Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tu Chân Thế Giới

Chương 684: Phục kích



"Chọn chỗ này đi"
Cả ba người liền dừng lại, từ trên tay Tả Mạc bay ra liên tiếp từng đạo quang mang, những vệt sáng này tựa như trâu đất xuống biển mà không hề để lại chút động tĩnh gì.
Trên mặt Tả Mạc biểu lộ ra vẻ vừa ý, sau đó ba người lại bay tiếp thêm một đoạn nữa mới dừng lại mà đứng đợi đối phương đuổi tới.
Chẳng bao lâu sau, từ xa xuất hiện ba điểm quang mang đang nhanh chóng phóng to dần, trong phút chốc chúng dừng lại cách ba người một đoạn không xa lắm.
Lúc này ba vị Trưởng lão mới cảnh giác ngó về hướng ba người, trước đây bọn họ đã sớm biết được tin tức từ Đái Đào Trưởng lão rằng, thực lực của ba người đó không tầm thường chút nào, trên cơ bản những tu giả Nguyên Anh kỳ thông thường không phải là đối thủ của đám người đó, ngay cả Tịch Chính Trưởng lão cũng bị chết về tay bọn chúng.
Nhóm ba người Nguyên Anh kỳ cũng không định tiến lên mà lập tức bày ra tư thế phòng thủ, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ là theo sát phía sau đừng để đám người Tả Mạc trốn thoát thôi.
Lúc này trong mắt Tả Mạc lóe lên tia hàn quang, khắp toàn thân tựa như hóa thành mũi tên rời cung mà dẫn đầu nhóm ba người đánh thẳng tới.
"Giết!"
Cơ hồ Tằng Liên Nhi và A Quỷ đồng thời biến mất trên không trung.
Ba tên Trưởng Lão đều kinh hãi lập tức quay người tận lực trốn đi, thế nhưng không ngờ tới tự nhiên dưới chân bỗng sáng rực lên vô số quang mang.
Nguy rồi!
Có cạm bẫy!
Sắc mặt ba tên Trưởng lão đại biến, tầng tầng lớp lớp chiếu lên sáng rực, cơ hồ che mất hoàn toàn tầm nhìn bọn họ. Phù Trận! Không cần phải nhìn kỹ những tầng ánh sáng đó, lập tức ba người họ liền phán đoán ra ngay, với quy mô của Phù Trận như thế cũng đủ để lập thành cấm chế bảo vệ một môn phái nhỏ rồi.
Thằng nhãi Tiếu Ma Qua này không ngờ lại tinh thông cả Phù Trận nữa!
Vừa phát hiện ra chuyện này lập tức khiến cho cả ba tên Trưởng lão lộ vẻ kinh hãi, thông tin về Tiếu Ma Qua tụ hợp cả sở trường của ba nhà thì tại Huyền Không tự đã không còn gì bí mật nữa, nhưng hắn lại tinh thông cả sở học Phù Trận thế này, làm sao không khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ chứ. Sở học về Phù Trận hết sức thâm ảo và phức tạp, hệ thống phân chi quá rộng lớn, nếu có thể tu luyện Phù Trận lên đến cực đỉnh thì cực kỳ vất vả, đằng này ngay cả Yêu Ma như Tiếu Ma Qua đây cũng có khả năng học được nữa sao?
Khi Tiếu Ma Qua triển lộ ra trình độ Phù Trận thế này, quả thật không thể xem thường được.
Nếu do Tiếu Ma Qua đã sớm âm thầm bố trí kỹ càng thì ắt hẳn bọn họ đã sớm chui đầu vào lưới rồi, chắc chắn số phận bọn họ không ổn chút nào!
Còn như Tiếu Ma Qua chỉ tùy thời mà bố trí ra được thế này, thì xem ra trình độ về phương diện Phù Trận quả là đáng sợ hơn nữa!
Cho dù tình huống thế nào đi nữa, đối với bọn họ đều là chuyện bất ổn.
Nhưng lúc này đã không còn thời gian để tìm hiểu gì nữa, điều quan trọng nhất là làm sao có thể trốn khỏi nơi đây.
