Tử Di
Chương 162: 162: Huyền Vũ tinh huyết
Chung Ly để A Lân đề phòng xà yêu, hít sâu một hơi đi đến ôm lấy thân cây. Lập tức tanh tưởi hương vị quấn lấy nàng thân thể, cổ họng bị cảm giác buồn nôn lấp đầy.
Nàng dùng sức, cơ bắp cả người căng chặt, trong cơ thể linh khí đều dồn hết vào hai cánh tay.
" Ta nhổ không nổi." Nàng cắn răng gằn từng chữ.
" Không cần nhổ lên toàn bộ, một khe hở liền được." A Lân đặt móng vuốt lên vai nàng.
Ngay lập tức Chung Ly cảm thấy một cỗ khí tức xa lạ bao lấy thân thể, mùi tanh hôi của huyết cũng bắt đầu giảm bớt. A Lân tiếp tục dùng bản thú máu tươi vảy xuống gốc cây, lập tức huyết bị cây hút sạch sẽ.
" Ăn vào ta huyết liền nên ngoan ngoãn nghe lời một chút." Nó hừ lạnh sau đó đặt hai chân lên vai nàng.
Chung Ly cắn chặt răng một lần nữa dùng sức...
Mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, nhỏ giọt trên nền đất bắt đầu sũng huyết.
Tích...
Nàng cảm nhận trên vai lực đạo nhẹ bớt, kèm theo là âm thanh vui sướng truyền thẳng vào óc:
" A Ly, thành công rồi, còn lại để ta."
Chung Ly vội vàng thả tay, mang theo hai vai đau nhức rời khỏi. Được cop𝘆 𝘁ại ~ 𝘛 𝗥𝘶𝖬𝘛𝗥𝑈YeN﹒V𝒏 ~
Dưới gốc cây lúc này xuất hiện một khe hở, một góc rễ cây lộ ra ngoài. Màu vàng chói mắt khác biệt hoàn toàn với một thân đỏ tươi.
A Lân dùng móng vuốt đào ra rễ cây, nàng nhìn đều cảm thấy đau thay thú. Móng vuốt cào đến mức thấy huyết cũng không thể đục ra một lỗ trên vàng ròng rễ.
Chung Ly đang có ý muốn tiếp đến trợ giúp liền bị tiểu kỳ lân cản lại.
" A Ly, chỉ có ta mới có thể đào ra giọt tinh huyết này!"
Nàng nghe vậy gật đầu, tiếp tục đứng yên tại chỗ. Tử Đằng trong ống tay áo một mực im lặng lúc này bỗng hơi động.
Chung Ly như có dự cảm lập tức rút ra hắc kiếm.
Keng...
" Con chuột nhắt nào lại dám mơ tưởng ta bảo vật." Âm thanh truyền đến từ rất xa khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nguyên anh pháp lực đánh đến lập tức khiến ngọc bội trước ngực vỡ vụn. Bảo mệnh ngọc sớm đã dùng xong, hiện tại chỉ còn lại một phần sư phụ khí tức, may mắn giúp nàng đỡ lấy nguyên anh kỳ một kích rồi trực tiếp báo hỏng.
Âm thanh đến nhưng người chưa xuất hiện, Chung Ly không thể phán đoán tấn công nàng là ai trong bảy người nguyên anh kỳ.
Nuốt lại máu tươi đã trào đến họng, nàng vội vàng lao đến ôm lấy A Lân. Áo choàng cũng trước một bước khởi động. Ninh lão quái đuổi đến liền không phát hiện người, hắn lúc trước rõ ràng đã phát hiện thấy một tu vi thấp tiểu con rệp.
Sắc mặt âm trầm Ninh gia chủ cũng theo sau đuổi tới:
" Nhị thúc, có phát hiện?"
Ninh lão quái cau mày quan sát, lại nhìn mặt đất lõm xuống hai dấu chân liền bực tức quát:
" Một tiểu con rệp, lẩn trốn cũng thật nhanh."
Ninh Quy nghe vậy sửng sốt:
" Sao có thể, thần thức rà quét lại cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào."
" Hừ ngươi xem đại thụ bị huỷ hoại đến mức nào. Linh vật vạn năm mọc ra từ tâm thần thú, sao có thể bỏ qua."
