Tu Chân Thế Giới
Chương 675: Ngổn ngang
Tả Mạc cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai lão tặc ngốc này không ngừng chạy tới khiêu khích, ồ... không đúng, người ta là cao thủ Phản Hư kỳ, tới đối phó mấy tên tôm tép bọn họ, không thể dùng từ khiêu khích được mới đúng.
Hai lão tặc ngốc này đột nhiên trở nên dai như đỉa đói, lằng nhằng mãi không thôi. Mỗi ngày không đến đánh năm ba trận thì dường như hai lão đó cảm thấy như sợ bị mất tiền hay sao á.
Tả Mạc không biết ý đồ của hai lão tặc ngốc, tuy nhiên thế này lại càng tốt. Mục đích của hắn vốn dĩ là dẫn dụ hai lão này rời đi càng xa càng tốt, nhằm tạo cơ hội cho bọn Công Tôn Sai và Biệt hàn. Tả Mạc vốn đang lo chỉ sợ hai lão này không bị mắc mưu, mà đột nhiên quay trở lại giúp Giang Triết thì khổ.
Nếu muốn đánh thì ta cứ đánh đi!
Càng đánh Tả Mạc càng cảm thấy quái lạ, thừa dịp rảnh rỗi hắn chạy vào thức hải hỏi ngay Bồ yêu.
"Bọn chúng muốn lợi dụng các ngươi để ngộ ra thần lực đấy" Bồ yêu gian xảo quỷ quyệt tới trình độ nào chứ, liếc một cái hắn liền biết ngay mục đích của hai lão tặc ngốc.
Bấy giờ Tả Mạc mới giật mình hiểu ra, rồi ngay lập tức lại cười âm hiểm không dứt.
Nên rõ những thứ mà tiểu Mạc ca biết cũng không chỉ có thần lực mà thôi, hiện tại trong ba người chỉ có A Quỷ là đơn luyện thần lực, còn Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đều tinh thông ma công. Nếu như vào lúc nào khác, thật sự bọn họ tuyệt đối không dám đem ma công ra để đối phó với hai lão tặc ngốc Phản Hư kỳ này, có điều hiện giờ đối phương đều đang bị thương, thực lực bị suy giảm khá nhiều, cho dù bọn họ dùng ma công cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Đối với một tên con buôn như tiểu Mạc ca, một khi có lợi thì nhất định phải chiếm vài phần tiện nghi mới chịu, đằng này đã có người đưa đến tận cửa mà không xuống tay thì không phải tiểu Mạc ca nữa!
Đáng thương quá đi, tìm đâu ra chỗ nào bồi luyện miễn phí với Phản Hư kỳ chứ!
Cơ hội tốt thế này, nếu mà bỏ lỡ thì bị thiên lôi đánh chết đi cho rồi!
Vậy là, Tịch Chính và Đái Đào rất nhanh chóng phát hiện ra, số lần Tiếu Ma Qua chủ động khiêu chiến đột ngột tăng lên.
Hai người vui mừng quá đỗi, trong số ba người đám Tả Mạc thì thần lực của Tiếu Ma Qua là mạnh nhất và tinh thuần nhất, vì thế hắn luôn là mục tiêu bồi luyện tốt nhất. Nay đích thân khiêu chiến sao? Hai người hớn hở lập tức ứng chiến.
Nhưng không lâu sau, họ liền phát hiện ra có điểm gì đó không ổn thì phải.
Cho dù là Tằng Liên Nhi hay Tiếu Ma Qua đi nữa, bất kể là tình huống nào cũng không dùng đến thần lực. Nếu vậy cũng không thành vấn đề, phàm đã là người có thể tu luyện đến Phản Hư kỳ như bọn họ, không ai lại thiếu kiên nhẫn cả.
Hai người nhanh chóng thay đổi sách lược, bắt đầu áp dụng chiến thuật đánh lâu dài.
Một khi dùng hết ma công rồi, ta chẳng tin ngươi không dùng đến thần lực!
Cứ như thế, một tràng bi kịch đã bắt đầu.
Đánh nhau ầm ầm bốp bốp cả nửa canh giờ, khi thấy Thập Ô Thiên Nghi của Tiếu Ma Qua tỏ ra có vẻ hơi đuối, đồng thời hai người cũng cảm giác được mệt mõi, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Tiểu tử! Không cố được nữa sao! Thần lực đâu, nhanh xuất chiêu ra đây!
Song tiểu Mạc ca bỗng nhiên nhe hai hàm răng trắng như tuyết, nhếch miệng cười với hai gã một tiếng.
Yêu thuật!
Từ tiểu yêu thuật đến Tiểu Thiên Diệp Thủ, cả Cấp Cổ Hoang Tế thuật, các loại yêu thuật như pháo hoa nổ tung ra khiến hai người hoa cả mắt. Ngay cả mấy bí thuật gà mờ như Thiên Nam Tiễn thuật hay Thương Ngân thuật cũng được Mạc ca đem ra chào hỏi hết thảy.
