Tự Chui Đầu Vào Lưới - Tam Nguyệt Đồ Đằng
Chương 9: Thích
May mà La Nhất Mộ đứng đắn đàng hoàng, thấy Giản Linh đã đứng vững, cô dặn dò một câu cẩn thận rồi buông tay rất mau, lùi ra xa nàng một chút. La Nhất Mộ không nhìn được, chỉ cảm thấy miệng mình đụng vào thứ gì, đoán là lỗ tai của Giản Linh vì hơi nóng. Cô bất giác mím môi.
Giản Linh chỉ ngại một phút, cách xa nhau, không khí lạnh đã thổi bay hương mai của La Nhất Mộ. Độ ấm trên mặt nàng hạ xuống, không quên giương mi đùa giỡn cô, "Thì ra chị bé quan tâm em như vậy."
La Nhất Mộ nghe giọng điệu bỡn cợt nửa thật nửa giả cực kỳ giống ở quán bar ngày ấy, hồi tưởng cảnh nàng tựa vào người mình mềm như bông, ngả ngớn hỏi mình có muốn thử với nàng không.
Mắt La Nhất Mộ lóe lên, nhớ tới hôm đó mình đã từ chối.
Không lung lay là giả, khi ấy tâm trạng cô không tốt, phá lệ muốn phóng túng, đi quán bar cũng chỉ vì mồi chài thôi, nhưng chẳng hiểu sao nghe những câu tuỳ tiện dễ dãi của Giản Linh thì lại không muốn đồng ý. Làm người mà không khống chế được dục vọng sinh lý nguyên thủy nhất, tìm đại một kẻ xa lạ là có thể lõa lồ gần gũi da thịt, thế thì khác gì động vật.
La Nhất Mộ khinh thường một Giản Linh như thế, cũng không tài nào chấp nhận được bản thân.
Cô mải miết nghĩ, vô thức nhấc chân bước về phía trước nhưng lại bị Giản Linh kéo khuỷu tay cản.
"Sao vậy?" Đôi mắt cô không hề có tiêu cự mà nghiêng đầu trông Giản Linh, vẻ mặt mờ mịt.
Giáo sư nghiêm túc hiếm khi ngây ngốc như vầy, bấy giờ Giản Linh mới chú ý khi không tiêu cự mắt cô sẽ bất giác nở ra, đồng tử cũng to hơn, thế nhưng có cảm giác đáng yêu ướt dầm dề. Cái nhìn của La Nhất Mộ khiến tim Giản Linh nhũn ra, một tia sáng xẹt ngang qua đầu, nàng nhanh chóng lấy điện thoại mở ứng dụng chụp ảnh, lưu lại khoảnh khắc ngốc nghếch của La Nhất Mộ trên bức hình.
"Tới rồi." Giản Linh chụp xong lặng lẽ cất điện thoại, vô cùng quan tâm tới mặt mũi của La Nhất Mộ, khẽ kéo góc áo cô đưa đến cửa phòng học, thì thầm bên tai cô: "Em ở ngoài chờ chị, không vào đâu."
La Nhất Mộ chịu thiệt thòi mắt kém, trong lòng biết chắc mẩm mình đã để Giản Linh thừa cơ, nhưng không có chứng cứ thì không làm gì được, chỉ gật gật đầu sửa sang vẻ ngoài. Lúc chuông reo, cô hít sâu một hơi bước vào phòng học, "Các bạn học xin im lặng, chúng ta học tiếp." Trên bục giảng lại là giáo viên nghiêm túc giảng bài, sự ngây ngô khi nãy chẳng còn sót gì.
Giản Linh nhìn lén vài lần qua khe cửa, tiếc nuối nghĩ quả nhiên rất khó thấy giáo sư sinh động như vừa rồi, may mà mình lanh lẹ chụp lại.
Giáo sư đang dạy rồi, Giản Linh mở điện thoại hứng thú bừng bừng xem ảnh, càng xem càng cảm thấy giáo sư mắt yếu thật sự ngây thơ chất phác. Ngắm thôi chưa đủ, nàng thậm chí đặt làm hình nền, mỗi ngày mở điện thoại sẽ trông thấy giáo sư La hốc mắt ướt át khiến người ta thương yêu đầu tiên.
Giản Linh coi trong chốc lát, yêu thích không buông tay, mở danh bạ đổi tên của La Nhất Mộ thành "Cục Moe".