Bỗng dưng cả người ba tên Trưởng lão đều bộc lộ quang mang sáng rực, chỉ thấy trên thân của một tên Trưởng lão phát sáng lên chi chít toàn là kinh văn, đám kinh văn trên không trung lập tức hóa thành một quả cầu ánh sáng rồi va thẳng vào Phù Trận!
Đóa Kim Liên ở dưới chân của một tên Trưởng lão khác cũng tức thì lóe sáng, trong chớp mắt vô số Kim Liên từ dưới đất xông lên, rồi với tốc độ kinh người mà nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Cho tới khi đám Kim Liên đó chạm đến quầng hào quang xung quanh Phù Trận, thì những đóa sen vàng ánh tựa như được sinh trưởng mạnh mẽ hẳn lên.
Đồng thời tên Trưởng lão thứ ba cũng tung ra một chuỗi Phật Châu màu hổ phách, chỉ thấy những viên Phật Châu đó bỗng dưng biến thành tám vị Tôn Giả thân cao tám trượng, thần thái đều khác nhau, lập tức hoàn toàn bao lấy hắn mà phòng hộ bên trong, trong số đó có ba gã Tôn Giả liền ầm ầm xông về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, cả ba tên Trưởng lão đều thi triển thủ đoạn tung ra toàn lực, bọn họ chỉ hy vọng duy nhất là có thể nhanh chóng thoát ra khỏi Phù Trận mà thôi.
Đương nhiên Tả Mạc biết rõ Phù Trận khó lòng chống đỡ nổi.
Rõ ràng cái Phù Trận này do hắn sử dụng tài liệu đang có sẳn trong tay, hằng ngày hắn dành ra chút thời gian để luyện chế Trận Bàn, bản thân phẩm giai của tài liệu rất cao, vì vậy uy lực của Trận Bàn cũng lợi hại đôi chút, nhưng dưới một kích toàn lực của ba tên Trưởng lão Huyền Không tự thì nó hoàn toàn không chịu nổi.
Tuy nhiên, bản thân Tả Mạc cũng không hy vọng Trận Bàn được làm ẩu thế này lại có thể vây công được ba tên Trưởng lão Nguyên Anh kỳ, chỉ cần có thể ngăn cản được ba người bọn họ một lát thì hắn đã đạt được ý định rồi.
Lúc này chứng kiến cả ba tên Trưởng lão đồng thời ra tay phá trận, càng khiến cho Tả Mạc phải cảm thấy bất ngờ, bỗng nhiên hắn sực hiểu ra không ngờ trong đầu ba người kia lúc nào cũng mang tư tưởng hết sức e dè kiêng kị bọn hắn.
Lúc này dưới đợt ra đòn toàn lực của ba tên Trưởng lão, lập tức Trận Bàn của Tả Mạc không cách nào chống nổi, Trận Bàn tựa như tờ giấy mỏng trong nháy mắt đã tan tành mây khói.
Oanh!
Mặt đất dưới chân các Trưởng lão ầm ầm nổ tung, từng tầng hào quang đều biến mất không để lại vết tích.
Ba tên Trưởng lão còn chưa kịp cao hứng thì đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh ngay trước mặt bọn họ.
Chính là A Quỷ và Tằng Liên Nhi!
Hơn nữa còn có thêm Tả Mạc ở phía sau, tức thì hình thành một tam giác vây công.
Dù sao thân phận cũng là Trưởng lão, nên đương nhiên thực lực của ba người họ không tầm thường chút nào.
Chỉ thấy tên Trưởng lão đứng đầu có đám kinh văn đang vờn quanh thân thể, bỗng nhiên toàn bộ kinh văn thu về nhập hẳn vào cơ thể hắn, lập tức thân thể hắn như được dát vàng, cả thân hình bành trướng dữ dội cho tới lúc cao chừng ba trượng mới thôi.
Vi Đà Kim Thân!
Lúc này trên tay hắn đã huất hiện thêm một thanh Lưu Kim Thiền Trượng, thần thái trông hết sức uy mãnh.
