Tu Chân Thế Giới
Chương 246: Mai phục
Doanh trại.
Tả Mạc nhìn nữ tu, gãi gãi đầu: "Ngươi dù sao cũng phải có một cái tên chứ, như vậy mọi người cũng dễ xưng hô." Mới thay đổi thân thể, tóc ngắn cũn, khi gãi cảm giác tóc như một mũi kim đâm vào tay. Quái dị thật, sao tóc lại cứng thế?
Nữ tu vẫn như không nghe thấy.
Tả Mạc từ sau khi kiểm tra thương thế của nàng lần trước đã phát hiện trong cơ thể nàng có một lực lượng lạnh lẽo quỷ dị. Thương thế trong cơ thể nàng không biến xấu cũng bởi có lực lượng này tồn tại. Lực lượng bất minh này tựa như sợi tơ nhện dẻo dai kiên cường trải rộng khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Tả Mạc thậm chí hoài nghi nếu lực lượng này không còn nữa, liệu thân thể nàng có tan thành từng mảnh không.
Khí tức của nàng khiến người khác kinh hãi hẳn cũng do lực lượng không hiểu rõ được này, Tả Mạc nghĩ thầm. Bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần nàng. Ngay cả con chim ngốc hay ra dáng chỉ cả này cũng không dám tới gần nàng trong khoảng ba trượng, càng không nói tới hai tên nhát cáy tháp nhỏ và Tiểu Hắc.
Thấy nữ tu vẫn không phản ứng, Tả Mạc chuyển sự chú ý sang mái tóc cứng như sắt. Chẳng lẽ mình càng ngày càng giống yêu thú, trong lòng hắn nghĩ thầm.
Ba tên Kim Giáp vệ chống kiếm đứng đó cách hắn không xa, ngay cả bọn chúng dường như cũng có phần sợ hãi đối với nữ tu này. Điều này khiến Tả Mạc trăm ngàn lần khó hiểu, Kim Giáp vệ chẳng phải con rối sao? Sao lại sợ hãi được?
Toàn thân nữ tu đều khiến người ta không hiểu nổi.
Nhĩn thấy hiện giờ vẫn không có kết quả, Tả Mạc lắc đầu. Mấy ngày nay hắn luôn kiên trì trò chuyện hai câu với nữ tu, cố gắng kéo gần quan hệ, song tới giờ vẫn như không. Nàng ta cứ như pho tượng đá đứng yên đó chẳng nhúc nhích. Tả Mạc cũng chưa từng nghe thấy nàng nói chuyện.
Chẳng lẽ cô ta điếc?
Tả Mạc không dám xác định suy nghĩ, trong mắt hắn, nữ tu này không giống như xuất thân từ môn phái lớn bởi quá nhếch nhác. Cái đầu rối bù, toàn thân mọc lên đầy mụn ghẻ như rêu như nám mốc, chỗ duy nhất còn hoàn hảo cũng chỉ có đôi chân trần.
Nói thật lòng, Tả Mạc chưa từng thấy bàn chân đẹp như vậy. Cân xứng trắng nõn tựa ngọc tựa sứ, không chút tỳ vết, ôn thuận tinh xảo. Lúc Tả Mạc tự mình kiểm tra thương thế cho nàng, lần đầu thấy đôi trân trần này không ngờ đã xuất thần trong nháy mắt.
Nó như tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng khiến người ta khó chuyển mắt đi được.
Chỉ tiếc là, từ đầu gối trở lên, khắp nơi đều mọc mụn ghẻ.
Nàng mang mặt nạ, mặc áo choàng gai rộng thùng thình, đôi chân trần giẫm lên bùn. Đôi chân trắng như tuyết nhu hòa tinh tế giẫm lên bùn đất màu đen tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Mỗi khi nhìn thấy Tả Mạc lại không tự chủ được mà hô hấp cứng lại. Nhưng ngay lập tức trong lòng hắn nảy nảy sinh nuối tiếc, một nữ nhân, cả người mọc đầy mụn ghẻ, cũng thật đáng thương.
