Tử Di
Chương 137: C137: Rời tông
Đáp xuống Minh Duyệt phong, Ôn Đà liền lập tức tiến lên.
" Ôn sư huynh đã xong việc?"
" Đã ổn thoả, thiếu phong chủ còn muốn dặn dò gì thêm?"
" Sai người đến Lam Linh phong, chờ đợi Nguyễn Trạch kia xuất hiện."
" Thiếu phong chủ muốn ngăn cản hai người gặp gỡ?"
" Không, sai người lan truyền tin đồn: Cao Thế Lan Lam Linh phong cùng Nguyễn Trạch Sự Vụ đường có tư tình, không quản cấm túc lệnh liền đã khó nhịn nổi gặp riêng nhau."
Ôn Đà có chút muốn cười nhìn nàng, cuối cùng lĩnh lệnh lui xuống.
Chung Ly lúc này mới gọi Tử Đằng...
Tiểu cô nương nhảy lên lòng nàng nói:
" Khi đó tại đại điển lễ, ta phát hiện hơi thở của huyết ma. Rất nhạt một tia huyết khí khi nàng ta ra tay với A Ly liền đã lộ tẩy."
Chung Ly nghe vậy trầm tư, Tử Đằng thần thông đối với ma khí vô cùng nhạy cảm. Đây chính là giống loài đặc điểm, không liên quan đến tu vi. Cho nên vài vị nguyên anh chân quân không hề phát hiện Cao Thế Lan vấn đề hoặc vì lúc đó nàng dùng lôi điện phách chém một tảng lớn diện tích liền đã tận diệt tia huyết khí gần như không kia.
" A Ly, thật sự huyết ma kia ẩn giấu rất sâu, tu vi hẳn không thấp, ngươi cần cẩn thận."
" Cảm ơn Tử Đằng. Ta sẽ."
...
Tin đồn về vụng trộm trước nay lan truyền rất nhanh, hơn nữa nó còn là bát quái đến từ một vị nguyên anh thân truyền đệ tử.
Chung Ly chờ đợi thêm một ngày cuối cùng cũng thấy một bái thiếp trình lên.
Nàng đứng dậy khỏi ghế dựa đi đến khách điện.
Nguyễn Trạch sắc mặt trắng xanh đan xen xuất hiện, đôi mắt lúc này đã tràn ngập lửa giận nhìn nàng.
Chung Ly bình tĩnh nhấp một ngụm linh trà, linh khí rồi rào khiến tinh thần sảng khoái vô cùng.
" Chung Ly là ngươi làm?"
" Nguyễn sư huynh đừng vội nóng giận mất khôn, đây là Minh Duyệt phong không phải Sự vụ đường, sẽ không có người qua đường phụ hoạ sư huynh chính nghĩa."
" Ngươi... hà tất phải làm như vậy. Thời hạn năm ngày còn chưa kết thúc, sư muội đã chờ không nổi?" Nguyễn Trạch thu lại tức giận, cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
" Có bằng chứng sao? Không có bằng chứng liền đến đây la lối? Minh Duyệt phong là nơi Nguyễn sư huynh có thể làm càn?" Chung Ly đặt chén trà xuống nghiêm túc nhìn hắn.
Nguyễn Trạch suýt chút nữa không thể nhịn, hắn ngực phập phồng nhắm lại hai mắt. Cuối cùng tích tụ biến thành thở dài:
" Sư muội chỉ cần yên ổn chờ, lúc trước chuyện ta sẽ giúp ngươi làm rõ. Cáo từ."
Chung Ly bình tĩnh nhìn hắn rời khỏi, bóng người vừa khuất nàng liền ra hiệu cho Ôn sư huynh.
Tất nhiên mỗi một hành động của Nguyễn Trạch kia đều có người theo dõi, chỉ là một quản sự nho nhỏ ngoại môn lại dám càn rỡ đến vậy? Hắn dựa vào người hẳn rất có địa vị tại tông môn.
———
Quả nhiên, áp lực tạo ra thành quả, tin đồn về nàng nhanh chóng được đính chính. Lần này không phải là mơ hồ chỉ định mà là đã tìm ra được thủ phạm.
" Hạt" đệ tử ngoại môn chính là thủ phạm vị Nguyễn sư huynh kia tìm được.
Kỳ lạ thay người này tu vi trúc cơ sơ kỳ, ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến trở về liền biến thành phế nhân. Tu vi tẫn huỷ còn bị lôi đến xét xử.
Sự vụ đường bởi vì lúc trước không thể tìm ra thủ phạm, hiện giờ tìm được liền trừng trị thẳng tay.
Đệ tử Hạt bị đuổi ra khỏi tông môn, vĩnh viễn bị cấm ra vào bất cứ sản nghiệp nào dưới tên Thanh Hà.
Chung Ly nghe xong câu chuyện lại không hề cảm thấy vui vẻ. Nàng chống cằm nhìn Ôn Đà:
" Người tên Hạt kia bị như vậy đối xử, biết bản thân là quân cờ bị loại bỏ. Hắn hận sao?"
