Tu Chân Thế Giới
Chương 279: Giao dịch
Đám tu giả sợ hãi vô cùng lui về phía sau hai mươi dặm mới ngừng lại. May làn những điểm sáng bạc ở thành Kim Ô không có dấu hiệu tiến thêm một bước, bọn họ đã hết sức kinh hãi rồi.
"Lão đại, lầu canh phù chiến là gì?" Đám thủ hạ buồn bực hỏi, những tu giả xung quang sắc mặt mờ mịt, có tu giả lộ vẻ kinh sợ.
"Vũ khí lợi hại khi thủ thành." Lão đại nhìn thành Kim Ô nói: "Các ngươi phải cẩn thận, nếu nhìn thấy tòa thành nào có thứ như vậy nhất định phải cẩn thận. Lầu canh phù chiến có uy lực cực lớn, dùng để phòng ngừa kẻ địch tấn công, bình thường chỉ có thể thấy ở một số tòa thành khá lớn, không ngờ một tòa thành nhỏ như vậy mà lại có tới ba mươi sáu cái!"
"Chẳng phải chỉ có ba mươi sáu cái sao? Chúng ta đông người như vậy cơ mà, cứ lao vào đánh là được." Đám thủ hạ có phần không phục.
"Lao vào?" Lão đại cười nhạt: "Ngươi thành thật một chút cho ta, đừng làm ta thêm phiền phức nữa. Thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta nhiều! Đừng coi thường ba mươi sáu cái lầu canh phù chiến kia, thứ đó rất quý, cho dù bán sạch chúng ta đi cũng chẳng đổi được."
"Quý như vậy sao?" Thủ hạ mở to hai mắt, líu lưỡi nói.
"Ừ, cực quý giá." Lão đại nói: "Ngươi nghĩ xem, giờ mỗi ngày chúng ta đều phát sầu vì linh cốc, người ta lại có năng lực xây lầu canh phù chiến, còn định đánh sao?"
Câu này không phải nói khoa, so sánh đơn giản vậy khiến người ta lập tức hiểu rõ. Ở Tiểu Sơn giới, mọi người đều trong tình trạng nửa đói kém, linh cốc khan hiếm là vấn đề mỗi thế lực đều phải đối mặt.
"Nếu bọn họ đã không thiếu linh cốc, chúng ta có thể mua một chút linh cốc từ chỗ bọn họ không?" Thủ hạ đột nhiên hỏi.
Lão đại sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, đối phương có năng lực xây hẳn một tòa thành như vậy, chắc chắn không thiếu linh cốc. Giờ Tiểu Sơn giới, ngươi có tinh thạch cũng chẳng có chỗ nào mua linh cốc.
Vừa đúng lúc này bỗng thấy vài người bay ra khỏi thành Kim Ô.
Người đến tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến trước mặt bọn họ. Một nhóm bốn người, đẫn đầu là một nam tu vừa cao vừa gầy như cây gậy trúc, ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh.
Ánh mắt mọi người đều bị thanh kiếm lớn màu lửa đỏ trên tay Kim Giáp vệ hấp dẫn. Ba gã tu giả bao phủ trong lân giáp vàng kim, hờ hững đứng đó. Lão đại trong lòng hơi run run, ba gã Kim Giáp vệ này không nhìn được tu vi sâu cạn bao nhiêu, song cả người toát ra khí thế và sát khí nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Tại hạ Bao Dịch, hiện là tổng quản thương nghiệp tại thành Kim Ô." Bao Dịch ra vẻ ưu nhã hành lễ. Từ khi gia nhập vào thế lực của ông chủ, hắn luôn cai quản thương khố, giờ rốt cuộc cũng có thể quay về ngành nghề ban đầu rồi, giờ phút này hắn thiếu chút nữa nước mắt phủ đầy mặt.
