đến đó không, nhưng Triệu Tiềm đã trở lại, anh nhanh chóng lau kính đeo vào.
“Sao không đi chào hỏi, lần trước chơi bóng với nhau đó, anh quên rồi à? Không phải chứ, ổng chính là đại ca trong trường chúng ta đấy.” Thấy Trần Vụ phản ứng chậm chạp, Triệu Tiềm kinh ngạc hỏi, “Em không nói với anh sao?”
Trần Vụ lắc đầu.
“Các bảo vệ khác cũng không nói với anh?” Triệu Tiềm hỏi.
Trần Vụ vẫn lắc đầu.
“Có lẽ đều tưởng rằng anh đã biết lâu rồi.” Triệu Tiềm bóc con tôm lớn, chấm vào nước sốt, một miếng ăn hết.
Trần Vụ hí hoáy với đống bát đĩa trước mặt: “Đại ca là do bỏ phiếu bình chọn ra à?”
Triệu Tiềm: “…”
“Anh nghĩ là đang tranh cử ban cán bộ lớp đấy hả?” Triệu Tiềm gắp một đũa mì cay Shin Ramyun thổi thổi, buồn cười nói, “Đương nhiên là dùng nắm đấm tuyển ra rồi. Ngày nhập học ổng đã gây ra một chấn động lớn, tên đại ca ban đầu muốn lấy ổng ra dọa học sinh mới, kết quả bị ổng quăng khỏi vị trí đó, đổi thành mình ngồi.”
Trần Vụ gắp một miếng thịt nướng mỏng thơm rồi dùng xà lách cuộn lại, nhét vào trong miệng, mỡ chảy ra trộn lẫn với vị tươi mát của lá rau thấm đượm giữa hàm răng, anh nhai chậm rãi: “Phục hết à?”
“Sao có thể?” Triệu Tiềm không kể tỉ mỉ, “Dù sao sau này đều phục cả.”
Cô quét mã gọi thêm hai phần thịt nướng, “Anh Sí làm thêm ở đây, em đã bảo ổng đừng tới bàn chúng ta, tránh để mọi người ăn không nổi. Khí thế của ổng mạnh lắm, không phải ai cũng có thể thích làm gì thì làm ở trước mặt ổng giống em.”
Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí dẫn khách hàng vào quán, cổ áo của bộ đồng phục màu trắng, hàng cúc được cài sát vào cổ, viền cổ áo ngay ngắn, cổ tay áo ôm sát xương cổ tay, vừa vặn như thể nó được thiết kế riêng cho hắn.
Thân hình ưu việt, dáng người tốt, mặc gì cũng là dệt gấm trên hoa.
Giây phút Yến Vi Sí nghiêng đầu, Trần Vụ rời mắt cái vèo: “Cậu ấy không giống loại đó… Trong trường học…”
“Em hiểu ý anh, ổng là kiểu mày không đụng vào tao, tao không đụng vào mày, không có khuynh hướng bạo lực, cũng không có tính cách phản xã hội. Bình thường ổng là người thường, cả ngày uể oải bơ phờ, bị công việc bán thời gian vắt kiệt sức lực, năm nay cũng chưa thấy ổng ra tay với ai, cũng không tham gia hoạt động nào.” Triệu Tiềm từng bắt gặp Yến Vi Sí làm thêm trong vài dịp, làm gì cũng ra dáng, không thể không bội phục. Cô cảm thán, “Thật sự không biết có bao nhiêu việc làm thêm ở Xuân Quế mà ổng chưa từng làm.”
Những người khác đã quay lại bàn.
Trần Vụ không tiếp tục trò chuyện với Triệu Tiềm nữa, anh ăn hết miếng ớt xanh nướng trong miệng rồi đặt gọn đũa, đứng dậy nói: “Anh đi nhà vệ sinh.”
“Cùng nhau đi.” Triệu Tiềm bóp cổ Đinh Huy Tuyền, “Lão Đinh, mau mau ăn sạch mấy con tôm mà tao bóc cho mày đi!”
Mọi người có mặt đều không thấy kinh ngạc, biết cả hai đều không phải mẫu người lý tưởng của đối phương, nhưng vẫn thích đùa, “Ai nha, chị Tiềm làm đặc biệt lắm, bọn tao cũng muốn.”
“Muốn cái con khỉ.” Triệu Tiềm hung dữ xong liền đi, để lại Đinh Huy Tuyền cười đùa với mọi người.
