Tự Do Cuối
Chương 2
4.
Tôi không có để trong lòng câu chúc ngủ ngon kia.
Bởi vì ngày hôm sau, Quý Dao đã tìm tới.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Quý Dao đưa ra ý muốn đi Nam Thành vì nơi đó có nhiều danh lam thắng cảnh để tham quan.
Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, thành phố N là một thành phố du lịch, du khách đến đây thật sự rất đông.
Lục Triết không thích những nơi đông người nên đã từ chối.
Sau đó Quý Dao cười lạnh một tiếng: "Cậu mà không dẫn tôi đi, đợi khi trở về tôi sẽ mách chú Lục và dì Trâu."
"Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao vẫn thích mách người lớn như khi còn nhỏ thế?"
Lục Triết khịt mũi coi thường, Quý Dao liền nhào qua kéo lấy cổ áo anh ta, đắc ý cười uy hϊếp: "Vậy cậu nói xem, có muốn đi cùng tôi hay không?"
"Đi đi đi, tôi dắt thêm bạn gái của mình cùng dẫn cậu đi được chưa?"
Sau đó Quý Dao liền nhìn về phía tôi, "Chị, chị muốn đi cùng không?"
Tôi hít sâu một hơi trong lòng, nhìn cô ta mỉm cười: "Được nha."
Đài cầu nguyện nổi tiếng nhất nơi đây hiện tại đã chật kín người, Quý Dao không cao nên bị nhấn chìm trong biển người, suýt nữa đã lạc hai chúng tôi.
Lục Triết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cô ta, một phen túm chặt lôi ra.
Quý Dao lảo đảo một chút mời đứng vững lại, sau đó liền tức giận mà nhìn anh ta: "Lục Triết! Cậu mạnh tay thế, làm đau hết cả tay!"
"Nếu tôi không kéo cậu thì chắc chắn cậu đã ngã rồi sau đó bị người khác dẫm lên cho mà xem." Lục Triết cắn răng nhìn cô ta chằm chằm, "Từ giờ trở đi, cậu phải đi theo sát tôi và Lâm Dao, không được chạy lung tung đâu đấy."
Rõ ràng là anh ta thật sự tức giận.
Quý Dao "Ừm" một tiếng, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta.
Lục Triết đi qua một bên mua nước, cô ta sang đứng cạnh, nói thầm vào tai tôi: "Chị Lâm Dao, tính tình của Lục Triết kém như vậy, sao chị có thể chịu đựng được hay vậy?"
Tôi trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ở trước mặt chị thì tính tình của anh ấy khá tốt."
Nói đúng hơn là thật sự rất tốt.
Thậm chí trong mấy tháng này yêu đương với nhau, anh ta vẫn luôn duy trì đúng mực cách cư xử của một người có giáo dưỡng.
Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của anh ta bao giờ, thậm chí còn cho rằng tính tình của anh ta trời sinh đã là như vậy, dường như không có một chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Cho đến khi Quý Dao xuất hiện. Tôi tỉnh ngộ trong sự ngạc nhiên, thì ra không phải là cảm xúc của anh ta không thay đổi.
Ít nhất là khi ở cạnh cô thanh mai Quý Dao của mình, mỗi hành động và cử chỉ của cô ta đều có thể dễ như trở bàn tay bật lên lửa giận của anh ta.
Nửa ngày sau đó, tôi vẫn luôn một mực trầm mặc.
Nhưng tính tình của tôi từ xưa đến nay đã là vậy, cho nên Lục Triết cũng không để ý đến.
Sau khi trời tối, Lục Triết nghe một cuộc điện thoại, lúc trở lại liền nói: "Lão Hứa đúng lúc cũng dẫn bạn gái đến đây chơi, cậu ấy hỏi chúng ta có muốn tụ họp một chút không."
"Đương nhiên là muốn rồi!" Quý Dao không chút do dự nói, "Cậu kêu anh ấy dẫn chị dâu tới, chúng ta cùng nhau đi hát!"
Lục Triết rốt cuộc dường như cũng nhớ tới sự hiện diện của tôi, quay đầu lại thấp giọng giải thích: "Vợ à, đây là Hứa Gia Viễn, cậu ta cùng anh và Quý Dao lớn lên chung với nhau, so với hai người bọn anh lớn hơn hai tuổi, đã đi làm rồi. Hôm nay đúng lúc anh ấy cũng mang bạn gái đến đây chơi, em đi cùng bọn anh đi."
Ánh đèn đường chiếu từ đỉnh đầu xuống đến dưới chân anh ta, một màu vàng ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng ấy.
Tôi chớp mắt, có hơi thất thần, sau đó đồng ý.
Ngồi đợi ở ghế lô trong chốc lát thì hai người Hứa Gia Viễn cũng tối, Quý Dao liền xung phong đi xuống đón người, đi hơn nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại.
Tôi có uống một ít bia nên muốn đi toilet, kết quả vừa đứng dậy liền lảo đảo hai bước, ngã ngồi trên đùi Lục Triết.
Nhạc trong phòng vừa chuyển phát đến bài tiếp theo, đó là bài của Cáo Ngũ Nhân.
"Anh thật sự hiểu được định nghĩa của từ "duy nhất", nó không hề đơn giản như việc hít thở."
Ánh đèn trong phòng khá tối, màn hình phát ra ánh sáng lập loè, trong ánh mắt anh ta có một tia cảm xúc không rõ ràng, giống như một hồ nước tĩnh lặng, cũng vừa giống như sóng cuộn từng cơn.
"..... Lâm Dao."