Ninh gia chủ đáp xuống xem xét, nhìn thân cây huyết dần khô lại, kiểm tra một chút cũng không phát hiện dấu vết đặc biệt khác liền nói:
" Cây còn ổn, thúc liền cùng ta nhổ ra thụ. Huyết đều chảy ra nhiều như vậy, hẳn tâm thần thú phía dưới vẫn còn sinh động."
Chung Ly ôm ngực chạy trốn, cảm giác đau nhói trước ngực mãi vẫn không chịu thuyên giảm, nàng đành nhịn đau ngồi xuống.
Tử Đằng vươn dây đằng đến giúp nàng xoa xoa ngực:
" A Ly, rất đau sao?"
Chung Ly vốn không còn hơi sức nói chuyện, nghe vậy mí mắt hơi rung động gắng gượng gật đầu.
Tử Đằng ngay lập tức oà khóc, âm thanh đánh vào lòng nàng còn khó chịu hơn vết thương trước ngực.
" A Ly liên tiếp thương nặng như vậy, là quên hết lời hứa lúc trước với ta sao?"
Chung Ly cười khổ, muốn nói lại không thể chỉ có thể chớp mắt: Ta đâu có hứa, tu tiên con đường sao có thể tránh khỏi bị thương.
" Ngươi để nàng bình tĩnh lại, một bụng ấm ức liền giữ mãi không buông."
Tử Đằng cũng được A Lân truyền âm liền sụt sùi:
" Kỳ lân cứng đầu, là ngươi hại A Ly."
" A Ly, quên nói với ngươi, tinh huyết đã lấy được. Chúng ta không lỗ."
Còn chưa đợi Chung Ly phản ứng, nó lại nói tiếp:
" Hừ lần này hai lão già kia hẳn có thể thành công nhổ ra cây. Có ta huyết, Huyền Vũ liền nhả ra một hơi."
" Nó còn tồn tại sao?" Tử Đằng dừng lại khóc hỏi.
" Tinh huyết bị lấy ra, lại không phải thức thần. Dĩ nhiên Huyền Vũ vẫn chưa bị mai một."
" Nhưng nhổ ra đại thụ đó lại chưa chắc." A Lân nói thêm.
Chung Ly chống thân mình đứng dậy, mang theo thương thế tiếp tục bay nhanh rời xa hai lão già họ Ninh. Nàng mỗi lần gặp Ninh gia người nếu không phải xui xẻo cũng là đang trên đường đến với xui xẻo.
Ninh gia cùng ta thù oán...
...
Quách Trí Hào quay ngược trở về liền chứng kiến cảnh tiểu cô nương ăn nguyên anh một đòn rồi chạy chối chết. Ngẫm nghĩ một chút liền quyết định mặc kệ. Hắn yên lặng quan sát họ Ninh hai người bàn bạc sau đó cùng nhau tiếp tục nhấc lên gốc cây cơm cháy.
Đầu rùa tìm không thấy, ba gia tộc còn lại hẳn cũng nên quay lại.
...
Chung Ly mất đi thăng bằng ngã ngồi trên đất, áo choàng trên người lập loè, sau đó chờ không đến mười giây công hiệu ẩn nấp liền biến mất.
Đám người đi đến vừa lúc phát hiện nàng.
Tám đôi mắt cùng mở to...
" Chung Ly."
" Chung đạo hữu."
" Chung sư thúc."
" Sư...tỷ."
Bốn âm thanh đồng loạt cất lên.
Chung Ly: "..." Gặp lại đồng bạn, có thể ngất xỉu rồi sao?
Tần Xuyên đi đến đỡ lấy nàng, phát hiện nàng thương thế liền lập tức thay đổi sắc mặt.
" Sao lại bị thương thành như vậy?"
Chung Ly không thể nói chuyện chỉ có thể mở to mắt, bị đánh trúng trước ngực mạch môn, huyết ứ đọng không thể nói chuyện.
" Chung đạo hữu hẳn không thể nói chuyện...khụ." Cảnh Bác Văn ngăn lại ho khan nói.
" Sư thúc, kẻ thù ở phía sau sao?" Bùi Thải khép chặt bàn tay hỏi.
Chung Ly khó khăn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hẳn là không tìm thấy nàng cho nên không hề đuổi theo. Nhưng lúc sau chưa chắc, trên mai rùa di động này, các nàng lại không thể trốn đi nơi khác. Ngự không phi hành liền sẽ lập tức bị phát hiện.
