Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 1: [Thời gian ở Xuân Quế - Tình lên] Ai thèm quan tâm anh chứ



Trời u ám, Trần Vụ đạp chiếc xe đạp second hand bong tróc sơn đến bên hồ chứa nước, trước mặt là con đường rải sỏi chia đôi bờ hồ.
Hai hàng cây long não từ bên này đường kéo dài về phía trước, một vùng xanh tươi.
Trên con đường sỏi xuyên qua hồ nước có một căn nhà trệt.
Ngói xanh gạch đỏ được bao quanh bởi hàng cây và nước, nhìn từ xa trông giống như một bức tranh màu nước rõ ràng là thô sơ tùy ý trong quá trình xử lý hậu kỳ, nhưng lại mang đến cho con người ta cảm giác rất tự nhiên.
Đôi giày vải bông trên chân Trần Vụ đặt lên pê đan đạp một cái phóng đi.
Gió thổi bên tai anh, góc áo bông trắng liên tục phồng lên, anh dùng hết sức đạp xe, mặt lạnh cóng tê tái, dây rút của chiếc mũ Lôi Phong trên cằm đung đưa trong gió.
Con đường này được sửa chữa tốt, chiếc xe chạy nhanh như đang bay trên mặt nước.
Trần Vụ đạp xe không ngừng nghỉ đến cửa căn nhà trệt. Anh đánh chân chống xe, đẩy đẩy cặp kính nghiêng lệch, tháo sợi dây đàn hồi buộc ở yên sau xe đạp, nhấc chiếc túi vải lớn bên trên và đẩy cửa đi vào.
Đồ đạc trong nhà đơn sơ, trong không khí thoang thoảng mùi lá chè đun lâu.
Có một thiếu niên tóc vàng nằm trên chiếc võng gần cửa sổ, đang ngủ say sưa, một tay che mắt, bàn tay rất to, trên lòng bàn tay xoay ra ngoài có vài vết chai, các khớp xương nổi rõ và thô ráp, có cảm giác lực lượng mạnh mẽ không thuộc về người đồng trang lứa, mà giống như một người đi đường đã trải qua vô số gian khổ.
Các khớp ngón tay dài hơi cong lên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Cánh tay còn lại của thiếu niên rũ lơ lửng giữa không trung, trên cổ tay quấn một vòng tràng hạt, mỗi hạt châu đều nhỏ tròn ánh tím, trông hơi cũ.
Trần Vụ đi đến một góc khác trong nhà, tháo mũ Lôi Phong đặt lên chiếc giường nhỏ trong góc. Anh bỏ túi vải xuống đất, vuốt vuốt mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt, đứng trân ở đó một lúc rồi quay người đi đến bên bếp lò đơn sơ cạnh tường. Anh bưng bát cháo nguội được dọn sẵn trước khi ra ngoài, sau đó múc ít cháo nóng hổi trong nồi cơm điện trộn lên và húp vài hớp, dạ dày cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trần Vụ lấy mu bàn tay lau miệng, nhấc nắp nồi trên bếp lên xem trứng trà bên trong. Anh dùng xẻng gõ gõ vào vỏ trứng rồi lại đậy nắp, gọi với về phía chiếc võng.
“Bạn học Yến, dậy ăn sáng thôi.”
“Không ăn.” Yến Vi Sí trở mình nằm sấp, nửa mặt vùi vào trong chăn, nửa mặt lộ ra ngoài như chân dung cắt bóng, đường cong sống mũi cực kỳ xuất sắc.
“Vậy được, để tôi hâm nóng trà trứng cho cậu, tỉnh lại là có thể ăn luôn.” Trần Vụ đi đến bên cạnh võng, cúi người nhặt lên phần chăn sắp rơi xuống, đắp lên bụng Yến Vi Sí.
“Con mẹ nó anh chạm vào chỗ nào đấy!” Yến Vi Sí bỗng ngồi phắt dậy, chiếc võng lắc lư dữ dội.
Trần Vụ luống cuống giơ tay: “Tôi… Tôi đắp chăn cho cậu…”
“Đệt.” Yến Vi Sí nhỏ giọng chửi một tiếng, sau đó ngã trở lại trên võng, duỗi tay chân thon dài. Cơn buồn ngủ bị quấy rầy nên đã biến mất, hắn không ngủ được, lại nổi giận với Trần Vụ.
