Tu Chân Thế Giới
Chương 422: Bạo quân
"Tên gia hoả này còn ngủ, chưa tỉnh sao!" Niên Lục lầu bầu trong miệng, mắt hiện lên chút lo lắng.
Lôi Bằng không nói gì, từ sau hôn mê tỉnh lại hắn trở nên trầm mặc hơn, ngồi một chỗ như đầu gỗ. Nhưng nhãn thần hắn sắc bén đến doạ người, giống như đao kiếm vậy. Nhưng cặp mắt sắc như đao kiếm này giờ đây cũng xuất hiện vẻ lo lắng.
Cách đây ba ngày hắn và Niên Lục đã tỉnh lại nhưng Ma Phàm thì vẫn chưa tỉnh.
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn khí thế ngất trời của doanh địa, mọi người đều đang điên cuồng tu luyện. Hai người khi tỉnh lại thì liên tục nghe được tin tức rất rợn người. Như cát dưới chân họ, tất cả đều là ngũ phẩm cát Kim Lưu; còn quái thi có khả năng là tu luyện giả viễn cổ của mấy vạn năm trước, vân vân.
Từng sự kiện đều là thứ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải đồng bạn mỗi người đều xác nhận, rồi còn chỉ tay lên trời thề thốt thì Lôi Bằng và Niên Lục tuyệt đối sẽ không tin đó là sự thật.
Đoàn người nhanh chóng chạy tới chào hỏi, vỗ vỗ vai động viên khiến Lôi Bằng cảm thấy rất uất ức. Những gia hoả này chỉ nói chuyện qua loa sau đó liền chạy đi tu luyện một cách điên cuồng, bộ dáng giống như coi hắn là kẻ tàn phế vậy.
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nhau. Tu luyện với cường độ cao luôn là truyền thống tốt đẹp trong doanh, nhưng điên cuồng liều mạng như này, bọn họ mới lần đầu trông thấy.
Đến tận khi hai người nghe kể về vụ bão cát, đại nhân cùng mấy cao thủ không tiến vào thuyền vận nô. Tràng bão cát kinh tâm động phách như nào đều được những gia hoả kể ra vô cùng sinh động. Khi nghe đến đoạn mấy vị cao thủ đứng đầu đối kháng với bão cát thì hai kẻ hiếu chiến, côn đồ chỉ cảm giác cả người như muốn phun trào.
Sau đó có ai đó để lộ ra một tin tức, nghe nói, đây kì thực là một phương pháp tu luyện từ thời viễn cổ, hiệu quả rất tốt!
Không tin? Ta nghe từ chính mồm quái thi nói ra mà!
Không sai không sai! Hiệu quả của nó người có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Tạ Sơn, không hiệu quả mà miệng hắn ngoác ra tới tận mang tai thế kia à?
Muốn tu luyện loại công pháp thần kì này, ít nhất phải đạt tới Kim Đan kỳ, ngươi không thấy mọi người vì thế mà đang điên lên sao?
Sau đó đám gia hoả này luân phiên vỗ vỗ vai hai người, thâm ý sâu xa an ủi hai người phải dưỡng thương cho tốt, sau đó nhanh chóng giải tán, tất cả đều chạy đi tu luyện.
Bỗng nhiên, mặt Lôi Bằng căng ra, sau đó mừng rỡ như điên, cả người như run lên.
Niên Lục bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ vui mừng.
Ma Phàm tỉnh rồi!
----------------------------
"Đại nhân đang làm gì vậy?" Ma Phàm tỉnh lại đi tới doanh trướng, nhìn thấy Tả Mạc đang đứng một mình ở cồn cát xa xa, vẻ mặt mờ mịt.
Nhìn qua thì thấy động tác của đại nhân thập phần quỷ dị, giống như cả người hắn treo đầy trứng gà, mỗi động tác vừa kéo dài vừa chậm. Hắn đang chậm rãi xoay vòng tròn.
Lôi Bằng và Niên Lục cảm thấy vô cùng quỷ dị.
"Chẳng lẽ đây là công pháp đó?" Ma Phàm trợn trừng mắt, bước gần tới.
"Khụ khụ!" Lôi Bằng vừa định nhắc nhở thì Niên Lục lại mở miệng hỏi: "Ngươi không đi ra bắt chuyện với ông chủ sao?"
