Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 120: Có Gì Ăn Không?
- Bác tài ơi, đi nhanh một chút được không? - Tống Thư Hàng lo lắng nhìn về phía bệnh viện, chỉ sợ ông chú Tiên Nông tông kia xông ra đây.
Trong phút chốc, trong đầu bác tài đã tưởng tượng ra đủ kiểu kịch bản cẩu huyết kiểu “đôi thanh niên nam nữ yêu nhau nhưng không được gia đình hai bên đồng ý, bèn hẹn nhau ở bệnh viện để bỏ trốn cùng nhau.”
- Ngồi vững nhé! - Bác tài đạp nghiến chân ga, xe taxi mau chóng phóng ra ngoài….
Trong bệnh viện, bác sĩ Lý vừa làm xong việc về nghỉ ngơi thì vừa hay thấy cảnh Tống Thư Hàng ôm Tô thị A Thập Lục chui vào xe taxi.
- Ủa? Người vừa chạy ra có phải là em trai Nhã Nhã không ta? Trong lòng cậu ta ôm người nào thì phải? Ga giường kia là của bệnh viện mình phải không? Chuyện gì xảy ra vậy? - Bác sĩ Lý chẳng hiểu mô tê gì cả.
Cô đang suy nghĩ thì một ông chú tộc đi làm đột nhiên nhảy xuống cầu thang, đoạn cầu thang hơn mười bậc mà hắn nhảy phốc xuống chỉ bằng một bước?
- Này, đừng nhảy trong bệnh viện thế, nguy hiểm lắm! - Bác sĩ Lý lên tiếng ngăn cản.
Nhưng bây giờ ông chú làm sao còn quan tâm nhiều chuyện như vậy, hắn hận đến nghiến răng, cắm đầu đuổi theo chiếc xe kia.
Dọc theo đường đi có rất nhiều chướng ngại vật ngăn trở như bồn hoa, lan can, bãi đỗ ô tô, song chẳng gì có thể ngăn được ông chú nọ. Hắn như một cao thủ Parkour, di chuyển tung hoành, chạy nhanh băng băng.
- Uầy, ngầu! - Rất nhiều người phải lấy điện thoại ra quay lại màn Parkour phấn khích của vị cao thủ nọ
Chưa đến ba phút, taxi đã dừng lại ở khu phố Đại Cát.
Tống Thư Hàng ôm Tô thị A Thập Lục xuống xe, rút một tờ tiền mệnh giá 50 tệ đưa cho tài xế:
- Cảm ơn bác tài, không cần trả lại.
Hắn không dám lãng phí thời gian, trời biết ông chú Tiên Nông tông kia sẽ đuổi kịp lúc nào? Không chờ tài xế đáp lời, hắn đã ôm Tô thị A Thập Lục vọt thẳng vào chỗ sâu trong khu phố Đại Cát.
- Rẽ trái, tầng mười chín tòa nhà A cao ốc An Đức là chỗ ở của ta. Trong đó có chỗ để chúng ta ẩn thân tạm thời. - Tô thị A Thập Lục nhẹ giọng nói.
Đi đến nửa đường cô đã phong tỏa khí tức của bản thân, lúc trước vì đau đớn nên cô không thể giấu đi khí tức, mới để cho ông chú Tiên Nông tông kia tìm được vị trí của mình.
Nhưng tiếc một điều là, Tống Thư Hàng không biết che giấu khí tức của hắn.
Tống Thư Hàng ôm cô đi vào cao ốc An Đức. Bọn họ gặp may, cửa thang máy mở. Cả tòa nhà này chỉ có hai thang máy, số nhọ một tí là phải chờ một thời gian dài.
Đi thẳng lên tầng 19, A Thập Lục mở cửa phòng, yếu ớt nói:
- Thả ta xuống, ngươi đứng yên đây đừng nhúc nhích.
Tiếp đó, cô vào phòng, mở tủ rượu lấy một lọ dược thủy rồi quay lại hắt hết lên người Tống Thư Hàng.