"Bao Dịch?" Lão đại cảm thấy cái tên này quen quen, song trong chốc lát cũng không nghĩ ra, bất quá hắn không để vẻ nghi hoặc hiện lâu trên khuôn mặt mình, dáng vẻ tươi cười đáp lại: "Chào Bao tổng quản! Chào Bao tổng quản!"
Mọi người lập tức nhớ kỹ cái tên của thành này, Kim Ô.
"Thực xin lỗi." Vẻ mặt cảu Bao Dịch khiến mọi người trong lòng căng thẳng.
Xem sắc mặt là kỹ năng cơ bản mà mỗi thương nhân phải học tập, là một nhân tài kiệt xuất, Bao Dịch tất nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt song trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn. Mới năm trước mình chẳng qua chỉ là một thương nhân chợ đen nho nhỏ, giờ không ngờ lại có thể khiến một đám tu giả khẩn trương.
Đám tu giả trước mắt khoảng chừng năm trăm người, cũng có thể coi là một thế lực không nhỏ.
Tuy trong lòng đắc ý nhưng hắn không muốn vụ mua bán đầu tiên của mình hỏng mất, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười gần gũi: "Thành này thực sự quá nhỏ, không cách nào để tất cả các vị tiến vào. Chư vị có thể đóng quân ngoài thành, hai mươi dặm xung quanh thành này cấm bất cứ tranh đấu gì. Nếu các vị muốn đóng quân trong phạm vi này cần nộp một phần phí dụng, bên ta sẽ thu xếp một khu vực cho đội ngũ của các vị đóng quân. Bên các vị cũng có thể chọn đóng quân ở phạm vi ngoài hai mươi dặm, không cần cung cấp bất cứ phí dụng gì. Mặt khác, trong thành của chúng ta còn có khu vực mua bán, có thể khiến quý vị ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Nếu có gì cần, thành chúng ta mở cửa giờ Thìn mỗi ngày, đóng cửa giờ Dậu. Chúng ta nguyện ra sức cung cấp phục vụ cho chư vị."
Lão đại nghe một chuỗi quảng cáo như vậy, thầm nghĩ trong lòng, quả không hổ là thế lực lớn, ngươi xem phong phạm này, khí độ này, ngay cả thu tinh thạch cũng cần phải làm kỹ thuật như vậy, khiến ngươi không còn cách nào khác.
Nuốt nuốt nước miếng, lão đại hỏi: "Không biết các vị nhận trao đổi những vật gì?"
Tiểu Sơn giới giờ vô cùng hỗn loạn, mọi trật tự đã sớm hỏng mất, rất nhiều thế lực đồng ý giao dịch với những thứ kỳ quái.
"Tam phẩm trở lên hay tinh thạch đều được. Đương nhiên, để tiện cung ứng cho quý vị, chúng ta có dịch vụ giảm giá. Tài liệu là từ cấp ba trở lên còn pháp bảo và ngọc giản đều là cấp bốn trở lên."
Nghe vậy, vị lão đại này càng chấn động, xem xem, người ta thu mua pháp bảo hay ngọc giản đều chỉ lấy cấp bốn trở lên, trong đám người bọn họ tổng cộng mới có hai món pháp bảo cấp bốn. So sánh với người ta, bọn họ chẳng khác gì ăn mày.
Trong lòng càng không dám chắc, giọng nói của hắn cũng càng lúc càng nhỏ: "Vậy chúng ta ra ngoài hai mươi dặm đóng quân."
Bao Dịch vẫn nở nụ cười gần gũi: "Không thành vấn đề." Lập tức đưa cho vị lão đại này một con hạc giấy nói: "Nếu có nhu cầu lúc nào các vị cũng có thể liên hệ với ta. Các vị đi đường mệt mỏi rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, xin cáo từ!"
Nói xong hắn lễ phép hành lễ rồi mới mang theo ba gã Kim Giáp vệ bay lên tời trở về thành.
