Tử Di
Chương 169: 169: Hy sinh
Tần Xuyên bên kia được Cảnh Bác Văn ôm lấy, miệng liên tục chảy ra đặc sệt huyết.
Cảnh Bác Văn hoảng sợ đưa vào nàng thân thể linh khí. Xương cốt bị đánh gãy không ít, mảnh vụn chặn đứng tâm mạch, cũng chặt đứt linh khí tuần hoàn con đường.
Tần Xuyên dùng hay tay ôm lấy miệng, huyết vẫn không ngừng chảy, đến mức khiến đôi bàn tay phủ kín sắc đỏ.
" A Xuyên đừng như vậy mà." Cảnh Bác Văn ôm chặt lấy nữ tu, mắt đỏ ngầu điên cuồng đưa vào linh khí.
...
Hoắc Kiến bị tiếng gào thét bên tai làm tỉnh, hai mắt mở ra một đường thấy cảnh tượng hoang tàn đổ dồn trước mắt.
Nhưng hắn toàn thân lại chẳng thể nhúc nhích, cứ như vậy chơ mắt nhìn nguyên anh kỳ pháp thuật lan đến.
Đau đớn dần lan toả mỗi một tấc cơ thể, linh khí thoáng chốc tan rã.
Bên người ngọc bội xuất hiện chút ánh sáng ít ỏi cuối cùng rồi dập tắt. Chuyến này Đông vực nhiệm vụ, đã không thể cùng đồng bạn hoàn thành.
Trúc cơ tạo thành một dòng suối, dưới đáy từ đầu đã xuất hiện vết nứt, vậy ngươi có đổ dồn bao nhiêu thuỷ cũng chẳng thể lấp đầy.
Thân thể ngay lúc này mang theo đau đớn truyền đến đại não mơ mồ, hai mắt chịu không nổi xuất huyết. Bầu trời cũng vì vậy phủ kín sắc đỏ thê lương.
Giữa ánh sáng đỏ gắt đó, hình bóng từng người thân quen hiện lên. Hoắc Kiến cười, một nụ cười dùng ra bản thân toàn bộ sức lực.
Thật nhiều người cùng hắn vẫy tay, gia gia vẫn luôn là ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn. Phụ mẫu yêu thương giang rộng vòng tay, lần này họ đã rất gần, lại như thế nào cũng không thể chạm tới...
Mùa đông năm ấy, thay cha mẹ ôm lấy muội muội, hắn lúc đó có lẽ cũng khao khát cái ôm ấm áp như vậy.
Hưm, còn có một người, thật là như thế nào cũng không thể quên được. Hy vọng nàng cùng muội muội sống thật tốt.
Trên đời này nếu không còn cái tên Hoắc Kiến,...vậy...
" Hoắc Kiến!" Chung Ly mở to mắt nhìn toàn thân không còn nguyên vẹn nam tu.
Nàng từ sâu trong thần hồn truyền đến run rẩy, hai tay mơ hồ không biết lúc nào đã chạm vào mặt người này.
Lạnh! Toàn bộ là nước mắt...
Thiếu niên cứ như vậy chết đi, khiến nàng hoảng hốt không thể tin tưởng!
Từng là thiên kiêu, đứng trước vạn người ngạo nghễ. Hiện tại...
" Còn chưa hoàn thành lời hứa cùng luận bàn, ngươi sao lại như vậy."
Tóc dài bay phấp phới trong gió, đánh vào làn da đau nhức. Chung Ly cẩn thận thu đi đồng môn xác chết nhìn ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu. Nguyên anh đấu pháp phạm vi, còn có thề sống sót?
Tâm trạng nặng nề bất giác siết chặt trong tay kiếm, kiếm tu cho dù chết cũng nhất định phải thẳng thắn sống lưng.
...
Cảnh Bác Văn ôm lấy Tần Xuyên sớm đã bất tỉnh, may mắn tránh đi một thanh đao từ trên bầu trời đâm xuống. Nền đất dưới chân rung chuyển dữ dội, từ nơi đao cắm xuống từng khe nứt lần lượt trải dài.
