Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 912: Mỹ Nhân Rắn Công Đức Gặp Riêng Lệ Chi Tiên Tử
Lúc này, trên kệ sách trong phòng Cao Mỗ Mỗ, Ngư Kiều Kiều to cỡ bàn tay bưng tách trà nóng, chậm rãi uống một hớp.
Ngư Kiều Kiều lẩm bẩm:
- May mắn hôm nay ta chợt nổi hứng đến nhà Cao Mỗ Mỗ, không thì tiểu tử này đã xin phép nghỉ đăng chương vì bệnh cảm rồi.
Nhưng có Ngư Kiều Kiều cô ở đây thì chỉ cần ném một phát trì dũ thuật là Cao Mỗ Mỗ đang mắc bệnh nhẹ lại khỏe như vâm ngay.
Ngư Kiều Kiều nhẹ giọng nói:
- Không còn bệnh cảm hành hạ nên hôm nay cũng chăm chỉ đăng chương đi nhé.
Ngón tay Cao Mỗ Mỗ cứng ngắc đặt trên bàn phím, hắn lắc mạnh đầu với vẻ không dám tin.
Rõ ràng vừa rồi còn nhức đầu phát sốt, nghẹt mũi đau họng như sắp chết đến nơi, sao đột nhiên... lại thấy cả người phơi phới, không đau đầu, không nghẹt mũi, không đau họng, đầy sức sống thế nhỉ?
Thế là phải bỏ dở lá đơn xin phép đang gõ rồi.
Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm:
- Tổ cha nó, sao có thể như vậy chứ? Hiếm lắm năm nay mình mới ốm một lần, định xin phép nghỉ một ngày nhưng sao tự nhiên lại khỏi nhỉ? Thể chất mình khủng vậy từ bao giờ thế?
Thôi, đã hết bệnh cảm thì tranh thủ thời gian gõ chữ vậy. Mà không biết thằng nhóc Tống Thư Hàng dạo này đang làm gì nhỉ? Hôm qua nó gửi tin nói đã đến trường học báo danh rồi, bộ về trường sớm vậy sao?
Cao Mỗ Mỗ vừa nghĩ vừa mở một file word, rồi quen tay gõ lên bàn phím.
Khi nào Cao Mỗ Mỗ đẹp trai nhất?
Đương nhiên là lúc vất vả gõ chữ đẹp trai nhất rồi…
...
Bên kia.
Sau khi thân thể bị sương mù bao phủ, Tống Thư Hàng lại cưỡi mây lướt gió.
Lát sau sương mù bao quanh Tống Thư Hàng tán đi, hắn phát hiện mình đang ở trong miệng núi lửa. Là miệng núi lửa ngày hôm qua, bên dưới là dung nham sôi sùng sục. Tống Thư Hàng loáng thoáng nghe tiếng gào thét.
Không lẽ Tam Lãng tiền bối vẫn còn ngâm trong dung nham ư?
Đồng thời, Tống Thư Hàng chợt nhớ một điều, hắn vụt cúi đầu nhìn thân thể mình.
May mắn bộ đồ vẫn như cũ, không bị bắt đổi thành đồ nữ. Nhưng trên người hắn dán nhiều đốm tròn trông khá lạ, mười hai kiếm hoàn sau lưng cũng biến mất.
Tống Thư Hàng đang định xé các đốm tròn kia xuống thì cơ thể hắn lại chạy nhanh mất kiểm soát như hôm qua.
Có kinh nghiệm lần trước nên Tống Thư Hàng không căng thẳng nữa. Hắn cẩn thận cảm thụ quá trình tự động chạy nhanh của mình. Lát sau, Tống Thư Hàng phát hiện có hàng vạn sợi tơ đang quấn lấy hắn, lôi hắn lao nhanh.
Đây là phép thuật sao? Mà hiện tại ta thật sự đang ‘nằm mơ’ hả?
Tống Thư Hàng bắt đầu nghi ngờ.