Lôi Bằng lườm Niên Lục một cái khiến mặt hắn co rúm lại, miệng ngậm chặt.
Ma Phàm cảm thấy Niên Lục nói rất có đạo lý, nhưng hắn lắc đầu: "Chờ ông chủ luyện công xong đã."
"Không sao, ông chủ chỉ đang giải sầu thôi." Niên Lục cười xấu xa nhưng giọng nói thì bình tĩnh lạ thường.
"Vậy là tốt rồi." Ma Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của Niên Lục, tuy nhìn qua thì thấy những động tác của ông chủ có chút quái dị nhưng biết rõ ông chủ không phải đang luyện công thì trong lòng không còn lo lắng nữa. Lại nói, lúc này hắn thấy ông chủ không được bình thường cho lắm.
Ma Phàm bay lên trời, hướng Tả Mạc bay tới.
Khi hắn cách ông chủ ba trượng hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, ông chủ đã biến mất khỏi chỗ vừa rồi.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, ông chủ biến mất!
Cùng lúc đó hắn chợt có dự cảm, hắn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì thì đã cảm giác bản thân như bị một chiếc thuyền vận nô bị bão cát xô tới.
Ầm!
Thương thay cho Ma Phàm, như một quả bóng cao su bị đánh bay đi.
Ma Phàm quay cuồng ở trong không trung, giang rộng tay ra, ánh cát Kim Lưu làm mắt hắn bị chói. Lực va chạm không lớn lắm nhưng cực kì bá đạo.
Rốt cuộc có chuyện gì…
Ma Phàm vừa mới tỉnh dậy không hiểu vì sao. Niên Lục và Lôi Bằng thì đang bò lăn bò toài ra cười, đập đập cát. Trông thấy màn này, tiếng huýt gió và reo hò vang lên liên tục quanh doanh địa.
"Không hổ là Ma Phàm, quay cuồng mà cũng có phong thái như vậy, độ khó tuyệt đối đạt ba…" (nếu mình không nhầm thì tham gia các môn thi nhảy cầu ở Olympic sẽ đăng kí độ khó, cao nhất là 3)
"Ha ha, đại nhân va chạm mạnh! Sướng thật! Quá sướng!
"Ha ha ha, lần thứ hai mươi!"
...
Nghe đến đây, Ma Phàm rốt cuộc đã hiểu ra, bản thân bị Lôi Bằn và Niên Lục chơi xấu. Thân hình Ma Phàm đang quay cuồng ở giữa không trung bỗng nhiên mở ra, giống như chim trời, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lôi Bằng và Niên Lục trên mặt đất.
Lôi Bằng và Niên Lục liếc nhau, trăm miệng một lời: "Chạy!"
Hai người một phải một trái, ngược hướng mà chạy.
Tiếng gào thét đuổi nhau thỉnh thoảng lại vang lên trong trong địa, âm thanh reo hò cùng cười đùa cũng vang lên không dứt.
Mà tác giả là Tả Mạc thì đang cẩn thận từng chút một bò ra từ trong đống cát.
Tình trạng bản thân lúc này hắn đã sớm quen rồi. Việc gần nhất giống như vậy đã xảy ra vô số lần, điều đó dẫn tới khu vực ba mươi trượng xung quanh hắn không ai dám tới gần.
Đều là do biến hoá chết tiệt kia! Thần thức, linh lực và huyết nhục hoàn toàn dung hợp thành một, hiệu quả như thế nào ngay cả quái thi cũng không thể đoán được. Nhìn qua thì Tả Mạc và quái thi là cùng một dạng nhưng trên thực tế thì hoàn cảnh hai người là hoàn toàn khác biệt. Yêu ma tu tam đại hệ thống trải qua vạn năm phát triển đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Trải qua quá trình phát triển, ba loại lực lượng đã biến hoá này một lần nữa dung hợp, kết quả gì sẽ xảy ra? Quái thi không biết, Bồ yêu và Vệ cũng không biết. Đương nhiên, tránh không được sự cười nhạo và châm chọc của Bồ yêu.
Tả Mạc phát hiện ra bi kịch của bản thân, tới lúc này đành phải dựa vào bản thân thôi.