Hắn cũng vì vậy mà bị sụt nửa người xuống hố, lại hoàn toàn phát hiện không ra trước ngực cách vài lớp áo của nữ tu trong lòng lẳng lặng loé lên một tia sáng. Nhiệt lượng ôn hoà truyền từ mặt gương đến Tần Xuyên đan điền, nhẹ nhàng nghiền nát chướng ngại vật trên đường đi của nó.
Chung Ly tóm lấy Cảnh Bác Văn vai trái, từ từ nhấc hai người lên khỏi khe nứt.
Đến khi người vừa mới an ổn, hắc kiếm bất ngờ rời khỏi tay nàng đâm đến trước ngực Tần Xuyên.
Chung Ly ánh mắt kinh dị chứng kiến, Cảnh Bác Văn lại là ngỡ ngàng khuôn mặt.
Cả hai hoàn toàn không kịp phản ứng thì trước ngực Tần Xuyên toả ra một luồng hơi thở mạnh mẽ chặn lại Hắc Kiếm tấn công.
Chung Ly giật mình vội lao nhanh đến tóm lấy kiếm, ngay khi tiếp xúc đến tay cầm, kiếm ý niệm uỷ khuất đã truyền đến nàng tâm tưởng.
Cảnh Bác Văn phất tay, lập tức mang theo trong lòng người cách xa nàng. Giọng nói tràn ngập cảnh giác:" Chung Ly ngươi phát điên?"
Chung Ly lắc đầu lại nhìn chằm chằm trước ngực Tần Xuyên, vừa rồi ánh sáng đã dập tắt.
Cuối cùng là đồ vật gì có thể khiến nàng kiếm tự sinh ra chủ trương như vậy?
" Rời khỏi đây trước." Nàng nặng nề trả lời, hai mắt đen láy nhìn xác người dập nát xung quanh.
Uy áp trên bầu trời bất chợt tan bớt lại nhanh chóng đè xuống. Mới chạy được ba bước đám người đã ngay lập tức quỳ rạp.
Răng rắc, tiếng xương cốt kẽo kẹt truyền đến...
Hoàn toàn bị áp đảo, con kiến đứng trước cuồng phong vũ bão chỉ có thể bị ép xẹp nằm yên lặng.
Chung Ly mũi cay cay, nắm tay cắm mạnh xuống đất run run nâng lên cơ thể. Nguyên anh với trúc cơ chính là tồn tại áp đảo cả một lạch trời.
" Không muốn...chết đi như vậy!" Mắt đỏ ngầu tựa vào hắc kiếm đang cắm dưới đất. Nàng từ từ nhấc lên thân thể.
AAA...
Từ đan điền linh khí cô đặc thành thuỷ điên cuồng hoạt động, sấm sét dữ tợn xoay xung quanh, một cơn mưa rào đổ xuống thần hồn.
Xiềng xích bao lấy nàng giống như vỡ vụn, lôi phủ kín từ đầy đến chân Chung Ly.
Nàng nặng nề rút ra kiếm, lê từng bước cực nhọc tiến đến đồng bạn.
Bùm...
Lại một đạo pháp thuật đánh xuống, cường giả đấu pháp lại như thế nào quan tâm phía dưới sâu kiến. Đánh nhau đỏ mắt liền không màng hết thảy.
Chung Ly kịp thời kéo Cảnh Bác Văn cùng Tần Xuyên sang một bên nhưng vẫn bị sóng xung kích thổi ra xa.
Bùi Thải cùng nàng va vào nhau, đều thấy trong mắt đối phương cảm xúc trái ngược, kinh hoàng cùng bĩnh tĩnh.
" Chung Ly, lại đây!" Châu Vĩ Ngân quát lớn, bên người Kiều Sơ Oanh tái nhợt khuôn mặt cũng nhìn nàng đầy lo lắng.
Vội vàng đạp Bùi Thải đến phía đôi phu thê Châu gia, nàng lại tiếp tục chạy đến hai người Cảnh Bác Văn cùng Tần Xuyên.
Lúc này hai người đã bị tách ra, Cảnh Bác Văn ám thương bị tác động, thương thế tái phát liên tục nôn ra máu.
Cho dù vậy hắn vẫn nhanh chóng bò đến bên người Tần Xuyên.