Triệu Tiềm vẫn buộc đuôi ngựa cao như mọi khi, sợi tóc bết được cào ra sau đầu, không sợi nào bay ra ngoài. Cô ném áo phao trên ghế, bây giờ đang mặc áo khoác bóng chày mở hết cúc, đi đường tự mang gió, khí thế đao to búa lớn, như thể sắp đi đánh lộn.
“Anh à, chẳng phải em đã kể với anh rồi sao, em và anh Sí cùng lớp. Đều học in ấn.”
Trần Vụ mở to mắt, rất bất ngờ: “In ấn?”
“Nghe không tệ nhỉ.” Triệu Tiềm khoác vai anh như khoác đám anh em, “Tốt nghiệp rồi sẽ được phân công công việc luôn(1), trực tiếp đến nhà máy, bao ăn bao ở không gì tuyệt hơn.”
(1) Phân phối tốt nghiệp 毕业分配: có nghĩa là trong hệ thống kinh tế kế hoạch, việc làm của các sinh viên tốt nghiệp các trường cao đẳng và trung cấp nghề được sắp xếp một cách thống nhất theo các chỉ tiêu kế hoạch được nhà nước phân bổ.
Trần Vụ: “… Cha em không phải hiệu trưởng à, không cho em học lên sao?”
“Ai quan tâm ông ấy chứ.”
Lúc xong xuôi, Trần Vụ nói với nhóm Triệu Tiềm là muốn đi dạo xung quanh, bảo họ đi trước.
Sau khi họ rời khỏi, anh tìm một chiếc ghế ven đường và ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Lúc anh mơ màng chìm vào giấc ngủ, người đã nhắn tin muốn anh chờ là Yến Vi Sí giờ mới tan tầm.
Yến Vi Sí đá đá anh: “Ỉu xìu gì thế, thịt nướng ăn chưa no à?”
Trần Vụ như ông cụ tuổi xế chiều, chậm rãi kéo tay áo đứng dậy: “Là món bibimbap kia.”
Yến Vi Sí nhấc vành mũ Lôi Phong của anh lên: “Làm sao, tôi thấy anh ăn hết một bát lớn luôn đấy.”
Trần Vụ muốn nói lại thôi.
Yến Vi Sí đen mặt: “Không thích ăn mà gọi à?”
Trần Vụ nói: “Bạn Đinh gọi cho tôi.”
“Không biết từ chối sao?” Yến Vi Sí đi lấy xe máy.
“Tôi nói rồi.” Trần Vụ thở dài, “Đã gọi ra, tôi cũng ngại nên ăn hết. Quá dầu.”
Yến Vi Sí xoay người: “Miễn là mình không muốn ăn, thì dù người khác có đút vào miệng anh, anh cũng có thể nhổ ra.”
Trần Vụ mím môi: “Có hơi khó với tôi.”
“Vậy thì học đi.” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ đi theo sau thiếu niên: “Bạn Yến à, tôi có nghe nói một ít chuyện của cậu.”
“Không muốn nghe.” Yến Vi Sí không kiên nhẫn.
Trần Vụ biết nghe lời mà đổi đề tài: “Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Yến Vi Sí dừng bên cạnh xe máy.
Trần Vụ thò tay từ trong tay áo ra, đưa lên miệng thở ra hơi trắng: “Cửa hàng thịt nướng và thu ngân siêu thị, cái nào kiếm được nhiều tiền hơn?”
“Đều chẳng nhiều lắm.” Yến Vi Sí ném cho anh một chiếc mũ bảo hiểm.
Trần Vụ hoảng hốt hỏi: “Bạn học Yến, cậu, cậu muốn lai tôi à?” Anh kịp phản ứng lại, trong nỗi lo sợ khi được yêu quý có xen lẫn niềm vui vẻ chờ mong, “Tôi chưa ngồi xe máy bao giờ đâu. Chạy làn dành cho xe gắn máy nhỉ, vậy phải lái chậm một chút, dù sao chúng ta cũng không vội về mà, an toàn đầu tiên, mà có tuyết rơi nữa, đường lại càng khó đi.”
Yến Vi Sí chê phiền chẳng chút che giấu: “Tôi hối hận rồi, trả mũ bảo hiểm cho tôi, tự anh bắt xe về đi.”