Anh ta rêи ɾỉ rồi kêu tên tôi một tiếng, sau đó áp đến hôn tôi.
Nỗi khắc khoải, bất an cả buổi trưa dường như đã biến mất ở nụ hôn của anh ta. Tôi nắm lấy vạt áo của anh, giọng mềm như bông gọi một tiếng: "Lục Triết."
Giọng nói khi có chút men thấm vào ngọt đến phát ngấy.
Phía sau truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, Lục Triết bỗng nhiên trầm mặt, duỗi tay đẩy tôi ra: "Đi xuống đi."
Tôi quay đầu lại thì liền nhìn thấy Quý Dao đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, cả người như lung lay sắp ngã.
Cô ta không để ai vào trong mắt, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Lục Triết.
Dường như giờ phút này, căn phòng trở thành một sân khấu, chỉ có hai người họ là nhân vật chính, còn lại chỉ để làm nền không đáng kể đến.
Bài hát vẫn còn đang được phát.
"Cứ vào lúc quan trọng nhất hiểu rõ mọi việc, sự lưỡng lự của anh..."
"Anh không muốn chứng minh, chứng minh rằng đối với anh em là duy nhất."
5.
Hứa Gia Viễn, Lục Triết và Quý Dao ở cùng một tiểu khu, từ nhỏ đã chơi thân với nhau, tình cảm thật sự rất tốt.
Bạn gái của anh ta dường như đã được gia đình chấp nhận.
Gặp mặt nhau liền trò chuyện vui vẻ, đề tài rất đơn giản, chính là khi nào sẽ trở về làm việc trong công ty của gia đình, muốn mua chiếc ô tô đầu tiên của hãng nào, mua đồng hồ và trang sức mới, hoặc là vừa chuyển nhà đến đâu.
Nội dung nói chuyện của bọn họ đầy mùi tiền, nhưng giọng điệu lại như tập mãi đã thành thói quen, như những người bình thường đang nói về thời tiết và ngày mai sẽ ăn gì.
Đây có lẽ là những câu nói được sử dụng thường xuyên trong cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Đó là một thế giới rất xa xôi đối với tôi.
Tôi ngồi đó chỉ im lặng lắng nghe mà không nói lời nào, một lát liền để ý được mỗi lần Lục Triết nói xong câu nào thì Quý Dao sẽ tiếp tục nhắc đến chủ đề đó, miệng lưỡi trở nên hung hăng, như cáu giận với anh ta.
Cô ta tức giận vì cái gì?
Tôi nghĩ có lẽ bản thân mình đã biết được nguyên nhân.
Nhưng tại một giây này, tôi lại không muốn nghĩ về nó.
Càng trò chuyện, tinh thần của bọn họ càng trở nên hăng hái, rõ ràng là vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng Lục Triết đề nghị: "Không ấy chúng ta đi quán bar chơi tiếp đi."
Quý Dao không trả lời, Hứa Gia Viễn nói được, vì thế cả nhóm bọn họ cùng đi ra ngoài.
Lục Triết đi cuối bỗng dừng lại, như thể anh ta cuối cùng đã nhớ tới tôi: "... Lâm Dao."
Tôi chống tay xuống bàn, từ từ đứng dậy và lắc cái đầu choáng váng:
"Mọi người đi đi, em muốn trở về trường học, mười hai giờ ký túc xá sẽ đóng cửa."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, "Đã mười một giờ rồi."
Tôi "Ồ" một tiếng, "Sẽ về kịp."
Lục Triết im lặng một lúc, sau đó quay lại ôm tôi: "Dao Dao, em không vui sao?"
Thực ra anh ta là người nhạy cảm, vậy nên rất dễ dàng để phát hiện ra những thay đổi trong cảm xúc của tôi.
Trước giờ không nói chẳng qua là do không quan tâm, hoặc là cảm thấy không quan trọng.
Thấy tôi im lặng, anh ta lại ghé sát vào: "Là do vừa nãy anh đẩy em ra phải không?"
Lông mi tôi khẽ run, tôi nhắm mắt lại và khẽ nói vâng.
"Là bởi vì tư thế vừa rồi... có chút không phù hợp, trước mặt người khác sẽ ảnh hưởng không tốt. Lão Hứa là anh trai nhìn anh lớn lên, quen biết cha mẹ anh, anh không muốn ấn tượng đầu tiên của anh ấy về em lại là như thế này."
Anh ta nói rất chân thành, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tim tôi đập nhanh, không khỏi cảm thấy có chút rung động.
Tôi tin lời anh ta, nhưng vẫn không tiếp tục đi đến quán bar cùng họ.
"Em không biết uống rượu, vừa rồi lúc ca hát em đã uống một chút, nếu tiếp tục nữa thì sẽ say đến mức thần trí không rõ ràng."
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta, "Mọi người đi đi, em phải về nghỉ ngơi rồi."
Lục Triết cười.
Anh ta sáp qua hôn tôi một chút, giọng nói trầm thấp lại có chút ái muội: "Đôi lúc thật muốn nhìn thử xem bộ dạng say đến mức thần trí không rõ ràng của em là như thế nào."
Lúc đi xuống lầu, Quý Dao đã gọi taxi và không ngừng thúc giục, Lục Triết vì thế mà chỉ đưa tôi đến trước cổng trường.
Tôi chậm rãi đi dọc theo con đường được trồng rất nhiều cây ngô đồng để trở về, gió đêm se lạnh thổi qua làm một vài chiếc lá non rơi xuống rải rác.