Được rồi, phải dựa vào bản thân rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu. Chỉ là, mộng tưởng an nhàn bao giờ mới có thể trở thành hiện thực đây…
Lệ rơi đầy mặt Tả Mạc.
Bây giờ hắn phải đối diện trực tiếp với vấn đề đó là động tác của hắn nhanh hơn so với ý nghĩ. Như tình huống vừa rồi của Ma Phàm, một khi có người tới gần trong phạm vi ba trượng thân thể hắn sẽ tự động đưa ra phản ứng. Loại phản ứng này so ý nghĩ của hắn còn nhanh hơn, thường thường sau khi đánh bay người ta rồi hắn mới nghĩ tới nó.
Đoàn ngươi gọi đó là "va chạm mạnh", ý là, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, tất cả đều giống nhau. Đương nhiên, nó còn một tầng ý nghĩa khác, mặc kệ ông chủ có nguyện ý hay không, hắn cũng đem người khác đánh bay đi.
Vì vậy, Tả Mạc có một biệt hiệu mới – "Bạo quân", điều này làm hắn cảm nhận rất rõ cuộc sống bất đắc dĩ.
Lần thứ hai mươi va chạm mạnh rốt cuộc khiến hắn hiểu ra, những phương pháp mà hắn nghĩ ra trong suốt thời gian qua đều không có hiệu quả.
Sự sung mãn cường đại mà bá đạo khó có thể giải thích đang diễn ra trong cơ thể hắn. Hắn lúc này không thiếu sức mạnh, mỗi một khối cơ nhục, mỗi một giọt linh lực, mỗi một luồng thần thức đều tràn đầy sức mạnh.
Nhưng nếu không thể khống chế được sức mạnh cường đại thì đó là một tai nạn.
Nhưng cố gắng cùng ý chí kiên định của Tả Mạc giờ đây đứng trước mặt sức mạnh này giống như một em bé yếu đuối, hoàn toàn không có sức chống cự.
Hắn không nổi giận, không nản lòng.
Hay là đổi phương pháp? Một lần nữa Tả Mạc ngồi xuống, cố gắng nghĩ có phương pháp nào có thể giúp ích cho bản thân.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người gọi: "Bão cát tới rồi!"
Xa xa, một hắc tuyeén với tốc độ kinh người đang bành trướng. Nhưng lần này thì đoàn người đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước. Doanh địa hoàn toàn được phù trận bảo hộ, Kim Ô doanh dùng cát Kim Lưu một lần nữa bố trí phù trận.
Cát Vĩ và Tôn Bảo đều là người có kinh nghiệm phong phú, sau khi định ra kế hoạch luyện chế thuyền lớn, bọn họ không lập tức bắt đầu công việc mà trước tiên là bố trí một phù trận phòng ngự. Bọn họ biết luyện chế thuyền lớn bằng cát Kim Lưu tuyệt đối không phải là việc đơn giản, sẽ tốn rất nhiều thời gian, điều quan trọng nhất lúc này là bảo vệ an toàn cho mọi người. Tuy rằng lần trước có quái thi hỗ trợ nhưng nghe đại nhân nói qua, mọi việc đều phải dựa vào bản thân mới là chính đạo.
Bây giờ từ trên xuống dưới ở Kim Ô doanh, bầu không khí học tập cực kì nóng bỏng, lúc đầu khi Tả Mạc đưa cho bọn họ ngọc giản, thì đó giống như những hạt mầm, bắt đầu nảy nở, sinh sôi. Từ việc bày trận lần này có thể nhìn ra, tuy rằng bọn họ không bày trận nhanh như Tả Mạc nhưng hợp mưu hợp sức lại thì cũng đâu ra đấy. Cát Kim Lưu dù rất khó để luyện hoá cũng được bọn họ tìm ra biện pháp để giải quyết.
Hơn nữa bị ảnh hưởng từ Tả Mạc, từ trước tới nay Kim Ô doanh đều thích bày đại trận. Nhất là phù trận quần do Tả Mạc thiết kế, càng được bọn họ yêu thích.
Bọn họ biến tấu phòng ngự trận quần thành một phòng ngự trận có quy mô vừa.
Đoàn người đã thử dùng mọi các phương pháp đều không thể công phá, ngay cả Bồ yêu cũng cảm thán không thôi, xứng đáng là đệ tử của "rùa đen" Tả Mạc.