Trần Vụ lặng lẽ cúi đầu suốt thời gian đó, không lên tiếng.
Ngọn lửa của Yến Vi Sí như thể bị đốt trong nước, phụt tắt và sinh ra khói bụi phả vào khiến gan hắn đau nhói.
Nói là ăn sáng nhưng thật ra đã sắp mười giờ.
Yến Vi Sí rửa mặt xong ngồi trước chiếc bàn nhỏ, mái tóc xoăn dựng lên một cách kiêu ngạo.
Trần Vụ dọn cháo, củ cải muối thái hạt lựu, trứng trà, bánh bao và bánh dày ra.
Yến Vi Sí nếm một ngụm cháo, không nóng, ấm áp, vừa phải, còn có chút ngọt, được bỏ đường trắng. Lệ khí vì thiếu ngủ ngưng đọng giữa lông mày, trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả những góc cạnh sắc nhọn trên người hắn đều mềm nhũn.
Trần Vụ cũng ngồi xuống ăn một chút. Anh cảm giác được hơi thở của thiếu niên đối diện có chút thay đổi, liền đưa mắt nhìn sang.
Thiếu niên ăn uống tao nhã và biết thưởng thức, bối cảnh nơi ở làm nổi bật cảm giác quen thuộc như vị thiếu gia nghèo túng xuất thân danh môn vọng tộc, tuy rằng hiện tại nghèo nhưng lễ nghi ăn uống đã khắc sâu vào trong xương hắn.
“Nhìn cái gì?” Yến Vi Sí đột nhiên nhướng mi.
Trần Vụ xấu hổ gãi gãi mặt, châm chước quan tâm nói: “Bạn Yến à, quầng thâm(1) của cậu lớn quá, đừng thức đêm chơi game nữa, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thể chất của cậu đấy.”
(1) Quầng thâm ở mắt là tình trạng vùng da xung quanh mí mắt tối màu hơn bình thường. Ở đây tác giả dùng từ 眼袋, cách bên dưới lông mi một khoảng, màu xỉn hơn màu da, không biểu cảm gì cũng sẽ xuất hiện.
Yến Vi Sí không mặn không nhạt ngắt lời anh: “Một, là bọng mắt(2), không phải quầng thâm. Hai, là chơi điện thoại, không phải chơi game. Ba, dậy thì rất tốt, có thể nói là thiên phú dị bẩm có thể sáng tạo kỷ lục Guinness, không nhọc ngài quan tâm.”
(2) Bọng mắt xuất hiện do phần mỡ thừa tích tụ ngay ở vị trí mí mắt dưới khiến mí dưới phồng lên. Ở đây tác giả dùng 卧蚕, ở ngay dưới lông mi, tròn trịa đầy đặn giống hình con tằm, màu sắc cùng màu với màu da, xuất hiện vô cùng rõ ràng khi cười.
Trần Vụ: “… Được rồi.”
Trên bàn tạm dừng một chút, Yến đại thiếu gia bắt đầu kén cá chọn canh: “Trứng trà chẳng có mùi vị gì cả, có thể nghiêm túc để tâm được không hả.”
Trần Vụ đẩy kính mắt: “Lát nữa tôi nấu lại.”
Không biện giải đánh trả cho mình nửa câu, tính cách nhu mì hiền lành, như thể không biết cáu kỉnh.
Sợi tóc đen nhánh xõa xuống bên vành tai hơi múp thịt, mềm mại đến mức làm người ta muốn chạm vào.
Củ cải xắt hạt lựu giòn tan vang rộp rộp trong miệng, răng lợi rất khỏe mạnh.
Hàm răng trông cũng đẹp.
Trần Vụ đang ăn thì bên cạnh truyền đến ghét bỏ, “Đeo cặp kính rách nát gì đây, xấu chết.”
Ngay sau đó, tầm nhìn của anh đột nhiên trở nên mờ nhòe, Yến Vi Sí lấy kính của anh xuống rồi cho một câu, “Sao vẫn xấu thế nhỉ?”
Trần Vụ ngơ ngác: “Chắc chắn rồi, đâu có thay đổi khuôn mặt.”