Trong lòng thầm thở dài, hắn cũng không rõ mình cảm khái vì cái gì, đứng dậy bay lên một ngọn núi, dõi mắt nhìn về phía xa. Bầu trời như phiến đá xanh, mây trắng như cát, gió núi hiu hiu thổi, thật thoải mái. Hồ Thiên Tinh dưới chân núi như một viên bảo thạch sáng trong khảm vào dãy núi.
Tâm tình Tả Mạc bỗng dưng trống trải. Linh khí Tiểu Sơn giới mặc dù mất đi nhưng đối với những cây cỏ dã thú này cũng chẳng khác bao nhiêu. Ngược lại, bởi không có tu giả sinh sống, dãy núi lại lộ vẻ xanh um tươi tốt hơn hẳn.
Vì việc xây thành sau này, hắn chuyển doanh trại tới núi Thiên Tinh. Bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt sư đệ Thuần Vu Thành đầy vẻ không muốn, hắn không khỏi mỉm cười, Thành sư đệ đúng là kẻ si mê nuôi thú!
Cát Vĩ, Tôn Bảo dẫn theo đám thủ hạ, liều mạng tăng tốc.
Xây thành cần một lượng tài liệu cực kỳ kinh khủng, tỷ như gạch xây thành phải cắt ra từ núi đá, khối nào cũng cần trải qua luyện chế, chạm khắc phù trận. Tu giả khai thác núi đá cũng chẳng phải việc khó song việc luyện chế lại không dễ.
Để tăng nhanh tiến độ, Tả Mạc bày đại trận, lại một lần nữa thu thập lượng lớn lửa Kim Ô, phân cho người dưới tay. Đám tu giả thủ hạ tất nhiên vui mừng khó hiểu, càng thêm ráng sức.
Mỗi khối đá xanh đều dài ba trượng rộng một trượng, cao một trượng, do Kim Giáp Vệ khai thác rồi chuyển cho tu giả bắt đầu luyện chế. Duy khiến Tả Mạc cảm thấy đau đầu là lửa Kim Ô tuy phẩm giai rất cao nhưng những phiến đá xanh nhị phẩm này chỉ cần hơi vô ý sẽ bị hòa tan thành một bãi dung nham.
Sau đành phải khắc phù trận trước rồi dùng lửa Kim Ô luyện chế sau mới giải quyết được vấn đề này. Sau khi luyện chế xong mỗi phiến đá xanh đều co lại còn phân nửa, tạo thành màu xanh vàng kim, phẳng phắn, cứng rắn vô cùng. Tả Mạc đã thử dùng phi kiếm chém thử, hoa lửa nảy ra, không hề tổn hại. Đến lúc Tả Mạc truyền linh lực toàn thân vào, phi kiếm chém xuống vẫn chỉ đâm vào được phân nửa.
Tài liệu như vậy tuy chưa đủ để chế tạo các loại linh giáp nhưng để làm tường thành thì thừa rồi.
Năm mươi tu giả, tất cả đều tới luyện chế đá xanh, còn bản thân Tả Mạc phải bận rộn thăm dò địa hình Xây dựng một thành mới phải bày trận, lần bày trận này là để đối phó tới vu giả kim đan, đối với Tả Mạc mà nói, đây là một khảo nghiệm trước nay chưa từng có.
Đại trận hắn từng bố trí qua, kể cả đại trận trên đảo Hoang Mộc đều không đủ để chống lại tu giả kim đan. Hắn đã gặp qua tu giả kim đan nhưng chưa từng giao thủ cùng họ, cũng không rõ tu giả kim đan rốt cuộc lợi hại tới nhường nào, nhưng hắn biết rõ, chắc chắn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình.
Ngưng mạch và kim đan lý giải về linh lực khác nhau về bản chất.
Hắn không biết chênh lệch về bản chất này rốt cuộc lớn tới bao nhiêu, hắn chỉ có thể dốc hết sức.
Đường xá gian nguy!