Lúc này hai người mới đột nhiên nhớ ra là, theo tình báo hình như đã từng nhắc tới việc con hàng này có biết đến một chút yêu thuật thì phải.
Có điều, mấy thứ này mà là một chút sao?
Hai người luống cuống tay chân, còn Tả Mạc thì luôn cảm thấy đây là cơ hội khó kiếm được nên hết sức quý trọng, tận dụng phát huy hơn xa lúc bình thường, lần này hắn kéo dài tới mấy canh giờ, gần như sử dụng hết tất cả các loại yêu thuật thậm chí có cái dùng đi dùng lại mấy lần mới thôi.
May là hai lão Phản Hư kỳ cũng đã bắt đầu thở dốc rồi!
Đái Đào vừa lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển vừa nói: "Bám riết lấy hắn, không thể thả hắn đi, bằng không sẽ phí công kiếm củi ba năm chỉ đốt một giờ đấy!"
Tịch Chính thở phì phò đang muốn gật đầu, song ngoài dự liệu của hai người, Tiếu Ma Qua lại nhào tới một lần nữa.
Hai người phấn chấn lên tràn ngập mong đợi!
Thần lực!
Rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi sao?
Tả Mạc mở màn bằng một nắm Âm Hỏa Châu, sau đó là hơn mười lần tung ra Lưu Ly Thiên Ba, cùng đủ loại pháp quyết về âm ba lần lượt đổ ập xuống như mưa rơi.
Hai người hoàn toàn ngẩn ra rồi!
Khi đó Tiếu Ma Qua không biết rút từ đâu ra một thanh phi kiếm, rồi thi triển kiếm quyết như ma quỷ, con mẹ nó, lại còn có cả kiếm ý nữa chứ!
Tịch Chính và Đái Đào hoàn toàn lẫn thẫn rồi, vẻ mặt hai người xám xịt, ánh mắt mờ dần đi.
Biết yêu thuật bọn họ còn có thể hiểu được, dưới góc nhìn của tu giả thì yêu ma vốn là một thể, Ma tộc có thể biết yêu thuật cũng không có gì lạ. Nhưng mà, có ai từng nghe qua từ lúc nào Ma tộc có thể vận dụng pháp quyết không? Thậm chí hỗn tập đủ loại nào là Thiền tu, Phù tu đến Kiếm tu, thậm chí còn khoa trương hơn chính là có cả kiếm ý nữa!
Kiếm ý vô cùng tinh thuần!
Không lẽ ngươi là nội ứng của Côn Luân sao!?!?!
Khi vừa mới bắt đầu, Tả Mạc còn hơi khó quen tay một chút, bởi đã quá lâu rồi hắn không có dịp dùng đến phi kiếm. Nhưng hiện tại, chẳng bao lâu sau hắn lại dần dần trở nên quen thuộc, những pháp quyết xa lạ trước kia lại hiện lên từ tận tâm trí của hắn.
Với kiến thức và độ lịch duyệt của Tả Mạc hiện giờ lại một lần nữa có dịp suy ngẫm về những pháp quyết này, tất nhiên với tầm nhìn khác xa lúc trước.
Ly Thủy Kiếm quyết ở trên tay hắn có uy thế tăng vọt, pháp lực uy nghiêm. Tả Mạc đánh đến hứng khởi quên hết xung quanh, ban đầu còn theo kiếm quyết mà xuất chiêu, càng về sau càng ra đòn tùy ý.
Ly Thủy Kiếm quyết mặc dù chỉ là kiếm quyết tam phẩm, cho dù thế nào cũng không thể uy hiếp được hai lão Phản Hư kỳ, nhưng khi Tả Mạc xuất thủ càng lúc càng ngẫu hứng lại hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của Ly Thủy Kiếm quyết. Bỗng chốc kiếm ý của hắn đã biến đổi rất nhiều, càng lúc càng trở nên nguy hiểm khó lường.
Dĩ nhiên, bất kể Tả Mạc biến hóa ra sao đi nữa thì về phương diện kiếm quyết hắn vốn tu luyện còn quá nông cạn, nên khó lòng nào đốn ngộ trong ngày một ngày hai được, rốt cuộc cũng không gây ra bao nhiêu áp lực cho hai lão già này.
Tuy nhiên hắn không uy hiếp được Tịch Chính và Đái Đào, ngược lại bọn họ cũng đừng mong uy hiếp được Tả Mạc.
Đến lúc này quả thật hai lão cảm thấy đang kéo dài sự đau khổ, tựa như đang đếm thời gian lầm lũi sống qua từng ngày vậy.
Đợi đến khi uy lực pháp quyết của Tả Mạc yếu dần đi, rồi có dấu hiệu rõ ràng khi linh lực tiêu hao gần hết thì hai người bọn họ muốn mừng đến phát khóc.
Không cần hô hào gì nữa, hai người đồng loạt tiến lên chuẩn bị ráo riết bám lấy Tiếu Ma Qua, bây giờ ngươi không dùng thần lực thì ngươi dùng cái gì đây?