Hắn hừ lạnh một tiếng dường như trên bầu trời vang lên một tiếng sét, rồi hắn giơ thanh thiền trượng lên mà ầm ầm ném thẳng vào A Quỷ.
Trên đầu trượng vốn hoàn toàn bằng đồng đột nhiên được một đám lửa đỏ tươi bao bọc lấy, bên trong ngọn lửa này phảng phất như có vô số oan hồn gầm rú thét gọi, khiến cho tâm can người nghe liền bị kinh hãi rung động mãnh liệt, ngọn lửa đó chính là A Tì Hỏa Ngục!
Lúc này trên tay A Quỷ lại cầm một cây trúc trượng, rõ ràng đó chính là Thi Hải Trúc. Chẳng qua Thi Hải Trúc mà nàng đang cầm trên tay đã có nhiều điểm khác biệt so với trước kia, ngay tại đốt thứ ba của cây trúc trượng đã được khảm thêm một viên U Quỷ Hạch, mới nhìn thoáng qua trông tựa như ánh mắt quỷ dữ dưới cõi âm ty vậy. Nguyên lai viên U Quỷ Hạch này có xuất xứ từ Minh Quỷ Bộ Lạc, quả thật Tả Mạc không biết cách nào để luyện chế, ai ngờ khi tới tay A Quỷ lại trở nên thế này.
Khi Thần lực được quán nhập, nhất thời U Quỷ Hạch sáng ửng lên một tầng quang mang màu tím, lúc này A Quỷ mới vung thanh trúc trượng lên.
Bỗng nhiên trước mặt A Quỷ liền xuất hiện một con quái vật có bộ dạng hung tợn, quái vật này vừa hơi giống người mà cũng hao hao giống vượn, trên tay chân đều có móng vuốt sắc bén. Điểm bắt mắt nhất chính là có một dãy gai cứng như kim châm, được mọc ra từ gáy trải dài xuống đến tận đuôi, ánh mắt nó cũng ẩn hiện tản ra luồng quang mang màu tím.
Hung vật này mới vừa xuất hiện lập tức ngẫng cổ lên trời thét dài một tiếng, bỗng nhiên một cỗ khí hung lệ mãnh liệt tựa như cơn sóng thần, ầm đùng phấn chấn hướng về bốn phía quét mạnh ra.
Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy được cỏ cây dưới mặt đất bỗng chốc bị xám nghoét tàn tạ.
Ập thẳng đến mặt chính diện khiến cho A Tì Hỏa Ngục bị dao động một hồi, chỉ thấy con quái vật vươn bàn tay ra chụp lấy ngay đầu trượng.
Mặc cho A Tì Hỏa Ngục dường như đốt cháy cả bàn tay, nó cũng không hề quan tâm tới.
Bỗng nhiên quầng sáng màu tím trong mắt nó bùng phát dữ dội, bỗng nhiên đầu trượng A Tì Hỏa Ngục bị hóa thành một đạo hỏa tuyến rồi bị nó hút trực tiếp vào tay! Đồng thời trên vai phải của nó lập tức hiện lên một đạo hoa văn hình ngọn lửa màu đỏ.
Lúc này thần thái vốn uy mãnh của tên Trưởng lão lập tức bị biến sắc!
Hung vật quá lợi hại!
Đương nhiên hắn biết rõ xuất xứ của Thi Hải Trúc trên tay A Quỷ, nguyên bản Thi Hải Trúc này có thể nuôi dưỡng được những vật cực kỳ hung hãn, nhưng tuyệt đối không có khả năng nuôi dưỡng được một hung vật khủng bố đến thế. Ánh mắt hắn dừng lại trên Thi Hải Trúc, từ trên đó xạ ra một ánh mắt, nhất định là do món đồ vật kia rồi!
Hắn suy đoán không sai chút nào, cho dù có mặt Trúc Trượng Lão Nhân ở đây đi nữa, nhất định cũng chẳng nhận ra đây chính là Thi Hải Trúc của hắn. Nguyên lai U Quỷ Hạch có xuất xứ từ Minh Quỷ Bộ Lạc, không ngờ lại chính là vật phẩm phối hợp tuyệt hảo với Thi Hải trúc đến thế, bây giờ dưới bất tử Thần lực của A Quỷ mà phát sinh ra biến hóa mới.