" Cả khu rừng đột nhiên di động, chúng ta đang ở trên lưng sinh vật sống, muốn trốn cũng không thể." Hoắc Kiến thay nàng lời muốn nói.
Phát hiện Hoắc Kiến cũng đã trúc cơ, Chung Ly liền gật đầu coi như chúc mừng. Hắn thấy nàng gật đầu lại lập tức im bặt.
Tần Xuyên ở bên cạnh giúp nàng trải vuốt đan dược dược lực, rồi trực tiếp cõng nàng trên lưng.
" Ta rất nặng nha." Nàng thầm nghĩ. Lúc này đến truyền âm cũng không thể, không biết lão già khốn khiếp kia đã dùng bao nhiêu sức lực muốn huỷ diệt nàng. Cho nên ngoại trừ ngực đau, trong đầu cũng đau. Nguyên anh kỳ thần thức quả nhiên mạnh mẽ, tác động một chút cũng khiến nàng trở thành nửa phế nhân.
" Hiện tại đi đâu?" Bùi Thải hỏi.
" Không thể đi con đường Chung Ly mới chạy, chọn hướng ngược lại đi." Tần Xuyên đáp.
Chung Ly tựa cằm trên lưng đồng môn sư tỷ, liền nhẹ nhàng hít thở, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu.
Không biết đã nhắm mắt lại bao lâu, bên tai văng vẳng âm thanh khiến nàng choàng tỉnh:
" Chung Ly, mau tỉnh."
Tần Xuyên ôm lấy nàng, cố gắng giữ thăng bằng. Mặt đất mỗi một lần rung chuyển đều có chuyện, lúc này nàng lập tức nhận ra sự việc nghiêm trọng.
Như A Lân nói, hẳn đại thụ đã bị nhổ ra khỏi tâm. Huyền Vũ cuối cùng mục tiêu là không thể thực hiện.
" Ta biết rồi, nó muốn quay về cửa biển. An táng tại nơi khởi nguồn hẳn là rùa già nguyện vọng cuối cùng."
Đều nói Huyền Vũ thần thú sinh thành tại nơi khởi nguồn, xem ra nó cũng muốn được an táng tại một nơi như vậy, tiếc rằng...
Ầm...ầm...
Âm thanh đổ sụp liên tiếp...
Đám người Chung Ly bị trấn động mạnh mẽ, không tự chủ bị hất lên không trung. Ngã mạnh xuống đất lại tiếp tục lăn dài, Huyền Vũ muốn lật ngửa.
Nước biển tanh mặn lập tức sộc vào khoang mũi cũng khiến đầu óc của Chung Ly càng lúc càng mụ mị. Tuy nhiên cổ họng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác. Nước biển luồn vào liền rửa trôi đi máu tươi ứ đọng.
Cả người trôi nổi trong nước lại yếu ớt quẫy đạp liền bị một bàn tay tóm lấy.
Trước mắt khu rừng di động dần chìm xuống đại dương sâu thẳm, hình dáng từ từ thu nhỏ có thể thấy rõ mai rùa to lớn.
Không hiểu sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương. Thần thú từng uy áp một phương nhưng rất lâu rất lâu sau hậu nhân lại chỉ có thể thấy nó tiêu điều huỷ diệt.
Ánh sáng chiếu đến đỉnh đầu, cả người Chung Ly bị xách lên không trung.
Quách Trí Hào nhìn tiểu tu sĩ không có phản ứng liền hơi không vui lắc lắc nàng.
Chung Ly bấy giờ mới ngước mắt nhìn người vớt lên nàng. Phát hiện là thành chủ phe phái vị nguyên anh kỳ kia lại không mấy bất ngờ. Nàng có một chút xác định từ trước, người này sớm đã chú ý đến nàng.
" Ngươi kêu Chung Ly?" Quách Trí Hào nhớ lại nàng giới thiệu trước mặt hắn khách khanh khi đó, bộ dạng khẩn thiết mong muốn gặp thành chủ. Hiện giờ liền có chút muốn bật cười.
" Đúng vậy, tiền bối là phủ thành chủ người sao?" Nàng khàn khàn nói chuyện. Âm thanh ra khỏi cổ họng đều là cố hết sức. Cũng may nước biển đả thông kinh mạch, nếu không trở thành người câm lúc này là thật sự...muốn đắc tội nguyên anh kỳ cường giả.
