Tử Di
Chương 120: C120: Giận kiếm
Trúc Phong chưa chết, hắn đôi mắt không thể tin tưởng nhìn nàng:
" Ngươi...ngươi muốn tàn sát đồng môn..."
Chung Ly kiếm hơi chút dùng lực, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều, nhỏ từng giọt xuống nền đất.
Trúc Phong há mồm, sau đó khuôn mặt lập tức thay đổi cảm xúc. Hắn cười khẩy đối diện nàng:
" Ngươi từ khi nào phát hiện?"
" Ta sao? Từ lúc ngươi xuất hiện liền đã biết!" Thật ra nàng cũng không quá chắc chắn. Đến khi người này vì kể chuyện tự lộ đuôi cáo nàng mới dám khẳng định mà ra tay. Trúc Phong theo như Tần Xuyên đánh giá luôn là người trầm ổn, đến khi nàng chứng kiến hắn bị vây công, dù cận kề cái chết, kích động cũng sẽ không để mất đi tính cách thường ngày. Hơn nữa đọc một quyển du ký có thể trả lời chắc chắn như vậy? Giống như hắn chính là người trong sách.
" Kín kẽ như vậy ngươi vẫn có thể phát hiện. Đáng nhẽ ta nên chọn tên nhóc còn lại."
Chung Ly cau mày nhìn hắn, người này ngu ngốc hay là quá ngây thơ, trong đầu suy nghĩ nhưng kiếm trên tay lại tiến càng sâu vào động mạch chủ, hắn vẫn thản nhiên cười ha ha mà chẳng có chút đau đớn, nàng buông tay.
Trúc Phong, không phải nói là kẻ đang điều khiển Trúc Phong nhân cơ hội lập tức lẩn trốn. Chung Ly mặc kệ kẻ này biến thành một luồng khói đen nhảy khỏi người Trúc Phong, chớp mắt đã biến mất không tăm tích.
Nàng ngồi xuống dùng đan dược giúp đồng môn cầm máu, trong đầu lại vang lên giọng cười vô cùng càn rỡ:
' Haha, ta biết ngươi liền không dám giết hắn. Vướng bận thật nhiều, liền chờ ta chơi chết ngươi đi, vật nhỏ.'
Chung Ly hơi cong môi, khởi động kiếm khí lập tức chụp mạnh về phía sau gáy bản thân, tiếng cười càn rỡ lập tức biến mất.
Nàng giúp Trúc Phong cầm máu tốt mới xách lên hắn trở về bên cạnh đồng bạn còn lại.
Cảnh Bác Văn đang ngoan ngoãn trị thương, cảm nhận nàng trở về mí mắt cũng không nâng nói:
" Có kẻ đoạt xá ngươi đồng môn?"
" Không, là mượn xác. Hồn phách vị sư điệt này của ta vẫn an ổn đâu. Chỉ là thần hồn bị thương, trước mắt chúng ta kiếm một nơi an toàn nghỉ ngơi."
Cảnh Bác Văn nhìn nàng sau đó lại nhìn chân mình cuối cùng cam chịu để Chung Ly một tay xách Trúc Phong, tay còn lại lôi theo hắn tiến đến một nơi đất trống bằng phẳng.
Chung Ly đốt lên một đống lửa, để hai vị đồng bạn an ổn một bên mới mở ra mảnh vải bọc cánh tay.
Phiến lá màu đỏ lúc trước vẫn luôn phát sáng rực rỡ, từ khi tiến vào nơi này lại có chút ảm đạm. Nàng xem kỹ từng hoa văn trên lá sau đó dùng vải bọc kín lại cánh tay, tĩnh tâm đả toạ.
Băng Lam trong ống tay áo từng chút rút đi nàng trên người hàn khí, chỉ còn lại không đến một phần ba hàn độc nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy sốt ruột vô cùng. Muốn bản thân phải trở về toàn thịnh thời kỳ càng sớm càng tốt bởi vì đã có nhân tố nàng không thể xác định xuất hiện.
Vài canh giờ trôi qua, xung quanh ngoại trừ đống lửa ấm áp thì màn đêm đen gần như nuốt chửng toàn bộ cánh rừng.
Bọ cạp đen được nàng sai đi lại cả ngày cũng đã mò trở về. Nó hơi rung đầu nhỏ truyền đạt lại ý tưởng với nàng.
Chung Ly dùng tay đặt lên đầu nó, thần thức dễ dàng nắm được ký ức trong đầu yêu thú. Bọ cạp hoàn toàn thả lỏng bản thân để nàng nhìn ngắm ký ức, đây hoàn toàn là lợi ích khi người cùng yêu ký kết khế ước. Cho dù là khế ước tạm thời nhưng Chung Ly vẫn có thể dễ dàng liên kết với nó, quả nhiên ném ra nhiều như vậy trí tuệ đan chính là không uổng phí.
