Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 37: Thành giao.
Thỏa thuận xong xuôi, Tiểu Liên rời đi trước.
Nam tử cố ý bước chậm lại, hỏi tiểu nhị: “Vị Khấu tiểu thư định mua thư quán đó là người thế nào?”
Tiểu nhị lập tức trả lời ấn tượng đầu tiên của mình: “Sinh ra đã xinh đẹp, lại còn có lòng từ thiện!”
Nam tử lộ vẻ kỳ lạ.
Điều hắn muốn hỏi đâu phải là dung mạo. Còn về cái gọi là từ thiện kia, chẳng phải là mua cửa hàng rồi về kiếm lợi nhuận một vạn lượng từ gia đình hay sao?
Tiểu nhị nói rằng Khấu tiểu thư tốt bụng, là đang nhắc đến việc sáng nay Tân Diệu cho tiền một thiếu niên. Thấy biểu cảm của đông gia không ổn, tiểu nhị cũng chợt hiểu ra.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, tiểu nhị gãi đầu, hạ thấp giọng: “Đông gia, ngài chưa nghe qua lời đồn về Khấu tiểu thư sao?”
Nam tử nhướn mày.
“Khấu tiểu thư ấy, là biểu tiểu thư của phủ Thiếu Khanh!”
Vừa nghe đến biểu tiểu thư của phủ Thiếu Khanh, nam tử lập tức nhận ra: “Là vị biểu tiểu thư suýt gặp nạn vì ngựa hoảng sợ?”
“Đúng đúng, chính là vị biểu tiểu thư ấy.”
Nam tử xoa cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lời đồn là thật?”
Hắn không khỏi dấy lên tò mò về vị biểu tiểu thư trong truyền thuyết, nhanh chóng bước đến thư quán Thanh Tùng.
Trong thư quán, quản gia của phủ Thiếu Khanh đang hỏi tình hình kinh doanh trong năm qua. Chủ quán sợ dọa khách mua bỏ đi, chỉ đành nói lấp lửng.
May thay, tiếng của tiểu nhị vang lên: “Đông gia đến rồi.”
Chủ quán thở phào, mau chóng đón nam tử vào và giới thiệu hắn với Tân Diệu và quản gia.
Ánh mắt nam tử đặt lên người Tân Diệu.
Tiểu nhị không nói sai, vị Khấu tiểu thư này quả thực rất xinh đẹp, đôi mắt điểm sắc đen tựa như có chút lạnh lùng, hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng nàng đã sai nha hoàn lén đến tìm hắn để kiếm chênh lệch.
“Nghe nói tiểu thư muốn mua thư quán Thanh Tùng.”
“Phải.”
“Nếu mua thư quán này, sau đó tiểu thư định thế nào?”
“Sau khi mua sẽ tiếp tục mở thư quán. Gia gia ta từng mở thư quán, tiếc rằng sau khi lão nhân gia qua đời, thư quán cũng không còn. Nay ta đã lớn, muốn làm việc gì đó, mở thư quán cũng là để nối tiếp di nguyện của gia gia.”
“Ý tưởng của tiểu thư rất hay.” Nam tử gật đầu.
Nếu người mua tiếp tục mở thư quán, lão gia ở dưới cửu tuyền cũng bớt phần oán trách.
“Đông gia định bán bao nhiêu?”
Nam tử im lặng giây lát rồi báo ra một con số: “Hai vạn hai ngàn lượng.”
Keng một tiếng, chủ quán vội vã nâng tách trà vừa làm đổ, liếc nhìn quản gia của phủ Thiếu Khanh cũng phản ứng tương tự.
“Đông gia báo giá như vậy là chân thành muốn bán sao?” Quản gia nắm c.h.ặ.t tách trà, mặt hơi co giật hỏi.
Hai vạn hai ngàn lượng, sao không đi cướp!
Sợ tiểu thư không hiểu, quản gia cố ra hiệu cho Tân Diệu.
Tân Diệu cau mày: “Quá đắt rồi.”
Quản gia thầm thở phào.
“Hai vạn lượng có được không?”
“Vậy thì lập văn tự, trước tiên sẽ đặt cọc.”
“Được.”
“Khoan đã!” Quản gia bật dậy, mặt đỏ bừng, “Giá này không thể mua!”
Tân Diệu và nam tử cùng nhìn ông.
“Biểu tiểu thư, giá này quá đắt, vượt xa giá thị trường.”
“Vượt xa thị trường?” Tân Diệu chớp mắt.
Quản gia nghiêm mặt: “Đúng vậy, đừng nói là hai vạn lượng, một vạn lượng cũng đã cao rồi!”
Sao có thể tham lam đến mức này!
“Có thật vậy không?” Tân Diệu nhìn về phía nam tử.
Nam tử lạnh lùng: “Một vạn lượng là không cao, ta có bán không?”
Tân Diệu không khỏi gật đầu.
Quản gia tái mặt: “Biểu tiểu thư đừng để bị lừa, hai vạn lượng có thể mua được hai thư quán thế này rồi.”
Nam tử cười lạnh: “Vậy cứ tùy ý.”
“Biểu tiểu thư, chúng ta đi thôi!”
Quản gia bước vài bước rồi quay lại, phát hiện Tân Diệu vẫn ngồi yên.
“Biểu tiểu thư?”