Nụ cười trên mặt Trần Vụ tan biến: “Được rồi…”
Âm mất mát cuối cùng chưa rơi xuống, anh đã đặt mũ bảo hiểm lên ghế sau xe máy của Yến Vi Sí, xoay người đi về một hướng khác.
Không khẩn cầu không lưu luyến, thậm chí còn không hề chần chừ.
Cho dù Yến Vi Sí bảo anh chờ tới tận bây giờ, anh cũng không oán trách câu nào.
Yến Vi Sí nghẹn một búng máu ở cổ họng, nuốt không trôi phun không ra, nghẹn đến mức hít thở không thông. Hắn đạp chân động cơ, sắc mặt lạnh lùng cưỡi xe máy phóng đi.
Trên trời có lác đác bông tuyết rơi xuống, người đi đường dù vội hay nhàn, vẫn luôn có một chốn để đi.
Sau khi nhìn xung quanh, con mèo hoang nằm xuống tại chỗ, Trần Vụ ngồi xổm bên cạnh nó.
Cũng không biết ai càng giống không nhà để về hơn.
Phía trước thình lình có tiếng động cơ trầm thấp mà phách lối.
Cách Trần Vụ ngày càng gần.
Một cơn gió mạnh quét qua mặt đất, mang theo tiếng rít gào rét lạnh đáng sợ.
Không dừng lại.
Anh nhắm mắt theo bản năng.
Phanh gấp nhẹ nhàng lại chói tai.
Xe máy chỉ cách giày bông của anh khoảng một hai tấc.
Quần áo lót giữ nhiệt của anh ẩm ướt, trái tim đập loạn xạ không thôi.
Thiếu niên rướn người về phía trước ngồi trên chiếc xe máy đã được cải tiến lại, mũ bảo hiểm che mất đường nét nên nhìn không rõ thần sắc.
Con mèo sớm đã chạy khuất dạng khi cảm nhận được nguy hiểm.
Trần Vụ vẫn ngồi xổm tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh ngơ ngác nhìn bánh xe máy gần ngay trước mắt, như thể bị dọa sợ đờ ra.
“Mẹ kiếp.”
Yến Vi Sí cực kỳ bực bội chửi một tiếng. Hắn lấy mũ bảo hiểm xuống, vò vò mái tóc vàng lộn xộn, đi xuống kéo Trần Vụ đang bủn rủn tay chân: “Cùi bắp thế.”
Trần Vụ mới nhận ra rồi lẩm bẩm: “Lại muốn chở tôi à?”
Anh túm túm mũ Lôi Phong man mát, khịt khịt cái mũi cóng đỏ ửng: “Bạn học Yến, không thì tôi vẫn nên tự trở về thôi, tôi sợ cậu đổi ý lần thứ hai, nửa chừng ném tôi ở ven đường, tôi…”
“Câm miệng.” Yến Vi Sí sải bước lên motor, ngón tay chỉ vào ghế sau, “Nhanh lên.”
Trần Vụ vụng về đội mũ bảo hiểm ngồi lên, hai tay nắm lấy áo khoác thể thao lạnh lẽo ám mùi khói, trong miệng nói gì đó, thấy hắn không nghe được liền cởi dây buộc mũ bảo hiểm.
Yến Vi Sí ngoái đầu gào: “Lại làm sao nữa?”
“Tôi muốn nói với cậu rằng,” Trần Vụ dè dặt nuốt nước miếng, “Cậu có thể lái chậm chút không, tôi hơi sợ.”
Yến Vi Sí: “…”
Mẹ kiếp phiền chết.
“Không có.” Trần Vụ mặt không chút máu, “Chỉ là tôi dậy lúc sáng sớm.”
“Tụt huyết áp à?” Cô gái không nói nhiều liền lấy ra miếng socola mang theo bên người đưa tới, “Tôi có kinh nghiệm, nghỉ ngơi một chút, sẽ sớm đỡ thôi.”
“Không phải, tôi không…” Trần Vụ giải thích một nửa rồi vẫn cảm kích nhận lấy socola, bờ môi tái nhợt khẽ vẽ ra một đường cong, “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí.” Cô gái trở lại bên bạn mình, phát hiện cô đang chụp lén nên giật mình vỗ tay cô một cái, “Cậu chụp người ta làm gì?”
Bạn cô che miệng hét lên: “Cái tay này! Cậu nhìn cái tay này đi!”