Đây là dược thủy có mùi, có tác dụng tạm thời che giấu khí tức của bản thân. Sau khi vẩy lên, khí tức và mùi trên người Tống Thư Hàng đều bị cắt đứt ngay ngoài cửa. Song thời gian của nó rất ngắn, chỉ được vài phút mà thôi.
- Đi theo ta. - Tô thị A Thập Lục kéo Thư Hàng vào phòng ngủ, tiếp đó mở tủ quần áo, dẹp hết đồ trong đó sang một bên. Cô lục lọi trong tủ một hòi, cuối cùng mở ra một cánh cửa ngầm.
Đây là gian ngầm nằm giữa phòng ngủ và nhà tắm, thiết kế cực kì khéo léo, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhận ra nơi này có một phòng nhỏ bí mật.
- Vào đi. - A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng cùng cô chui vào phòng nhỏ.
A Thập Lục bày biện lại quần áo trong tủ, ấn chốt khóa, đóng lại cửa ngầm giữa tủ và gian phòng bí mật này.
Thế vẫn chưa xong, cô còn lấy một quyển trục nhỏ trong mật thất, mở ra, dán lên trên cửa. Trên quyển trục khắc một trận pháp có thể che giấu khí tức và âm thanh, chế tạo nên một chốn náu mình hoàn mỹ.
Tống Thư Hàng nhìn bộ dạng sớm có chuẩn bị của A Thập Lục thì hồ nghi hỏi:
- Cô đã sớm biết ông chú kia đang tìm mình rồi à?
A Thập Lục lắc đầu nói:
- Tô thị bọn ta là gia tộc lớn, sản nghiệp lớn, kẻ thù cũng không ít. Gian phòng bí mật này là lo trước cho khỏi họa. Đây vốn là kho chứa đồ của chủ cũ, ta chỉ sửa lại một chút thôi.
Tống Thư Hàng gật đầu, gia tộc tu tiên lớn sống chẳng dễ dàng gì.
Mật thất không lớn, hai người mặt đối mặt ngồi trong đó, có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương.
- Ông chú kia có thể tìm được nơi này không? - Tống Thư Hàng hạ giọng hỏi.
Truyện- được -dịch tạ-i i-READ.vn- Đến nửa đường ta đã che giấu khí tức của bản thnaa, có điều…chỉ cần hắn không phải đồ ngốc thì vẫn sẽ tìm thấy căn nhà này. - Tô thị A Thập Lục nhìn Tống Thư Hàng.
Bởi vì trên đường đi Tống Thư Hàng không che giấu khí tức của bản thân, nên cho dù có mất đi khí tức của Tô thị A Thập Lục thì ông chú vẫn có thể lần theo khí tức của Tống Thư Hàng để tới đây được.
Như vậy vấn đề là…ông chú kia liệu có phải là đồ ngốc thật hay không.
Tuy ông chú có hơi khờ nhưng không phải ngốc thật.
Lần theo khí tức của Tống Thư Hàng, hắn thuận lợi tìm được tòa nhà A cao ốc An Đức.
- Chính là nơi này, trong đó còn lưu lại mùi của tên lừa đảo kia! - ông chú cười lạnh, khứu giác của tu sĩ còn nhạy hơn cả chó, mùi trên người thằng lừa đảo kia hắn vẫn chưa quên.
Hắn dùng sức đẩy cửa ngôi nhà, cửa phòng trộm chắc chắn tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là da mỏng dưới tay tu sĩ mà thôi.
- Các ngươi trốn không thoát, đồ lừa đảo đáng ghét, còn cả con nhỏ con cháu Tô thị kia nữa! - ông chú vọt vào phòng, tiếng rống phẫn nộ đinh tai nhức óc.
Nhưng mà căn nhà trống rỗng, không một bóng người.
Mùi và khí tức của kẻ lừa đảo bị cắt đứt ngay trước cửa, trong không khí còn mùi dược thủy thoang thoảng.