Trong khi suy tư, Tống Thư Hàng đã chạy đến miệng núi lửa.
Miệng núi lửa quen thuộc, vị trí quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc. Lát nữa đừng nói là bắt ta đọc lời kịch hôm qua nhé, ta tuyệt đối sẽ không đọc lại lần nữa đâu!
Tống Thư Hàng thầm nghĩ, nhưng khi hắn nghĩ vậy thì trên người hắn lại phát ra tiếng nói:
- Tử Lãng, Tử Lãng ngươi ở đâu?! Mau trả lời ta đi!
Không phải Tống Thư Hàng nói mà là quần áo của hắn phát ra tiếng nói, đó là giọng của hắn, là chức năng mở ghi âm.
Móa nó, vậy cũng được à?
Còn biết mở cả ghi âm, quả nhiên không phải giấc mơ bình thường.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ:
- Lần này tỉnh lại phải tìm Bạch tiền bối hỏi rõ giấc mơ này là sao mới được.
Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Cuồng Đao Tam Lãng ngâm trong dung nham đã hét to hệt như hôm qua:
- Cứu ta với! Bằng hữu của ta, mau cứu ta lên!
Tống Thư Hàng:
-...
Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ sốt ruột:
- Mình ta không lên được, ta cần ngươi giúp đỡ, xin hãy giúp ta đi mà!
Tống Thư Hàng khẽ thở dài:
- Ta biết rồi, ta nhớ là ở hướng sáu giờ từ chỗ ta có bậc thang, đi xuống đến bậc thứ ba mở một cái hộp, bên trong có một trang bị. Chỉ cần ném nó xuống cho Tam Lãng tiền bối là tiền bối có thể thoát khỏi núi lửa này đúng không? Ta đi tìm bậc thang đó ngay đây!
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nghe vậy thì tròn cả mắt, lát sau hắn mới run giọng nói với Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng tiểu hữu, đừng hố người ta thế chứ!
Tống Thư Hàng hoang mang:
- Hả?
Sau đó hắn nghe thấy một tiếng “cạch”.
Và rồi Tống Thư Hàng bị sương mù bao bọc, trước khi bay đi dường như hắn thấy cảnh núi lửa phun trào.
Tống Thư Hàng:
-...
Hắn phục giấc mơ biến thái này rồi.
...
Lát sau sương mù cuốn Tống Thư Hàng trở lại gần miệng núi lửa.
Giống như thời gian quay ngược, khi Tống Thư Hàng lại chạy đến miệng núi lửa thì một suy đoán nảy ra trong lòng hắn.
Tống Thư Hàng nhanh chóng đi tới miệng núi lửa, quần áo lại phát giọng nói của hắn:
- Tử Lãng, Tử Lãng ngươi ở đâu?! Mau trả lời ta!
Sau đó Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối lại xuất hiện trong dung nham.
Tống Thư Hàng phát hiện Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nhếch nhác hơn lần trước một chút, toàn thân bị khét đen hơn nhiều.
Sau khi Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối xuất hiện thì lập tức đọc lời kịch, lặp lại lời đã nói. Nói xong, Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nhìn Tống Thư Hàng với vẻ ai oán.
Thư Hàng thở dài, hắn lặng im tìm kiếm gần miệng núi lửa, chỉ một loáng sau đã thấy bậc thang.
Theo hướng dẫn mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nói cho hôm qua, Tống Thư Hàng thành công mở rương báu lấy ra một đạo cụ là chiếc thuyền nhỏ.
Tống Thư Hàng đẩy mạnh thuyền nhỏ vào dung nham núi lửa.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối mừng rỡ, nhanh chóng leo lên thuyền nhỏ rồi ra sức chèo thuyền.
Chèo một hồi, thuyền nhỏ bay lên thẳng tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Đối mặt với tình tiết này, Tống Thư Hàng hắn đã không biết nói cái gì nữa.
Cuồng Đao Tam Lãng túm Tống Thư Hàng lên rồi nhanh chóng trốn khỏi miệng núi lửa:
- Đi mau! Núi lửa lại sắp phun trào!