“Anh ấy đâu, tớ đi kết bạn với anh ấy.” Nhanh chân đuổi theo, sau đó ỉu xìu quay về.
Cô gái nói: “Có bạn gái rồi à?” Cô an ủi bạn mình, “Bình thường mà, trông đẹp trai, khí chất rất đặc biệt, nhất định đã sớm có người tranh…”
“Không phải.” Bạn cô rưng rưng nước mắt, “Anh ấy nói mình là gay.”
Cô gái kinh ngạc nói: “Nhưng nhìn không……”
“Cứ nói thẳng ra luôn, quá ngầu!” Bạn cô lại bắt đầu hét lên, ôm bức ảnh liếm màn hình, không ngừng nói mãi, “Bàn tay trong mộng của tớ.”
Cô gái tỏ vẻ “Cậu cũng khoa trương quá”.
Bạn cô lớn tiếng kêu: “Người ngoài nghề các cậu cảm thấy tay đẹp là phải trắng, ngón tay thon dài mảnh khảnh, da mịn màng bóng loáng, còn không thể có sẹo, thật ra đôi khi không hoàn mỹ cũng là một loại mỹ. Như tay anh ấy, chỉ có dân trong nghề bọn tớ mới biết nó tuyệt biết bao, dục biết bao, từng khớp xương, từng phiến móng, từng giường móng, từng đường vân, ngay cả tỳ vết cũng được xử lý một cách nghệ thuật… Cái này hơi giống mây, cậu thấy có giống không, hai đám mây bồng bềnh…”
Cô gái chịu không nổi: “Có còn đi đọc sách không hả?”
“Đọc sách gì chứ, thời gian cả buổi chiều của tớ là dành cho nó.” Người bạn sờ bàn tay trên bức ảnh, sắp chảy cả nước miếng, “Người có thể nắm lấy bàn tay này, đời trước nhất định đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà.”
Bạn của cô gái kia chia sẻ ảnh chụp cho một blogger cuồng tay mà mình yêu thích, nó đã nổi tiếng không ngoài dự kiến.
Bốn năm chục tiếng sau, chủ đề xuất hiện trong một nhóm nhỏ ở Trung học Tây Đức.
Yến Vi Sí đi ra ngoài hút thuốc về, lúc lên chỗ ngồi tùy ý liếc điện thoại của một người, khoảnh khắc bức ảnh phóng đại lọt vào tầm mắt hắn, hắn đã nhận ra đây là tay Trần Vụ.
Ngón út vượt quá đoạn thứ ba của ngón đeo nhẫn, thẳng và dài, gần móng tay ở ngón áp út và ngón giữa đều có sẹo, trắng hơn vùng da xung quanh. Đó là một vết bỏng.
Do hắn gây ra.
Khi còn nhỏ hai người nghịch lửa, hắn cầm que cời lửa vung lung tung, vụn củi lửa rơi trên tay Trần Vụ.
Trần Vụ không biết khóc không biết kêu, đờ cả ra.
Dòng hồi tưởng của Yến Vi Sí đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt hắn hơi kỳ quái, ngày thường hắn không đặc biệt chú ý tay Trần Vụ, cho rằng mình đã sớm quên.
Không ngờ vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
Yến Vi Sí quay đầu đi ra ngoài.
Hoàng Ngộ yêu đương ở hành lang trông thấy hắn, nghi hoặc gọi: “Anh Sí, không phải mày mới hút xong sao, lại muốn hút nữa à?”
Yến Vi Sí phớt lờ.
“Anh Sí nghiện thuốc lá hơi nặng nhỉ, ai có thể quản ổng đi chứ đệt con mẹ.” Hoàng Ngộ sầu đến mức em gái cũng không còn hấp dẫn nữa, gã đuổi theo, “Aiz, anh Sí, mày thử hút của tao xem…”
“Đừng phiền tao.”
Yến Vi Sí tựa bên cửa sổ ấn mở khung chat wechat, lại lười đánh chữ nên lâm thời đổi thành gọi điện.
Bức ảnh chỉ cận cảnh bàn tay, không lộ ra thông tin nào khác, có khả năng cao là chụp lén.
Không có gì để hỏi.
Vì thế, cuộc gọi bị ngắt giữa chừng.
Yến Vi Sí dọn dẹp thông tin trong di động, vừa ngước mắt liền nhíu mày: “Sao mày còn ở đây?”
