Tu Chân Thế Giới
Chương 663
Vi Thắng mở mắt, tinh thần hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất. Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm hắn sắp chạm tới được cảnh cửa đột phá.
Quần áo trên người hắn nhàu nát, những vết thương to nhỏ khiến hắn giống như một tên khất cái vậy. Nhưng chắc chắn không ai cho rằng Vi Thắng là một tên khất cái, sống lưng hắn thẳng tắp, khí thế dâng trào giống như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn đứng dậy, cầm hắc kiếm lên, chân trần đi ra khỏi sơn cốc.
Một đám ma tộc đang tụ tập ngoài sơn cốc, khi nhìn thấy hắn thì nhất thời thời loạn lên. Ánh mắt mọi người vô cùng phức tạp, có kinh sợ, có căm hận, có kính phục, vân vân, hỗn tạp cùng một chỗ. Nhưng không ai dám có chút coi thường.
Địch nhân như vậy không ai dám coi thường.
"Ai lên?"
Ánh mắt Vi Thắng đầy kiên định, không có chút cầu may nào.
Ma tộc nhất thời lại rối lên, đây đã là ngày thứ tư rồi, trong mấy ngày này đã có hơn ba mươi người ngã xuống dưới kiếm của kiếm tu kia. Cho tới tận bây giờ không ai có thể chống đỡ được ba kiếm của hắn, tuyệt đại đa số ngay cả một kiếm cũng không chống lại được thì đã bị giết chết.
Thực sự quá đáng sợ!
Nguyên lai tu giả cũng có ma thần như này!
Trong nháy mắt lòng người lạnh ngắt, một khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện.
Nhưng khi nghĩ tới mệnh lệnh trên đầu thì bọn họ lại run lên.
Nếu không thể giết chết hắn thì tất cả bọn họ đều phải chết!
Trong mắt những người này hiện lên huyết sắc giống như dã thú bị dồn tới chân tường. Không biết người nào gào lên: "Mọi người cùng tiến lên đi!"
Nhất thời mắt mọi người rực sáng, đại nhân chỉ nói không thể dùng chiến bộ nhưng không có nói không thể đánh hội đồng!
Xem lại nhân số bên mình, lại nhìn thấy bóng dáng cô độc của Vi Thắng, nhất thời sĩ khí bọn họ tăng mạnh! Nhiều người như vậy vây công một người, kiếm tu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể giết chết được tất cả bọn họ.
"Giết!"
Bọn họ kêu lên ầm ĩ, sát khí ầm ầm đánh về phía Vi Thắng.
Nhìn ma tộc kêu gào, ánh mắt Vi Thắng tựa như kiếm không có chút rung động, khuôn mặt hắn giống như tượng đá vậy, không có chút biểu cảm nào. Hắn nắm chặt hắc kiếm trong tay, chầm chậm bước tới!
Trong lòng hắn chỉ còn kiếm ý!
Hắc kiếm trong tay giống như đang đáp lại lời kêu gọi của kiếm ý trong lồng ngực hắn, ong ong rung lên.
Nó vô cùng đói khát, chỉ muốn uống no tiên huyết!
"Làm được điều này chỉ có thể là ma soái." Bồ yêu nói. Năm đó hắn đi theo quân đoàn trưởng đóng quân ở ma giới một thời gian khá dài, đối với ma giới vô cùng quen thuộc.
"Không sai." Vệ cũng gật đầu.
Khi Bồ yêu và Vệ đưa ra cùng ý kiến thì điều này có nghĩa ý kiến đó tương đối đáng tin.
Vậy mà lại là ma soái!
Đáp án này khiến Tả Mạc cảm thấy được áp lực rất lớn. Bất luận ma soái nào cũng đều là bá chủ một phương, đừng tưởng lúc trước bọn họ có thể đánh bại Vũ Soái thì cho rằng ma soái không là gì. Nếu đại bộ phận chiến bộ của Vũ Soái không bị kiềm chế, nếu Vũ Soái đối phó một cách nghiêm túc thì đám Tả Mạc căn bản không có nửa cơ hội dành phần thắng.
Thực sự ma soái có sức mạnh quá cường đại!
Chiến bộ khổng lồ, địa bàn rộng lớn, cao thủ như mây.