Con quái vật này không khác gì nhiều so với lúc trước, nhưng không ngờ thực lực lại tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần!
Lúc này Tằng Liên Nhi cũng đấu ngang tay cùng một tên Trưởng lão khác, thân pháp nàng vô cùng quỷ dị, lại phối hợp nhịp nhàng với biến hóa ảo diệu của Nguyệt Lượng Thần Lực nữa, tuy nhiên đối phương có Thiện công hết sức vững chắc, pháp bảo lại bất phàm, gia sản lại cực phong phú, nên trong nhất thời không ai nắm được thế thượng phong cả.
Còn Tả Mạc vẫn đang say sưa kịch chiến cùng đối phương.
Hắn chưa hề đụng tới Tiểu Mạc Bảo Bát, vì đây chính là cơ hội thực chiến quá tốt, cầu còn khó được nữa mà.
Theo tình hình hiện tại mà nói, đối với hắn chuyện chiến thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn, bởi vì vật cản trở trước mắt hắn to lớn như một tòa núi, cho dù bản lĩnh cỡ Phản Hư kỳ cũng khó mà lay chuyển nổi.
Đó là mục tiêu giải trừ Bất Tử Thần Phạt, chỉ nghe qua thôi đã khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Lúc này Tả Mạc chẳng hề xao nhãng chút nào, tinh thần hắn vô cùng chú tâm vào trận chiến đang diễn ra.
Thần Lực, chung quy cũng là một loại lực lượng.
Chỉ khi nào chiến đấu mới có thể giúp cho hắn thấy rõ được biến hóa của Thần lực từng chút một.
Đến lúc này hắn vẫn chưa vận dụng Thần Kỹ, cũng chưa hề động đến Tiểu Mạc Bảo Bát, thậm chí cả Ma Công, Yêu Thuật hay Pháp Quyết gì đi nữa đều chưa sử dụng tới, hắn chỉ dùng đơn thuần Thần lực để chống lại Trưởng lão Huyền Không tự này mà thôi.
Đứng trước mặt mấy vị Tôn Giả thân cao tám trượng này, cảm giác như thân hình Tả Mạc nhỏ bé tựa một con kiến.
Dường như cơ thể hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị những thân ảnh khổng lồ đó đè bẹp vậy.
Hắn chỉ vận dụng đơn giản một loại công kích, đó là tập trung Thần lực vào nắm đấm, rồi cứ thế đánh ra hết quyền này đến quyền khác.
Mỗi khi va chạm với tên Tôn Giả nào thì thân ảnh khổng lồ đó đều bị run rẩy hẳn lên.
Đây chính là uy lực của Thần lực!
Và cũng là lần đầu tiên Tả Mạc thi triển Thần lực theo kiểu đó.
Hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác mới lạ này, vì thế trong lòng chợt lóe lên một nhận thức.
Ba lực trong cơ thể tựa như ba cổ lực lượng tràn trề hết sức kiên nhẫn tương tác cùng nhau, khi mỗi quyền hắn đánh ra lập tức ba cổ lực lượng trong phút chốc liền quấn lại với nhau tựa như sợi gai thép, rồi hình thành ra một cỗ lực lượng thô to hơn, cường đại hơn trước!
Từ từ trong đầu hắn cũng chợt hiểu ra...
*
* *
"Bái kiến sư phụ!" Lâm Khiêm khom người thi lễ.
Chưởng môn Côn Luân có cặp mày kiếm trắng như tuyết buông rũ xuống hai bên, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần liền chậm rãi mở miệng: "Ta nghe nói, ngươi đang rất quan tâm tới tên Vi Thắng gì đó?"
Trong lòng Lâm Khiêm lập tức hơi chấn động, vội cúi đầu đáp: "Vâng, Vi Thắng bản tính trời sanh vô cùng kiên nghị, kiếm tâm trấn định, ắt hẳn sau này sẽ là đại địch của Côn Luân ta"
"Hừ!"