Chung Ly nhấc lên kiếm, lôi điện tạo thành một cơn lốc đánh tan đi vài mảnh kiến trúc bay đến.
Nàng nội tạng lúc này giống như bị khuấy đảo, nội tạng khác với da thịt xương cốt vốn là mềm yếu. Bị uy áp đè nén lâu như vậy cuối cùng xuất huyết.
Nàng lảo đảo hai bước liền ngã xuống bên cạnh hai đồng bạn.
Tần Xuyên từ từ chuyển tỉnh, thấy bản thân đang nằm trong lòng Cảnh Bác Văn, người đã gục xuống ngất xỉu nhưng như thế nào cũng không buông lỏng bảo vệ.
" Bác Văn, ngươi tỉnh."
" Chung Ly, ngươi sao vậy?" Nhìn sang mồm miệng đầy huyết Chung Ly bên cạnh càng là lo lắng không thôi.
Chung Ly lắc đầu, nhổ ra một bãi huyết liền yên lặng...
Từ sâu trong mắt xuất hiện ánh sáng, rất nhanh liền bị một vùng tăm tối lấp đầy. Tay nàng run run đỡ lấy một đồ vật liên tục toả ra nhiệt lượng ấm áp.
Trái tim nằm trong lòng bàn tay sớm đã chuyển sang màu đỏ tươi, khác hoàn toàn với bộ dạng đen ngòm năm xưa. Nuôi dưỡng linh thể, nàng chưa từng, lại vẫn chưa thể tìm ra một con đường thích hợp cho tiểu cô nương này. Cứ như vậy yên lặng nhiều năm cất chứa, giống như chưa từng xuất hiện.
" Điền Mai Nhi." Nàng lẩm bẩm kêu gọi.
Trái tim trong tay nảy lên hai hồi giống như đáp trả, dần dần nó thu nhỏ lại tạo thành một hình bóng lờ mờ. Vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp lại lém lỉnh nhưng lại bị tỷ tỷ ruột thịt luyện hoá thành linh thể bảo vệ trận pháp.
Chung Ly ngước nhìn Điền Mai Nhi, ánh mắt khó hiểu:" Vì sao lại muốn ra ngoài?"
Tiểu cô nương tinh nghịch nháy mắt với nàng, âm thanh nhẹ nhàng lại tường thuật đáng sợ kết quả:" Cảm tạ tỷ tỷ để ta mặc sức sử dụng người thiên tài địa bảo nhưng Mai Nhi sớm đã không còn đường ra."
Cho dù cố gắng tu tập như thế nào cũng không thể thay đổi kết quả nàng sớm đã không thể bắt đầu lại từ đầu. Cho dù thành công đi đầu thai cũng sẽ chỉ có thể trở thành cơ thể không hoàn chỉnh, chút ý niệm này lại căn bản không thể chống đỡ nàng xây dựng thân thể.
Đường ra đều bị chặn, nàng cũng liền không cố chấp nữa. Cảm nhận tiểu tỷ tỷ bên ngoài gặp phải nguy hiểm liền bất chợt suy nghĩ: " Nếu đã không thể có kiếp sau, vậy kiếp này nhất định phải trả ơn tỷ tỷ."
Chung Ly cắn chặt răng nhìn chằm chằm hành động của tiểu linh thể.
" Đừng như vậy, ta sẽ giúp ngươi xây dựng tân thân thể."
Điền Mai Nhi lắc đầu, cùng nàng phất tay, rất nhanh hình bóng lờ mờ tan biến cũng xây dựng ra một lớp màng mờ nhạt bao xung quanh ba người.
" Đáng tiếc Mai Nhi lại không thể gửi lời cảm ơn đến ca ca. Nhờ tỷ tỷ giúp ta chuyển lời nhé." Âm thanh vui cười xuyên qua nàng mỗi một tấc da thịt.
Chung Ly cúi gằm mặt, cả cơ thể mất đi sức lực liền không thể tiếp tục gồng gánh.
Ánh sáng pháp thuật liên tục đập xuống, trận pháp đã mờ nhạt lại càng gần như biến thành vô hình.
...