Mười năm phút sau, Chung Ly thu tay về, vẻ mặt trầm tư vừa lúc bị Cảnh Bác Văn thu công trông thấy.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau cùng vẫn cất tiếng hỏi thăm:
" Có chuyện sao Chung đạo hữu?"
Chung Ly hơi chút lơ đễnh trả lời:
" Dưỡng thương cho tốt, phía sau chắc chắn còn cần Cảnh đạo hữu ra tay."
Cảnh Bác Văn nghe được, cằm hơi cương, cuối cùng lại yên lặng thu mình đả toạ.
" Ta đã biết."
...
Muốn biết nàng thấy điều gì từ bọ cạp đen sao?
Chính là không thấy bất kỳ thứ gì cho nên mới khiến nàng hoài nghi.
Bản thân bọ cạp cho dù ngoại hình không bắt mắt nhưng việc không hề có động vật sinh tồn tại nơi này tất khiến nó trở lên rất mắt sáng. Cùng tiến vào ngoại trừ ba người hai yêu các nàng thì mới chỉ có sáu kẻ ngã xuống, số người còn lại cùng Vương Thắng Lợi và nhân sư đang ở nơi nào?
———
Ép hàn độc, trị thương đả toạ mấy người, yên ổn không lâu biến cố lại bắt đầu xảy ra.
Cộp cộp...
Nền đất bỗng dưng rung chuyển, từng hòn đá trước đó vẫn nằm im trên nền đất đột nhiên giống như bị điều khiển. Chúng liên tục nhảy lên lại hạ xuống, từ đá lớn đến đã nhỏ, đều không loại trừ.
Chung Ly đám người đã sớm thu công tránh khỏi phạm vi đá dày đặc. Tuy nhiên thi thoảng vẫn bị vài tảng đá dưới chân va chạm.
Khói bụi bắt đầu bay lên, tầm nhìn dần dần bị hạn chế.
Trúc Phong bị Chung Ly cưỡng ép tỉnh dậy, lúc này chứng kiến cảnh tượng hắn liền cứng đờ tránh né.
Muốn nói chuyện đều bị tiếng va đập cản lại âm thanh, truyền âm lại càng không thể, hắn thần hồn bị thương tổn, muốn vận dụng thần thức là vô cùng khó khăn.
Chung Ly biết hắn muốn nói gì liền phất tay, sau lại chỉ về một hướng. Nơi đó, gió cùng cát bụi đã dần hình thành một cơn lốc, giống hệt với thứ đã đưa họ tiến vào nơi này.
Nàng quần áo bay phấp phới trong gió, hắc kiếm sớm đã rút ra ra cản trước ngực. Gió lốc lần này mang theo đá vụn, thật sự khiến người ta rè chừng.
Bỗng, trong ống tay áo nàng Băng Lam đột nhiên cử động. Nó mất khống chế liên tục thả ra băng tinh bao trùm nàng ống tay áo.
Chung Ly cau mày, lại nhìn về cơn lốc kinh khủng trước mắt, ba người sớm khi phát hiện đã bắt đầu chạy trốn. Nhưng tốc độ của tầng dưới trót người sao có thể đọ nổi cơn thịnh nộ của trận pháp.
Phải, chính là hai mắt trận bao trùm nơi này đã một lần nữa khởi động. Tình tiết quen thuộc như vậy, Cảnh Bác Văn lúc trước đã kể với nàng.
' Có linh trí đồ vật thực đáng sợ.' Chung Ly thầm nghĩ.
Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, ống tay áo lúc này đã phủ kín toàn bộ băng tinh, thậm trí còn rơi lả tả theo bước chân của nàng.
Nhìn cơn lốc đuổi theo sát nút lại nhìn Băng Lam bất an loạn đâm trong tay áo, nàng chợt có một suy nghĩ kỳ lạ.
' Chẳng lẽ hai mắt trận kia đuổi theo không phải các nàng mà chính là viên Băng Lam này?'
Để chứng minh suy nghĩ, Chung Ly lập tức truyền âm cho hai người đồng bạn.
" Chúng ta tách ra."
Trong gió lốc cùng cát bụi, sớm đã khó khăn nhìn ra đồng bạn thân hình, lúc này truyền âm xong Chung Ly liền chọn một phương hướng vận công bỏ chạy.
" Biết tu tiên con đường cần chạy trốn nhiều như vậy, đáng tiếc ta nên tìm một bộ công pháp trọng bay nhảy."
Đang cảm thán, nguy hiểm chợt ùa đến, hàng trăm đá tảng thoát khỏi cơn lốc lao vun vút về phía nàng.
Chung Ly sau lưng rét lạnh, biết bản thân đã đoán trúng liền dừng chân.
Trước mắt cảnh tượng thật sự khiến nàng trấn kinh.
Lốc xoáy hùng vĩ, không trung từ trên cao tràn ngập đá tảng dày đặc lao xuống, giống như tiên nữ tán hoa. Nhưng những cánh hoa này lại có thể lập tức đè chết người.