Quách Trí Hào bật cười: " Ngươi không phải lúc trước muốn gặp ta?"
Chung Ly giật mình nhớ lại, vành tai ửng hồng rụt rè đáp: " Thành chủ đại nhân, ngài quả nhiên bác ái. Cảm ơn ngài đã vớt lên tiểu nữ."
" Câu này ngươi đã từng nói."
Chung Ly ngại ngùng ngậm lại miệng, hoá ra khi đó nàng hoa ngôn xảo ngữ là có người thứ hai nghe được.
Dần dần mặt biển liên tiếp trồi lên người, ngoại trừ Tần Xuyên các nàng còn có không ít xa lạ tu sĩ. Biến cố Huyền Vũ thức tỉnh này hắn đã đánh gãy không ít người. Chỉ là không biết người nhằm vào nàng có đã lộ diện?
Chung Ly cố gắng nhớ từng khuôn mặt sau đó bị Quách thành chủ ném đến trên pháp bảo cùng trở về với không ít tu sĩ gặp nạn.
Thành chủ Đông Khơi thành chính là rất biết đối nhân xử thế.
...
Nguyên gia nguyên anh cường giả mang theo đám con cháu gia tộc phất tay rời đi. Mặc kệ tam gia tranh đấu vạn năm mộc nhổ ra từ tâm thần thú.
Nguyên Thuần, Nguyên Tĩnh đám người thấy đại thúc sắc mặt không tốt, càng không dám ho he.
Biết Nguyên gia vì bảo toàn bọn họ mà buông tay tranh giành cho nên ai nấy đều để lộ bộ mặt hối lỗi cùng khổ hề hề. Lúc trước lựa chọn ở lại mà không phải phi hành về đất liền chính là hắn đã gây hại cho gia tộc.
Ích Dĩ Hùng ngoi lên khỏi mặt nước liền gặp gỡ Quách thành chủ, vị này không quan tâm hắn là nhà ai người liền một tay tay tiễn lên pháp bảo.
Cả người ướt dầm dề Ích Dĩ Hùng một lần nữa cùng Chung Ly đối mặt.
Chung Ly: "..." Chủ nợ tìm đến cửa.
Nàng cùng Ích Dĩ Hùng bốn mắt nhìn nhau, chính là không có ai trước tiên đánh vỡ im lặng.
Hoắc Kiến bên cạnh nàng thấy kỳ lạ liền mở miệng;
" Thế nào?"
Chung Ly khụ hai tiếng, huyết hoà lẫn nước biển từ cổ họng bị đẩy ra ngoài. Nàng vành mi khẽ động rồi nhắm lại, Hoắc Kiến hiểu ý liền ngay lập tức đỡ lấy.
Nàng thuận lợi được đồng đội kéo về vòng tay, khiến Ích Dĩ Hùng một cơ hội mở miệng cũng không có.
Thiếu niên họ Ích: "..." Thật giống như đang giả vờ.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad app.)
———
Huyền Vũ chìm càng lúc càng sâu, trên mai rùa lúc này bỗng vọt ra một bóng hình. Sói vương cả người trong nước cố gắng quẫy đạp. Nó phía trước phát hiện nơi ở bao nhiêu năm di chuyển, một tia uy áp như có như không khiến nó kinh sợ vô cùng, liền ẩn nấp trong hang cùng tối tăm không dám ra ngoài.
Hoá ra vương của khu rừng này vốn không phải nó, yêu thú thật ra chỉ như những con trùng ký sinh, nó gặp may mắn liền tu luyện thành công sinh ra linh trí.
Lúc này trốn dung thân đã mất, cho dù là lững lẫy lang vương hiện tại cũng chỉ có thể biến thành chó nhà có tang.
Khó khăn lắm mới ngoi lên khỏi mặt nước, lang vương trợn tròn hai mắt xám trắng nhìn đại dương bao la xung quanh.
" Sói già tập bơi?" Âm thanh không biết từ đâu vang lên, lang liền lập tức dựng đứng lông cảnh giác.
" Thôi liền mang về cho đám tiểu bối luyện tập." Sói lập tức cảm thấy hoa mắt, mở mắt ra đã thấy bản thân bị giam lại trong yêu thú túi.
