Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 35: Cuộc Đấu Trí.



Quan lại triều Đại Hạ, bổng lộc không cao, nhưng Tân Diệu lạnh lùng quan sát, thấy phủ Thiếu Khanh, một nhà quan tứ phẩm, lại sống sung túc nhàn hạ. Trong đó có bao nhiêu phần là nhờ số tài sản khổng lồ từ nhà họ Khấu, cũng có thể tưởng tượng được.
Tân Diệu nhìn rõ, con dâu bị hưu cũng được, cháu gái bị phạt cũng chẳng sao, những điều này chỉ khiến lão phu nhân phiền lòng, nhưng không đến mức khiến bà đau xót.
Chính gia tài bạc triệu mà Khấu Thanh Thanh mang đến mới là nơi chạm vào điểm yếu của lão phu nhân.
Lúc này, việc Tân Diệu nhắc đến khoản tiền ấy, giống như lúc nàng đòi lập môn hộ riêng, là cách để gây sức ép từ một góc độ khác lên lão phu nhân.
Lão phu nhân quả thực đã cảm thấy đau đầu.
Trước đây bên ngoài có lời đồn phủ Thiếu Khanh tham tài sản của Khấu tiểu thư, giờ thì con dâu Cảnh thị bị hưu, những lời đồn này đổ dồn lên đầu phù Thiếu khanh. Nếu cháu gái ra ngoài nói gì đó, cái danh tiếng vất vả gỡ bỏ lại quay về.
Huống chi hôm nay cháu gái lao ra ngoài trước mặt bao người, nếu nàng bị cấm túc, không biết người ta sẽ đồn đại gì về phủ Thiếu Khanh, có khi lại còn dẫn tới việc Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ đến điều tra.
Lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, nếu không thể khiến cháu gái nhượng bộ, thì chỉ còn cách đáp ứng yêu cầu của nàng là ít tổn hại nhất, lại còn có thể chứng tỏ cho người ngoài thấy bà rất yêu thương cháu gái.
Chờ đợi đến khi nàng ra làm đông gia thư quán, nếu có gây ra chuyện gì, dù sao nàng cũng họ Khấu chứ không phải họ Đoạn, phủ Thiếu Khanh chỉ mang tiếng chiều chuộng cháu gái mà thôi.
So với tiếng tham lam tài sản của cháu gái, danh tiếng thương yêu cháu gái nghe vẫn dễ chịu hơn.
Nhìn bóng dáng ngay ngắn của thiếu nữ, lão phu nhân đành phải nhượng bộ. Thôi đi, thà bỏ chút tiền để được yên thân còn hơn để nàng ấy làm to chuyện.
Có quyết định, lão phu nhân đổi sang nét mặt hòa nhã: "Thanh Thanh, đó là đồ cưới mà phụ mẫu con để lại, là nền tảng để con đứng vững tại nhà chồng, đem đi kinh doanh thư quán mà lỗ vốn thì sao?"
Nghe xong, Tân Diệu chỉ muốn cười lạnh.
Mua thư quán Thanh Tùng quả là một số tiền lớn trong mắt mọi người, nhưng cũng không quá một vạn lượng bạc, so với gia tài bạc triệu thì chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng vào miệng lão phu nhân, lại giống như một lần thua lỗ là sẽ mất sạch gia tài mà Khấu Thanh Thanh được thừa hưởng.
Tân Diệu hơi cúi đầu, giọng trở lại mềm mại như thiếu nữ: "Nếu lỗ vốn, chẳng phải vẫn còn ngoại tổ mẫu lo cho con sao."
Lão phu nhân hơi khựng lại, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Thanh Thanh, đây không phải là chuyện nhỏ, con phải suy nghĩ thật kỹ."
"Thật sự đã nghĩ kỹ rồi. Tổ phụ của Thanh Thanh từng quản lý thư quán, tuy lúc ấy con còn nhỏ không nhớ nhiều, nhưng hôm nay bước vào thư quán lại thấy rất thân thuộc, có lẽ đây là duyên phận từ đời trước."
Lão phu nhân giật nhẹ khóe môi, tất nhiên không tin lời này, giọng hỏi đầy ẩn ý: "Nếu người khác hỏi lý do con mở thư quán—"
"Để kế thừa tâm nguyện của tổ phụ, con muốn mở thư quán số một thiên hạ. Ngoại tổ mẫu thương con nên đã ủng hộ."
Lão phu nhân hơi gật đầu, hài lòng với câu trả lời này, uống một ngụm trà rồi hỏi: "Còn nhị biểu tỷ của con—"
Tân Diệu mỉm cười đáp lời: "Liên quan gì đến nhị biểu tỷ đâu ạ. Thanh Thanh thấy mình đã trưởng thành, có thể mở thư quán rồi, ban đầu ngoại tổ mẫu không yên tâm, không đồng ý, Thanh Thanh giận dỗi nên làm ầm lên thôi. Ngoại tổ mẫu không còn cách nào, đành chiều theo con."
Nhìn thiếu nữ tươi cười, lão phu nhân chợt thấy chưa bao giờ thực sự nhìn thấu cháu gái mình.