Không biết đã là lúc nào, có người chạm vào vai, Chung Ly cũng từ từ chuyển tỉnh.
Bùi Thải liên tục xoay xung quanh lo lắng nhìn ba người.
Bên cạnh còn đứng nguyên anh kỳ cường giả, chính là tiền bối Châu gia.
Chung Ly ho nhẹ, nhìn lên bầu trời phía trên, trận pháp do tiểu linh thể tạo thành đã tan vỡ, từ bây giờ trong thiện địa cũng sẽ không còn hơi thở của người này.
Một cái đấu giá hội, người phải trả giá cả mạng sống thật nhiều.
Cuối cùng nàng vẫn cần người hy sinh mới có thể sống sót. Hai tay siết chặt, nước mắt khiến cho tầm nhìn trở lên mờ ảo.
" Hoắc Kiến đâu rồi?" Tần Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
Chung Ly run run môi không thể trả lời, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống. Ngấm vào nền đất hoang tàn dưới chân liền lập tức biến mất.
Thấy Chung Ly biểu hiện như vậy, Tần Xuyên hơi hé miệng nghẹn ngào, hai tay run rẩy tránh đi Cảnh Bác Văn, lao đến tóm lấy nàng bả vai.
" Hắn...ta có thể nhìn thấy Hoắc Kiến sao?" Tần Xuyên hoang mang nói chuyện.
Còn chưa đợi được hồi đáp từ Chung Ly, Châu gia nguyên anh kỳ đã cắt đứt hội thoại:" Trở về trước Châu gia, kiên trì tại đây là đều muốn chết?"
Người vừa dứt lời, Châu Vĩ Thành nhận được tin tức liền chạy đến, lúc này bước lên ôm lấy Chung Ly.
Lại ra hiệu cho thủ hạ bên người mang những người còn lại cùng theo.
Châu gia đoàn người cứ như vậy rời khỏi đấu giá hội, các gia sớm cũng đã đến người lần lượt hộ tống hậu nhân.
Hoàng thất? Chết nhiều nhất chính là hoàng thất người, cho dù vậy tính sổ chính là không thể bỏ.
———
Chung Ly ở trong vòng tay Châu Vĩ Thành đã yên lặng lau khô nước mắt. Được đưa về sân viện liền lập tức ngồi xuống nhìn ca ca.
" Lần này biến cố là chuyện như thế nào?"
" Ngươi trước tiên dưỡng thương, thương mới thương cũ chồng chất, là không muốn mạng sao?" Châu Vĩ Thành không lập tức trả lời.
" Ca ca, nói cho ta biết." Chung Ly nhìn thẳng hắn nặng nề đáp.
Châu Vĩ Thành lắc đầu:" Muội yên tâm trị thương, Châu gia mở họp, biết kết quả ta nhất định đến."
Nàng nghe vậy liền ỉu xìu, buồn bã tựa cằm lên bàn, không hề có tinh thần.
" Muốn đi cùng ta sao? Chung khách khanh?" Châu Vĩ Thành nhìn nghĩa muội đen tối hai mắt liền thở dài đề xuất.
Chung Ly gật đầu, lại nuốt xuống đan dược trị thương nghĩa huynh đưa tới mới được cho phép đi cùng.
———
Hai người xuất hiện tại đại sảnh, Châu gia tộc nhân cùng các vị trưởng lão đều đã an toạ.
Chung Ly mắt hơi rũ, yên lặng chọn vị trí xa nhất ngồi xuống.
Người nhìn thấy nàng đều không nói chuyện, tâm trạng mọi người lúc này đều rất nặng nề.
Chờ đợi không lâu, có lẽ là nửa giờ, vị kia được Kiều tỷ tỷ gọi hai tiếng bà bà cùng một nam tu râu tóc bạc phơ xuất hiện. Đến hai nguyên anh kỳ cường giả, người trong đại điện đến tiếng hít thở cũng nhẹ hẳn.
Nguyên anh kỳ bà bà bước qua Chung Ly liền hơi hé mắt, sau đó càng thong thả ung dung tiến lên ngồi xuống vị trí bên cạnh chủ toạ. Nhường lại chỗ ngồi trung tâm cho vị kia râu tóc bạc phơ tiền bối.
