Tu Chân Thế Giới
Chương 569: Lam Thiên Long
"Lam gia là gia tộc vô cùng lâu đời, lịch sử của bọn họ đã từ ngàn năm trước. Bọn họ thống trị ba giới, tác phong mạnh mẽ, thiện chiến dũng mãnh. Nhưng từ năm trăm năm trước, Lam gia không xuất hiện soái giai nên bắt đầu sa sút. Cho tới tận khi Lam Thiên Long và Lam Dung xuất thế, hai kẻ kiệt xuất có khả năng thăng cấp làm soái giai trong giai đoạn này. Nhất là Lam Thiên Long, thực lực rất mạnh, vững vàng trấn giữ ở thành Thái An khiến thanh thế của Lam gia cũng tăng theo…"
Đào Hưng thông thuộc như lòng bàn tay, hắn từng sống ở thành Thái An nên đối với lịch sử của các gia tộc này vô cùng quen thuộc.
Đang hưng phấn nói nên Đào Hưng không phát hiện ra Tả Mạc đã nhẹ nhàng bỏ A Quỷ xuống.
"Tất cả các thế gia hào môn đều là những gia tộc trong lịch sử có xuất hiện soái giai. Gia tộc không có soái giai dù cho bọn họ cường đại đến đâu cũng không thể chống lại uy lực của lịch sử, bọn họ trong mắt người khác chỉ là đám giàu sổi thôi, không có nền tảng căn cơ, không được gọi là đại tộc. Ở thành Thái An, gia tộc không có căn cơ sẽ bị người khác khinh thường…"
Bỗng Đào Hưng câm lặng, hắn trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh sợ.
Trong mắt hắn, Tả Mạc nhẹ nhàng nhảy lên và rơi xuống chính giữa đường cái, vừa đúng lúc chắn ở trước đầu đội ngũ lam long tê.
"Ủa!" Lam Thiên Long nheo nheo mắt, hung quang trong mắt chợt lóe lên, gót chân nhẹ đập vào đùi lam long tê, lam long tê dừng bước.
Toàn bộ tê đội đồng thời ngừng lại, ma tộc Lam gia trên lưng lam long tê đều nhìn Tả Mạc đứng chắn trước mặt đội ngũ đầy bất thiện.
Cả con phố đang vô cùng ồn ào rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tả Mạc.
Lam Thiên Long ở thành Thái An đã được ba năm. Trong ba năm này, chiến đấu to nhỏ cũng đã trăm trận, hiếm khi thua, Lam gia cũng bởi hắn mà lấy lại được danh tiếng trong mắt mọi người.
Ở thành Thái An, danh tiếng của Lam Thiên Long rất nổi, khi đoàn người thấy có kẻ dám đứng chắn trước đội ngũ Lam Thiên Long thì thất kinh.
Đường phố to vậy mà chỉ trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.
Đám người Thúc Long không động, tuy không biết đại nhân định làm gì nhưng mỗi người đều rất bình tĩnh, bọn họ sùng bái đại nhân tới mức mù quáng.
Đào Hưng há hốc mồm, mặt đầy ngạc nhiên, hành động đột ngột này của Tả Mạc khiến đầu óc hắn nhất thời trở nên trống rỗng. Đám người Đường Phỉ Thọ Bình thì biến sắc, vẻ mặt sợ hãi.
Đường phố yên tĩnh như cõi chết, một tê đội khổng lồ cùng một bóng dáng lẻ loi đang giằng co.
"Hắc, lâu lâu không tới thành Thái An, không ngờ có mấy kẻ không nhận ra lão Long này rồi." Lam Thiên Long cười lớn, dưới ánh sáng mặt trời hàm răng sắc bén phát sáng khiến người ta khiếp đảm. Hắn ngẩng cao đầu, nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới: "Tiểu tử, chán sống rồi à?"