Nhìn dãy núi xa xa, đôi mắt Tả Mạc đen bóng đầy thâm thúy.
Niên Lục lưng cõng một người, cảnh vật sau lưng không ngừng bay vùn vụt về phía sau, tốc độ vậy mà lại không chút chậm lại. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới bàn chân hắn có một đóa sen trắng. Áo trắng hơn tuyết, hoa sen kiều diễm, ngự gió lướt đi, tiêu sái không nói nên lời, khiến những nữ du dọc đường hai mắt sáng lên.
"Ô! Thật đẹp trai!"
Tiếng kêu chói tai của đám nữ tu khong ngừng vang lên.
Đám tu giả đuổi theo phía sau nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Niên Lục lúc này không hề de dấu, hắn chọn con đường trực tiếp nhất, đường thẳng!
Không riêng gì hắn, chín người khác đều chọn đường thẳng, bọn họ từ những vị trí khác nhau trong trấn, đòng loạt lao về phía cửa trấn Nam Thắng! Nếu nhìn từ trên bầu trời trấn Nam Thắng xuống có thể thấy mười bóng người vẽ thành mười đường cong thẳng tắp, giao nhau ở cửa trấn. Phía sau bọn họ có tổng cộng năm sáu mươi tu giả bị bọn họ dẫn dắt, đồng loạt bay về phía cửa trấn.
Nhiều tu giả dồn dập bay lên giữa không trung muốn xem náo nhiệt. Trong lòng đám người này cũng rất kinh ngạc, ai dám làm càn ở nơi của Minh Tiêu phái như vậy?
Lôi Bằng là người đầu tiên tới cửa trấn, hắn thậm chí còn rảnh rỗi quay đầu lại nhìn đồng bọn đang nhanh chóng bay tới, đắc ý cười to rồi mới ung dung xoay người, thảnh thơi đi qua cửa trấn.
Chín người khác đồng thời thấy vẻ đắc ý của Lôi bằng, cũng đồng thời phì một tiếng khinh bỉ. Không cần lệnh, đám người hừ một tiếng, đồng thời phát lực!
Một huýt bén nhọn lập tức vang vọng khắp Nam Thắng trấn!
Chín bóng người như chín mũi tên nhọn, kèm theo niếng huýt bén nhọn lao thẳng tới cửa trấn!
Cửa trấn Nam Thẳng chẳng qua chỉ là kiến trúc tượng trưng, Hạ Tường từ đầu đã nghĩ không ai dám có chủ ý với Minh Tiêu phái. Dám dương oai trên địa bàn của Minh Tiêu phái? Trừ phi không muốn sống ở Tiểu Sơn giới nữa rồi. Cũng chính vì vậy, phòng ngự tại Nam Thắng trấn quả thực yếu tới mức đáng thương.
Chín bóng người mau chóng bay qua, cửa trấn đáng thương lập tức bị khí kình như đao xé thành từng mảnh!
Cửa trấn bụi mù, vụn gỗ bay lung tung!
Đám tu giả truy kích phía sau nối gót bay tới, bọn chúng thấy thế không hề giảm tốc độ, linh giáp trên người lóe sáng, linh tráo mở ra, chuẩn bị trực tiếp bay qua cửa trấn!
"Ta sớm giết đám người này muốn chúng ta ăn bụi mà."
Trong bụi bặm, có kẻ oán hận nói.
Vô số kiếm mang đột nhiên bắn ra từ trong đám bụi, tựa như con dơi ẩn trong bóng tối nhe răng hút máu.
"Có mai phục!"
Đám tu giả truy đuổi sợ hãi biến sắc.
Phốc phốc phốc!
Tu giả đi đầu căn bản không kịp phản ứng, linh tráo trong nháy mắt bị xuyên thủng như tờ giấy, trên người tu giả này nhiều thêm mấy lỗ máu. Vẻ mặt tu giả này lập tức ngưng trệ, thân thể không khống chế được, theo quán tính ngã thẳng vào trong đám bụi.