Tiểu Mạc ca lại nhe hàm răng trắng như tuyết ra nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời lấy tay bỏ một hạt Thái Dương vào trong miệng!
Lúc này thần lực cuồn cuộn lưu chuyển trong thân thể hắn, rồi thần lực lập tức chuyển hóa thành ba lực!
Trước kia Tả Mạc còn cần chút thời gian để thần lực chuyển hóa sang ba lực, nhưng hiện giờ lĩnh ngộ của hắn về thần lực đã tiến rất sâu, vì thế quá trình chuyển hóa này chỉ diễn ra rất ngắn ngủi trong tích tắc thậm chí tới mức không đáng kể.
Trong nháy mắt ba lực lại hết sức tràn trề!
Tiểu Mạc ca tung người trở lại.
Đấu tiếp đi!
*
* *
Lê Tiên Nhi xem xong hạc giấy mà môn phái vừa truyền đến, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Trong hạc giấy viết rất nhiều, thậm chí có những việc rất kinh người, từ trước tới giờ Lê Tiên Nhi cũng được xem như đã trải qua không ít chuyện kỳ lạ, nhưng những gì được nhắc tới trong hạc giấy lại khiến nàng hết sức kinh ngạc, chấn động vô cùng. Ở cuối hạc giấy, gia gia yêu cầu nàng với giọng hết sức nghiêm túc, bảo nàng bằng mọi giá phải dẫn theo người tìm cách chặn lại đám người Tiếu Ma Qua.
Nhân thủ chuẩn bị rất đầy đủ, vì muốn bảo hộ nàng đi sứ lần này, nên hộ vệ của nàng đều là lực lượng tinh nhuệ, mặc dù chẳng có tu giả Phản Hư kỳ nhưng có không ít tu giả Nguyên Anh kỳ hộ tống.
Nàng hiểu được tầm quan trọng của chuyện đi này đối với Thiên Hoàn, nên ngay lập tức liền có quyết định.
"Ngươi phải đi sao?" Hi giật mình, khuôn mặt anh tuấn không hề che giấu vẻ quan tâm mãnh liệt mà không đành lòng chút nào.
"Đúng vậy, bởi vì có một chuyện rất quan trọng nên thành thực xin lỗi! Kính xin huynh thay muội cáo từ Địch soái, những ngày qua thật đa tạ thịnh tình Địch soái đã khoản đãi." Thần sắc Lê Tiên Nhi tỏ vẻ thành khẩn: "Cũng xin cám ơn Hi đại ca, nếu không nhờ đại ca đưa tiểu muội đi du ngoạn mấy hôm nay, ắt hẳn là tiểu muội sẽ không bao giờ có dịp tận mắt chiêm ngưỡng được rất nhiều cảnh sắc. Nếu sau này Hi đại ca có rảnh nhớ đến Thiên Hoàn làm khách nha, tiểu muội cũng có chút tài hướng đạo (*) đó."
Mặc dù Hi cảm thấy bị mất mát trong lòng nhưng lập tức khôi phục lại rất nhanh, nụ cười như gió xuân lại một lần nữa nở ra trên mặt hắn: "Sau này nhất định sẽ tới bái phỏng, có phải Tiên nhi muội muội chuẩn bị trở về Thiên Hoàn không?"
Lê Tiên Nhi lắc đầu: "Chuyến này muội vẫn ở Ma giới."
Hai mắt Hi tỏa sáng: "Ồ, Ma giới sao? Vậy ngu huynh không thể làm ngơ được rồi! Hiện giờ Ma giới rất hỗn loạn, không an toàn chút nào. Ta đề nghị Tiên nhi muội muội cho ta một cơ hội, để ngu huynh có thể trổ tài làm hộ hoa sứ giả!"
Giọng của Hi tựa như nửa đùa, nửa thật.
Lê Tiên Nhi hơi trầm ngâm, rồi thoải mái cười nói: "Vậy tiểu muội đa tạ Hi đại ca, có điều lỡ làm trễ nải chính sự của Hi đại ca thì thật không hay chút nào!"
"Ta thì có chính sự gì chứ!" Hi cười nói.
Thấy Lê Tiên Nhi sốt ruột, Hi cũng không dài dòng thêm nữa liền chạy đi bẩm báo ngay cho Địch soái biết chuyện này. Địch soái cũng không ngăn cản, còn cho thêm vài tên cao thủ đi theo hộ tống khiến Hi vui mừng quá đỗi.
*
* *
"Ngu xuẩn!" Rất hiếm khi thấy Lâm Khiêm phẫn nộ, nhưng hiện giờ sắc mặt hắn âm trầm, các đệ tử khác xung quanh đến thở mạnh cũng không dám.
"Tại sao chưa có lệnh của môn phái đã tự ý động thủ?" Lâm Khiêm nói với giọng lạnh tanh, ánh mắt sắc như kiếm: "Lại còn dùng phương thức ngu xuẩn đến thế nữa! Não các người sao bé thế? Đánh rắn động cỏ, ngu không gì bằng!"