Lúc này có mấy kẻ không đi vào phòng ngự trận. Ngoại trừ mấy kẻ có tu vi kim đan như Vi Thắng, A Văn, Ma Phàm thì còn mấy tên tiếp cận Kim Đan cũng ở lại bên ngoài, sống chết không chịu đi vào.
Ma luyện trong bão cát có thể tăng thực lực rất nhanh, đây là lời đồn thổi đang lan nhanh trong các doanh địa. Đối với những kẻ như Ma Phàm, còn cách kim đan kì một bước, thì loại ma luyện này càng thêm trọng yêu, thậm chí có thể khiến bọn họ giác ngộ mà thành kim đan. Mà lần đầu khi A Văn chiến đáu trong bão cát đã nhận ra thực lực của bản thân là chưa đủ nhưng vẫn kiên trì chống cự.
Điều này dẫn đến lần này số người ở bên ngoài so với lần trước nhiều hơn, tu giả ngưng mạch tam trọng thiên tuy rằng không nhiều nhưng cũng có vài người.
Căn nhắc độ an toàn, Tả Mạc đưa Khốn Tiên Tác, một đầu buộc vào người, một đầu buộc vào trong trận. Hắn biết rõ bão cát lợi hại như thế nào, ngay cả bọn Vi Thắng cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân. Vạn nhất lúc đó xảy ra việc gì thì chỉ có duy nhất quái thi có khả năng cứu bọn họ. Tả Mạc không dám bảo đảm quái thi nhất định sẽ ra tay nên phải làm động tác bảo hộ này.
Bọn Ma Phàm cũng biết được lợi hại nên mỗi người đều thành thật mà buộc vào người.
Bão cát tới rất nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ.
Phù trận phòng ngự sáng lên, vững vàng che chắn trong bão cát. Người trong trận đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào từng sợi Khốn Tiên Tác đang bị căng ra, chỉ cần đồng đội bên ngoài xảy ra vấn đề gì thì ngay lập tức bọn họ sẽ kéo vào trong trận.
Lúc này càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bọn họ trợn mắt há mồm giống như gặp quỷ vậy.
Lôi Bằng không nói gì, từ sau hôn mê tỉnh lại hắn trở nên trầm mặc hơn, ngồi một chỗ như đầu gỗ. Nhưng nhãn thần hắn sắc bén đến doạ người, giống như đao kiếm vậy. Nhưng cặp mắt sắc như đao kiếm này giờ đây cũng xuất hiện vẻ lo lắng.
Cách đây ba ngày hắn và Niên Lục đã tỉnh lại nhưng Ma Phàm thì vẫn chưa tỉnh.
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn khí thế ngất trời của doanh địa, mọi người đều đang điên cuồng tu luyện. Hai người khi tỉnh lại thì liên tục nghe được tin tức rất rợn người. Như cát dưới chân họ, tất cả đều là ngũ phẩm cát Kim Lưu; còn quái thi có khả năng là tu luyện giả viễn cổ của mấy vạn năm trước, vân vân.
Từng sự kiện đều là thứ không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải đồng bạn mỗi người đều xác nhận, rồi còn chỉ tay lên trời thề thốt thì Lôi Bằng và Niên Lục tuyệt đối sẽ không tin đó là sự thật.
Đoàn người nhanh chóng chạy tới chào hỏi, vỗ vỗ vai động viên khiến Lôi Bằng cảm thấy rất uất ức. Những gia hoả này chỉ nói chuyện qua loa sau đó liền chạy đi tu luyện một cách điên cuồng, bộ dáng giống như coi hắn là kẻ tàn phế vậy.
Lôi Bằng và Niên Lục nhìn nhau. Tu luyện với cường độ cao luôn là truyền thống tốt đẹp trong doanh, nhưng điên cuồng liều mạng như này, bọn họ mới lần đầu trông thấy.
Đến tận khi hai người nghe kể về vụ bão cát, đại nhân cùng mấy cao thủ không tiến vào thuyền vận nô. Tràng bão cát kinh tâm động phách như nào đều được những gia hoả kể ra vô cùng sinh động. Khi nghe đến đoạn mấy vị cao thủ đứng đầu đối kháng với bão cát thì hai kẻ hiếu chiến, côn đồ chỉ cảm giác cả người như muốn phun trào.