Nó cả người hẵn còn ướt dầm dề liền tục va chạm túi nhưng cuối cùng vẫn chỉ phí công vô ích. Ánh mắt nó dần tối cuối cùng ẩn nhẫn lui về một góc chờ đợi.
Nàng dùng sức, cơ bắp cả người căng chặt, trong cơ thể linh khí đều dồn hết vào hai cánh tay.
" Ta nhổ không nổi." Nàng cắn răng gằn từng chữ.
" Không cần nhổ lên toàn bộ, một khe hở liền được." A Lân đặt móng vuốt lên vai nàng.
Ngay lập tức Chung Ly cảm thấy một cỗ khí tức xa lạ bao lấy thân thể, mùi tanh hôi của huyết cũng bắt đầu giảm bớt. A Lân tiếp tục dùng bản thú máu tươi vảy xuống gốc cây, lập tức huyết bị cây hút sạch sẽ.
" Ăn vào ta huyết liền nên ngoan ngoãn nghe lời một chút." Nó hừ lạnh sau đó đặt hai chân lên vai nàng.
Chung Ly cắn chặt răng một lần nữa dùng sức...
Mồ hôi chảy từ trán xuống cằm, nhỏ giọt trên nền đất bắt đầu sũng huyết.
Tích...
Nàng cảm nhận trên vai lực đạo nhẹ bớt, kèm theo là âm thanh vui sướng truyền thẳng vào óc:
" A Ly, thành công rồi, còn lại để ta."
Chung Ly vội vàng thả tay, mang theo hai vai đau nhức rời khỏi. Được cop𝘆 𝘁ại ~ 𝘛 𝗥𝘶𝖬𝘛𝗥𝑈YeN﹒V𝒏 ~
Dưới gốc cây lúc này xuất hiện một khe hở, một góc rễ cây lộ ra ngoài. Màu vàng chói mắt khác biệt hoàn toàn với một thân đỏ tươi.
A Lân dùng móng vuốt đào ra rễ cây, nàng nhìn đều cảm thấy đau thay thú. Móng vuốt cào đến mức thấy huyết cũng không thể đục ra một lỗ trên vàng ròng rễ.
Chung Ly đang có ý muốn tiếp đến trợ giúp liền bị tiểu kỳ lân cản lại.
" A Ly, chỉ có ta mới có thể đào ra giọt tinh huyết này!"
Nàng nghe vậy gật đầu, tiếp tục đứng yên tại chỗ. Tử Đằng trong ống tay áo một mực im lặng lúc này bỗng hơi động.
Chung Ly như có dự cảm lập tức rút ra hắc kiếm.
Keng...
" Con chuột nhắt nào lại dám mơ tưởng ta bảo vật." Âm thanh truyền đến từ rất xa khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nguyên anh pháp lực đánh đến lập tức khiến ngọc bội trước ngực vỡ vụn. Bảo mệnh ngọc sớm đã dùng xong, hiện tại chỉ còn lại một phần sư phụ khí tức, may mắn giúp nàng đỡ lấy nguyên anh kỳ một kích rồi trực tiếp báo hỏng.
Âm thanh đến nhưng người chưa xuất hiện, Chung Ly không thể phán đoán tấn công nàng là ai trong bảy người nguyên anh kỳ.
Nuốt lại máu tươi đã trào đến họng, nàng vội vàng lao đến ôm lấy A Lân. Áo choàng cũng trước một bước khởi động. Ninh lão quái đuổi đến liền không phát hiện người, hắn lúc trước rõ ràng đã phát hiện thấy một tu vi thấp tiểu con rệp.
Sắc mặt âm trầm Ninh gia chủ cũng theo sau đuổi tới:
" Nhị thúc, có phát hiện?"
Ninh lão quái cau mày quan sát, lại nhìn mặt đất lõm xuống hai dấu chân liền bực tức quát:
" Một tiểu con rệp, lẩn trốn cũng thật nhanh."
Ninh Quy nghe vậy sửng sốt:
" Sao có thể, thần thức rà quét lại cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào."
" Hừ ngươi xem đại thụ bị huỷ hoại đến mức nào. Linh vật vạn năm mọc ra từ tâm thần thú, sao có thể bỏ qua."
Ninh gia chủ đáp xuống xem xét, nhìn thân cây huyết dần khô lại, kiểm tra một chút cũng không phát hiện dấu vết đặc biệt khác liền nói:
" Cây còn ổn, thúc liền cùng ta nhổ ra thụ. Huyết đều chảy ra nhiều như vậy, hẳn tâm thần thú phía dưới vẫn còn sinh động."
