Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 870: Ai nói tình bạn vô giá ấy nhỉ?



Cảm giác này rất chân thực, giống như thân xác đang bị đè bẹp thật vậy. Tống Thư Hàng cảm giác bây giờ mình như nằm trên quốc lộ, bị xe chở hàng nặng mười mấy tấn cán qua cán lại.
- Đau quá đau quá đau đau đau... Bạch tiền bối, bỏ qua việc này đi, bỏ qua đi! Sắp chết rồi, sắp chết thật rồi, mau lấy ra kén lớn ra đi, đừng đè nữa... A a a, chết ta rồi chết ta rồi.
Tống Thư Hàng kêu lên.
Trong cự kén của Bạch tiền bối two truyền ra tiếng ngáy đều đều, hắn đang ngủ say... Nhưng lực đè lại càng ngày càng tăng.
Rắc rắc... Tống Thư Hàng cảm giác ngực mình bị đè vỡ thật rồi.
Ngay sau đó, ý thức hắn tối sầm lại.
Năm 2019, Tống Thư Hàng từ trần...
Nguyên nhân cái chết... Bởi vì tò mò đi hỏi thăm chuyện xấu hổ của Bạch tiền bối two, bị Bạch tiền bối two thẹn quá hóa giận dùng kén lớn đè nát thân thể.
Khu Giang Nam, trong nhà Dược Sư mua.
Tống Thư Hàng nằm trên giường, Diệp Tư cùng ba đứa nhóc ngồi ở bên cạnh chờ hắn tỉnh lại.
Theo như Diệp Tư suy đoán, thân thể của Tống Thư Hàng đang dần khôi phục, hẳn là sẽ tình lại nhanh thôi.
Nhưng chờ mãi mà Tống Thư Hàng vẫn chưa tỉnh lại.
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng đang nằm trên giường đột nhiên kêu gào thảm thiết:
- Đau đau đau đau đau đau!
Diệp Tư cả kinh, cô vội vàng thi triển mấy trì dũ thuật lên trên người Tống Thư Hàng.
- Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi!
Tống Thư Hàng lại kêu bi thảm thêm một trận nữa, sau đó đầu hắn bỗng lệch qua một bên, không động đậy gì nữa.
-...
Diệp Tư trầm mặc một hồi, dở khóc dở cười nói:
- Chẳng lẽ gặp ác mộng?
Bé Thi giơ tay đẩy Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng sư huynh, Thư Hàng sư huynh, mau tỉnh lại đi.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn không phản ứng gì hết...
Bé Chúc cũng đưa tay dùng sức lắc Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng chết mà!
Tống Thư Hàng vẫn nằm im bất động.
Quả Quả:
- Thư Hàng sư huynh... chết rồi sao?
Bé Thi:
- Thư Hàng sư huynh... chết thật rồi sao?
Bé Chúc:
- Không muốn đâu, Thư Hàng sư huynh... ngươi đừng chết mà! Chúng ta đã hứa cùng đi hàng yêu phục ma với nhau rồi mà!
Tống Thư Hàng vẫn nằm đó, đầu nghiêng hẳn qua một bên, không hề nhúc nhích.
- Ba đứa các ngươi yên tâm đi, Thư Hàng chỉ là... ngủ quá sâu mà thôi, không có chuyện gì đâu. Khí tức của hắn rất ổn định, chắc là trong ác mộng gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm nên mới thế thôi.
Diệp Tư an ủi ba đứa bé.
Đang nói chuyện, Diệp Tư cảm giác được ý thức của Tống Thư Hàng đã trở lại trong thân thể.
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn không tỉnh lại...
- Hầy... nếu Thư Hàng không tỉnh lại nữa thì Thiên Khấp Bảo Điển của ta sẽ lên phát động mất.
Diệp Tư thầm nói trong lòng.
Vì giữ gìn uy nghiêm sư tỷ trước mặt ba đứa bé, cô nhẫn nhịn thật khổ sở.
Mấy ngày nay cô chưa được khóc một trận thật đã, cho dù muốn khóc cũng chỉ lặng lẽ trốn trong cơ thể Tống Thư Hàng len lén khóc tỉ tê.
Diệp Tư:
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, để Thư Hàng sư huynh nằm ở đây nghỉ ngơi cho khỏe. Ta nghĩ chắc lát nữa hắn tỉnh lại thôi. À... giờ ta mang các ngươi đi phố ẩm thức mua thức ăn về nấu cơm nhé.
Diệp Tư dắt tay ba đứa bé đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Quả Quả vỗ ngực bảo đảm:
- Diệp Tư sư tỷ, ngươi ở lại chiếu cố Thư Hàng sư huynh đi, chuyện mua thức ăn cứ giao cho ba đứa bọn ta là được!
- Đúng đó, cứ giao cho ba chúng ta đi!
Bé Chúc cũng đứng dậy vỗ ngực nói.