Cảnh Bác Văn hoảng sợ đưa vào nàng thân thể linh khí. Xương cốt bị đánh gãy không ít, mảnh vụn chặn đứng tâm mạch, cũng chặt đứt linh khí tuần hoàn con đường.
Tần Xuyên dùng hay tay ôm lấy miệng, huyết vẫn không ngừng chảy, đến mức khiến đôi bàn tay phủ kín sắc đỏ.
" A Xuyên đừng như vậy mà." Cảnh Bác Văn ôm chặt lấy nữ tu, mắt đỏ ngầu điên cuồng đưa vào linh khí.
...
Hoắc Kiến bị tiếng gào thét bên tai làm tỉnh, hai mắt mở ra một đường thấy cảnh tượng hoang tàn đổ dồn trước mắt.
Nhưng hắn toàn thân lại chẳng thể nhúc nhích, cứ như vậy chơ mắt nhìn nguyên anh kỳ pháp thuật lan đến.
Đau đớn dần lan toả mỗi một tấc cơ thể, linh khí thoáng chốc tan rã.
Bên người ngọc bội xuất hiện chút ánh sáng ít ỏi cuối cùng rồi dập tắt. Chuyến này Đông vực nhiệm vụ, đã không thể cùng đồng bạn hoàn thành.
Trúc cơ tạo thành một dòng suối, dưới đáy từ đầu đã xuất hiện vết nứt, vậy ngươi có đổ dồn bao nhiêu thuỷ cũng chẳng thể lấp đầy.
Thân thể ngay lúc này mang theo đau đớn truyền đến đại não mơ mồ, hai mắt chịu không nổi xuất huyết. Bầu trời cũng vì vậy phủ kín sắc đỏ thê lương.
Giữa ánh sáng đỏ gắt đó, hình bóng từng người thân quen hiện lên. Hoắc Kiến cười, một nụ cười dùng ra bản thân toàn bộ sức lực.
Thật nhiều người cùng hắn vẫy tay, gia gia vẫn luôn là ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn. Phụ mẫu yêu thương giang rộng vòng tay, lần này họ đã rất gần, lại như thế nào cũng không thể chạm tới...
Mùa đông năm ấy, thay cha mẹ ôm lấy muội muội, hắn lúc đó có lẽ cũng khao khát cái ôm ấm áp như vậy.
Hưm, còn có một người, thật là như thế nào cũng không thể quên được. Hy vọng nàng cùng muội muội sống thật tốt.
Trên đời này nếu không còn cái tên Hoắc Kiến,...vậy...
" Hoắc Kiến!" Chung Ly mở to mắt nhìn toàn thân không còn nguyên vẹn nam tu.
Nàng từ sâu trong thần hồn truyền đến run rẩy, hai tay mơ hồ không biết lúc nào đã chạm vào mặt người này.
Lạnh! Toàn bộ là nước mắt...
Thiếu niên cứ như vậy chết đi, khiến nàng hoảng hốt không thể tin tưởng!
Từng là thiên kiêu, đứng trước vạn người ngạo nghễ. Hiện tại...
" Còn chưa hoàn thành lời hứa cùng luận bàn, ngươi sao lại như vậy."
Tóc dài bay phấp phới trong gió, đánh vào làn da đau nhức. Chung Ly cẩn thận thu đi đồng môn xác chết nhìn ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu. Nguyên anh đấu pháp phạm vi, còn có thề sống sót?
Tâm trạng nặng nề bất giác siết chặt trong tay kiếm, kiếm tu cho dù chết cũng nhất định phải thẳng thắn sống lưng.
...
Cảnh Bác Văn ôm lấy Tần Xuyên sớm đã bất tỉnh, may mắn tránh đi một thanh đao từ trên bầu trời đâm xuống. Nền đất dưới chân rung chuyển dữ dội, từ nơi đao cắm xuống từng khe nứt lần lượt trải dài.