Chung Ly ôm ngực chạy trốn, cảm giác đau nhói trước ngực mãi vẫn không chịu thuyên giảm, nàng đành nhịn đau ngồi xuống.
Tử Đằng vươn dây đằng đến giúp nàng xoa xoa ngực:
" A Ly, rất đau sao?"
Chung Ly vốn không còn hơi sức nói chuyện, nghe vậy mí mắt hơi rung động gắng gượng gật đầu.
Tử Đằng ngay lập tức oà khóc, âm thanh đánh vào lòng nàng còn khó chịu hơn vết thương trước ngực.
" A Ly liên tiếp thương nặng như vậy, là quên hết lời hứa lúc trước với ta sao?"
Chung Ly cười khổ, muốn nói lại không thể chỉ có thể chớp mắt: Ta đâu có hứa, tu tiên con đường sao có thể tránh khỏi bị thương.
" Ngươi để nàng bình tĩnh lại, một bụng ấm ức liền giữ mãi không buông."
Tử Đằng cũng được A Lân truyền âm liền sụt sùi:
" Kỳ lân cứng đầu, là ngươi hại A Ly."
" A Ly, quên nói với ngươi, tinh huyết đã lấy được. Chúng ta không lỗ."
Còn chưa đợi Chung Ly phản ứng, nó lại nói tiếp:
" Hừ lần này hai lão già kia hẳn có thể thành công nhổ ra cây. Có ta huyết, Huyền Vũ liền nhả ra một hơi."
" Nó còn tồn tại sao?" Tử Đằng dừng lại khóc hỏi.
" Tinh huyết bị lấy ra, lại không phải thức thần. Dĩ nhiên Huyền Vũ vẫn chưa bị mai một."
" Nhưng nhổ ra đại thụ đó lại chưa chắc." A Lân nói thêm.
Chung Ly chống thân mình đứng dậy, mang theo thương thế tiếp tục bay nhanh rời xa hai lão già họ Ninh. Nàng mỗi lần gặp Ninh gia người nếu không phải xui xẻo cũng là đang trên đường đến với xui xẻo.
Ninh gia cùng ta thù oán...
...
Quách Trí Hào quay ngược trở về liền chứng kiến cảnh tiểu cô nương ăn nguyên anh một đòn rồi chạy chối chết. Ngẫm nghĩ một chút liền quyết định mặc kệ. Hắn yên lặng quan sát họ Ninh hai người bàn bạc sau đó cùng nhau tiếp tục nhấc lên gốc cây cơm cháy.
Đầu rùa tìm không thấy, ba gia tộc còn lại hẳn cũng nên quay lại.
...
Chung Ly mất đi thăng bằng ngã ngồi trên đất, áo choàng trên người lập loè, sau đó chờ không đến mười giây công hiệu ẩn nấp liền biến mất.
Đám người đi đến vừa lúc phát hiện nàng.
Tám đôi mắt cùng mở to...
" Chung Ly."
" Chung đạo hữu."
" Chung sư thúc."
" Sư...tỷ."
Bốn âm thanh đồng loạt cất lên.
Chung Ly: "..." Gặp lại đồng bạn, có thể ngất xỉu rồi sao?
Tần Xuyên đi đến đỡ lấy nàng, phát hiện nàng thương thế liền lập tức thay đổi sắc mặt.
" Sao lại bị thương thành như vậy?"
Chung Ly không thể nói chuyện chỉ có thể mở to mắt, bị đánh trúng trước ngực mạch môn, huyết ứ đọng không thể nói chuyện.
" Chung đạo hữu hẳn không thể nói chuyện...khụ." Cảnh Bác Văn ngăn lại ho khan nói.
" Sư thúc, kẻ thù ở phía sau sao?" Bùi Thải khép chặt bàn tay hỏi.
Chung Ly khó khăn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hẳn là không tìm thấy nàng cho nên không hề đuổi theo. Nhưng lúc sau chưa chắc, trên mai rùa di động này, các nàng lại không thể trốn đi nơi khác. Ngự không phi hành liền sẽ lập tức bị phát hiện.
" Cả khu rừng đột nhiên di động, chúng ta đang ở trên lưng sinh vật sống, muốn trốn cũng không thể." Hoắc Kiến thay nàng lời muốn nói.