Sau đó có ai đó để lộ ra một tin tức, nghe nói, đây kì thực là một phương pháp tu luyện từ thời viễn cổ, hiệu quả rất tốt!
Không tin? Ta nghe từ chính mồm quái thi nói ra mà!
Không sai không sai! Hiệu quả của nó người có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Tạ Sơn, không hiệu quả mà miệng hắn ngoác ra tới tận mang tai thế kia à?
Muốn tu luyện loại công pháp thần kì này, ít nhất phải đạt tới Kim Đan kỳ, ngươi không thấy mọi người vì thế mà đang điên lên sao?
Sau đó đám gia hoả này luân phiên vỗ vỗ vai hai người, thâm ý sâu xa an ủi hai người phải dưỡng thương cho tốt, sau đó nhanh chóng giải tán, tất cả đều chạy đi tu luyện.
Bỗng nhiên, mặt Lôi Bằng căng ra, sau đó mừng rỡ như điên, cả người như run lên.
Niên Lục bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ vui mừng.
Ma Phàm tỉnh rồi!
----------------------------
"Đại nhân đang làm gì vậy?" Ma Phàm tỉnh lại đi tới doanh trướng, nhìn thấy Tả Mạc đang đứng một mình ở cồn cát xa xa, vẻ mặt mờ mịt.
Nhìn qua thì thấy động tác của đại nhân thập phần quỷ dị, giống như cả người hắn treo đầy trứng gà, mỗi động tác vừa kéo dài vừa chậm. Hắn đang chậm rãi xoay vòng tròn.
Lôi Bằng và Niên Lục cảm thấy vô cùng quỷ dị.
"Chẳng lẽ đây là công pháp đó?" Ma Phàm trợn trừng mắt, bước gần tới.
"Khụ khụ!" Lôi Bằng vừa định nhắc nhở thì Niên Lục lại mở miệng hỏi: "Ngươi không đi ra bắt chuyện với ông chủ sao?"
Lôi Bằng lườm Niên Lục một cái khiến mặt hắn co rúm lại, miệng ngậm chặt.
Ma Phàm cảm thấy Niên Lục nói rất có đạo lý, nhưng hắn lắc đầu: "Chờ ông chủ luyện công xong đã."
"Không sao, ông chủ chỉ đang giải sầu thôi." Niên Lục cười xấu xa nhưng giọng nói thì bình tĩnh lạ thường.
"Vậy là tốt rồi." Ma Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của Niên Lục, tuy nhìn qua thì thấy những động tác của ông chủ có chút quái dị nhưng biết rõ ông chủ không phải đang luyện công thì trong lòng không còn lo lắng nữa. Lại nói, lúc này hắn thấy ông chủ không được bình thường cho lắm.
Ma Phàm bay lên trời, hướng Tả Mạc bay tới.
Khi hắn cách ông chủ ba trượng hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, ông chủ đã biến mất khỏi chỗ vừa rồi.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, ông chủ biến mất!
Cùng lúc đó hắn chợt có dự cảm, hắn chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì thì đã cảm giác bản thân như bị một chiếc thuyền vận nô bị bão cát xô tới.
Ầm!
Thương thay cho Ma Phàm, như một quả bóng cao su bị đánh bay đi.
Ma Phàm quay cuồng ở trong không trung, giang rộng tay ra, ánh cát Kim Lưu làm mắt hắn bị chói. Lực va chạm không lớn lắm nhưng cực kì bá đạo.
Rốt cuộc có chuyện gì…
Ma Phàm vừa mới tỉnh dậy không hiểu vì sao. Niên Lục và Lôi Bằng thì đang bò lăn bò toài ra cười, đập đập cát. Trông thấy màn này, tiếng huýt gió và reo hò vang lên liên tục quanh doanh địa.
"Không hổ là Ma Phàm, quay cuồng mà cũng có phong thái như vậy, độ khó tuyệt đối đạt ba…" (nếu mình không nhầm thì tham gia các môn thi nhảy cầu ở Olympic sẽ đăng kí độ khó, cao nhất là 3)
"Ha ha, đại nhân va chạm mạnh! Sướng thật! Quá sướng!