Qua khoảng hai mươi giây, núi lửa sau lưng họ phun trào ầm ầm.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối mặt mày trắng bệch, càng chạy càng nhanh.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Tiền bối, không ngự đao bay đi sao?
Cuồng Đao Tam Lãng mếu máo:
- Không bay được, nếu có thể bay thì ta đã bay từ đời nào rồi.
Tống Thư Hàng:
-...
Tống Thư Hàng và Cuồng Đao Tam Lãng khó khăn lắm mới trốn khỏi phạm vi núi lửa.
Tuy rằng không thể ngự kiếm phi hành nhưng tốc độ chạy của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối vẫn siêu nhanh, hơn nữa phạm vi núi lửa phun bị hạn chế, nên khi họ chạy ra một khoảng cách thì nó không còn lực sát thương nữa.
Tống Thư Hàng nghe láng máng thấy có tiếng ‘cắt’ vang lên bên tai.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối thở phào nói:
- Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Tam Lãng tiền bối, có thể hỏi một câu không? Chúng ta đang... làm gì thế?
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
- Ngươi hỏi ta đang làm gì á? Ngươi không biết sao? Chúng ta đang quay phim đấy.
Tống Thư Hàng hỏi:
-... Quay phim á?
Cuồng Đao Tam Lãng khóc:
- Đúng rồi, vì ta lỡ mồm nói xấu Linh Điệp Tôn Giả một câu trong nhóm nên bị kéo đi quay phim. Trước khi ngươi đến ta đã ngâm trong núi lửa hai ngày rồi.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Trước khi ta đến? Không phải ta đang nằm mơ sao?
- Không, đúng là ngươi nằm mơ đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng nhìn Tống Thư Hàng rồi bỗng cảm thán rằng:
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thật sự rất may mắn.
Tống Thư Hàng chẳng hiểu mô tê gì hết.
Cuồng Đao Tam Lãng giải thích:
- Trước khi thăng cấp tứ phẩm mà có cơ hội thể nghiệm thần hồn xuất khiếu thế này, đây là một thể nghiệm vô cùng quý giá đấy. Nó giúp ích rất lớn cho ngươi khi thăng cấp tứ phẩm. Ngươi cũng biết tu sĩ tứ phẩm có thể ngự kiếm phi hành, thể nghiệm thần hồn xuất khiếu rất có ích cho việc ngự kiếm về sau.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Thần hồn xuất khiếu? Giống như linh hồn xuất khiếu sao?
Nếu là linh hồn xuất khiếu thì có thể hiểu được giấc mơ kỳ lạ này rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng chợt nghĩ đến một điều:
- Ngươi hiểu như thế cũng khá là hợp lý, thần hồn và tinh thần lực liên quan đến nhau, có thể nói thần hồn là kết quả của tinh thần lực ngưng tụ cao độ mà thành. Thần hồn càng mạnh thì ngươi ngự kiếm phi hành càng tiện, khoảng cách ngự kiếm tấn công địch càng xa hơn. Mà Thư Hàng tiểu hữu bây giờ là cảnh giới gì nhỉ?
Cuồng Đao Tam Lãng nhớ khi Sở gia và Hư Kiếm phái lập lôi đài Đoạn Tiên đài thì Thư Hàng tiểu hữu mới đến cảnh giới nhị phẩm. Sau đó nghe đồn Tống Thư Hàng gặp hàng loạt kỳ ngộ, độ kiếp thăng cấp lên tam phẩm rồi.
Bây giờ Thư Hàng tiểu hữu có cảnh giới gì?
Tống Thư Hàng trả lời:
- Mấy hôm trước vừa đả thông mạch thứ ba là mạch Dương Viêm ở tam phẩm, giờ đang trùng kích mạch Không Vương.
Cuồng Đao Tam Lãng bỗng lặng im, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
- Sao vậy Tam Lãng tiền bối?
