Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tu Chân Thế Giới

Chương 133: Bùi Nguyên Nhiên không vui



Diêm Nhạc sửng sốt nhìn vào Tả Mạc trong thùng thuốc, lập tức hơi ngớ, nghiên đầu từ nọi: "Hắn lại đột phá? Di, ta vì sao lại dùng "lại" nha?"
Không ai để ý tới hắn, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc mặt sáng vàng, một tầng kim quang như sóng nước gợn lên, đầu tóc hắn dần nhuộm màu vàng. Thân thể hắn hơi run rẩy tựa như chịu đau đớn vô cùng, vẻ bất mãn trên mặt Thi Phượng Dung lập tức không cánh mà bay, thay vào đó và vẻ quan tâm vô bì.
Bùi Nguyên Nhiên hỏi: " Trong "kim cương vi ngôn" sau nhục thân kim y là gì?"
Tất Nham tiếc từng chữ: "Hồng liên kim dịch."
"Luyện thể…." Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên như nhớ ra cái gì đó: "Tầng thứ mấy có thể sinh thần thông?"
Tân Nham hồi đáp: "Năm."
Bùi Nguyên Nhiên gật đầu, tỏ ý minh bạch: "Tầng thứ năm."
Diêm Nhặc xiên vào: "bằng tốc độ của hắn, tầng thứ năm cũng không lâu. Ta rất hiếu kỳ, nếu tiểu tử này luyện tới tầng thứ năm, sẽ sinh thần thông gì."
Những người khác đều im lặng, luyện thệ là tương đối xa lạ với bọn họ.
Côn Hóa cảnh là thiên hạ của kiếm tu, kiếm tu tu kiếm không hỏi chuyện khác. Thiền tu thiện trường luyện thể, mà thánh địa của thiền tu là Huyền Không cảnh.
Thiền tu là một nhánh lớn của tu giả, bọn họ chủ tu bản thân, cầu tự thân tự tại. Trong số tu giả, nếu luận gian khổ, đại khái thiền tu là đứng đầu. Nhưng tâm pháp của thiền tu đại đa số đơn giản dễ hiểu, tập luyện dễ dàng, chỉ cần có nghị lực thì đa phần có khả năng thành tựu. Nhưng có một đặc điểm là trước dễ sau khó, càng về sau, tu luyện càng khó, càng về sau càng cần nghị lực đại trí đại tuệ, mới có thể thành công.
Chẳng qua tu luyện tới tầng thứ tư nhanh như Tả Mạc, thiên phú này cũng là rất hiếm có.
Thần thông là thứ khiến người khác kiêng dè thiền tu nhất. Thứ gọi là thần thông là một vài năng lực được lĩnh ngộ khi tới một cảnh giới nhất định. Điều này khiến các tu giả khác hâm mộ, chỉ cần đạt tới cảnh giới liền có thể sinh thần thông. Nhưng thần thông thể nào thì tùy người. Có người muốn tìm quy luật, nhưng tới này cũng không ai có thể nắm được ảo diệu trong đó.
Nhưng cho dù Tả Mạc hiện tại tu "kim cương vi ngôn" tới tầng thứ năm, sinh thần thông, mấy người Bùi Nguyên Nhiên không ai cao hứng.
Bọn họ là kiếm tu!
Nếu nói thiền tu bình hòa, kiếm tu lại cao ngạo thuần túy, bọn họ chỉ tin tưởng kiếm trong tay họ. Là tu giả có lực công kích cường đại nhất, kiếm tu đích xác có đầy đủ tư bản để kiêu ngạo. Càng là danh môn đại phái, khí chất này càng thể hiện rõ ràng.
Vô Không kiếm môn tuy hiện nay chẳng qua là một tiểu môn phái, nhưng tốt xấu thì tổ sư cũng tài giỏi, so với các tiểu môn phái còn có khác nhau rất lớn. Bùi Nguyên Nhiên mấy người còn xem thường các môn phái khác, nào muốn để ý những phương pháp tu luyện khác?
Tả Mạc tại luyện thể thành tựu càng cao, sẽ càng khiến bọn họ không thích.
Dược dịch đen nhánh như mực dần dấn biến trong, Tả Mạc run rẩy lúc này cũng dần ngừng lại, nhiều hơn một phần ám kim sắc. Mặt như được dát một tầng ám kim.
Khuôn mặt vẫn không lộ biểu tình, lộ ra mấy phần trang nghiêm.
Bùi Nguyên Nhiên mấy người sắc mặt càng khó coi, nếu không phải Tả Mạc thiên phú xuất sắc, lại là đệ tử bản môn, bọn họ sớm đã một cước đá hắn khỏi sơn môn.