Hắn cũng vì vậy mà bị sụt nửa người xuống hố, lại hoàn toàn phát hiện không ra trước ngực cách vài lớp áo của nữ tu trong lòng lẳng lặng loé lên một tia sáng. Nhiệt lượng ôn hoà truyền từ mặt gương đến Tần Xuyên đan điền, nhẹ nhàng nghiền nát chướng ngại vật trên đường đi của nó.
Chung Ly tóm lấy Cảnh Bác Văn vai trái, từ từ nhấc hai người lên khỏi khe nứt.
Đến khi người vừa mới an ổn, hắc kiếm bất ngờ rời khỏi tay nàng đâm đến trước ngực Tần Xuyên.
Chung Ly ánh mắt kinh dị chứng kiến, Cảnh Bác Văn lại là ngỡ ngàng khuôn mặt.
Cả hai hoàn toàn không kịp phản ứng thì trước ngực Tần Xuyên toả ra một luồng hơi thở mạnh mẽ chặn lại Hắc Kiếm tấn công.
Chung Ly giật mình vội lao nhanh đến tóm lấy kiếm, ngay khi tiếp xúc đến tay cầm, kiếm ý niệm uỷ khuất đã truyền đến nàng tâm tưởng.
Cảnh Bác Văn phất tay, lập tức mang theo trong lòng người cách xa nàng. Giọng nói tràn ngập cảnh giác:" Chung Ly ngươi phát điên?"
Chung Ly lắc đầu lại nhìn chằm chằm trước ngực Tần Xuyên, vừa rồi ánh sáng đã dập tắt.
Cuối cùng là đồ vật gì có thể khiến nàng kiếm tự sinh ra chủ trương như vậy?
" Rời khỏi đây trước." Nàng nặng nề trả lời, hai mắt đen láy nhìn xác người dập nát xung quanh.
Uy áp trên bầu trời bất chợt tan bớt lại nhanh chóng đè xuống. Mới chạy được ba bước đám người đã ngay lập tức quỳ rạp.
Răng rắc, tiếng xương cốt kẽo kẹt truyền đến...
Hoàn toàn bị áp đảo, con kiến đứng trước cuồng phong vũ bão chỉ có thể bị ép xẹp nằm yên lặng.
Chung Ly mũi cay cay, nắm tay cắm mạnh xuống đất run run nâng lên cơ thể. Nguyên anh với trúc cơ chính là tồn tại áp đảo cả một lạch trời.
" Không muốn...chết đi như vậy!" Mắt đỏ ngầu tựa vào hắc kiếm đang cắm dưới đất. Nàng từ từ nhấc lên thân thể.
AAA...
Từ đan điền linh khí cô đặc thành thuỷ điên cuồng hoạt động, sấm sét dữ tợn xoay xung quanh, một cơn mưa rào đổ xuống thần hồn.
Xiềng xích bao lấy nàng giống như vỡ vụn, lôi phủ kín từ đầy đến chân Chung Ly.
Nàng nặng nề rút ra kiếm, lê từng bước cực nhọc tiến đến đồng bạn.
Bùm...
Lại một đạo pháp thuật đánh xuống, cường giả đấu pháp lại như thế nào quan tâm phía dưới sâu kiến. Đánh nhau đỏ mắt liền không màng hết thảy.
Chung Ly kịp thời kéo Cảnh Bác Văn cùng Tần Xuyên sang một bên nhưng vẫn bị sóng xung kích thổi ra xa.
Bùi Thải cùng nàng va vào nhau, đều thấy trong mắt đối phương cảm xúc trái ngược, kinh hoàng cùng bĩnh tĩnh.
" Chung Ly, lại đây!" Châu Vĩ Ngân quát lớn, bên người Kiều Sơ Oanh tái nhợt khuôn mặt cũng nhìn nàng đầy lo lắng.
Vội vàng đạp Bùi Thải đến phía đôi phu thê Châu gia, nàng lại tiếp tục chạy đến hai người Cảnh Bác Văn cùng Tần Xuyên.
Lúc này hai người đã bị tách ra, Cảnh Bác Văn ám thương bị tác động, thương thế tái phát liên tục nôn ra máu.
Cho dù vậy hắn vẫn nhanh chóng bò đến bên người Tần Xuyên.
Chung Ly nhấc lên kiếm, lôi điện tạo thành một cơn lốc đánh tan đi vài mảnh kiến trúc bay đến.