Diệp Tư nháy mắt một cái:
- Ừ... Vậy để Quả Quả với Thi đi mua thức ăn, còn Chúc thì ở lại đây trông nha với ta.
Bé Chúc nghe vậy nhất thời nóng nảy:
- Diệp Tư sư tỷ, ta cũng muốn đi mua thức ăn, ta muốn đi cùng với sư tỷ và Quả Quả!
- Không cần đâu... Mua thức ăn chỉ là chuyện nhỏ, có Quả Quả với Thi đi là đủ rồi. Chúc ở lại đây, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một số vấn đề nhỏ trong tu luyện.
Diệp Tư sư tỷ bật cười nói.
Cuối cùng...
Chúc bị Diệp Tư sư tỷ cưỡng ép ở lại, Quả Quả và Thi mang theo ví tiền của Tống Thư Hàng cùng nhau đi phố La Tín mua thức ăn.
...
Tiểu hòa thượng và Thi cùng đi đến phố ẩm thực, hai đứa nhóc vừa đi vừa trò chuyện.
Bé Thi nói:
- Chúc bị giữ lại rồi.
- Đáng tiếc thật đấy, cơ hội ngàn năm có một vậy mà...
Tiểu hòa thượng thở dài:
- Khó lắm mới có một lần Thư Hàng sư huynh đột nhiên hôn mê, Diệp Tư sư tỷ phải chăm sóc Thư Hàng sư huynh. Nếu như ba chúng ta được ra ngoài cùng nhau là có thể tranh thủ thời gian chạy trốn, sau đó đi tìm yêu tà rồi.
Quan trọng hơn là lần này trong tay bọn nó có ví tiền của Tống Thư Hàng, trong đó có không ít tiền mặt, đủ để ba đứa bọn nó ăn uống dọc đường.
Sau khi suy nghĩ một chút, Bé Thi nói:
- Hay là chúng ta cứ mua thức ăn chậm một chút, từ từ rồi trở về. Nói không chừng Chúc có thể tìm được cơ hội đi ra đấy! Đến lúc đó, chúng ta có thể lén đi hàng phục yêu tà rồi.
Tiểu hòa thượng gật đầu đáp:
- Nếu Chúc có thể tìm được cơ hội đi ra thì tốt, còn nếu không được thì chúng ta chỉ đành phải đi về trước rồi lại tìm cơ hội lén trốn ra thôi.
Ba đứa bọn nó trốn ra cùng nhau, đã hứa với nhau là phải cùng hàng yêu phục ma rồi, cho nên không thể loại Chúc ra được.
Thế mới nói... Diệp Tư giữ Chúc lại làm con tin là một quyết định quá chính xác.
...
Sau khi Quả Quả và Thi rời đi không lâu.
Ý thức của Tống Thư Hàng đã khôi phục như cũ, nhưng thân thể hắn vẫn trong trạng thái hôn mê.
Lúc nãy trong thế giới Tà Liên, ý thức của Tống Thư Hàng đã bị cái kén của Bạch tiền bối two đè vỡ. Chỉ có điều ý thức cũng không “chết” thật, mà là thuận lợi thoát khỏi thế giới Tà Liên, trở lại trong cơ thể.
Nhưng do thân thể hắn vẫn thuộc về trạng thái biến đổi nên còn chưa tỉnh lại.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, ý thức của Tống Thư Hàng lại chìm vào không gian hạch tâm trong tâm khiếu.
Nhìn đảo nhỏ trong thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng chợt nảy ra một ý:
- Nếu thân xác của ta cũng có thể đi vào không gian này thì tốt biết bao, như vậy có thể mang Thông Nương vào đây trồng thử.
Ý tưởng này vừa mới hiện lên... trong phòng, thân thể Tống Thư Hàng vốn đang nằm trên giường bỗng dững biến mất tăm...
Trong tầng khí quyển.
Ngân phiếu ngự kiếm phi hành, sau đó nó chui vào thành trì bằng đá có ánh sáng vây quanh.
Ngày hôm qua sau khi rời đi, lúc trở về nó đã suy nghĩ hồi lâu, cảm giác trạng thái của Vân Tước Tử lúc đó khá kỳ lạ. Vì vậy hôm nay nó lại đến một chuyến nữa, muốn nhìn xem bây giờ Vân Tước Tử thế nào rồi.
Ngay lúc tiến vào trong thành trì, ngân phiếu chợt cảm thấy lạnh run người.
Mặc dù nó chỉ là một tấm ngân phiếu, nhưng nếu khí trời quá lạnh sẽ khiến thân thể nó cứng ngắc, thậm chí cũng trở nên dễ vỡ.
- Chuyện gì thế này, sao hôm nay nơi này lại lạnh quá vậy?
Ngân phiếu lẩm bẩm nói.
Đang nói, hắn đột nhiên thấy được một con tuyết lang lớn đang ngồi trong thành trì.