Khuôn mặt Yến Vi Sí giật giật, bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của Trần Vụ, “Lúc đeo kính thì bình thường không đáng chú ý, lúc không đeo kính thì nhan sắc long trời lở đất thần tiên hạ phàm, đây là phim truyền hình, là diễn cả, chỉ có trẻ con mới coi là thật…”
Sống mũi đau.
Là chiếc kính bị ném qua.
Trần Vụ yên lặng đeo kính lại, bưng cháo ra ngoài ăn.
Trời muốn mưa nhưng không mưa được, buổi chiều Yến Vi Sí không ra ngoài chơi, hắn vùi mình trên võng xem điện thoại.
Trần Vụ dọn dẹp đồ đạc mới mua về rồi cầm chổi quét tước vệ sinh. Khi quét đến chỗ chiếc võng, anh xếp đôi giày thể thao mỗi chiếc một nơi ngay ngắn trở lại.
“Bạn học Yến, cuối tuần cậu không có bài tập à?”
“Không viết.” Yến Vi Sí nói.
Trần Vụ chậm chạp đứng thẳng người: “A? Tại sao?”
“Còn có thể là tại sao chứ, đương nhiên là,” Yến Vi Sí nhìn nội dung trên di động, đầu ngón tay lướt trên màn hình, “Tất cả đều hông biết làm.”
“Khụ!” Trần Vụ sặc nước miếng của chính mình, ho đỏ cả mặt, “Bạn Yến thật biết đùa.”
“Ai đùa với anh.” Yến Vi Sí không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Không, không phải chứ…” Trần Vụ khẽ há hốc mồm.
Yến Vi Sí đặt điện thoại xuống, cười như không cười mà rướn người ra: “Sao, anh muốn kiểm tra tôi à?”
“Không kiểm tra, không kiểm.” Trần Vụ vội vàng lắc đầu xua tay, ngượng ngùng nói, “Tôi không đi học gì, thậm chí không biết cách giải phương trình bậc hai. “
Yến Vi Sí không biến sắc: “Tôi còn không thành thạo cộng trừ với các số có hai chữ số.”
“Vậy cậu còn có rất nhiều không gian tiến bộ.” Trần Vụ ngẫm nghĩ rồi nói.
Yến Vi Sí: “…”
Bận việc xong, Trần Vụ khăn tắm và dầu gội đầu ra cửa để gội đầu.
Trong thời tiết này, chẳng mấy chốc nước sẽ lạnh ngay.
Trần Vụ mò mẫm cầm chậu rửa mặt, dội nốt chỗ nước còn lại lên đầu, lạnh run lập cập nhưng bọt vẫn chưa được gột sạch. Anh chỉ đun một ấm nước vốn không đủ dùng, nên đành phải tìm Yến Vi Sí giúp đỡ, nhờ đối phương giúp anh đun một ấm khác.
Yến Vi Sí đặt ấm đun nước dưới vòi, rảnh tay trả lời điện thoại.
“Anh Sí, đang làm gì thế?” Một người anh em ở đầu kia hỏi, bối cảnh hò hét ồn ào.
“Ngủ.” Yến Vi Sí vặn vòi lấy nước.
“Tiếng gì vậy?” Người anh em kỳ quái hỏi.
“Đi tiểu.”
“Quả nhiên anh Sí không tầm thường, tiếng đi tiểu cũng có thể uy vũ khí phách như thế, đúng thật là “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải(3)“… Dải dải, dải cái gì ngân hà ôi đệt thơ đã đến bên miệng tao rồi, Lương Chiêu mày mau đưa điện thoại cho tao…”
(3) Trích từ bài “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch. Bản dịch của Nam Trân.
“Đừng mất mặt nữa.”
Điện thoại đổi người, là một giọng nói ấm áp như gió xuân, “Ra chơi không?”
“Không đi.” Yến Vi Sí không hề có hứng thú.
“Tao cũng lười ra, quá ầm ĩ.” Khương Lương Chiêu nói, “Nếu không thì tao và A Ngộ tới chỗ mày nhé, mua ít đồ ăn thức uống.”
Yến Vi Sí từ chối thẳng: “Đừng tới phiền tao.”