Tôi giơ tay nhặt lấy, khi ngẩng đầu lên thì bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Người nọ mặc một áo hoodie trắng kết hợp với chiếc quần túi hộp màu nâu nhạt, anh nghiêng người dựa vào cột đèn đường, khuôn mặt hơi ngẩng lên, mái tóc mềm mại rũ xuống.
Là Giang Mộ.
Trong miệng anh ấy ngậm một thứ gì đó, lúc đầu tôi nghĩ là điếu thuốc, nhưng khi đến gần thì lại phát hiện thế nhưng lại là một cây kẹo que.
"Anh Giang."
Anh mở mắt ra, nhìn cô với ánh mắt nhiễm một chút men say: "Lâm Dao."
"Đã trễ thế này rồi, sao em không trở về ký túc xá đi?"
"Em cùng với bạn trai đi đón bạn của anh ấy một lát, bọn họ đi quán bar, em không thích rượu nên đi về trước."
Tôi dừng một chút lại hỏi anh ấy, "Anh thì sao? Anh cũng...."
Giang Mộ cong khoé môi, chống trán đáp:
"Thật trùng hợp, anh cũng đi tiếp vài người anh em của mình nên có uống một chút rượu, bọn họ cũng muốn đi quán bar nhưng anh không thích nên về trước."
Không biết có phải do say rượu hay không mà giờ phút này giọng nói của anh không còn lạnh lùng như thường ngày mà mang theo một tia nhu hòa.
Tôi không biết nên nói gì, đành cầm lấy lá cây ngô đồng xoa tới xoa lui trong lòng bàn tay.
Giang Mộ thở một hời dài, đứng dậy: "Đi thôi, vừa đúng lúc tiện đường, chúng ta cùng nhau trở về."
Anh cũng không phải là một người thích nhiều lời, dọc theo đường đi không tránh khỏi trầm mặc, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, thế nên cố gắng tìm một đề tài để nói:
"Vừa rồi khi đứng từ xa em cứ tưởng là anh hút thuốc, kết quả là ăn ngậm kẹo que."
Giang Mộ cười ra tiếng: "Anh không hút thuốc lá."
"À....."
"Hút thuốc sẽ gây ra những ảnh hướng không tốt đến thân thể, kỳ thật uống rượu cũng không tốt, đêm nay xem như là anh quá lệ, cho nên ăn một chút đồ ngọt để tỉnh rượu."
Anh dừng một chút, hỏi tôi: "Em muốn ăn không?"
Tôi lập tức sửng sốt, bước chân đang đi liền dừng lại, vì không biết đáp lời như thế nào, thì đã thấy anh lấy trong túi ra một cây kẹo qua và đưa về phía tôi.
...... Hoá ra ý anh là đưa cho tôi một cây kẹo mới.
Hơn nữa, người như Giang Mộ làm sao có thể nói những lời thất lễ như thế này.
Đó là một cây kẹo có vị chanh, vị chua chua ngọt ngọt lan ra khắp miệng tôi, quả nhiên là giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Giống với ba ngày trước đó, Giang Mộ đưa tôi đến dưới lầu liền dừng lại.
Tôi nói: "Cảm ơn anh Giang, anh cũng tranh thủ trở về đi ạ."
"Ừm." Anh đáp lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, "Tôi nhìn em đi lên rồi sẽ trở về."
6.
Bởi vì tửu lượng kém nên tôi thực sự rất ít khi uống rượu.
Hiếm khi mà tôi ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra liền thấy tin nhắn của Lục Triết: "Em dậy chưa? Dậy rồi thì nhắn tin cho nhé, anh dẫn em đi ăn trưa."
Tôi hỏi anh ta: "Quý Dao đâu?"
Anh ta ở đầu bên kia nhập chữ một lúc lâu mới đáp lại tôi: "Cô ấy có việc, buổi sáng đã quay về".
Quý Dao bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi, như một khúc nhạc đệm trong phim, sau khi kết thúc, cốt truyện liền trở về đúng với quỹ đạo.
Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như thứ gì đó đã thay đổi.
Lục Triết bắt đầu thường xuyên thất thần, ngay cả lúc chúng tôi đang đi hẹn hò.
Một lần hai chúng tôi đi xem phim, trước khi mở màn, anh ta nói đi vệ sinh nhưng rất lâu vẫn chưa quay trở lại.
Khi bộ phim đã chiếu được một nửa, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà đi ra tìm một vòng, cuối cùng bắt gặp anh ta đứng ở cửa cầu thang.
Lục Triết đang hút thuốc, nhìn bộ dạng giống như tâm tình đang không được tốt.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi quyết định đẩy cửa, bước đến đứng trước mặt anh ta.
Khói thuốc lượn lờ khiến tôi ho khan hai tiếng, anh ta nghe thấy, lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay, quay sang nhìn tôi: "Sao em không tiếp tục xem phim?"
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Anh ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút chuyện gia đình anh thôi."
Trước đây tôi đã nghe Lục Triết nhắc qua là gia đình mình có một công ty, do cha mẹ anh ta điều hành.
Tôi lựa lời nói: "Nếu công ty của gia đình anh gặp khó khăn, thì sau này cứ để em trả tiền khi chúng ta hẹn hò."
Lời còn chưa nói xong, trong đáy mắt anh ta đã lóe lên một chút cảm xúc nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như là thương hại pha lẫn giễu cợt.
Nhưng khi tôi nhìn lại, thì chẳng có gì cả, như thể đó chỉ là ảo giác của tôi trong nháy mắt.