Tả Mạc mở mắt ra, liền thấy bốn vị trưởng bối đứng một hàng trước mặt mình, ánh mắt bất thiện nhìn mình. Vui sướng vì vừa đột phá tầng thứ tư "kim cương vi ngôn" con đang sôi trào trong lòng, nhưng khi thấy vẻ mặt khó coi của bốn vị trưởng bối thì lập tức xẹp xuống
Hắn không biết mình đã chọc các vị trưởng bối điểm nào, nhưng hắn biết lúc này khôn hồn đừng đỏ thêm dầu vào lửa. Ít nói ít sai, không nói không sai, hắn thức thời ngậm miệng.
Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu, chuyển mình dời đi: "Tốt rồi, thương của ngươi cũng khỏi rồi. Vì ngươi, sư phó của ngươi đã tốn nhiều sức lực. Ngươi phải biểu hiện tốt, chớ phụ lòng sư phó ngươi. Bản môn Đấu Kiếm hội, ngươi nếu không tiến top 10, liền tới chỗ nhị sư bá nhận trách phạt."
Nhị sư bá… trách phạt…
Ánh mắt Tả Mạc không do dự chuyển hướng nhị sư bá, khi nhìn thấy mắt nhị sư bá hàn quang lấp lánh, dù hắn hiện tại đang trong nước thuốc sôi nóng cũng thấy như đang trong hầm băng.
Ngay cả sư phó cùng sư bá Diêm Nhạc cũng không nói một lời quay mình dời đi.
Tả Mạc không hiểu, rốt cục là chuyện gì?
Nhưng tuy hắn nghĩ nát óc, cũng không rõ rốt cục là sao. Chẳng qua hắn rất nhanh đã ném nó qua một bên, bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của chưởng môn trước khi đi.
Top 10….
Chưởng môn hôm nay xỉn sao? Hay mình lãng tai? Tả Mạc ngẩn người trong thùng thuốc, lúc lâu chưa hồi thần.
Đông Phù, bóng đêm thâm trầm phủ xuống, đèn các màu nổi lên khắp Đông Phù. Bởi Đấu Kiếm hội mà khiến cho Đông PHù phồn vinh chưa từng có, không vì bóng đêm phủ xuống mà an tĩnh, vẫn vô cùng huyên náo. Các tiếng rao bán vang lên, trên bầu trời tối đen cũng thấy được ác loại pháp bảo cùng kiếm quang qua lại, tiếng linh thú kêu lên cũng truyền vào tai.
"Vì sao ngươi ngăn ta?" Một tu giả quần áo bình thường trầm giọng với bạch y nam tử trước mặt.
Bạch y nam tử lãnh đạm: "Ngươi không phải Vệ Bình." Rõ ràng là Lâm Khiêm mà Tả Mạc gặp ở Đa Bảo Phi các.
Vị tu giả đột nhiên cười khẽ: "các hạ thật biết nói đùa, ta không phải Vệ Bình thì là ai?"
Lâm Khiêm than nhẹ: "Cái này phải hỏi kiếm của ta."
Vệ Bình biến sắc, mắt lộ hung lệ, la yên triều màu tím trên tay cuốn về phía Lâm Khiêm.
Một đạo kiếm quang!
Kiếm quang lẫm liệt không thụ chút trệ ngại, dễ dàng cắt mở la yên màu tím, bắn thẳng tới Vệ Bình.
Ngao!
Vệ Bình mắt trợn tròn, phát ra một tiếng gào không giống nhân loại, thân thể nhanh chóng bành trướng!
Phốc!
Kiếm quang đi được nửa đường chợt biến nhanh, Vệ Bình tròng mắt lồi ra, tiếng gầm tắc nghẹn.
Nơi ngực hắn, một lỗ hổng không lớn, điều quái dị là không một giọt máu chảy ra.
Lâm Khiêm nhẹ nhàng nói: "tên thứ mười" trong mắt lại tràn đầy lo âu.
Tại một căn nhà ở Đông Phù.
"Lão La chết rồi."
"Tra ra là ai chứ?"
"GIống trước kia, một kiếm mất mạng, hẳn là cùng một người. Chúng ta bị người tập trung."
"Không kỳ quái. Bạch nhật tinh hiện động tĩnh quá lớn, không giấu nổi người. Việc của chúng ta có tiến triển gì không?"
"Không có gì. Nếu như thật là vị đại nhân nào đó, nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên hệ chúng ta. Chẳng lẽ…"
"Không nên nghĩ bậy bạ. Bạch nhật tinh hiện không thể làm giả. Tuy ta không biết vị đại nhân kia nghĩ sao, nhưng chúng ta phải tận chức trách."
"Vâng."
"Tiếp tục chú ý, các ngươi phải cẩn thận ẩn mình. Có thể tiến vào chỉ có mấy người chúng ta. Nhóm tiếp theo phải mấy tháng nữa. Hiện tại Đô Thiên Huyết giới thể cục giằng co, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra vị đại nhân này."
"Vâng."