Chúng đệ tử câm như hến, đặc biệt là sắc mặt tên đệ tử chịu trách nhiệm về các sự vụ ở Ma giới lại càng xám xịt. Lần đầu tiên bọn họ thấy Đại sư huynh tức giận đến thế, Đại sư huynh có tiếng luôn khiêm tốn, lịch sự ôn tồn, thậm chí cũng chưa từng văng ra mấy câu nặng lời, lần này hắn lại giận tím mặt, trông bộ dáng không giống như làm bộ làm tịch chút nào!
Sắc mặt Đát Linh Phượng trắng bệch, trong mắt nàng tràn ngập nổi tuyệt vọng và sợ hãi.
Nàng vốn định trở lại môn phái khóc lóc kể lể cầu xin trợ giúp, nào ngờ vừa mới quay về đã bị Đại sư huynh mắng té tát vào mặt. Nàng ngơ ngác nhìn Đại sư huynh, người mà nàng luôn luôn sùng bái trong lòng từ lâu, lúc này gần như không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa.
Nhìn thấy sự hoảng hốt cùng tuyệt vọng trong mắt Đát Linh Phượng, Lâm Khiêm cũng không động lòng chút nào, hắn nói với giọng lạnh như băng:
"Kể lại chi tiết những gì đã xảy ra cho ta nghe, không được giấu diếm bất cứ điều gì."
Đát Linh Phượng run rẩy kể lại một lần, ngay cả những gì Vi Thắng bảo nàng chuyển lời cho Lâm Khiêm nàng cũng nói ra hết, Lâm Khiêm nghe xong rồi hỏi lại mấy câu, nàng cũng cứ thế mà đáp lại đầy đủ.
Lâm Khiêm nghe xong cũng không nói gì thêm, đưa tay bắt lấy cổ tay của Đát Linh Phượng.
Chỉ trong chốc lát, hắn liền đứng dậy ra lệnh cho chúng đệ tử: "Đưa nàng tới chỗ Hàn sư cô, nhờ Hàn sư cô xem có biện pháp gì không."
Tới tận lúc này, Đát Linh Phượng sắp gục ngã đến nơi mới khóc rống lên, các đệ tử xung quanh cũng không khỏi rầu rĩ.
Hai tên đệ tử tới khiêng Đát Linh Phượng đi ra, Lâm Khiêm nhìn quanh bốn phía mới trầm giọng nói: "Ta biết trong số các ngươi có người trách ta không hợp tình hợp lý, có điều các ngươi phải nghe cho rõ đây, những gì môn phái ra lệnh phải nghiêm túc chấp hành, bất kỳ ai không tuân theo mệnh lệnh mà tự ý hành động, ta đều truy cứu đến cùng!"
Chúng đệ tử nhất tề rùng mình: "Vâng!"
Chờ chúng đệ tử tản đi hết, Tiết Đông không nhịn được lắc đầu: "Đúng là ngu không biết để đâu cho hết! Đám người này ngày thường vẫn hay quen thói ngang ngược kiêu ngạo, không ngờ tới lúc đi ra ngoài cũng vẫn cái kiểu ngang ngược kiêu ngạo đến thế. Chắc là nàng cứ nghĩ vẫn còn đang ở Côn Luân cảnh hay sao ấy!"
Lâm Khiêm cười khổ: "Thái bình đã quá lâu rồi, trong môn phái có nhiều người vẫn còn mang tư tưởng kiêu ngạo thế này, e cũng là chuyện trong dự kiến."
"Thì biết là thế." Tiết Đông hiển nhiên không có hứng thú đề cập đến sự tình này, nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: "Dường như ngươi rất kiêng kỵ cái tên Vi Thắng gì đó thì phải!"
"Không phải là rất kiêng kỵ, mà là kiêng kỵ vô cùng!" Lâm Khiêm nghiêm nghị cải chính.
Tiết Đông hơi ngạc nhiên: "Người có thể làm cho ngươi quan tâm đến thế thật sự khiến cho ta muốn gặp một phen. Một Tiếu Ma Qua, lại thêm Vi Thắng, cùng lúc xuất hiện ra hai nhân vật lợi hại, thế giới này đúng là càng lúc càng thú vị rồi đây!"
Sắc mặt Lâm Khiêm ngưng trọng: "Không thể để Vi Thắng sống sót!"
Tiết Đông lại càng giật mình, nói với giọng khó hiểu: "Không đến nổi quá mức vậy chứ!"
"Ta có một dự cảm rằng nếu Vi Thắng không chết, rất có thể hắn sẽ trở thành đại họa tâm phúc đối với Côn Luân ta." Sát cơ giăng đầy trong mắt Lâm Khiêm, rồi hắn thản nhiên thốt ra: "Ta không thích để lại phiền toái về sau."
Tiết Đông chép miệng cười: "Thật đáng tiếc, lại bớt đi một người mà ta muốn gặp. Thế giới này cũng bởi có những người như ngươi nên càng lúc càng trở nên mất hứng."
"Mất hứng vẫn còn tốt hơn nhiều so với mất mạng." Lâm Khiêm nhìn Tiết Đông một cái rồi nói.