Cuồng Đao Tam Lãng nghiêm túc nói:
- Ta muốn yên lặng, đừng hỏi ta yên lặng là ai, ta đang khao khát nàng ấy đây.
Cuồng Đao Tam Lãng lại phất tay chào Tống Thư Hàng:
- Tới giờ rồi, Thư Hàng tiểu hữu, lần sau gặp lại nhé.
Tống Thư Hàng hoang mang:
- Hả?
Sau đó sương mù bao trùm người Tống Thư Hàng.
Chờ khi sương mù biến mất, Tống Thư Hàng lại ngự vòng phi hành trên biển cả.
Giống như lúc đến, chân trái hắn đạp sáu kiếm hoàn, chân phải đạp sáu kiếm hoàn, bộ dạng quái đản khôn tả.
Tống Thư Hàng ngự kiếm hoàn bay nhanh trên trời.
Rồi hắn bỗng lên tiếng:
- Bạch tiền bối, là ngài đúng không?
Nhưng giữa không trung không ai trả lời. Tống Thư Hàng nhìn xuống kiếm hoàn dưới chân:
- Là Bắc Hà tiền bối phải không?
Giữa hư không vẫn không ai trả lời. Tống Thư Hàng sờ cằm vắt óc suy nghĩ.
...
Bên kia.
Lệ Chi Tiên Tử đang nghỉ ngơi trong phòng, tinh thần bồn chồn suốt mấy ngày đột nhiên lắng xuống. Cô chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. Cảm giác thả lỏng đã lâu không gặp làm tâm tình của Lệ Chi Tiên Tử sung sướng hẳn lên.
Nhưng ngủ được một lúc thì Lệ Chi Tiên Tử cảm thấy bị cái gì đó đè lên người. Cô mở bừng mắt ra, sau đó thấy một thứ lấp lánh ánh sáng vàng lơ lửng trên người mình, là ánh sáng vàng của công đức.
Lát sau, ánh sáng công đức biến thành một mỹ nhân rắn. Mỹ nhân chớp đôi mắt phượng nhìn Lệ Chi Tiên Tử chằm chằm.
Ngư Kiều Kiều lẩm bẩm:
- May mắn hôm nay ta chợt nổi hứng đến nhà Cao Mỗ Mỗ, không thì tiểu tử này đã xin phép nghỉ đăng chương vì bệnh cảm rồi.
Nhưng có Ngư Kiều Kiều cô ở đây thì chỉ cần ném một phát trì dũ thuật là Cao Mỗ Mỗ đang mắc bệnh nhẹ lại khỏe như vâm ngay.
Ngư Kiều Kiều nhẹ giọng nói:
- Không còn bệnh cảm hành hạ nên hôm nay cũng chăm chỉ đăng chương đi nhé.
Ngón tay Cao Mỗ Mỗ cứng ngắc đặt trên bàn phím, hắn lắc mạnh đầu với vẻ không dám tin.
Rõ ràng vừa rồi còn nhức đầu phát sốt, nghẹt mũi đau họng như sắp chết đến nơi, sao đột nhiên... lại thấy cả người phơi phới, không đau đầu, không nghẹt mũi, không đau họng, đầy sức sống thế nhỉ?
Thế là phải bỏ dở lá đơn xin phép đang gõ rồi.
Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm:
- Tổ cha nó, sao có thể như vậy chứ? Hiếm lắm năm nay mình mới ốm một lần, định xin phép nghỉ một ngày nhưng sao tự nhiên lại khỏi nhỉ? Thể chất mình khủng vậy từ bao giờ thế?
Thôi, đã hết bệnh cảm thì tranh thủ thời gian gõ chữ vậy. Mà không biết thằng nhóc Tống Thư Hàng dạo này đang làm gì nhỉ? Hôm qua nó gửi tin nói đã đến trường học báo danh rồi, bộ về trường sớm vậy sao?
Cao Mỗ Mỗ vừa nghĩ vừa mở một file word, rồi quen tay gõ lên bàn phím.
