Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 42: Đàn Chủ Bị Dọa Khiếp Vía.
- Cũng đúng, ngươi chọn đường tán tu, thời kì đầu cần rất nhiều thứ từ thế tục. Về sau dù là dụng cụ tu luyện, nơi tu luyện hay một vài thứ dược liệu người thường có thể mua được, đều cần một khoản tiền tài không nhỏ. Tài lữ pháp địa, chữ tài đứng hàng thứ nhất cơ đấy.
Dược Sư cười ha hả nói. Đương nhiên “tài” mà hắn nói cũng không phải là tiền bạc thông thường, mà là thiên tài địa bảo, dược liệu quý giá, đan dược phẩm chất cao và thần binh pháp bảo thông dụng giữa các tu sĩ với nhau.
- Ta không biết mấy người trong nhóm kiếm tiền như thế nào, nhưng cách kiếm tiền của ta thì có thể truyền thụ cho ngươi ít nhiều đấy. Dù sao hiện tại đối với ta mà nói, tiền tài thế tục có cũng được mà không cũng chẳng hề gì. - Dược Sư cười nói: - Chờ ngươi tạo nền tảng thành công, ta sẽ dạy ngươi một vài phương pháp luyện chế đan dịch không có tác dụng gì với tu sĩ nhưng lại hữu dụng với người phàm. Đến lúc đó ta cho ngươi tha hồ chơi trội, à không phải, là dạy ngươi kiếm tiền, cho ngươi bay cao.
Tống Thư Hàng nhất thời hai mắt sáng ngời.
- Tiền bối, tôi phải giúp ông làm gì đây?
Tống Thư Hàng biết tập quán trong nhóm, đó là phải trả giá mới có hồi báo. Ngay cả hôm qua Bắc Hà Tán Nhân muốn tặng hắn công pháptạo nền tảng cũng là “cho nợ” còn gì.
- Ha ha, tiểu hữu Thư Hàng làm quen phương thức giao dịch trong Nhóm Cửu Châu Số 1 nhanh thế cơ à? - Dược Sư cười bảo: - Nói chứ năm đó ta sáng lập ra cách kiếm tiền này chủ yếu không phải vì tiền tài đâu, mà là để hàng năm có thể lấy được hai mươi loại dược liệu thâm hải đặc biệt từ trong tay đối phương đấy. Thế này đi, đợi thêm ít lâu nữa ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp điều chế một loại đan dịch rất thú vị. Sau đó hàng năm ngươi phụ trách luyện một ít giao dịch cho đối phương. Đến lúc đó, mỗi năm ngươi chỉ cần cho ta hai mươi loại dược liệu và bốn phần tiền tài thế tục từ chỗ đối phương thôi, sáu phần tiền còn lại coi như thù lao ta thuê ngươi đi. Thao tác cụ thể thế nào, chờ ngươi tạo nền tảng thành công rồi nói tiếp.
Tống Thư Hàng không biết “sáu phần tiền” trong lời nói của Dược Sư là bao nhiêu, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý với yêu cầu của hắn.
Hai người vừa đi vừa nói.
Chẳng mấy chốc đã đến con hẻm nhỏ mà ngày hôm qua bạn Tống nào đó làm anh hùng cứu mỹ nhân.
- Hửm? - Dược Sư đột nhiên dừng lại.
Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, ánh mắt sắc như đao kiếm, có thể xuyên thấu cả linh hồn con người!
- Tiền bối, làm sao vậy?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Một lát sau, Dược Sư quay đầu lại mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ là một vài tên theo đuôi đáng ghét mà thôi. Mỗi lần ta ra ngoài đều có người thích phái mấy tên theo sau lưng ta. Hoặc muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ, hoặc muốn nhờ giúp luyện đan dược, hoặc định xem có phải ta đi tìm dược liệu quý hiếm gì, rình coi có ăn mót được chút đỉnh hay không. Chính vì đám ngu xuẩn này quá đáng ghét, nên bây giờ mỗi khi tìm thấy chỗ đào thuốc thì ngay cả triêu lộ huyền thảo bình thường nhất ta cũng nhổ sạch, không chừa cho chúng cọng rễ nào!