Không riêng gì hắn, vài tu giả bay phía trước không ai sống nổi.
"Kiếm ý!"
Đám tu giả phía sau sợ hãi, kiếm mang mạnh mẽ như vậy chỉ có một khả năng – kiếm ý!
Chỉ có kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể xuất ra kiếm mang kinh khủng như vậy, mới có thể thoái mái xuyên thủng linh giáp, một kiếm đoạt mạng!
Kiếm mang cũng không nhiều, màu sắc khác nhau, hiển nhiên do kiếm tu khác nhau phóng ra!
Không chỉ một kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý.
Đán tu giả này đều biến sắc, kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý rất hiếm thấy. Kiếm tu tại ngưng mạch kỳ lĩnh ngộ kiếm ý có thể nói là trong trăm người mới có một, có thể thấy khó tới mức nào. Kiếm tu sao lại muốn lĩnh ngộ kiếm ý?
Đó là bởi một khi lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực của kiếm mang sẽ tăng nhiều. Mức độ gia tăng mỗi người mỗi khác, cũng bởi kiếm quyết mà khác, nhưng có thể khẳng định một điều, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đáng sợ hơn so với kiếm tu không lĩnh ngộ được rất nhiều!
Có bảy kiếm tu vừa đối mặt đã hy sinh.
Những kẻ khác run sợ, nhưng trong lòng lại âm thầm may mắn, ít nhất bản thân mình không truy quá nhanh. Càng khiến họ vui mừng là đợt va chạm vừa rồi của bọn họ đã xua tan đám bụi, đối phương cũng đã lộ diện.
Năm người!
Chỉ có năm người!
Trong lòng bọn họ cũng thoáng an tâm hơn, năm người đều lĩnh ngộ kiếm ý nhưng số lượng quá ít. Đám người bọn họ có tới năm sáu mươi cơ mà.
Tông Nhưu nắm mắt đứng đó, tay cầm Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử, trong lòng hân hoan vô cùng.
Chuỗi vòng châu trên tay hắn bị hủy trong trận đánh với Huyết Giác đại mãng, Tả Mạc trong lòng hổ thẹn, muốn cấp cho Tông Như một món pháp bảo. Song Tông Như là thiền tu hiếm thấy, pháp bảo của thiền tu lại càng khó tìm, hắn bỗng nhớ tới nửa cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử trong nhẫn của mình.
Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử kia vốn là một kiện pháp bảo thiền tu chính thống, hơn nữa lần trước Tông Như toàn lực phát động vòng tay cũng khiến Tả Mạc nhìn ra một chút ảo diệu của pháp bảo thiền tu. Hắn bèn bỏ ra không ít công sức, một lần nữa luyện chế thanh Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này, đưa nó cho Tông Như.
Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử vừa tới tay, Tông Như lập tức biết đây là một pháp bảo thiền tu phẩm giai không thấp. Trong xử ẩn chứa thiền niệm cực kỳ dồi dào, không biết do vị tiền bối nào giữ bên người một thời gian dài, dần dà trong cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này tích lũy một lượng lớn thiền niệm.
Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này trên tay Tả Mạc không phát huy được một phần năm tác dụng như khi trên tay Tông Như.
Thiền niệm trong xử rất có ích đối với việc tu luyện của Tông Như, đáng quý nhất là trong đó ẩn chứa không ít mảnh cảm ngộ thiền định của tiền bối.
Luôn đau khổ vì không ai chỉ điểm, Tông Như như lấy được chí bảo, tiến triển cực nhanh.
Ngoại trừ quyền ý, ngay cả thần thông mà lúc trước hắn cho là cả đời cũng không có được trong lúc vô ý lại tu thành!
Cảm thụ từng đợt khí tức ôn hòa thanh sảng trong Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử truyền tới, ngay lúc kiếm mang còn chưa tiêu biến hết.
Tông Như đang nhắt chặt hai mắt bỗng dưng mở ra.
