Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tu Chân Thế Giới

Chương 254: Ngọc thiết đầu chi biến



Tường thành hoàn thành, khi xây thành còn có dị tượng khiến mọi người được cổ vũ rất nhiều. Đây là tường thành nhỏ nhất bọn họ từng gặp qua, tường thành không cao quá mười trượng, cũng là tường thành thấp nhất bọn họ từng thấy. Nhưng đến lúc này, tường thành thấp bé này luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tường thành trơn trươợ trong như gương màu vàng xanh, toả ra nhàn nhạt khí tức của mặt trởi, tản ra cảm giác ấm áp.
Mỗi khi bọn họ ở trong doanh địa ngẩng đầu nhìn lên toà thành nhỏ trên đỉnh núi, sức lực cả người bọn họ bỗng dưng biến mất. Nhất là mỗi buổi sáng, ánh nắng hình thành nên một quang trụ bao phủ quanh thành nhỏ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau khi kết thúc thì mặt trên của tường sẽ rất ấm áp.
Trong lòng mỗi người đều nghĩ. Ở một nơi hỗn loạn tàn khốc như Tiểu Sơn giới, nơi thành nhỏ kim ô này bất giác khiến mọi người cảm thấy ấm áp ở trong lòng. Khát khao đối với ánh sáng và ấm áp là thiên tính của con người. Không cần phải đốc thúc, mỗi người đều liều mạng làm việc, cả ngày cả đêm.
Tất cả điều này Tả Mạc không biết, hắn vẫn chìm đắm vào trong việc xây công sự. Tường thành hoàn thành đối với toàn bộ thành trấn mà nói chỉ là sự khởi đầu, còn có một lượng lớn công việc đằng sau.
Viên Giang không nhiều lời, hắn tận tâm làm hết phận sự là chỉ điểm cho ông chủ những địa phương cần chú ý. Mỗi lần ánh mắt đảo qua kim ô tường thành, hắn luôn không tự chủ được mà lâm vào trầm mê.
Đây là tường thành hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp qua!
Vô số lần, trong lòng hắn phát ra những lời tán thán tương tự. Càng làm hắn cảm thán không thôi chính là tạo nghệ phù trận của lão bản sâu không thể lường được, ông chủ là tu giả xuất sắc nhất về phù trận mà hắn từng gặp qua.
Tường thành cao mười trượng, có móng sâu hai mươi trượng, toàn bộ tường thành tạo nên một khối. Móng phía dưới, mỗi hai bước thì chạm khắc một phù trận hành thổ. Thuần một màu tứ phẩm phù trận, "địa mạch căn", "nham cương mạn sinh""hoả liên toạ" ba loại phù trận xen kẽ lẫn nhau.
Ông chủ chọn ra ba phù trận này, trong đó đều có ý đồ, mỗi khi nghĩ đến Viên Giang đều không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.
"Địa mạch căn" như hàng ngàn hàng vạn bộ rễ, đâm sâu vào trong đất, không gì phá nổi. "Nham cương mạn sinh" là một loại tương tự thiên môn phù trận, nó có thể làm cho nham thạch hoá thành thép, hơn nữa không ngừng lan tràn, giống như một loại dây leo sinh trưởng vậy.
Viên Giang có chút đáng tiếc, nếu như không có Minh Tiêu phái chỉ cần qua hai ba mươi năm, cả ngọn núi này đều sẽ hoá thành thép, khi đó mới gọi là bền chắc không thể phá.
Làm cho hắn cảm thấy xảo diệu chính là "hoả liên toạ". "Hoả liên toạ" là một loại phù trận tương đối phổ thông, đa số dùng trong luyện khí và luyện đan, có thể hình thành nên bệ hoả liên, linh đan và pháp bảo có thể ở trên bệ luyện hoá thành hình. Nhưng khi dùng ở đây thì lại rất đặc biệt. Tường thành làm bằng gạch kim ô có thể hấp thu kim ô hoả, nếu để lâu thì sự đáng sự là không thể nghi ngờ.