Mỗi một vị ma soái đều tương đương với một con quái vật khổng lồ, những ma soái đứng đầu thì lực lượng trong tay dù cho so với tứ đại môn phái cũng không thua kém chút nào.
Nếu như tất cả điều này là do một vị ma soái động tay động chân vậy thì phiền phức lớn rồi!
Tả Mạc biết rõ suy đoán của Bồ yêu và Vệ chỉ sợ tám chín phần mười là đúng.
Với danh tiếng hiện giờ của hắn, không có chỗ dựa là ma soái ở phía sau thì những thế lực nhỏ kia căn bản không dám có bất cứ hành động ngang ngược nào.
Tìm được phương hướng, hỏi thăm cũng trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhanh, đám người Tả Mạc liền tìm hiểu ra được vị ma soái nào đang giở trò với họ.
Hào Soái, ma soái đứng thứ năm trong toàn bộ Bách Man Chi Minh! Vị trí mà mấy người Tả Mạc đang đóng quân rất gần khu vực thống trị của Hào Soái.
Rất có khả năng là Hào Soái!
Sau khi hỏi thăm, Tả Mạc đã nắm được một số thứ liên quan tới Hào Soái.
Hào Soái là một ma soái lâu đời, hắn thống trị ma giới so với Vũ Soái phải nhiều gấp ba lần! Hắn đã bước vào soái giai trước Vũ Soái cả trăm năm.
Chỉ hỏi qua thực lực của Hào Soái, Tả Mạc liền bỏ qua ý định dùng cứng đối cứng với hắn.
Nhưng hắn cảm thấy rất kì quái nếu đối phương đã có địch ý với bọn họ như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt bọn họ. Chiến bộ dưới trướng Hào Soái có hơn một trăm đội, khác không nói chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đã có thể nhấn chìm được bọn họ.
Nhưng đối phương lại chỉ không ngừng phái chiến bộ nhỏ ra quấy nhiễu bọn họ hòng làm chậm tốc độ hành quân.
Làm chậm tốc độ hành quân của bọn họ…
Đối phương có ý đồ gì đây?
Tả Mạc sợ hãi giật mình tỉnh lại.
Chẳng lẽ phía trước có thứ gì đó đang chờ bọn họ?
"Phụ thân!" Một vị trung niên nhân cung kính nói: "Dựa theo mệnh lệnh của ngài, tốc độ của Tiếu Ma Qua đã chậm lại."
"Không tệ." Hào Soái tỏ vẻ thỏa mãn, thân hình hắn hơi thấp nhưng rất tráng kiện, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn qua giống như một lão bản của một quán rượu bình thường nhất. Hắn nhìn thấy được vẻ mặt không hiểu của nhi tử, cả cười nói: "Ngươi có nghi hoặc gì?"
"Vâng!" Trung niên nhân thành thật gật đầu nói: "Nếu thực sự muốn làm bọn họ đi chậm lại, chúng ta chỉ cần mời đám người Tiếu Ma Qua tới đây làm khách, với uy danh của phụ thân, mấy người Tiếu Ma Qua tất sẽ không dám cự tuyệt. Không những không phải trở mặt với Tiếu Ma Qua mà còn có thể thực hiện được mục tiêu, vậy không phải càng tốt sao?"
"Ngươi có thể nghĩ được thế là rất tốt."Hào Soái liếc nhìn nhi tử rồi nói: "Nhưng ánh mắt ngươi phải nhìn xa hơn. Ngươi cảm thấy uy hiếp của Tiếu Ma Qua đối với chúng ta lớn hơn hay uy hiếp của Huyền Không tự đối với chúng ta lớn hơn?"
"Huyền Không tự!" Trung niên nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù bây giờ chúng ta là minh hữu ngầm của họ nhưng bọn họ cũng là kẻ có năng lực tranh giành thiên hạ, uy hiếp đối với chúng ta càng lớn hơn."
"Không sai." Hào Soái cười nhạt: "Đừng tưởng quan hệ giữa Huyền Không tự với chúng ta không nhạt nhưng ngày sau tất sẽ phải đánh nhau một trận. Tiếu Ma Qua rất có tiềm lực nhưng căn cơ của hắn quá yếu, muốn làm nên chuyện là không dễ dàng."