(*) Hướng đạo: dẫn đường.
Hai lão tặc ngốc này không ngừng chạy tới khiêu khích, ồ... không đúng, người ta là cao thủ Phản Hư kỳ, tới đối phó mấy tên tôm tép bọn họ, không thể dùng từ khiêu khích được mới đúng.
Hai lão tặc ngốc này đột nhiên trở nên dai như đỉa đói, lằng nhằng mãi không thôi. Mỗi ngày không đến đánh năm ba trận thì dường như hai lão đó cảm thấy như sợ bị mất tiền hay sao á.
Tả Mạc không biết ý đồ của hai lão tặc ngốc, tuy nhiên thế này lại càng tốt. Mục đích của hắn vốn dĩ là dẫn dụ hai lão này rời đi càng xa càng tốt, nhằm tạo cơ hội cho bọn Công Tôn Sai và Biệt hàn. Tả Mạc vốn đang lo chỉ sợ hai lão này không bị mắc mưu, mà đột nhiên quay trở lại giúp Giang Triết thì khổ.
Nếu muốn đánh thì ta cứ đánh đi!
Càng đánh Tả Mạc càng cảm thấy quái lạ, thừa dịp rảnh rỗi hắn chạy vào thức hải hỏi ngay Bồ yêu.
"Bọn chúng muốn lợi dụng các ngươi để ngộ ra thần lực đấy" Bồ yêu gian xảo quỷ quyệt tới trình độ nào chứ, liếc một cái hắn liền biết ngay mục đích của hai lão tặc ngốc.
Bấy giờ Tả Mạc mới giật mình hiểu ra, rồi ngay lập tức lại cười âm hiểm không dứt.
Nên rõ những thứ mà tiểu Mạc ca biết cũng không chỉ có thần lực mà thôi, hiện tại trong ba người chỉ có A Quỷ là đơn luyện thần lực, còn Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đều tinh thông ma công. Nếu như vào lúc nào khác, thật sự bọn họ tuyệt đối không dám đem ma công ra để đối phó với hai lão tặc ngốc Phản Hư kỳ này, có điều hiện giờ đối phương đều đang bị thương, thực lực bị suy giảm khá nhiều, cho dù bọn họ dùng ma công cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Đối với một tên con buôn như tiểu Mạc ca, một khi có lợi thì nhất định phải chiếm vài phần tiện nghi mới chịu, đằng này đã có người đưa đến tận cửa mà không xuống tay thì không phải tiểu Mạc ca nữa!
Đáng thương quá đi, tìm đâu ra chỗ nào bồi luyện miễn phí với Phản Hư kỳ chứ!
Cơ hội tốt thế này, nếu mà bỏ lỡ thì bị thiên lôi đánh chết đi cho rồi!
Vậy là, Tịch Chính và Đái Đào rất nhanh chóng phát hiện ra, số lần Tiếu Ma Qua chủ động khiêu chiến đột ngột tăng lên.
Hai người vui mừng quá đỗi, trong số ba người đám Tả Mạc thì thần lực của Tiếu Ma Qua là mạnh nhất và tinh thuần nhất, vì thế hắn luôn là mục tiêu bồi luyện tốt nhất. Nay đích thân khiêu chiến sao? Hai người hớn hở lập tức ứng chiến.
Nhưng không lâu sau, họ liền phát hiện ra có điểm gì đó không ổn thì phải.
Cho dù là Tằng Liên Nhi hay Tiếu Ma Qua đi nữa, bất kể là tình huống nào cũng không dùng đến thần lực. Nếu vậy cũng không thành vấn đề, phàm đã là người có thể tu luyện đến Phản Hư kỳ như bọn họ, không ai lại thiếu kiên nhẫn cả.
Hai người nhanh chóng thay đổi sách lược, bắt đầu áp dụng chiến thuật đánh lâu dài.
Một khi dùng hết ma công rồi, ta chẳng tin ngươi không dùng đến thần lực!
Cứ như thế, một tràng bi kịch đã bắt đầu.
Đánh nhau ầm ầm bốp bốp cả nửa canh giờ, khi thấy Thập Ô Thiên Nghi của Tiếu Ma Qua tỏ ra có vẻ hơi đuối, đồng thời hai người cũng cảm giác được mệt mõi, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Tiểu tử! Không cố được nữa sao! Thần lực đâu, nhanh xuất chiêu ra đây!
Song tiểu Mạc ca bỗng nhiên nhe hai hàm răng trắng như tuyết, nhếch miệng cười với hai gã một tiếng.
Yêu thuật!
Từ tiểu yêu thuật đến Tiểu Thiên Diệp Thủ, cả Cấp Cổ Hoang Tế thuật, các loại yêu thuật như pháo hoa nổ tung ra khiến hai người hoa cả mắt. Ngay cả mấy bí thuật gà mờ như Thiên Nam Tiễn thuật hay Thương Ngân thuật cũng được Mạc ca đem ra chào hỏi hết thảy.
Lúc này hai người mới đột nhiên nhớ ra là, theo tình báo hình như đã từng nhắc tới việc con hàng này có biết đến một chút yêu thuật thì phải.