“Được rồi.” Khương Lương Chiêu day vài cái giữa hai lông mày, ngữ khí từ thoải mái chuyển sang nghiêm túc, “Ừm, anh Sí, có chuyện này, em gái tao giấu tao đăng ký lớp học, nói là phải làm mấy món ngọt cho mày. Tao nói nó không nghe, chỉ có thể từ mày ra tay. Lớp Mười Hai rồi, thành tích của nó không cho phép nó tự do tùy thích. Nó tới đây là đã có cam đoan với gia đình, nếu không hoàn thành mục tiêu, chẳng những nó chết mà tao là người đảm bảo cho nó cũng phải chết.”
“Chuyện quái gì đấy.” Yến Vi Sí đốt một điếu thuốc, “Hai anh em bọn mày đều có bệnh, cứ đòi tham gia náo nhiệt cơ.”
Khương Lương Chiêu trêu chọc: “Tao và em gái tao có điểm xuất phát khác nhau. Tao muốn trải nghiệm cuộc sống an nhàn, còn nó muốn đi theo mày, sợ mày bị tiểu yêu tinh nào đó câu đi mất.”
“Chờ đấy, ngày mai ông đây sẽ hủy dung.” Yến Vi Sí cúp điện thoại rồi ném nó lên bàn. Hắn gào ra ngoài cửa, “Tự vào đun nước đi!”
Giọng nói mơ hồ của Trần Vụ theo gió truyền đến: “Bạn học Yến à, giúp tôi với.”
Yến Vi Sí khinh thường xời một tiếng: “Còn làm nũng nữa.”
Ai thèm quan tâm anh chứ.
Hơn nửa tiếng sau, Trần Vụ dùng ấm nước nóng thứ hai gội đầu xong, da đầu rất ấm. Nhìn thấy Yến Vi Sí đang ngủ, anh không sử dụng máy sấy mà chỉ dùng khăn lông lau nước trên đầu cho đến khi khô được bảy tám phần là mặc kệ.
Yến Vi Sí ngủ một giấc cho tới trời tối, cổ họng khàn khàn: “Trần Vụ, rót cho tôi một cốc nước.”
Không ai trả lời.
Hắn lại mở miệng lần nữa, giọng mũi nặng nề: “Trần Vụ.”
Vẫn không có ai trả lời.
Yến Vi Sí cau mày mở mắt, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình mình. Hắn thở hồng hộc xuống giường, chỉ mặc độc một chiếc hoodie ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua làn da nóng bỏng của hắn, không vương lại chút mát mẻ nào.
Trời còn chưa tối lắm, tất cả đèn đường đều đã sáng lên, giống hai chuỗi vòng ngọc trai treo giữa hồ nước.
Cách đó không xa, Trần Vụ đang cùng một người câu cá trẻ tuổi ngồi dưới gốc cây, không biết hai người đang trò chuyện cái gì, anh lộ ra hàng răng trắng, cười không đáng một xu.
Đây là lần đầu tiên Yến Vi Sí nhìn thấy Trần Vụ cười như vậy. Hắn nheo mắt, tiện tay nhặt một hòn đá ném tới bên chân Trần Vụ.
Trần Vụ nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó tiếp tục xem người trẻ tuổi câu cá, không để ý đến hắn nữa.
Tình cảnh này khiến Yến Vi Sí sững người.
Mấy hôm nay Trần Vụ đều ngoan ngoãn nghe lời hắn, cẩn thận chu đáo quan tâm cuộc sống hàng ngày của hắn, hiền lành săn sóc như mẹ già, có khi tâm trạng của hắn không tốt, đối phương lúc nào cũng chú ý tới hắn, sợ hắn có nhu cầu gì sẽ không có ai kịp thời giúp đỡ hắn.
Nhưng hiện tại lại phớt lờ sự tồn tại của hắn, còn vào đúng lúc hắn hiếm hoi phát sốt.
Ảnh hưởng và tác động đối với hắn đã được phóng đại gấp bội.
Yến Vi Sí cảm thấy có lẽ não mình đã bị sốt cháy, một cảm giác tủi thân bùng phát từ đáy lòng, thái dương của hắn co giật dữ dội, hắn bước tới như bị quỷ bám.
“Tôi sốt rồi.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Vụ, hắn cúi thấp đầu, thở ra một hơi nóng rực: “Không tin thì anh sờ đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...