Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tu Chân Thế Giới

Chương 665: Âm mưu của Bồ yêu và Vệ



Canh phòng nghiêm ngặt của đại doanh đối với tu giả phản hư kỳ mà nói mặc dù có chút phiền toái nhưng nếu đối phương không có sự phòng bị thì xác suất đắc thủ vẫn là rất lớn.
Đối phương không có sự phòng bị.
Hai người không chút trở ngại thuận lợi tìm được đại doanh.
Không lâu sau, vẻ mặt Đái Đào có chút cổ quái: "Hắn không ở đây."
Tịch Chính đối diện không chút biểu cảm.
Trang phục của Đái Đào tựa như một gã tu giả phổ thông, thậm chí mọi người rất khó từ trang phục của hắn nhận ra hắn là loại tu giả nào. Tịch Chính thì hoàn toàn tương phản, đầu bóng loáng, tràng hạt, áo cà sa vừa nhìn đã biết đó là một thiện tu chân chính. Duy khiến người ta cảm thấy khó ưa chính là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như nham thạch của hắn, không có chút khí tức ôn hòa gì của thiện tu, trái lại còn lạnh lẽo khiến người nhìn cảm thấy khiếp sợ.
Đái Đào không phải xuất thân từ Huyền Không tự, hắn là tán tu vì để đột phá phản hư kỳ hắn đã gia nhập vào Huyền Không tự. Huyền Không tự với danh mục tài nguyên đa dạng khổng lồ đã trợ giúp rất lớn cho hắn, hắn đã thành công đột phá phản hư kỳ và trở thành một trong những trưởng lão của Huyền Không tự.
Tịch Chính là đệ tử chính thống của Huyền Không tự, phụ mẫu hắn đều là đệ tử của Huyền Không tự, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong tự. Thiên tư hắn hơn người, là một trong những đệ tử trọng điểm được bồi dường, bản thân hắn cũng là một kẻ cuồng tu luyện, đối với những thứ khác ngoài tu luyện hắn không có hứng thú. Tâm tư của hắn tinh thuần, ở trên con đường tu luyện đều thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp qua bất cứ chướng ngại nào.
Tịch Chính đột nhiên quay đầu đi tới một góc khuất.
Khi bước chân đạp phải ngọn cỏ, khuôn mặt không chút biểu cảm kia lần đầu tiên phát sinh biến hóa, hai mắt đột nhiên tuôn ra hai luồng tinh mang: "Thần lực!"
"Thần lực?" Đái Đào sửng sốt, khi hắn đi tới đây thì vẻ mặt cũng biến hóa theo, kinh ngạc nói: "Thần lực thật thuần khiết! Chẳng lẽ trên người tên này có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh?"
"Đuổi theo!" Tịch Chính không chút chần chừ, dứt khoát nói.
Đái Đào do dự một hồi, nếu như mượn cơ hội này giết chết Biệt Hàn thì đả kích đối với kẻ địch có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh hắn liền kiềm chế ý định này lại, ngược lại, truyền thừa thần lực trên người Tiếu Ma Qua hấp dẫn hắn hơn nhiều.
Truyền thừa thần lực!
Trong lòng hắn có chút nóng vội, nếu có thể lấy được truyền thừa thần lực, nói không chừng hắn có khả năng đột phá đến đại thừa kì!
Đại thừa kì!
Cấp bậc cao nhất của tu chân, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong thiên địa!
Đã bao nhiêu năm tu chân giới chưa xuất hiện đại thừa kì rồi?
Đối với Đái Đào mà nói có thể đột phá phản hư kỳ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng nếu không có Huyền Không tự thì căn bản hắn không thể đột phá phản hư kỳ. Cho nên đối với đại thừa kì càng xa xôi mờ ảo, trong lòng hắn không có chút mơ tưởng đến nhưng đột nhiên truyền thừa thần lực xuất hiện lại khiến hắn nhìn thấy được một tia hi vọng.
Huyền Không tự tìm hiểu thần lực không phải chỉ ngày một ngày hai, Đái Đào thân là một trong những cao thủ hàng đầu bên trong tự nên tự nhiên có tham gia vào. Mặc dù cho tới nay Huyền Không tự vẫn chưa nghiên cứu được ra gì to tát nhưng cũng đã xác định được lực lượng của thần lực cao cấp hơn so với linh lực.
Đối với tu giả phổ thông mà nói, điều này không có quan hệ gì với họ. Tu luyện linh lực đã phong phú tới mức vô biên vô hạn, không có điểm cuối rồi.
Nhưng đối với bọn họ những người đứng ở đỉnh cao của tu giả mà nói thì thần lực là vô cùng hấp dẫn!
Hai người nhanh chóng rời đi.
Vài chục giây sau, ngay tại chỗ hai người vừa rời đi, cách đó không xa một bóng người chậm rãi từ trong không trung từng chút một biến ảo thành hình, đó chính là La Ly.
Một giờ sau.
Chiến bộ của Tiếu Ma Qua xuất phát.
Hành quân với tốc độ nhanh nhất!