Chưởng Môn lộ vẻ không vui đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ đập mạnh vào tận đáy lòng của Lâm Khiêm như bị phát búa tạ đánh trúng vậy.
Lâm Khiêm đang cúi thấp người, nhất thời lại càng cúi thấp hơn.
"Lẫn thẩn quá đi!" Chưởng môn chậm rãi mở to mắt, sâu trong ánh mắt tựa như đại dương mênh mông, ẩn hiện trong đó có vô số kiếm ý cuồn cuồn, hắn hờ hững nói tiếp: "Ngươi thân là đại đệ tử Côn Luân, nay chỉ vì một gã đệ tử của một môn phái vô danh mà phải luống cuống cả tay chân. Ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là người của Côn Luân, bọn hắn vĩnh viễn không cách nào vượt qua được ngươi, bọn hắn vĩnh viễn phải nhìn lên ngọn núi cao vời vợi ở trước mắt!"
"Vâng!" Lâm Khiêm nhỏ giọng đáp lại.
Lúc này ngữ khí của Chưởng môn mới chậm rãi: "Ta biết những việc lớn việc nhỏ trong môn phái hầu hết do ngươi quản lý, thật vất vả cho ngươi quá."
Lâm Khiêm lắc đầu: "Đây là bổn phận của đệ tử mà."
"Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, Côn Luân của chúng ta chính là Kiếm tu, toàn bộ các đời Chưởng môn đều là cường giả mạnh nhất của môn phái! Ngươi phải quẳng đi hết những chuyện vướng bận trong lòng mà chuyên tâm tu luyện, bản thân ngươi rõ ràng rất kiêng kị Vi Thắng chẳng qua là vì trong lòng ngươi còn chưa đủ tự tin vào thực lực của chính mình, nếu như ngươi mạnh mẽ lên thì trong mắt ngươi tên Vi Thắng đó có khác gì con kiến chứ?"
Chưởng môn vừa nhìn Lâm Khiêm vừa gằn từng tiếng một: "Nhớ kỹ, cả thiên hạ đều thần phục dưới Kiếm!"
Lập tức thân thể Lâm Khiêm chấn động lần nữa: "Đệ tử xin nhớ kỹ!"
"Hãy đến Kiếm các của Ngụy sư thúc ngươi đi. Từ hôm nay trở đi, khi nào Thần lực của ngươi tiến vào Địa giai lúc đó ngươi mới được xuất quan"
Lâm Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt dường như khó thể tin nổi: "Thần Lực? Không lẽ..."
Chưởng môn liếc nhẹ qua Lâm Khiêm rồi thản nhiên nói: "Không sai, Thần Quyết của bổn môn đại khái đã thành hình, tuy có vài chỗ chi tiết cần phải hoàn thiện hơn nữa, nhưng trước mắt đã có thể bắt đầu tu luyện được rồi. Trong chuyện này ngươi có công lớn nhất so với các đệ tử khác, nên ngươi được chọn lựa là người đầu tiên tu luyện Thần lực. Trừ ngươi ra, còn có các vị Trưởng lão khác cũng sẽ bắt đầu tu luyện, đồng thời góp tay hoàn thiện bộ Thần Quyết này. Khi nào toàn bộ hoàn tất, những đệ tử trọng tâm cũng sẽ được phép tu luyện Thần lực."
Sau một hồi lâu được sư phụ nói cho biết, trong lòng Lâm Khiêm vẫn còn chấn động không thôi, đến nổi nói không nên lời.
Chưởng môn nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của Lâm Khiêm mà không khỏi lộ ra chút tươi cười, đối với tên đệ tử đắc ý này hắn cực kỳ yêu thích, nên nhịn không được mới tìm cách đề tỉnh: "Việc này đừng để lộ ra ngoài, ngươi nhất định phải nổ lực tu luyện đấy"
Rồi âm thanh hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng như gió thoảng, phảng phất như từ nơi rất xa đang vọng về.
"Sau này chính là thời đại của Thần Lực."
Chương trước Chương tiếp
Loading...