Bao Dịch vừa đi khỏi, vị lão đại này lập tức hỏi: "Ai còn tinh thạch?"
Còn không ít người giữ lại một chút, song con số nhỏ tới mức đáng thương. Lúc này một thủ hạ nhắc nhở hắn: "Lão đại, chẳng phải chúng ta còn một chút bạch cốt thạch sao? Chẳng bằng bán cho họ."
Lão đại vô trán, không sai! Bạch cốt thạch là đá như xương trắng do thiên nhiên hình thành, là một tài liệu cấp ba hiếm thấy. Cảm thấy trong túi cũng không ít như trong tưởng tượng, lão đại lập tức hăng hái: "Ừ, ngày mai chúng ta vào thành mua sắm, có lẽ sẽ mua được thứ gì tốt."
Thủ hạ lúc này mới đột nhiên nói: "Lão đại, ta nhớ ra rồi!"
"Nhớ ra cái gì?" Lão đại quay sang.
"Bao Dịch!" Thủ hạ này nói: "Bao Dịch là một thương nhân chợ đen, sau này chạy tới trấn Nam Thắng, không ngờ lại có cừu oán với đại tưởng lão ngoại đường. Ngài không nhớ sao? Lúc đó ngài còn dặn ta ngàn vạn lần không được tới chỗ hắn mua đồ, khiến cho ngoại đường ghi thù."
"Ta nhớ ra rồi!" Lão đại được nhắc nhở lập tức bừng tỉnh, ngẫm nghĩ lại: "Xem ra lần này hắn tìm được chỗ dựa lớn, phát tài rồi! Chủ nhân tòa thành này cũng thật to gan, ngay cả ngoại đường cũng không nể mặt."
"Lão đại, ngài nói xem, vụ trấn Nam Thắng liệu có phải do đám người này làm?" Thủ hạ bỗng nhỏ giọng hỏi.
Lão đại giật nảy mình, vội vàng quát khẽ: "Đừng đoán mò! Những lời thế này không thể nói mò, nếu không rẽ chuốc họa, mất mạng đó!"
"Rõ rõ rõ!" Sắc mặt thủ hạ cũng trắng bệch, liên tục gật đầu.
Phất tay cho thủ hạ đi sang bên, lão đại không khỏi ngẫm nghĩ. Không biết vì sao câu nói vừa rồi của thủ hạ tựa như âm hồn quanh quẩn trong lòng hắn không chịu tiêu tán.
Có phải đám người này làm không?
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Sơn giới lại có ai mạnh mẽ tới mức như vậy, ngay cả ngoại đường cũng không làm gì được! Chuyện tập kích trấn Nam Thắng mọi người đã sớm bàn tán ầm ĩ, cũng đã sớm đưa ra một kết luận vô cùng thống nhất.
Phe đánh lén có thực lực tuyệt đối không nhỏ hơn ngoại đường!
Chẳng lẽ là bọn họ thật…
Lão đại càng nghĩ càng sợ, đêm nay hắn không ngủ!
Thành Kim Ô, Tả mạc vừa làm việc vừa hỏi: "Sao rồi?"
Bao Dịch trang nghiêm cung kính đứng cạnh: "Bọn họ dường như cũng không có nhiều tinh thạch."
"Không sao." Tả Mạc nói: "Chúng ta có thể cho bọn họ mua chịu."
"Cho bọn họ mua chịu?" Bao Dịch kinh hãi: "Vậy chúng ta chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?"
"Cho bọn họ mua chịu, bọn họ có thể đi bán cho người khác mà." Tả Mạc hiển nhiên dạt dào cảm xúc đối với tinh thạch, hắn thậm chí ngừng việc, cười he he nói: "Chỉ cần kiếm được tinh thạch, bọn họ chắc chắn sẽ hăng hái hơn so với người khác nhiều."
"Nhưng nếu bọn họ mang đồ bỏ chạy thì sao?" Bao Dịch đầy lo lắng nói.