Trung niên nhân như hiểu ra gì đó.
Hào Soái lại nói tiếp: "Nhưng mặc dù căn cơ của Tiếu Ma Qua quá yếu nhưng thủ hạ của hắn lại rất lợi hại. Trận chiến giữa Huyền Không tự và Tiếu Ma Qua khẳng định Huyền Không tự sẽ thắng. Nhưng Tiếu Ma Qua cũng có cơ hội khiến Huyền Không tự bị thương nặng. Đối với chúng ta kết quả tốt nhất chính là trước khi chết Tiếu Ma Qua cắn cho Huyền Không tự một cái."
Vẻ mặt trung niên nhân như bừng tình đại ngộ: "Cho nên phụ thân dùng phương thức như vậy là đã hoàn thành yêu cầu của Huyền Không tự lại khiến Tiếu Ma Qua cảnh giác."
"Ha ha, không nên coi thường tên Tiếu Ma Qua này. Những người trong tay hắn ngay cả ta cũng thèm muốn. Biệt Hàn chính là kẻ có thể chống lại chiến tướng đỉnh giai như Giang Triết. Bọn họ có khả năng tạo ra phiền phức cho Huyền Không tự!" Hào Soái cười âm hiểm: "Nếu trận chiến này Huyền Không tự tổn thất quá nghiêm trọng vậy Huyền Không tự sẽ càng phải dựa vào chúng ta, chúng ta có thể ra càng nhiều điều kiện hơn!"
"Nếu Huyền Không tự bại thì sao?" Trung niên nhân vô thức hỏi một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.
Huyền Không tự sao có thể bại được chứ? Điều này căn bản không thể xảy ra được!
Huyền Không tự còn mạnh hơn bọn họ, sao có thể ngay cả một tên nhãi Tiếu Ma Qua cũng không thể thu thập được? Điều này không có khả năng!
Hào soái lại bị những lời này làm cho sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, hắn không nói gì tựa hồ đang rơi vào trầm tư.
Trung niên nhân đang hối hận vì bản thân đã nói những lời vô dụng thì bỗng nghe thấy Hào Soái mở miệng nói: "Nếu trận chiến này Huyền Không tự bại vậy bọn họ không ổn rồi."
Trung niên nhân lắc đầu: "Huyền Không tự không thể bại, ngay cả khi bại thì cũng chẳng thể động tới gân cốt bọn họ."
"Ngươi không hiểu." Hào Soái lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Trận chiến này họ phải thắng còn cần phải thắng đẹp! Nếu như thực sự bại thì Huyền Không tự gặp nguy rồi. Bị chính kẻ phản bội môn phái đánh bại, lòng tin của chiến tướng hàng đầu là Giang Triết cũng bị hao tổn, sự suy yếu của Huyền Không tự sẽ hiện ra trước mặt thiên hạ. Đến lúc đó, cho dù Huyền Không tự có khổng lồ đến mấy cũng chỉ là một đống thịt không xương, càng rước thêm nhiều sài lang tới ăn thịt."
Trung niên nhân nghe thấy thế thì trợn mắt há mồm.
-
Đường Phỉ tâm sự trùng trùng, trong khoảng thời gian bị quấy nhiễu này, trong lòng nàng hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt. Nhưng khi biểu hiện ra ngoài nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ có càng thêm nghiêm khắc giám sát Đường tự bộ tu luyện.
Trình độ cá nhân của Đường chiến bộ vô cùng xuất sắc, so với trình độ chiến bộ nàng nắm giữ lúc trước còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng trình độ chiến trận của bọn họ thì quá tồi tệ, cần phải có thời gian dài tu luyện mới có thể đạt tới mức làm người ta thỏa mãn, nhưng cái này cần có thời gian, không thể cẩu thả được.
Không có chiến trận ghép lại, những người này chỉ là một đám quân ô hợp.
Nàng hi vọng có thể cố gắng rút ngắn được thời gian, như vậy nếu thực sự phát sinh chiến đấu, Đường tự bộ với chiến trận không thuần thục sẽ trở thành mục tiêu để đối phương tấn công.
"Đường đại nhân, đại nhân mời ngài qua đó."