Khi nào Cao Mỗ Mỗ đẹp trai nhất?
Đương nhiên là lúc vất vả gõ chữ đẹp trai nhất rồi…
...
Bên kia.
Sau khi thân thể bị sương mù bao phủ, Tống Thư Hàng lại cưỡi mây lướt gió.
Lát sau sương mù bao quanh Tống Thư Hàng tán đi, hắn phát hiện mình đang ở trong miệng núi lửa. Là miệng núi lửa ngày hôm qua, bên dưới là dung nham sôi sùng sục. Tống Thư Hàng loáng thoáng nghe tiếng gào thét.
Không lẽ Tam Lãng tiền bối vẫn còn ngâm trong dung nham ư?
Đồng thời, Tống Thư Hàng chợt nhớ một điều, hắn vụt cúi đầu nhìn thân thể mình.
May mắn bộ đồ vẫn như cũ, không bị bắt đổi thành đồ nữ. Nhưng trên người hắn dán nhiều đốm tròn trông khá lạ, mười hai kiếm hoàn sau lưng cũng biến mất.
Tống Thư Hàng đang định xé các đốm tròn kia xuống thì cơ thể hắn lại chạy nhanh mất kiểm soát như hôm qua.
Có kinh nghiệm lần trước nên Tống Thư Hàng không căng thẳng nữa. Hắn cẩn thận cảm thụ quá trình tự động chạy nhanh của mình. Lát sau, Tống Thư Hàng phát hiện có hàng vạn sợi tơ đang quấn lấy hắn, lôi hắn lao nhanh.
Đây là phép thuật sao? Mà hiện tại ta thật sự đang ‘nằm mơ’ hả?
Tống Thư Hàng bắt đầu nghi ngờ.
Trong khi suy tư, Tống Thư Hàng đã chạy đến miệng núi lửa.
Miệng núi lửa quen thuộc, vị trí quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc. Lát nữa đừng nói là bắt ta đọc lời kịch hôm qua nhé, ta tuyệt đối sẽ không đọc lại lần nữa đâu!
Tống Thư Hàng thầm nghĩ, nhưng khi hắn nghĩ vậy thì trên người hắn lại phát ra tiếng nói:
- Tử Lãng, Tử Lãng ngươi ở đâu?! Mau trả lời ta đi!
Không phải Tống Thư Hàng nói mà là quần áo của hắn phát ra tiếng nói, đó là giọng của hắn, là chức năng mở ghi âm.
Móa nó, vậy cũng được à?
Còn biết mở cả ghi âm, quả nhiên không phải giấc mơ bình thường.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ:
- Lần này tỉnh lại phải tìm Bạch tiền bối hỏi rõ giấc mơ này là sao mới được.
Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Cuồng Đao Tam Lãng ngâm trong dung nham đã hét to hệt như hôm qua:
- Cứu ta với! Bằng hữu của ta, mau cứu ta lên!
Tống Thư Hàng:
-...
Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ sốt ruột:
- Mình ta không lên được, ta cần ngươi giúp đỡ, xin hãy giúp ta đi mà!
Tống Thư Hàng khẽ thở dài:
- Ta biết rồi, ta nhớ là ở hướng sáu giờ từ chỗ ta có bậc thang, đi xuống đến bậc thứ ba mở một cái hộp, bên trong có một trang bị. Chỉ cần ném nó xuống cho Tam Lãng tiền bối là tiền bối có thể thoát khỏi núi lửa này đúng không? Ta đi tìm bậc thang đó ngay đây!
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nghe vậy thì tròn cả mắt, lát sau hắn mới run giọng nói với Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng tiểu hữu, đừng hố người ta thế chứ!
Tống Thư Hàng hoang mang:
- Hả?
Sau đó hắn nghe thấy một tiếng “cạch”.
Và rồi Tống Thư Hàng bị sương mù bao bọc, trước khi bay đi dường như hắn thấy cảnh núi lửa phun trào.