"Sợ gì?" Tả Mạc lơ đễnh nói: "Bọn họ có thể chạy đi đâu? Bọn họ sẽ không chạy. Ở lại đây bọn họ có thể không ngừng kiếm tinh thạch cơ mà!"
Thấy Bao Dịch còn muốn nói gì đó, Tả Mạc xua tay nói: "Chúng ta cho dù có lỗ cũng chẳng lỗ bao nhiêu. Ngoại trừ kiếm tinh thạch còn cần bán bồ đoàn Hắc Luyện ra nữa, cái này quan trọng hơn."
Bao Dịch như lọt vào màn sương mù.
"Có bồ đoàn Hắc Luyện, bọn họ còn cần linh cốc sao?" Tả Mạc hỏi.
"Không cần nữa." Bao Dịch lắc đầu.
"Đương nhiên không cần." Tả Mạc kiên trì giải thích: "Không cần linh cốc nữa bọn họ cũng sẽ không bị Minh Tiêu phái kiềm chế nữa. Về sau chúng ta đánh với Minh Tiêu phái, bọn họ sẽ không vì bị thế lực của Minh Tiêu phái chèn ép mà phải giúp. Cái này đối với chúng ta quan trọng hơn. Tinh thạch tốt hơn linh cốc nhiều."
"Nếu Minh Tiêu lão tổ đi ra, mọi người đều không dám…" Bao Dịch nói.
"Một tên kim đan thống trị cả một giới, ngươi từng nghe nói tới chưa?" Tả Mạc hỏi, tiếp đó lại tự trả lời: "Dù sao ta cũng chưa từng nghe qua. Vì sao mọi người đều sợ Minh Tiêu phái như vậy? Không phải vì Minh Tiêu lão tổ mà là vì linh cốc. Không có sự uy hiếp của linh cốc, họ sẽ nghĩ, ta không đánh lại được ngươi nhưng đứng cách ngươi xa một chút, ngươi cũng chẳng có cách nào. Dù sao cũng không cần cầu ngươi cái gì."
"Nói cách khác, Tiểu Sơn giới tuy rằng là một nhà giam, nhưng trong nhà giam mọi người trong thời gian ngắn cũng không sợ cảnh giới hỏng mất." Tả Mạc nói: " Không ai ưa Minh Tiêu phái, trong tình huống một thời gian ngắn tới không chịu sự uy hiếp vì thiếu linh cốc, chúng ta đánh với Minh Tiêu phái bọn họ sẽ không giúp Minh Tiêu phái."
Bao Dịch bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lập tức hỏi: "Bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Giết chết Minh Tiêu phái, ai cũng có chỗ tốt cả!"
"Sẽ không." Tả Mạc trả lời rất kiên quyết: "Ngươi không cho người ta tinh thạch, vì cái gì người ta phải giúp ngươi? Bọn họ còn phải suy nghĩ xem, vạn nhất chúng ta thua thì sao? Sẽ ra sao? Bọn họ sẽ vẫn phải ở trong cái lồng giam này."
Bao Dịch trầm mặc, hắn biết ông chủ nói không sai, song không biết vì sao hắn vẫn có đôi chút thất vọng với đáp án đó.
Tả Mạc hiểu tâm tình cảu Bao Dịch, an ủi: "Không sao, vốn chúng ta cũng chẳng trông cậy gì vào họ, dựa vào chính mình là được."
"Ừm! Ông chủ, ta biết nên làm thế nào." Bao Dịch nặng nề gật đầu, trong mắt lóng lánh ánh lạnh khó thấy.
Trong lòng hắn dâng tròa cảm xúc chiến đấu cuồng nhiệt, là một thương nhân chợ đen thành công, hắn quyết định dùng sự thực chứng minh cho bọn họ, vì sao hắn có thể đứng vững trong đám thương nhân chợ đen, khác với thương nhân chợ đen và thương nhân bình thường nhiều nhất đều ở một chữ.