"Nói thật đi, vì sao lại phải đi theo hướng này!" Vẻ mặt Tả Mạc bất thiện nhìn Bồ yêu và Vệ: "Aha, anh cũng không phải là thằng ngu dễ lừa! Hai kẻ đê tiện âm hiểm xảo trá vô liêm sỉ các ngươi đừng hòng giở trò sau lưng ta!
Tả Mạc vừa nói vừa đe dọa.
Nhưng hiển nhiên hai kẻ trước mặt tuyệt đối không bị những lời nói "
tầm thường" này làm cho sợ hãi.
"
Là chuyện tốt." Vệ vẫn cười đầy vô hại.
"
Phản hư kỳ không dễ trốn vậy đâu!"
Uy hiếp! Con hàng Bồ yêu đang uy hiếp!
Nhưng tiểu Mạc ca da dày tâm đen cũng đã miễn dịch đối với loại uy hiếp này, hắn hừ lạnh nói: "
Mọi người đều trên cùng một con thuyền, làm ta sợ thì có gì vui? Các ngươi có thể thoát được sao?"
"
Lần này thực sự là chuyện tốt." Vệ vẫn giữ vẻ mặt hòa ái dễ gần.
Tả Mạc lườm Bồ yêu một cái, tâm lý có chút kì quái, con hàng này hôm nay lại không tranh cãi với mình, không bình thường!
"
Có chuyện gì tốt?" Tả Mạc hỏi.
"
Kì thực năm đó chúng ta đã để lại một số đồ vật." Vệ có chút do dự sau đó mở miệng đáp.
Tả Mạc ngẩn ra, nhưng ngay sau đó tựa như trước mắt có vô số tinh thạch sáng lấp lánh: "
Oa oa oa! Tinh thạch? Ôi không, ma bối? Hay là bảo tàng thiên cổ trong truyền thuyết? Năm đó các ngươi lợi hại như vậy, tài bảo cướp đoạt được… Ha ha ha! Phát tài rồi phát tài rồi! Ha ha…"
Trong thức hải, Tả Mạc hoa chân múa tay vui sướng, kích động không thôi.
"
Tài bảo…" Vẻ mặt Vệ dại đi.
"
Ta biết mà, hắn chỉ nghĩ tới thứ đó thôi." Vẻ mặt Bồ yêu không chút biểu cảm.
Bình tình được chút, mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi gân xanh trên trán Bồ yêu nổi lên, vẻ bình tĩnh kìm nén từng chút một biến thành dữ tợn, trong huyết đồng ngọn lửa phẫn nộ phát ra quang mang càng ngày càng vượng, hai hàm răng tựa như hai thanh cương đao đang không ngừng ma sát, răng rắc răng rắc, hiển nhiên trong lòng hắn vô cùng tức giận.
"Không phải tài bảo sao?" Tả Mạc sửng sốt, vẻ mặt đầy mất mát, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải tài bảo à, thật khiến người ta thất vọng! Ai, tốt xấu gì năm đó các ngươi cũng là nhưng nhân vật có máu mặt, nghèo kiết xác như thế, thật là…"
"
Câm miệng!" Bồ yêu đang cố kiềm chế phẫn nộ trong lòng rốt cuộc không nhịn được bạo phát, gào lên: "Ngươi thằng ngu này! Vô lại! Chỉ biết an phận! Nhục nhã! Sao ta lại có đồ đệ như vậy chứ! Quá nhục nhã! Ngươi biết cái gì? A! Thiên hạ! Năm đó chúng ta tranh thiên hạ, quét ngang tứ phương! Hùng tâm tráng chí của chúng ta, một kẻ chỉ biết đến tiền tiền tiền như ngươi làm sao có thể hiểu nổi…"
Bồ yêu phẫn nộ trực tiếp phóng hỏa đốt thức hải của Tả Mạc, hỏa diễm khắp nơi biến bầu trời thành màu đỏ sẫm, Bồ yêu nổi giận tựa như ma thần.
Tả Mạc mờ mịt không hiểu, nhìn Bồ yêu đang đứng trên trời chỉ vào hắn mà chửi ầm lên, vô thức mà thì thầm: "
Cái này là cái gì vậy…"
Một câu nói không đâu vào đâu lại khiến hỏa diễm đầy trời bị kiềm hãm, Bồ yêu đang chửi rủa liền ngừng lại.
Bồ yêu tựa như một quả bóng cao xu bị xì hơi, không nói được gì liền bay xuống, cảnh tượng hỏa diễm ngập trời vừa rồi lập tức biến mất tăm.
Bồ yêu bay xuống cùng Vệ đi ra một góc thì thầm to nhỏ, bỏ rơi Tả Mạc ở đó một mình.
Vệ lạnh lùng nói: "
Ta đã biết trước sẽ có kết quả này…"
Bồ yêu hãy còn tức giận nói: "
Ngọc sáng để chỗ tối, gặp phải một chủ nhân không có hùng tâm như thế, bọn họ thật đáng thương, tuyệt đối là thảm nhất trong lịch sử…"
Vệ nói chuẩn không phải chỉnh: "
Hùng tâm? An phận đâu phải chỉ ngày một ngày hai."