Có điều, mấy thứ này mà là một chút sao?
Hai người luống cuống tay chân, còn Tả Mạc thì luôn cảm thấy đây là cơ hội khó kiếm được nên hết sức quý trọng, tận dụng phát huy hơn xa lúc bình thường, lần này hắn kéo dài tới mấy canh giờ, gần như sử dụng hết tất cả các loại yêu thuật thậm chí có cái dùng đi dùng lại mấy lần mới thôi.
May là hai lão Phản Hư kỳ cũng đã bắt đầu thở dốc rồi!
Đái Đào vừa lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển vừa nói: "Bám riết lấy hắn, không thể thả hắn đi, bằng không sẽ phí công kiếm củi ba năm chỉ đốt một giờ đấy!"
Tịch Chính thở phì phò đang muốn gật đầu, song ngoài dự liệu của hai người, Tiếu Ma Qua lại nhào tới một lần nữa.
Hai người phấn chấn lên tràn ngập mong đợi!
Thần lực!
Rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi sao?
Tả Mạc mở màn bằng một nắm Âm Hỏa Châu, sau đó là hơn mười lần tung ra Lưu Ly Thiên Ba, cùng đủ loại pháp quyết về âm ba lần lượt đổ ập xuống như mưa rơi.
Hai người hoàn toàn ngẩn ra rồi!
Khi đó Tiếu Ma Qua không biết rút từ đâu ra một thanh phi kiếm, rồi thi triển kiếm quyết như ma quỷ, con mẹ nó, lại còn có cả kiếm ý nữa chứ!
Tịch Chính và Đái Đào hoàn toàn lẫn thẫn rồi, vẻ mặt hai người xám xịt, ánh mắt mờ dần đi.
Biết yêu thuật bọn họ còn có thể hiểu được, dưới góc nhìn của tu giả thì yêu ma vốn là một thể, Ma tộc có thể biết yêu thuật cũng không có gì lạ. Nhưng mà, có ai từng nghe qua từ lúc nào Ma tộc có thể vận dụng pháp quyết không? Thậm chí hỗn tập đủ loại nào là Thiền tu, Phù tu đến Kiếm tu, thậm chí còn khoa trương hơn chính là có cả kiếm ý nữa!
Kiếm ý vô cùng tinh thuần!
Không lẽ ngươi là nội ứng của Côn Luân sao!?!?!
Khi vừa mới bắt đầu, Tả Mạc còn hơi khó quen tay một chút, bởi đã quá lâu rồi hắn không có dịp dùng đến phi kiếm. Nhưng hiện tại, chẳng bao lâu sau hắn lại dần dần trở nên quen thuộc, những pháp quyết xa lạ trước kia lại hiện lên từ tận tâm trí của hắn.
Với kiến thức và độ lịch duyệt của Tả Mạc hiện giờ lại một lần nữa có dịp suy ngẫm về những pháp quyết này, tất nhiên với tầm nhìn khác xa lúc trước.
Ly Thủy Kiếm quyết ở trên tay hắn có uy thế tăng vọt, pháp lực uy nghiêm. Tả Mạc đánh đến hứng khởi quên hết xung quanh, ban đầu còn theo kiếm quyết mà xuất chiêu, càng về sau càng ra đòn tùy ý.
Ly Thủy Kiếm quyết mặc dù chỉ là kiếm quyết tam phẩm, cho dù thế nào cũng không thể uy hiếp được hai lão Phản Hư kỳ, nhưng khi Tả Mạc xuất thủ càng lúc càng ngẫu hứng lại hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của Ly Thủy Kiếm quyết. Bỗng chốc kiếm ý của hắn đã biến đổi rất nhiều, càng lúc càng trở nên nguy hiểm khó lường.
Dĩ nhiên, bất kể Tả Mạc biến hóa ra sao đi nữa thì về phương diện kiếm quyết hắn vốn tu luyện còn quá nông cạn, nên khó lòng nào đốn ngộ trong ngày một ngày hai được, rốt cuộc cũng không gây ra bao nhiêu áp lực cho hai lão già này.
Tuy nhiên hắn không uy hiếp được Tịch Chính và Đái Đào, ngược lại bọn họ cũng đừng mong uy hiếp được Tả Mạc.
Đến lúc này quả thật hai lão cảm thấy đang kéo dài sự đau khổ, tựa như đang đếm thời gian lầm lũi sống qua từng ngày vậy.
Đợi đến khi uy lực pháp quyết của Tả Mạc yếu dần đi, rồi có dấu hiệu rõ ràng khi linh lực tiêu hao gần hết thì hai người bọn họ muốn mừng đến phát khóc.
Không cần hô hào gì nữa, hai người đồng loạt tiến lên chuẩn bị ráo riết bám lấy Tiếu Ma Qua, bây giờ ngươi không dùng thần lực thì ngươi dùng cái gì đây?
Tiểu Mạc ca lại nhe hàm răng trắng như tuyết ra nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời lấy tay bỏ một hạt Thái Dương vào trong miệng!