Té ra Dược Sư tiền bối chính là cái máy dò bảo bối hình người, rất hay tìm thấy nơi có dược liệu đúng không?
Bằng không sao lại có người chuyên theo hắn để nhặt mót cơ chứ.
Mà hiển nhiên là, Dược Sư có oán niệm cực lớn đối với cái đám theo đóm ăn tàn này.
Sâu trong hẻm nhỏ, một bóng người suy yếu dựa vào vách tường, hai tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc rồi lặng lẽ châm lên. Sau đó, hắn nở một nụ cười khổ rất đặc trưng, nụ cười ấy khiến cho người ta cảm giác dù có cách xa một trăm dặm vẫn chua chát vô cùng.
Đây chính là vị đàn chủ mà cuộc đời có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết bi kịch nọ.
- Khí thế đáng sợ thật, đây hẳn là áp bách đến từ sự chênh lệch về phương diện chân khí.
Trong khoảnh khắc bị Dược Sư trừng mắt lườm, hắn cảm thấy mình suýt nữa đã chết đi.
Đàn chủ lần theo tung tích của Tống Thư Hàng nên mới đến khu Giang Nam. Hắn muốn có linh quỷ, trên người Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đều có linh quỷ.
Có điều, linh quỷ trên người Vũ Nhu Tử thì đừng hòng nghĩ tới.
Cô gái kia đi từ nơi ngàn dặm xa xôi tới đây mang linh quỷ đi, đã thề nhất định phải có linh quỷ cho bằng được. Hơn nữa thực lực cô ta cao cường, xuất thân cao quý, đàn chủ cho dù có quỳ xuống hiến hết gia tài ra, phỏng chừng cô cũng chướng mắt. Muốn lấy được linh quỷ từ trong tay cô ta căn bản là điều bất khả thi.
Truyện -được dịch trực tiếp tại -iREAD--Ăn cướp trước mặt luôn thì sao? Đàn chủ không hề xét đến ý tưởng này, bởi vì hắn cảm thấy cho dù là mười thằng mình xông lên cũng chẳng đủ cho cô nàng kia hành tan xác.
Ngược lại, vị “Tống tiền bối” bí hiểm kia tựa hồ không thèm để ý đến linh quỷ. Lúc trước Vũ Nhu Tử phải thỉnh cầu năm lần bảy lượt, hắn mới nhận lấy linh quỷ mà. Có lẽ vị “Tống tiền bối” này thực lực cao cường, không thèm linh quỷ, cho nên biết đâu mình có cơ hội đổi linh quỷ về tay thật!
Đàn chủ ôm một tia hi vọng, âm thầm phái người lần theo Tống Thư Hàng.
Hắn cũng dặn cấp dưới dốc hết sức thu thập thông tin của “Tống tiền bối”, xem xem vị tiền bối này có cần cái gì không, hắn sẽ vin vào đó để đổi linh quỷ về.
Một ngày sau, tư liệu của “Tống tiền bối” đã nhanh chóng được cấp dưới đưa đến tay đàn chủ.
Tống Thư Hàng, nam, 18 tuổi, tân sinh viên lớp 43, khóa 19, thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí của học viện Kỹ Thuật Thiết Kế và Chế Tạo Đại học Giang Nam, tốt nghiệp trường Trung học Số 1 Lâm La.
Hiện đang ở kí túc xá sinh viên Đại học Giang Nam.
Chỉ là một thiếu niên bình thường, trong tư liệu cá nhân còn ghi chú rõ hắn không có tiền án tiền sự, là sinh viên năm tốt thích giúp đỡ người khác.