Trong lòng Đường Phỉ máy động, khẳng định có quan hệ tới sự việc bị quấy nhiễu gần đây, không chút do dự đi theo giáo úy tới doanh trại của Tả Mạc.
Khi Đường Phỉ đến nơi thì toàn bộ những thành viên hạch tâm đều đã có mặt đủ.
Vẻ mặt Tả Mạc ngưng trọng, không nói lời thừa, đem kết quả gần đây tra xét được và những suy đoán của bản thân nói ra.
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Công Tôn Sai là người đầu tiên mở miệng: "Nếu thật sự là Hào Soái, vậy bọn họ dùng thủ đoạn quấy nhiễu này cũng không có ý tốt gì, bọn họ khẳng định muốn chúng ta cùng đối phương lưỡng bại câu thương. Quan hệ của hắn với địch nhân phía trước rất vi diệu."
"Không sai." Giọng Biệt Hàn đầy sát khí, nhiệt độ không khí xung quanh hắn đột nhiên giảm mạnh.
Tả Mạc gật đầu nhưng khi mở miệng lại hỏi một vấn đề khác: "Quan trọng phía trước là ai?"
Đây là điểm quan trọng nhất của toàn bộ vấn đề, nếu ngay cả địch nhân phía trước là ai mà bọn họ cũng không biết thì trận chién này bọn họ không có nửa cơ hội thắng.
Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trầm ngâm nói: "Chúng ta đi U Tuyền giới rất nhiều người biết, đối phương khẳng định cũng biết. Như vậy đối phương chỉ có thể lựa chọn tuyến đường chúng ta phải đi qua!"
Những lời này của Công Tôn Sai nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời nhìn chăm chăm vào giới đồ.
"Trên đường chúng ta phải đi, có khúc mắc với chúng ta, biết rõ thực lực của chúng ta, còn dám chiến đấu cùng chúng ta…"
Ánh mắt mọi người theo lời nói của Công Tôn Sai đồng thời nhìn vào tuyến đường đang di chuyển.
Bỗng, ánh mắt mọi người cùng dừng lại ở một vị trí.
Hô hấp của Biệt Hàn đột nhiên trở nên nặng nề.
Quần áo trên người hắn nhàu nát, những vết thương to nhỏ khiến hắn giống như một tên khất cái vậy. Nhưng chắc chắn không ai cho rằng Vi Thắng là một tên khất cái, sống lưng hắn thẳng tắp, khí thế dâng trào giống như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn đứng dậy, cầm hắc kiếm lên, chân trần đi ra khỏi sơn cốc.
Một đám ma tộc đang tụ tập ngoài sơn cốc, khi nhìn thấy hắn thì nhất thời thời loạn lên. Ánh mắt mọi người vô cùng phức tạp, có kinh sợ, có căm hận, có kính phục, vân vân, hỗn tạp cùng một chỗ. Nhưng không ai dám có chút coi thường.
Địch nhân như vậy không ai dám coi thường.
"Ai lên?"
Ánh mắt Vi Thắng đầy kiên định, không có chút cầu may nào.
Ma tộc nhất thời lại rối lên, đây đã là ngày thứ tư rồi, trong mấy ngày này đã có hơn ba mươi người ngã xuống dưới kiếm của kiếm tu kia. Cho tới tận bây giờ không ai có thể chống đỡ được ba kiếm của hắn, tuyệt đại đa số ngay cả một kiếm cũng không chống lại được thì đã bị giết chết.
Thực sự quá đáng sợ!
Nguyên lai tu giả cũng có ma thần như này!
Trong nháy mắt lòng người lạnh ngắt, một khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện.
Nhưng khi nghĩ tới mệnh lệnh trên đầu thì bọn họ lại run lên.
Nếu không thể giết chết hắn thì tất cả bọn họ đều phải chết!
Trong mắt những người này hiện lên huyết sắc giống như dã thú bị dồn tới chân tường. Không biết người nào gào lên: "Mọi người cùng tiến lên đi!"
Nhất thời mắt mọi người rực sáng, đại nhân chỉ nói không thể dùng chiến bộ nhưng không có nói không thể đánh hội đồng!