"Ha ha ha, lần thứ hai mươi!"
...
Nghe đến đây, Ma Phàm rốt cuộc đã hiểu ra, bản thân bị Lôi Bằn và Niên Lục chơi xấu. Thân hình Ma Phàm đang quay cuồng ở giữa không trung bỗng nhiên mở ra, giống như chim trời, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lôi Bằng và Niên Lục trên mặt đất.
Lôi Bằng và Niên Lục liếc nhau, trăm miệng một lời: "Chạy!"
Hai người một phải một trái, ngược hướng mà chạy.
Tiếng gào thét đuổi nhau thỉnh thoảng lại vang lên trong trong địa, âm thanh reo hò cùng cười đùa cũng vang lên không dứt.
Mà tác giả là Tả Mạc thì đang cẩn thận từng chút một bò ra từ trong đống cát.
Tình trạng bản thân lúc này hắn đã sớm quen rồi. Việc gần nhất giống như vậy đã xảy ra vô số lần, điều đó dẫn tới khu vực ba mươi trượng xung quanh hắn không ai dám tới gần.
Đều là do biến hoá chết tiệt kia! Thần thức, linh lực và huyết nhục hoàn toàn dung hợp thành một, hiệu quả như thế nào ngay cả quái thi cũng không thể đoán được. Nhìn qua thì Tả Mạc và quái thi là cùng một dạng nhưng trên thực tế thì hoàn cảnh hai người là hoàn toàn khác biệt. Yêu ma tu tam đại hệ thống trải qua vạn năm phát triển đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Trải qua quá trình phát triển, ba loại lực lượng đã biến hoá này một lần nữa dung hợp, kết quả gì sẽ xảy ra? Quái thi không biết, Bồ yêu và Vệ cũng không biết. Đương nhiên, tránh không được sự cười nhạo và châm chọc của Bồ yêu.
Tả Mạc phát hiện ra bi kịch của bản thân, tới lúc này đành phải dựa vào bản thân thôi.
Được rồi, phải dựa vào bản thân rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu. Chỉ là, mộng tưởng an nhàn bao giờ mới có thể trở thành hiện thực đây…
Lệ rơi đầy mặt Tả Mạc.
Bây giờ hắn phải đối diện trực tiếp với vấn đề đó là động tác của hắn nhanh hơn so với ý nghĩ. Như tình huống vừa rồi của Ma Phàm, một khi có người tới gần trong phạm vi ba trượng thân thể hắn sẽ tự động đưa ra phản ứng. Loại phản ứng này so ý nghĩ của hắn còn nhanh hơn, thường thường sau khi đánh bay người ta rồi hắn mới nghĩ tới nó.
Đoàn ngươi gọi đó là "va chạm mạnh", ý là, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, tất cả đều giống nhau. Đương nhiên, nó còn một tầng ý nghĩa khác, mặc kệ ông chủ có nguyện ý hay không, hắn cũng đem người khác đánh bay đi.
Vì vậy, Tả Mạc có một biệt hiệu mới – "Bạo quân", điều này làm hắn cảm nhận rất rõ cuộc sống bất đắc dĩ.
Lần thứ hai mươi va chạm mạnh rốt cuộc khiến hắn hiểu ra, những phương pháp mà hắn nghĩ ra trong suốt thời gian qua đều không có hiệu quả.
Sự sung mãn cường đại mà bá đạo khó có thể giải thích đang diễn ra trong cơ thể hắn. Hắn lúc này không thiếu sức mạnh, mỗi một khối cơ nhục, mỗi một giọt linh lực, mỗi một luồng thần thức đều tràn đầy sức mạnh.
Nhưng nếu không thể khống chế được sức mạnh cường đại thì đó là một tai nạn.
Nhưng cố gắng cùng ý chí kiên định của Tả Mạc giờ đây đứng trước mặt sức mạnh này giống như một em bé yếu đuối, hoàn toàn không có sức chống cự.
Hắn không nổi giận, không nản lòng.
Hay là đổi phương pháp? Một lần nữa Tả Mạc ngồi xuống, cố gắng nghĩ có phương pháp nào có thể giúp ích cho bản thân.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người gọi: "Bão cát tới rồi!"
