Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chương 22: Nhân chứng.
Thời gian hữu hạn, Tân Diệu không định lòng vòng thêm.
Chuỗi hoa lay động theo gió, nàng nói khẽ: “Ta nhớ lại vì sao mình ngã xuống vách đá rồi.”
Đoạn Vân Linh sửng sốt, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng, theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Một bàn tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay nàng.
“Linh biểu muội đừng gây động tĩnh, muội nhìn xem ai tới kia kìa.”
Theo ánh mắt của Tân Diệu, Đoạn Vân Linh thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc đang tiến về phía hồ nước.
“Đại tỷ!” Nàng buột miệng thốt lên, kinh ngạc nhìn Tân Diệu. “Ngươi biết đại tỷ sẽ tới đây?”
“Không, ta chỉ nghĩ buổi trưa trong hoa viên không có người, hẹn ở đây sẽ an toàn hơn.”
Lời đáp bình thản của Tân Diệu khiến Đoạn Vân Linh buông xuống nghi hoặc trong lòng.
Là các nàng tới trước, đại tỷ tới sau, có lẽ đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng như vậy, nàng lại khó lòng quay đi, bởi nếu bị Thanh biểu tỷ gọi lại, đại tỷ sẽ phát hiện nàng và biểu tỷ đang ở cùng nhau.
Nàng không dám!
Nàng sợ sẽ khiến đại tỷ nghi ngờ, sẽ khiến… mẫu thân nghi ngờ.
Khuôn mặt Đoạn Vân Linh dần trắng bệch, nhìn Tân Diệu với ánh mắt vừa oán trách lại vừa không đành lòng.
Có nhiều khoảnh khắc nàng muốn nói ra sự thật cho Thanh biểu tỷ biết, để tỷ ấy cẩn thận hơn, nhưng nàng sợ Thanh biểu tỷ không kìm nén được, rồi làm lộ ra nàng.
Nàng thừa nhận, nàng đúng là nhát gan và ích kỷ.
“Linh biểu muội cũng biết đó, là Uyển biểu tỷ đẩy ta xuống.”
Đoạn Vân Linh lùi lại một bước, nhìn gương mặt bình tĩnh kia, có lẽ vì áp lực đè nén trong lòng lâu ngày bùng nổ, lúc nàng nhận ra thì lời đã thốt ra: “Ta biết thì sao? Chứng minh cho ngươi trước mặt tổ mẫu sao?”
Đôi mắt đen tuyền, trong trẻo như nước của Tân Diệu làm lòng nàng như bị kim châm, nhưng nàng chỉ có thể lắc đầu: “Xin lỗi, ta không thể.”
“Muội sợ đại cữu mẫu ư?” Tân Diệu khẽ hỏi.
Đoạn Vân Linh run rẩy, đồng tử co lại: “Ngươi biết?”
Vì quá ngạc nhiên, giọng nàng bất giác cao lên.
Tân Diệu đưa ngón tay lên môi, ra hiệu nàng hạ giọng.
Đoạn Vân Linh hoảng loạn liếc nhìn bóng người bên hồ, rồi lại chạm phải đôi mắt đen láy của thiếu nữ trước mặt, đột nhiên nhận ra mục đích đối phương hẹn mình tới đây: “Ngươi muốn ta tố cáo mẫu thân?”
Tân Diệu gật đầu.
“Không thể!” Đoạn Vân Linh lắc đầu mạnh mẽ. “Tuyệt đối không thể!”
“Tại sao lại không thể?”
Câu hỏi đương nhiên của Tân Diệu khiến Đoạn Vân Linh nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ rằng sự khước từ mạnh mẽ của nàng có phần nực cười.
Nhưng, đương nhiên là không thể rồi. Nàng chỉ là một thứ tiểu thư, hạnh phúc hay bất hạnh đều nằm trong tay đích mẫu, sao nàng dám.
Chỉ nghĩ đến việc đại tỷ bị đích mẫu bức đến mức trở thành kẻ g.i.ế.t người, nàng đã thấy ngột ngạt.
Đoạn Vân Linh nhìn Tân Diệu, không nói nổi lời nào, mắt rưng rưng lệ.
Xin hãy tha cho nàng, tại sao ai cũng làm khó nàng? Nàng chỉ muốn trưởng thành an ổn, rồi thuận lợi gả đi thôi.
Dường như hiểu rõ tâm tư của Đoạn Vân Linh, Tân Diệu nắm lấy tay nàng.
“Linh biểu muội, lần này muội may mắn không bị cuốn vào, nhưng lần sau thì sao?”
Tay Đoạn Vân Linh khẽ run lên.
Tân Diệu buông tay nàng ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có sức lay động lòng người: “Linh biểu muội là người thông minh, hẳn hiểu rằng, thay vì mong kẻ tâm địa độc ác sẽ tha thứ, không bằng khiến con rắn độc ấy không còn hại người được nữa. Đó mới là cách tự bảo vệ thực sự.”
“Nhưng dù nói ra rồi, liệu người khác có tin không?” Đoạn Vân Linh lẩm bẩm, trái tim chao đảo rồi nhanh chóng quyết liệt trở lại, “Không thể đâu.”
Nàng chỉ là một thứ tiểu thư thấp cổ bé họng, còn mẫu thân là đương gia chủ mẫu, đừng nói tổ mẫu và phụ thân sẽ không tin, dù có tin trong lòng cũng sẽ làm ra vẻ không tin.