Lúc này thần lực cuồn cuộn lưu chuyển trong thân thể hắn, rồi thần lực lập tức chuyển hóa thành ba lực!
Trước kia Tả Mạc còn cần chút thời gian để thần lực chuyển hóa sang ba lực, nhưng hiện giờ lĩnh ngộ của hắn về thần lực đã tiến rất sâu, vì thế quá trình chuyển hóa này chỉ diễn ra rất ngắn ngủi trong tích tắc thậm chí tới mức không đáng kể.
Trong nháy mắt ba lực lại hết sức tràn trề!
Tiểu Mạc ca tung người trở lại.
Đấu tiếp đi!
*
* *
Lê Tiên Nhi xem xong hạc giấy mà môn phái vừa truyền đến, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Trong hạc giấy viết rất nhiều, thậm chí có những việc rất kinh người, từ trước tới giờ Lê Tiên Nhi cũng được xem như đã trải qua không ít chuyện kỳ lạ, nhưng những gì được nhắc tới trong hạc giấy lại khiến nàng hết sức kinh ngạc, chấn động vô cùng. Ở cuối hạc giấy, gia gia yêu cầu nàng với giọng hết sức nghiêm túc, bảo nàng bằng mọi giá phải dẫn theo người tìm cách chặn lại đám người Tiếu Ma Qua.
Nhân thủ chuẩn bị rất đầy đủ, vì muốn bảo hộ nàng đi sứ lần này, nên hộ vệ của nàng đều là lực lượng tinh nhuệ, mặc dù chẳng có tu giả Phản Hư kỳ nhưng có không ít tu giả Nguyên Anh kỳ hộ tống.
Nàng hiểu được tầm quan trọng của chuyện đi này đối với Thiên Hoàn, nên ngay lập tức liền có quyết định.
"Ngươi phải đi sao?" Hi giật mình, khuôn mặt anh tuấn không hề che giấu vẻ quan tâm mãnh liệt mà không đành lòng chút nào.
"Đúng vậy, bởi vì có một chuyện rất quan trọng nên thành thực xin lỗi! Kính xin huynh thay muội cáo từ Địch soái, những ngày qua thật đa tạ thịnh tình Địch soái đã khoản đãi." Thần sắc Lê Tiên Nhi tỏ vẻ thành khẩn: "Cũng xin cám ơn Hi đại ca, nếu không nhờ đại ca đưa tiểu muội đi du ngoạn mấy hôm nay, ắt hẳn là tiểu muội sẽ không bao giờ có dịp tận mắt chiêm ngưỡng được rất nhiều cảnh sắc. Nếu sau này Hi đại ca có rảnh nhớ đến Thiên Hoàn làm khách nha, tiểu muội cũng có chút tài hướng đạo (*) đó."
Mặc dù Hi cảm thấy bị mất mát trong lòng nhưng lập tức khôi phục lại rất nhanh, nụ cười như gió xuân lại một lần nữa nở ra trên mặt hắn: "Sau này nhất định sẽ tới bái phỏng, có phải Tiên nhi muội muội chuẩn bị trở về Thiên Hoàn không?"
Lê Tiên Nhi lắc đầu: "Chuyến này muội vẫn ở Ma giới."
Hai mắt Hi tỏa sáng: "Ồ, Ma giới sao? Vậy ngu huynh không thể làm ngơ được rồi! Hiện giờ Ma giới rất hỗn loạn, không an toàn chút nào. Ta đề nghị Tiên nhi muội muội cho ta một cơ hội, để ngu huynh có thể trổ tài làm hộ hoa sứ giả!"
Giọng của Hi tựa như nửa đùa, nửa thật.
Lê Tiên Nhi hơi trầm ngâm, rồi thoải mái cười nói: "Vậy tiểu muội đa tạ Hi đại ca, có điều lỡ làm trễ nải chính sự của Hi đại ca thì thật không hay chút nào!"
"Ta thì có chính sự gì chứ!" Hi cười nói.
Thấy Lê Tiên Nhi sốt ruột, Hi cũng không dài dòng thêm nữa liền chạy đi bẩm báo ngay cho Địch soái biết chuyện này. Địch soái cũng không ngăn cản, còn cho thêm vài tên cao thủ đi theo hộ tống khiến Hi vui mừng quá đỗi.
*
* *
"Ngu xuẩn!" Rất hiếm khi thấy Lâm Khiêm phẫn nộ, nhưng hiện giờ sắc mặt hắn âm trầm, các đệ tử khác xung quanh đến thở mạnh cũng không dám.
"Tại sao chưa có lệnh của môn phái đã tự ý động thủ?" Lâm Khiêm nói với giọng lạnh tanh, ánh mắt sắc như kiếm: "Lại còn dùng phương thức ngu xuẩn đến thế nữa! Não các người sao bé thế? Đánh rắn động cỏ, ngu không gì bằng!"