Hoàng Ngộ tỏ vẻ bị tổn thương: “Một người lớn như tao, anh Sí mày…”
“Chơi thì chơi đùa thì đùa, đừng quá giới hạn.” Ánh mắt Yến Vi Sí lướt qua gã, quét về cô gái dào dạt tình cảm vì bị gã thả thính loạn đằng sau.
Hoàng Ngộ cười rạng rỡ: “Cho tao mượn một trăm lá gan, tao cũng không dám.” Thấy Yến Vi Sí muốn xuống tầng, gã vội hỏi, “Anh Sí, đi phòng học à?”
“Không đi, tìm chỗ ngủ.” Bóng dáng uể oải của Yến Vi Sí biến mất ở cầu thang.
Lúc Trần Vụ tan làm, Triệu Tiềm dẫn anh đi ăn thịt nướng. Anh ngồi cạnh bàn xem cô sắp xếp, muốn giúp đỡ lại không biết phải làm sao, tràn đầy luống cuống từ trong ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, các học sinh khác cùng bàn đồng loạt đưa ra một kết luận.
Đây là một kẻ quê mùa chưa từng ăn thịt nướng.
Không trách bọn họ có suy nghĩ này.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ quần áo kiểu cũ này của Trần Vụ trước đây, nhưng giờ quả thực là nhìn thuận mắt.
Tuy nó vẫn quê mùa khiếp, quê đến nỗi bọn họ cũng không biết nên cà khịa từ đâu.
Điều quan trọng là, Trần Vụ không cảm thấy mình khác biệt, bằng không đã đi mua quần áo rồi.
Suy cho cùng, dù tiền lương của anh không cao, song hẳn có thể mua nổi hàng vỉa hè. Các gian hàng ở đó chỉ có hàng chất lượng kém, nhưng kiểu dáng lại bắt kịp xu hướng. Anh thực sự không quan tâm đến chuyện ăn mặc ngoại hình của mình, quê mùa đến tự do tự tại.
Điều hòa trong cửa tiệm bật cao, anh cũng không cởi quần áo, ai nấy đều tò mò không biết áo len của anh sẽ quê mùa đến mức nào.
Có người hỏi Trần Vụ mua giày ở đâu, bao nhiêu tiền một đôi.
Trần Vụ nói ra nội dung làm người khác kinh ngạc: “Tự tôi làm.”
Kẻ nọ ngẩn ra, không tưởng tượng ra đây là thao tác gì: “Tại sao phải tự làm?”
“Nó được làm bằng vải và tôi cảm thấy thoải mái khi đi. Làm việc lao động dễ dàng, cũng vừa chân, còn không bức bí. Tôi không dùng đến những đôi giày khác, mua rồi cũng phủ bụi thôi.” Không ai nghe câu giải thích của Trần Vụ, đều đang cười ha ha nói anh “đỉnh đấy”.
Mọi người còn định hỏi anh về áo phao và áo len thì bị Triệu Tiềm ngăn cản, “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì xéo, ở đâu ra lắm câu hỏi thế!”
“Thịt gần được rồi.” Đinh Huy Tuyền đúng lúc làm dịu bầu không khí. Cậu ta quan sát tinh tế, Trần Vụ chỉ liếc món bibimbap do người phục vụ mang đến mà bị cậu ta bắt được.
“Tôi gọi cho anh một phần nhé.” Cậu ta nói.
Trần Vụ từ chối, nhưng Đinh Huy Tuyền vẫn gọi cho anh, bảo anh đừng khách sáo.
“Ăn không đủ có thể gọi thêm, miễn phí.” Đinh Huy Tuyền nở nụ cười. Ngũ quan cậu ta bình thường, tập hợp lại chỉ có thể gọi là thanh tú, thuộc kiểu khí chất mạnh hơn bề ngoài.
So với trường Trung học Dạy nghề Tây Đức, cậu ta càng thích hợp với trường Trung học Số 1 hơn.
“Được rồi, cảm ơn bạn học Đinh.” Trần Vụ ngại ngùng gật đầu với Đinh Huy Tuyền. Anh nhấp một hớp nước ngọt, bàn tay dưới gầm bàn lén nhắn tin cho Yến Vi Sí.