- Lại bị chơi xỏ? - ông chú nổi trận lôi đình.
Hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong nhà, đập phá đồ đạc, bám lên trần nhà, lật tung tất cả những nơi có thể ẩn náu, thế nhưng trước sau vẫn không tìm thấy hai người kia đâu cả.
- Đáng giận! trốn đâu mất rồi! - Ông chú gầm lên, sau đó lao ra khỏi nhà, điên tiết chạy đi.
Tống Thư Hàng nghe thấy bên ngoài yên tĩnh lại thì hỏi:
- Ông chú đó đi rồi à?
- Đâu có dễ vậy, giờ chỉ hi vọng hắn sẽ không đập cả nhà thôi. - A Thập Lục lắc đầu.
Lần này cô trốn đi mang theo quá ít đồ đạc.
Nếu trên người có vài món phù bảo, pháp khí mạnh mẽ hoặc đan dược có thể tạm thời áp chế vết thương thì ông chú Tiên Nông Tông kia chẳng thể tạo thành uy hiếp gì với cô cả.
Đúng như cô dự đoán, không bao lâu sau, bên ngoài lại truyền ra tiếng động.
Ông chú Tiên Nông tông kia đã đi mà quay lại.
Tuy hắn hơi khờ nhưng vẫn hiểu thế nào là kế hồi mã thương.
- Đáng giận, chẳng lẽ trốn mất thật rồi? - Hắn thì thào tự nói.
Mãi một hồi lâu sau, bên ngoài lại yên tĩnh, không còn tiếng động gì nữa.
- Ông chú đó đi chưa? - Tống Thư Hàng hỏi, vì sợ đối phương phát hiện nên hắn không dám thi triển tinh thần lực để thăm dò.
A Thập Lục lắc đầu, cô có thủ đoạn có thể theo dõi nhất cử nhất động bên ngoài mật thất.
- Tên Tiên Nông tông kia vẫn ở phòng khách, nhìn có vẻ muốn ôm cây đợi thỏ.
- Vậy bây giờ chúng ta tính sao? - Tống Thư Hàng cười khổ.
- Hắn đi là tốt nhất, nếu hắn vẫn ở đây thì chờ đến tối, vết thương của ta không phát tác nữa, một chưởng của ta là có thể làm gỏi hắn ngay. - A Thập Lục thản nhiên đáp.
Đờ mờ, quên mất cô gái này có thân phận thiên tài chẳng kém gì Vũ Nhu Tử, tuổi còn trẻ mà đã độ lôi kiếp tam phẩm hậu thiên rồi.
Theo cách chia của các môn phái tu sĩ cổ xưa thì nhất phẩm gọi là Luyện Thể, từ nhị đến tứ phẩm là Luyện Khí, ngũ phẩm là Kim Đan đại đạo. Cô gái này đã là đại cao thủ bước vào Luyện Khí cao tầng, chỉ kém một bước là lên tới Luyện Khí đỉnh phong, chuẩn bị ngưng tụ kim đan rồi.
Chỉ cần tạm thời áp chế được vết thương do thiên kiếp, thì làm gỏi ông chú ngoài kia chẳng phải là dễ như bỡn hay sao?
Tóm lại, tạm thời… hai bên cứ thế mà giết thời gian của nhau đi.
Trong lúc nhàn rỗi nhàm chán, Tống Thư Hàng bắt đầu tu luyện "Chân ngã minh tưởng kinh", rèn tinh thần lực.
Thời gian thấm thoắt, thoáng cái đã tới giữa trưa.
Bụng của Tống Thư Hàng phát ra tiếng kêu rồn rột, hắn mới vào giới tu chân, lúc tu luyện cần một lượng khí huyết rất lớn, cho nên ăn nhiều mà đói cũng nhanh.
- Có gì ăn không? - Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu là trong mật thất, ắt phải chuẩn bị đồ ăn chứ nhỉ?
- Ta có thể tích cốc. - A Thập Lục nhướn mắt, nói tỉnh bơ.