--- Đen!
"Lão đại, lầu canh phù chiến là gì?" Đám thủ hạ buồn bực hỏi, những tu giả xung quang sắc mặt mờ mịt, có tu giả lộ vẻ kinh sợ.
"Vũ khí lợi hại khi thủ thành." Lão đại nhìn thành Kim Ô nói: "Các ngươi phải cẩn thận, nếu nhìn thấy tòa thành nào có thứ như vậy nhất định phải cẩn thận. Lầu canh phù chiến có uy lực cực lớn, dùng để phòng ngừa kẻ địch tấn công, bình thường chỉ có thể thấy ở một số tòa thành khá lớn, không ngờ một tòa thành nhỏ như vậy mà lại có tới ba mươi sáu cái!"
"Chẳng phải chỉ có ba mươi sáu cái sao? Chúng ta đông người như vậy cơ mà, cứ lao vào đánh là được." Đám thủ hạ có phần không phục.
"Lao vào?" Lão đại cười nhạt: "Ngươi thành thật một chút cho ta, đừng làm ta thêm phiền phức nữa. Thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta nhiều! Đừng coi thường ba mươi sáu cái lầu canh phù chiến kia, thứ đó rất quý, cho dù bán sạch chúng ta đi cũng chẳng đổi được."
"Quý như vậy sao?" Thủ hạ mở to hai mắt, líu lưỡi nói.
"Ừ, cực quý giá." Lão đại nói: "Ngươi nghĩ xem, giờ mỗi ngày chúng ta đều phát sầu vì linh cốc, người ta lại có năng lực xây lầu canh phù chiến, còn định đánh sao?"
Câu này không phải nói khoa, so sánh đơn giản vậy khiến người ta lập tức hiểu rõ. Ở Tiểu Sơn giới, mọi người đều trong tình trạng nửa đói kém, linh cốc khan hiếm là vấn đề mỗi thế lực đều phải đối mặt.
"Nếu bọn họ đã không thiếu linh cốc, chúng ta có thể mua một chút linh cốc từ chỗ bọn họ không?" Thủ hạ đột nhiên hỏi.
Lão đại sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, đối phương có năng lực xây hẳn một tòa thành như vậy, chắc chắn không thiếu linh cốc. Giờ Tiểu Sơn giới, ngươi có tinh thạch cũng chẳng có chỗ nào mua linh cốc.
Vừa đúng lúc này bỗng thấy vài người bay ra khỏi thành Kim Ô.
Người đến tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến trước mặt bọn họ. Một nhóm bốn người, đẫn đầu là một nam tu vừa cao vừa gầy như cây gậy trúc, ba gã Kim Giáp vệ bảo vệ xung quanh.
Ánh mắt mọi người đều bị thanh kiếm lớn màu lửa đỏ trên tay Kim Giáp vệ hấp dẫn. Ba gã tu giả bao phủ trong lân giáp vàng kim, hờ hững đứng đó. Lão đại trong lòng hơi run run, ba gã Kim Giáp vệ này không nhìn được tu vi sâu cạn bao nhiêu, song cả người toát ra khí thế và sát khí nhàn nhạt, khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Tại hạ Bao Dịch, hiện là tổng quản thương nghiệp tại thành Kim Ô." Bao Dịch ra vẻ ưu nhã hành lễ. Từ khi gia nhập vào thế lực của ông chủ, hắn luôn cai quản thương khố, giờ rốt cuộc cũng có thể quay về ngành nghề ban đầu rồi, giờ phút này hắn thiếu chút nữa nước mắt phủ đầy mặt.
"Bao Dịch?" Lão đại cảm thấy cái tên này quen quen, song trong chốc lát cũng không nghĩ ra, bất quá hắn không để vẻ nghi hoặc hiện lâu trên khuôn mặt mình, dáng vẻ tươi cười đáp lại: "Chào Bao tổng quản! Chào Bao tổng quản!"