"Muốn đòi người từ ngươi." Tả Mạc âm trầm nói, người quen với hắn có thể nhận ra được ẩn trong lời nói âm trầm này là sự cố gắng kìm nén tâm tình tới cực điểm, giống như nước chảy mạnh dưới lớp băng mỏng, tàn phá bừa bãi khắp nơi!
"Đòi người?" Lam Thiên Long đầy kinh ngạc, hắn nheo mắt: "Đòi người nào?"
"Con lam long tê thứ bảy, trong lồng sắt, mặc thanh y." Tả Mạc thản nhiên nói.
"Ồ?" Lam Thiên Long nhìn lướt qua, ánh mắt tập trung vào con lam long tê thứ bảy, rất nhanh hắn đã tìm thấy mục tiêu. Trong lồng sắc, một thiếu niên cả người bị thương, ánh mắt vô hồn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc có chút hoang mang bối rối vừa có chút kinh ngạc.
Nếu Vi Thắng ở đây nhất định sẽ nhận ra thiếu niên đang bị nhốt trong lồng sắt này.
--- La Ly!
Nhị sư huynh của Tả Mạc, La Ly!
Lam Thiên Long cười sằng sặc: "Tiểu tu giả này sao? Nhìn cũng có vẻ đẹp trai, ngươi nhìn trúng rồi hả? Ha ha!"
Rắc rắc rắc, Tả Mạc nắm chặt tay, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
Hồi ức khi còn sống tại Vô Không sơn ào ào hiện về trong đầu hắn. Mặc dù do các nguyên nhân khác nhau nên hắn với mọi người của Vô Không phái mỗi người một ngả nhưng cảm tình của hắn đối với Vô Không phái cực kì sâu đậm, bình thường đều chôn giấu tận đáy lòng. Lúc này khi nhìn thấy La Ly sư huynh đang ở trong lồng sắc, đầu hắn như muốn nổ tung.
Vô Không phái đã xảy ra chuyện! Nhất định là Vô Không phái đã xảy ra chuyện!
Máu trong người Tả Mạc như muốn bùng cháy, sát ý mãnh liệt giống như dã thú thoát khốn, không ngừng dâng lên trong đầu hắn. Mỗi một phần cơ thể đều đang run lên, không ngừng run rẩy!
Sao có khả năng…
Sao có khả năng!
Trong giây lát hai mắt hắn trở nên đỏ rực.
Nhưng Tả Mạc bây giờ đã khác xưa, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nhiều, rất nhanh hắn liền kìm nén huyết khí đang bốc lên trong ngực. Ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn, nhấn mạnh từng chữ.
"Theo quy định của thành Thái An, ta khiêu chiến với ngươi."
Ầm, người đứng xem xung quanh gào lên. Theo quy định của thành Thái An, nếu như song phương chấp nhận khiêu chiến thì có thể giết chết đối phương tại chỗ mà không phải nhận bất cứ hình phạt nào. Nói cách khác, người khiêu chiến phải đánh bạc với tính mạng của mình.
Ánh mắt Lam Thiên Long trở nên vô cùng ngang ngược, sát ý khắp người không chút ngăn cản ầm ầm tán ra. Tất cả những tiếng nghị luận đều tắt, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họ vậy. Người đứng xem vừa kinh sợ vừa hưng phấn, sát ý của Lam Thiên Long ngưng thực giống như sóng dữ xô vào bờ, từng lớp từng lớp, dù cho đứng ở phía xa vẫn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Đường Phỉ vàng như đất, trắng bệch không còn chút huyết sắc, thực lực thống lĩnh giai ở trước mặt sát ý bạo ngược này giống như một con kiến hôi. Trong nháy mắt tim bọn họ như ngừng đập, bọn họ không hiểu Tả Mạc vì sao lại trêu vào một đối thủ đáng sợ như thế!
Hắn điên rồi sao?
Lúc này Đào Hưng từ trong khiếp sợ dần bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn vô cùng hối hận vì sao mình lại nói cho kẻ kia quy định khiêu chiến của thành Thái An chứ? Mình thật ngu ngốc!