Trần Vụ: [Bạn Yến, tôi ở bên ngoài cùng nhóm bạn học ăn thịt nướng ở Trương Kỷ, tự cậu lấy gì đó cho bữa tối đi ha.]
Yến Vi Sí không trả lời.
Hơn nửa tiếng sau, hắn trực tiếp xuất hiện trong cửa hàng.
Trần Vụ cầm mắt kính trên tay, ấn khăn giấy lên tròng kính đã cũ. Anh ngơ ngác nhìn theo đám đông xôn xao, trên mặt lộ vẻ có chút quen thuộc lại không chắc chắn
“Chào anh Sí!”
Bên tai vang lên một tiếng kêu to, anh đứng phắt dậy làm cả cái bàn rung chuyển, song không ai chú ý đến động tác này, tất cả đều đi nói chuyện với Yến Vi Sí.
Trần Vụ vẫn đang do dự có nên đến đó không, nhưng Triệu Tiềm đã trở lại, anh nhanh chóng lau kính đeo vào.
“Sao không đi chào hỏi, lần trước chơi bóng với nhau đó, anh quên rồi à? Không phải chứ, ổng chính là đại ca trong trường chúng ta đấy.” Thấy Trần Vụ phản ứng chậm chạp, Triệu Tiềm kinh ngạc hỏi, “Em không nói với anh sao?”
Trần Vụ lắc đầu.
“Các bảo vệ khác cũng không nói với anh?” Triệu Tiềm hỏi.
Trần Vụ vẫn lắc đầu.
“Có lẽ đều tưởng rằng anh đã biết lâu rồi.” Triệu Tiềm bóc con tôm lớn, chấm vào nước sốt, một miếng ăn hết.
Trần Vụ hí hoáy với đống bát đĩa trước mặt: “Đại ca là do bỏ phiếu bình chọn ra à?”
Triệu Tiềm: “…”
“Anh nghĩ là đang tranh cử ban cán bộ lớp đấy hả?” Triệu Tiềm gắp một đũa mì cay Shin Ramyun thổi thổi, buồn cười nói, “Đương nhiên là dùng nắm đấm tuyển ra rồi. Ngày nhập học ổng đã gây ra một chấn động lớn, tên đại ca ban đầu muốn lấy ổng ra dọa học sinh mới, kết quả bị ổng quăng khỏi vị trí đó, đổi thành mình ngồi.”
Trần Vụ gắp một miếng thịt nướng mỏng thơm rồi dùng xà lách cuộn lại, nhét vào trong miệng, mỡ chảy ra trộn lẫn với vị tươi mát của lá rau thấm đượm giữa hàm răng, anh nhai chậm rãi: “Phục hết à?”
“Sao có thể?” Triệu Tiềm không kể tỉ mỉ, “Dù sao sau này đều phục cả.”
Cô quét mã gọi thêm hai phần thịt nướng, “Anh Sí làm thêm ở đây, em đã bảo ổng đừng tới bàn chúng ta, tránh để mọi người ăn không nổi. Khí thế của ổng mạnh lắm, không phải ai cũng có thể thích làm gì thì làm ở trước mặt ổng giống em.”
Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí dẫn khách hàng vào quán, cổ áo của bộ đồng phục màu trắng, hàng cúc được cài sát vào cổ, viền cổ áo ngay ngắn, cổ tay áo ôm sát xương cổ tay, vừa vặn như thể nó được thiết kế riêng cho hắn.
Thân hình ưu việt, dáng người tốt, mặc gì cũng là dệt gấm trên hoa.
Giây phút Yến Vi Sí nghiêng đầu, Trần Vụ rời mắt cái vèo: “Cậu ấy không giống loại đó… Trong trường học…”
“Em hiểu ý anh, ổng là kiểu mày không đụng vào tao, tao không đụng vào mày, không có khuynh hướng bạo lực, cũng không có tính cách phản xã hội. Bình thường ổng là người thường, cả ngày uể oải bơ phờ, bị công việc bán thời gian vắt kiệt sức lực, năm nay cũng chưa thấy ổng ra tay với ai, cũng không tham gia hoạt động nào.” Triệu Tiềm từng bắt gặp Yến Vi Sí làm thêm trong vài dịp, làm gì cũng ra dáng, không thể không bội phục. Cô cảm thán, “Thật sự không biết có bao nhiêu việc làm thêm ở Xuân Quế mà ổng chưa từng làm.”
Những người khác đã quay lại bàn.