Tả Mạc nhìn nữ tu, gãi gãi đầu: "Ngươi dù sao cũng phải có một cái tên chứ, như vậy mọi người cũng dễ xưng hô." Mới thay đổi thân thể, tóc ngắn cũn, khi gãi cảm giác tóc như một mũi kim đâm vào tay. Quái dị thật, sao tóc lại cứng thế?
Nữ tu vẫn như không nghe thấy.
Tả Mạc từ sau khi kiểm tra thương thế của nàng lần trước đã phát hiện trong cơ thể nàng có một lực lượng lạnh lẽo quỷ dị. Thương thế trong cơ thể nàng không biến xấu cũng bởi có lực lượng này tồn tại. Lực lượng bất minh này tựa như sợi tơ nhện dẻo dai kiên cường trải rộng khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Tả Mạc thậm chí hoài nghi nếu lực lượng này không còn nữa, liệu thân thể nàng có tan thành từng mảnh không.
Khí tức của nàng khiến người khác kinh hãi hẳn cũng do lực lượng không hiểu rõ được này, Tả Mạc nghĩ thầm. Bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần nàng. Ngay cả con chim ngốc hay ra dáng chỉ cả này cũng không dám tới gần nàng trong khoảng ba trượng, càng không nói tới hai tên nhát cáy tháp nhỏ và Tiểu Hắc.
Thấy nữ tu vẫn không phản ứng, Tả Mạc chuyển sự chú ý sang mái tóc cứng như sắt. Chẳng lẽ mình càng ngày càng giống yêu thú, trong lòng hắn nghĩ thầm.
Ba tên Kim Giáp vệ chống kiếm đứng đó cách hắn không xa, ngay cả bọn chúng dường như cũng có phần sợ hãi đối với nữ tu này. Điều này khiến Tả Mạc trăm ngàn lần khó hiểu, Kim Giáp vệ chẳng phải con rối sao? Sao lại sợ hãi được?
Toàn thân nữ tu đều khiến người ta không hiểu nổi.
Nhĩn thấy hiện giờ vẫn không có kết quả, Tả Mạc lắc đầu. Mấy ngày nay hắn luôn kiên trì trò chuyện hai câu với nữ tu, cố gắng kéo gần quan hệ, song tới giờ vẫn như không. Nàng ta cứ như pho tượng đá đứng yên đó chẳng nhúc nhích. Tả Mạc cũng chưa từng nghe thấy nàng nói chuyện.
Chẳng lẽ cô ta điếc?
Tả Mạc không dám xác định suy nghĩ, trong mắt hắn, nữ tu này không giống như xuất thân từ môn phái lớn bởi quá nhếch nhác. Cái đầu rối bù, toàn thân mọc lên đầy mụn ghẻ như rêu như nám mốc, chỗ duy nhất còn hoàn hảo cũng chỉ có đôi chân trần.
Nói thật lòng, Tả Mạc chưa từng thấy bàn chân đẹp như vậy. Cân xứng trắng nõn tựa ngọc tựa sứ, không chút tỳ vết, ôn thuận tinh xảo. Lúc Tả Mạc tự mình kiểm tra thương thế cho nàng, lần đầu thấy đôi trân trần này không ngờ đã xuất thần trong nháy mắt.
Nó như tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng khiến người ta khó chuyển mắt đi được.
Chỉ tiếc là, từ đầu gối trở lên, khắp nơi đều mọc mụn ghẻ.
Nàng mang mặt nạ, mặc áo choàng gai rộng thùng thình, đôi chân trần giẫm lên bùn. Đôi chân trắng như tuyết nhu hòa tinh tế giẫm lên bùn đất màu đen tạo thành sự tương phản mãnh liệt. Mỗi khi nhìn thấy Tả Mạc lại không tự chủ được mà hô hấp cứng lại. Nhưng ngay lập tức trong lòng hắn nảy nảy sinh nuối tiếc, một nữ nhân, cả người mọc đầy mụn ghẻ, cũng thật đáng thương.