Lam Thiên Long không ngờ sự việc lại diễn biến nhanh như vậy. Hắn không e ngại khiêu chiến, từ thành Thái An đi ra bên ngoài, sao có thể e sợ khiêu chiến chứ? Nhưng phải xem nguyên nhân là gì, vì một tên nô lệ không đáng giá mà đi khiêu chiến, điều này khiến hắn cảm thấy vớ vẩn.
Càng khiến hắn cảm thấy bất an chính là hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Rõ ràng thiếu niên kia thoáng nhìn thì rất bình thường nhưng không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, giống như bị một con độc xà nhìn chăm chú vậy.
Thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình. Hắn hiểu rõ, loại trực giác này chính là bản năng do không ngừng chiến đấu mà thành.
Lam Thiên Long nheo nheo mắt.
Sát ý trên người hắn càng ngày càng nồng, từ trong thân thể hắn tỏa ra từng sợi lam vụ nhạt, giống như vụ khí đang bốc hơi vậy. Giờ phút này, dưới ánh sáng của Lam Thiên Long, ngay cả mặt trời trên cao cũng buồn bã thất sắc.
Bỗng, Lam Thiên Long ngửa mặt lên trời cười lớn, sát ý khắp người biến mất không còn chút nào.
"Hảo khí phách! Hảo hán tử! Lam Thiên Long ta thích nhất là kết bạn với những hảo hán tử!" Dứt lời, tay vẫy về phía sau: "Người đâu, đem tên nô lệ kia đến đây!"
Rất nhanh, một tên thủ hạ nhanh chóng đem La Ly khiêng tới.
"Nếu huynh đệ đã thích ta sẽ đưa hắn cho ngươi!" Nét bạo ngược trên mặt Lam Thiên Long biến mất, chỉ còn lại vẻ hào sảng, vô cùng tán thưởng, không chút giả vờ.
Tả Mạc kinh ngạc, Lam Thiên Long trước mắt như biến thành một kẻ khác, sắc mặt biến hóa cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng Tả Mạc cũng thầm cảm thấy bội phục, loại khí phách này của Lam Thiên Long không phải người thường có thể làm được.
Lời đồn nói hắn là một kẻ bạo ngược thèm máu, chắc chắn không chính xác, người này tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải kẻ có đầu óc đơn giản.
"Đa tạ Lam huynh!" Tả Mạc không phải không biết suy nghĩ, trận quyết chiến vừa rồi nếu xảy ra hắn cũng không nắm chắc tất thắng.
Lam Thiên Long hào sảng cười nói: "Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới, có thể kết bạn với những anh hùng như huynh đệ đây thì chút việc đó đáng gì!" Dứt lời, từ trên thắt lưng tháo xuống một lệnh bài ném cho Tả Mạc.
Tả Mạc đưa tay đón lấy.
"Huynh đệ nếu có nhàn rỗi tới nhà tàn uống rượu, thứ khác không có nhưng liệt tửu thì cam đoan đủ, nhất định sẽ khiến huynh đệ không say không về!" Lời nói đầy hào hiệp từ xa xa truyền tới, tê đội cuồn cuồn bước tiếp.
Lúc này Tả Mạc lại cảm thấy có chút hứng thú với tên gia hỏa nhìn như thô mãng mà tâm tư lại thâm trầm này, từ đầu đến cuối, hắn không hỏi tính danh của Tả Mạc, hành sự hào hiệp không ràng buộc.
"Nhất định sẽ đến bái phỏng!" Tả Mạc cao giọng đáp.
Một lần nữa đường phố trở lại bình thường, rất nhiều lộ vẻ kính nể, chiêu này của Lam Thiên Long không những không khiến thanh danh của hắn bị tổn hại, trái lại khiến người ta cảm thấy được hắn là một kẻ rất có mị lực.
Về phần nhóm người Tả Mạc thì không khiến đám người xung quanh chú ý, ngược lại trong bóng tối âm thầm để ý thì không ít.
Tả Mạc nâng La Ly dậy, trầm giọng nói: "Tìm nơi an tĩnh rồi nói."