Nàng lẩm bẩm tự an ủi bản thân, lại linh hoạt tránh đi vài tảng đá đồ sộ đổ xuống mới bắt đầu ra tay.
Vung ống tay áo, Băng Lam lập tức bay ra ngoài. Nó chạm trên mũi kiếm của nàng, lợi dụng kiếm khí lao thẳng đến lốc xoáy.
Chung Ly đẩy đi đồ vật nhất phỏng tay lúc này, mới yên tâm đối kháng mưa thạch.
" Kiếm mang thức thứ ba: Giận kiếm!"
Giận, cảm xúc đơn thuần của con người, bừa bãi lại buông thả, đấu với nhân sâm tinh khi đó mà luyện thành kiếm này.
Kiếm mang thoát khỏi mũi kiếm liền lập tức tán loạn, cũng khiến cho từng mảnh đá tự va đập vào nhau vỡ vụn.
Chung Ly nhanh nhẹn xuất kiếm, thân pháp khi ẩn khi hiện lại cảm nhận điểm rơi của đá từ kiếm khí mà dễ dàng tránh đi những va đập trí mạng.
Tuy vậy muốn hoàn hảo tránh đi toàn bộ là không thể, lúc này pháp y trên người nàng đã rách tung toé, trên mặt trên cổ cùng chân tay đã xuất hiện chi chít miệng vết thương.
Biết bản thân kiên trì chưa chắc có ích, nàng liền vừa lui vừa đánh. Băng Lam vật kia cho dù làm hai mắt trận trướng mắt nhưng thực lực của nó quả thật không ra làm sao.
Chỉ thấy ba đồ vật vây vào nhau, ánh sáng ngũ thải ban lan bao trùm trung tâm lốc xoáy. Đẹp thì có đẹp nhưng dùng tính mạng để chứng kiến là quá đắt.
Chung Ly mặc kệ chúng ác chiến, bản thân lại càng chạy càng nhanh. Ít nhiều cũng nhờ viên Băng Lam ấy, nàng mới có thể có thời cơ tránh thoát.
Hô,hô...chạy đã rất xa, đến khi không còn cảm nhận từng cơn gió khuấy động không khí, Chung Ly mới chậm lại bước chân.
Dừng lại th ở dốc một lát, nàng đã thấy bóng dáng Trúc Phong đuổi tới. Hắn hai mắt vô thần, đến khi thấy nàng mới chuyển tỉnh táo.
Chung Ly nắm chắc kiếm trong tay, tơ hồng lạnh lẽo vẫn yên lặng rũ xuống.
Pháp bảo này của Tần Xuyên quả nhiên dùng tốt, người tới dùng thân xác Trúc Phong cũng không thể đánh lừa nó.
Không biết bản thân một lần nữa bị phát hiện, "Trúc Phong" nhanh nhẹn muốn đến bên cạnh Chung Ly.
Nàng ôm kiếm trước ngực chờ đợi hắn, cách chỉ còn ba bước chân là lúc, nàng động.
Kiếm trực tiếp bổ đến đầu "Trúc Phong", hắn quanh thân lập tức xây dựng hắc khí che chắn. Thấy kiếm không thể tiến thêm, nàng liền đổi thế công.
Kiếm ma sát với dòng khí lại tựa như kim loại, tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Chung Ly dùng kiếm làm điểm tựa, theo đà nhảy về phía sau lưng "Trúc Phong".
Keng!
Người này phòng ngự quả nhiên toàn diện, giống như tự xây cho mình một cái kén bất khả xâm phạm.
' Thần hồn bị thương liền dễ dàng bị ác hành xâm nhập. Trúc Phong sớm đã định là vật chứa của kẻ kia.' Nhìn khuôn mặt hắn, Chung Ly thờ dài nghĩ.
" Trúc Phong, ngươi cam tâm ngã xuống tại nơi này sao?" Nàng gằn từng chữ về phía đối đầu người.
Hắn nghe được bỗng dưng cười, hai mắt càng là tối tăm.
" Hắn thoát không nổi ta!" Nói xong lại tự cho mình là thú vị nhảy đến bên cạnh nàng.
Chung Ly bình tĩnh chém ra kiếm khí, đánh trúng, "Trúc Phong" cũng theo sau ngã xuống. Nhưng luồng hắc khí kia lại là vừa lúc rời khỏi, ăn mệt vẫn luôn là nàng đồng môn.
Chung Ly ngay lập tức phong bế đồng bạn kinh mạch, linh khí không kiêng nể tiến vào bó chặt hắn ngũ cảm.
Luồng hắc khí mang theo giọng cười càn rỡ, liên tục bay xung quanh nàng. Chung Ly nhiều lần tấn công đều thất bại.
Gió bão lại bắt đầu nổi lên, chiến đấu làm nàng chậm chễ. Lúc này muốn rời khỏi lại bị nồng đậm hắc khí vây khốn.
Kèm theo lao tới còn có một luồng ánh sáng màu lam, đã yếu ớt nhưng uy lực va chạm lại không hề nhỏ.