Khi đọc xong tư liệu về “Tống tiền bối” thần bí, đàn chủ sợ ngu người.
Hắn không nhìn lầm đấy chứ? Có phải hắn hoa mắt rồi không? Tư liệu này thật sự là tư liệu của một “Tu sĩ” chứ không phải của một nam sinh viên bình thường à?
- Tư liệu này là giả? - đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn.
Đàn chủ nhìn lom lom tập tư liệu nửa ngày trời,thiếu niên tươi cười ôn hòa trong tấm ảnh nhỏ vài phân trong tư liệu, đúng là “Tống tiền bối” kia, không thể nghi ngờ.
Đàn chủ cầm tư liệu, ngây ra.
Hàng trăm ý nghĩ không ngừng hiện lên, sóng cuộn biển gầm trong đầu hắn.
Cuối cùng, hắn lựa chọn tự mình theo dõi Tống Thư Hàng.
Hắn muốn xác nhận xem tin tức tình báo của cấp dưới mình có nhầm lẫn hay không. Tống Thư Hàng kia rốt cuộc là một tu sĩ cường đại hay chỉ là một người bình thường?
Nếu vị “Tống tiền bối” kia thực sự chỉ là một người bình thường thì việc thu hồi linh quỷ liền dễ như trở bàn tay!
Giây phút đó, đàn chủ hạ lời thề độc trong lòng, nếu như Tống Thư Hàng thật sự chỉ là một phàm nhân, hắn nhất định phải lôi thằng ranh đó ra rút gân lột da, thu hồn luyện thành oán quỷ! Có thế mới có thể giải mối hận bị hoảng sợ mất mấy ngày trời.
Vì thế… hắn tự mình mò tới Đại học Giang Nam.
Khi đàn chủ tới khu Giang Nam thì vừa hay thấy Tống Thư Hàng đi ra cùng một người đàn ông ăn mặc theo phong cách trẻ trâu quái đản.
Hắn cẩn thận theo đuôi, cố gắng giấu kín khí tức, trước khi xác định được Tống Thư Hàng rốt cuộc là tiền bối cường đại hay chỉ là phàm nhân, hắn phải thật thận trọng.
Hắn cảm thấy mình che giấu không tồi, bởi vì cả Tống Thư Hàng và người đàn ông quái đản kia đều không phát hiện ra hắn.
Cứ quan sát Tống Thư Hàng vài ngày, sau đó có thời cơ thích hợp sẽ ra tay thử một phen, xem thằng nhãi là tu sĩ hay là phàm nhân! Trong lòng hắn quyết định như thế.
Vậy ma ngay khi hắn cảm thấy mình đã che giấu bản thân rất kín kẽ, thì gã đàn ông quái đản đi cùng Tống Thư Hàng lại quay người liếc nhìn hắn một cái.
Cặp mắt make up màu khói kia lại sắc bén như đao kiếm! Ánh mắt kia tựa như chim ưng oai hùng trên mây cao đang bễ nghễ nhìn con chim cút béo ú đáng thương trong bụi cỏ!
Lại tựa như, ma thần viễn cổ đang dữ tợn cười gằn, ngó xuống con kiến chốn trần gian.
Nỗi kinh hoàng ập xuống, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Đàn chủ vốn là người nhát gan dè dặt, người như hắn sống càng lâu lại càng nhát chết.
Hắn bị dọa hoảng linh hồn!
Hút xong một điếu thuốc, bàn tay run rẩy của đàn chủ mới chậm rãi bình thường trở lại.
Cho dù có đáng sợ hơn, thứ gì cần đối mặt vẫn phải đối mặt thôi.
Sau khi dụi tắt tàn thuốc, đàn chủ ép mình trấn tĩnh lại.
- Lần này chỉ cần tìm được linh quỷ về, ta sẽ về nhà cũ ở cực Bắc tu luyện đàng hoàng.