Trần Vụ không tiếp tục trò chuyện với Triệu Tiềm nữa, anh ăn hết miếng ớt xanh nướng trong miệng rồi đặt gọn đũa, đứng dậy nói: “Anh đi nhà vệ sinh.”
“Cùng nhau đi.” Triệu Tiềm bóp cổ Đinh Huy Tuyền, “Lão Đinh, mau mau ăn sạch mấy con tôm mà tao bóc cho mày đi!”
Mọi người có mặt đều không thấy kinh ngạc, biết cả hai đều không phải mẫu người lý tưởng của đối phương, nhưng vẫn thích đùa, “Ai nha, chị Tiềm làm đặc biệt lắm, bọn tao cũng muốn.”
“Muốn cái con khỉ.” Triệu Tiềm hung dữ xong liền đi, để lại Đinh Huy Tuyền cười đùa với mọi người.
Triệu Tiềm vẫn buộc đuôi ngựa cao như mọi khi, sợi tóc bết được cào ra sau đầu, không sợi nào bay ra ngoài. Cô ném áo phao trên ghế, bây giờ đang mặc áo khoác bóng chày mở hết cúc, đi đường tự mang gió, khí thế đao to búa lớn, như thể sắp đi đánh lộn.
“Anh à, chẳng phải em đã kể với anh rồi sao, em và anh Sí cùng lớp. Đều học in ấn.”
Trần Vụ mở to mắt, rất bất ngờ: “In ấn?”
“Nghe không tệ nhỉ.” Triệu Tiềm khoác vai anh như khoác đám anh em, “Tốt nghiệp rồi sẽ được phân công công việc luôn(1), trực tiếp đến nhà máy, bao ăn bao ở không gì tuyệt hơn.”
(1) Phân phối tốt nghiệp 毕业分配: có nghĩa là trong hệ thống kinh tế kế hoạch, việc làm của các sinh viên tốt nghiệp các trường cao đẳng và trung cấp nghề được sắp xếp một cách thống nhất theo các chỉ tiêu kế hoạch được nhà nước phân bổ.
Trần Vụ: “… Cha em không phải hiệu trưởng à, không cho em học lên sao?”
“Ai quan tâm ông ấy chứ.”
Lúc xong xuôi, Trần Vụ nói với nhóm Triệu Tiềm là muốn đi dạo xung quanh, bảo họ đi trước.
Sau khi họ rời khỏi, anh tìm một chiếc ghế ven đường và ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Lúc anh mơ màng chìm vào giấc ngủ, người đã nhắn tin muốn anh chờ là Yến Vi Sí giờ mới tan tầm.
Yến Vi Sí đá đá anh: “Ỉu xìu gì thế, thịt nướng ăn chưa no à?”
Trần Vụ như ông cụ tuổi xế chiều, chậm rãi kéo tay áo đứng dậy: “Là món bibimbap kia.”
Yến Vi Sí nhấc vành mũ Lôi Phong của anh lên: “Làm sao, tôi thấy anh ăn hết một bát lớn luôn đấy.”
Trần Vụ muốn nói lại thôi.
Yến Vi Sí đen mặt: “Không thích ăn mà gọi à?”
Trần Vụ nói: “Bạn Đinh gọi cho tôi.”
“Không biết từ chối sao?” Yến Vi Sí đi lấy xe máy.
“Tôi nói rồi.” Trần Vụ thở dài, “Đã gọi ra, tôi cũng ngại nên ăn hết. Quá dầu.”
Yến Vi Sí xoay người: “Miễn là mình không muốn ăn, thì dù người khác có đút vào miệng anh, anh cũng có thể nhổ ra.”
Trần Vụ mím môi: “Có hơi khó với tôi.”
“Vậy thì học đi.” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ đi theo sau thiếu niên: “Bạn Yến à, tôi có nghe nói một ít chuyện của cậu.”
“Không muốn nghe.” Yến Vi Sí không kiên nhẫn.
Trần Vụ biết nghe lời mà đổi đề tài: “Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Yến Vi Sí dừng bên cạnh xe máy.
Trần Vụ thò tay từ trong tay áo ra, đưa lên miệng thở ra hơi trắng: “Cửa hàng thịt nướng và thu ngân siêu thị, cái nào kiếm được nhiều tiền hơn?”
“Đều chẳng nhiều lắm.” Yến Vi Sí ném cho anh một chiếc mũ bảo hiểm.