Lục Triết vừa cười vừa xoa đầu của tôi: "Anh không khó khăn đến mức dùng tiền của phụ nữ đâu, vợ không cần lo lắng cho anh."
Tình trạng này đã diễn ra trong khoảng hai tháng.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh thêm, công việc trong phòng thí nghiệm của tôi cũng tăng nhiều lên, vì thế mà thời gian gặp nhau của tôi và Lục Triết ngày càng ngắn hơn, đã ba ngày liền chúng tôi chưa ăn cơm cùng nhau.
Giọng điệu trả lời tin nhắn của anh ta trở nên lạnh nhạt hẳn.
Hỏi thử anh ta, thì câu trả lời mà tôi nhận được là do lớp học thực nghiệm của anh tăng lên và trong nhà gặp một chút chuyện, vậy nên khó có thể tránh khỏi việc anh ta phớt lờ tôi.
Mà tôi thì đã biết rõ nguyên do của vấn đề này, ngoài ý muốn là trong một lần tình cờ nên mới biết được.
Trong giờ giải lao, một đàn chị trong phòng thí nghiệm đã cảm khái với tôi rằng cô ấy có theo dõi câu chuyện tình cảm của một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội, cuối cùng thì người này đã theo đuổi được cô bạn cùng lớn lên với anh ta từ nhỏ.
"Cô gái luôn vẫn trốn tránh, không chịu đối mặt với tình cảm trong lòng mình. Chàng trai không còn cách nào khác nên cố tình tìm bạn gái để chọc tức cô ấy ghen. Cuối cùng, cô nàng thanh mai cũng nhận ra rằng cô ấy thích anh chàng kia, hai người họ lúc này mới đem tình cảm của mình nói ra, đây không phải là tình tiết chỉ có trong kịch bản phim thần tượng thôi sao?"
Sau khi cảm khái xong, cô ấy còn mở Weibo cho tôi xem.
Đó là một bức ảnh được chụp trong quán bar, trên bàn là một chai rượu và hai chiếc ly được rót đầy..
Cô gái cầm chiếc ly trên bàn tay trắng nõn và thon thả, còn chưa kịp uống thì đã bị chàng trai nhéo cằm hôn lên môi.
Ánh đèn mờ ảo nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt của hai người họ.
Nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được mái tóc buộc đuôi ngựa của Quý Dao, và nốt ruồi nhỏ trên vành tai của Lục Triết.
Máu trong cơ thể dường như đông cứng trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt từ bốn phương tám hướng nổi lên, tôi há miệng th ở dốc, không thể phát ra một tí âm thanh gì.
Đàn chị nhận thấy tôi có chút khác thường nên lập tức hỏi: "Lâm Dao, em làm sao vậy?"
Lúc này tôi mới phát hiện tay của mình đang run rẩy nhè nhẹ.
Hô hấp đình trệ một lúc thì bỗng có một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi.
Tôi dần khôi phục lại tinh thần, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Mộ đang rũ mắt xuống, đứng ở đối diện nhìn tôi.
"Xin lỗi anh Giang...."
Tôi khó khăn mở miệng nói tiếp, "Hình như em có chút không thoải mái, hôm nay có thể xin nghỉ ở phòng thí nghiệm không ạ?"
Sắc mặt của tôi nhìn qua thật sự rất khó coi, mà Giang Mộ – người nổi tiếng rất nghiêm khắc trong phòng thí nghiệm thế mà lại không hỏi gì, lập tức đồng ý cho tôi nghỉ.
Tôi vội vàng quay trở lại ký túc xá, mở Weibo rồi ấn vào tài khoản mà đàn chị vừa chia sẻ cho tôi.
Người này dường như rất ít sử dụng đến tài khoản của mình, từ đầu năm đến giờ cũng chỉ đăng tải vài bài viết.
Trong đó có một cái được đăng vào tháng tư năm nay, cũng chính là đêm trước tốt nghiệp của tôi:
"Nếu như cô ấy cũng có tình ý với tôi nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận thì nên làm sao bây giờ?"
Bên dưới bài viết có một dòng bình luận được rất nhiều lượt thích: "Tìm một người kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy, khiến cho cô ấy ghen!"
Ký ức của đêm liên hoan trước tốt nghiệp chợt ùa về, mọi hình ảnh bỗng tràn ngập trong tâm trí tôi.
Mội người anh em của Lục Triết hỏi anh ta rằng: "Sao cậu lại hẹn hò với Lâm Dao thế? Đâu phải là cậu không biết cô ấy thích cậu từ lúc nào."
Trên tay anh ta đang cầm một điếu thuốc, giọng điệu hết sức lạnh nhạt: "Bởi vì không phiền phức."
Đương nhiên là tôi không phiền phức rồi, thậm chí trong lúc diễn thuyết tôi còn để lộ thông tin gia đình không chút uy hϊếp của mình cho Lục Triết biết.
Giúp anh ta nhận ra rằng, tôi là người thích hợp với anh ta.
Trong suốt ba năm, tôi luôn đem tình yêu của mình trân quý trao đến trước mặt anh ta.
Lúc đầu anh ta làm như không nhìn thấy, nhưng sau đó lại đồng ý tiếp nhận, nhưng đến giờ thì tôi mới biết rằng, anh ta tiếp nhận là vì muốn thông qua tôi để k1ch thích một người con gái khác, muốn giúp cho cô ta nhìn rõ tâm ý của bản thân mình.
Tôi rốt cuộc là gì trong câu chuyện này đây? Là công cụ trợ giúp để thành toàn cho tình yêu của bọn họ sao?
Tôi không có để trong lòng câu chúc ngủ ngon kia.