"Thanh Thanh, con có biết lời đồn này truyền ra ngoài sẽ không tốt cho con không?"
"Không sao đâu ạ, Thanh Thanh không vội lấy chồng. Nếu được không phải xuất giá, có thể mãi mãi ở bên ngoại tổ mẫu thì tốt quá rồi."
"Lại nói nhảm." Lão phu nhân ngoài miệng nói thế, trong lòng lại d.a.o động.
Bà từng có ý gả cháu gái cho trưởng tôn, nhưng vì sự ngu ngốc của Cảnh thị nên không thể. Giờ đây, bà nhận ra cô nương này có chủ kiến, việc tác hợp nàng với thứ tôn cũng không hề dễ dàng.


Như vậy, cháu gái sớm muộn cũng phải xuất giá.
Nhưng nếu nàng vì danh tiếng mà phải ở lại phủ Thiếu Khanh thì sao?
Lão phu nhân không thể phủ nhận, những lời này của cháu gái khiến bà suy nghĩ theo hướng mới.
"Nếu con đã thích, mai bảo quản gia hỏi han thử xem."
Sự nhượng bộ của lão phu nhân khiến Tân Diệu cũng thở phào.
Màn kịch hôm nay, từ lúc bước vào bên trong Như Ý Đường, đã là cuộc đấu trí giữa nàng và lão phu nhân.
Nếu lão phu nhân phớt lờ và giam cầm nàng, dù nàng có thể tự mình giải thoát ra ngoài, nhưng muốn nhanh chóng khiến đối phương nhả ra khoản tiền không nhỏ thì không dễ.
May là lão phu nhân đúng như nàng dự đoán, nhượng bộ vì sợ việc nắm kẻ gian hại mình, lại chịu nhún nhường trước điều kiện nàng không lấy chồng.
Sự nhượng bộ của lão phu nhân, cũng như của Cảnh thị, đều xuất phát từ lòng tham của con người.
Tân Diệu thầm khinh bỉ, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười: "Ngày nào cũng không bằng hôm nay, hãy để quản gia đi cùng con luôn, để tránh người ngoài đồn đoán."
"Chờ mọi việc được bàn bạc xong, con ra mặt cũng không muộn."
"Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh muốn sớm học cách tự lo liệu."
Lão phu nhân hơi ngập ngừng rồi gật đầu.

Tân Diệu lập tức hỏi: "Vậy nên mang bao nhiêu bạc là hợp lý?"
Lão phu nhân hơi khựng lại, khó nhọc giải thích: "Mua một thư quán không như mua một cây trâm hay hộp son, dù hôm nay đi thương lượng cũng chưa chắc đã xong ngay."
"Nhưng không mang tiền thì Thanh Thanh sẽ bị động, đối phương có thể nghi ngờ con là tiểu cô nương, chỉ đùa chơi. Ngoại tổ mẫu cũng không muốn thấy con bị người ngoài chê cười, phải không ạ?"
Lão phu nhân hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh: "Vậy mang trước hai ngàn lượng ngân phiếu, nếu thương lượng tốt thì coi như tiền đặt cọc."

Thấy ổn, Tân Diệu đồng ý ngay.
Lão phu nhân đưa tay: "Mọi người chờ lâu rồi, đỡ ngoại tổ mẫu ra ngoài nào."
Tân Diệu ngoan ngoãn dìu lão phu nhân.
Chu thị và những người khác yên lặng đợi trong phòng khách, thấy Tân Diệu dìu lão phu nhân bước ra, ai nấy đều kinh ngạc.
Này là… hòa rồi sao?
"Chu thị."
"Con dâu có mặt."
"Sắp xếp một quản gia đi cùng Thanh Thanh ra ngoài, từ phòng tài vụ lấy trước hai ngàn lượng bạc."
Chu thị vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nhưng miệng vẫn vội đáp.
Đoạn Vân Hoa không kiềm chế được, buột miệng hỏi: "Tổ mẫu, sao lại đưa tiền để nàng ta ra ngoài!"
Định cấm túc Khấu Thanh Thanh cơ mà? Sao lại để nàng ta ra ngoài, còn cho hai ngàn lượng bạc nữa?
Đó là hai ngàn lượng bạc đấy!
Quá mức kinh ngạc và tức giận, Đoạn Vân Hoa quên mất uy nghiêm của tổ mẫu.
Lão phu nhân thấy gương mặt nhị tôn nữ thì giận không chịu nổi: "Quỳ xuống!"
Lúc này, Đoạn Vân Hoa mới hoàn hồn, cắn môi rồi quỳ xuống.
Tân Diệu không dừng chân, nhàn nhã bước ra ngoài.
Phía sau nàng, là tiếng lão phu nhân răn dạy: "Hoa nhi, con làm tổ mẫu thất vọng quá…"
Đoạn Vân Linh không dám rời đi khi chưa có lệnh của tổ mẫu, cúi người, nỗ lực giảm sự hiện diện, nhưng ánh mắt không kìm được dõi theo bóng dáng của người biểu tỷ rời đi.
Không những không bị phạt mà còn được đưa hai ngàn lượng và có quản gia đi cùng, Thanh biểu tỷ làm thế nào được thế nhỉ!
Ra đến cổng phủ Thiếu Khanh, Tân Diệu ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, khẽ thở ra một hơi.
Bước tiếp theo, nàng mong sẽ có thể mua lại thư quán Thanh Tùng với giá cả hợp lý, như nàng mong muốn.
 

Chương trước Chương tiếp
Loading...