Lúc này Đào Hưng Đường Phỉ như từ trong mộng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm vội vàng mang mọi người đi tìm nơi trú chân. Bọn họ như chim sợ cành cong, Tả Mạc không nói nhiều đã lao ra khiêu chiến người khác, nếu tiếp tục như thế vài lần chắc bọn họ bị dọa cho vỡ tim mà chết.
Bỗng La Ly mở miệng, giọng hắn khàn khàn khô khốc: "Ngươi là ai? Vì sao cứu ta?"
Vừa rồi hắn có chút giật mình, đối phương chỉ muốn hắn vậy tất nhiên là có biết hắn. Mà hắn cố gắng quan sát kĩ tướng mạo của Tả Mạc thì vô cùng xác định bản thân chưa từng gặp qua đối phương. Càng khiến hắn không ngờ tới là từ trên người đối phương hắn cảm thấy được chút gì đó quen thuộc. Nhưng bất luận hắn cố gắng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được là ai khiến hắn cảm thấy quen thuộc như này.
Tả Mạc ghé sát tai nói: "Nhị sư huynh, đệ là Tả Mạc."
Cả người La Ly run lên, vẻ mặt trở nên ngơ ngẩn, một lúc lâu sau hai hàng nhiệt lệ rơi xuống.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao đối phương lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Không cần nói gì cả, chút xíu nữa chúng ta tìm được nơi yên tĩnh rồi chậm rãi nói." Giọng nói đầy bĩnh tĩnh của Tả Mạc khiến La Ly cũng bình tâm hơn. Nhất thời, trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, tiểu sư đệ tham tài năm đó đã phát triển tới mức này rồi!
Đối với kẻ đã từng sống ở thành Thái An như Đào Hưng mà nói thì việc tìm một tòa nhà lớn tự nhiên vô cùng dễ dàng. Hơn nữa thân là thành chủ Vô Tẫn thành, Đào Hưng rất giàu, không chút so kè liền thuê ngay một đại viện. Viện này rất lớn, có thể chứa được tất cả mọi người.
Vệ Doanh, Thiên Diệu vệ và chiến bộ của Đường Phỉ ngay lập tức bắt đầu bố phòng.
Còn Tả Mạc ngoại trừ La Ly và A Quỷ thì đuổi hết ra ngoài, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đào Hưng thông thuộc như lòng bàn tay, hắn từng sống ở thành Thái An nên đối với lịch sử của các gia tộc này vô cùng quen thuộc.
Đang hưng phấn nói nên Đào Hưng không phát hiện ra Tả Mạc đã nhẹ nhàng bỏ A Quỷ xuống.
"Tất cả các thế gia hào môn đều là những gia tộc trong lịch sử có xuất hiện soái giai. Gia tộc không có soái giai dù cho bọn họ cường đại đến đâu cũng không thể chống lại uy lực của lịch sử, bọn họ trong mắt người khác chỉ là đám giàu sổi thôi, không có nền tảng căn cơ, không được gọi là đại tộc. Ở thành Thái An, gia tộc không có căn cơ sẽ bị người khác khinh thường…"
Bỗng Đào Hưng câm lặng, hắn trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh sợ.
Trong mắt hắn, Tả Mạc nhẹ nhàng nhảy lên và rơi xuống chính giữa đường cái, vừa đúng lúc chắn ở trước đầu đội ngũ lam long tê.
"Ủa!" Lam Thiên Long nheo nheo mắt, hung quang trong mắt chợt lóe lên, gót chân nhẹ đập vào đùi lam long tê, lam long tê dừng bước.
Toàn bộ tê đội đồng thời ngừng lại, ma tộc Lam gia trên lưng lam long tê đều nhìn Tả Mạc đứng chắn trước mặt đội ngũ đầy bất thiện.
Cả con phố đang vô cùng ồn ào rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tả Mạc.