Xem lại nhân số bên mình, lại nhìn thấy bóng dáng cô độc của Vi Thắng, nhất thời sĩ khí bọn họ tăng mạnh! Nhiều người như vậy vây công một người, kiếm tu dù có lợi hại đến mấy cũng không thể giết chết được tất cả bọn họ.
"Giết!"
Bọn họ kêu lên ầm ĩ, sát khí ầm ầm đánh về phía Vi Thắng.
Nhìn ma tộc kêu gào, ánh mắt Vi Thắng tựa như kiếm không có chút rung động, khuôn mặt hắn giống như tượng đá vậy, không có chút biểu cảm nào. Hắn nắm chặt hắc kiếm trong tay, chầm chậm bước tới!
Trong lòng hắn chỉ còn kiếm ý!
Hắc kiếm trong tay giống như đang đáp lại lời kêu gọi của kiếm ý trong lồng ngực hắn, ong ong rung lên.
Nó vô cùng đói khát, chỉ muốn uống no tiên huyết!
"Làm được điều này chỉ có thể là ma soái." Bồ yêu nói. Năm đó hắn đi theo quân đoàn trưởng đóng quân ở ma giới một thời gian khá dài, đối với ma giới vô cùng quen thuộc.
"Không sai." Vệ cũng gật đầu.
Khi Bồ yêu và Vệ đưa ra cùng ý kiến thì điều này có nghĩa ý kiến đó tương đối đáng tin.
Vậy mà lại là ma soái!
Đáp án này khiến Tả Mạc cảm thấy được áp lực rất lớn. Bất luận ma soái nào cũng đều là bá chủ một phương, đừng tưởng lúc trước bọn họ có thể đánh bại Vũ Soái thì cho rằng ma soái không là gì. Nếu đại bộ phận chiến bộ của Vũ Soái không bị kiềm chế, nếu Vũ Soái đối phó một cách nghiêm túc thì đám Tả Mạc căn bản không có nửa cơ hội dành phần thắng.
Thực sự ma soái có sức mạnh quá cường đại!
Chiến bộ khổng lồ, địa bàn rộng lớn, cao thủ như mây.
Mỗi một vị ma soái đều tương đương với một con quái vật khổng lồ, những ma soái đứng đầu thì lực lượng trong tay dù cho so với tứ đại môn phái cũng không thua kém chút nào.
Nếu như tất cả điều này là do một vị ma soái động tay động chân vậy thì phiền phức lớn rồi!
Tả Mạc biết rõ suy đoán của Bồ yêu và Vệ chỉ sợ tám chín phần mười là đúng.
Với danh tiếng hiện giờ của hắn, không có chỗ dựa là ma soái ở phía sau thì những thế lực nhỏ kia căn bản không dám có bất cứ hành động ngang ngược nào.
Tìm được phương hướng, hỏi thăm cũng trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhanh, đám người Tả Mạc liền tìm hiểu ra được vị ma soái nào đang giở trò với họ.
Hào Soái, ma soái đứng thứ năm trong toàn bộ Bách Man Chi Minh! Vị trí mà mấy người Tả Mạc đang đóng quân rất gần khu vực thống trị của Hào Soái.
Rất có khả năng là Hào Soái!
Sau khi hỏi thăm, Tả Mạc đã nắm được một số thứ liên quan tới Hào Soái.
Hào Soái là một ma soái lâu đời, hắn thống trị ma giới so với Vũ Soái phải nhiều gấp ba lần! Hắn đã bước vào soái giai trước Vũ Soái cả trăm năm.
Chỉ hỏi qua thực lực của Hào Soái, Tả Mạc liền bỏ qua ý định dùng cứng đối cứng với hắn.
Nhưng hắn cảm thấy rất kì quái nếu đối phương đã có địch ý với bọn họ như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt bọn họ. Chiến bộ dưới trướng Hào Soái có hơn một trăm đội, khác không nói chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đã có thể nhấn chìm được bọn họ.
Nhưng đối phương lại chỉ không ngừng phái chiến bộ nhỏ ra quấy nhiễu bọn họ hòng làm chậm tốc độ hành quân.
Làm chậm tốc độ hành quân của bọn họ…
Đối phương có ý đồ gì đây?
Tả Mạc sợ hãi giật mình tỉnh lại.
Chẳng lẽ phía trước có thứ gì đó đang chờ bọn họ?