Bởi vì ngày hôm sau, Quý Dao đã tìm tới.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Quý Dao đưa ra ý muốn đi Nam Thành vì nơi đó có nhiều danh lam thắng cảnh để tham quan.
Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, thành phố N là một thành phố du lịch, du khách đến đây thật sự rất đông.
Lục Triết không thích những nơi đông người nên đã từ chối.
Sau đó Quý Dao cười lạnh một tiếng: "Cậu mà không dẫn tôi đi, đợi khi trở về tôi sẽ mách chú Lục và dì Trâu."
"Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao vẫn thích mách người lớn như khi còn nhỏ thế?"
Lục Triết khịt mũi coi thường, Quý Dao liền nhào qua kéo lấy cổ áo anh ta, đắc ý cười uy hϊếp: "Vậy cậu nói xem, có muốn đi cùng tôi hay không?"
"Đi đi đi, tôi dắt thêm bạn gái của mình cùng dẫn cậu đi được chưa?"
Sau đó Quý Dao liền nhìn về phía tôi, "Chị, chị muốn đi cùng không?"
Tôi hít sâu một hơi trong lòng, nhìn cô ta mỉm cười: "Được nha."
Đài cầu nguyện nổi tiếng nhất nơi đây hiện tại đã chật kín người, Quý Dao không cao nên bị nhấn chìm trong biển người, suýt nữa đã lạc hai chúng tôi.
Lục Triết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cô ta, một phen túm chặt lôi ra.
Quý Dao lảo đảo một chút mời đứng vững lại, sau đó liền tức giận mà nhìn anh ta: "Lục Triết! Cậu mạnh tay thế, làm đau hết cả tay!"
"Nếu tôi không kéo cậu thì chắc chắn cậu đã ngã rồi sau đó bị người khác dẫm lên cho mà xem." Lục Triết cắn răng nhìn cô ta chằm chằm, "Từ giờ trở đi, cậu phải đi theo sát tôi và Lâm Dao, không được chạy lung tung đâu đấy."
Rõ ràng là anh ta thật sự tức giận.
Quý Dao "Ừm" một tiếng, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh ta.
Lục Triết đi qua một bên mua nước, cô ta sang đứng cạnh, nói thầm vào tai tôi: "Chị Lâm Dao, tính tình của Lục Triết kém như vậy, sao chị có thể chịu đựng được hay vậy?"
Tôi trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ở trước mặt chị thì tính tình của anh ấy khá tốt."
Nói đúng hơn là thật sự rất tốt.
Thậm chí trong mấy tháng này yêu đương với nhau, anh ta vẫn luôn duy trì đúng mực cách cư xử của một người có giáo dưỡng.
Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của anh ta bao giờ, thậm chí còn cho rằng tính tình của anh ta trời sinh đã là như vậy, dường như không có một chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Cho đến khi Quý Dao xuất hiện. Tôi tỉnh ngộ trong sự ngạc nhiên, thì ra không phải là cảm xúc của anh ta không thay đổi.
Ít nhất là khi ở cạnh cô thanh mai Quý Dao của mình, mỗi hành động và cử chỉ của cô ta đều có thể dễ như trở bàn tay bật lên lửa giận của anh ta.
Nửa ngày sau đó, tôi vẫn luôn một mực trầm mặc.
Nhưng tính tình của tôi từ xưa đến nay đã là vậy, cho nên Lục Triết cũng không để ý đến.
Sau khi trời tối, Lục Triết nghe một cuộc điện thoại, lúc trở lại liền nói: "Lão Hứa đúng lúc cũng dẫn bạn gái đến đây chơi, cậu ấy hỏi chúng ta có muốn tụ họp một chút không."
"Đương nhiên là muốn rồi!" Quý Dao không chút do dự nói, "Cậu kêu anh ấy dẫn chị dâu tới, chúng ta cùng nhau đi hát!"
Lục Triết rốt cuộc dường như cũng nhớ tới sự hiện diện của tôi, quay đầu lại thấp giọng giải thích: "Vợ à, đây là Hứa Gia Viễn, cậu ta cùng anh và Quý Dao lớn lên chung với nhau, so với hai người bọn anh lớn hơn hai tuổi, đã đi làm rồi. Hôm nay đúng lúc anh ấy cũng mang bạn gái đến đây chơi, em đi cùng bọn anh đi."
Ánh đèn đường chiếu từ đỉnh đầu xuống đến dưới chân anh ta, một màu vàng ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng ấy.
Tôi chớp mắt, có hơi thất thần, sau đó đồng ý.
Ngồi đợi ở ghế lô trong chốc lát thì hai người Hứa Gia Viễn cũng tối, Quý Dao liền xung phong đi xuống đón người, đi hơn nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại.
Tôi có uống một ít bia nên muốn đi toilet, kết quả vừa đứng dậy liền lảo đảo hai bước, ngã ngồi trên đùi Lục Triết.
Nhạc trong phòng vừa chuyển phát đến bài tiếp theo, đó là bài của Cáo Ngũ Nhân.
"Anh thật sự hiểu được định nghĩa của từ "duy nhất", nó không hề đơn giản như việc hít thở."
Ánh đèn trong phòng khá tối, màn hình phát ra ánh sáng lập loè, trong ánh mắt anh ta có một tia cảm xúc không rõ ràng, giống như một hồ nước tĩnh lặng, cũng vừa giống như sóng cuộn từng cơn.
"..... Lâm Dao."
Anh ta rêи ɾỉ rồi kêu tên tôi một tiếng, sau đó áp đến hôn tôi.