Tống Thư Hàng:
-...
Hắn phục giấc mơ biến thái này rồi.
...
Lát sau sương mù cuốn Tống Thư Hàng trở lại gần miệng núi lửa.
Giống như thời gian quay ngược, khi Tống Thư Hàng lại chạy đến miệng núi lửa thì một suy đoán nảy ra trong lòng hắn.
Tống Thư Hàng nhanh chóng đi tới miệng núi lửa, quần áo lại phát giọng nói của hắn:
- Tử Lãng, Tử Lãng ngươi ở đâu?! Mau trả lời ta!
Sau đó Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối lại xuất hiện trong dung nham.
Tống Thư Hàng phát hiện Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nhếch nhác hơn lần trước một chút, toàn thân bị khét đen hơn nhiều.
Sau khi Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối xuất hiện thì lập tức đọc lời kịch, lặp lại lời đã nói. Nói xong, Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nhìn Tống Thư Hàng với vẻ ai oán.
Thư Hàng thở dài, hắn lặng im tìm kiếm gần miệng núi lửa, chỉ một loáng sau đã thấy bậc thang.
Theo hướng dẫn mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối nói cho hôm qua, Tống Thư Hàng thành công mở rương báu lấy ra một đạo cụ là chiếc thuyền nhỏ.
Tống Thư Hàng đẩy mạnh thuyền nhỏ vào dung nham núi lửa.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối mừng rỡ, nhanh chóng leo lên thuyền nhỏ rồi ra sức chèo thuyền.
Chèo một hồi, thuyền nhỏ bay lên thẳng tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Đối mặt với tình tiết này, Tống Thư Hàng hắn đã không biết nói cái gì nữa.
Cuồng Đao Tam Lãng túm Tống Thư Hàng lên rồi nhanh chóng trốn khỏi miệng núi lửa:
- Đi mau! Núi lửa lại sắp phun trào!
Qua khoảng hai mươi giây, núi lửa sau lưng họ phun trào ầm ầm.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối mặt mày trắng bệch, càng chạy càng nhanh.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Tiền bối, không ngự đao bay đi sao?
Cuồng Đao Tam Lãng mếu máo:
- Không bay được, nếu có thể bay thì ta đã bay từ đời nào rồi.
Tống Thư Hàng:
-...
Tống Thư Hàng và Cuồng Đao Tam Lãng khó khăn lắm mới trốn khỏi phạm vi núi lửa.
Tuy rằng không thể ngự kiếm phi hành nhưng tốc độ chạy của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối vẫn siêu nhanh, hơn nữa phạm vi núi lửa phun bị hạn chế, nên khi họ chạy ra một khoảng cách thì nó không còn lực sát thương nữa.
Tống Thư Hàng nghe láng máng thấy có tiếng ‘cắt’ vang lên bên tai.
Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối thở phào nói:
- Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Tam Lãng tiền bối, có thể hỏi một câu không? Chúng ta đang... làm gì thế?
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
- Ngươi hỏi ta đang làm gì á? Ngươi không biết sao? Chúng ta đang quay phim đấy.
Tống Thư Hàng hỏi:
-... Quay phim á?
Cuồng Đao Tam Lãng khóc:
- Đúng rồi, vì ta lỡ mồm nói xấu Linh Điệp Tôn Giả một câu trong nhóm nên bị kéo đi quay phim. Trước khi ngươi đến ta đã ngâm trong núi lửa hai ngày rồi.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Trước khi ta đến? Không phải ta đang nằm mơ sao?
- Không, đúng là ngươi nằm mơ đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng nhìn Tống Thư Hàng rồi bỗng cảm thán rằng:
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thật sự rất may mắn.
Tống Thư Hàng chẳng hiểu mô tê gì hết.