Trong lòng thầm thở dài, hắn cũng không rõ mình cảm khái vì cái gì, đứng dậy bay lên một ngọn núi, dõi mắt nhìn về phía xa. Bầu trời như phiến đá xanh, mây trắng như cát, gió núi hiu hiu thổi, thật thoải mái. Hồ Thiên Tinh dưới chân núi như một viên bảo thạch sáng trong khảm vào dãy núi.
Tâm tình Tả Mạc bỗng dưng trống trải. Linh khí Tiểu Sơn giới mặc dù mất đi nhưng đối với những cây cỏ dã thú này cũng chẳng khác bao nhiêu. Ngược lại, bởi không có tu giả sinh sống, dãy núi lại lộ vẻ xanh um tươi tốt hơn hẳn.
Vì việc xây thành sau này, hắn chuyển doanh trại tới núi Thiên Tinh. Bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt sư đệ Thuần Vu Thành đầy vẻ không muốn, hắn không khỏi mỉm cười, Thành sư đệ đúng là kẻ si mê nuôi thú!
Cát Vĩ, Tôn Bảo dẫn theo đám thủ hạ, liều mạng tăng tốc.
Xây thành cần một lượng tài liệu cực kỳ kinh khủng, tỷ như gạch xây thành phải cắt ra từ núi đá, khối nào cũng cần trải qua luyện chế, chạm khắc phù trận. Tu giả khai thác núi đá cũng chẳng phải việc khó song việc luyện chế lại không dễ.
Để tăng nhanh tiến độ, Tả Mạc bày đại trận, lại một lần nữa thu thập lượng lớn lửa Kim Ô, phân cho người dưới tay. Đám tu giả thủ hạ tất nhiên vui mừng khó hiểu, càng thêm ráng sức.
Mỗi khối đá xanh đều dài ba trượng rộng một trượng, cao một trượng, do Kim Giáp Vệ khai thác rồi chuyển cho tu giả bắt đầu luyện chế. Duy khiến Tả Mạc cảm thấy đau đầu là lửa Kim Ô tuy phẩm giai rất cao nhưng những phiến đá xanh nhị phẩm này chỉ cần hơi vô ý sẽ bị hòa tan thành một bãi dung nham.
Sau đành phải khắc phù trận trước rồi dùng lửa Kim Ô luyện chế sau mới giải quyết được vấn đề này. Sau khi luyện chế xong mỗi phiến đá xanh đều co lại còn phân nửa, tạo thành màu xanh vàng kim, phẳng phắn, cứng rắn vô cùng. Tả Mạc đã thử dùng phi kiếm chém thử, hoa lửa nảy ra, không hề tổn hại. Đến lúc Tả Mạc truyền linh lực toàn thân vào, phi kiếm chém xuống vẫn chỉ đâm vào được phân nửa.
Tài liệu như vậy tuy chưa đủ để chế tạo các loại linh giáp nhưng để làm tường thành thì thừa rồi.
Năm mươi tu giả, tất cả đều tới luyện chế đá xanh, còn bản thân Tả Mạc phải bận rộn thăm dò địa hình Xây dựng một thành mới phải bày trận, lần bày trận này là để đối phó tới vu giả kim đan, đối với Tả Mạc mà nói, đây là một khảo nghiệm trước nay chưa từng có.
Đại trận hắn từng bố trí qua, kể cả đại trận trên đảo Hoang Mộc đều không đủ để chống lại tu giả kim đan. Hắn đã gặp qua tu giả kim đan nhưng chưa từng giao thủ cùng họ, cũng không rõ tu giả kim đan rốt cuộc lợi hại tới nhường nào, nhưng hắn biết rõ, chắc chắn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình.
Ngưng mạch và kim đan lý giải về linh lực khác nhau về bản chất.
Hắn không biết chênh lệch về bản chất này rốt cuộc lớn tới bao nhiêu, hắn chỉ có thể dốc hết sức.
Đường xá gian nguy!
Nhìn dãy núi xa xa, đôi mắt Tả Mạc đen bóng đầy thâm thúy.