Nỗi khắc khoải, bất an cả buổi trưa dường như đã biến mất ở nụ hôn của anh ta. Tôi nắm lấy vạt áo của anh, giọng mềm như bông gọi một tiếng: "Lục Triết."
Giọng nói khi có chút men thấm vào ngọt đến phát ngấy.
Phía sau truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, Lục Triết bỗng nhiên trầm mặt, duỗi tay đẩy tôi ra: "Đi xuống đi."
Tôi quay đầu lại thì liền nhìn thấy Quý Dao đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, cả người như lung lay sắp ngã.
Cô ta không để ai vào trong mắt, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Lục Triết.
Dường như giờ phút này, căn phòng trở thành một sân khấu, chỉ có hai người họ là nhân vật chính, còn lại chỉ để làm nền không đáng kể đến.
Bài hát vẫn còn đang được phát.
"Cứ vào lúc quan trọng nhất hiểu rõ mọi việc, sự lưỡng lự của anh..."
"Anh không muốn chứng minh, chứng minh rằng đối với anh em là duy nhất."
5.
Hứa Gia Viễn, Lục Triết và Quý Dao ở cùng một tiểu khu, từ nhỏ đã chơi thân với nhau, tình cảm thật sự rất tốt.
Bạn gái của anh ta dường như đã được gia đình chấp nhận.
Gặp mặt nhau liền trò chuyện vui vẻ, đề tài rất đơn giản, chính là khi nào sẽ trở về làm việc trong công ty của gia đình, muốn mua chiếc ô tô đầu tiên của hãng nào, mua đồng hồ và trang sức mới, hoặc là vừa chuyển nhà đến đâu.
Nội dung nói chuyện của bọn họ đầy mùi tiền, nhưng giọng điệu lại như tập mãi đã thành thói quen, như những người bình thường đang nói về thời tiết và ngày mai sẽ ăn gì.
Đây có lẽ là những câu nói được sử dụng thường xuyên trong cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Đó là một thế giới rất xa xôi đối với tôi.
Tôi ngồi đó chỉ im lặng lắng nghe mà không nói lời nào, một lát liền để ý được mỗi lần Lục Triết nói xong câu nào thì Quý Dao sẽ tiếp tục nhắc đến chủ đề đó, miệng lưỡi trở nên hung hăng, như cáu giận với anh ta.
Cô ta tức giận vì cái gì?
Tôi nghĩ có lẽ bản thân mình đã biết được nguyên nhân.
Nhưng tại một giây này, tôi lại không muốn nghĩ về nó.
Càng trò chuyện, tinh thần của bọn họ càng trở nên hăng hái, rõ ràng là vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng Lục Triết đề nghị: "Không ấy chúng ta đi quán bar chơi tiếp đi."
Quý Dao không trả lời, Hứa Gia Viễn nói được, vì thế cả nhóm bọn họ cùng đi ra ngoài.
Lục Triết đi cuối bỗng dừng lại, như thể anh ta cuối cùng đã nhớ tới tôi: "... Lâm Dao."
Tôi chống tay xuống bàn, từ từ đứng dậy và lắc cái đầu choáng váng:
"Mọi người đi đi, em muốn trở về trường học, mười hai giờ ký túc xá sẽ đóng cửa."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, "Đã mười một giờ rồi."
Tôi "Ồ" một tiếng, "Sẽ về kịp."
Lục Triết im lặng một lúc, sau đó quay lại ôm tôi: "Dao Dao, em không vui sao?"
Thực ra anh ta là người nhạy cảm, vậy nên rất dễ dàng để phát hiện ra những thay đổi trong cảm xúc của tôi.
Trước giờ không nói chẳng qua là do không quan tâm, hoặc là cảm thấy không quan trọng.
Thấy tôi im lặng, anh ta lại ghé sát vào: "Là do vừa nãy anh đẩy em ra phải không?"
Lông mi tôi khẽ run, tôi nhắm mắt lại và khẽ nói vâng.
"Là bởi vì tư thế vừa rồi... có chút không phù hợp, trước mặt người khác sẽ ảnh hưởng không tốt. Lão Hứa là anh trai nhìn anh lớn lên, quen biết cha mẹ anh, anh không muốn ấn tượng đầu tiên của anh ấy về em lại là như thế này."
Anh ta nói rất chân thành, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tim tôi đập nhanh, không khỏi cảm thấy có chút rung động.
Tôi tin lời anh ta, nhưng vẫn không tiếp tục đi đến quán bar cùng họ.
"Em không biết uống rượu, vừa rồi lúc ca hát em đã uống một chút, nếu tiếp tục nữa thì sẽ say đến mức thần trí không rõ ràng."
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta, "Mọi người đi đi, em phải về nghỉ ngơi rồi."
Lục Triết cười.
Anh ta sáp qua hôn tôi một chút, giọng nói trầm thấp lại có chút ái muội: "Đôi lúc thật muốn nhìn thử xem bộ dạng say đến mức thần trí không rõ ràng của em là như thế nào."
Lúc đi xuống lầu, Quý Dao đã gọi taxi và không ngừng thúc giục, Lục Triết vì thế mà chỉ đưa tôi đến trước cổng trường.
Tôi chậm rãi đi dọc theo con đường được trồng rất nhiều cây ngô đồng để trở về, gió đêm se lạnh thổi qua làm một vài chiếc lá non rơi xuống rải rác.
Tôi giơ tay nhặt lấy, khi ngẩng đầu lên thì bỗng nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía trước cách đó không xa.