Nè cô, thế giờ tui làm sao? Tui còn chưa biết tích cốc đâu đó!
Trong phút chốc, trong đầu bác tài đã tưởng tượng ra đủ kiểu kịch bản cẩu huyết kiểu “đôi thanh niên nam nữ yêu nhau nhưng không được gia đình hai bên đồng ý, bèn hẹn nhau ở bệnh viện để bỏ trốn cùng nhau.”
- Ngồi vững nhé! - Bác tài đạp nghiến chân ga, xe taxi mau chóng phóng ra ngoài….
Trong bệnh viện, bác sĩ Lý vừa làm xong việc về nghỉ ngơi thì vừa hay thấy cảnh Tống Thư Hàng ôm Tô thị A Thập Lục chui vào xe taxi.
- Ủa? Người vừa chạy ra có phải là em trai Nhã Nhã không ta? Trong lòng cậu ta ôm người nào thì phải? Ga giường kia là của bệnh viện mình phải không? Chuyện gì xảy ra vậy? - Bác sĩ Lý chẳng hiểu mô tê gì cả.
Cô đang suy nghĩ thì một ông chú tộc đi làm đột nhiên nhảy xuống cầu thang, đoạn cầu thang hơn mười bậc mà hắn nhảy phốc xuống chỉ bằng một bước?
- Này, đừng nhảy trong bệnh viện thế, nguy hiểm lắm! - Bác sĩ Lý lên tiếng ngăn cản.
Nhưng bây giờ ông chú làm sao còn quan tâm nhiều chuyện như vậy, hắn hận đến nghiến răng, cắm đầu đuổi theo chiếc xe kia.
Dọc theo đường đi có rất nhiều chướng ngại vật ngăn trở như bồn hoa, lan can, bãi đỗ ô tô, song chẳng gì có thể ngăn được ông chú nọ. Hắn như một cao thủ Parkour, di chuyển tung hoành, chạy nhanh băng băng.
- Uầy, ngầu! - Rất nhiều người phải lấy điện thoại ra quay lại màn Parkour phấn khích của vị cao thủ nọ
Chưa đến ba phút, taxi đã dừng lại ở khu phố Đại Cát.
Tống Thư Hàng ôm Tô thị A Thập Lục xuống xe, rút một tờ tiền mệnh giá 50 tệ đưa cho tài xế:
- Cảm ơn bác tài, không cần trả lại.
Hắn không dám lãng phí thời gian, trời biết ông chú Tiên Nông tông kia sẽ đuổi kịp lúc nào? Không chờ tài xế đáp lời, hắn đã ôm Tô thị A Thập Lục vọt thẳng vào chỗ sâu trong khu phố Đại Cát.
- Rẽ trái, tầng mười chín tòa nhà A cao ốc An Đức là chỗ ở của ta. Trong đó có chỗ để chúng ta ẩn thân tạm thời. - Tô thị A Thập Lục nhẹ giọng nói.
Đi đến nửa đường cô đã phong tỏa khí tức của bản thân, lúc trước vì đau đớn nên cô không thể giấu đi khí tức, mới để cho ông chú Tiên Nông tông kia tìm được vị trí của mình.
Nhưng tiếc một điều là, Tống Thư Hàng không biết che giấu khí tức của hắn.
Tống Thư Hàng ôm cô đi vào cao ốc An Đức. Bọn họ gặp may, cửa thang máy mở. Cả tòa nhà này chỉ có hai thang máy, số nhọ một tí là phải chờ một thời gian dài.
Đi thẳng lên tầng 19, A Thập Lục mở cửa phòng, yếu ớt nói:
- Thả ta xuống, ngươi đứng yên đây đừng nhúc nhích.
Tiếp đó, cô vào phòng, mở tủ rượu lấy một lọ dược thủy rồi quay lại hắt hết lên người Tống Thư Hàng.