Lam Thiên Long ở thành Thái An đã được ba năm. Trong ba năm này, chiến đấu to nhỏ cũng đã trăm trận, hiếm khi thua, Lam gia cũng bởi hắn mà lấy lại được danh tiếng trong mắt mọi người.
Ở thành Thái An, danh tiếng của Lam Thiên Long rất nổi, khi đoàn người thấy có kẻ dám đứng chắn trước đội ngũ Lam Thiên Long thì thất kinh.
Đường phố to vậy mà chỉ trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.
Đám người Thúc Long không động, tuy không biết đại nhân định làm gì nhưng mỗi người đều rất bình tĩnh, bọn họ sùng bái đại nhân tới mức mù quáng.
Đào Hưng há hốc mồm, mặt đầy ngạc nhiên, hành động đột ngột này của Tả Mạc khiến đầu óc hắn nhất thời trở nên trống rỗng. Đám người Đường Phỉ Thọ Bình thì biến sắc, vẻ mặt sợ hãi.
Đường phố yên tĩnh như cõi chết, một tê đội khổng lồ cùng một bóng dáng lẻ loi đang giằng co.
"Hắc, lâu lâu không tới thành Thái An, không ngờ có mấy kẻ không nhận ra lão Long này rồi." Lam Thiên Long cười lớn, dưới ánh sáng mặt trời hàm răng sắc bén phát sáng khiến người ta khiếp đảm. Hắn ngẩng cao đầu, nhìn Tả Mạc từ trên xuống dưới: "Tiểu tử, chán sống rồi à?"
"Muốn đòi người từ ngươi." Tả Mạc âm trầm nói, người quen với hắn có thể nhận ra được ẩn trong lời nói âm trầm này là sự cố gắng kìm nén tâm tình tới cực điểm, giống như nước chảy mạnh dưới lớp băng mỏng, tàn phá bừa bãi khắp nơi!
"Đòi người?" Lam Thiên Long đầy kinh ngạc, hắn nheo mắt: "Đòi người nào?"
"Con lam long tê thứ bảy, trong lồng sắt, mặc thanh y." Tả Mạc thản nhiên nói.
"Ồ?" Lam Thiên Long nhìn lướt qua, ánh mắt tập trung vào con lam long tê thứ bảy, rất nhanh hắn đã tìm thấy mục tiêu. Trong lồng sắc, một thiếu niên cả người bị thương, ánh mắt vô hồn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc có chút hoang mang bối rối vừa có chút kinh ngạc.
Nếu Vi Thắng ở đây nhất định sẽ nhận ra thiếu niên đang bị nhốt trong lồng sắt này.
--- La Ly!
Nhị sư huynh của Tả Mạc, La Ly!
Lam Thiên Long cười sằng sặc: "Tiểu tu giả này sao? Nhìn cũng có vẻ đẹp trai, ngươi nhìn trúng rồi hả? Ha ha!"
Rắc rắc rắc, Tả Mạc nắm chặt tay, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.
Hồi ức khi còn sống tại Vô Không sơn ào ào hiện về trong đầu hắn. Mặc dù do các nguyên nhân khác nhau nên hắn với mọi người của Vô Không phái mỗi người một ngả nhưng cảm tình của hắn đối với Vô Không phái cực kì sâu đậm, bình thường đều chôn giấu tận đáy lòng. Lúc này khi nhìn thấy La Ly sư huynh đang ở trong lồng sắc, đầu hắn như muốn nổ tung.
Vô Không phái đã xảy ra chuyện! Nhất định là Vô Không phái đã xảy ra chuyện!
Máu trong người Tả Mạc như muốn bùng cháy, sát ý mãnh liệt giống như dã thú thoát khốn, không ngừng dâng lên trong đầu hắn. Mỗi một phần cơ thể đều đang run lên, không ngừng run rẩy!
Sao có khả năng…
Sao có khả năng!
Trong giây lát hai mắt hắn trở nên đỏ rực.
Nhưng Tả Mạc bây giờ đã khác xưa, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nhiều, rất nhanh hắn liền kìm nén huyết khí đang bốc lên trong ngực. Ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi mở miệng, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa khàn khàn, nhấn mạnh từng chữ.