Phát hiện Hoắc Kiến cũng đã trúc cơ, Chung Ly liền gật đầu coi như chúc mừng. Hắn thấy nàng gật đầu lại lập tức im bặt.
Tần Xuyên ở bên cạnh giúp nàng trải vuốt đan dược dược lực, rồi trực tiếp cõng nàng trên lưng.
" Ta rất nặng nha." Nàng thầm nghĩ. Lúc này đến truyền âm cũng không thể, không biết lão già khốn khiếp kia đã dùng bao nhiêu sức lực muốn huỷ diệt nàng. Cho nên ngoại trừ ngực đau, trong đầu cũng đau. Nguyên anh kỳ thần thức quả nhiên mạnh mẽ, tác động một chút cũng khiến nàng trở thành nửa phế nhân.
" Hiện tại đi đâu?" Bùi Thải hỏi.
" Không thể đi con đường Chung Ly mới chạy, chọn hướng ngược lại đi." Tần Xuyên đáp.
Chung Ly tựa cằm trên lưng đồng môn sư tỷ, liền nhẹ nhàng hít thở, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu.
Không biết đã nhắm mắt lại bao lâu, bên tai văng vẳng âm thanh khiến nàng choàng tỉnh:
" Chung Ly, mau tỉnh."
Tần Xuyên ôm lấy nàng, cố gắng giữ thăng bằng. Mặt đất mỗi một lần rung chuyển đều có chuyện, lúc này nàng lập tức nhận ra sự việc nghiêm trọng.
Như A Lân nói, hẳn đại thụ đã bị nhổ ra khỏi tâm. Huyền Vũ cuối cùng mục tiêu là không thể thực hiện.
" Ta biết rồi, nó muốn quay về cửa biển. An táng tại nơi khởi nguồn hẳn là rùa già nguyện vọng cuối cùng."
Đều nói Huyền Vũ thần thú sinh thành tại nơi khởi nguồn, xem ra nó cũng muốn được an táng tại một nơi như vậy, tiếc rằng...
Ầm...ầm...
Âm thanh đổ sụp liên tiếp...
Đám người Chung Ly bị trấn động mạnh mẽ, không tự chủ bị hất lên không trung. Ngã mạnh xuống đất lại tiếp tục lăn dài, Huyền Vũ muốn lật ngửa.
Nước biển tanh mặn lập tức sộc vào khoang mũi cũng khiến đầu óc của Chung Ly càng lúc càng mụ mị. Tuy nhiên cổ họng đã bắt đầu xuất hiện cảm giác. Nước biển luồn vào liền rửa trôi đi máu tươi ứ đọng.
Cả người trôi nổi trong nước lại yếu ớt quẫy đạp liền bị một bàn tay tóm lấy.
Trước mắt khu rừng di động dần chìm xuống đại dương sâu thẳm, hình dáng từ từ thu nhỏ có thể thấy rõ mai rùa to lớn.
Không hiểu sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương. Thần thú từng uy áp một phương nhưng rất lâu rất lâu sau hậu nhân lại chỉ có thể thấy nó tiêu điều huỷ diệt.
Ánh sáng chiếu đến đỉnh đầu, cả người Chung Ly bị xách lên không trung.
Quách Trí Hào nhìn tiểu tu sĩ không có phản ứng liền hơi không vui lắc lắc nàng.
Chung Ly bấy giờ mới ngước mắt nhìn người vớt lên nàng. Phát hiện là thành chủ phe phái vị nguyên anh kỳ kia lại không mấy bất ngờ. Nàng có một chút xác định từ trước, người này sớm đã chú ý đến nàng.
" Ngươi kêu Chung Ly?" Quách Trí Hào nhớ lại nàng giới thiệu trước mặt hắn khách khanh khi đó, bộ dạng khẩn thiết mong muốn gặp thành chủ. Hiện giờ liền có chút muốn bật cười.
" Đúng vậy, tiền bối là phủ thành chủ người sao?" Nàng khàn khàn nói chuyện. Âm thanh ra khỏi cổ họng đều là cố hết sức. Cũng may nước biển đả thông kinh mạch, nếu không trở thành người câm lúc này là thật sự...muốn đắc tội nguyên anh kỳ cường giả.
Quách Trí Hào bật cười: " Ngươi không phải lúc trước muốn gặp ta?"