Niên Lục lưng cõng một người, cảnh vật sau lưng không ngừng bay vùn vụt về phía sau, tốc độ vậy mà lại không chút chậm lại. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới bàn chân hắn có một đóa sen trắng. Áo trắng hơn tuyết, hoa sen kiều diễm, ngự gió lướt đi, tiêu sái không nói nên lời, khiến những nữ du dọc đường hai mắt sáng lên.
"Ô! Thật đẹp trai!"
Tiếng kêu chói tai của đám nữ tu khong ngừng vang lên.
Đám tu giả đuổi theo phía sau nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Niên Lục lúc này không hề de dấu, hắn chọn con đường trực tiếp nhất, đường thẳng!
Không riêng gì hắn, chín người khác đều chọn đường thẳng, bọn họ từ những vị trí khác nhau trong trấn, đòng loạt lao về phía cửa trấn Nam Thắng! Nếu nhìn từ trên bầu trời trấn Nam Thắng xuống có thể thấy mười bóng người vẽ thành mười đường cong thẳng tắp, giao nhau ở cửa trấn. Phía sau bọn họ có tổng cộng năm sáu mươi tu giả bị bọn họ dẫn dắt, đồng loạt bay về phía cửa trấn.
Nhiều tu giả dồn dập bay lên giữa không trung muốn xem náo nhiệt. Trong lòng đám người này cũng rất kinh ngạc, ai dám làm càn ở nơi của Minh Tiêu phái như vậy?
Lôi Bằng là người đầu tiên tới cửa trấn, hắn thậm chí còn rảnh rỗi quay đầu lại nhìn đồng bọn đang nhanh chóng bay tới, đắc ý cười to rồi mới ung dung xoay người, thảnh thơi đi qua cửa trấn.
Chín người khác đồng thời thấy vẻ đắc ý của Lôi bằng, cũng đồng thời phì một tiếng khinh bỉ. Không cần lệnh, đám người hừ một tiếng, đồng thời phát lực!
Một huýt bén nhọn lập tức vang vọng khắp Nam Thắng trấn!
Chín bóng người như chín mũi tên nhọn, kèm theo niếng huýt bén nhọn lao thẳng tới cửa trấn!
Cửa trấn Nam Thẳng chẳng qua chỉ là kiến trúc tượng trưng, Hạ Tường từ đầu đã nghĩ không ai dám có chủ ý với Minh Tiêu phái. Dám dương oai trên địa bàn của Minh Tiêu phái? Trừ phi không muốn sống ở Tiểu Sơn giới nữa rồi. Cũng chính vì vậy, phòng ngự tại Nam Thắng trấn quả thực yếu tới mức đáng thương.
Chín bóng người mau chóng bay qua, cửa trấn đáng thương lập tức bị khí kình như đao xé thành từng mảnh!
Cửa trấn bụi mù, vụn gỗ bay lung tung!
Đám tu giả truy kích phía sau nối gót bay tới, bọn chúng thấy thế không hề giảm tốc độ, linh giáp trên người lóe sáng, linh tráo mở ra, chuẩn bị trực tiếp bay qua cửa trấn!
"Ta sớm giết đám người này muốn chúng ta ăn bụi mà."
Trong bụi bặm, có kẻ oán hận nói.
Vô số kiếm mang đột nhiên bắn ra từ trong đám bụi, tựa như con dơi ẩn trong bóng tối nhe răng hút máu.
"Có mai phục!"
Đám tu giả truy đuổi sợ hãi biến sắc.
Phốc phốc phốc!
Tu giả đi đầu căn bản không kịp phản ứng, linh tráo trong nháy mắt bị xuyên thủng như tờ giấy, trên người tu giả này nhiều thêm mấy lỗ máu. Vẻ mặt tu giả này lập tức ngưng trệ, thân thể không khống chế được, theo quán tính ngã thẳng vào trong đám bụi.
Không riêng gì hắn, vài tu giả bay phía trước không ai sống nổi.