Có điều, trước mắt cứ chờ người đàn ông quái đản đáng sợ kia tách ra khỏi Tống Thư Hàng rồi hẵng xem xét thời cơ mà hành động đi.
Xem xét thời cơ…mà hành động đi…
Dược Sư cười ha hả nói. Đương nhiên “tài” mà hắn nói cũng không phải là tiền bạc thông thường, mà là thiên tài địa bảo, dược liệu quý giá, đan dược phẩm chất cao và thần binh pháp bảo thông dụng giữa các tu sĩ với nhau.
- Ta không biết mấy người trong nhóm kiếm tiền như thế nào, nhưng cách kiếm tiền của ta thì có thể truyền thụ cho ngươi ít nhiều đấy. Dù sao hiện tại đối với ta mà nói, tiền tài thế tục có cũng được mà không cũng chẳng hề gì. - Dược Sư cười nói: - Chờ ngươi tạo nền tảng thành công, ta sẽ dạy ngươi một vài phương pháp luyện chế đan dịch không có tác dụng gì với tu sĩ nhưng lại hữu dụng với người phàm. Đến lúc đó ta cho ngươi tha hồ chơi trội, à không phải, là dạy ngươi kiếm tiền, cho ngươi bay cao.
Tống Thư Hàng nhất thời hai mắt sáng ngời.
- Tiền bối, tôi phải giúp ông làm gì đây?
Tống Thư Hàng biết tập quán trong nhóm, đó là phải trả giá mới có hồi báo. Ngay cả hôm qua Bắc Hà Tán Nhân muốn tặng hắn công pháptạo nền tảng cũng là “cho nợ” còn gì.
- Ha ha, tiểu hữu Thư Hàng làm quen phương thức giao dịch trong Nhóm Cửu Châu Số 1 nhanh thế cơ à? - Dược Sư cười bảo: - Nói chứ năm đó ta sáng lập ra cách kiếm tiền này chủ yếu không phải vì tiền tài đâu, mà là để hàng năm có thể lấy được hai mươi loại dược liệu thâm hải đặc biệt từ trong tay đối phương đấy. Thế này đi, đợi thêm ít lâu nữa ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp điều chế một loại đan dịch rất thú vị. Sau đó hàng năm ngươi phụ trách luyện một ít giao dịch cho đối phương. Đến lúc đó, mỗi năm ngươi chỉ cần cho ta hai mươi loại dược liệu và bốn phần tiền tài thế tục từ chỗ đối phương thôi, sáu phần tiền còn lại coi như thù lao ta thuê ngươi đi. Thao tác cụ thể thế nào, chờ ngươi tạo nền tảng thành công rồi nói tiếp.
Tống Thư Hàng không biết “sáu phần tiền” trong lời nói của Dược Sư là bao nhiêu, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý với yêu cầu của hắn.
Hai người vừa đi vừa nói.
Chẳng mấy chốc đã đến con hẻm nhỏ mà ngày hôm qua bạn Tống nào đó làm anh hùng cứu mỹ nhân.
- Hửm? - Dược Sư đột nhiên dừng lại.
Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, ánh mắt sắc như đao kiếm, có thể xuyên thấu cả linh hồn con người!
- Tiền bối, làm sao vậy?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Một lát sau, Dược Sư quay đầu lại mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ là một vài tên theo đuôi đáng ghét mà thôi. Mỗi lần ta ra ngoài đều có người thích phái mấy tên theo sau lưng ta. Hoặc muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ, hoặc muốn nhờ giúp luyện đan dược, hoặc định xem có phải ta đi tìm dược liệu quý hiếm gì, rình coi có ăn mót được chút đỉnh hay không. Chính vì đám ngu xuẩn này quá đáng ghét, nên bây giờ mỗi khi tìm thấy chỗ đào thuốc thì ngay cả triêu lộ huyền thảo bình thường nhất ta cũng nhổ sạch, không chừa cho chúng cọng rễ nào!