Khí lạnh chính là từ trên người tuyết lang thả ra, hơn nữa trước mặt tuyết lang còn có một quan tài băng, Vân Tước Tử bị đóng băng ở trong đó.
Có vẻ như tuyết lang cảm ứng được ngân phiếu đến, nó xoay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn ngân phiếu.
Thấy một màn này, ngân phiếu chợt dừng bược.
Một lát sau, ngân phiếu nổi giận nói:
- Yêu nghiệt phương nào lại dám đả thương kim chủ của ta?
Chẳng lẽ con tuyết lang yêu này không biết gần đây ngân phiếu đại gia nó phải dựa vào nhiệm vụ của Vân Tước Tử để kiếm sống sao? Vân Tước Tử là nguồn kinh tế lớn nhất của nó bây giờ đấy.
Nói xong, ngân phiếu ngự kiếm xông về phía tuyết lang.
Nhưng nó mới vọt tới nửa đường, trên mặt đất đã có mấy chục trận pháp hàn băng kích hoạt, giam ngân phiếu lại.
Khí lạnh khủng bố khiến nó không nhúc nhích đi đâu được.
- Vân Tước Tử tiền bối, đây chính là tấm ngân phiếu mà ngươi nói sao?
Tuyết Lang Động Chủ bình tĩnh hỏi.
- Ừ, là nó đấy, mặc dù có lúc khá là chết nhát nhưng bản tính lại không xấu. Hơn nữa, chỉ cần ta trả tiền là nó sẽ thay ta đi làm việc, được việc lắm đấy.
Giọng nói của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vang lên.
Ngân phiếu:
-...
- Ngân phiếu đừng lo, Tuyết Lang Động Chủ là bạn ta.
Tiếng của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lại nói tiếp.
Ngân phiếu:
- Cái gì mà được việc hả? Uổng công ta còn lo lắng cho tình trạng thân thể của người, cố ý chạy tới thăm ngươi! Hứ, tuyệt giao!
- Một viên linh thạch ngũ phẩm, tha thứ cho ta nhé?
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử bình tĩnh nói.
- Thành giao!
Ngân phiếu đồng ý không chút do dự.
Tuyết Lang Động Chủ:
-...
Ai nói tình bạn vô giá ấy nhỉ?
...
Sau khi tha thứ cho Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, ngân phiếu lại lên tiếng hỏi:
- Vân Tước Tử, sao ngươi lại đóng băng mình thế kia?
- Bởi vì thân thể ta bị tà năng Cửu U ô nhiễm rồi, ngươi đến gần nhìn xem, bây giờ làn da của ta đều biến thành màu tím, nhìn đẹp lắm.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử nói.
Ngân phiếu:
-...
Quả nhiên, ngày hôm qua lúc nó rời đi, trạng thái của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử không ổn thật.
- Ngươi không sao chứ?
Ngân phiếu hỏi.
- Yên tâm đi, không chết được.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử cười nói:
- Sở dĩ ta đóng băng mình thế này là vì muốn để bản thân nghiên cứu kỹ quá trình tà năng Cửu U dung hợp với thân thể nhân loại, như vậy mới có thể thu được nhiều thông tin hớn.
- Vậy ngươi nghiên cứu ra cái gì chưa?
Ngân phiếu lại hỏi.
- Ta chỉ mới bắt đầu nghiên cứu thôi thôi mà.
Thanh âm của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiếp tục nói:
- Nhưng ta lại có một suy đoán mang tính khả thi. Khi độ dung hợp giữa ta và tà năng Cửu U càng ngày càng cao lên, ta loáng thoáng cảm ứng được có một thanh kêu gọi... hình như có người muốn hợp thể với ta. À, không phải loại hợp thể để sinh con đâu nhé, mà là muốn tiến hành dung hợp với thân thể của ta. Nói không chừng đây chính là mục đích thật sự của người giật dây ở thế giới Cửu U đấy, nó muốn tìm một nhân loại ở hiện thế có thể hợp thể với nó.
Ngân phiếu:
- Chết tiệt, vậy chẳng phải bây giờ người đang gặp nguy hiểm sao?
- Không đâu, chỉ cần ta từ chối hợp thể, vậy nó cũng không làm gì được ta. Vả lại thân thể của ta rất đặc thù... cho dù nó muốn hợp thể với ta cũng rất khó.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử nhẹ giọng nói.
- Ngươi làm thế này chẳng khác gì đang tự tìm đường chết!
Ngân phiếu nói.
Tuyết Lang Động Chủ gật đầu một cái, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử Tiền Bối luôn tự tìm đường chết.
Không, thậm chí không còn phải là tự tìm đường chết nữa rồi. Theo như trí nhớ của Tuyết Lang Động Chủ thì hình như Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tự luôn tìm đường chết không ngừng nghỉ.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà cô cực kỳ yêu thích Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu chăng? Một người thường xuyên tự tìm đường chết, còn một người thì thích người tự tìm đường chết kia, đương nhiên giữa hai người sẽ có tiếng nói chung rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...