Nàng nội tạng lúc này giống như bị khuấy đảo, nội tạng khác với da thịt xương cốt vốn là mềm yếu. Bị uy áp đè nén lâu như vậy cuối cùng xuất huyết.
Nàng lảo đảo hai bước liền ngã xuống bên cạnh hai đồng bạn.
Tần Xuyên từ từ chuyển tỉnh, thấy bản thân đang nằm trong lòng Cảnh Bác Văn, người đã gục xuống ngất xỉu nhưng như thế nào cũng không buông lỏng bảo vệ.
" Bác Văn, ngươi tỉnh."
" Chung Ly, ngươi sao vậy?" Nhìn sang mồm miệng đầy huyết Chung Ly bên cạnh càng là lo lắng không thôi.
Chung Ly lắc đầu, nhổ ra một bãi huyết liền yên lặng...
Từ sâu trong mắt xuất hiện ánh sáng, rất nhanh liền bị một vùng tăm tối lấp đầy. Tay nàng run run đỡ lấy một đồ vật liên tục toả ra nhiệt lượng ấm áp.
Trái tim nằm trong lòng bàn tay sớm đã chuyển sang màu đỏ tươi, khác hoàn toàn với bộ dạng đen ngòm năm xưa. Nuôi dưỡng linh thể, nàng chưa từng, lại vẫn chưa thể tìm ra một con đường thích hợp cho tiểu cô nương này. Cứ như vậy yên lặng nhiều năm cất chứa, giống như chưa từng xuất hiện.
" Điền Mai Nhi." Nàng lẩm bẩm kêu gọi.
Trái tim trong tay nảy lên hai hồi giống như đáp trả, dần dần nó thu nhỏ lại tạo thành một hình bóng lờ mờ. Vẫn là một tiểu cô nương xinh đẹp lại lém lỉnh nhưng lại bị tỷ tỷ ruột thịt luyện hoá thành linh thể bảo vệ trận pháp.
Chung Ly ngước nhìn Điền Mai Nhi, ánh mắt khó hiểu:" Vì sao lại muốn ra ngoài?"
Tiểu cô nương tinh nghịch nháy mắt với nàng, âm thanh nhẹ nhàng lại tường thuật đáng sợ kết quả:" Cảm tạ tỷ tỷ để ta mặc sức sử dụng người thiên tài địa bảo nhưng Mai Nhi sớm đã không còn đường ra."
Cho dù cố gắng tu tập như thế nào cũng không thể thay đổi kết quả nàng sớm đã không thể bắt đầu lại từ đầu. Cho dù thành công đi đầu thai cũng sẽ chỉ có thể trở thành cơ thể không hoàn chỉnh, chút ý niệm này lại căn bản không thể chống đỡ nàng xây dựng thân thể.
Đường ra đều bị chặn, nàng cũng liền không cố chấp nữa. Cảm nhận tiểu tỷ tỷ bên ngoài gặp phải nguy hiểm liền bất chợt suy nghĩ: " Nếu đã không thể có kiếp sau, vậy kiếp này nhất định phải trả ơn tỷ tỷ."
Chung Ly cắn chặt răng nhìn chằm chằm hành động của tiểu linh thể.
" Đừng như vậy, ta sẽ giúp ngươi xây dựng tân thân thể."
Điền Mai Nhi lắc đầu, cùng nàng phất tay, rất nhanh hình bóng lờ mờ tan biến cũng xây dựng ra một lớp màng mờ nhạt bao xung quanh ba người.
" Đáng tiếc Mai Nhi lại không thể gửi lời cảm ơn đến ca ca. Nhờ tỷ tỷ giúp ta chuyển lời nhé." Âm thanh vui cười xuyên qua nàng mỗi một tấc da thịt.
Chung Ly cúi gằm mặt, cả cơ thể mất đi sức lực liền không thể tiếp tục gồng gánh.
Ánh sáng pháp thuật liên tục đập xuống, trận pháp đã mờ nhạt lại càng gần như biến thành vô hình.
...
Không biết đã là lúc nào, có người chạm vào vai, Chung Ly cũng từ từ chuyển tỉnh.