Thật sự xác nhận mẫu thân mưu hại Thanh biểu tỷ, thì danh dự của phủ Thiếu Khanh sẽ ra sao? Tương lai của đại ca sẽ thế nào?
Đoạn Vân Linh nghĩ đến những điều này, lại cảm thấy ngột ngạt như núi đè, rồi trào dâng lòng thương cảm khi nhìn thiếu nữ với ánh mắt mong chờ.
Nàng nắm c.h.ặ.t tay Tân Diệu, khẩn thiết nói: “Thanh biểu tỷ, tỷ cứ xem như chưa nhớ ra gì cả, bỏ qua đi.”
Tân Diệu không đáp, mắt nhìn thẳng về phía hồ nước.
Đoạn Vân Linh nhìn theo, như có một thau nước đá dội thẳng lên đầu, nàng cứng người lại.
Ánh nắng gay gắt, dưới ánh mặt trời chói chang, một bà tử vươn tay, không chút do dự đẩy Đoạn Vân Uyển xuống hồ nước.
Từ đây, có thể thấy người trong hồ đang vùng vẫy hết sức, nhưng đôi tay kia lại ghì c.h.ặ.t đầu nàng xuống nước, hết lần này đến lần khác.
Đoạn Vân Linh sợ hãi đến không thể nhúc nhích, chỉ còn tiếng nghiến răng kèn kẹt.
“Dừng tay!” Tân Diệu lao tới.
Theo tiếng hét của nàng, Tiểu Liên và Ngưng Thúy cũng nhìn thấy cảnh tượng bà tử g.i.ế.t người, lập tức chạy lại.
“Có ai không, có người g.i.ế.t người!” Tiếng hét của tiểu nha hoàn vang vọng lên trời.
Bà tử giật mình trong chốc lát, sau đó bỏ chạy.
Tân Diệu vừa chạy vừa ném viên gạch giấu trong tay áo ra.
Viên gạch bay ra trúng ngay chân phải của bà tử, bà ngã nhào xuống đất.
Tân Diệu không ngừng bước, chạy thẳng về phía hồ, trong khi Tiểu Liên và Ngưng Thúy đuổi theo bắt lấy bà tử.
Mất đi đôi tay muốn đoạt mạng, Đoạn Vân Uyển vùng vẫy ngoi lên khỏi mặt nước.
“Cứu, cứu ta…”
Rồi nàng thấy bàn tay của Tân Diệu chìa ra.
Bản năng sinh tồn khiến nàng không nghĩ ngợi gì, bấu c.h.ặ.t lấy bàn tay ấy.
Đó là bàn tay cứu mạng.
Đoạn Vân Uyển được kéo lên, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Tiểu Liên và Ngưng Thúy cũng đã ghì c.h.ặ.t bà tử.
“Triệu ma ma!” Ngưng Thúy nhận ra ngay.
Dù chỉ là bà tử thô xử, nhưng bà ta thuộc viện của đại phu nhân, hằng ngày Ngưng Thúy đi theo Đoạn Vân Linh đến vấn an phu nhân, đương nhiên quen mặt.
Lúc này đã có không ít hạ nhân nghe thấy ồn ào kéo tới, nhìn đại tiểu thư ướt sũng, rồi nhìn bà tử bị ghì xuống, nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra.
“Đưa đến Như Ý Đường.” Tân Diệu trầm giọng nói.
Tiểu Liên lập tức làm theo lời Tân Diệu không chút do dự, Ngưng Thúy cũng bối rối làm theo.
“Buông ta ra, buông ta ra!” Triệu ma ma vùng vẫy.
Bà ta quen làm việc nặng, người to khỏe, sức lực không nhỏ, mắt thấy sắp thoát được, Tiểu Liên vội vàng nhặt viên gạch lên, đập cho bà ta một cái.
Bà tử hét lên thảm thiết, ngoan ngoãn lại.
Lúc này Tiểu Liên mới nhận ra mình vừa làm gì, vội ném viên gạch, luống cuống nhìn Tân Diệu.
Tân Diệu khẽ nhấc mũi chân, đá viên gạch lăn vào bụi hoa bên cạnh, gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”
Từ đầu đến cuối, nàng không hề để mắt đến Đoạn Vân Linh.
Đoạn Vân Linh từng bước từng bước loạng choạng từ sau giàn hoa bước ra, nhìn khu vườn lạnh lẽo vắng vẻ một hồi, rồi lảo đảo đuổi theo.
Một đoàn người hùng hổ kéo đến Như Ý Đường, làm kinh động đến lão phu nhân đang say giấc trưa.
“Có chuyện gì đây?” Nhìn Đoạn Vân Uyển toàn thân ướt đẫm, lão phu nhân nghiêm giọng hỏi.
Đoạn Vân Uyển mắt đờ đẫn, như người mất hồn.
Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lướt qua cái bướu to trên trán của Triệu ma ma.
Tân Diệu lên tiếng: “Ngoại tổ mẫu, ta thấy bà tử này đẩy Uyển biểu tỷ vào hồ nước trong hoa viên.”
“Cái gì?” Lão phu nhân kinh hãi.
Hai chữ “hồ nước” như kích thích Đoạn Vân Uyển, nàng giật mình, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khóc lóc nhào tới ôm chân lão phu nhân: “Tổ mẫu, xin người cứu lấy con!”