Những "hoả liên toạ" này có thể liên tục luyện hoá tường thành, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng nhưng nếu để qua một thời gian, vậy thì rất khả quan. Huống hồ, hoả sinh thổ, hiệu quả của hai cái phù trận hành thổ giống như nước lên thuyền lên vậy.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Càng xem Viên Giang càng thích nhưng vừa nghĩ đến tường thành trong cuộc chiến chính thức với lão tổ Minh Tiêu phái, tám chin phần mười là sẽ bị phá huỷ, trong lòng cũng càng thêm không nỡ.
Tả Mạc lại không có cảm giác gì. Bên trong thành đại khái chia thành mấy khu vực, như doanh địa, ở mấy khu vực hắn đều chuẩn bị để tự bản thân có thể xây dựng.
Bây giờ hắn kiến tạo chính là lầu canh phù chiến.
Lầu canh phù chiến chính là vị trí chiến đấu trọng yếu trong mỗi thành trấn, mặt trên của nó được bố trí các loại phù trận công kích, tu giả trú ở bên trong có thể khống chế phù trận, cong kích địch nhân xâm phạm. Phù trận bên trong lầu canh phù chiến đều là những phù trận có uy lưự công kích cường dạo, thường thường cần nhiều tu giả chung tay hợp tác.
Có thể cố thủ hay không, ngoại trừ lực phòng ngự của tường thành thì lầu canh phù chiêế cũng là một trong những yếu tố quyết định.
Ngay từ đầu Tả Mạc không nghĩ tới sẽ xây dựng một toà thành lớn. Tác dụng duy nhất của thành nhỏ này chính là dùng để chiến đấu. Ngoại trừ không gian dành cho sinh hoạt, ở địa phương khác Tả Mạc đều dự định dùng để xây dựng lầu gác.
Đối mặt với tu giả kim đan, lấy nhiều thủ thắng cũng không quá mất mặt.
Lầu canh phù chiến xây dựng không khó, cũng không phải là bí mật bất truyền gì, Viên Giang đưa cho hắn một ngọc giản bên trong có giới thiệu hết sức tỉ mỉ. Đương nhiên, không thể nói hết toàn bộ ở đây, đây chỉ bề ngoài mà thôi.
Muốn đạt được thứ tốt bản thân phải tốn tâm tư.
Lầu canh phù chiến còn chưa xây dựng xong, ngọc thiết đầu ma thể của Tả Mạc tự dưng lại có đột phá ngoài ý muốn! Lần đột phá này cực kì bất ngờ, không hề có dấu giệu báo trước đến cả Bồ yêu cũng không thể phát hiện, càng không nói đến Tả Mạc đang chìm đắm vào việc nghiên cứu lầu canh phù chiến.
Ma thể lột xác, thảm liệt ngoài dự đoán của mọi người.
Tả Mạc đang suy nghĩ về lầu canh phù chiến tự nhiên trên người tuôn ra một đoàn huyết vụ.
Gần hắn nhất là nữ tu nhãn thần đột nhiên sáng lên quang mang tủ sắc rất quỷ dị, thân hình không chút thay đổi, lực lượng huyết vụ tràn ngập tới cách hai bước trước mặt nàng, như bị một bức tường vô hình ngăn cách.
Ba gã Kim Giáp vệ mắt trống rỗng, quang mang nhất thời sáng lên, ba người nhất tề giơ kiếm, chống đỡ sự tấn công của huyết vụ.
Viên Giang đứng cách Tả Mạc không xa nhưng không có thực lực như thế, hắn cảm thấy bản thân như bị trúng một nhát búa tạ, chỉ cảm thấy lực truyền đến là cả người đã bay ra ngoài, ngất tại chỗ.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Bang bang phanh!
Trên người Tả Mạc từng đoàn huyết vụ không ngừng tuôn ra, mỗi một đoàn huyết vụ đều ẩn chức lực lượng cường đại. Dưới chân hắn đã tạo thành một cái hố sâu.