Trần Vụ hoảng hốt hỏi: “Bạn học Yến, cậu, cậu muốn lai tôi à?” Anh kịp phản ứng lại, trong nỗi lo sợ khi được yêu quý có xen lẫn niềm vui vẻ chờ mong, “Tôi chưa ngồi xe máy bao giờ đâu. Chạy làn dành cho xe gắn máy nhỉ, vậy phải lái chậm một chút, dù sao chúng ta cũng không vội về mà, an toàn đầu tiên, mà có tuyết rơi nữa, đường lại càng khó đi.”
Yến Vi Sí chê phiền chẳng chút che giấu: “Tôi hối hận rồi, trả mũ bảo hiểm cho tôi, tự anh bắt xe về đi.”
Nụ cười trên mặt Trần Vụ tan biến: “Được rồi…”
Âm mất mát cuối cùng chưa rơi xuống, anh đã đặt mũ bảo hiểm lên ghế sau xe máy của Yến Vi Sí, xoay người đi về một hướng khác.
Không khẩn cầu không lưu luyến, thậm chí còn không hề chần chừ.
Cho dù Yến Vi Sí bảo anh chờ tới tận bây giờ, anh cũng không oán trách câu nào.
Yến Vi Sí nghẹn một búng máu ở cổ họng, nuốt không trôi phun không ra, nghẹn đến mức hít thở không thông. Hắn đạp chân động cơ, sắc mặt lạnh lùng cưỡi xe máy phóng đi.
Trên trời có lác đác bông tuyết rơi xuống, người đi đường dù vội hay nhàn, vẫn luôn có một chốn để đi.
Sau khi nhìn xung quanh, con mèo hoang nằm xuống tại chỗ, Trần Vụ ngồi xổm bên cạnh nó.
Cũng không biết ai càng giống không nhà để về hơn.
Phía trước thình lình có tiếng động cơ trầm thấp mà phách lối.
Cách Trần Vụ ngày càng gần.
Một cơn gió mạnh quét qua mặt đất, mang theo tiếng rít gào rét lạnh đáng sợ.
Không dừng lại.
Anh nhắm mắt theo bản năng.
Phanh gấp nhẹ nhàng lại chói tai.
Xe máy chỉ cách giày bông của anh khoảng một hai tấc.
Quần áo lót giữ nhiệt của anh ẩm ướt, trái tim đập loạn xạ không thôi.
Thiếu niên rướn người về phía trước ngồi trên chiếc xe máy đã được cải tiến lại, mũ bảo hiểm che mất đường nét nên nhìn không rõ thần sắc.
Con mèo sớm đã chạy khuất dạng khi cảm nhận được nguy hiểm.
Trần Vụ vẫn ngồi xổm tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh ngơ ngác nhìn bánh xe máy gần ngay trước mắt, như thể bị dọa sợ đờ ra.
“Mẹ kiếp.”
Yến Vi Sí cực kỳ bực bội chửi một tiếng. Hắn lấy mũ bảo hiểm xuống, vò vò mái tóc vàng lộn xộn, đi xuống kéo Trần Vụ đang bủn rủn tay chân: “Cùi bắp thế.”
Trần Vụ mới nhận ra rồi lẩm bẩm: “Lại muốn chở tôi à?”
Anh túm túm mũ Lôi Phong man mát, khịt khịt cái mũi cóng đỏ ửng: “Bạn học Yến, không thì tôi vẫn nên tự trở về thôi, tôi sợ cậu đổi ý lần thứ hai, nửa chừng ném tôi ở ven đường, tôi…”
“Câm miệng.” Yến Vi Sí sải bước lên motor, ngón tay chỉ vào ghế sau, “Nhanh lên.”
Trần Vụ vụng về đội mũ bảo hiểm ngồi lên, hai tay nắm lấy áo khoác thể thao lạnh lẽo ám mùi khói, trong miệng nói gì đó, thấy hắn không nghe được liền cởi dây buộc mũ bảo hiểm.
Yến Vi Sí ngoái đầu gào: “Lại làm sao nữa?”
“Tôi muốn nói với cậu rằng,” Trần Vụ dè dặt nuốt nước miếng, “Cậu có thể lái chậm chút không, tôi hơi sợ.”
Yến Vi Sí: “…”
Mẹ kiếp phiền chết.