…
Nửa tiết còn lại diễn ra trong bốn mươi phút, kết thúc rất mau. Giản Linh sợ tan học giáo sư sẽ đi ngay không chịu gặp mình nên nàng dứt khoát không đi, dựa vào cửa đợi cô ra. Ai ngờ giáo sư quá mức kính nghiệp, sau khi tan học có vài sinh viên ôm sách vây quanh bục giảng hỏi cô, đừng nhìn cô bình thường xụ mặt không dễ tiếp cận, kỳ thật kiên nhẫn đến bất ngờ với những câu hỏi của bạn học: phối hợp PPT và giáo trình, tỉ mỉ giải đáp nghi vấn của các em đến khi nghe hiểu mới thôi.
Dù sao sinh viên chăm chỉ thế này cũng là số ít, một ngành hơn một trăm người mà chỉ có bảy tám người vây quanh giáo sư hỏi bài, học sinh còn lại chỉ biết tên tuổi Diêm La Vương của La Nhất Mộ. Chuông tan học reo, nghe La Nhất Mộ nói tan học, dặn dò bọn chúng chú ý an toàn trên đường về ký túc xá xong, chúng lập tức xách cặp cầm sách chạy ra ngoài, một giây đồng hồ cũng chẳng muốn trì hoãn, vừa đi vừa cười thầm mấy sinh viên hỏi chuyện khờ thật, vội vàng tới chỗ Diêm La Vương chịu chết. Đám sinh viên này đi nhanh như vậy đơn giản là vì lên mạng chơi game, ăn khuya với bạn hay về ký túc xá ăn không ngồi rồi coi video, coi phim.
Tuy rằng chỉ có mấy bạn học hỏi bài nhưng với sự giải đáp tỉ mỉ của La Nhất Mộ thì cũng tốn không ít thời gian. Tám giờ bốn mươi tan học, chờ học sinh đi hết đã là chín giờ mười lăm, các sinh viên cảm ơn La Nhất Mộ, La Nhất Mộ dặn dò bọn họ về nhà cẩn thận. Phòng học còn kín người hết chỗ nửa tiếng trước giờ lại trống rỗng, rất an tĩnh, chỉ có La Nhất Mộ trên bục giảng kỹ càng thu dọn giáo trình và sách giáo khoa. Giản Linh đút tay vào túi quần tiến vào, La Nhất Mộ nhìn nàng một cái, thuận miệng hỏi: "Sao em chưa về?"
"Lúc nào chị cũng đuổi em vậy." Giản Linh cũng lên bục giảng, đứng bên cạnh cô, "Chị bé à chị không thích em đến thế sao? Liếc em thêm một cái cũng ngại phiền?"
Nghe câu này, động tác dọn giáo trình của La Nhất Mộ thoáng dừng, rất nhanh lại khôi phục, thản nhiên đáp: "Không phải."
Ghét Giản Linh ư? Không hẳn. Rốt cuộc Giản Linh cũng coi như một mỹ nhân tiêu chuẩn, đầu tóc kỳ quái không thể che giấu sắc đẹp của nàng.
Nhưng cũng không thể nói là thích, Giản Linh trông như những người tuỳ tiện với mọi chuyện, mà La Nhất Mộ luôn luôn sống nghiêm chỉnh. Tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược, vốn không cùng một thế giới. La Nhất Mộ chỉ là tuân theo nguyên tắc xã giao cơ bản, không muốn có mối quan hệ với người không tiếng nói chung mà thôi. Giản Linh thì làm gì có tự giác, biết rõ tính cách La Nhất Mộ nhưng vẫn muốn bướng bỉnh tới gần cô.
Nói dễ nghe thì là kiên trì, nói khó nghe thì là da mặt dày.
Giản Linh nghe thấy câu phủ định của La Nhất Mộ, con ngươi lập tức sáng lên, khóe mắt cong cong, hiện ra bọng mắt xinh đẹp. "Thế là thích?"
Vui vẻ vậy ư, La Nhất Mộ buồn cười, "Thế giới của em không trắng thì đen à?"
"Chỉ với chuyện tình cảm thôi." Giản Linh cười tủm tỉm đè bàn tay đặt trên giáo trình của La Nhất Mộ, "Cảm tình chẳng phải không trắng thì đen sao? Thích thì hẹn hò, ghét thì chia tay, nào có nhiều vùng trung gian ái muội đến thế?" Nàng nghiêng đầu đến gần La Nhất Mộ hơn chút, híp mắt truy vấn: "Mộ Mộ, chị thích em, hay là ghét em?"
Ngũ quan tinh xảo phóng đại trước mặt, La Nhất Mộ nheo mắt, nhất thời nghẹn lời.
Giản Linh tới gần hơn, nghiêm túc nhìn cô đăm đăm, chóp mũi hai người cách không đến mười cm, hơi thở kề cận, "Thích, hay là ghét?"