Chúng đệ tử câm như hến, đặc biệt là sắc mặt tên đệ tử chịu trách nhiệm về các sự vụ ở Ma giới lại càng xám xịt. Lần đầu tiên bọn họ thấy Đại sư huynh tức giận đến thế, Đại sư huynh có tiếng luôn khiêm tốn, lịch sự ôn tồn, thậm chí cũng chưa từng văng ra mấy câu nặng lời, lần này hắn lại giận tím mặt, trông bộ dáng không giống như làm bộ làm tịch chút nào!
Sắc mặt Đát Linh Phượng trắng bệch, trong mắt nàng tràn ngập nổi tuyệt vọng và sợ hãi.
Nàng vốn định trở lại môn phái khóc lóc kể lể cầu xin trợ giúp, nào ngờ vừa mới quay về đã bị Đại sư huynh mắng té tát vào mặt. Nàng ngơ ngác nhìn Đại sư huynh, người mà nàng luôn luôn sùng bái trong lòng từ lâu, lúc này gần như không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa.
Nhìn thấy sự hoảng hốt cùng tuyệt vọng trong mắt Đát Linh Phượng, Lâm Khiêm cũng không động lòng chút nào, hắn nói với giọng lạnh như băng:
"Kể lại chi tiết những gì đã xảy ra cho ta nghe, không được giấu diếm bất cứ điều gì."
Đát Linh Phượng run rẩy kể lại một lần, ngay cả những gì Vi Thắng bảo nàng chuyển lời cho Lâm Khiêm nàng cũng nói ra hết, Lâm Khiêm nghe xong rồi hỏi lại mấy câu, nàng cũng cứ thế mà đáp lại đầy đủ.
Lâm Khiêm nghe xong cũng không nói gì thêm, đưa tay bắt lấy cổ tay của Đát Linh Phượng.
Chỉ trong chốc lát, hắn liền đứng dậy ra lệnh cho chúng đệ tử: "Đưa nàng tới chỗ Hàn sư cô, nhờ Hàn sư cô xem có biện pháp gì không."
Tới tận lúc này, Đát Linh Phượng sắp gục ngã đến nơi mới khóc rống lên, các đệ tử xung quanh cũng không khỏi rầu rĩ.
Hai tên đệ tử tới khiêng Đát Linh Phượng đi ra, Lâm Khiêm nhìn quanh bốn phía mới trầm giọng nói: "Ta biết trong số các ngươi có người trách ta không hợp tình hợp lý, có điều các ngươi phải nghe cho rõ đây, những gì môn phái ra lệnh phải nghiêm túc chấp hành, bất kỳ ai không tuân theo mệnh lệnh mà tự ý hành động, ta đều truy cứu đến cùng!"
Chúng đệ tử nhất tề rùng mình: "Vâng!"
Chờ chúng đệ tử tản đi hết, Tiết Đông không nhịn được lắc đầu: "Đúng là ngu không biết để đâu cho hết! Đám người này ngày thường vẫn hay quen thói ngang ngược kiêu ngạo, không ngờ tới lúc đi ra ngoài cũng vẫn cái kiểu ngang ngược kiêu ngạo đến thế. Chắc là nàng cứ nghĩ vẫn còn đang ở Côn Luân cảnh hay sao ấy!"
Lâm Khiêm cười khổ: "Thái bình đã quá lâu rồi, trong môn phái có nhiều người vẫn còn mang tư tưởng kiêu ngạo thế này, e cũng là chuyện trong dự kiến."
"Thì biết là thế." Tiết Đông hiển nhiên không có hứng thú đề cập đến sự tình này, nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: "Dường như ngươi rất kiêng kỵ cái tên Vi Thắng gì đó thì phải!"
"Không phải là rất kiêng kỵ, mà là kiêng kỵ vô cùng!" Lâm Khiêm nghiêm nghị cải chính.
Tiết Đông hơi ngạc nhiên: "Người có thể làm cho ngươi quan tâm đến thế thật sự khiến cho ta muốn gặp một phen. Một Tiếu Ma Qua, lại thêm Vi Thắng, cùng lúc xuất hiện ra hai nhân vật lợi hại, thế giới này đúng là càng lúc càng thú vị rồi đây!"
Sắc mặt Lâm Khiêm ngưng trọng: "Không thể để Vi Thắng sống sót!"
Tiết Đông lại càng giật mình, nói với giọng khó hiểu: "Không đến nổi quá mức vậy chứ!"
"Ta có một dự cảm rằng nếu Vi Thắng không chết, rất có thể hắn sẽ trở thành đại họa tâm phúc đối với Côn Luân ta." Sát cơ giăng đầy trong mắt Lâm Khiêm, rồi hắn thản nhiên thốt ra: "Ta không thích để lại phiền toái về sau."
Tiết Đông chép miệng cười: "Thật đáng tiếc, lại bớt đi một người mà ta muốn gặp. Thế giới này cũng bởi có những người như ngươi nên càng lúc càng trở nên mất hứng."
"Mất hứng vẫn còn tốt hơn nhiều so với mất mạng." Lâm Khiêm nhìn Tiết Đông một cái rồi nói.
(*) Hướng đạo: dẫn đường.