"Theo quy định của thành Thái An, ta khiêu chiến với ngươi."
Ầm, người đứng xem xung quanh gào lên. Theo quy định của thành Thái An, nếu như song phương chấp nhận khiêu chiến thì có thể giết chết đối phương tại chỗ mà không phải nhận bất cứ hình phạt nào. Nói cách khác, người khiêu chiến phải đánh bạc với tính mạng của mình.
Ánh mắt Lam Thiên Long trở nên vô cùng ngang ngược, sát ý khắp người không chút ngăn cản ầm ầm tán ra. Tất cả những tiếng nghị luận đều tắt, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họ vậy. Người đứng xem vừa kinh sợ vừa hưng phấn, sát ý của Lam Thiên Long ngưng thực giống như sóng dữ xô vào bờ, từng lớp từng lớp, dù cho đứng ở phía xa vẫn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Đường Phỉ vàng như đất, trắng bệch không còn chút huyết sắc, thực lực thống lĩnh giai ở trước mặt sát ý bạo ngược này giống như một con kiến hôi. Trong nháy mắt tim bọn họ như ngừng đập, bọn họ không hiểu Tả Mạc vì sao lại trêu vào một đối thủ đáng sợ như thế!
Hắn điên rồi sao?
Lúc này Đào Hưng từ trong khiếp sợ dần bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn vô cùng hối hận vì sao mình lại nói cho kẻ kia quy định khiêu chiến của thành Thái An chứ? Mình thật ngu ngốc!
Lam Thiên Long không ngờ sự việc lại diễn biến nhanh như vậy. Hắn không e ngại khiêu chiến, từ thành Thái An đi ra bên ngoài, sao có thể e sợ khiêu chiến chứ? Nhưng phải xem nguyên nhân là gì, vì một tên nô lệ không đáng giá mà đi khiêu chiến, điều này khiến hắn cảm thấy vớ vẩn.
Càng khiến hắn cảm thấy bất an chính là hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Rõ ràng thiếu niên kia thoáng nhìn thì rất bình thường nhưng không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, giống như bị một con độc xà nhìn chăm chú vậy.
Thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình. Hắn hiểu rõ, loại trực giác này chính là bản năng do không ngừng chiến đấu mà thành.
Lam Thiên Long nheo nheo mắt.
Sát ý trên người hắn càng ngày càng nồng, từ trong thân thể hắn tỏa ra từng sợi lam vụ nhạt, giống như vụ khí đang bốc hơi vậy. Giờ phút này, dưới ánh sáng của Lam Thiên Long, ngay cả mặt trời trên cao cũng buồn bã thất sắc.
Bỗng, Lam Thiên Long ngửa mặt lên trời cười lớn, sát ý khắp người biến mất không còn chút nào.
"Hảo khí phách! Hảo hán tử! Lam Thiên Long ta thích nhất là kết bạn với những hảo hán tử!" Dứt lời, tay vẫy về phía sau: "Người đâu, đem tên nô lệ kia đến đây!"
Rất nhanh, một tên thủ hạ nhanh chóng đem La Ly khiêng tới.
"Nếu huynh đệ đã thích ta sẽ đưa hắn cho ngươi!" Nét bạo ngược trên mặt Lam Thiên Long biến mất, chỉ còn lại vẻ hào sảng, vô cùng tán thưởng, không chút giả vờ.
Tả Mạc kinh ngạc, Lam Thiên Long trước mắt như biến thành một kẻ khác, sắc mặt biến hóa cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng Tả Mạc cũng thầm cảm thấy bội phục, loại khí phách này của Lam Thiên Long không phải người thường có thể làm được.
Lời đồn nói hắn là một kẻ bạo ngược thèm máu, chắc chắn không chính xác, người này tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải kẻ có đầu óc đơn giản.
"Đa tạ Lam huynh!" Tả Mạc không phải không biết suy nghĩ, trận quyết chiến vừa rồi nếu xảy ra hắn cũng không nắm chắc tất thắng.