Vẻ mặt Bồ yêu không cam lòng: "
Năm đó chúng ta đã hao tổn biết bao tâm cơ lưu lại gì đó…"
Vệ lạnh lùng nói: "
Chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi: "
Á á… Tức chết ta mất! Không được! Hừ, muốn được lợi lại không chịu bỏ công sức ra sao?"
Vệ nhìn Bồ yêu lại sắp nổ tung, lại lạnh lùng nói tiếp: "
Hắn phỏng chừng không muốn chỗ tốt này."
Bồ yêu không biết đang nghĩ cái gì, bình thản nói: "
Ồ, cái này không phải do hắn."
Vệ nghe nhạc hiệu đoán được chương trình: "
Ngươi dự định làm như thế nào?"
Bồ yêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "
Ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?"
Vệ không chút do dự nói: "
Lười, an phận thủ thường, ham ăn biếng làm, tham tài như mạng, da dày tâm đen."
Bồ yêu vừa suy tư vừa hỏi: "
Phải như nào mới có thể khiến hắn tập trung đi làm việc?
Vệ nói thẳng: "Không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm."
"
Ồ, chuẩn không cần chỉnh, nếu như chúng ta muốn hắn đi làm một việc vậy chuyện này phải không có đường lui, không có lựa chọn, không thể không làm." Bồ yêu tổng kết nói.
"Ý của ngươi là…"
Hai tròng mắt của Bồ yêu lấp lánh quang mang: "Hắc hắc…"
Vệ gật đầu: "Hiểu rồi."
"
Thế nào?" Bồ yêu liếc nhìn Vệ.
"Được." Vệ dứt khoát nói.
"Không quên nghề đấy chứ?"
"
Làm một hồi là lại quen mà."
"
Thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!"
"
Ừ."
Đột nhiên trong lòng Tả Mạc bỗng có dự cảm bất an.
Sau đó hắn nhìn thấy Bồ yêu và Vệ đang đứng ở phía xa thầp giọng thầm thì, đột nhiên quay sang nhìn hắn, đồng thời miệng nhếch lên, một nụ cười đầy âm hiểm.
Tả Mạc rùng mình một cái.
Hai tên gia hỏa này không phải đang bày ra âm mưu gì đó chứ?
Tả Mạc tự nhủ trong lòng, lúc này hai người đã quay mặt đi chỗ khác không để ý tới hắn nữa. Tả Mạc cố nén kích động trong lòng chạy ra khỏi thức hải.
Hỏi thì không hỏi được, tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với hai tên gia hỏa này.
Đương nhiên, quan trọng nhất đó là không phải tài bảo!
Vừa nghe không phải là tài bảo, Tả Mạc lập tức không còn hứng thú nói chuyện tiếp với Bồ yêu và Vệ. Bây giờ hắn chẳng thiếu gì, nghịch long trảo, ba ngàn tơ phiền não đều là bảo bối đỉnh cao nhất. Giết chết Vũ Soái càng khiến hắn kiếm được một khoản rất lớn.
Hắc tâm bảo tiền, thanh lý thiệt kiếm, vân vân, tất cả đều là những ma binh vô cùng lợi hại.
Các loại tài liệu càng nhiều không đếm xuể, ngay cả ma công cũng có tới mười bộ, đều là ma công nhất lưu.
Cho nên hứng thú của Tả Mạc với di sản của Bồ yêu và Vệ đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa hắn biết rõ, đồ của hai con hàng này không phải dễ cầm.
Bây giờ hắn chỉ cần đi tới U Tuyền giới, làm rõ thân thế của bản thân, có oán báo thù, báo xong thì kinh doanh ở địa bàn mình cho tốt, kiếm chút tinh thạch tiêu diêu tự tại.
Dù sao địa bàn lớn như vậy cũng đủ để mọi người sống no đủ, hắn không muốn phụ lòng mọi người, Tả Mạc rất yên tâm thoải mái nghĩ về tương lai.
Nhưng rất nhanh Tả Mạc liền từ trong mộng đẹp đi ra, bình tĩnh trở lại.
Trận chiến trước mắt này có quan hệ trực tiếp tới thời gian tới của bọn họ. Nếu như thắng, bọn họ có thể trở thành một trong những chiến bộ mạnh nhất thiên hạ, không ai dám khai chiến cùng bọn họ nữa, dọc đường đi sẽ thông suốt không chút trở ngại, hơn nữa còn có thể khiến cho Huyền Không tự rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng nếu thua…
Không, tuyệt đối không thể thua!
Đối với Huyền Không tự mà nói, trận chiến này họ không thể thua, đối với mấy người Tả Mạc, trận chiến cũng không thể thua!
Trận chiến này không thể lui được, cũng không thế tránh được!
Tả Mạc cổ vũ tinh thần, trong đầu nghĩ lại xem kế hoạch của bản thân có sai sót gì không.
Lúc này Tả Mạc đang cố gắng hết sức, chiến ý tỏa ra vô cùng mãnh liệt!
Hắn đầy một bụng mưa mô, không cam lòng cất giấu đi.
Phải gây cho Huyền Không tự chút phiền toái mới được!
Chương trước Chương tiếp
Loading...