Kim giáp trên người ba gã Kim Giáp vệ vang lên liên tục, vội vàng trầm người, quang mang trong mắt sáng lên đến cực hạn, cứng rắn chống lại tấn công của huyết vụ.
Khi lớp huyết vụ thứ ba bùng nổ thì kình khí ẩn chứa trong đó tăng lên đến mức đáng sợ, ba gã Kim Giáp vệ cũng không chống lại được, ầm ầm ầm, liên tiếp lùi lại mười lăm bước mới có thể ổn định thân hình.
Từ đầu đến cuối, thân hình nữ tu không chút thay đổi, mặt nạ màu đen bí ẩn và con ngươi tử sắc yêu dị ở trong huyết vụ như ẩn như hiện.
Tay phải nàng bỗng nhiên vươn ra, một trảo hướng tới huyết vụ trước mặt, nhất thời huyết vụ biến mất, trong tay nàng bất ngờ có thêm một hại huyết châu. Lập tức hai tay nàng hư không một trảo, tất các các huyết vụ đều bị nàng ngưng tụ thành huyết châu.
Thụp thụp, huyết châu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh.
Huyết vụ biến mất, lộ ra chân thân của Tả Mạc. Chỉ thấy cả người Tả Mạc tất cả đều là huyết tương, huyết tương như một sinh vậy, chậm rãi chuyển động, nhìn qua thập phần đáng sợ.
Nữ tu lẳng lặng mà nhìn người máu Tả Mạc.
Bên trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu không nhịn được mà sợ hãi than: "Nữ tử này thật lợi hai!" Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhanh như vậy sao? Lẽ nào đây thực sự là con đường thích hợp đối với tiểu tử này?"
Hắn bỗng nhiên phát hiện, ngẩng mạnh đầu chỉ thấy mây đen xung quanh bia mộ phút chốc biên mất không còn.
Tử quang trong mắt nữ tu phút chốc tăng vọt.
Cả người Tả Mạc đang bị bao vây trong huyết tương bỗng nhiên xuất hiện một tia hắc khí, từng sợi hắc khí nhỏ như sợi tóc, rất khó phát hiện.
Nữ tu chăm chú nhìn một hồi, trong mắt tử quang dần dần nhạt đi.
Huyết tương bao cả người Tả Mạc bốc lên không ngừng, qua hai canh giờ đã dần bình ổn trở lại. Lại hai canh giờ nữa trôi qua, trong hố sâu trên mặt đất xuất hiện một cái huyết kén cao bằng người.
"Nhóm thứ hai." Khúc uý hưng phấn vô cùng. Vừa có thêm một nhóm nữa bị tiêu diệt, bọn họ đã thành công đánh giết hai nhóm tu giả ngoại đường của Minh Tiêu phái. Vận khí của bọn họ rất tốt, theo tin tức biết được có mấy khúc khác ngay cả một nhóm cũng không gặp được.
Liên tục chiến đấu khiến tu giả của khúc bọn họ đã có sự phát triển, chiến đấu đã có mấy phần bài bản.
Trong lòng Ma Phàm không yên, hắn nghĩ chủ ý của bản thân lúc trước có gì sơ suất hay không.
Ý tứ của mẹ trẻ rất rõ ràng, tận lực ngăn chặn địch nhân, làm cho địch nhân không thể xác định được đại bản doanh của bọn họ, để việc xây dựng thành có thêm thời gian. Về phương diện khác lại không thể quá nóng nảy trong việc ứng chiến, nếu đem Minh Tiêu lão tổ tới thì ai cũng ăn không tiêu.
Trong vấn đề này có quá nhiều thức cần phải suy xét.
Nhưng đến hiện nay mà xét thì thế cục tiến triển không lệch ra ngoài dự tính của hắn.
Trong miệng ngậm ngọn cỏ xanh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trởi xa xa.