Xa xa, một hắc tuyeén với tốc độ kinh người đang bành trướng. Nhưng lần này thì đoàn người đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước. Doanh địa hoàn toàn được phù trận bảo hộ, Kim Ô doanh dùng cát Kim Lưu một lần nữa bố trí phù trận.
Cát Vĩ và Tôn Bảo đều là người có kinh nghiệm phong phú, sau khi định ra kế hoạch luyện chế thuyền lớn, bọn họ không lập tức bắt đầu công việc mà trước tiên là bố trí một phù trận phòng ngự. Bọn họ biết luyện chế thuyền lớn bằng cát Kim Lưu tuyệt đối không phải là việc đơn giản, sẽ tốn rất nhiều thời gian, điều quan trọng nhất lúc này là bảo vệ an toàn cho mọi người. Tuy rằng lần trước có quái thi hỗ trợ nhưng nghe đại nhân nói qua, mọi việc đều phải dựa vào bản thân mới là chính đạo.
Bây giờ từ trên xuống dưới ở Kim Ô doanh, bầu không khí học tập cực kì nóng bỏng, lúc đầu khi Tả Mạc đưa cho bọn họ ngọc giản, thì đó giống như những hạt mầm, bắt đầu nảy nở, sinh sôi. Từ việc bày trận lần này có thể nhìn ra, tuy rằng bọn họ không bày trận nhanh như Tả Mạc nhưng hợp mưu hợp sức lại thì cũng đâu ra đấy. Cát Kim Lưu dù rất khó để luyện hoá cũng được bọn họ tìm ra biện pháp để giải quyết.
Hơn nữa bị ảnh hưởng từ Tả Mạc, từ trước tới nay Kim Ô doanh đều thích bày đại trận. Nhất là phù trận quần do Tả Mạc thiết kế, càng được bọn họ yêu thích.
Bọn họ biến tấu phòng ngự trận quần thành một phòng ngự trận có quy mô vừa.
Đoàn người đã thử dùng mọi các phương pháp đều không thể công phá, ngay cả Bồ yêu cũng cảm thán không thôi, xứng đáng là đệ tử của "rùa đen" Tả Mạc.
Lúc này có mấy kẻ không đi vào phòng ngự trận. Ngoại trừ mấy kẻ có tu vi kim đan như Vi Thắng, A Văn, Ma Phàm thì còn mấy tên tiếp cận Kim Đan cũng ở lại bên ngoài, sống chết không chịu đi vào.
Ma luyện trong bão cát có thể tăng thực lực rất nhanh, đây là lời đồn thổi đang lan nhanh trong các doanh địa. Đối với những kẻ như Ma Phàm, còn cách kim đan kì một bước, thì loại ma luyện này càng thêm trọng yêu, thậm chí có thể khiến bọn họ giác ngộ mà thành kim đan. Mà lần đầu khi A Văn chiến đáu trong bão cát đã nhận ra thực lực của bản thân là chưa đủ nhưng vẫn kiên trì chống cự.
Điều này dẫn đến lần này số người ở bên ngoài so với lần trước nhiều hơn, tu giả ngưng mạch tam trọng thiên tuy rằng không nhiều nhưng cũng có vài người.
Căn nhắc độ an toàn, Tả Mạc đưa Khốn Tiên Tác, một đầu buộc vào người, một đầu buộc vào trong trận. Hắn biết rõ bão cát lợi hại như thế nào, ngay cả bọn Vi Thắng cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân. Vạn nhất lúc đó xảy ra việc gì thì chỉ có duy nhất quái thi có khả năng cứu bọn họ. Tả Mạc không dám bảo đảm quái thi nhất định sẽ ra tay nên phải làm động tác bảo hộ này.
Bọn Ma Phàm cũng biết được lợi hại nên mỗi người đều thành thật mà buộc vào người.
Bão cát tới rất nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ.
Phù trận phòng ngự sáng lên, vững vàng che chắn trong bão cát. Người trong trận đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào từng sợi Khốn Tiên Tác đang bị căng ra, chỉ cần đồng đội bên ngoài xảy ra vấn đề gì thì ngay lập tức bọn họ sẽ kéo vào trong trận.
Lúc này càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bọn họ trợn mắt há mồm giống như gặp quỷ vậy.