"Phụ thân!" Một vị trung niên nhân cung kính nói: "Dựa theo mệnh lệnh của ngài, tốc độ của Tiếu Ma Qua đã chậm lại."
"Không tệ." Hào Soái tỏ vẻ thỏa mãn, thân hình hắn hơi thấp nhưng rất tráng kiện, trên mặt luôn nở nụ cười, nhìn qua giống như một lão bản của một quán rượu bình thường nhất. Hắn nhìn thấy được vẻ mặt không hiểu của nhi tử, cả cười nói: "Ngươi có nghi hoặc gì?"
"Vâng!" Trung niên nhân thành thật gật đầu nói: "Nếu thực sự muốn làm bọn họ đi chậm lại, chúng ta chỉ cần mời đám người Tiếu Ma Qua tới đây làm khách, với uy danh của phụ thân, mấy người Tiếu Ma Qua tất sẽ không dám cự tuyệt. Không những không phải trở mặt với Tiếu Ma Qua mà còn có thể thực hiện được mục tiêu, vậy không phải càng tốt sao?"
"Ngươi có thể nghĩ được thế là rất tốt."Hào Soái liếc nhìn nhi tử rồi nói: "Nhưng ánh mắt ngươi phải nhìn xa hơn. Ngươi cảm thấy uy hiếp của Tiếu Ma Qua đối với chúng ta lớn hơn hay uy hiếp của Huyền Không tự đối với chúng ta lớn hơn?"
"Huyền Không tự!" Trung niên nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù bây giờ chúng ta là minh hữu ngầm của họ nhưng bọn họ cũng là kẻ có năng lực tranh giành thiên hạ, uy hiếp đối với chúng ta càng lớn hơn."
"Không sai." Hào Soái cười nhạt: "Đừng tưởng quan hệ giữa Huyền Không tự với chúng ta không nhạt nhưng ngày sau tất sẽ phải đánh nhau một trận. Tiếu Ma Qua rất có tiềm lực nhưng căn cơ của hắn quá yếu, muốn làm nên chuyện là không dễ dàng."
Trung niên nhân như hiểu ra gì đó.
Hào Soái lại nói tiếp: "Nhưng mặc dù căn cơ của Tiếu Ma Qua quá yếu nhưng thủ hạ của hắn lại rất lợi hại. Trận chiến giữa Huyền Không tự và Tiếu Ma Qua khẳng định Huyền Không tự sẽ thắng. Nhưng Tiếu Ma Qua cũng có cơ hội khiến Huyền Không tự bị thương nặng. Đối với chúng ta kết quả tốt nhất chính là trước khi chết Tiếu Ma Qua cắn cho Huyền Không tự một cái."
Vẻ mặt trung niên nhân như bừng tình đại ngộ: "Cho nên phụ thân dùng phương thức như vậy là đã hoàn thành yêu cầu của Huyền Không tự lại khiến Tiếu Ma Qua cảnh giác."
"Ha ha, không nên coi thường tên Tiếu Ma Qua này. Những người trong tay hắn ngay cả ta cũng thèm muốn. Biệt Hàn chính là kẻ có thể chống lại chiến tướng đỉnh giai như Giang Triết. Bọn họ có khả năng tạo ra phiền phức cho Huyền Không tự!" Hào Soái cười âm hiểm: "Nếu trận chiến này Huyền Không tự tổn thất quá nghiêm trọng vậy Huyền Không tự sẽ càng phải dựa vào chúng ta, chúng ta có thể ra càng nhiều điều kiện hơn!"
"Nếu Huyền Không tự bại thì sao?" Trung niên nhân vô thức hỏi một câu nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.
Huyền Không tự sao có thể bại được chứ? Điều này căn bản không thể xảy ra được!
Huyền Không tự còn mạnh hơn bọn họ, sao có thể ngay cả một tên nhãi Tiếu Ma Qua cũng không thể thu thập được? Điều này không có khả năng!
Hào soái lại bị những lời này làm cho sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, hắn không nói gì tựa hồ đang rơi vào trầm tư.
Trung niên nhân đang hối hận vì bản thân đã nói những lời vô dụng thì bỗng nghe thấy Hào Soái mở miệng nói: "Nếu trận chiến này Huyền Không tự bại vậy bọn họ không ổn rồi."