Chiến đấu, vừa mới bắt đầu thôi.
Trấn Nam Thắng.
"Mười tiểu đội bị giết chết? A! Các ngươi là một đám phế vật! Hai trăm người! Đó là hai trăm người đấy! Con mẹ nó chỉ là hai trăm tảng đá, ném vào trong nước cũng không vang lên một tiếng!"
Áp lực cực lớn, Hạ Tường cuối cùng không thể kìm chế được mà rít gào.
Thủ hạ câm như hến, trưởng lão khác cũng lặng yên không lên tiếng, rất nhiều người trong mắt toát lên mấy phần hả hê.
Bỗng dưng Hạ Tường quay đầu, nhìn chằm chằm vào trưởng lão còn lại. Hai mắt hắn đầy tơ máu, sắc mặt dữ tợn, gân xanh ở trán giống như giun, thanh ầm hắn trầm thấp giống như sư tử bị dồn vào tuyệt cảnh: "Đi rồi, các người đều chờ náo nhiệt đi! Hắc, các ngươi cho rằng chỉ mình ta là không may thôi sao? Các ngươi đừng cho rằng bản thân có thể sống sót! Đừng quên tính khí của lão tổ!"
Trưởng lão kia sắc mặt không khỏi biến đổi.
Tay hắn vung lên, tràn ngập khinh miệt xem thường nói: "Ta là đại trưởng lão, đối với lão tổ mà nói không quan hệ. Trong các ngươi ai thích hợp đứng ra làm lão đại sao? Đừng quên, tu giả ngoại đường chiêu mộ rất dễ dàng, chiêu mộ trưởng lão khó khăn lắm sao? Điều này quan trọng như nào, các ngươi cũng không phải không biết. Ngoại trừ chuyện thứ nhất chúng ta làm hỏng, hắc!"
Mọi người nhìn lẫn nhau, thấy trong mắt đối phương sự sợ hãi, tuy rằng trước mắt là đại trưởng lão chấp chưởng ngoại đường nhưng nếu như lão tổ thật sự truy cứu xuống thì bọn họ cũng khó tránh khỏi quan hệ. Sự tình trước mặt bọn họ lại quan hệ tới sự thống trị của Minh Tiêu phái ở Tiểu Sơn giới này.
Một vị trưởng lão đứng ra: "Không sai, bây giờ không phải là lúc chúng ta chia rẽ, lcú này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải khí khăn này."
"Ta tán thành!" Lại có một gã trưởng lão đứng ra.
Không ngừng có trưởng lão đứng ra tỏ thái độ, nhị trưởng lão sắc mặt có chút khó coi nhưng hắn cũng đứng ra: "Ta cũng đồng ý."
Vẻ tức giận trên mặt đại trưởng biến mất, thay vào là nụ cười tươi: "Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực là có thể nắm giữ vở hài kịch sắp tới này!"
Bảy vị trưởng lão, ngoại trừ hắn, tất cả đều là cao thủ ngưng mạch tam trọng thiên!
Bầu không khí ở trấn Nam Thắng đột nhiên thay đổi, tất cả người đi đường trên trấn đều bị cưỡng chế phải đi về nha, tất cả các vật tư di chuyển đều bị cấm, mọi người đi lại cũng bị cấm. Tuy rằng các lão đại có thể lực lớn đều kháng nghị nhưng lập tức bị áp chế, bọn họ cũng bị giam lỏng.
Lần đầu tiên từ lúc thành lập đến nay ngoại đường Minh Tiêu phái ra một cấp tốc lệnh!
Những tu giả ngoại đường chuẩn bị được phái ra ngoài Tiểu Sơn giới đều bị triệu hồi. Số lượng tu giả ở trấn Nam Thắng không ngừng gia tăng. Đám lão đại bị giam lỏng thấy việc này nhất thời trong lòng đều cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên ở trong nhà.
Ngoại đường khổng lồ trước đây chưa từng có hiệu suất ngưng tụ lực lượng như vậy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...