Té ra Dược Sư tiền bối chính là cái máy dò bảo bối hình người, rất hay tìm thấy nơi có dược liệu đúng không?
Bằng không sao lại có người chuyên theo hắn để nhặt mót cơ chứ.
Mà hiển nhiên là, Dược Sư có oán niệm cực lớn đối với cái đám theo đóm ăn tàn này.
Sâu trong hẻm nhỏ, một bóng người suy yếu dựa vào vách tường, hai tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc rồi lặng lẽ châm lên. Sau đó, hắn nở một nụ cười khổ rất đặc trưng, nụ cười ấy khiến cho người ta cảm giác dù có cách xa một trăm dặm vẫn chua chát vô cùng.
Đây chính là vị đàn chủ mà cuộc đời có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết bi kịch nọ.
- Khí thế đáng sợ thật, đây hẳn là áp bách đến từ sự chênh lệch về phương diện chân khí.
Trong khoảnh khắc bị Dược Sư trừng mắt lườm, hắn cảm thấy mình suýt nữa đã chết đi.
Đàn chủ lần theo tung tích của Tống Thư Hàng nên mới đến khu Giang Nam. Hắn muốn có linh quỷ, trên người Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đều có linh quỷ.
Có điều, linh quỷ trên người Vũ Nhu Tử thì đừng hòng nghĩ tới.
Cô gái kia đi từ nơi ngàn dặm xa xôi tới đây mang linh quỷ đi, đã thề nhất định phải có linh quỷ cho bằng được. Hơn nữa thực lực cô ta cao cường, xuất thân cao quý, đàn chủ cho dù có quỳ xuống hiến hết gia tài ra, phỏng chừng cô cũng chướng mắt. Muốn lấy được linh quỷ từ trong tay cô ta căn bản là điều bất khả thi.
Truyện -được dịch trực tiếp tại -iREAD--Ăn cướp trước mặt luôn thì sao? Đàn chủ không hề xét đến ý tưởng này, bởi vì hắn cảm thấy cho dù là mười thằng mình xông lên cũng chẳng đủ cho cô nàng kia hành tan xác.
Ngược lại, vị “Tống tiền bối” bí hiểm kia tựa hồ không thèm để ý đến linh quỷ. Lúc trước Vũ Nhu Tử phải thỉnh cầu năm lần bảy lượt, hắn mới nhận lấy linh quỷ mà. Có lẽ vị “Tống tiền bối” này thực lực cao cường, không thèm linh quỷ, cho nên biết đâu mình có cơ hội đổi linh quỷ về tay thật!
Đàn chủ ôm một tia hi vọng, âm thầm phái người lần theo Tống Thư Hàng.
Hắn cũng dặn cấp dưới dốc hết sức thu thập thông tin của “Tống tiền bối”, xem xem vị tiền bối này có cần cái gì không, hắn sẽ vin vào đó để đổi linh quỷ về.
Một ngày sau, tư liệu của “Tống tiền bối” đã nhanh chóng được cấp dưới đưa đến tay đàn chủ.
Tống Thư Hàng, nam, 18 tuổi, tân sinh viên lớp 43, khóa 19, thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí của học viện Kỹ Thuật Thiết Kế và Chế Tạo Đại học Giang Nam, tốt nghiệp trường Trung học Số 1 Lâm La.
Hiện đang ở kí túc xá sinh viên Đại học Giang Nam.
Chỉ là một thiếu niên bình thường, trong tư liệu cá nhân còn ghi chú rõ hắn không có tiền án tiền sự, là sinh viên năm tốt thích giúp đỡ người khác.
Khi đọc xong tư liệu về “Tống tiền bối” thần bí, đàn chủ sợ ngu người.
Hắn không nhìn lầm đấy chứ? Có phải hắn hoa mắt rồi không? Tư liệu này thật sự là tư liệu của một “Tu sĩ” chứ không phải của một nam sinh viên bình thường à?