" Hắn hiện tại chính là phế nhân."
" Kỳ tích trước nay lại không phải không có. Tu vi huỷ vẫn có thể trùng tu. Ôn sư huynh nghĩ xem nếu cho ra một viên đường chúng ta sẽ nhận lại được gì?"
" Thiếu phong chủ, ta đã rõ."
Chung Ly nhìn Ôn Đà rời khỏi, liền đi đến bái kiến sư phụ.
Nguỵ Trạch chân quân nhướng mày nhìn nàng xuất hiện:
" Đã xong việc?"
Chung Ly gật đầu đáp:
" Sư phụ, đồ nhi muốn ra ngoài rèn luyện một chuyến."
" Các ngươi đám đệ tử đều không muốn trúc cơ tại tông môn."
" Sư phụ, con muốn hoàn mỹ trúc cơ, kinh nghiệm cùng trải nghiệm hiện giờ là chưa đủ."
Thẩm Thế Thuỵ trầm tư, lát sau hỏi:
" Linh thạch còn đủ?"
Chung Ly hai mắt sáng lên đáp:
" Lại có ai ngại mình quá giàu có. Đồ nhi tạ ơn sư phụ."
" Ngũ phẩm trận đưa ngươi đã huỷ, ra ngoài giữ kỹ tấm lệnh bài này. Sớm một chút trở về."
Nhìn sư phụ ném đến một tấm lệnh bài cùng một túi trữ vật, Chung Ly cảm động nhìn nàng sư phụ:
" Sư phụ người thật tốt. Đồ nhi cáo lui."
...
Nàng như đã hẹn cùng Tần Xuyên và Hoắc Kiến chuyến này ra nhiệm vụ.
" Đông vực chi nhánh cửa hàng của Thanh Hà xảy ra vấn đề, liên tục ba vị quản sự đều mất tích. Cửa hàng chỉ còn tạp dịch đệ tử liền rơi vào khốn đốn. Cần đệ tử đến điều tra sự việc cùng đưa tân quản sự tiến đến tiếp nhận sản nghiệp này của tông môn." Tần Xuyên nhanh gọn giới thiệu nhiệm vụ cho hai người.
Thân truyền các nàng không phải nhiệm vụ nào cũng có thể nhận. Nhiệm vụ lần này là do tông môn đặc biệt phát xuống, thân truyền một thế hệ đệ tử nếu không lĩnh sẽ chuyển xuống cho nội môn đệ tử.
" Nhiệm vụ này trọng điều tra, cũng cần thân phận địa vị tốt để thuận tiện hành động. Vì vậy ta liền theo trình tự tiếp nhận." Tần Xuyên nói thêm.
Hoắc Kiến cùng Chung Ly đều không có ý kiến.
" Khi này hành trình có điểm xa, chúng ta còn cần mang theo một người tân quản sự. Nói là bảo vệ hắn đến đông vực nhưng thực ra vị này tu vi đã trúc cơ kỳ rồi đâu."
" Vậy sớm chút di chuyển, nhân lúc sắc trời còn sớm." Chung Ly lên tiếng.
...
" Bái kiến ba vị sư thúc."
Một trung niên nam tu tiến đến cung kính hành lễ với các nàng.
Tần Xuyên kiểm tra một chút lệnh bài liền nhận ra đây chính là người các nàng sẽ hộ tống chuyến này.
Một trúc cơ kỳ tu sĩ mang theo bảo tiêu lại là ba cái luyện khí kỳ.
" Không cần xưng hô...sư thúc." Tần Xuyên hơi nghiêng đầu nói chuyện.
Vị nam trung niên nam tu này nghe vậy lắc đầu:
" Sư điệt tư chất kém, may mắn mới trúc cơ. Ba vị sư thúc không cần nhìn vào tu vi của ta."
Chung Ly gật đầu:
" Chỉ là xưng hô, không cần quá để ý."
Nàng vừa dứt lời không khí liền có chút kỳ lạ, ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào nàng, khuôn mặt lại biểu lộ sự không tin tưởng.
Là ai? Vì xưng hô mà đánh người kia thương tích đầy mình còn khiến nàng ta phải cun cút trở về cấm túc?
Chung Ly hơi trà xát tay tiếp lời:
" Đối với những người thân yêu của mình thì không cần quả để ý tiểu tiết."
Dứt lời lần này Tần Xuyên cùng Hoắc Kiến đều trợn tròn mắt nhìn nàng, sau đó...
Không có sau đó bởi vì Chung Ly đã rút ra kiếm.
...
Bốn người cùng ngồi trên pháp bảo chạy đến lân cận thành trì.
Đáp xuống một tiểu thành, mấy người các nàng giao nộp linh thạch rồi tiến đến bên trong.