Chung Ly giật mình nhớ lại, vành tai ửng hồng rụt rè đáp: " Thành chủ đại nhân, ngài quả nhiên bác ái. Cảm ơn ngài đã vớt lên tiểu nữ."
" Câu này ngươi đã từng nói."
Chung Ly ngại ngùng ngậm lại miệng, hoá ra khi đó nàng hoa ngôn xảo ngữ là có người thứ hai nghe được.
Dần dần mặt biển liên tiếp trồi lên người, ngoại trừ Tần Xuyên các nàng còn có không ít xa lạ tu sĩ. Biến cố Huyền Vũ thức tỉnh này hắn đã đánh gãy không ít người. Chỉ là không biết người nhằm vào nàng có đã lộ diện?
Chung Ly cố gắng nhớ từng khuôn mặt sau đó bị Quách thành chủ ném đến trên pháp bảo cùng trở về với không ít tu sĩ gặp nạn.
Thành chủ Đông Khơi thành chính là rất biết đối nhân xử thế.
...
Nguyên gia nguyên anh cường giả mang theo đám con cháu gia tộc phất tay rời đi. Mặc kệ tam gia tranh đấu vạn năm mộc nhổ ra từ tâm thần thú.
Nguyên Thuần, Nguyên Tĩnh đám người thấy đại thúc sắc mặt không tốt, càng không dám ho he.
Biết Nguyên gia vì bảo toàn bọn họ mà buông tay tranh giành cho nên ai nấy đều để lộ bộ mặt hối lỗi cùng khổ hề hề. Lúc trước lựa chọn ở lại mà không phải phi hành về đất liền chính là hắn đã gây hại cho gia tộc.
Ích Dĩ Hùng ngoi lên khỏi mặt nước liền gặp gỡ Quách thành chủ, vị này không quan tâm hắn là nhà ai người liền một tay tay tiễn lên pháp bảo.
Cả người ướt dầm dề Ích Dĩ Hùng một lần nữa cùng Chung Ly đối mặt.
Chung Ly: "..." Chủ nợ tìm đến cửa.
Nàng cùng Ích Dĩ Hùng bốn mắt nhìn nhau, chính là không có ai trước tiên đánh vỡ im lặng.
Hoắc Kiến bên cạnh nàng thấy kỳ lạ liền mở miệng;
" Thế nào?"
Chung Ly khụ hai tiếng, huyết hoà lẫn nước biển từ cổ họng bị đẩy ra ngoài. Nàng vành mi khẽ động rồi nhắm lại, Hoắc Kiến hiểu ý liền ngay lập tức đỡ lấy.
Nàng thuận lợi được đồng đội kéo về vòng tay, khiến Ích Dĩ Hùng một cơ hội mở miệng cũng không có.
Thiếu niên họ Ích: "..." Thật giống như đang giả vờ.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad app.)
———
Huyền Vũ chìm càng lúc càng sâu, trên mai rùa lúc này bỗng vọt ra một bóng hình. Sói vương cả người trong nước cố gắng quẫy đạp. Nó phía trước phát hiện nơi ở bao nhiêu năm di chuyển, một tia uy áp như có như không khiến nó kinh sợ vô cùng, liền ẩn nấp trong hang cùng tối tăm không dám ra ngoài.
Hoá ra vương của khu rừng này vốn không phải nó, yêu thú thật ra chỉ như những con trùng ký sinh, nó gặp may mắn liền tu luyện thành công sinh ra linh trí.
Lúc này trốn dung thân đã mất, cho dù là lững lẫy lang vương hiện tại cũng chỉ có thể biến thành chó nhà có tang.
Khó khăn lắm mới ngoi lên khỏi mặt nước, lang vương trợn tròn hai mắt xám trắng nhìn đại dương bao la xung quanh.
" Sói già tập bơi?" Âm thanh không biết từ đâu vang lên, lang liền lập tức dựng đứng lông cảnh giác.
" Thôi liền mang về cho đám tiểu bối luyện tập." Sói lập tức cảm thấy hoa mắt, mở mắt ra đã thấy bản thân bị giam lại trong yêu thú túi.
Nó cả người hẵn còn ướt dầm dề liền tục va chạm túi nhưng cuối cùng vẫn chỉ phí công vô ích. Ánh mắt nó dần tối cuối cùng ẩn nhẫn lui về một góc chờ đợi.