Tại một tiệm nhỏ, Tả Mạc đang thảo luận cùng Tố. Nếu Tố bảo chứng mình có thể tiền top 10, không lợi dụng tốt cùng thật xin lỗi mình. Nhưng tiến vào Tùng Đào các tại Đông Phù điện, vị trí là tùy cơ, ai cũng không biết là đâu.
Tin tức này là TỐ nói cho Tả Mạc, hiển nhiên, nàng cảm giác chỉ cần cấp đủ tin tức cho Tả Mạc, Tả Mạc sẽ có biện pháp thích hợp. Trận Tả Mạc đấu Triều An chứng minh năng lực này của hắn.
Tả Mạc lại tỉ mỉ tìm hiểu các vấn đề về Tùng Đào các, bởi vì hắn trước kia hoàn toàn không quan tâm, cho nên ngay cả các điều cơ bản còn không có rõ, hỏi vô cùng tỉ mỉ.
Không thể không nói, Tả Mạc là một tên cực kỳ thực tế, một khi xác định phải đoạt thắng lợi, hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp.
"Liên lạc rất tiện, chỉ cần chế tác hai hạc giấy, chúng ta mỗi người cẩm một con. Trên hạc giấy khắc một phù trận một âm một dương, rất nhanh sẽ tìm ra vị trí của đối phương." Tả Mạc cực kỳ mặt dày vô sỉ nói: "Đi vào, ta sẽ đứng yên chỗ, ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất tới tìm ta."
"Tốt." Tố không chút do dự đáp ứng. Chẳng qua độ vô sỉ của Tả Mạc còn khiến nang không thể nói gì, một loại nam nhất, kể cả sư huynh Cổ Dung Bình, trước mặt nàng đều muốn biểu hiện. Mà Tả Mạc lại hoàn toàn là một bộ vô lại không ăn cơm mềm, mà hắn lại không chút mất tự nhiên.
Hai người xác định các điểm liên hệ Tả Mạc mới ly khai.
Tả Mạc mới đi, Cổ Dung Bình liền từ phía sau đi tới.
Cổ Dung Bình rất khẳng định: "Dù ngươi giúp hắn, hắn cũng không vào được top 10."
Tố lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đối địch với ta?"
Cổ Dung Bình mặt sáng lạn nói: "sao dám?" Rồi khẽ cười: "Nhưng lần đấu kiếm hội này, toàn bộ cao thủ trẻ tuổi của Thiên Nguyệt giới tụ tập tại đây, hắn tuy có thiên phú nhưng thực lưc không đủ."
"Vậy thì sao?" Tố vẫn lạnh băng, nhưng nàng biết mình chỉ cứng miệng, nàng cũng biết sư huynh đang đợi nàng cầu hắn.
Nhưng nàng trầm mặc.
Cổ Dung BÌnh nhìn nàng rồi rời đi.
Cho dù có Tố trợ giúp, Tả mạc cũng không dám chắc, cơ hội tiến top 10 cũng rất nhỏ. Hắn thủy chung vẫn là tu giả nhỏ yếu nhất tiến vào Tùng Đào các, dù là bất kỳ một đối thủ nào cũng sẽ không khách khí.
Mình đơn giản là một con dê non béo mập tiến vào giữa đàn sư tử.
Chẳng qua, lại nghĩ tới phương pháp của mình….
Tả Mạc rất mong chờ.
Vô Không sơn.
"Nghe nói chưa? Chưởng môn để Tả sư huynh tiến top 10. nếu không thể phải tới chỗ sư thúc Tân Nham nhận phạt."
"Trời! sư thúc Tân Nham? Chưởng môn gần đây thấy Tả sư huynh không thuận mắt sao? Sao không trực tiếp trách pháp cho nhanh."
"Chuyện này cũng quá không thực tế."
"Ai, đắc tội chưởng môn, cuộc sống của Tả sư huynh sẽ không dễ chịu."
….
Tiểu Quả nghe được mấy lời bàn tán, tâm lý tựa như có chút khó chịu. Nàng đã mấy ngày không gặp Tả sư huynh. Từ lần trước sư huynh trở lại, đã phong bế miệng cốc, một người ở trong cốc, đến nay còn chưa ra.
Nàng lộ vẻ lo âu.
Nàng không lo lắng sư huynh chịu phạt, nàng là nội môn đệ tử, rất rõ địa vị của sư huynh trong lòng chưởng môn. Trách phạt không có gì, nàng lo là sư huynh sẽ vì thế mà liều mạng. Nàng biết, sư huynh ngày thường xem có vẻ chỉ biết kiếm tinh thạch, nhưng nếu thật muốn làm gì, sẽ dùng toàn lực.
Sư huynh mà liều mạng thì thật đáng sợ… nhưng nếu vì thế mà lại thụ thương…
Tiểu Quả cắn môi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...