Đây là dược thủy có mùi, có tác dụng tạm thời che giấu khí tức của bản thân. Sau khi vẩy lên, khí tức và mùi trên người Tống Thư Hàng đều bị cắt đứt ngay ngoài cửa. Song thời gian của nó rất ngắn, chỉ được vài phút mà thôi.
- Đi theo ta. - Tô thị A Thập Lục kéo Thư Hàng vào phòng ngủ, tiếp đó mở tủ quần áo, dẹp hết đồ trong đó sang một bên. Cô lục lọi trong tủ một hòi, cuối cùng mở ra một cánh cửa ngầm.
Đây là gian ngầm nằm giữa phòng ngủ và nhà tắm, thiết kế cực kì khéo léo, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhận ra nơi này có một phòng nhỏ bí mật.
- Vào đi. - A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng cùng cô chui vào phòng nhỏ.
A Thập Lục bày biện lại quần áo trong tủ, ấn chốt khóa, đóng lại cửa ngầm giữa tủ và gian phòng bí mật này.
Thế vẫn chưa xong, cô còn lấy một quyển trục nhỏ trong mật thất, mở ra, dán lên trên cửa. Trên quyển trục khắc một trận pháp có thể che giấu khí tức và âm thanh, chế tạo nên một chốn náu mình hoàn mỹ.
Tống Thư Hàng nhìn bộ dạng sớm có chuẩn bị của A Thập Lục thì hồ nghi hỏi:
- Cô đã sớm biết ông chú kia đang tìm mình rồi à?
A Thập Lục lắc đầu nói:
- Tô thị bọn ta là gia tộc lớn, sản nghiệp lớn, kẻ thù cũng không ít. Gian phòng bí mật này là lo trước cho khỏi họa. Đây vốn là kho chứa đồ của chủ cũ, ta chỉ sửa lại một chút thôi.
Tống Thư Hàng gật đầu, gia tộc tu tiên lớn sống chẳng dễ dàng gì.
Mật thất không lớn, hai người mặt đối mặt ngồi trong đó, có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương.
- Ông chú kia có thể tìm được nơi này không? - Tống Thư Hàng hạ giọng hỏi.
Truyện- được -dịch tạ-i i-READ.vn- Đến nửa đường ta đã che giấu khí tức của bản thnaa, có điều…chỉ cần hắn không phải đồ ngốc thì vẫn sẽ tìm thấy căn nhà này. - Tô thị A Thập Lục nhìn Tống Thư Hàng.
Bởi vì trên đường đi Tống Thư Hàng không che giấu khí tức của bản thân, nên cho dù có mất đi khí tức của Tô thị A Thập Lục thì ông chú vẫn có thể lần theo khí tức của Tống Thư Hàng để tới đây được.
Như vậy vấn đề là…ông chú kia liệu có phải là đồ ngốc thật hay không.
Tuy ông chú có hơi khờ nhưng không phải ngốc thật.
Lần theo khí tức của Tống Thư Hàng, hắn thuận lợi tìm được tòa nhà A cao ốc An Đức.
- Chính là nơi này, trong đó còn lưu lại mùi của tên lừa đảo kia! - ông chú cười lạnh, khứu giác của tu sĩ còn nhạy hơn cả chó, mùi trên người thằng lừa đảo kia hắn vẫn chưa quên.
Hắn dùng sức đẩy cửa ngôi nhà, cửa phòng trộm chắc chắn tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là da mỏng dưới tay tu sĩ mà thôi.
- Các ngươi trốn không thoát, đồ lừa đảo đáng ghét, còn cả con nhỏ con cháu Tô thị kia nữa! - ông chú vọt vào phòng, tiếng rống phẫn nộ đinh tai nhức óc.
Nhưng mà căn nhà trống rỗng, không một bóng người.
Mùi và khí tức của kẻ lừa đảo bị cắt đứt ngay trước cửa, trong không khí còn mùi dược thủy thoang thoảng.
- Lại bị chơi xỏ? - ông chú nổi trận lôi đình.