Cuồng Đao Tam Lãng giải thích:
- Trước khi thăng cấp tứ phẩm mà có cơ hội thể nghiệm thần hồn xuất khiếu thế này, đây là một thể nghiệm vô cùng quý giá đấy. Nó giúp ích rất lớn cho ngươi khi thăng cấp tứ phẩm. Ngươi cũng biết tu sĩ tứ phẩm có thể ngự kiếm phi hành, thể nghiệm thần hồn xuất khiếu rất có ích cho việc ngự kiếm về sau.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Thần hồn xuất khiếu? Giống như linh hồn xuất khiếu sao?
Nếu là linh hồn xuất khiếu thì có thể hiểu được giấc mơ kỳ lạ này rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng chợt nghĩ đến một điều:
- Ngươi hiểu như thế cũng khá là hợp lý, thần hồn và tinh thần lực liên quan đến nhau, có thể nói thần hồn là kết quả của tinh thần lực ngưng tụ cao độ mà thành. Thần hồn càng mạnh thì ngươi ngự kiếm phi hành càng tiện, khoảng cách ngự kiếm tấn công địch càng xa hơn. Mà Thư Hàng tiểu hữu bây giờ là cảnh giới gì nhỉ?
Cuồng Đao Tam Lãng nhớ khi Sở gia và Hư Kiếm phái lập lôi đài Đoạn Tiên đài thì Thư Hàng tiểu hữu mới đến cảnh giới nhị phẩm. Sau đó nghe đồn Tống Thư Hàng gặp hàng loạt kỳ ngộ, độ kiếp thăng cấp lên tam phẩm rồi.
Bây giờ Thư Hàng tiểu hữu có cảnh giới gì?
Tống Thư Hàng trả lời:
- Mấy hôm trước vừa đả thông mạch thứ ba là mạch Dương Viêm ở tam phẩm, giờ đang trùng kích mạch Không Vương.
Cuồng Đao Tam Lãng bỗng lặng im, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
- Sao vậy Tam Lãng tiền bối?
Cuồng Đao Tam Lãng nghiêm túc nói:
- Ta muốn yên lặng, đừng hỏi ta yên lặng là ai, ta đang khao khát nàng ấy đây.
Cuồng Đao Tam Lãng lại phất tay chào Tống Thư Hàng:
- Tới giờ rồi, Thư Hàng tiểu hữu, lần sau gặp lại nhé.
Tống Thư Hàng hoang mang:
- Hả?
Sau đó sương mù bao trùm người Tống Thư Hàng.
Chờ khi sương mù biến mất, Tống Thư Hàng lại ngự vòng phi hành trên biển cả.
Giống như lúc đến, chân trái hắn đạp sáu kiếm hoàn, chân phải đạp sáu kiếm hoàn, bộ dạng quái đản khôn tả.
Tống Thư Hàng ngự kiếm hoàn bay nhanh trên trời.
Rồi hắn bỗng lên tiếng:
- Bạch tiền bối, là ngài đúng không?
Nhưng giữa không trung không ai trả lời. Tống Thư Hàng nhìn xuống kiếm hoàn dưới chân:
- Là Bắc Hà tiền bối phải không?
Giữa hư không vẫn không ai trả lời. Tống Thư Hàng sờ cằm vắt óc suy nghĩ.
...
Bên kia.
Lệ Chi Tiên Tử đang nghỉ ngơi trong phòng, tinh thần bồn chồn suốt mấy ngày đột nhiên lắng xuống. Cô chìm vào giấc ngủ tự bao giờ. Cảm giác thả lỏng đã lâu không gặp làm tâm tình của Lệ Chi Tiên Tử sung sướng hẳn lên.
Nhưng ngủ được một lúc thì Lệ Chi Tiên Tử cảm thấy bị cái gì đó đè lên người. Cô mở bừng mắt ra, sau đó thấy một thứ lấp lánh ánh sáng vàng lơ lửng trên người mình, là ánh sáng vàng của công đức.
Lát sau, ánh sáng công đức biến thành một mỹ nhân rắn. Mỹ nhân chớp đôi mắt phượng nhìn Lệ Chi Tiên Tử chằm chằm.