Trung niên nhân lắc đầu: "Huyền Không tự không thể bại, ngay cả khi bại thì cũng chẳng thể động tới gân cốt bọn họ."
"Ngươi không hiểu." Hào Soái lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Trận chiến này họ phải thắng còn cần phải thắng đẹp! Nếu như thực sự bại thì Huyền Không tự gặp nguy rồi. Bị chính kẻ phản bội môn phái đánh bại, lòng tin của chiến tướng hàng đầu là Giang Triết cũng bị hao tổn, sự suy yếu của Huyền Không tự sẽ hiện ra trước mặt thiên hạ. Đến lúc đó, cho dù Huyền Không tự có khổng lồ đến mấy cũng chỉ là một đống thịt không xương, càng rước thêm nhiều sài lang tới ăn thịt."
Trung niên nhân nghe thấy thế thì trợn mắt há mồm.
-
Đường Phỉ tâm sự trùng trùng, trong khoảng thời gian bị quấy nhiễu này, trong lòng nàng hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt. Nhưng khi biểu hiện ra ngoài nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ có càng thêm nghiêm khắc giám sát Đường tự bộ tu luyện.
Trình độ cá nhân của Đường chiến bộ vô cùng xuất sắc, so với trình độ chiến bộ nàng nắm giữ lúc trước còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng trình độ chiến trận của bọn họ thì quá tồi tệ, cần phải có thời gian dài tu luyện mới có thể đạt tới mức làm người ta thỏa mãn, nhưng cái này cần có thời gian, không thể cẩu thả được.
Không có chiến trận ghép lại, những người này chỉ là một đám quân ô hợp.
Nàng hi vọng có thể cố gắng rút ngắn được thời gian, như vậy nếu thực sự phát sinh chiến đấu, Đường tự bộ với chiến trận không thuần thục sẽ trở thành mục tiêu để đối phương tấn công.
"Đường đại nhân, đại nhân mời ngài qua đó."
Trong lòng Đường Phỉ máy động, khẳng định có quan hệ tới sự việc bị quấy nhiễu gần đây, không chút do dự đi theo giáo úy tới doanh trại của Tả Mạc.
Khi Đường Phỉ đến nơi thì toàn bộ những thành viên hạch tâm đều đã có mặt đủ.
Vẻ mặt Tả Mạc ngưng trọng, không nói lời thừa, đem kết quả gần đây tra xét được và những suy đoán của bản thân nói ra.
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Công Tôn Sai là người đầu tiên mở miệng: "Nếu thật sự là Hào Soái, vậy bọn họ dùng thủ đoạn quấy nhiễu này cũng không có ý tốt gì, bọn họ khẳng định muốn chúng ta cùng đối phương lưỡng bại câu thương. Quan hệ của hắn với địch nhân phía trước rất vi diệu."
"Không sai." Giọng Biệt Hàn đầy sát khí, nhiệt độ không khí xung quanh hắn đột nhiên giảm mạnh.
Tả Mạc gật đầu nhưng khi mở miệng lại hỏi một vấn đề khác: "Quan trọng phía trước là ai?"
Đây là điểm quan trọng nhất của toàn bộ vấn đề, nếu ngay cả địch nhân phía trước là ai mà bọn họ cũng không biết thì trận chién này bọn họ không có nửa cơ hội thắng.
Công Tôn Sai nhìn chằm chằm vào giới đồ, trầm ngâm nói: "Chúng ta đi U Tuyền giới rất nhiều người biết, đối phương khẳng định cũng biết. Như vậy đối phương chỉ có thể lựa chọn tuyến đường chúng ta phải đi qua!"
Những lời này của Công Tôn Sai nhất thời hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời nhìn chăm chăm vào giới đồ.
"Trên đường chúng ta phải đi, có khúc mắc với chúng ta, biết rõ thực lực của chúng ta, còn dám chiến đấu cùng chúng ta…"
Ánh mắt mọi người theo lời nói của Công Tôn Sai đồng thời nhìn vào tuyến đường đang di chuyển.
Bỗng, ánh mắt mọi người cùng dừng lại ở một vị trí.
Hô hấp của Biệt Hàn đột nhiên trở nên nặng nề.