"Kiếm ý!"
Đám tu giả phía sau sợ hãi, kiếm mang mạnh mẽ như vậy chỉ có một khả năng – kiếm ý!
Chỉ có kiếm tu đã lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể xuất ra kiếm mang kinh khủng như vậy, mới có thể thoái mái xuyên thủng linh giáp, một kiếm đoạt mạng!
Kiếm mang cũng không nhiều, màu sắc khác nhau, hiển nhiên do kiếm tu khác nhau phóng ra!
Không chỉ một kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý.
Đán tu giả này đều biến sắc, kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý rất hiếm thấy. Kiếm tu tại ngưng mạch kỳ lĩnh ngộ kiếm ý có thể nói là trong trăm người mới có một, có thể thấy khó tới mức nào. Kiếm tu sao lại muốn lĩnh ngộ kiếm ý?
Đó là bởi một khi lĩnh ngộ kiếm ý, uy lực của kiếm mang sẽ tăng nhiều. Mức độ gia tăng mỗi người mỗi khác, cũng bởi kiếm quyết mà khác, nhưng có thể khẳng định một điều, kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý đáng sợ hơn so với kiếm tu không lĩnh ngộ được rất nhiều!
Có bảy kiếm tu vừa đối mặt đã hy sinh.
Những kẻ khác run sợ, nhưng trong lòng lại âm thầm may mắn, ít nhất bản thân mình không truy quá nhanh. Càng khiến họ vui mừng là đợt va chạm vừa rồi của bọn họ đã xua tan đám bụi, đối phương cũng đã lộ diện.
Năm người!
Chỉ có năm người!
Trong lòng bọn họ cũng thoáng an tâm hơn, năm người đều lĩnh ngộ kiếm ý nhưng số lượng quá ít. Đám người bọn họ có tới năm sáu mươi cơ mà.
Tông Nhưu nắm mắt đứng đó, tay cầm Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử, trong lòng hân hoan vô cùng.
Chuỗi vòng châu trên tay hắn bị hủy trong trận đánh với Huyết Giác đại mãng, Tả Mạc trong lòng hổ thẹn, muốn cấp cho Tông Như một món pháp bảo. Song Tông Như là thiền tu hiếm thấy, pháp bảo của thiền tu lại càng khó tìm, hắn bỗng nhớ tới nửa cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử trong nhẫn của mình.
Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử kia vốn là một kiện pháp bảo thiền tu chính thống, hơn nữa lần trước Tông Như toàn lực phát động vòng tay cũng khiến Tả Mạc nhìn ra một chút ảo diệu của pháp bảo thiền tu. Hắn bèn bỏ ra không ít công sức, một lần nữa luyện chế thanh Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này, đưa nó cho Tông Như.
Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử vừa tới tay, Tông Như lập tức biết đây là một pháp bảo thiền tu phẩm giai không thấp. Trong xử ẩn chứa thiền niệm cực kỳ dồi dào, không biết do vị tiền bối nào giữ bên người một thời gian dài, dần dà trong cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này tích lũy một lượng lớn thiền niệm.
Cây Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử này trên tay Tả Mạc không phát huy được một phần năm tác dụng như khi trên tay Tông Như.
Thiền niệm trong xử rất có ích đối với việc tu luyện của Tông Như, đáng quý nhất là trong đó ẩn chứa không ít mảnh cảm ngộ thiền định của tiền bối.
Luôn đau khổ vì không ai chỉ điểm, Tông Như như lấy được chí bảo, tiến triển cực nhanh.
Ngoại trừ quyền ý, ngay cả thần thông mà lúc trước hắn cho là cả đời cũng không có được trong lúc vô ý lại tu thành!
Cảm thụ từng đợt khí tức ôn hòa thanh sảng trong Thập Tự Kim Cương Hàng Ma Xử truyền tới, ngay lúc kiếm mang còn chưa tiêu biến hết.
Tông Như đang nhắt chặt hai mắt bỗng dưng mở ra.