Người nọ mặc một áo hoodie trắng kết hợp với chiếc quần túi hộp màu nâu nhạt, anh nghiêng người dựa vào cột đèn đường, khuôn mặt hơi ngẩng lên, mái tóc mềm mại rũ xuống.
Là Giang Mộ.
Trong miệng anh ấy ngậm một thứ gì đó, lúc đầu tôi nghĩ là điếu thuốc, nhưng khi đến gần thì lại phát hiện thế nhưng lại là một cây kẹo que.
"Anh Giang."
Anh mở mắt ra, nhìn cô với ánh mắt nhiễm một chút men say: "Lâm Dao."
"Đã trễ thế này rồi, sao em không trở về ký túc xá đi?"
"Em cùng với bạn trai đi đón bạn của anh ấy một lát, bọn họ đi quán bar, em không thích rượu nên đi về trước."
Tôi dừng một chút lại hỏi anh ấy, "Anh thì sao? Anh cũng...."
Giang Mộ cong khoé môi, chống trán đáp:
"Thật trùng hợp, anh cũng đi tiếp vài người anh em của mình nên có uống một chút rượu, bọn họ cũng muốn đi quán bar nhưng anh không thích nên về trước."
Không biết có phải do say rượu hay không mà giờ phút này giọng nói của anh không còn lạnh lùng như thường ngày mà mang theo một tia nhu hòa.
Tôi không biết nên nói gì, đành cầm lấy lá cây ngô đồng xoa tới xoa lui trong lòng bàn tay.
Giang Mộ thở một hời dài, đứng dậy: "Đi thôi, vừa đúng lúc tiện đường, chúng ta cùng nhau trở về."
Anh cũng không phải là một người thích nhiều lời, dọc theo đường đi không tránh khỏi trầm mặc, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, thế nên cố gắng tìm một đề tài để nói:
"Vừa rồi khi đứng từ xa em cứ tưởng là anh hút thuốc, kết quả là ăn ngậm kẹo que."
Giang Mộ cười ra tiếng: "Anh không hút thuốc lá."
"À....."
"Hút thuốc sẽ gây ra những ảnh hướng không tốt đến thân thể, kỳ thật uống rượu cũng không tốt, đêm nay xem như là anh quá lệ, cho nên ăn một chút đồ ngọt để tỉnh rượu."
Anh dừng một chút, hỏi tôi: "Em muốn ăn không?"
Tôi lập tức sửng sốt, bước chân đang đi liền dừng lại, vì không biết đáp lời như thế nào, thì đã thấy anh lấy trong túi ra một cây kẹo qua và đưa về phía tôi.
...... Hoá ra ý anh là đưa cho tôi một cây kẹo mới.
Hơn nữa, người như Giang Mộ làm sao có thể nói những lời thất lễ như thế này.
Đó là một cây kẹo có vị chanh, vị chua chua ngọt ngọt lan ra khắp miệng tôi, quả nhiên là giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Giống với ba ngày trước đó, Giang Mộ đưa tôi đến dưới lầu liền dừng lại.
Tôi nói: "Cảm ơn anh Giang, anh cũng tranh thủ trở về đi ạ."
"Ừm." Anh đáp lại, nhưng vẫn không nhúc nhích, "Tôi nhìn em đi lên rồi sẽ trở về."
6.
Bởi vì tửu lượng kém nên tôi thực sự rất ít khi uống rượu.
Hiếm khi mà tôi ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra liền thấy tin nhắn của Lục Triết: "Em dậy chưa? Dậy rồi thì nhắn tin cho nhé, anh dẫn em đi ăn trưa."
Tôi hỏi anh ta: "Quý Dao đâu?"
Anh ta ở đầu bên kia nhập chữ một lúc lâu mới đáp lại tôi: "Cô ấy có việc, buổi sáng đã quay về".
Quý Dao bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi, như một khúc nhạc đệm trong phim, sau khi kết thúc, cốt truyện liền trở về đúng với quỹ đạo.
Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như thứ gì đó đã thay đổi.
Lục Triết bắt đầu thường xuyên thất thần, ngay cả lúc chúng tôi đang đi hẹn hò.
Một lần hai chúng tôi đi xem phim, trước khi mở màn, anh ta nói đi vệ sinh nhưng rất lâu vẫn chưa quay trở lại.
Khi bộ phim đã chiếu được một nửa, tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà đi ra tìm một vòng, cuối cùng bắt gặp anh ta đứng ở cửa cầu thang.
Lục Triết đang hút thuốc, nhìn bộ dạng giống như tâm tình đang không được tốt.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi quyết định đẩy cửa, bước đến đứng trước mặt anh ta.
Khói thuốc lượn lờ khiến tôi ho khan hai tiếng, anh ta nghe thấy, lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay, quay sang nhìn tôi: "Sao em không tiếp tục xem phim?"
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Anh ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút chuyện gia đình anh thôi."
Trước đây tôi đã nghe Lục Triết nhắc qua là gia đình mình có một công ty, do cha mẹ anh ta điều hành.
Tôi lựa lời nói: "Nếu công ty của gia đình anh gặp khó khăn, thì sau này cứ để em trả tiền khi chúng ta hẹn hò."
Lời còn chưa nói xong, trong đáy mắt anh ta đã lóe lên một chút cảm xúc nhưng rất nhanh đã biến mất, giống như là thương hại pha lẫn giễu cợt.
Nhưng khi tôi nhìn lại, thì chẳng có gì cả, như thể đó chỉ là ảo giác của tôi trong nháy mắt.