Hắn bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trong nhà, đập phá đồ đạc, bám lên trần nhà, lật tung tất cả những nơi có thể ẩn náu, thế nhưng trước sau vẫn không tìm thấy hai người kia đâu cả.
- Đáng giận! trốn đâu mất rồi! - Ông chú gầm lên, sau đó lao ra khỏi nhà, điên tiết chạy đi.
Tống Thư Hàng nghe thấy bên ngoài yên tĩnh lại thì hỏi:
- Ông chú đó đi rồi à?
- Đâu có dễ vậy, giờ chỉ hi vọng hắn sẽ không đập cả nhà thôi. - A Thập Lục lắc đầu.
Lần này cô trốn đi mang theo quá ít đồ đạc.
Nếu trên người có vài món phù bảo, pháp khí mạnh mẽ hoặc đan dược có thể tạm thời áp chế vết thương thì ông chú Tiên Nông Tông kia chẳng thể tạo thành uy hiếp gì với cô cả.
Đúng như cô dự đoán, không bao lâu sau, bên ngoài lại truyền ra tiếng động.
Ông chú Tiên Nông tông kia đã đi mà quay lại.
Tuy hắn hơi khờ nhưng vẫn hiểu thế nào là kế hồi mã thương.
- Đáng giận, chẳng lẽ trốn mất thật rồi? - Hắn thì thào tự nói.
Mãi một hồi lâu sau, bên ngoài lại yên tĩnh, không còn tiếng động gì nữa.
- Ông chú đó đi chưa? - Tống Thư Hàng hỏi, vì sợ đối phương phát hiện nên hắn không dám thi triển tinh thần lực để thăm dò.
A Thập Lục lắc đầu, cô có thủ đoạn có thể theo dõi nhất cử nhất động bên ngoài mật thất.
- Tên Tiên Nông tông kia vẫn ở phòng khách, nhìn có vẻ muốn ôm cây đợi thỏ.
- Vậy bây giờ chúng ta tính sao? - Tống Thư Hàng cười khổ.
- Hắn đi là tốt nhất, nếu hắn vẫn ở đây thì chờ đến tối, vết thương của ta không phát tác nữa, một chưởng của ta là có thể làm gỏi hắn ngay. - A Thập Lục thản nhiên đáp.
Đờ mờ, quên mất cô gái này có thân phận thiên tài chẳng kém gì Vũ Nhu Tử, tuổi còn trẻ mà đã độ lôi kiếp tam phẩm hậu thiên rồi.
Theo cách chia của các môn phái tu sĩ cổ xưa thì nhất phẩm gọi là Luyện Thể, từ nhị đến tứ phẩm là Luyện Khí, ngũ phẩm là Kim Đan đại đạo. Cô gái này đã là đại cao thủ bước vào Luyện Khí cao tầng, chỉ kém một bước là lên tới Luyện Khí đỉnh phong, chuẩn bị ngưng tụ kim đan rồi.
Chỉ cần tạm thời áp chế được vết thương do thiên kiếp, thì làm gỏi ông chú ngoài kia chẳng phải là dễ như bỡn hay sao?
Tóm lại, tạm thời… hai bên cứ thế mà giết thời gian của nhau đi.
Trong lúc nhàn rỗi nhàm chán, Tống Thư Hàng bắt đầu tu luyện "Chân ngã minh tưởng kinh", rèn tinh thần lực.
Thời gian thấm thoắt, thoáng cái đã tới giữa trưa.
Bụng của Tống Thư Hàng phát ra tiếng kêu rồn rột, hắn mới vào giới tu chân, lúc tu luyện cần một lượng khí huyết rất lớn, cho nên ăn nhiều mà đói cũng nhanh.
- Có gì ăn không? - Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu là trong mật thất, ắt phải chuẩn bị đồ ăn chứ nhỉ?
- Ta có thể tích cốc. - A Thập Lục nhướn mắt, nói tỉnh bơ.
Nè cô, thế giờ tui làm sao? Tui còn chưa biết tích cốc đâu đó!