Bùi Thải liên tục xoay xung quanh lo lắng nhìn ba người.
Bên cạnh còn đứng nguyên anh kỳ cường giả, chính là tiền bối Châu gia.
Chung Ly ho nhẹ, nhìn lên bầu trời phía trên, trận pháp do tiểu linh thể tạo thành đã tan vỡ, từ bây giờ trong thiện địa cũng sẽ không còn hơi thở của người này.
Một cái đấu giá hội, người phải trả giá cả mạng sống thật nhiều.
Cuối cùng nàng vẫn cần người hy sinh mới có thể sống sót. Hai tay siết chặt, nước mắt khiến cho tầm nhìn trở lên mờ ảo.
" Hoắc Kiến đâu rồi?" Tần Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
Chung Ly run run môi không thể trả lời, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống. Ngấm vào nền đất hoang tàn dưới chân liền lập tức biến mất.
Thấy Chung Ly biểu hiện như vậy, Tần Xuyên hơi hé miệng nghẹn ngào, hai tay run rẩy tránh đi Cảnh Bác Văn, lao đến tóm lấy nàng bả vai.
" Hắn...ta có thể nhìn thấy Hoắc Kiến sao?" Tần Xuyên hoang mang nói chuyện.
Còn chưa đợi được hồi đáp từ Chung Ly, Châu gia nguyên anh kỳ đã cắt đứt hội thoại:" Trở về trước Châu gia, kiên trì tại đây là đều muốn chết?"
Người vừa dứt lời, Châu Vĩ Thành nhận được tin tức liền chạy đến, lúc này bước lên ôm lấy Chung Ly.
Lại ra hiệu cho thủ hạ bên người mang những người còn lại cùng theo.
Châu gia đoàn người cứ như vậy rời khỏi đấu giá hội, các gia sớm cũng đã đến người lần lượt hộ tống hậu nhân.
Hoàng thất? Chết nhiều nhất chính là hoàng thất người, cho dù vậy tính sổ chính là không thể bỏ.
———
Chung Ly ở trong vòng tay Châu Vĩ Thành đã yên lặng lau khô nước mắt. Được đưa về sân viện liền lập tức ngồi xuống nhìn ca ca.
" Lần này biến cố là chuyện như thế nào?"
" Ngươi trước tiên dưỡng thương, thương mới thương cũ chồng chất, là không muốn mạng sao?" Châu Vĩ Thành không lập tức trả lời.
" Ca ca, nói cho ta biết." Chung Ly nhìn thẳng hắn nặng nề đáp.
Châu Vĩ Thành lắc đầu:" Muội yên tâm trị thương, Châu gia mở họp, biết kết quả ta nhất định đến."
Nàng nghe vậy liền ỉu xìu, buồn bã tựa cằm lên bàn, không hề có tinh thần.
" Muốn đi cùng ta sao? Chung khách khanh?" Châu Vĩ Thành nhìn nghĩa muội đen tối hai mắt liền thở dài đề xuất.
Chung Ly gật đầu, lại nuốt xuống đan dược trị thương nghĩa huynh đưa tới mới được cho phép đi cùng.
———
Hai người xuất hiện tại đại sảnh, Châu gia tộc nhân cùng các vị trưởng lão đều đã an toạ.
Chung Ly mắt hơi rũ, yên lặng chọn vị trí xa nhất ngồi xuống.
Người nhìn thấy nàng đều không nói chuyện, tâm trạng mọi người lúc này đều rất nặng nề.
Chờ đợi không lâu, có lẽ là nửa giờ, vị kia được Kiều tỷ tỷ gọi hai tiếng bà bà cùng một nam tu râu tóc bạc phơ xuất hiện. Đến hai nguyên anh kỳ cường giả, người trong đại điện đến tiếng hít thở cũng nhẹ hẳn.
Nguyên anh kỳ bà bà bước qua Chung Ly liền hơi hé mắt, sau đó càng thong thả ung dung tiến lên ngồi xuống vị trí bên cạnh chủ toạ. Nhường lại chỗ ngồi trung tâm cho vị kia râu tóc bạc phơ tiền bối.