Lục Triết vừa cười vừa xoa đầu của tôi: "Anh không khó khăn đến mức dùng tiền của phụ nữ đâu, vợ không cần lo lắng cho anh."
Tình trạng này đã diễn ra trong khoảng hai tháng.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh thêm, công việc trong phòng thí nghiệm của tôi cũng tăng nhiều lên, vì thế mà thời gian gặp nhau của tôi và Lục Triết ngày càng ngắn hơn, đã ba ngày liền chúng tôi chưa ăn cơm cùng nhau.
Giọng điệu trả lời tin nhắn của anh ta trở nên lạnh nhạt hẳn.
Hỏi thử anh ta, thì câu trả lời mà tôi nhận được là do lớp học thực nghiệm của anh tăng lên và trong nhà gặp một chút chuyện, vậy nên khó có thể tránh khỏi việc anh ta phớt lờ tôi.
Mà tôi thì đã biết rõ nguyên do của vấn đề này, ngoài ý muốn là trong một lần tình cờ nên mới biết được.
Trong giờ giải lao, một đàn chị trong phòng thí nghiệm đã cảm khái với tôi rằng cô ấy có theo dõi câu chuyện tình cảm của một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội, cuối cùng thì người này đã theo đuổi được cô bạn cùng lớn lên với anh ta từ nhỏ.
"Cô gái luôn vẫn trốn tránh, không chịu đối mặt với tình cảm trong lòng mình. Chàng trai không còn cách nào khác nên cố tình tìm bạn gái để chọc tức cô ấy ghen. Cuối cùng, cô nàng thanh mai cũng nhận ra rằng cô ấy thích anh chàng kia, hai người họ lúc này mới đem tình cảm của mình nói ra, đây không phải là tình tiết chỉ có trong kịch bản phim thần tượng thôi sao?"
Sau khi cảm khái xong, cô ấy còn mở Weibo cho tôi xem.
Đó là một bức ảnh được chụp trong quán bar, trên bàn là một chai rượu và hai chiếc ly được rót đầy..
Cô gái cầm chiếc ly trên bàn tay trắng nõn và thon thả, còn chưa kịp uống thì đã bị chàng trai nhéo cằm hôn lên môi.
Ánh đèn mờ ảo nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt của hai người họ.
Nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được mái tóc buộc đuôi ngựa của Quý Dao, và nốt ruồi nhỏ trên vành tai của Lục Triết.
Máu trong cơ thể dường như đông cứng trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt từ bốn phương tám hướng nổi lên, tôi há miệng th ở dốc, không thể phát ra một tí âm thanh gì.
Đàn chị nhận thấy tôi có chút khác thường nên lập tức hỏi: "Lâm Dao, em làm sao vậy?"
Lúc này tôi mới phát hiện tay của mình đang run rẩy nhè nhẹ.
Hô hấp đình trệ một lúc thì bỗng có một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi.
Tôi dần khôi phục lại tinh thần, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Mộ đang rũ mắt xuống, đứng ở đối diện nhìn tôi.
"Xin lỗi anh Giang...."
Tôi khó khăn mở miệng nói tiếp, "Hình như em có chút không thoải mái, hôm nay có thể xin nghỉ ở phòng thí nghiệm không ạ?"
Sắc mặt của tôi nhìn qua thật sự rất khó coi, mà Giang Mộ – người nổi tiếng rất nghiêm khắc trong phòng thí nghiệm thế mà lại không hỏi gì, lập tức đồng ý cho tôi nghỉ.
Tôi vội vàng quay trở lại ký túc xá, mở Weibo rồi ấn vào tài khoản mà đàn chị vừa chia sẻ cho tôi.
Người này dường như rất ít sử dụng đến tài khoản của mình, từ đầu năm đến giờ cũng chỉ đăng tải vài bài viết.
Trong đó có một cái được đăng vào tháng tư năm nay, cũng chính là đêm trước tốt nghiệp của tôi:
"Nếu như cô ấy cũng có tình ý với tôi nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận thì nên làm sao bây giờ?"
Bên dưới bài viết có một dòng bình luận được rất nhiều lượt thích: "Tìm một người kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy, khiến cho cô ấy ghen!"
Ký ức của đêm liên hoan trước tốt nghiệp chợt ùa về, mọi hình ảnh bỗng tràn ngập trong tâm trí tôi.
Mội người anh em của Lục Triết hỏi anh ta rằng: "Sao cậu lại hẹn hò với Lâm Dao thế? Đâu phải là cậu không biết cô ấy thích cậu từ lúc nào."
Trên tay anh ta đang cầm một điếu thuốc, giọng điệu hết sức lạnh nhạt: "Bởi vì không phiền phức."
Đương nhiên là tôi không phiền phức rồi, thậm chí trong lúc diễn thuyết tôi còn để lộ thông tin gia đình không chút uy hϊếp của mình cho Lục Triết biết.
Giúp anh ta nhận ra rằng, tôi là người thích hợp với anh ta.
Trong suốt ba năm, tôi luôn đem tình yêu của mình trân quý trao đến trước mặt anh ta.
Lúc đầu anh ta làm như không nhìn thấy, nhưng sau đó lại đồng ý tiếp nhận, nhưng đến giờ thì tôi mới biết rằng, anh ta tiếp nhận là vì muốn thông qua tôi để k1ch thích một người con gái khác, muốn giúp cho cô ta nhìn rõ tâm ý của bản thân mình.
Tôi rốt cuộc là gì trong câu chuyện này đây? Là công cụ trợ giúp để thành toàn cho tình yêu của bọn họ sao?