Mọi người lập tức nhớ kỹ cái tên của thành này, Kim Ô.
"Thực xin lỗi." Vẻ mặt cảu Bao Dịch khiến mọi người trong lòng căng thẳng.
Xem sắc mặt là kỹ năng cơ bản mà mỗi thương nhân phải học tập, là một nhân tài kiệt xuất, Bao Dịch tất nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt song trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn. Mới năm trước mình chẳng qua chỉ là một thương nhân chợ đen nho nhỏ, giờ không ngờ lại có thể khiến một đám tu giả khẩn trương.
Đám tu giả trước mắt khoảng chừng năm trăm người, cũng có thể coi là một thế lực không nhỏ.
Tuy trong lòng đắc ý nhưng hắn không muốn vụ mua bán đầu tiên của mình hỏng mất, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười gần gũi: "Thành này thực sự quá nhỏ, không cách nào để tất cả các vị tiến vào. Chư vị có thể đóng quân ngoài thành, hai mươi dặm xung quanh thành này cấm bất cứ tranh đấu gì. Nếu các vị muốn đóng quân trong phạm vi này cần nộp một phần phí dụng, bên ta sẽ thu xếp một khu vực cho đội ngũ của các vị đóng quân. Bên các vị cũng có thể chọn đóng quân ở phạm vi ngoài hai mươi dặm, không cần cung cấp bất cứ phí dụng gì. Mặt khác, trong thành của chúng ta còn có khu vực mua bán, có thể khiến quý vị ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Nếu có gì cần, thành chúng ta mở cửa giờ Thìn mỗi ngày, đóng cửa giờ Dậu. Chúng ta nguyện ra sức cung cấp phục vụ cho chư vị."
Lão đại nghe một chuỗi quảng cáo như vậy, thầm nghĩ trong lòng, quả không hổ là thế lực lớn, ngươi xem phong phạm này, khí độ này, ngay cả thu tinh thạch cũng cần phải làm kỹ thuật như vậy, khiến ngươi không còn cách nào khác.
Nuốt nuốt nước miếng, lão đại hỏi: "Không biết các vị nhận trao đổi những vật gì?"
Tiểu Sơn giới giờ vô cùng hỗn loạn, mọi trật tự đã sớm hỏng mất, rất nhiều thế lực đồng ý giao dịch với những thứ kỳ quái.
"Tam phẩm trở lên hay tinh thạch đều được. Đương nhiên, để tiện cung ứng cho quý vị, chúng ta có dịch vụ giảm giá. Tài liệu là từ cấp ba trở lên còn pháp bảo và ngọc giản đều là cấp bốn trở lên."
Nghe vậy, vị lão đại này càng chấn động, xem xem, người ta thu mua pháp bảo hay ngọc giản đều chỉ lấy cấp bốn trở lên, trong đám người bọn họ tổng cộng mới có hai món pháp bảo cấp bốn. So sánh với người ta, bọn họ chẳng khác gì ăn mày.
Trong lòng càng không dám chắc, giọng nói của hắn cũng càng lúc càng nhỏ: "Vậy chúng ta ra ngoài hai mươi dặm đóng quân."
Bao Dịch vẫn nở nụ cười gần gũi: "Không thành vấn đề." Lập tức đưa cho vị lão đại này một con hạc giấy nói: "Nếu có nhu cầu lúc nào các vị cũng có thể liên hệ với ta. Các vị đi đường mệt mỏi rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, xin cáo từ!"
Nói xong hắn lễ phép hành lễ rồi mới mang theo ba gã Kim Giáp vệ bay lên tời trở về thành.
Bao Dịch vừa đi khỏi, vị lão đại này lập tức hỏi: "Ai còn tinh thạch?"