Tân Diệu mỉm cười: “Nếu không thì quản gia cứ đi trước đi.”
Quản gia: ?
Quản gia đành phải quay lại, kiên nhẫn khuyên: “Biểu tiểu thư, nếu muốn mua cửa hàng, chúng ta có thể từ từ tìm, không hợp thì đổi cửa hàng khác—”
“Ta thấy cửa hàng này rất phù hợp, ta chỉ muốn mua thư quán này.”
Mạch m.á.u trên trán quản gia nhảy lên, nếu không vì địa vị, ông đã kéo nàng đi rồi: “Biểu tiểu thư, buôn bán không phải là chuyện đơn giản như thế. Cho dù ngài thích thư quán, kinh thành cũng không chỉ có một thư quán này.”
“Nhưng gần Quốc Tử Giám chỉ có hai thư quán thôi, ta thấy thư quán đối diện kinh doanh rất tốt, hai vạn lượng cũng không bán đâu.”
“Biểu tiểu thư, sao nhất định phải mua gần Quốc Tử Giám?” Quản gia nghẹn lời trước vẻ ngây ngô của biểu tiểu thư, đau nhói lòng.
Tân Diệu đáp với vẻ lý lẽ: “Hai biểu ca của ta học ở Quốc Tử Giám, ở gần thì tiện hơn để chăm sóc. Quản gia chỉ cần lo việc lập văn tự, những việc khác không cần lo lắng.”
Quản gia không thể đồng ý, vội nói: “Biểu tiểu thư, ngài thực sự muốn bỏ ngần ấy tiền để mua thư quán này, lão nô về làm sao bẩm lại với lão phu nhân đây.”
“Ngoại tổ mẫu ủng hộ ta mua thư quán.”
“Nhưng không ủng hộ ngài chi hai vạn lượng để mua thư quán!” Quản gia lỡ lời vì quá gấp gáp.
Tân Diệu bối rối: “Nhưng tiền mua thư quán là của ta mà.”
Vừa nghe câu này, đông gia, chủ quán và tiểu nhị đều đồng loạt nhìn về phía quản gia.
Quản gia sững lại.
Tân Diệu quan sát, ngấm ngầm mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ của đông gia, có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Khấu tiểu thư lại có tài sản của riêng mình. Còn thái độ của quản gia, chẳng phải cũng là thái độ thật sự của phủ Thiếu Khanh sao?
“Ngoại tổ mẫu từ lâu đã nói rằng số tiền phụ mẫu để lại cho ta sẽ do bà bảo quản trước, sau này là của hồi môn của ta. Vì thế, nếu là tiền của ta, ta muốn lấy một phần nhỏ để mua thư quán, chẳng lẽ cần phải có sự đồng ý của quản gia?”
“Chuyện này—” Quản gia đột nhiên nghĩ đến những lời đồn đại không hay.
Không ít người bàn tán rằng phủ Thiếu Khanh tham lam tài sản của biểu tiểu thư, nếu ông nhất quyết ngăn cản nàng mua thư quán, có thể chuyện không hay sẽ từ miệng những người ở thư quán này mà lan truyền, khi ấy lão phu nhân không chỉ không khen ngợi ông vì tiết kiệm được bạc, mà còn trách ông xử lý không khéo, làm tổn hại thanh danh phủ Thiếu Khanh.
Quản gia bấm bụng suy nghĩ.
Tân Diệu mỉm cười với nam tử: “Vậy thì lập văn tự thôi, ta đã mang hai ngàn lượng tiền đặt cọc. À, văn tự cần lập hai bản đúng không?”
Nam tử nhận ra Tân Diệu cố tình nhấn mạnh chữ “hai” và hiểu được ý của nàng qua lời Tiểu Liên trước đó.
Lập văn tự hai bản là quy định thông thường: một bản cho bên bán, một bản cho bên mua. Nhưng “hai” mà Tân Diệu nhắc đến lại chỉ hai bản hợp đồng với giá khác nhau.
“Đúng, hai bản.” Nam tử mỉm cười gật đầu.
Thì ra lời đồn là thật, vị biểu tiểu thư này đúng là có gia sản trong tay ngoại tổ mẫu.
Cũng thật là người đáng thương.
Không lâu sau, hợp đồng được soạn xong, Tân Diệu đưa hợp đồng cho quản gia: “Ta không hiểu rõ việc này, phiền quản gia kiểm tra kỹ giùm ta.”
Quản gia đờ đẫn nhận lấy hợp đồng, Tân Diệu hỏi nam tử: “Đông gia có thể dẫn ta đến xưởng in phía sau xem qua không?”
“Tất nhiên được. Hồ chưởng quầy, ngươi ở lại tiếp quản gia nhé.”
Tận dụng cơ hội đi ra phía sau, Tân Diệu và nam tử nhanh chóng hoàn thành bản hợp đồng thứ hai, nam tử không nhịn được hỏi: “Khấu tiểu thư không sợ ta tiết lộ chuyện này sao?”
Tân Diệu cười: “Làm chuyện gây tổn hại người khác mà chẳng có lợi cho mình, ta tin người thông minh sẽ không làm.”
Nam tử cũng cười, cúi chào: “Vậy thì thư quán Thanh Tùng, sau này xin giao cho tân đông gia.”
Tân Diệu hoàn lễ: “Sẽ không làm cựu đông gia thất vọng.”