- Tư liệu này là giả? - đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn.
Đàn chủ nhìn lom lom tập tư liệu nửa ngày trời,thiếu niên tươi cười ôn hòa trong tấm ảnh nhỏ vài phân trong tư liệu, đúng là “Tống tiền bối” kia, không thể nghi ngờ.
Đàn chủ cầm tư liệu, ngây ra.
Hàng trăm ý nghĩ không ngừng hiện lên, sóng cuộn biển gầm trong đầu hắn.
Cuối cùng, hắn lựa chọn tự mình theo dõi Tống Thư Hàng.
Hắn muốn xác nhận xem tin tức tình báo của cấp dưới mình có nhầm lẫn hay không. Tống Thư Hàng kia rốt cuộc là một tu sĩ cường đại hay chỉ là một người bình thường?
Nếu vị “Tống tiền bối” kia thực sự chỉ là một người bình thường thì việc thu hồi linh quỷ liền dễ như trở bàn tay!
Giây phút đó, đàn chủ hạ lời thề độc trong lòng, nếu như Tống Thư Hàng thật sự chỉ là một phàm nhân, hắn nhất định phải lôi thằng ranh đó ra rút gân lột da, thu hồn luyện thành oán quỷ! Có thế mới có thể giải mối hận bị hoảng sợ mất mấy ngày trời.
Vì thế… hắn tự mình mò tới Đại học Giang Nam.
Khi đàn chủ tới khu Giang Nam thì vừa hay thấy Tống Thư Hàng đi ra cùng một người đàn ông ăn mặc theo phong cách trẻ trâu quái đản.
Hắn cẩn thận theo đuôi, cố gắng giấu kín khí tức, trước khi xác định được Tống Thư Hàng rốt cuộc là tiền bối cường đại hay chỉ là phàm nhân, hắn phải thật thận trọng.
Hắn cảm thấy mình che giấu không tồi, bởi vì cả Tống Thư Hàng và người đàn ông quái đản kia đều không phát hiện ra hắn.
Cứ quan sát Tống Thư Hàng vài ngày, sau đó có thời cơ thích hợp sẽ ra tay thử một phen, xem thằng nhãi là tu sĩ hay là phàm nhân! Trong lòng hắn quyết định như thế.
Vậy ma ngay khi hắn cảm thấy mình đã che giấu bản thân rất kín kẽ, thì gã đàn ông quái đản đi cùng Tống Thư Hàng lại quay người liếc nhìn hắn một cái.
Cặp mắt make up màu khói kia lại sắc bén như đao kiếm! Ánh mắt kia tựa như chim ưng oai hùng trên mây cao đang bễ nghễ nhìn con chim cút béo ú đáng thương trong bụi cỏ!
Lại tựa như, ma thần viễn cổ đang dữ tợn cười gằn, ngó xuống con kiến chốn trần gian.
Nỗi kinh hoàng ập xuống, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào?
Đàn chủ vốn là người nhát gan dè dặt, người như hắn sống càng lâu lại càng nhát chết.
Hắn bị dọa hoảng linh hồn!
Hút xong một điếu thuốc, bàn tay run rẩy của đàn chủ mới chậm rãi bình thường trở lại.
Cho dù có đáng sợ hơn, thứ gì cần đối mặt vẫn phải đối mặt thôi.
Sau khi dụi tắt tàn thuốc, đàn chủ ép mình trấn tĩnh lại.
- Lần này chỉ cần tìm được linh quỷ về, ta sẽ về nhà cũ ở cực Bắc tu luyện đàng hoàng.
Có điều, trước mắt cứ chờ người đàn ông quái đản đáng sợ kia tách ra khỏi Tống Thư Hàng rồi hẵng xem xét thời cơ mà hành động đi.
Xem xét thời cơ…mà hành động đi…