Lam Thiên Long hào sảng cười nói: "Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới, có thể kết bạn với những anh hùng như huynh đệ đây thì chút việc đó đáng gì!" Dứt lời, từ trên thắt lưng tháo xuống một lệnh bài ném cho Tả Mạc.
Tả Mạc đưa tay đón lấy.
"Huynh đệ nếu có nhàn rỗi tới nhà tàn uống rượu, thứ khác không có nhưng liệt tửu thì cam đoan đủ, nhất định sẽ khiến huynh đệ không say không về!" Lời nói đầy hào hiệp từ xa xa truyền tới, tê đội cuồn cuồn bước tiếp.
Lúc này Tả Mạc lại cảm thấy có chút hứng thú với tên gia hỏa nhìn như thô mãng mà tâm tư lại thâm trầm này, từ đầu đến cuối, hắn không hỏi tính danh của Tả Mạc, hành sự hào hiệp không ràng buộc.
"Nhất định sẽ đến bái phỏng!" Tả Mạc cao giọng đáp.
Một lần nữa đường phố trở lại bình thường, rất nhiều lộ vẻ kính nể, chiêu này của Lam Thiên Long không những không khiến thanh danh của hắn bị tổn hại, trái lại khiến người ta cảm thấy được hắn là một kẻ rất có mị lực.
Về phần nhóm người Tả Mạc thì không khiến đám người xung quanh chú ý, ngược lại trong bóng tối âm thầm để ý thì không ít.
Tả Mạc nâng La Ly dậy, trầm giọng nói: "Tìm nơi an tĩnh rồi nói."
Lúc này Đào Hưng Đường Phỉ như từ trong mộng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm vội vàng mang mọi người đi tìm nơi trú chân. Bọn họ như chim sợ cành cong, Tả Mạc không nói nhiều đã lao ra khiêu chiến người khác, nếu tiếp tục như thế vài lần chắc bọn họ bị dọa cho vỡ tim mà chết.
Bỗng La Ly mở miệng, giọng hắn khàn khàn khô khốc: "Ngươi là ai? Vì sao cứu ta?"
Vừa rồi hắn có chút giật mình, đối phương chỉ muốn hắn vậy tất nhiên là có biết hắn. Mà hắn cố gắng quan sát kĩ tướng mạo của Tả Mạc thì vô cùng xác định bản thân chưa từng gặp qua đối phương. Càng khiến hắn không ngờ tới là từ trên người đối phương hắn cảm thấy được chút gì đó quen thuộc. Nhưng bất luận hắn cố gắng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được là ai khiến hắn cảm thấy quen thuộc như này.
Tả Mạc ghé sát tai nói: "Nhị sư huynh, đệ là Tả Mạc."
Cả người La Ly run lên, vẻ mặt trở nên ngơ ngẩn, một lúc lâu sau hai hàng nhiệt lệ rơi xuống.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, vì sao đối phương lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.
"Không cần nói gì cả, chút xíu nữa chúng ta tìm được nơi yên tĩnh rồi chậm rãi nói." Giọng nói đầy bĩnh tĩnh của Tả Mạc khiến La Ly cũng bình tâm hơn. Nhất thời, trong lòng hắn tràn ngập cảm khái, tiểu sư đệ tham tài năm đó đã phát triển tới mức này rồi!
Đối với kẻ đã từng sống ở thành Thái An như Đào Hưng mà nói thì việc tìm một tòa nhà lớn tự nhiên vô cùng dễ dàng. Hơn nữa thân là thành chủ Vô Tẫn thành, Đào Hưng rất giàu, không chút so kè liền thuê ngay một đại viện. Viện này rất lớn, có thể chứa được tất cả mọi người.
Vệ Doanh, Thiên Diệu vệ và chiến bộ của Đường Phỉ ngay lập tức bắt đầu bố phòng.
Còn Tả Mạc ngoại trừ La Ly và A Quỷ thì đuổi hết ra ngoài, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?