Còn không ít người giữ lại một chút, song con số nhỏ tới mức đáng thương. Lúc này một thủ hạ nhắc nhở hắn: "Lão đại, chẳng phải chúng ta còn một chút bạch cốt thạch sao? Chẳng bằng bán cho họ."
Lão đại vô trán, không sai! Bạch cốt thạch là đá như xương trắng do thiên nhiên hình thành, là một tài liệu cấp ba hiếm thấy. Cảm thấy trong túi cũng không ít như trong tưởng tượng, lão đại lập tức hăng hái: "Ừ, ngày mai chúng ta vào thành mua sắm, có lẽ sẽ mua được thứ gì tốt."
Thủ hạ lúc này mới đột nhiên nói: "Lão đại, ta nhớ ra rồi!"
"Nhớ ra cái gì?" Lão đại quay sang.
"Bao Dịch!" Thủ hạ này nói: "Bao Dịch là một thương nhân chợ đen, sau này chạy tới trấn Nam Thắng, không ngờ lại có cừu oán với đại tưởng lão ngoại đường. Ngài không nhớ sao? Lúc đó ngài còn dặn ta ngàn vạn lần không được tới chỗ hắn mua đồ, khiến cho ngoại đường ghi thù."
"Ta nhớ ra rồi!" Lão đại được nhắc nhở lập tức bừng tỉnh, ngẫm nghĩ lại: "Xem ra lần này hắn tìm được chỗ dựa lớn, phát tài rồi! Chủ nhân tòa thành này cũng thật to gan, ngay cả ngoại đường cũng không nể mặt."
"Lão đại, ngài nói xem, vụ trấn Nam Thắng liệu có phải do đám người này làm?" Thủ hạ bỗng nhỏ giọng hỏi.
Lão đại giật nảy mình, vội vàng quát khẽ: "Đừng đoán mò! Những lời thế này không thể nói mò, nếu không rẽ chuốc họa, mất mạng đó!"
"Rõ rõ rõ!" Sắc mặt thủ hạ cũng trắng bệch, liên tục gật đầu.
Phất tay cho thủ hạ đi sang bên, lão đại không khỏi ngẫm nghĩ. Không biết vì sao câu nói vừa rồi của thủ hạ tựa như âm hồn quanh quẩn trong lòng hắn không chịu tiêu tán.
Có phải đám người này làm không?
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Sơn giới lại có ai mạnh mẽ tới mức như vậy, ngay cả ngoại đường cũng không làm gì được! Chuyện tập kích trấn Nam Thắng mọi người đã sớm bàn tán ầm ĩ, cũng đã sớm đưa ra một kết luận vô cùng thống nhất.
Phe đánh lén có thực lực tuyệt đối không nhỏ hơn ngoại đường!
Chẳng lẽ là bọn họ thật…
Lão đại càng nghĩ càng sợ, đêm nay hắn không ngủ!
Thành Kim Ô, Tả mạc vừa làm việc vừa hỏi: "Sao rồi?"
Bao Dịch trang nghiêm cung kính đứng cạnh: "Bọn họ dường như cũng không có nhiều tinh thạch."
"Không sao." Tả Mạc nói: "Chúng ta có thể cho bọn họ mua chịu."
"Cho bọn họ mua chịu?" Bao Dịch kinh hãi: "Vậy chúng ta chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?"
"Cho bọn họ mua chịu, bọn họ có thể đi bán cho người khác mà." Tả Mạc hiển nhiên dạt dào cảm xúc đối với tinh thạch, hắn thậm chí ngừng việc, cười he he nói: "Chỉ cần kiếm được tinh thạch, bọn họ chắc chắn sẽ hăng hái hơn so với người khác nhiều."
"Nhưng nếu bọn họ mang đồ bỏ chạy thì sao?" Bao Dịch đầy lo lắng nói.