" Bùi Thải cùng Hoắc Kiến, các ngươi trước tiên đặt trước truyền tống trận. Chung Ly cùng ta sẽ đi thuê động phủ."
Bùi Thải chính là tên đại thúc trúc cơ kỳ, người này hoà nhã lại rất có mắt nhìn. Suốt cả chặng đường am hiểu giao tiếp liền đã có thể hoà nhập vào đội hình ba người các nàng.
Truyền tống trận cự ly xa trước nay đều phải đặt trước, góp đủ người mới khởi động. Chỉ hy vọng lần này các nàng không phải đợi quá lâu.
" Tần sư tỷ, tiểu động phủ này cách biệt an tĩnh, linh khí tuy không dày đặc nhưng lại là nơi tụ khí hoàn hảo."
Tần Xuyên nghe lời nàng nói cũng gật đầu đồng ý.
Chung Ly nhìn nàng ấy lo liệu việc thuê động phủ, ánh mắt có chút sâu thẳm:
' So với nóng nảy lại nghi kỵ nhiều năm về trước. Hiện giờ vị Tần sư tỷ này của nàng thật sự có thể khiến người khác an tâm.'
Tần Xuyên lúc này đột nhiên quay đầu, chạm phải ánh mắt của nàng.
" Chung Ly, nghĩ gì vậy. Chúng ta cùng dọn dẹp động phủ một lát."
" Đã rõ, sư tỷ."
...
Một tiểu hạc giấy tốc độ nhanh bay đến liền bị một bàn tay thon dài bắt được.
Hoắc Kiến thu đi bốn tấm lệnh bài mở ra truyền tin hạc. Sắc mặt lãnh đạm ngay lập tức chuyển thành đáng sợ, hạc giấy trong tay cũng bất giác bị vò nát.
" Hoắc sư thúc, người còn tốt?" Bùi Thải chi trả xong linh thạch liền quay sang hỏi han.
Thấy sắc mặt Hoắc Kiến kém thật sự, thái dương Bùi Thải có chút giật giật.
Hắn sống cùng tu luyện được đến cảnh giới này đều là dựa vào bản lĩnh xem mặt đoán ý.
" Sư thúc nếu có việc có thể trước tiên rời đi. Lúc sau liền tụ họp tại động phủ phía nam thành."
Hoắc Kiến gật đầu, biến thành một cơn gió biến mất.
Bùi Thải lắc đầu, nhanh chân tìm đến động phủ hai vị tiểu sư thúc của hắn mới thuê.
...
Chung Ly dọn dẹp một lát liền nhàm chán, để lại Tần Xuyên đang tu luyện rời khỏi dạo thành.
Cỡ trung thành trì nhưng đi lại trên đường người tấp nập vô cùng, muôn hình muôn vẻ.
" Ma liễu?" Nhìn một biển liễu phất phơ bao trùm một nửa diện tích hồ phía nam thành, nàng có chút tò mò dừng lại.
Gọi là ma liễu bởi vì loại thực vật này bắt nguồn từ ma giới, công hiệu vô cùng độc đáo. Ma liễu có thể làm thuốc cũng có thể làm vũ khí. Nhưng đặc biệt đồ vật này đối với tinh thần con người lại có ảnh hưởng tuyệt đối.
" Ma liễu trước nay khó trồng, vậy mà nơi này lại có nhiều như vậy." Nàng vừa lẩm bẩm vừa từ từ đi dạo quan sát.
Đứng trước một cây liễu to lớn, cành lá màu xanh nhạt, dẻo dai mà chắc chắn. Nàng không chạm vào mà đi xung quanh vườn cây.
Tử Đằng vươn tiểu dây leo ra gõ vào mu bàn tan nàng.
" A Ly, liễu này là giả."
Quả nhiên, loại ma mộc giá trị cao như vậy sao có thể trồng làm cảnh, nàng còn đang suy tính giá trị của gần trăm gốc cây liễu này đâu, hoá ra là giả.
" Chung Ly, bổn thú phát hiện ra người còn quá độ tâm tư thiếu nữ." A Lân truyền âm đ ến.
Tử Đằng cùng nghe liền khúc khích cười.
Mang hai tiểu tổ tông này ra ngoài là do lương tâm nàng bạo phát, nhớ lại những ngày tháng cùng nhau chiến đấu. Thật ra còn vì câu dặn dò của sư phụ:
" Lần này hung hiểm, mang theo ngươi khế ước thú cùng khế ước linh vật, bọn chúng đều đã trúc cơ kỳ càng cần ra ngoài rèn luyện."
Lúc đó nàng mới chợt nhận ra thời gian qua nàng đã thực sự bỏ bê nàng hai tiểu đồng bạn.
Rèn luyện mới chính là liều thuốc tốt nhất, thời gian A Lân cùng Tử Đằng ở tại tông môn đã không ngắn.
Nàng hơi lắc đầu thở dài:
" Học các ngươi ham chơi một chút, trúc cơ chưa tới không thể chỉ một mực khổ tu."