"Sợ gì?" Tả Mạc lơ đễnh nói: "Bọn họ có thể chạy đi đâu? Bọn họ sẽ không chạy. Ở lại đây bọn họ có thể không ngừng kiếm tinh thạch cơ mà!"
Thấy Bao Dịch còn muốn nói gì đó, Tả Mạc xua tay nói: "Chúng ta cho dù có lỗ cũng chẳng lỗ bao nhiêu. Ngoại trừ kiếm tinh thạch còn cần bán bồ đoàn Hắc Luyện ra nữa, cái này quan trọng hơn."
Bao Dịch như lọt vào màn sương mù.
"Có bồ đoàn Hắc Luyện, bọn họ còn cần linh cốc sao?" Tả Mạc hỏi.
"Không cần nữa." Bao Dịch lắc đầu.
"Đương nhiên không cần." Tả Mạc kiên trì giải thích: "Không cần linh cốc nữa bọn họ cũng sẽ không bị Minh Tiêu phái kiềm chế nữa. Về sau chúng ta đánh với Minh Tiêu phái, bọn họ sẽ không vì bị thế lực của Minh Tiêu phái chèn ép mà phải giúp. Cái này đối với chúng ta quan trọng hơn. Tinh thạch tốt hơn linh cốc nhiều."
"Nếu Minh Tiêu lão tổ đi ra, mọi người đều không dám…" Bao Dịch nói.
"Một tên kim đan thống trị cả một giới, ngươi từng nghe nói tới chưa?" Tả Mạc hỏi, tiếp đó lại tự trả lời: "Dù sao ta cũng chưa từng nghe qua. Vì sao mọi người đều sợ Minh Tiêu phái như vậy? Không phải vì Minh Tiêu lão tổ mà là vì linh cốc. Không có sự uy hiếp của linh cốc, họ sẽ nghĩ, ta không đánh lại được ngươi nhưng đứng cách ngươi xa một chút, ngươi cũng chẳng có cách nào. Dù sao cũng không cần cầu ngươi cái gì."
"Nói cách khác, Tiểu Sơn giới tuy rằng là một nhà giam, nhưng trong nhà giam mọi người trong thời gian ngắn cũng không sợ cảnh giới hỏng mất." Tả Mạc nói: " Không ai ưa Minh Tiêu phái, trong tình huống một thời gian ngắn tới không chịu sự uy hiếp vì thiếu linh cốc, chúng ta đánh với Minh Tiêu phái bọn họ sẽ không giúp Minh Tiêu phái."
Bao Dịch bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại lập tức hỏi: "Bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Giết chết Minh Tiêu phái, ai cũng có chỗ tốt cả!"
"Sẽ không." Tả Mạc trả lời rất kiên quyết: "Ngươi không cho người ta tinh thạch, vì cái gì người ta phải giúp ngươi? Bọn họ còn phải suy nghĩ xem, vạn nhất chúng ta thua thì sao? Sẽ ra sao? Bọn họ sẽ vẫn phải ở trong cái lồng giam này."
Bao Dịch trầm mặc, hắn biết ông chủ nói không sai, song không biết vì sao hắn vẫn có đôi chút thất vọng với đáp án đó.
Tả Mạc hiểu tâm tình cảu Bao Dịch, an ủi: "Không sao, vốn chúng ta cũng chẳng trông cậy gì vào họ, dựa vào chính mình là được."
"Ừm! Ông chủ, ta biết nên làm thế nào." Bao Dịch nặng nề gật đầu, trong mắt lóng lánh ánh lạnh khó thấy.
Trong lòng hắn dâng tròa cảm xúc chiến đấu cuồng nhiệt, là một thương nhân chợ đen thành công, hắn quyết định dùng sự thực chứng minh cho bọn họ, vì sao hắn có thể đứng vững trong đám thương nhân chợ đen, khác với thương nhân chợ đen và thương nhân bình thường nhiều nhất đều ở một chữ.
--- Đen!